Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28: Anh... Nhớ ra rồi?
Kết cuộc của kẻ xấu khi rơi vào tay Phi Vũ thường chỉ có một, đó là sống không bằng chết. Anh để số hai, số ba đánh gãy cổ tay của Tô Dương, sau đó ép hắn ký một bản hợp đồng, còn có một bản cam kết lưu cả dấu vân tay máu của hắn làm tin.
Tô Dương nằm bò dưới sàn nhà bị ép làm hết thảy, toàn thân đau nhức làm hắn như muốn ngất đi, nhưng cứ mỗi lần sắp nhắm mắt nghiêng đầu thì bị đá một cái thật đau.
Trước khi rời đi, Phi Vũ hỏi số một:
“Trên người có bao nhiêu tiền?”
“Tôi…”
“Mang hết ra đây, tôi cần gấp.”
Tiền viện phí của Mộc Thuần còn chưa trả, Phi Vũ phải nghĩ cách.
Số một run rẩy móc ví tiền ra, bên trong chỉ có chút tiền lẻ, ngoài ra còn có thẻ ngân hàng. Phi Vũ thật tự nhiên kẹp cái thẻ kia lên và hỏi:
“Mật khẩu thẻ là gì?”
Câu hỏi khiến người khác đau lòng muốn khóc, số một tích góp rất nhiều tiền đều để trong thẻ, bình thường cũng không bỏ vào sổ tiết kiệm vì muốn dùng nó cho vay nặng lãi, bây giờ đưa cho người đàn ông trước mắt thì ông không cam lòng.
Phi Vũ lười hỏi lại, nâng dao chỉ về phía ông. Lúc này, số một mới siết chặt nắm tay nói ra mật khẩu thẻ.
Không chỉ thế, Phi Vũ còn đưa tay về phía ông:
“Điện thoại.”
Học nhanh hơn vừa rồi, không chờ bị đe dọa nữa, số một cung kính dâng điện thoại lên.
Phi Vũ gọi cho quản gia nhà mình dặn dò một lát rồi mới trả lại điện thoại cho số một. Anh rời khỏi căn phòng chật hẹp của họ, đến ngân hàng rút tiền mặt từ thẻ ra.
Lúc này ở trong phòng, số một thấp thỏm mở điện thoại ra xem lịch sử giao dịch của tài khoản. Nhìn một dãy số dài ngoằng, ông hơi giật mình sờ sờ mắt mình rồi đếm đi đếm lại:
“Một, hai, ba… Chắc là nhìn nhầm rồi…”
Không biết đối với người khác thì thế nào, nhưng đối với ông, có lẽ phải tích góp ba năm mới được chừng ấy tiền. Đấy là chưa kể ông cho vay nặng lãi, thu nhập từ khắp nơi cũng nhiều không đếm hết. Người này rốt cuộc là ai? Chỉ một cuộc gọi cũng có thể nhận được con số khổng lồ này rồi?
…
Khi Mộc Thuần tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang nằm trong phòng bệnh VIP của bệnh viện. Cô mở to mắt nhìn y tá, cực độ hoang mang:
“Đây là…”
“Phòng của cô, cô tỉnh rồi có đói không? Tôi mua gì đó cho cô ăn.”
“Cảm ơn nhưng mà có thể cho tôi biết sao tôi lại ở nơi này không? Phòng VIP?”
Mộc Thuần chưa từng nằm qua phòng VIP nhưng cô cũng có kiến thức đó, với việc nằm phòng đơn rộng rãi thoáng mát như khách sạn lại thêm y tá túc trực chăm sóc thế này thì chắc chắn cô đang ở phòng VIP rồi, hoặc là, cô đang mơ?
“Sao cô ngạc nhiên vậy? Chồng cô trả tiền để cô nằm ở đây mà.”
“Chồng?” Mộc Thuần càng khó hiểu. Ủng hộ chính chủ vào ngay — T RUMtгuyen. O RG —
“Là một người rất đẹp trai.”
Y tá trả lời không đúng chủ đề, cười tủm tỉm bắt đầu nhớ lại dáng vẻ của người đàn ông kia. Phong thái đó đúng là ít thấy, tiếc rằng đã có gia đình rồi.
