Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67: Về nhà
Năm năm.
Mộc Thuần đã rời khỏi quê nhà được năm năm rồi. Đó là một khoảng thời gian đủ dài để vết thương lòng có thể lành lại, không còn đau đớn mỗi khi nghĩ về người đàn ông đầu tiên của cuộc đời mình nữa. Có lẽ sau chừng ấy năm, anh cũng đã có cuộc sống hạnh phúc riêng, đã quên cô rồi.
“Quên sao? Anh ta vốn không nhớ.”
Mộc Thuần đột nhiên bật cười trước suy nghĩ ngây thơ của bản thân. Cô mở máy tính lên, đặt một tấm vé máy bay hạng thương gia về thành phố S, sau đó nhắn tin qua mạng xã hội cho Thiên Tường thông báo.
“Em sẽ trở lại đón Tử Thiêm, hy vọng anh chăm sóc thằng bé cẩn thận một chút.”
Khi xuống máy bay và nhận được tin nhắn từ Mộc Thuần, Đặng Thiên Tường cười cười sờ mũi của Tử Thiêm:
“Con trai, mẹ của con sẽ trở lại sớm thôi. Bây giờ ba đưa con về nhà thăm ông bà nội nhé?”
“Ba, con đói…” Tử Thiêm đáng thương sờ sờ bụng.
“Ừ, ba đưa con đi ăn cơm trước.”
Đặng Thiên Tường vui vẻ ôm thằng bé lên bằng một tay, một lớn một nhỏ vừa ra khỏi cổng checkin liền được vệ sĩ bảo vệ chặt chẽ đưa lên xe. Người xung quanh quay đầu nhìn xem, đều có chút kinh ngạc vì nghĩ rằng đó là nghệ sĩ, tiếc rằng vừa rồi chưa kịp chụp ảnh.
Trở về quê nhà sau nhiều năm trốn tránh, Đặng Thiên Tường cũng cảm giác được cơ thể đang run rẩy vì phấn khích. Dù đi đâu ở đâu, nhà vẫn là nhất. Nếu không phải hắn sợ tên khốn Phi Vũ phát hiện ra thì đã trở lại đây thăm gia đình vài lần rồi, làm gì ở bên Mỹ suốt nhiều năm liền chứ? Nhưng năm năm qua đi, có lẽ Phi Vũ đã buông tay rồi. Suy cho cùng, cậu ta đâu có yêu Mộc Thuần lắm?
Ai cũng nghĩ như vậy, cả Mộc Thuần, Đặng Thiên Tường, Đặng Tiểu Vy và những người từng biết đến mối quan hệ của họ đều cho rằng Phi Vũ đã không còn lưu luyến gì cô nữa. Có trời mới biết Phi Vũ trở nên lạnh lùng độc đoán như thế nào sau khi Mộc Thuần rời đi, đến tận bây giờ, anh vẫn không ngừng để người của mình mở rộng tìm kiếm khắp đất nước, thậm chí tìm ở Mỹ, châu Âu, nhưng thế giới rộng lớn như vậy, anh có thể tìm được một người muốn trốn anh sao?
Nhìn thiếu gia của mình mỗi ngày đều nắm sợi dây chuyền trong tay, ngồi trước bàn làm việc ngẩn người, quản gia không chịu được nữa:
“Thiếu gia, tôi đi pha cho cậu một tách trà nóng nhé?”
“Không cần đâu.”
Phi Vũ đặt sợi dây chuyền kia vào trong hộp kín, anh vẫn đang chờ, chờ ngày Mộc Thuần xuất hiện để anh tặng nó cho cô một lần nữa. Đến lúc đó, anh hy vọng cô sẽ hiểu cho anh. Nếu anh giải thích cho cô biết lý do thật sự, cô sẽ tha thứ cho anh phải không?
Quản gia nhìn trạng thái nặng nề này của Phi Vũ, chỉ có thể thở dài lui ra ngoài. Ông cầm lấy điện thoại gọi cho một người, nhẹ giọng nói:
“Tiểu thư, cô về đây chơi vài ngày được không? Thiếu gia gần đây tâm trạng lại tồi tệ thêm rồi.”
“Anh ấy làm sao vậy? Chẳng lẽ là vì chuyện kia…”
“Vâng.”
“Tôi biết rồi.”
Chờ người bên kia tắt máy, quản gia đi xuống tầng hầm nhìn xem. Cửa sắt phát ra âm thanh nặng nề, từ từ mở ra. Bên ngoài đã phát tin mất tích của ba người từ nhiều năm trước, Vương Cẩm, Mạn Nhi và cả gã đàn ông đã ngu ngốc động vào Mộc Thuần đều ở đây suốt năm năm.
Quản gia nhìn bọn họ bây giờ giống như động vật sợ ánh sáng mà mềm lòng, chính ông cũng thấy thiếu gia quá tàn nhẫn, nhốt họ không cho họ ra khỏi nhà, đồ ăn chất lượng cực kỳ tệ, lại có những lúc tâm trạng không tốt thì bỏ đói, vậy mà nhất định không để họ chết.
