Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66: Không thoát được
Những ngày tháng ở “phố đêm” của Phương Ngọc trở thành một cơn ác mộng không có hồi kết, mỗi ngày đều bị ép tiếp khách, sau đó bị tịch thu toàn bộ những thứ mang theo bên người. Không phải cô không nghĩ cách trốn, mà là bọn họ canh giữ quá chặt chẽ! Cơ thể chịu quá nhiều tra tấn, ngày thứ bảy bị đám người kia thay nhau “ngủ”, cô bị nhiễm trùng nặng phải nhập viện - nói đúng hơn thì là bệnh xá.
Phương Ngọc tìm cách trốn thoát, nhờ vả bác sĩ, nhưng ông ta lại nói:
"Đừng tìm tôi, tôi không muốn dính vào rắc rối."
Có những kẻ đã từng giết người và vượt ngục sống trong khu vực này, làm một bác sĩ mở phòng khám tư nhân ở đây để kiếm tiền, ông ta phải biết điều.
Câu nói ấy làm Phương Ngọc vô cùng tuyệt vọng. Không được, trốn không được, vậy phải làm thế nào? Ôm lấy cơ thể đã bị chà đạp suốt một tuần qua, cô lẳng lặng rơi nước mắt. Cô bắt đầu hối hận vì đã rời khỏi nhà, cô hận Hoắc Duẫn Hạo, hận con ả Diệp Liên đáng ghét đã cướp mất tương lai tươi sáng của cô.
Thấy cô khóc thảm thương như thế, vị bác sĩ kia hơi mủi lòng, lại không có cách nào. Ở đây không thiếu những cô gái bị ép trở thành món đồ chơi cho đám đàn ông cặn bã, mà ông, cũng cặn bã không kém họ vì nhắm mắt làm ngơ trước tình cảnh này.
…
Tin tức Phương gia vì đắc tội với Hoắc gia mà khắp nơi bị chèn ép lan nhanh ra, khắp các công ty lớn nhỏ trong thành phố đều hay tin và thầm nghĩ lần sau phải chú ý một chút. Trước kia Hàn gia cũng là một trong những gia tộc có tiếng mà còn bị đạp đổ, nói gì Phương gia bé nhỏ.
Phi Vũ mặt dày lui tới Hoắc gia như nhà mình, thỉnh thoảng còn nhảy ra cướp Diệp Liên làm Duẫn Hạo không vui một chút nào.
"Chuyện Phương gia đã xử lý xong, sao anh còn chưa về nhà đi?"
"Duẫn Hạo thiếu gia không thích tôi ở lại đây à?"
"Hỏi thừa."
Phi Vũ cười nói:
"Tôi sắp đi rồi, tranh thủ chút thời gian ở cạnh em gái cũng không được sao?"
Hắn ở đây chủ yếu là muốn xả stress, sau đó về nhà sẽ bắt đầu tuyên chiến với họ hàng thân thích - những kẻ đang dòm ngó tài sản của cha hắn. Nhưng tên Duẫn Hạo này thích phá đám, muốn đưa em gái đi chơi cũng không yên.
Diệp Liên bị kẹp giữa hai người họ rất khổ sở, không thể từ chối ai cả. Sau khi biết bản thân không bị xâm hại, cô cực kỳ vui sướng, nỗi sợ người cũng dần biến mất. Người đàn ông đã từng bắt cóc cô thật ra không phải người xấu, chỉ là dòng đời đưa đẩy nên bất đắc dĩ mới tham gia vào chuyện lần đó.
Đêm đến, Duẫn Hạo lại mặt dày mò sang phòng cô, nói là muốn ở cạnh để bù đắp khoảng thời gian xa cách.
"Anh thả ông chú ấy đi chưa?" Diệp Liên hỏi.
"Chưa."
"Anh định nhốt ông ấy đến khi nào?"
"Diệp Liên, ông ta đã từng bắt cóc em. Em không thể xem như chưa có việc gì xảy ra được, dù ông ta không thật sự làm chuyện khốn nạn đó, nhưng ông ta đã chạm vào em."
Duẫn Hạo không cho phép bất kỳ một kẻ nào vươn bàn tay dơ bẩn về phía Diệp Liên của anh. Chuyện cũ không thể bỏ qua, anh sẽ cho ông ta một cơ hội sống, nhưng trước tiên phải chịu được sự tra tấn tinh thần khi hay tin con gái bị mất tích.
Nghe anh nói, Diệp Liên mân mê môi:
"Nhưng anh cũng đâu cần thiết bắt cóc con gái ông ấy, làm vậy có phải rất ác không?"
