Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Em không ngại
Câu hỏi của Vương Cẩm khiến trái tim Phi Vũ đập nhanh hơn, anh đưa tay sờ lên ngực mình, vẻ mặt trở nên đăm chiêu. Nghĩ lại, hình như anh luôn là người chủ động bắt chuyện và dính lấy Mộc Thuần.
Anh cúi đầu nhìn thức ăn trên bàn, khói từ than hồng bay lên hun cay mắt anh:
“Nuôi vì trách nhiệm?”
“Phải, chỉ vì cô ấy đã lỡ cứu anh nên không thể làm gì khác.”
Vương Cẩm vẫn rất nhiệt tình tìm cách dụ dỗ Phi Vũ, dù sao thì Mộc Thuần cũng đâu thích anh, vội vã muốn đưa anh rời đi như thế, chi bằng để cô chăm sóc anh thì hơn. Cô vỗ nhẹ lên đùi anh, nói:
“Anh qua ở với tôi mới là lựa chọn tốt nhất. Anh nghĩ thử xem, Mộc Thuần một mình đã rất vất vả rồi, nuôi bản thân khổ sở biết chừng nào? Cô ấy không đủ tiền nuôi anh đâu, anh chỉ đang làm cô ấy mệt mỏi thêm thôi.”
Phi Vũ không nói lời nào, cũng không đẩy tay Vương Cẩm ra, lời nói của cô bây giờ rất có sức nặng, khiến anh nghẹn một hơi trong lồng ngực vô cùng khó chịu. Hóa ra anh luôn làm phiền Mộc Thuần?
Lúc hai người đang im lặng nhìn nhau, Mộc Thuần trở lại. Cô thấy Phi Vũ và Vương Cẩm ngồi gần sát như thể một cặp tình nhân, mí mắt hơi giật. Cố gắng tỏ vẻ tự nhiên ngồi xuống đối diện hai người, bắt đầu nướng thịt cho họ. Tay nghề của cô luôn rất tốt, nếu không làm thợ lặn, cô thậm chí có thể đi làm đầu bếp cho nhà hàng nào đó.
Mộc Thuần gắp thịt cho Phi Vũ, nhưng anh không ăn mà vẫn luôn nhìn cô bằng ánh mắt rất kỳ quái. Cô nhìn về phía Vương Cẩm, hỏi:
“Có chuyện gì à? Tớ mới đi có một chút mà sao thái độ của anh ấy thay đổi rồi?”
“Tớ cũng không biết.” Vương Cẩm nhún vai. “Sao cậu không hỏi anh ấy?”
Tại sao ư? Mộc Thuần thừa biết Phi Vũ sẽ chẳng nghĩ nhiều nếu Vương Cẩm không nói gì đó kỳ lạ với anh, có hỏi anh cũng chẳng trả lời. Cô cảm thấy việc mình để hai người này lại cùng nhau là một sai lầm.
Tối đó về nhà, Mộc Thuần ngồi trên giường chờ Phi Vũ tắm rửa. Anh dùng khăn lau tóc rồi đi vào, thấy cô đang nhìn anh chằm chằm thì hơi né tránh.
“Lại đây, tôi giúp anh sấy tóc.”
Phi Vũ trong lòng có tâm sự, nhưng thấy Mộc Thuần ra hiệu cho anh lại gần thì cơ thể không tự chủ được mà mò đến gần. Bàn tay cô nhẹ nhàng luồn vào tóc anh, gió thổi tung những sợi tóc mềm mượt khó tin. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh là sự hưởng thụ và vui vẻ, giống một chú cún con được chủ vuốt ve.
Đối với anh, khoảng thời gian ở cạnh Mộc Thuần là hạnh phúc.
Mộc Thuần tắt máy sấy, dùng tay vuốt lại tóc cho anh, môi anh đào khẽ mở:
“Vương Cẩm đã nói gì với anh?”
“...”
“Cô ấy muốn anh đến nhà cô ấy sống phải không?”
Mặc dù Phi Vũ không nói gì, nhưng biểu cảm có chút giật mình của anh gần như đã chứng thực phán đoán của Mộc Thuần. Cô đã chú ý đến Vương Cẩm một thời gian rồi, từ lúc người bạn này liên tục đến nhà cô và đến gần anh. Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy bén, làm sao mà cô không nhận ra sự khác thường của bạn mình, không nhận ra âm mưu quá đỗi rõ ràng ấy?
