Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Chắc chắn gặp lại
Liên Trữ Hào cười lưu manh, tiến gần lại...hơi thở mê người lan toả tựa như một thần chú dụ dỗ người khác.
"Cô..đêm qua quấn lấy tôi không buông, lại còn rất nhiệt tình hôn tôi nữa"
"Anh..anh nói bậy..tôi sao có thể"
Những chuyện xảy ra vào đêm qua cô hoàn toàn quên hết không nhớ một chút gì, nếu như lời hắn nói là thật thì cô thành kẻ biến thái mất rồi.
Trong không khí ngượng ngùng lúc này thì di động của Cố Mạt Ly reo lên, Liên Trữ Hào cũng đứng dậy chậm rãi rời đi...hắn không quên nói với cô một câu rồi để lại danh thiếp.
*"Chúng ta s**ẽ còn gặp lại..."*
Cố Mạt Ly không có thời gian quan tâm đến hắn, dãy số hiện trên điện thoại chính là viện trưởng...hôm nay cô quên mất có buổi họp, vậy mà lại đi trễ nữa rồi.
TẬP ĐOÀN THỊNH HƯNG - LIÊN THỊ.
Tô Trạch là trợ lí của Liên Trữ Hào đang đứng chờ ở phòng họp, đã trễ mười phút rồi mà sếp vẫn chưa đến đúng là một chuyện lạ hiếm có nha.
"Cạch" cửa mở ra.
Nhân viên trong phòng lập tức nghiêm nghị đứng lên đồng thanh chào Liên Trữ Hào.
"Chào sếp..chào Liên tổng"
"Bắt đầu họp"
Liên Trữ Hào hôm nay sắc mặt khá vui vẻ khác hoàn toàn so với bình thường, ai nấy cũng tưởng đang nằm mơ cứ nghĩ ngày nào hay lúc nào ông sếp khó chiều của bọn họ lại có vài phần vui tươi trên mặt như thế.
Tô Trạch nhanh đưa các bảng báo cáo của các phòng cho Liên Trữ Hào kiểm duyệt...đây là thời khắc đáng sợ của bọn họ, kiểu gì mọi người ai cũng bị mắng cho một trận rồi làm lại tất cả báo cáo cho mà xem...
Đúng như dự đoán, Liên Trữ Hào sắc mặt có hơi trầm lạnh lại một cách đáng sợ cực kì. Tô Trạch không chỉ nuốt nước bọt cầu trời mà mồ hôi lạnh cũng chảy đầy ra trán không ngừng.
"Rinh..rinh.." chuông điện thoại của Liên Trữ Hào.
Điện thoại vừa bắt lên thì một giọng nói đang tức giận tột độ quát vào tai hắn.
"Liên Trữ Hào..tên khốn kiếp nhà anh mau trả lại cây bút đó cho tôi"
Chả trách hắn lại nói sẽ gặp lại cô, không nghĩ một đại tổng tài của Liên Thị lại đi ăn trộm bút viết của người khác.
"Muốn lấy thì cô đến đây mà lấy"
Nói xong hắn cúp máy, Liên Trữ Hào trên môi bỗng nở một nụ cười, tinh thần cũng thay đổi hẳn đi...đám người trong phòng không ngừng kinh ngạc há hóc mồm nhìn hắn ta...Liên Tổng lạnh lùng của họ lại cười khi nói chuyện với một cô gái.
"Được rồi.... mọi người báo cáo rất tốt, tan họp... Tô Trạch cậu đi lấy bảng sao chép doanh thu tháng này nộp lên chỗ tôi"
"À..dạ..em lập tức làm ngay"
Tô Trạch lập tức gom hết đống tài liệu đó chạy theo sau Liên Trữ Hào.
Cố Mạt Ly sau khi đến bệnh viện thì bị viện trưởng giảng đạo một trận, đến chiều cô mới tan làm liền đi đến tập đoàn Thịnh Hưng.
Cây bút đó là vật kỉ niệm bà nội cô tặng vào lúc cô thi đỗ đại học, dù thế nào cô cũng sẽ lấy lại cho bằng được..
Buổi chiều dường như ai cũng chuẩn bị tan làm và ra về hết, chỉ còn lại vài người...Cố Mạt Ly nhanh đi đến chỗ lễ tân hỏi lịch sự.
"Chào cô..tôi muốn gặp Liên tổng"
"Cho hỏi cô có hẹn trước không?"
"Không có"
"Thật xin lỗi cô..không có hẹn trước thì không được gặp ngài ấy vã lại cũng trễ rồi"
Cố Mạt Ly khẽ gật đầu rồi quay mặt rời đi, nhanh sau đó từ phía sau vọng lại một tiếng lớn gọi cô.
"Tiểu thư..chờ một chút"
Cô theo phản xạ quay lại nhìn thì nhìn thấy Tô Trạch và một người nữa là Ngô Quan chạy đến, mồ hôi đầm đìa như tắm.