"Ác?" Duẫn Hạo vươn tay búng trán cô. "Anh đưa con bé đó đi, nhưng không động đến một sợi lông nào của nó cả, chỉ muốn hù dọa ông ta thôi."
"Nhưng không phải anh đã hứa với ông ta sẽ đảm bảo an toàn cho gia đình ông ta à?" Diệp Liên thấy có hơi tội lỗi khi làm chuyện xấu.
"Họ vẫn an toàn mà?" Chỉ là ông ta không biết chuyện đó thôi. Duẫn Hạo sờ sờ tóc cô, cười khẽ một tiếng.
Anh muốn cho ông ta hiểu cảm giác sợ hãi và bất lực khi biết người quan trọng của mình gặp nguy hiểm là thế nào! Phương gia cũng đang chậm rãi bị giày vò, còn về Phương Ngọc thì anh không quan tâm nữa. Ở một nơi đầy rẫy những kẻ mất nhân tính như phố đêm, cô ta sẽ chịu đủ khổ sở, đó là đang trả giá cho hành động của mình.
Sau khi xử lý xong hết giấy tờ cho anh trai cùng cha khác mẹ là Phi Vũ, Diệp Liên tiếc nuối:
"Em rất muốn sống cùng anh, nhưng em cảm giác Nam Cung gia không thích hợp với em."
"Anh cũng thấy vậy, không sao, em ở đây anh cũng yên tâm hơn. Hiện tại không phải lúc thích hợp để đưa em về đó, anh cần làm chút việc quan trọng, cũng rất nguy hiểm. Nếu cần gì thì gọi cho anh." Phi Vũ gật đầu.
"Vâng, em biết rồi."
Diệp Liên bịn rịn chia tay anh trai, tuy rằng không ở cùng nhau lâu nhưng vẫn có chút tình cảm thân thiết. Cô phải cảm ơn anh ấy vì đã xuất hiện và cứu cô ngay lúc cô tuyệt vọng nhất…
Phi Vũ nói xong lời tạm biệt liền lên xe trở lại quê nhà.
Kế đến, chẳng mấy chốc chính là sinh nhật mười tám tuổi của Duẫn Hạo và Diệp Liên rồi, ngày mà Duẫn Hạo mong chờ nhất trong đời.
Lúc bọn họ đang vui vẻ chuẩn bị tiệc mừng thì ở phố đêm, Phương Ngọc đang uốn éo thân mình, nũng nịu dưới thân của một người đàn ông trung niên. Ông ta có khuôn mặt hơi dữ tợn, thần sắc lạnh lùng, nhưng lại vô cùng hung bạo và nhiệt tình khi lên giường với Phương Ngọc.
Phương Ngọc tìm cách trốn thoát, nhờ vả bác sĩ, nhưng ông ta lại nói:
"Đừng tìm tôi, tôi không muốn dính vào rắc rối."
Có những kẻ đã từng giết người và vượt ngục sống trong khu vực này, làm một bác sĩ mở phòng khám tư nhân ở đây để kiếm tiền, ông ta phải biết điều.
Câu nói ấy làm Phương Ngọc vô cùng tuyệt vọng. Không được, trốn không được, vậy phải làm thế nào? Ôm lấy cơ thể đã bị chà đạp suốt một tuần qua, cô lẳng lặng rơi nước mắt. Cô bắt đầu hối hận vì đã rời khỏi nhà, cô hận Hoắc Duẫn Hạo, hận con ả Diệp Liên đáng ghét đã cướp mất tương lai tươi sáng của cô.
Thấy cô khóc thảm thương như thế, vị bác sĩ kia hơi mủi lòng, lại không có cách nào. Ở đây không thiếu những cô gái bị ép trở thành món đồ chơi cho đám đàn ông cặn bã, mà ông, cũng cặn bã không kém họ vì nhắm mắt làm ngơ trước tình cảnh này.
…
Tin tức Phương gia vì đắc tội với Hoắc gia mà khắp nơi bị chèn ép lan nhanh ra, khắp các công ty lớn nhỏ trong thành phố đều hay tin và thầm nghĩ lần sau phải chú ý một chút. Trước kia Hàn gia cũng là một trong những gia tộc có tiếng mà còn bị đạp đổ, nói gì Phương gia bé nhỏ.
Phi Vũ mặt dày lui tới Hoắc gia như nhà mình, thỉnh thoảng còn nhảy ra cướp Diệp Liên làm Duẫn Hạo không vui một chút nào.
"Chuyện Phương gia đã xử lý xong, sao anh còn chưa về nhà đi?"
"Duẫn Hạo thiếu gia không thích tôi ở lại đây à?"
"Hỏi thừa."
