Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94: Kết cục của Vương Cẩm
Mấy ngày sau khi Mộc Thuần để Phi Vũ thả người, Vương Cẩm đã được tự do.
Trở về quê nhà trong bộ dạng gầy như một kẻ bị nghiện, đầu tóc rối bù, thân thể khắp nơi nhiều vết ghẻ lở, cô ta bị đám người mặc đồ đen quăng ra như như một cái xác ở cổng làng. Ai cũng nghĩ là chết người rồi, hét ầm ĩ gọi xe cấp cứu, gọi cảnh sát, sau đó phát hiện đây là Vương Cẩm, con gái nhà họ Vương mất tích đã lâu.
Vương Cẩm phải điều trị ở bệnh viện nhiều tháng liền, nhưng di chứng để lại không bao giờ có thể biến mất. Bên ngoài thân thể dơ bẩn nên sinh ra các loại vi khuẩn phá hoại da thịt, bên trong thì vì ăn uống bất thường, các loại thức ăn không tốt mà ảnh hưởng nghiêm trọng đến nội tạng.
Bác sĩ nói thẳng với người nhà bệnh nhân rằng:
“Điều trị xong thì cũng chỉ cố được thêm một hai năm, mong người nhà chuẩn bị tinh thần.”
Người nhà họ Vương còn chưa kịp mừng vì con gái trở về đã nghe tin dữ, suy sụp khóc lóc, tố cáo bác sĩ là đồ lang băm, chửi mắng ầm ĩ đến mức cả khu vực xung quanh ai cũng bị làm phiền.
Mẹ của Vương Cẩm khóc hết nước mắt, ngồi bên cạnh con gái mà lòng đau quặn thắt. Bà không dám tưởng tượng con gái bà đã trải qua những gì trong mấy năm qua, để từ một cô gái xinh đẹp hoạt bát biến thành thế này.
Bà thút thít ở cạnh giường không ngừng:
“Ông trời ơi, con tôi làm gì nên tội mà đối xử với con bé thế này!”
Đứa trẻ bà nuôi nấng hai mươi mấy năm, nâng niu yêu chiều hết mực đã biến thành một kẻ sống không bằng chết. Tuy rằng mấy tháng cố gắng chạy chữa nhưng chỉ có thể duy trì bệnh tình không xảy ra biến chứng, chứ không chịu được thêm một hai năm nữa.
Vương Cẩm mơ màng nghe tiếng mẹ khóc nhưng không nói chuyện, từ lúc trở về đến giờ cô ta đã quá mệt mỏi, thỉnh thoảng còn có ý nghĩ muốn chết, chỉ là không đủ tự tin làm điều đó. Cô ta vẫn sợ lắm, sợ hãi cái chết.
Nếu cho Vương Cẩm cơ hội làm lại cuộc đời, cô ta sẽ không ngu ngốc đi theo người đàn ông tàn ác kia nữa. Bước sai đầu tiên là khi cầm lấy viên kim cương mà không bỏ trốn…
Trong đầu Vương Cẩm liên tiếp xuất hiện ảo giác, sau đó lên cơn co giật, khóe miệng sùi bọt mép.
Mẹ Vương sợ đến nỗi suýt ngất đi, chờ bà phản ứng lại thì bác sĩ đã đến đưa con gái vào phòng cấp cứu.
…
Nam Cung gia từ trên xuống dưới đều vui mừng vì phu nhân đưa con trai trở về, bọn họ đi qua đi lại không quên nhìn Tử Thiêm một cái, tấm tắc khen một câu thằng bé đáng yêu, cái gì mà giỏi giang, thông minh, lanh lợi... sau này chắc chắn sẽ ra dáng đại boss lắm.
Mộc Thuần nghe xong sợ hết hồn, cô cảm thấy không thể để con trai biến thành một đại ca xã hội đen như chồng, quyết liệt phản đối chuyện đưa thằng bé đi huấn luyện, sau đó gửi Tử Thiêm đến một trường học bình thường gần nhà.
Giáo viên ở trên lớp hỏi mấy đứa trẻ mai sau lớn lên muốn làm gì, Tử Thiêm liền giơ tay lên:
“Thưa cô, em muốn làm boss.”
“Boss? Ý em là gì?” Giáo viên cười hỏi.
“Dạ là làm đại ca xã hội đen giống ba em.”
Tử Thiêm cười toe toét trả lời, đám nhỏ xung quanh thì ngưỡng mộ ngước mắt nhìn. Giáo viên nghĩ trẻ nhỏ có những ước mơ như vậy là bình thường, vì thế cười cười chúc thằng bé sẽ sớm trở thành đại boss.
Giờ ra chơi, đám học sinh trong lớp nhốn nháo bảo nhau:
“Nghe gì chưa? Ba của Tử Thiêm là boss đó!”