Hai người im lặng một lúc, không khí dường như bị đè nén. Phi Vũ quay đầu nhìn cô, môi mỏng mấp máy:
“Vương Cẩm nói em không cần anh, chỉ nuôi anh vì trách nhiệm. Anh làm phiền em, anh chỉ khiến em thêm mệt mỏi.”
Mộc Thuần hơi xấu hổ đáp:
“Đúng thật ban đầu thấy anh có hơi phiền.”
Phi Vũ lập tức mím môi, nhưng câu nói sau đó của cô lại khiến anh nở nụ cười:
“Nhưng nuôi anh một phần vì trách nhiệm, một phần nữa vì thấy có một người dựa dẫm vào mình cũng không tệ, anh đừng nghĩ nhiều.”
Phi Vũ xúc động vươn tay ôm lấy Mộc Thuần, động tác ấy vừa vặn khiến mặt anh úp vào phần ngực cao ngất. Cô cảm giác được hơi thở ấm nóng của anh xuyên qua áo ngủ, cơ thể cũng nóng lên theo:
“Anh úp mặt vào đâu đấy?”
Cảm xúc của anh trở nên hỗn loạn:
“Vợ đừng bắt anh rời đi nữa được không?"
Mộc Thuần phát hiện anh đang run lên rất khẽ, có lẽ là sợ bị cô bỏ rơi.
“Có phải anh cảm thấy tôi vội vã tìm người nhà cho anh là muốn anh rời đi, là ghét bỏ anh không?”
“Không phải sao?”
Mộc Thuần đưa tay đỡ trán, buồn cười đáp:
“Không phải. Thật ra cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi. Anh có từng nghĩ đến ở một nơi nào đó có rất nhiều người đang lo lắng bất an vì sự mất tích của anh không?”
“Ừm.” Giọng của anh rất khẽ, mặt vẫn kiên trì úp vào ngực cô.
Mặc dù thời gian tiếp xúc không quá dài, nhưng Mộc Thuần thấy rất thích anh chàng này. Cô do dự một lát rồi nói:
“Là như vậy, sau khi tìm được người nhà cho anh, nếu anh vẫn còn muốn ở đây với… với em thì em cũng không ngại đâu.”
Còn nếu không, cô sẽ để anh trở về cuộc sống trước kia, không bao giờ quấy rầy anh nữa. Bây giờ cô tự tin mình làm được, chỉ sợ rằng kéo dài thêm mấy tháng nữa, cô sẽ hoàn toàn chìm đắm trong cuộc sống hạnh phúc mà anh mang đến.
Anh cúi đầu nhìn thức ăn trên bàn, khói từ than hồng bay lên hun cay mắt anh:
“Nuôi vì trách nhiệm?”
“Phải, chỉ vì cô ấy đã lỡ cứu anh nên không thể làm gì khác.”
Vương Cẩm vẫn rất nhiệt tình tìm cách dụ dỗ Phi Vũ, dù sao thì Mộc Thuần cũng đâu thích anh, vội vã muốn đưa anh rời đi như thế, chi bằng để cô chăm sóc anh thì hơn. Cô vỗ nhẹ lên đùi anh, nói:
“Anh qua ở với tôi mới là lựa chọn tốt nhất. Anh nghĩ thử xem, Mộc Thuần một mình đã rất vất vả rồi, nuôi bản thân khổ sở biết chừng nào? Cô ấy không đủ tiền nuôi anh đâu, anh chỉ đang làm cô ấy mệt mỏi thêm thôi.”
Phi Vũ không nói lời nào, cũng không đẩy tay Vương Cẩm ra, lời nói của cô bây giờ rất có sức nặng, khiến anh nghẹn một hơi trong lồng ngực vô cùng khó chịu. Hóa ra anh luôn làm phiền Mộc Thuần?
