Viet Writer
Và Mai Có Nắng
- Ảnh bìa
- Tác giả
- Ninh An Nhiên
- Thể loại
- Ngôn tình
- Tình trạng
- Đang viết
- Nguồn
- dtruyen
- Lượt đọc
- 24,253
- Cập nhật
Tác giả: Ninh An Nhiên
Thể Loại: Ngôn tình hiện đại, hòa môn thế gia, hợp đồng hôn nhân, thâm tình, ngược luyến tàn tâm, sủng văn...
---
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng kéo An Tử Dụ, bước chân nhanh hơn đổi sang con đường khác, trách xa đám người giả tạo kia.
An Tử Dụ khinh thường nói, “Bây giờ Vũ Phi Phi thật huênh hoang, nhìn bộ dạng đắc ý của cô ta giống như cả thế giới đều xoay quanh cô ta vậy.”
“Sao cậu Thần có thể thích loại người như cô ta được vậy? Não anh ấy bị nước vào rồi sao? (não có vấn đề)” An Tử Dụ nói.
Vũ Tiểu Kiều cong môi, “Ai biết được chứ? Chắc là trời mưa quên không mang ô.”
“Haha....”
An Tử Dụ bật cười, “Kiều Kiều, miêu tả này của cậu quá chuẩn rồi!”
Lúc này Vũ Tiểu Kiều cũng không cười nổi.
Bởi vì điện thoại của Tào Xuyên lại gọi đến.
Cô không muốn nghe, nhưng lại cảm thấy nếu không nghe thì có phải cô vẫn chưa buông bỏ được Tịch Thần Hạn hay không? Để chứng minh rằng cô đã buông bỏ được Tịch Thần Hạn, sau khi nhận điện thoại thì cô đã ra sức thể hiện ra tất cả sự quan tâm mà vợ chưa cưới nên có đối với Tào Xuyên ở đầu bên kia.
“Tào Xuyên, gần đây anh đang bận gì vậy?”
“Công việc của anh có bận không? Anh đã ăn cơm chưa? Ngủ có ngon không? Có bị lạ nước lạ cái không? Nếu có thì uống nhiều nước khoáng một chút, đừng uống nước của địa phương bên đó.”
“Đúng rồi, đúng rồi, anh đi công tác ở đâu vậy? Nhiệt độ khí hậu bên đó thế nào? Không có sự thay đổi thời tiết nào chứ?”
“Mưa thì nhớ mang ô, đừng để dầm mưa bị cảm lạnh. Nếu trời lạnh thì nhớ mặc thêm quần áo...”
Tào Xuyên ở đầu bên kia, rất lâu sau mới lên tiếng.
“Tiểu Kiều....em? Bị ốm sao?”
“Em không bị ốm. Em rất khoẻ.”
“Anh nhất định đừng lo lắng cho em, anh chỉ cần làm việc cho tốt, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời đợi anh trở về.”
Tào Xuyên lại rất lâu sau mới lên tiếng, “Vậy được....em đợi anh trở về.”
“Ừm, được! Em ngắt máy đây, bye.”
Vũ Tiểu Kiều ngắt máy, nhìn sang An Tử Dụ ở bên cạnh, cô chỉ thấy An Tử Dụ đang giương mắt đờ đẫn nhìn cô.
“An An, cậu sao vậy?” Vũ Tiểu Kiều đang ở trước mặt An Tử Dụ vẫy vẫy ngón tay.
“Tiểu Kiều, cậu bị sốt rồi sao?”
Vũ Tiểu Kiều sờ chán mình, “Mình có sốt đâu.”
“Cậu, cậu, cậu....tuyệt đối không bình thường.”
Vũ Tiểu Kiều nhún nhún vai, “Chỗ nào không bình thường vậy? Mình cảm thấy mình rất ổn mà.”
