Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Sau khi liên lạc cho Thiên Tường và phát hiện đối phương đã khóa máy, Phi Vũ nhíu mày gọi người tới, bắt đầu kiểm tra camera của công ty rồi lần theo dấu vết của Mộc Thuần, đồng thời gọi Triệu Minh Lân đến gặp riêng mình.
Hay tin bị chủ tịch kiêm tổng giám đốc điểm mặt gọi tên, bếp trưởng Triệu khá là bất ngờ. Ông mới về nhà nghỉ ngơi một lát thì lại bị gọi dậy, đành lái chiếc xe cũ màu đen đã sắp không khởi động được nữa lạch cạch chạy đến công ty.
Lúc này, khuôn mặt của Phi Vũ lạnh tanh, không nói một lời, không còn cười tủm tỉm như bình thường được nữa. Anh trầm mặc rất lâu, chờ đến khi Triệu Minh Lân xuất hiện trước mặt mình thì anh mới nâng mí mắt lên.
Bếp trưởng Triệu nhìn thanh niên trước mắt, không mặn không nhạt hỏi:
“Chào chủ tịch, không biết ngài gọi tôi tới để làm gì?”
Cho dù ông là cấp dưới của Phi Vũ, nhưng ông đã lớn tuổi thế này rồi, không hề chùn bước trước khí thế của anh. Anh chậm rãi nói:
“Chờ một lát, tôi có chuyện cần hỏi mọi người.”
Bếp trưởng Triệu còn chưa hiểu chờ một lát ở đây là ý gì, nhưng rất nhanh, ông phát hiện không chỉ mình ông mà toàn thể nhân viên ở nhà bếp đều đã được gọi đến công ty vào lúc tám giờ tối.
Tổng cộng hơn mười người, ai nấy đều khó hiểu, nơm nớp lo sợ vì chuyện đột xuất này. Tin nhắn mà họ nhận được từ trợ lý của tổng giám đốc chỉ nói nếu ai không đến được thì sau này không cần đến nữa.
Phi Vũ ngồi đan hai tay vào nhau đặt trên bàn, nhìn đám người đối diện với ánh mắt sắc bén:
“Có vẻ các người rất tò mò vì sao bị gọi đến đây? Tôi sẽ nói thẳng, là ai đã động tay với Mộc Thuần?"
Anh đứng lên, kéo hộc bàn lấy ra một khẩu súng sau đó lắp đạn vào, cả quá trình này chỉ mất chưa tới mười giây. Khi nhìn thấy thứ trong tay anh, cả đám người đều sợ đến nỗi trực tiếp ngã ngồi, bếp trưởng Triệu thì run rẩy nhìn anh.
Súng? Tại sao sếp của bọn họ lại có súng?
"G-Giám đốc!"
“Ngài nói gì vậy? Tôi không hiểu…”
Một đám người hoảng loạn ngồi dưới sàn nhà, liên tiếp lên tiếng thanh minh. Có người sau khi bình tĩnh lại một chút thì nghĩ thứ đó chỉ là đồ chơi hay bật lửa.
Phi Vũ mất kiên nhẫn nhìn họ:
“Hôm nay nếu không tìm được thủ phạm thật sự, vậy thì các người không cần bước ra khỏi căn phòng này nữa.”
Bàn tay thon dài cầm lấy súng ngắn đặt trước thái dương của một người trong số đó, ánh mắt của anh như biến thành thú dữ, hoàn toàn không có nhân tính.
Người nọ run như cầy sấy, mặt cắt không còn giọt máu nào:
“Không phải tôi! Tôi không làm gì cả, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra cả!”
Phi Vũ mở chốt cài làm người kia khóc òa lên:
“Không không không, tôi thật sự không làm gì cả, xin hãy tha cho tôi! Tôi còn có vợ con!”
Hai chữ vợ con này như chọc giận người đàn ông vốn đã phát điên kia, một tiếng đoàng vang lên, viên đạn từ họng súng bắn thẳng xuống sàn nhà cách chân của đối phương chỉ có một xen-ti-mét, khói trắng nhẹ nhàng bốc lên.
Ngửi mùi thuốc súng từ viên đạn đó, đám người đều kinh hoảng. Súng thật!
Phi Vũ bước từng bước quanh đám người kia, quan sát biểu cảm của từng người một, sau đó dừng lại trước một kẻ đang đổ mồ hôi đầy đầu. Cảm giác trên trán mát lạnh, người nọ không dám thở mạnh mà lắp bắp nói:
“K-Không phải tôi…”
“Thật không?” Phi Vũ nheo mắt nhìn người nọ.
Tên đàn ông đó siết chặt nắm tay, răng môi va vào nhau liên tục nhưng không dám trả lời anh. Anh nhếch mày nhìn hắn:
“Tôi chỉ chơi với các người một chút thôi, các người nên biết khắp công ty đều có camera.”