Phi Vũ cười nói:
"Tôi sắp đi rồi, tranh thủ chút thời gian ở cạnh em gái cũng không được sao?"
Hắn ở đây chủ yếu là muốn xả stress, sau đó về nhà sẽ bắt đầu tuyên chiến với họ hàng thân thích - những kẻ đang dòm ngó tài sản của cha hắn. Nhưng tên Duẫn Hạo này thích phá đám, muốn đưa em gái đi chơi cũng không yên.
Diệp Liên bị kẹp giữa hai người họ rất khổ sở, không thể từ chối ai cả. Sau khi biết bản thân không bị xâm hại, cô cực kỳ vui sướng, nỗi sợ người cũng dần biến mất. Người đàn ông đã từng bắt cóc cô thật ra không phải người xấu, chỉ là dòng đời đưa đẩy nên bất đắc dĩ mới tham gia vào chuyện lần đó.
Đêm đến, Duẫn Hạo lại mặt dày mò sang phòng cô, nói là muốn ở cạnh để bù đắp khoảng thời gian xa cách.
"Anh thả ông chú ấy đi chưa?" Diệp Liên hỏi.
"Chưa."
"Anh định nhốt ông ấy đến khi nào?"
"Diệp Liên, ông ta đã từng bắt cóc em. Em không thể xem như chưa có việc gì xảy ra được, dù ông ta không thật sự làm chuyện khốn nạn đó, nhưng ông ta đã chạm vào em."
Duẫn Hạo không cho phép bất kỳ một kẻ nào vươn bàn tay dơ bẩn về phía Diệp Liên của anh. Chuyện cũ không thể bỏ qua, anh sẽ cho ông ta một cơ hội sống, nhưng trước tiên phải chịu được sự tra tấn tinh thần khi hay tin con gái bị mất tích.
Nghe anh nói, Diệp Liên mân mê môi:
"Nhưng anh cũng đâu cần thiết bắt cóc con gái ông ấy, làm vậy có phải rất ác không?"
"Ác?" Duẫn Hạo vươn tay búng trán cô. "Anh đưa con bé đó đi, nhưng không động đến một sợi lông nào của nó cả, chỉ muốn hù dọa ông ta thôi."
"Nhưng không phải anh đã hứa với ông ta sẽ đảm bảo an toàn cho gia đình ông ta à?" Diệp Liên thấy có hơi tội lỗi khi làm chuyện xấu.
"Họ vẫn an toàn mà?" Chỉ là ông ta không biết chuyện đó thôi. Duẫn Hạo sờ sờ tóc cô, cười khẽ một tiếng.
Anh muốn cho ông ta hiểu cảm giác sợ hãi và bất lực khi biết người quan trọng của mình gặp nguy hiểm là thế nào! Phương gia cũng đang chậm rãi bị giày vò, còn về Phương Ngọc thì anh không quan tâm nữa. Ở một nơi đầy rẫy những kẻ mất nhân tính như phố đêm, cô ta sẽ chịu đủ khổ sở, đó là đang trả giá cho hành động của mình.
Sau khi xử lý xong hết giấy tờ cho anh trai cùng cha khác mẹ là Phi Vũ, Diệp Liên tiếc nuối:
"Em rất muốn sống cùng anh, nhưng em cảm giác Nam Cung gia không thích hợp với em."
"Anh cũng thấy vậy, không sao, em ở đây anh cũng yên tâm hơn. Hiện tại không phải lúc thích hợp để đưa em về đó, anh cần làm chút việc quan trọng, cũng rất nguy hiểm. Nếu cần gì thì gọi cho anh." Phi Vũ gật đầu.
"Vâng, em biết rồi."
Diệp Liên bịn rịn chia tay anh trai, tuy rằng không ở cùng nhau lâu nhưng vẫn có chút tình cảm thân thiết. Cô phải cảm ơn anh ấy vì đã xuất hiện và cứu cô ngay lúc cô tuyệt vọng nhất…
Phi Vũ nói xong lời tạm biệt liền lên xe trở lại quê nhà.
Kế đến, chẳng mấy chốc chính là sinh nhật mười tám tuổi của Duẫn Hạo và Diệp Liên rồi, ngày mà Duẫn Hạo mong chờ nhất trong đời.
Lúc bọn họ đang vui vẻ chuẩn bị tiệc mừng thì ở phố đêm, Phương Ngọc đang uốn éo thân mình, nũng nịu dưới thân của một người đàn ông trung niên. Ông ta có khuôn mặt hơi dữ tợn, thần sắc lạnh lùng, nhưng lại vô cùng hung bạo và nhiệt tình khi lên giường với Phương Ngọc.