Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84: Ý tưởng không tồi
Diệp Liên nhiều lần trở về thăm gia đình, có thời gian cô còn ở quê nhà tận nửa tháng vì quá nhớ cha mẹ Diệp.
Hai đứa em bây giờ đang tuổi ăn tuổi lớn, rất thích người chị gái ít khi gặp mặt này, vì lúc nào bọn nó cần gì cũng được mua cho. Mẹ Diệp dặn dò:
“Lần sau về con đừng mua nhiều đồ quá, cưng bọn nhóc này đến mức tụi nó sắp bay lên trời rồi.”
“Chỉ có mấy thứ lặt vặt thôi mà, hôm nay ăn gì vậy mẹ?”
“Mẹ cũng không biết, chờ cha con về xem sao.”
Mẹ Diệp tính tình cũng khá đằm thắm, bình thường cô thân thiết với cha hơn nhiều. Trong nhà cái gì cũng là cha lo, từ việc bên ngoài đến việc bếp núc rửa chén. Sự nghiệp của cha đang phát triển rất tốt, từ một tòa chung cư nhỏ bây giờ đã mở rộng thành ba tòa, tuy rằng không phải ở cùng một chỗ mà ở khá xa. Mỗi tháng, ông sẽ đưa hai đứa con đi dạo một vòng rồi thu tiền nhà, cuộc sống hết sức tự do tự tại vui vẻ.
Diệp Liên mang hoa đi thăm mộ mẹ ruột, theo cùng còn có chú Nhị Bình.
Cô nhớ nhiều năm trước, khi lần đầu biết được mẹ ruột mất và đi thăm bà, chú Nhị Bình cũng ở bên cạnh cô thế này.
Cô nghiêng đầu nhìn ông, những bông tuyết đầu mùa bắt đầu rơi xuống, đậu lại trên mái tóc đã có chút lưa thưa của ông.
Chú Nhị Bình già nhanh hơn mọi người một chút, xem nửa vầng trán sắp rụng hết tóc của ông, Diệp Liên đột nhiên thấy thương ông.
“Chú cứ như là cha cháu ấy.”
“Chú cũng thấy vậy, ai bảo cháu đáng yêu.”
Chú Nhị Bình cười khà khà, vẫn là giọng cười quen thuộc có chút gợi đòn ấy. Ông sống khá thoải mái, không bận tâm chuyện gia đình vì căn bản từ nhỏ đã mồ côi. Có lẽ bởi lý do đó mà gặp hoàn cảnh của cô, ông rất đồng tình.
Diệp Liên cảm thấy hạnh phúc vì được nhiều người yêu thương cô, trừ bỏ cha mẹ ruột thì có cha mẹ nuôi, cha mẹ của Duẫn Hạo, chú Nhị Bình và cả anh trai Nam Cung Phi Vũ nữa.
Hai người vừa rời khỏi khu mộ liền bắt gặp bên ngoài có một người đang đứng, thân hình cao lớn, mặc áo khoác dày màu đen dài qua đầu gối. Mặc dù quần áo trên người vô cùng đắt tiền và sang trọng, nhưng chiếc khăn choàng trên cổ anh trông có chút cũ. Khuôn mặt của anh mang theo nụ cười dịu dàng, đưa tay vẫy Diệp Liên.
Diệp Liên bước đến gần, hỏi:
“Sao anh lại đến đây? Làm xong hết việc rồi à?”
“Em đi lâu quá, anh nhớ.”
Duẫn Hạo kéo áo khoác ra, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn đang mặc áo bông màu trắng của cô. Một trắng một đen, một cao một thấp, hai người hoàn toàn khác biệt nhưng lúc ở gần nhau lại tạo nên cảm giác hòa hợp khó hiểu.
Tuyết rơi dày hơn, Nhị Bình thấy vậy bung dù lên che cho hai người.
Duẫn Hạo thấy ông bị tuyết rơi trên mặt thì nói:
“Chú che cho chính mình là được, để tuyết dính lên tóc là sẽ rụng thêm đó.”
“Đừng có trêu chú nữa, mau mua thuốc mọc tóc cho chú đi.”
Nhị Bình đau khổ lườm hai đứa, thấy bọn họ đã trưởng thành thì trong lòng vô cùng ấm áp. Ông sờ sờ tóc, có lẽ nên cạo trọc đi thì hơn, để như thế này người ta biết mình hói.
Ba người rời khỏi khu mộ, sau đó không lâu trì Diệp Liên phải từ biệt gia đình để trở về Hoắc gia vì đêm nào Duẫn Hạo cũng táy máy tay chân với cô.
“Anh đừng có làm vậy, người nhà em nghe được bây giờ.”
“Cách âm nơi này tệ như thế à? Chú Diệp có phải nên sửa cả cái chung cư lại rồi không?”
Hai người họ ngủ ở phòng trống, hơn nữa vì để tiện cho Diệp Liên về thăm nên nơi đây vẫn luôn chừa chỗ cho cô. Còn chưa làm gì, Duẫn Hạo đã bị cô chặn ngay ý nghĩ xấu xa:
“Không được là không được.”