Mộc Thuần còn định hỏi thêm nhưng bụng lại đánh trống, cô nói với y tá mình muốn ăn bánh bao, sau đó nhìn chằm chằm trần nhà. Trước khi ngất đi cô đã nhìn thấy Phi Vũ chạy đến chỗ cô, vậy nghĩa là anh đã đưa cô đến bệnh viện, và rồi chi tiền cho cô nằm phòng VIP…
Ha ha, nghe như kịch bản phim rẻ tiền vậy. Mộc Thuần không tin mấy thứ như lọ lem và hoàng tử, nhưng hôm nay chính cô đã biến thành nhân vật chính trong câu chuyện cổ tích này!
Cửa phòng chợt phát ra âm thanh kẽo kẹt, Mộc Thuần cố ngồi dậy, phát hiện người đến là Phi Vũ. Anh không còn dáng vẻ ngơ ngác như bình thường nữa, phong thái đĩnh đạc tiến đến gần chỗ cô, trên môi là nụ cười dịu dàng:
“Vợ dậy rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?”
“Anh… nhớ ra rồi?”
“Nhớ cái gì?”
Phi Vũ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường, thích thú trước vẻ mặt bối rối của cô. Cô nắm chặt chăn mỏng trên người, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào anh.
“Anh đừng đùa nữa, có phải anh đã nhớ lại thân phận thật sự của mình rồi không? Rằng anh là con nhà giàu vô tình mất trí nhớ?”
Cô cũng từng nghĩ đến ngày này sẽ đến, nhưng nào ngờ được lại sớm như vậy.
Phi Vũ không tiếp tục giấu giếm:
“Anh nhớ ra một chút chuyện trước đây thôi. Sao vậy? Bây giờ anh tỉnh rồi thì em không nhận anh làm chồng nữa?”
“Không phải thế…” Mộc Thuần muốn phản bác nhưng nói được một nửa thì dừng, bởi vì đúng thật cô không dám đối xử với anh như trước kia.
Phi Vũ nhận ra sự bất thường trong giọng cô, anh chống cằm nhìn cô vợ nhỏ của mình, hỏi:
“Hay anh lại đập đầu vào tường để trở về là Phi Vũ của riêng em?”
Nghe lời này, Mộc Thuần tưởng là lỗ tai cô có vấn đề. Ngẩng đầu nhìn anh thì phát hiện không phải do nghe nhầm, anh đang ngồi gần sát bên cạnh, tủm tỉm quan sát cô và lặp lại lời vừa rồi:
“Em thích một Phi Vũ ngốc nghếch mất trí nhớ phải không? Anh sẽ tiếp tục giả vờ ngây dại nếu em thích.”
Tô Dương nằm bò dưới sàn nhà bị ép làm hết thảy, toàn thân đau nhức làm hắn như muốn ngất đi, nhưng cứ mỗi lần sắp nhắm mắt nghiêng đầu thì bị đá một cái thật đau.
Trước khi rời đi, Phi Vũ hỏi số một:
“Trên người có bao nhiêu tiền?”
“Tôi…”
“Mang hết ra đây, tôi cần gấp.”
Tiền viện phí của Mộc Thuần còn chưa trả, Phi Vũ phải nghĩ cách.
Số một run rẩy móc ví tiền ra, bên trong chỉ có chút tiền lẻ, ngoài ra còn có thẻ ngân hàng. Phi Vũ thật tự nhiên kẹp cái thẻ kia lên và hỏi:
“Mật khẩu thẻ là gì?”
Câu hỏi khiến người khác đau lòng muốn khóc, số một tích góp rất nhiều tiền đều để trong thẻ, bình thường cũng không bỏ vào sổ tiết kiệm vì muốn dùng nó cho vay nặng lãi, bây giờ đưa cho người đàn ông trước mắt thì ông không cam lòng.
Phi Vũ lười hỏi lại, nâng dao chỉ về phía ông. Lúc này, số một mới siết chặt nắm tay nói ra mật khẩu thẻ.
Không chỉ thế, Phi Vũ còn đưa tay về phía ông:
“Điện thoại.”
Học nhanh hơn vừa rồi, không chờ bị đe dọa nữa, số một cung kính dâng điện thoại lên.
Phi Vũ gọi cho quản gia nhà mình dặn dò một lát rồi mới trả lại điện thoại cho số một. Anh rời khỏi căn phòng chật hẹp của họ, đến ngân hàng rút tiền mặt từ thẻ ra.