"Hai anh gọi tôi?"
"Vâng..Liên tổng, ngài ấy đang đợi cô"
"Cô..đêm qua quấn lấy tôi không buông, lại còn rất nhiệt tình hôn tôi nữa"
"Anh..anh nói bậy..tôi sao có thể"
Những chuyện xảy ra vào đêm qua cô hoàn toàn quên hết không nhớ một chút gì, nếu như lời hắn nói là thật thì cô thành kẻ biến thái mất rồi.
Trong không khí ngượng ngùng lúc này thì di động của Cố Mạt Ly reo lên, Liên Trữ Hào cũng đứng dậy chậm rãi rời đi...hắn không quên nói với cô một câu rồi để lại danh thiếp.
*"Chúng ta s**ẽ còn gặp lại..."*
Cố Mạt Ly không có thời gian quan tâm đến hắn, dãy số hiện trên điện thoại chính là viện trưởng...hôm nay cô quên mất có buổi họp, vậy mà lại đi trễ nữa rồi.
TẬP ĐOÀN THỊNH HƯNG - LIÊN THỊ.
Tô Trạch là trợ lí của Liên Trữ Hào đang đứng chờ ở phòng họp, đã trễ mười phút rồi mà sếp vẫn chưa đến đúng là một chuyện lạ hiếm có nha.
"Cạch" cửa mở ra.
Nhân viên trong phòng lập tức nghiêm nghị đứng lên đồng thanh chào Liên Trữ Hào.
"Chào sếp..chào Liên tổng"
"Bắt đầu họp"
Liên Trữ Hào hôm nay sắc mặt khá vui vẻ khác hoàn toàn so với bình thường, ai nấy cũng tưởng đang nằm mơ cứ nghĩ ngày nào hay lúc nào ông sếp khó chiều của bọn họ lại có vài phần vui tươi trên mặt như thế.
Tô Trạch nhanh đưa các bảng báo cáo của các phòng cho Liên Trữ Hào kiểm duyệt...đây là thời khắc đáng sợ của bọn họ, kiểu gì mọi người ai cũng bị mắng cho một trận rồi làm lại tất cả báo cáo cho mà xem...
Đúng như dự đoán, Liên Trữ Hào sắc mặt có hơi trầm lạnh lại một cách đáng sợ cực kì. Tô Trạch không chỉ nuốt nước bọt cầu trời mà mồ hôi lạnh cũng chảy đầy ra trán không ngừng.
"Rinh..rinh.." chuông điện thoại của Liên Trữ Hào.
Điện thoại vừa bắt lên thì một giọng nói đang tức giận tột độ quát vào tai hắn.
"Liên Trữ Hào..tên khốn kiếp nhà anh mau trả lại cây bút đó cho tôi"
Chả trách hắn lại nói sẽ gặp lại cô, không nghĩ một đại tổng tài của Liên Thị lại đi ăn trộm bút viết của người khác.
"Muốn lấy thì cô đến đây mà lấy"
Nói xong hắn cúp máy, Liên Trữ Hào trên môi bỗng nở một nụ cười, tinh thần cũng thay đổi hẳn đi...đám người trong phòng không ngừng kinh ngạc há hóc mồm nhìn hắn ta...Liên Tổng lạnh lùng của họ lại cười khi nói chuyện với một cô gái.
"Được rồi.... mọi người báo cáo rất tốt, tan họp... Tô Trạch cậu đi lấy bảng sao chép doanh thu tháng này nộp lên chỗ tôi"
"À..dạ..em lập tức làm ngay"
Tô Trạch lập tức gom hết đống tài liệu đó chạy theo sau Liên Trữ Hào.
Cố Mạt Ly sau khi đến bệnh viện thì bị viện trưởng giảng đạo một trận, đến chiều cô mới tan làm liền đi đến tập đoàn Thịnh Hưng.
Cây bút đó là vật kỉ niệm bà nội cô tặng vào lúc cô thi đỗ đại học, dù thế nào cô cũng sẽ lấy lại cho bằng được..
Buổi chiều dường như ai cũng chuẩn bị tan làm và ra về hết, chỉ còn lại vài người...Cố Mạt Ly nhanh đi đến chỗ lễ tân hỏi lịch sự.
"Chào cô..tôi muốn gặp Liên tổng"
"Cho hỏi cô có hẹn trước không?"
"Không có"
"Thật xin lỗi cô..không có hẹn trước thì không được gặp ngài ấy vã lại cũng trễ rồi"
Cố Mạt Ly khẽ gật đầu rồi quay mặt rời đi, nhanh sau đó từ phía sau vọng lại một tiếng lớn gọi cô.
"Tiểu thư..chờ một chút"
Cô theo phản xạ quay lại nhìn thì nhìn thấy Tô Trạch và một người nữa là Ngô Quan chạy đến, mồ hôi đầm đìa như tắm.
"Hai anh gọi tôi?"
"Vâng..Liên tổng, ngài ấy đang đợi cô"