“Boss? Là cái gì? Có ăn được không thế?”
“Không ăn được, là mấy người mặc đồ đen cầm súng bắn bùm bùm trên phim.”
Bọn nhỏ phấn khích vây quanh Tử Thiêm rồi hỏi cậu đã bao giờ cầm súng chưa, đã thấy giang hồ thật sự chưa, miệng liên tục phun một tràng dài làm cậu tự hào vỗ ngực khoe khoang đủ thứ. Vì chuyện này, mai sau Tử Thiêm lên đến trung học vẫn còn bị bạn bè phỉ nhổ, chê cười ước mơ của cậu là viển vông.
….
Nửa năm sau đó, Mộc Thuần nhận được tin Vương Cẩm đã qua đời vì bệnh nặng.
Hỏi Mộc Thuần có buồn không, chắc chắn là không. Nhưng cũng khó kìm lòng mà thương tiếc cho cuộc đời của người phụ nữ kia, vốn dĩ đang sống tốt, tương lai tươi đẹp, hà cớ gì lại vì tiền tài hư vinh mà tự che mờ mắt bản thân?
Cô không đến tham dự đám tang của Vương Cẩm, từ ngày biết bản thân suýt bị cô ta hại sảy thai thì trong lòng cô đã xem cô ta là kẻ thù. Khi đó may mắn giữ được Tử Thiêm, nếu chậm một chút, hoặc giả cô uống nhiều nước có trộn thuốc phá thai một chút, vậy cô nhất định sẽ điên mất.
Càng nghĩ, Mộc Thuần càng sợ. Cô ôm chặt lấy con trai đang ngồi làm bài tập, dặn dò thằng bé:
“Con trai ngoan, sau này lớn lên con phải trở thành một người bình thường đó, biết chưa?”
Tử Thiêm nhe răng cười:
“Hừm hừm, con trai mẹ thông minh thế này, sao mà bình thường được chứ?”
“Không được cãi mẹ!” Mộc Thuần cúi đầu, cho thằng bé một cái hôn lên trán.
“Vâng vâng…”
Vẻ bất lực hiện rõ trên mặt Tử Thiêm. Mẹ của cậu có chút ám ảnh về chuyện tương lai cậu sẽ ưu tú thế nào, nhưng nói thật, từ cái gen của ba, cậu muốn làm người bình thường cũng khó. Lớn lên vừa cao vừa đẹp trai như ba thì phải làm thế nào nhỉ? Nhà còn giàu sụ, như thế đã rất bất thường rồi mẹ à…
Trở về quê nhà trong bộ dạng gầy như một kẻ bị nghiện, đầu tóc rối bù, thân thể khắp nơi nhiều vết ghẻ lở, cô ta bị đám người mặc đồ đen quăng ra như như một cái xác ở cổng làng. Ai cũng nghĩ là chết người rồi, hét ầm ĩ gọi xe cấp cứu, gọi cảnh sát, sau đó phát hiện đây là Vương Cẩm, con gái nhà họ Vương mất tích đã lâu.
Vương Cẩm phải điều trị ở bệnh viện nhiều tháng liền, nhưng di chứng để lại không bao giờ có thể biến mất. Bên ngoài thân thể dơ bẩn nên sinh ra các loại vi khuẩn phá hoại da thịt, bên trong thì vì ăn uống bất thường, các loại thức ăn không tốt mà ảnh hưởng nghiêm trọng đến nội tạng.
Bác sĩ nói thẳng với người nhà bệnh nhân rằng:
“Điều trị xong thì cũng chỉ cố được thêm một hai năm, mong người nhà chuẩn bị tinh thần.”
Người nhà họ Vương còn chưa kịp mừng vì con gái trở về đã nghe tin dữ, suy sụp khóc lóc, tố cáo bác sĩ là đồ lang băm, chửi mắng ầm ĩ đến mức cả khu vực xung quanh ai cũng bị làm phiền.
Mẹ của Vương Cẩm khóc hết nước mắt, ngồi bên cạnh con gái mà lòng đau quặn thắt. Bà không dám tưởng tượng con gái bà đã trải qua những gì trong mấy năm qua, để từ một cô gái xinh đẹp hoạt bát biến thành thế này.
Bà thút thít ở cạnh giường không ngừng:
“Ông trời ơi, con tôi làm gì nên tội mà đối xử với con bé thế này!”
Đứa trẻ bà nuôi nấng hai mươi mấy năm, nâng niu yêu chiều hết mực đã biến thành một kẻ sống không bằng chết. Tuy rằng mấy tháng cố gắng chạy chữa nhưng chỉ có thể duy trì bệnh tình không xảy ra biến chứng, chứ không chịu được thêm một hai năm nữa.
