Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Đầu bếp
Ngày tuyển đầu bếp cho nhà ăn của công ty, Mộc Thuần đem hồ sơ đơn giản của mình nộp lên. Ban đầu quản lý cũng khá ngạc nhiên vì xuất thân và trình độ học vấn của cô, nhưng ông cũng không từ chối ngay. Dù sao nhân viên của công ty nhiều như thế, họ chỉ mong được ăn ngon và hợp vệ sinh, không bị ngộ độc thôi.
Mộc Thuần có hơi lo lắng, nhưng bằng vào kinh nghiệm nấu ăn mười mấy năm qua của mình, cô đã chinh phục được tận tám nhân viên của công ty. Họ rất vui vì được ăn một món hải sản có vị độc đáo từ khu vực khác, giơ ngón tay cái với Mộc Thuần rồi còn nói:
“Sau này tôi sẽ chỉ ăn những món cô nấu.”
Trong công ty có rất nhiều đầu bếp, mỗi ngày cung cấp một lượng lớn thức ăn cho nhân viên, ai thích món gì thì chọn món đó, cho nên có người hài lòng với Mộc Thuần thì sẽ thường xuyên ăn đồ cô nấu.
Được nhận vào công ty chỉ là bước đầu trên con đường tìm kiếm chồng mình, Mộc Thuần cảm thấy nếu chỉ ở trong bếp mãi thì khó thấy được mặt của Phi Vũ, vì hình như anh là tổng giám đốc. Mà giám đốc thì sao lại xuống nhà ăn của nhân viên được đây?
Mộc Thuần đã nghĩ thế, vui vẻ nhậm chức, trước tiên cứ vào công ty đã, sau này nhất định có cơ hội gặp mặt. Phía trên cô là bếp trưởng tầm năm mươi tuổi, ông chỉ huy mọi người làm việc, vì cô lanh lợi và có những công thức đặc biệt mang từ quê nhà lên nên ông ấy rất thưởng thức cô.
Một tuần trôi qua, Mộc Thuần dần dần có chút tiếng tăm trong nhà ăn. Tuy rằng cô vẫn luôn không tìm được cơ hội gặp mặt Phi Vũ, nhưng ít nhất lúc này cô cũng đã có công ăn việc làm ổn định rồi, tốt hơn dự kiến nhiều lắm.
Mấy ngày này, nhân viên trong công ty bàn tán về Mộc Thuần không ít.
Trong văn phòng của tổ thư ký, mọi người ồn ào thảo luận:
“Chị đã ăn thử mấy món đầu bếp mới làm chưa? Ngon quá đi mất! Nghe nói nước chấm làm từ công thức riêng của quê nhà cô ấy.”
“Em đang nói tới Mộc Thuần đó hả?”
“Đúng vậy! Tên của người ta chị cũng biết, vậy chị chắc là fan của cô ấy hả?”
“Tất nhiên, chị thích nước sốt đó quá, chắc phải hỏi cô ấy công thức để mang về làm cho chồng ăn.”
Nghe đến đây, mọi người bật cười:
“Không được đâu, bí mật của người ta mà.”
Họ đang ồn ào náo nhiệt thì chợt im bặt khi thấy một người bước vào với khuôn mặt nghiêm nghị và quát to:
“Các người vừa nói gì?”
“Vương tiểu thư, chúng tôi đang bàn về mấy món ăn…” Một người rụt rè đáp.
Vương Cẩm tức giận, khuôn mặt có chút đỏ lên:
“Các người nói tên của người làm mới là gì?”
“M-Mộc Thuần.”
Mọi người đều hoang mang không hiểu tại sao vị “tiểu thư” này lại nổi điên với họ. Từ khi có cô ấy ở đây thì thỉnh thoảng sẽ có người bị mắng vì dám lảng vảng gần giám đốc, lúc này họ mới biết... cáo mượn oai hùng cũng không bằng Vương tiểu thư đây.
Lúc nghe được cái tên nghe, tim Vương Cẩm đập nhanh như điên. Cô ta đưa tay sờ lên viên kim cương trên ngực, một nỗi sợ không tên tràn lên khiến tay cô ta không ngừng run rẩy. Đây là vị trí mà cô ta khổ sở lắm mới có được!