Lúc này ở trong phòng, số một thấp thỏm mở điện thoại ra xem lịch sử giao dịch của tài khoản. Nhìn một dãy số dài ngoằng, ông hơi giật mình sờ sờ mắt mình rồi đếm đi đếm lại:
“Một, hai, ba… Chắc là nhìn nhầm rồi…”
Không biết đối với người khác thì thế nào, nhưng đối với ông, có lẽ phải tích góp ba năm mới được chừng ấy tiền. Đấy là chưa kể ông cho vay nặng lãi, thu nhập từ khắp nơi cũng nhiều không đếm hết. Người này rốt cuộc là ai? Chỉ một cuộc gọi cũng có thể nhận được con số khổng lồ này rồi?
…
Khi Mộc Thuần tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang nằm trong phòng bệnh VIP của bệnh viện. Cô mở to mắt nhìn y tá, cực độ hoang mang:
“Đây là…”
“Phòng của cô, cô tỉnh rồi có đói không? Tôi mua gì đó cho cô ăn.”
“Cảm ơn nhưng mà có thể cho tôi biết sao tôi lại ở nơi này không? Phòng VIP?”
Mộc Thuần chưa từng nằm qua phòng VIP nhưng cô cũng có kiến thức đó, với việc nằm phòng đơn rộng rãi thoáng mát như khách sạn lại thêm y tá túc trực chăm sóc thế này thì chắc chắn cô đang ở phòng VIP rồi, hoặc là, cô đang mơ?
“Sao cô ngạc nhiên vậy? Chồng cô trả tiền để cô nằm ở đây mà.”
“Chồng?” Mộc Thuần càng khó hiểu. Ủng hộ chính chủ vào ngay — T RUMtгuyen. O RG —
“Là một người rất đẹp trai.”
Y tá trả lời không đúng chủ đề, cười tủm tỉm bắt đầu nhớ lại dáng vẻ của người đàn ông kia. Phong thái đó đúng là ít thấy, tiếc rằng đã có gia đình rồi.
Mộc Thuần còn định hỏi thêm nhưng bụng lại đánh trống, cô nói với y tá mình muốn ăn bánh bao, sau đó nhìn chằm chằm trần nhà. Trước khi ngất đi cô đã nhìn thấy Phi Vũ chạy đến chỗ cô, vậy nghĩa là anh đã đưa cô đến bệnh viện, và rồi chi tiền cho cô nằm phòng VIP…
Ha ha, nghe như kịch bản phim rẻ tiền vậy. Mộc Thuần không tin mấy thứ như lọ lem và hoàng tử, nhưng hôm nay chính cô đã biến thành nhân vật chính trong câu chuyện cổ tích này!
Cửa phòng chợt phát ra âm thanh kẽo kẹt, Mộc Thuần cố ngồi dậy, phát hiện người đến là Phi Vũ. Anh không còn dáng vẻ ngơ ngác như bình thường nữa, phong thái đĩnh đạc tiến đến gần chỗ cô, trên môi là nụ cười dịu dàng:
“Vợ dậy rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?”
“Anh… nhớ ra rồi?”
“Nhớ cái gì?”
Phi Vũ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường, thích thú trước vẻ mặt bối rối của cô. Cô nắm chặt chăn mỏng trên người, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào anh.
“Anh đừng đùa nữa, có phải anh đã nhớ lại thân phận thật sự của mình rồi không? Rằng anh là con nhà giàu vô tình mất trí nhớ?”
Cô cũng từng nghĩ đến ngày này sẽ đến, nhưng nào ngờ được lại sớm như vậy.
Phi Vũ không tiếp tục giấu giếm:
“Anh nhớ ra một chút chuyện trước đây thôi. Sao vậy? Bây giờ anh tỉnh rồi thì em không nhận anh làm chồng nữa?”
“Không phải thế…” Mộc Thuần muốn phản bác nhưng nói được một nửa thì dừng, bởi vì đúng thật cô không dám đối xử với anh như trước kia.
Phi Vũ nhận ra sự bất thường trong giọng cô, anh chống cằm nhìn cô vợ nhỏ của mình, hỏi:
“Hay anh lại đập đầu vào tường để trở về là Phi Vũ của riêng em?”
Nghe lời này, Mộc Thuần tưởng là lỗ tai cô có vấn đề. Ngẩng đầu nhìn anh thì phát hiện không phải do nghe nhầm, anh đang ngồi gần sát bên cạnh, tủm tỉm quan sát cô và lặp lại lời vừa rồi:
“Em thích một Phi Vũ ngốc nghếch mất trí nhớ phải không? Anh sẽ tiếp tục giả vờ ngây dại nếu em thích.”