Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49: Ngất
Hai người ngồi bên vệ đường, Mộc Thuần bấy giờ sụt sịt khóc không ngừng, khuôn mặt đỏ bừng. Tiếng nấc của cô như cứa vào tim gan Đặng Thiên Tường, hắn đột nhiên đưa tay kéo cô vào lòng mình, cho cô một cái ôm dịu dàng.
Mộc Thuần như tìm được điểm tựa, những mệt mỏi trong suốt thời gian qua bùng lên khiến cô mất kiểm soát. Cô giữ chặt áo ngoài của hắn, vừa nức nở vừa hỏi:
“Tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ? Anh ấy rõ ràng biết tôi mà lại giả vờ không quen! Tôi là vợ của anh ấy mà!”
“Cô nói gì?” Thiên Tường giật mình, cứ nghĩ là cô nói nhầm rồi.
Mộc Thuần tức giận kéo áo của hắn: “Tôi nói tôi là vợ của Phi Vũ! Anh nghe thấy chưa? Anh ta là người mà tôi muốn tìm! Anh ta đã nói yêu tôi! Tên khốn đó!”
Giọng của cô lạc hẳn đi vì gào to, Đặng Thiên Tường nghe thấy như sét đánh ngang tai. Cô và Phi Vũ? Người cô tìm là Phi Vũ ư? Sao có thể…
Hắn vừa định lên tiếng hỏi cô thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe chạy ra từ phía dinh thự của Đặng gia, ánh đèn sáng chói chiếu rọi vào chỗ họ.
Kít một tiếng, xe dừng lại. Phi Vũ ở bên trong hạ kính xe xuống rồi quay đầu nói:
“Tôi có việc nên về trước đây.”
Đặng Thiên Tường vội vàng đỡ Mộc Thuần đứng lên rồi gật đầu, hắn xoay người cô vào lòng mình, cô cũng thuận thế úp mặt vào ngực hắn để che đi khuôn mặt lấm lem của bản thân. Nghe giọng của Phi Vũ, Mộc Thuần bắt đầu phát run. Cô không muốn nhìn thấy anh nữa! Cứ coi như trước kia cô ngu ngốc bị một tên tra nam lừa, chỉ là trinh tiết thôi, có gì mà phải buồn chứ?
Thấy Mộc Thuần trốn mình, Phi Vũ nhếch lông mày sau đó nhấn ga chạy đi.
Đúng lúc ấy, Mộc Thuần đột nhiên lảo đảo một cái. Hình ảnh trước mắt cô lộn ngược lại, cả người vô thức nghiêng sang một bên. Cảm giác choáng váng này là gì vậy? Chóng mặt quá...
Đặng Thiên Tường phản ứng cực nhanh đỡ lấy cô:
“Mộc Thuần? Này!”
Cơ thể Mộc Thuần mềm nhũn ra, thấy cô đột nhiên ngất xỉu, Đặng Thiên Tường sợ tới nỗi hét lên:
“Phi Vũ, trở lại!”
Mặc dù Phi Vũ vừa rời khỏi không nghe được tiếng kêu của bạn tốt, nhưng qua kính chiếu hậu, anh cũng nhìn thấy cảnh Mộc Thuần ngã xuống. Gần như là phản xạ có điều kiện, anh lập tức điên cuồng lùi xe về sau.
Đặng Thiên Tường lay nhẹ Mộc Thuần nhưng cô không có bất kỳ phản ứng nào.
Phi Vũ nhanh chân bước xuống, mở cửa xe giúp hai người họ rồi nói:
“Lên xe!”
Anh không phát hiện so với Đặng Thiên Tường thì bản thân còn vội vàng hơn, Thiên Tường mới bế Mộc Thuần lên thì anh đã xông tới giành người, hai tay đỡ lấy cơ thể cô:
“Cậu chậm chạp quá!”
Động tác bất ngờ của anh khiến Thiên Tường có chút sững lại. Tên này còn nói là không quen Mộc Thuần? Khuôn mặt hoảng hốt kia là sao?
Đặng Thiên Tường rất muốn hỏi, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Hắn cũng nhanh chân xông lên xe cùng Phi Vũ và Mộc Thuần, đóng cửa lại. Phi Vũ lúc này mới vòng lên trước lái xe đi.
Trên đường đến bệnh viện, ánh mắt của Phi Vũ không ngừng liếc về kính xe để xem trạng thái của người phụ nữ kia. Anh không quen cô, vậy lý do khiến anh sợ hãi như thế này là gì? Tim anh đang nhảy múa lung tung trong lồng ngực. Bàn tay đặt trên vô lăng siết ngày càng chặt, gân xanh trên đó lần lượt hiện ra, thể hiện rằng chủ nhân của nó đang vô cùng bất ổn.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, tiếng động cơ rồ lên làm mọi người xung quanh phải hoảng sợ né sang một bên. Đặng Thiên Tường thắt dây an toàn rồi vẫn sợ đến nỗi đổi sắc mặt, hắn ôm chặt cơ thể Mộc Thuần:
“Phi Vũ, trông cậu không giống đang lái xe mà giống đang tham gia cuộc đua F1 hơn đấy, cậu chậm một chút, cho dù gấp cũng đừng đem mạng sống ra đánh cược!”