Trên thế giới này có rất nhiều người tên Mộc Thuần, nhưng trực giác nói cho Vương Cẩm biết đó là người bạn cũ của mình. Cô ta không nói tiếp nữa, đóng mạnh cửa lại rồi vội vàng chạy qua phòng nhân sự tìm người.
Trong phòng nhân sự lúc này chỉ có bốn người, vì là giờ nghỉ giải lao nên đa phần đã ra ngoài hút thuốc, nghỉ ngơi, đi vệ sinh đâu đó.
Cửa mở ra, một thanh niên trẻ tuổi nói vọng vào trong:
“Quản lý, cô Vương tìm anh.”
“À, cậu bảo cô ấy vào đi.”
Vương Cẩm vừa bước chân vào phòng liền nói nhanh:
“Cậu cho tôi xem danh sách nhân viên ở nhà ăn, đặc biệt là mấy người mới.”
“Được rồi, cô đợi một lát.”
Quản lý không tình nguyện lắm nhưng vì tổng giám đốc đã có lệnh phải chiếu cố người này nên hắn đành nghe theo, mở máy tính tìm thông tin theo lời của cô ta.
Vương Cẩm không chờ được mà đứng ở bên cạnh nhìn xem, hối thúc:
“Tìm người tên Mộc Thuần, tôi muốn xem hồ sơ của cô ấy.”
“Ừm.”
Quản lý di chuyển chuột, thông tin về người mới mà Vương Cẩm cần hiện lên trên màn hình. Ngay lập tức, sắc mặt của cô ta xám xịt như ăn phải thứ gì khó nuốt lắm.
Không thể ngờ được Mộc Thuần đến tận đây để tìm người! Ha ha, xem đi, con ả này nói rằng không quan trọng chuyện thân phận của Phi Vũ, nhưng cuối cùng thì sao chứ? Cũng cong mông quẫy đuôi chạy về phía anh ấy mà thôi!
Quản lý tò mò hỏi:
“Cô Vương, cô lấy thông tin của người mới làm gì thế? Là người quen à?”
“Đúng vậy, là bạn cũ của tôi. Không có gì nữa đâu, cảm ơn.”
Nói rồi, Vương Cẩm siết chặt nắm tay và đi ra ngoài. Khép cửa lại, ánh mắt của cô hiện lên vẻ ngoan độc.
“Cứ nghĩ Mộc Thuần sẽ không thèm giành Phi Vũ với mình, tách ra rồi sẽ ổn, nhưng mình quá ngây thơ! Phải nghĩ cách mới được!”
Mộc Thuần có hơi lo lắng, nhưng bằng vào kinh nghiệm nấu ăn mười mấy năm qua của mình, cô đã chinh phục được tận tám nhân viên của công ty. Họ rất vui vì được ăn một món hải sản có vị độc đáo từ khu vực khác, giơ ngón tay cái với Mộc Thuần rồi còn nói:
“Sau này tôi sẽ chỉ ăn những món cô nấu.”
Trong công ty có rất nhiều đầu bếp, mỗi ngày cung cấp một lượng lớn thức ăn cho nhân viên, ai thích món gì thì chọn món đó, cho nên có người hài lòng với Mộc Thuần thì sẽ thường xuyên ăn đồ cô nấu.
Được nhận vào công ty chỉ là bước đầu trên con đường tìm kiếm chồng mình, Mộc Thuần cảm thấy nếu chỉ ở trong bếp mãi thì khó thấy được mặt của Phi Vũ, vì hình như anh là tổng giám đốc. Mà giám đốc thì sao lại xuống nhà ăn của nhân viên được đây?
Mộc Thuần đã nghĩ thế, vui vẻ nhậm chức, trước tiên cứ vào công ty đã, sau này nhất định có cơ hội gặp mặt. Phía trên cô là bếp trưởng tầm năm mươi tuổi, ông chỉ huy mọi người làm việc, vì cô lanh lợi và có những công thức đặc biệt mang từ quê nhà lên nên ông ấy rất thưởng thức cô.
Một tuần trôi qua, Mộc Thuần dần dần có chút tiếng tăm trong nhà ăn. Tuy rằng cô vẫn luôn không tìm được cơ hội gặp mặt Phi Vũ, nhưng ít nhất lúc này cô cũng đã có công ăn việc làm ổn định rồi, tốt hơn dự kiến nhiều lắm.
Mấy ngày này, nhân viên trong công ty bàn tán về Mộc Thuần không ít.