Vương Cẩm nghe tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, cả người vì không được tắm rửa kỹ càng mà bốc mùi, thậm chí là xuất hiện tình trạng ghẻ lở. Cô ta ôm song sắt gào lên:
“Giết tôi đi! Giết tôi đi! Các người mau giết tôi đi!”
Bọn họ đã thử tự tử bằng nhiều cách nhưng không thành, bởi vì luôn có bác sĩ túc trực chữa bệnh cho họ. Bất kể là đập đầu vào sàn nhà, cắn lưỡi, cắn rách cổ tay hay gì, đều sẽ sống mà chịu tra tấn. Vương Cẩm sắp phát điên, không thể chịu được nữa rồi.
Mạn Nhi thì đỡ hơn một chút, đã tập thành thói quen, chỉ ngồi im một góc không nói chuyện. Bởi vì chuyện trước đây xúi giục gã đàn ông phụ bếp bỏ thuốc vào cốc nước của Mộc Thuần mà hại gã bị nhốt, nên gã luôn đánh đập cô ta mỗi khi chán.
Ba con người này, một đã mất đi ý chí sống, một chai sạn với mọi thứ, một gã đàn ông duy nhất ở bên trong thì thần trí không tỉnh táo.
Quản gia nhìn bọn họ, nói:
“Thiếu gia nói nếu có một ngày Mộc Thuần quay trở lại, đồng ý tha cho các người, vậy các người sẽ được tự do.”
Nhưng Mộc Thuần rời đi rồi, không biết ngày nào mới về. Điều này khiến Vương Cẩm đã tuyệt vọng càng thêm điên loạn:
“Bao giờ cô ta về? Bao giờ? Tôi muốn chết! Tại sao không cho tôi chết đi! Không phải chỉ là mạo danh thôi hả? Ha ha ha, tôi mạo danh cô ta đó thì sao? Chẳng phải các người không thèm điều tra, các người đã nhận định tôi là ân nhân của Phi Vũ à? Tôi là ân nhân của Phi Vũ! Aaaaaa!”
Tiếng kêu thảm thiết của cô ta khiến người quản lý nơi này chán đến nỗi muốn bỏ việc, nhưng cũng chỉ có thể cắm tai nghe vào rồi bật nhạc lên, sau đó quan sát không cho họ làm chuyện ngu xuẩn. Hắn rất mong đến giờ đổi ca, chứ ở cùng ba người này chẳng thà đi mạo hiểm tính mạng làm việc cho thiếu gia nhà mình còn hơn.
Không ai biết, lúc này, Mộc Thuần đã lên máy bay trở về thành phố S.
Mộc Thuần đã rời khỏi quê nhà được năm năm rồi. Đó là một khoảng thời gian đủ dài để vết thương lòng có thể lành lại, không còn đau đớn mỗi khi nghĩ về người đàn ông đầu tiên của cuộc đời mình nữa. Có lẽ sau chừng ấy năm, anh cũng đã có cuộc sống hạnh phúc riêng, đã quên cô rồi.
“Quên sao? Anh ta vốn không nhớ.”
Mộc Thuần đột nhiên bật cười trước suy nghĩ ngây thơ của bản thân. Cô mở máy tính lên, đặt một tấm vé máy bay hạng thương gia về thành phố S, sau đó nhắn tin qua mạng xã hội cho Thiên Tường thông báo.
“Em sẽ trở lại đón Tử Thiêm, hy vọng anh chăm sóc thằng bé cẩn thận một chút.”
Khi xuống máy bay và nhận được tin nhắn từ Mộc Thuần, Đặng Thiên Tường cười cười sờ mũi của Tử Thiêm:
“Con trai, mẹ của con sẽ trở lại sớm thôi. Bây giờ ba đưa con về nhà thăm ông bà nội nhé?”
“Ba, con đói…” Tử Thiêm đáng thương sờ sờ bụng.
“Ừ, ba đưa con đi ăn cơm trước.”
Đặng Thiên Tường vui vẻ ôm thằng bé lên bằng một tay, một lớn một nhỏ vừa ra khỏi cổng checkin liền được vệ sĩ bảo vệ chặt chẽ đưa lên xe. Người xung quanh quay đầu nhìn xem, đều có chút kinh ngạc vì nghĩ rằng đó là nghệ sĩ, tiếc rằng vừa rồi chưa kịp chụp ảnh.
Trở về quê nhà sau nhiều năm trốn tránh, Đặng Thiên Tường cũng cảm giác được cơ thể đang run rẩy vì phấn khích. Dù đi đâu ở đâu, nhà vẫn là nhất. Nếu không phải hắn sợ tên khốn Phi Vũ phát hiện ra thì đã trở lại đây thăm gia đình vài lần rồi, làm gì ở bên Mỹ suốt nhiều năm liền chứ? Nhưng năm năm qua đi, có lẽ Phi Vũ đã buông tay rồi. Suy cho cùng, cậu ta đâu có yêu Mộc Thuần lắm?