Kết quả là ngày hôm sau, Duẫn Hạo xin phép gia đình họ Diệp đưa cô về nhà ngay. Nửa tháng không gặp đã đủ khiến anh nhớ muốn chết, cô lại không cho anh chạm vào, vừa đáp xuống sân bay, anh liền nghiêm túc nói:
“Em tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần.”
“Chuẩn bị tinh thần làm gì?” Diệp Liên chớp chớp mắt ngây ngô.
“Em nói xem?”
Duẫn Hạo cho cô một ánh mắt đầy lửa dục, làm cô sợ đến nỗi rụt cổ lại.
“Em đột nhiên nhớ ra còn rất nhiều việc phải làm, chà, em đi lâu quá rồi.”
“Cũng biết mình đi lâu à?”
Duẫn Hạo đưa tay ôm eo cô, ngay trước ánh mắt quan sát của nhiều người hôn lên môi cô một cái, anh hận không thể cho cả thế giới biết người con gái này thuộc về mình, chỉ vì cô quá thẹn thùng.
Đêm đến, bên ngoài nhiệt độ mỗi lúc một giảm, trong phòng lại nóng hừng hực bởi nhiệt độ cơ thể của hai người. Duẫn Hạo vừa đâm vào trong liền phát ra một hơi thỏa mãn, anh hôn nhẹ lên tóc cô, yêu chiều vô tận mà nói:
“Diệp Liên, gả cho anh sớm một chút không được sao?”
“Ưm, em còn trẻ…”
Mỗi lần đều là câu nói này, đúng thật cô chỉ mới hai mươi ba, còn chưa tốt nghiệp đại học nữa. Nhưng anh không chấp nhận cái lý do này chút nào:
“Cưới sớm cũng không sao mà, chờ em tốt nghiệp xong liền cưới.”
“Nhưng… a, khi đó em vẫn còn rất trẻ.”
Cô yêu kiều nằm dưới thân anh, hơi thở dần trở nên hỗn loạn, không thể điều chỉnh được cơ thể để theo kịp tiết tấu của người đang chìm trong đê mê.
Duẫn Hạo cười nói:
“Anh biết rồi.”
Mặc dù anh cười, nhưng trong lòng đang nghĩ gì thì Diệp Liên hoàn toàn không biết được. Anh đưa tay vuốt ve đường cong cơ thể của cô, nắm chặt lấy eo nhỏ mà ra vào nhiệt tình.
Duẫn Hạo cảm thấy chuyện đâm lủng bao là một ý tưởng không tồi.
Hai đứa em bây giờ đang tuổi ăn tuổi lớn, rất thích người chị gái ít khi gặp mặt này, vì lúc nào bọn nó cần gì cũng được mua cho. Mẹ Diệp dặn dò:
“Lần sau về con đừng mua nhiều đồ quá, cưng bọn nhóc này đến mức tụi nó sắp bay lên trời rồi.”
“Chỉ có mấy thứ lặt vặt thôi mà, hôm nay ăn gì vậy mẹ?”
“Mẹ cũng không biết, chờ cha con về xem sao.”
Mẹ Diệp tính tình cũng khá đằm thắm, bình thường cô thân thiết với cha hơn nhiều. Trong nhà cái gì cũng là cha lo, từ việc bên ngoài đến việc bếp núc rửa chén. Sự nghiệp của cha đang phát triển rất tốt, từ một tòa chung cư nhỏ bây giờ đã mở rộng thành ba tòa, tuy rằng không phải ở cùng một chỗ mà ở khá xa. Mỗi tháng, ông sẽ đưa hai đứa con đi dạo một vòng rồi thu tiền nhà, cuộc sống hết sức tự do tự tại vui vẻ.
Diệp Liên mang hoa đi thăm mộ mẹ ruột, theo cùng còn có chú Nhị Bình.
Cô nhớ nhiều năm trước, khi lần đầu biết được mẹ ruột mất và đi thăm bà, chú Nhị Bình cũng ở bên cạnh cô thế này.
Cô nghiêng đầu nhìn ông, những bông tuyết đầu mùa bắt đầu rơi xuống, đậu lại trên mái tóc đã có chút lưa thưa của ông.
Chú Nhị Bình già nhanh hơn mọi người một chút, xem nửa vầng trán sắp rụng hết tóc của ông, Diệp Liên đột nhiên thấy thương ông.
“Chú cứ như là cha cháu ấy.”
“Chú cũng thấy vậy, ai bảo cháu đáng yêu.”
Chú Nhị Bình cười khà khà, vẫn là giọng cười quen thuộc có chút gợi đòn ấy. Ông sống khá thoải mái, không bận tâm chuyện gia đình vì căn bản từ nhỏ đã mồ côi. Có lẽ bởi lý do đó mà gặp hoàn cảnh của cô, ông rất đồng tình.