Trong văn phòng của tổ thư ký, mọi người ồn ào thảo luận:
“Chị đã ăn thử mấy món đầu bếp mới làm chưa? Ngon quá đi mất! Nghe nói nước chấm làm từ công thức riêng của quê nhà cô ấy.”
“Em đang nói tới Mộc Thuần đó hả?”
“Đúng vậy! Tên của người ta chị cũng biết, vậy chị chắc là fan của cô ấy hả?”
“Tất nhiên, chị thích nước sốt đó quá, chắc phải hỏi cô ấy công thức để mang về làm cho chồng ăn.”
Nghe đến đây, mọi người bật cười:
“Không được đâu, bí mật của người ta mà.”
Họ đang ồn ào náo nhiệt thì chợt im bặt khi thấy một người bước vào với khuôn mặt nghiêm nghị và quát to:
“Các người vừa nói gì?”
“Vương tiểu thư, chúng tôi đang bàn về mấy món ăn…” Một người rụt rè đáp.
Vương Cẩm tức giận, khuôn mặt có chút đỏ lên:
“Các người nói tên của người làm mới là gì?”
“M-Mộc Thuần.”
Mọi người đều hoang mang không hiểu tại sao vị “tiểu thư” này lại nổi điên với họ. Từ khi có cô ấy ở đây thì thỉnh thoảng sẽ có người bị mắng vì dám lảng vảng gần giám đốc, lúc này họ mới biết... cáo mượn oai hùng cũng không bằng Vương tiểu thư đây.
Lúc nghe được cái tên nghe, tim Vương Cẩm đập nhanh như điên. Cô ta đưa tay sờ lên viên kim cương trên ngực, một nỗi sợ không tên tràn lên khiến tay cô ta không ngừng run rẩy. Đây là vị trí mà cô ta khổ sở lắm mới có được!
Trên thế giới này có rất nhiều người tên Mộc Thuần, nhưng trực giác nói cho Vương Cẩm biết đó là người bạn cũ của mình. Cô ta không nói tiếp nữa, đóng mạnh cửa lại rồi vội vàng chạy qua phòng nhân sự tìm người.
Trong phòng nhân sự lúc này chỉ có bốn người, vì là giờ nghỉ giải lao nên đa phần đã ra ngoài hút thuốc, nghỉ ngơi, đi vệ sinh đâu đó.
Cửa mở ra, một thanh niên trẻ tuổi nói vọng vào trong:
“Quản lý, cô Vương tìm anh.”
“À, cậu bảo cô ấy vào đi.”
Vương Cẩm vừa bước chân vào phòng liền nói nhanh:
“Cậu cho tôi xem danh sách nhân viên ở nhà ăn, đặc biệt là mấy người mới.”
“Được rồi, cô đợi một lát.”
Quản lý không tình nguyện lắm nhưng vì tổng giám đốc đã có lệnh phải chiếu cố người này nên hắn đành nghe theo, mở máy tính tìm thông tin theo lời của cô ta.
Vương Cẩm không chờ được mà đứng ở bên cạnh nhìn xem, hối thúc:
“Tìm người tên Mộc Thuần, tôi muốn xem hồ sơ của cô ấy.”
“Ừm.”
Quản lý di chuyển chuột, thông tin về người mới mà Vương Cẩm cần hiện lên trên màn hình. Ngay lập tức, sắc mặt của cô ta xám xịt như ăn phải thứ gì khó nuốt lắm.
Không thể ngờ được Mộc Thuần đến tận đây để tìm người! Ha ha, xem đi, con ả này nói rằng không quan trọng chuyện thân phận của Phi Vũ, nhưng cuối cùng thì sao chứ? Cũng cong mông quẫy đuôi chạy về phía anh ấy mà thôi!
Quản lý tò mò hỏi:
“Cô Vương, cô lấy thông tin của người mới làm gì thế? Là người quen à?”
“Đúng vậy, là bạn cũ của tôi. Không có gì nữa đâu, cảm ơn.”
Nói rồi, Vương Cẩm siết chặt nắm tay và đi ra ngoài. Khép cửa lại, ánh mắt của cô hiện lên vẻ ngoan độc.
“Cứ nghĩ Mộc Thuần sẽ không thèm giành Phi Vũ với mình, tách ra rồi sẽ ổn, nhưng mình quá ngây thơ! Phải nghĩ cách mới được!”