Đúng lúc này, một chiếc xe Maybach màu đen gào thét xông vào vườn hoa trong trường, khiến mọi người xung quanh đều kinh ngạc mà hò reo.
“A———“
“Là cậu Thần, là cậu Thần——-“
Thể Loại: Ngôn tình hiện đại, hòa môn thế gia, hợp đồng hôn nhân, thâm tình, ngược luyến tàn tâm, sủng văn...
---
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng kéo An Tử Dụ, bước chân nhanh hơn đổi sang con đường khác, trách xa đám người giả tạo kia.
An Tử Dụ khinh thường nói, “Bây giờ Vũ Phi Phi thật huênh hoang, nhìn bộ dạng đắc ý của cô ta giống như cả thế giới đều xoay quanh cô ta vậy.”
“Sao cậu Thần có thể thích loại người như cô ta được vậy? Não anh ấy bị nước vào rồi sao? (não có vấn đề)” An Tử Dụ nói.
Vũ Tiểu Kiều cong môi, “Ai biết được chứ? Chắc là trời mưa quên không mang ô.”
“Haha....”
An Tử Dụ bật cười, “Kiều Kiều, miêu tả này của cậu quá chuẩn rồi!”
Lúc này Vũ Tiểu Kiều cũng không cười nổi.
Bởi vì điện thoại của Tào Xuyên lại gọi đến.
Cô không muốn nghe, nhưng lại cảm thấy nếu không nghe thì có phải cô vẫn chưa buông bỏ được Tịch Thần Hạn hay không? Để chứng minh rằng cô đã buông bỏ được Tịch Thần Hạn, sau khi nhận điện thoại thì cô đã ra sức thể hiện ra tất cả sự quan tâm mà vợ chưa cưới nên có đối với Tào Xuyên ở đầu bên kia.
“Tào Xuyên, gần đây anh đang bận gì vậy?”
“Công việc của anh có bận không? Anh đã ăn cơm chưa? Ngủ có ngon không? Có bị lạ nước lạ cái không? Nếu có thì uống nhiều nước khoáng một chút, đừng uống nước của địa phương bên đó.”
“Đúng rồi, đúng rồi, anh đi công tác ở đâu vậy? Nhiệt độ khí hậu bên đó thế nào? Không có sự thay đổi thời tiết nào chứ?”
“Mưa thì nhớ mang ô, đừng để dầm mưa bị cảm lạnh. Nếu trời lạnh thì nhớ mặc thêm quần áo...”
Tào Xuyên ở đầu bên kia, rất lâu sau mới lên tiếng.
“Tiểu Kiều....em? Bị ốm sao?”
“Em không bị ốm. Em rất khoẻ.”
“Anh nhất định đừng lo lắng cho em, anh chỉ cần làm việc cho tốt, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời đợi anh trở về.”
Tào Xuyên lại rất lâu sau mới lên tiếng, “Vậy được....em đợi anh trở về.”
“Ừm, được! Em ngắt máy đây, bye.”
Vũ Tiểu Kiều ngắt máy, nhìn sang An Tử Dụ ở bên cạnh, cô chỉ thấy An Tử Dụ đang giương mắt đờ đẫn nhìn cô.
“An An, cậu sao vậy?” Vũ Tiểu Kiều đang ở trước mặt An Tử Dụ vẫy vẫy ngón tay.
“Tiểu Kiều, cậu bị sốt rồi sao?”
Vũ Tiểu Kiều sờ chán mình, “Mình có sốt đâu.”
“Cậu, cậu, cậu....tuyệt đối không bình thường.”
Vũ Tiểu Kiều nhún nhún vai, “Chỗ nào không bình thường vậy? Mình cảm thấy mình rất ổn mà.”
Đúng lúc này, một chiếc xe Maybach màu đen gào thét xông vào vườn hoa trong trường, khiến mọi người xung quanh đều kinh ngạc mà hò reo.
“A———“
“Là cậu Thần, là cậu Thần——-“