Diệp Liên cảm thấy hạnh phúc vì được nhiều người yêu thương cô, trừ bỏ cha mẹ ruột thì có cha mẹ nuôi, cha mẹ của Duẫn Hạo, chú Nhị Bình và cả anh trai Nam Cung Phi Vũ nữa.
Hai người vừa rời khỏi khu mộ liền bắt gặp bên ngoài có một người đang đứng, thân hình cao lớn, mặc áo khoác dày màu đen dài qua đầu gối. Mặc dù quần áo trên người vô cùng đắt tiền và sang trọng, nhưng chiếc khăn choàng trên cổ anh trông có chút cũ. Khuôn mặt của anh mang theo nụ cười dịu dàng, đưa tay vẫy Diệp Liên.
Diệp Liên bước đến gần, hỏi:
“Sao anh lại đến đây? Làm xong hết việc rồi à?”
“Em đi lâu quá, anh nhớ.”
Duẫn Hạo kéo áo khoác ra, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn đang mặc áo bông màu trắng của cô. Một trắng một đen, một cao một thấp, hai người hoàn toàn khác biệt nhưng lúc ở gần nhau lại tạo nên cảm giác hòa hợp khó hiểu.
Tuyết rơi dày hơn, Nhị Bình thấy vậy bung dù lên che cho hai người.
Duẫn Hạo thấy ông bị tuyết rơi trên mặt thì nói:
“Chú che cho chính mình là được, để tuyết dính lên tóc là sẽ rụng thêm đó.”
“Đừng có trêu chú nữa, mau mua thuốc mọc tóc cho chú đi.”
Nhị Bình đau khổ lườm hai đứa, thấy bọn họ đã trưởng thành thì trong lòng vô cùng ấm áp. Ông sờ sờ tóc, có lẽ nên cạo trọc đi thì hơn, để như thế này người ta biết mình hói.
Ba người rời khỏi khu mộ, sau đó không lâu trì Diệp Liên phải từ biệt gia đình để trở về Hoắc gia vì đêm nào Duẫn Hạo cũng táy máy tay chân với cô.
“Anh đừng có làm vậy, người nhà em nghe được bây giờ.”
“Cách âm nơi này tệ như thế à? Chú Diệp có phải nên sửa cả cái chung cư lại rồi không?”
Hai người họ ngủ ở phòng trống, hơn nữa vì để tiện cho Diệp Liên về thăm nên nơi đây vẫn luôn chừa chỗ cho cô. Còn chưa làm gì, Duẫn Hạo đã bị cô chặn ngay ý nghĩ xấu xa:
“Không được là không được.”
Kết quả là ngày hôm sau, Duẫn Hạo xin phép gia đình họ Diệp đưa cô về nhà ngay. Nửa tháng không gặp đã đủ khiến anh nhớ muốn chết, cô lại không cho anh chạm vào, vừa đáp xuống sân bay, anh liền nghiêm túc nói:
“Em tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần.”
“Chuẩn bị tinh thần làm gì?” Diệp Liên chớp chớp mắt ngây ngô.
“Em nói xem?”
Duẫn Hạo cho cô một ánh mắt đầy lửa dục, làm cô sợ đến nỗi rụt cổ lại.
“Em đột nhiên nhớ ra còn rất nhiều việc phải làm, chà, em đi lâu quá rồi.”
“Cũng biết mình đi lâu à?”
Duẫn Hạo đưa tay ôm eo cô, ngay trước ánh mắt quan sát của nhiều người hôn lên môi cô một cái, anh hận không thể cho cả thế giới biết người con gái này thuộc về mình, chỉ vì cô quá thẹn thùng.
Đêm đến, bên ngoài nhiệt độ mỗi lúc một giảm, trong phòng lại nóng hừng hực bởi nhiệt độ cơ thể của hai người. Duẫn Hạo vừa đâm vào trong liền phát ra một hơi thỏa mãn, anh hôn nhẹ lên tóc cô, yêu chiều vô tận mà nói:
“Diệp Liên, gả cho anh sớm một chút không được sao?”
“Ưm, em còn trẻ…”
Mỗi lần đều là câu nói này, đúng thật cô chỉ mới hai mươi ba, còn chưa tốt nghiệp đại học nữa. Nhưng anh không chấp nhận cái lý do này chút nào:
“Cưới sớm cũng không sao mà, chờ em tốt nghiệp xong liền cưới.”
“Nhưng… a, khi đó em vẫn còn rất trẻ.”
Cô yêu kiều nằm dưới thân anh, hơi thở dần trở nên hỗn loạn, không thể điều chỉnh được cơ thể để theo kịp tiết tấu của người đang chìm trong đê mê.
Duẫn Hạo cười nói:
“Anh biết rồi.”
Mặc dù anh cười, nhưng trong lòng đang nghĩ gì thì Diệp Liên hoàn toàn không biết được. Anh đưa tay vuốt ve đường cong cơ thể của cô, nắm chặt lấy eo nhỏ mà ra vào nhiệt tình.
Duẫn Hạo cảm thấy chuyện đâm lủng bao là một ý tưởng không tồi.