Nghe đến đây, hắn ta đột nhiên dập mạnh đầu xuống sàn nhà:
“Tôi sai rồi! Xin hãy tha lỗi cho tôi! Tôi sai rồi, tôi xin lỗi!”
Rầm rầm rầm. Người kia dập đầu liên tiếp ba cái thật mạnh, trên trán cũng bật máu, hắn chính xác là người đã bỏ thuốc vào nước của Mộc Thuần, nhưng khi đó hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này lại nghiêm trọng như vậy. Một chút thuốc xổ mà thôi, chẳng lẽ còn chết người được ư? Hắn đã nghĩ thế rồi làm liều, ai mà ngờ được tổng giám đốc lại ra mặt cho cô ta?
Hắn thiếu chút nữa ôm lấy chân của Phi Vũ, chỉ có thể liên tục xin tha. Nhìn khuôn mặt của hắn, Phi Vũ lạnh nhạt giơ súng lên.
Đoàng đoàng.
Đám người xung quanh bịt kín tai lại, nhắm mắt không dám nhìn cảnh tượng đẫm máu bên cạnh.
“Aaaaaa!”
Người đàn ông trực tiếp bị đục thủng hai lỗ trên bắp đùi, hai chân lập tức phun máu, đau đớn kịch liệt kéo tới làm hắn co giật trên sàn nhà.
Phi Vũ quay sang nhìn những người đã chết khiếp bên cạnh, phất phất tay:
“Ra ngoài đi. Chuyện hôm nay nếu để lọt ra ngoài cũng đừng trách tôi. Nếu còn cần gia đình mình thì giữ kín miệng, hiểu không?”
Cả đám người im thin thít, vừa bò vừa chạy ra khỏi phòng. Lúc ra ngoài, thấy vệ sĩ xếp hàng dài trước cửa, họ lại bị dọa thêm một trận.
Trong phòng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông đáng thương, Phi Vũ vung chân lên, hung hăng cho hắn ta một đá vào đầu rồi gọi điện thoại cho Hải Điền, nói:
“Gọi bác sĩ qua đây.”
Anh nhìn người đang nằm gục dưới sàn, ngồi xuống rồi dùng họng súng nâng mặt của hắn lên, hỏi:
“Lý do?”
Người này thần trí đã mơ hồ, nhưng vẫn hiểu câu hỏi của Phi Vũ, hắn cố gắng phun ra hai chữ:
“Mạn Nhi…”
Là ả ta đã khiến hắn phải chịu nỗi đau xác thịt này, là ả, tất cả đều tại ả đàn bà thối tha kia!
Hay tin bị chủ tịch kiêm tổng giám đốc điểm mặt gọi tên, bếp trưởng Triệu khá là bất ngờ. Ông mới về nhà nghỉ ngơi một lát thì lại bị gọi dậy, đành lái chiếc xe cũ màu đen đã sắp không khởi động được nữa lạch cạch chạy đến công ty.
Lúc này, khuôn mặt của Phi Vũ lạnh tanh, không nói một lời, không còn cười tủm tỉm như bình thường được nữa. Anh trầm mặc rất lâu, chờ đến khi Triệu Minh Lân xuất hiện trước mặt mình thì anh mới nâng mí mắt lên.
Bếp trưởng Triệu nhìn thanh niên trước mắt, không mặn không nhạt hỏi:
“Chào chủ tịch, không biết ngài gọi tôi tới để làm gì?”
Cho dù ông là cấp dưới của Phi Vũ, nhưng ông đã lớn tuổi thế này rồi, không hề chùn bước trước khí thế của anh. Anh chậm rãi nói:
“Chờ một lát, tôi có chuyện cần hỏi mọi người.”
Bếp trưởng Triệu còn chưa hiểu chờ một lát ở đây là ý gì, nhưng rất nhanh, ông phát hiện không chỉ mình ông mà toàn thể nhân viên ở nhà bếp đều đã được gọi đến công ty vào lúc tám giờ tối.
Tổng cộng hơn mười người, ai nấy đều khó hiểu, nơm nớp lo sợ vì chuyện đột xuất này. Tin nhắn mà họ nhận được từ trợ lý của tổng giám đốc chỉ nói nếu ai không đến được thì sau này không cần đến nữa.
Phi Vũ ngồi đan hai tay vào nhau đặt trên bàn, nhìn đám người đối diện với ánh mắt sắc bén:
“Có vẻ các người rất tò mò vì sao bị gọi đến đây? Tôi sẽ nói thẳng, là ai đã động tay với Mộc Thuần?"
Anh đứng lên, kéo hộc bàn lấy ra một khẩu súng sau đó lắp đạn vào, cả quá trình này chỉ mất chưa tới mười giây. Khi nhìn thấy thứ trong tay anh, cả đám người đều sợ đến nỗi trực tiếp ngã ngồi, bếp trưởng Triệu thì run rẩy nhìn anh.