Ai cũng nghĩ như vậy, cả Mộc Thuần, Đặng Thiên Tường, Đặng Tiểu Vy và những người từng biết đến mối quan hệ của họ đều cho rằng Phi Vũ đã không còn lưu luyến gì cô nữa. Có trời mới biết Phi Vũ trở nên lạnh lùng độc đoán như thế nào sau khi Mộc Thuần rời đi, đến tận bây giờ, anh vẫn không ngừng để người của mình mở rộng tìm kiếm khắp đất nước, thậm chí tìm ở Mỹ, châu Âu, nhưng thế giới rộng lớn như vậy, anh có thể tìm được một người muốn trốn anh sao?
Nhìn thiếu gia của mình mỗi ngày đều nắm sợi dây chuyền trong tay, ngồi trước bàn làm việc ngẩn người, quản gia không chịu được nữa:
“Thiếu gia, tôi đi pha cho cậu một tách trà nóng nhé?”
“Không cần đâu.”
Phi Vũ đặt sợi dây chuyền kia vào trong hộp kín, anh vẫn đang chờ, chờ ngày Mộc Thuần xuất hiện để anh tặng nó cho cô một lần nữa. Đến lúc đó, anh hy vọng cô sẽ hiểu cho anh. Nếu anh giải thích cho cô biết lý do thật sự, cô sẽ tha thứ cho anh phải không?
Quản gia nhìn trạng thái nặng nề này của Phi Vũ, chỉ có thể thở dài lui ra ngoài. Ông cầm lấy điện thoại gọi cho một người, nhẹ giọng nói:
“Tiểu thư, cô về đây chơi vài ngày được không? Thiếu gia gần đây tâm trạng lại tồi tệ thêm rồi.”
“Anh ấy làm sao vậy? Chẳng lẽ là vì chuyện kia…”
“Vâng.”
“Tôi biết rồi.”
Chờ người bên kia tắt máy, quản gia đi xuống tầng hầm nhìn xem. Cửa sắt phát ra âm thanh nặng nề, từ từ mở ra. Bên ngoài đã phát tin mất tích của ba người từ nhiều năm trước, Vương Cẩm, Mạn Nhi và cả gã đàn ông đã ngu ngốc động vào Mộc Thuần đều ở đây suốt năm năm.
Quản gia nhìn bọn họ bây giờ giống như động vật sợ ánh sáng mà mềm lòng, chính ông cũng thấy thiếu gia quá tàn nhẫn, nhốt họ không cho họ ra khỏi nhà, đồ ăn chất lượng cực kỳ tệ, lại có những lúc tâm trạng không tốt thì bỏ đói, vậy mà nhất định không để họ chết.
Vương Cẩm nghe tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, cả người vì không được tắm rửa kỹ càng mà bốc mùi, thậm chí là xuất hiện tình trạng ghẻ lở. Cô ta ôm song sắt gào lên:
“Giết tôi đi! Giết tôi đi! Các người mau giết tôi đi!”
Bọn họ đã thử tự tử bằng nhiều cách nhưng không thành, bởi vì luôn có bác sĩ túc trực chữa bệnh cho họ. Bất kể là đập đầu vào sàn nhà, cắn lưỡi, cắn rách cổ tay hay gì, đều sẽ sống mà chịu tra tấn. Vương Cẩm sắp phát điên, không thể chịu được nữa rồi.
Mạn Nhi thì đỡ hơn một chút, đã tập thành thói quen, chỉ ngồi im một góc không nói chuyện. Bởi vì chuyện trước đây xúi giục gã đàn ông phụ bếp bỏ thuốc vào cốc nước của Mộc Thuần mà hại gã bị nhốt, nên gã luôn đánh đập cô ta mỗi khi chán.
Ba con người này, một đã mất đi ý chí sống, một chai sạn với mọi thứ, một gã đàn ông duy nhất ở bên trong thì thần trí không tỉnh táo.
Quản gia nhìn bọn họ, nói:
“Thiếu gia nói nếu có một ngày Mộc Thuần quay trở lại, đồng ý tha cho các người, vậy các người sẽ được tự do.”
Nhưng Mộc Thuần rời đi rồi, không biết ngày nào mới về. Điều này khiến Vương Cẩm đã tuyệt vọng càng thêm điên loạn:
“Bao giờ cô ta về? Bao giờ? Tôi muốn chết! Tại sao không cho tôi chết đi! Không phải chỉ là mạo danh thôi hả? Ha ha ha, tôi mạo danh cô ta đó thì sao? Chẳng phải các người không thèm điều tra, các người đã nhận định tôi là ân nhân của Phi Vũ à? Tôi là ân nhân của Phi Vũ! Aaaaaa!”
Tiếng kêu thảm thiết của cô ta khiến người quản lý nơi này chán đến nỗi muốn bỏ việc, nhưng cũng chỉ có thể cắm tai nghe vào rồi bật nhạc lên, sau đó quan sát không cho họ làm chuyện ngu xuẩn. Hắn rất mong đến giờ đổi ca, chứ ở cùng ba người này chẳng thà đi mạo hiểm tính mạng làm việc cho thiếu gia nhà mình còn hơn.
Không ai biết, lúc này, Mộc Thuần đã lên máy bay trở về thành phố S.