“...”
Phi Vũ không nói gì, xe vẫn lao vun vút như không muốn mạng. Hành trình từ nhà đến bệnh viện đi bình thường mười lăm phút cũng bị rút ngắn thành hơn năm phút một chút, lúc dừng lại trước cửa bệnh viện, Đặng Thiên Tường có cảm giác như mình sắp nôn mất bữa tối ra ngoài. Hắn đè ngực điều chỉnh một chút rồi mới nói:
“Cảm ơn.”
Hắn tháo dây an toàn, vội vã ôm lấy Mộc Thuần chạy vào trong.
Phi Vũ vốn chỉ là người cho họ quá giang, anh có thể về ngay lúc này, không cần bận tâm. Nhưng cơ thể lại tự động nhúc nhích, nó như muốn anh tiến tới chỗ người phụ nữ kia. Anh… đang quan tâm cô ta, người đã tát anh giữa bữa tiệc?
“Ha, đúng là điên rồi.”
Bật cười một tiếng, Phi Vũ đi thẳng về phía trước, sau đó gọi điện thoại cho quản gia hoãn lịch gặp mặt với bác sĩ:
“Tôi có việc, lát nữa sẽ không về kịp.”
“Vâng, thiếu gia, có cần tôi chuẩn bị phòng cho ông ấy nghỉ ngơi không? Có vẻ như ông ấy đang trên đường đến đây.”
“Ừ, chú chuẩn bị giúp tôi một chút.”
“Tôi hiểu rồi.”
Phi Vũ tắt điện thoại, chầm chậm đi về phía Đặng Thiên Tường. Tình trạng của Mộc Thuần không phải quá nặng, bác sĩ kiểm tra sơ bộ rồi nói:
“Cô ấy bị kích thích quá mức làm hạ huyết áp và ngất, nhưng để chắc chắn, tôi sẽ cho người làm kiểm tra.”
“Kích thích quá mức?” Đặng Thiên Tường không khỏi nhìn về phía Phi Vũ.
Ánh nhìn ấy khiến ai đó khó hiểu, tỏ vẻ vô tội:
“Cậu nhìn tôi làm gì? Tôi không hề chọc bạn gái của cậu.”
Cô ấy tự ngất, liên quan gì đến anh?
Mộc Thuần như tìm được điểm tựa, những mệt mỏi trong suốt thời gian qua bùng lên khiến cô mất kiểm soát. Cô giữ chặt áo ngoài của hắn, vừa nức nở vừa hỏi:
“Tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ? Anh ấy rõ ràng biết tôi mà lại giả vờ không quen! Tôi là vợ của anh ấy mà!”
“Cô nói gì?” Thiên Tường giật mình, cứ nghĩ là cô nói nhầm rồi.
Mộc Thuần tức giận kéo áo của hắn: “Tôi nói tôi là vợ của Phi Vũ! Anh nghe thấy chưa? Anh ta là người mà tôi muốn tìm! Anh ta đã nói yêu tôi! Tên khốn đó!”
Giọng của cô lạc hẳn đi vì gào to, Đặng Thiên Tường nghe thấy như sét đánh ngang tai. Cô và Phi Vũ? Người cô tìm là Phi Vũ ư? Sao có thể…
Hắn vừa định lên tiếng hỏi cô thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe chạy ra từ phía dinh thự của Đặng gia, ánh đèn sáng chói chiếu rọi vào chỗ họ.
Kít một tiếng, xe dừng lại. Phi Vũ ở bên trong hạ kính xe xuống rồi quay đầu nói:
“Tôi có việc nên về trước đây.”
Đặng Thiên Tường vội vàng đỡ Mộc Thuần đứng lên rồi gật đầu, hắn xoay người cô vào lòng mình, cô cũng thuận thế úp mặt vào ngực hắn để che đi khuôn mặt lấm lem của bản thân. Nghe giọng của Phi Vũ, Mộc Thuần bắt đầu phát run. Cô không muốn nhìn thấy anh nữa! Cứ coi như trước kia cô ngu ngốc bị một tên tra nam lừa, chỉ là trinh tiết thôi, có gì mà phải buồn chứ?
Thấy Mộc Thuần trốn mình, Phi Vũ nhếch lông mày sau đó nhấn ga chạy đi.
Đúng lúc ấy, Mộc Thuần đột nhiên lảo đảo một cái. Hình ảnh trước mắt cô lộn ngược lại, cả người vô thức nghiêng sang một bên. Cảm giác choáng váng này là gì vậy? Chóng mặt quá...