Súng? Tại sao sếp của bọn họ lại có súng?
"G-Giám đốc!"
“Ngài nói gì vậy? Tôi không hiểu…”
Một đám người hoảng loạn ngồi dưới sàn nhà, liên tiếp lên tiếng thanh minh. Có người sau khi bình tĩnh lại một chút thì nghĩ thứ đó chỉ là đồ chơi hay bật lửa.
Phi Vũ mất kiên nhẫn nhìn họ:
“Hôm nay nếu không tìm được thủ phạm thật sự, vậy thì các người không cần bước ra khỏi căn phòng này nữa.”
Bàn tay thon dài cầm lấy súng ngắn đặt trước thái dương của một người trong số đó, ánh mắt của anh như biến thành thú dữ, hoàn toàn không có nhân tính.
Người nọ run như cầy sấy, mặt cắt không còn giọt máu nào:
“Không phải tôi! Tôi không làm gì cả, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra cả!”
Phi Vũ mở chốt cài làm người kia khóc òa lên:
“Không không không, tôi thật sự không làm gì cả, xin hãy tha cho tôi! Tôi còn có vợ con!”
Hai chữ vợ con này như chọc giận người đàn ông vốn đã phát điên kia, một tiếng đoàng vang lên, viên đạn từ họng súng bắn thẳng xuống sàn nhà cách chân của đối phương chỉ có một xen-ti-mét, khói trắng nhẹ nhàng bốc lên.
Ngửi mùi thuốc súng từ viên đạn đó, đám người đều kinh hoảng. Súng thật!
Phi Vũ bước từng bước quanh đám người kia, quan sát biểu cảm của từng người một, sau đó dừng lại trước một kẻ đang đổ mồ hôi đầy đầu. Cảm giác trên trán mát lạnh, người nọ không dám thở mạnh mà lắp bắp nói:
“K-Không phải tôi…”
“Thật không?” Phi Vũ nheo mắt nhìn người nọ.
Tên đàn ông đó siết chặt nắm tay, răng môi va vào nhau liên tục nhưng không dám trả lời anh. Anh nhếch mày nhìn hắn:
“Tôi chỉ chơi với các người một chút thôi, các người nên biết khắp công ty đều có camera.”
Nghe đến đây, hắn ta đột nhiên dập mạnh đầu xuống sàn nhà:
“Tôi sai rồi! Xin hãy tha lỗi cho tôi! Tôi sai rồi, tôi xin lỗi!”
Rầm rầm rầm. Người kia dập đầu liên tiếp ba cái thật mạnh, trên trán cũng bật máu, hắn chính xác là người đã bỏ thuốc vào nước của Mộc Thuần, nhưng khi đó hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này lại nghiêm trọng như vậy. Một chút thuốc xổ mà thôi, chẳng lẽ còn chết người được ư? Hắn đã nghĩ thế rồi làm liều, ai mà ngờ được tổng giám đốc lại ra mặt cho cô ta?
Hắn thiếu chút nữa ôm lấy chân của Phi Vũ, chỉ có thể liên tục xin tha. Nhìn khuôn mặt của hắn, Phi Vũ lạnh nhạt giơ súng lên.
Đoàng đoàng.
Đám người xung quanh bịt kín tai lại, nhắm mắt không dám nhìn cảnh tượng đẫm máu bên cạnh.
“Aaaaaa!”
Người đàn ông trực tiếp bị đục thủng hai lỗ trên bắp đùi, hai chân lập tức phun máu, đau đớn kịch liệt kéo tới làm hắn co giật trên sàn nhà.
Phi Vũ quay sang nhìn những người đã chết khiếp bên cạnh, phất phất tay:
“Ra ngoài đi. Chuyện hôm nay nếu để lọt ra ngoài cũng đừng trách tôi. Nếu còn cần gia đình mình thì giữ kín miệng, hiểu không?”
Cả đám người im thin thít, vừa bò vừa chạy ra khỏi phòng. Lúc ra ngoài, thấy vệ sĩ xếp hàng dài trước cửa, họ lại bị dọa thêm một trận.
Trong phòng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông đáng thương, Phi Vũ vung chân lên, hung hăng cho hắn ta một đá vào đầu rồi gọi điện thoại cho Hải Điền, nói:
“Gọi bác sĩ qua đây.”
Anh nhìn người đang nằm gục dưới sàn, ngồi xuống rồi dùng họng súng nâng mặt của hắn lên, hỏi:
“Lý do?”
Người này thần trí đã mơ hồ, nhưng vẫn hiểu câu hỏi của Phi Vũ, hắn cố gắng phun ra hai chữ:
“Mạn Nhi…”
Là ả ta đã khiến hắn phải chịu nỗi đau xác thịt này, là ả, tất cả đều tại ả đàn bà thối tha kia!