Vương Cẩm mơ màng nghe tiếng mẹ khóc nhưng không nói chuyện, từ lúc trở về đến giờ cô ta đã quá mệt mỏi, thỉnh thoảng còn có ý nghĩ muốn chết, chỉ là không đủ tự tin làm điều đó. Cô ta vẫn sợ lắm, sợ hãi cái chết.
Nếu cho Vương Cẩm cơ hội làm lại cuộc đời, cô ta sẽ không ngu ngốc đi theo người đàn ông tàn ác kia nữa. Bước sai đầu tiên là khi cầm lấy viên kim cương mà không bỏ trốn…
Trong đầu Vương Cẩm liên tiếp xuất hiện ảo giác, sau đó lên cơn co giật, khóe miệng sùi bọt mép.
Mẹ Vương sợ đến nỗi suýt ngất đi, chờ bà phản ứng lại thì bác sĩ đã đến đưa con gái vào phòng cấp cứu.
…
Nam Cung gia từ trên xuống dưới đều vui mừng vì phu nhân đưa con trai trở về, bọn họ đi qua đi lại không quên nhìn Tử Thiêm một cái, tấm tắc khen một câu thằng bé đáng yêu, cái gì mà giỏi giang, thông minh, lanh lợi... sau này chắc chắn sẽ ra dáng đại boss lắm.
Mộc Thuần nghe xong sợ hết hồn, cô cảm thấy không thể để con trai biến thành một đại ca xã hội đen như chồng, quyết liệt phản đối chuyện đưa thằng bé đi huấn luyện, sau đó gửi Tử Thiêm đến một trường học bình thường gần nhà.
Giáo viên ở trên lớp hỏi mấy đứa trẻ mai sau lớn lên muốn làm gì, Tử Thiêm liền giơ tay lên:
“Thưa cô, em muốn làm boss.”
“Boss? Ý em là gì?” Giáo viên cười hỏi.
“Dạ là làm đại ca xã hội đen giống ba em.”
Tử Thiêm cười toe toét trả lời, đám nhỏ xung quanh thì ngưỡng mộ ngước mắt nhìn. Giáo viên nghĩ trẻ nhỏ có những ước mơ như vậy là bình thường, vì thế cười cười chúc thằng bé sẽ sớm trở thành đại boss.
Giờ ra chơi, đám học sinh trong lớp nhốn nháo bảo nhau:
“Nghe gì chưa? Ba của Tử Thiêm là boss đó!”
“Boss? Là cái gì? Có ăn được không thế?”
“Không ăn được, là mấy người mặc đồ đen cầm súng bắn bùm bùm trên phim.”
Bọn nhỏ phấn khích vây quanh Tử Thiêm rồi hỏi cậu đã bao giờ cầm súng chưa, đã thấy giang hồ thật sự chưa, miệng liên tục phun một tràng dài làm cậu tự hào vỗ ngực khoe khoang đủ thứ. Vì chuyện này, mai sau Tử Thiêm lên đến trung học vẫn còn bị bạn bè phỉ nhổ, chê cười ước mơ của cậu là viển vông.
….
Nửa năm sau đó, Mộc Thuần nhận được tin Vương Cẩm đã qua đời vì bệnh nặng.
Hỏi Mộc Thuần có buồn không, chắc chắn là không. Nhưng cũng khó kìm lòng mà thương tiếc cho cuộc đời của người phụ nữ kia, vốn dĩ đang sống tốt, tương lai tươi đẹp, hà cớ gì lại vì tiền tài hư vinh mà tự che mờ mắt bản thân?
Cô không đến tham dự đám tang của Vương Cẩm, từ ngày biết bản thân suýt bị cô ta hại sảy thai thì trong lòng cô đã xem cô ta là kẻ thù. Khi đó may mắn giữ được Tử Thiêm, nếu chậm một chút, hoặc giả cô uống nhiều nước có trộn thuốc phá thai một chút, vậy cô nhất định sẽ điên mất.
Càng nghĩ, Mộc Thuần càng sợ. Cô ôm chặt lấy con trai đang ngồi làm bài tập, dặn dò thằng bé:
“Con trai ngoan, sau này lớn lên con phải trở thành một người bình thường đó, biết chưa?”
Tử Thiêm nhe răng cười:
“Hừm hừm, con trai mẹ thông minh thế này, sao mà bình thường được chứ?”
“Không được cãi mẹ!” Mộc Thuần cúi đầu, cho thằng bé một cái hôn lên trán.
“Vâng vâng…”
Vẻ bất lực hiện rõ trên mặt Tử Thiêm. Mẹ của cậu có chút ám ảnh về chuyện tương lai cậu sẽ ưu tú thế nào, nhưng nói thật, từ cái gen của ba, cậu muốn làm người bình thường cũng khó. Lớn lên vừa cao vừa đẹp trai như ba thì phải làm thế nào nhỉ? Nhà còn giàu sụ, như thế đã rất bất thường rồi mẹ à…