Đặng Thiên Tường phản ứng cực nhanh đỡ lấy cô:
“Mộc Thuần? Này!”
Cơ thể Mộc Thuần mềm nhũn ra, thấy cô đột nhiên ngất xỉu, Đặng Thiên Tường sợ tới nỗi hét lên:
“Phi Vũ, trở lại!”
Mặc dù Phi Vũ vừa rời khỏi không nghe được tiếng kêu của bạn tốt, nhưng qua kính chiếu hậu, anh cũng nhìn thấy cảnh Mộc Thuần ngã xuống. Gần như là phản xạ có điều kiện, anh lập tức điên cuồng lùi xe về sau.
Đặng Thiên Tường lay nhẹ Mộc Thuần nhưng cô không có bất kỳ phản ứng nào.
Phi Vũ nhanh chân bước xuống, mở cửa xe giúp hai người họ rồi nói:
“Lên xe!”
Anh không phát hiện so với Đặng Thiên Tường thì bản thân còn vội vàng hơn, Thiên Tường mới bế Mộc Thuần lên thì anh đã xông tới giành người, hai tay đỡ lấy cơ thể cô:
“Cậu chậm chạp quá!”
Động tác bất ngờ của anh khiến Thiên Tường có chút sững lại. Tên này còn nói là không quen Mộc Thuần? Khuôn mặt hoảng hốt kia là sao?
Đặng Thiên Tường rất muốn hỏi, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Hắn cũng nhanh chân xông lên xe cùng Phi Vũ và Mộc Thuần, đóng cửa lại. Phi Vũ lúc này mới vòng lên trước lái xe đi.
Trên đường đến bệnh viện, ánh mắt của Phi Vũ không ngừng liếc về kính xe để xem trạng thái của người phụ nữ kia. Anh không quen cô, vậy lý do khiến anh sợ hãi như thế này là gì? Tim anh đang nhảy múa lung tung trong lồng ngực. Bàn tay đặt trên vô lăng siết ngày càng chặt, gân xanh trên đó lần lượt hiện ra, thể hiện rằng chủ nhân của nó đang vô cùng bất ổn.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, tiếng động cơ rồ lên làm mọi người xung quanh phải hoảng sợ né sang một bên. Đặng Thiên Tường thắt dây an toàn rồi vẫn sợ đến nỗi đổi sắc mặt, hắn ôm chặt cơ thể Mộc Thuần:
“Phi Vũ, trông cậu không giống đang lái xe mà giống đang tham gia cuộc đua F1 hơn đấy, cậu chậm một chút, cho dù gấp cũng đừng đem mạng sống ra đánh cược!”
“...”
Phi Vũ không nói gì, xe vẫn lao vun vút như không muốn mạng. Hành trình từ nhà đến bệnh viện đi bình thường mười lăm phút cũng bị rút ngắn thành hơn năm phút một chút, lúc dừng lại trước cửa bệnh viện, Đặng Thiên Tường có cảm giác như mình sắp nôn mất bữa tối ra ngoài. Hắn đè ngực điều chỉnh một chút rồi mới nói:
“Cảm ơn.”
Hắn tháo dây an toàn, vội vã ôm lấy Mộc Thuần chạy vào trong.
Phi Vũ vốn chỉ là người cho họ quá giang, anh có thể về ngay lúc này, không cần bận tâm. Nhưng cơ thể lại tự động nhúc nhích, nó như muốn anh tiến tới chỗ người phụ nữ kia. Anh… đang quan tâm cô ta, người đã tát anh giữa bữa tiệc?
“Ha, đúng là điên rồi.”
Bật cười một tiếng, Phi Vũ đi thẳng về phía trước, sau đó gọi điện thoại cho quản gia hoãn lịch gặp mặt với bác sĩ:
“Tôi có việc, lát nữa sẽ không về kịp.”
“Vâng, thiếu gia, có cần tôi chuẩn bị phòng cho ông ấy nghỉ ngơi không? Có vẻ như ông ấy đang trên đường đến đây.”
“Ừ, chú chuẩn bị giúp tôi một chút.”
“Tôi hiểu rồi.”
Phi Vũ tắt điện thoại, chầm chậm đi về phía Đặng Thiên Tường. Tình trạng của Mộc Thuần không phải quá nặng, bác sĩ kiểm tra sơ bộ rồi nói:
“Cô ấy bị kích thích quá mức làm hạ huyết áp và ngất, nhưng để chắc chắn, tôi sẽ cho người làm kiểm tra.”
“Kích thích quá mức?” Đặng Thiên Tường không khỏi nhìn về phía Phi Vũ.
Ánh nhìn ấy khiến ai đó khó hiểu, tỏ vẻ vô tội:
“Cậu nhìn tôi làm gì? Tôi không hề chọc bạn gái của cậu.”
Cô ấy tự ngất, liên quan gì đến anh?