Lúc hai người đang im lặng nhìn nhau, Mộc Thuần trở lại. Cô thấy Phi Vũ và Vương Cẩm ngồi gần sát như thể một cặp tình nhân, mí mắt hơi giật. Cố gắng tỏ vẻ tự nhiên ngồi xuống đối diện hai người, bắt đầu nướng thịt cho họ. Tay nghề của cô luôn rất tốt, nếu không làm thợ lặn, cô thậm chí có thể đi làm đầu bếp cho nhà hàng nào đó.
Mộc Thuần gắp thịt cho Phi Vũ, nhưng anh không ăn mà vẫn luôn nhìn cô bằng ánh mắt rất kỳ quái. Cô nhìn về phía Vương Cẩm, hỏi:
“Có chuyện gì à? Tớ mới đi có một chút mà sao thái độ của anh ấy thay đổi rồi?”
“Tớ cũng không biết.” Vương Cẩm nhún vai. “Sao cậu không hỏi anh ấy?”
Tại sao ư? Mộc Thuần thừa biết Phi Vũ sẽ chẳng nghĩ nhiều nếu Vương Cẩm không nói gì đó kỳ lạ với anh, có hỏi anh cũng chẳng trả lời. Cô cảm thấy việc mình để hai người này lại cùng nhau là một sai lầm.
Tối đó về nhà, Mộc Thuần ngồi trên giường chờ Phi Vũ tắm rửa. Anh dùng khăn lau tóc rồi đi vào, thấy cô đang nhìn anh chằm chằm thì hơi né tránh.
“Lại đây, tôi giúp anh sấy tóc.”
Phi Vũ trong lòng có tâm sự, nhưng thấy Mộc Thuần ra hiệu cho anh lại gần thì cơ thể không tự chủ được mà mò đến gần. Bàn tay cô nhẹ nhàng luồn vào tóc anh, gió thổi tung những sợi tóc mềm mượt khó tin. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh là sự hưởng thụ và vui vẻ, giống một chú cún con được chủ vuốt ve.
Đối với anh, khoảng thời gian ở cạnh Mộc Thuần là hạnh phúc.
Mộc Thuần tắt máy sấy, dùng tay vuốt lại tóc cho anh, môi anh đào khẽ mở:
“Vương Cẩm đã nói gì với anh?”
“...”
“Cô ấy muốn anh đến nhà cô ấy sống phải không?”
Mặc dù Phi Vũ không nói gì, nhưng biểu cảm có chút giật mình của anh gần như đã chứng thực phán đoán của Mộc Thuần. Cô đã chú ý đến Vương Cẩm một thời gian rồi, từ lúc người bạn này liên tục đến nhà cô và đến gần anh. Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy bén, làm sao mà cô không nhận ra sự khác thường của bạn mình, không nhận ra âm mưu quá đỗi rõ ràng ấy?
Hai người im lặng một lúc, không khí dường như bị đè nén. Phi Vũ quay đầu nhìn cô, môi mỏng mấp máy:
“Vương Cẩm nói em không cần anh, chỉ nuôi anh vì trách nhiệm. Anh làm phiền em, anh chỉ khiến em thêm mệt mỏi.”
Mộc Thuần hơi xấu hổ đáp:
“Đúng thật ban đầu thấy anh có hơi phiền.”
Phi Vũ lập tức mím môi, nhưng câu nói sau đó của cô lại khiến anh nở nụ cười:
“Nhưng nuôi anh một phần vì trách nhiệm, một phần nữa vì thấy có một người dựa dẫm vào mình cũng không tệ, anh đừng nghĩ nhiều.”
Phi Vũ xúc động vươn tay ôm lấy Mộc Thuần, động tác ấy vừa vặn khiến mặt anh úp vào phần ngực cao ngất. Cô cảm giác được hơi thở ấm nóng của anh xuyên qua áo ngủ, cơ thể cũng nóng lên theo:
“Anh úp mặt vào đâu đấy?”
Cảm xúc của anh trở nên hỗn loạn:
“Vợ đừng bắt anh rời đi nữa được không?"
Mộc Thuần phát hiện anh đang run lên rất khẽ, có lẽ là sợ bị cô bỏ rơi.
“Có phải anh cảm thấy tôi vội vã tìm người nhà cho anh là muốn anh rời đi, là ghét bỏ anh không?”
“Không phải sao?”
Mộc Thuần đưa tay đỡ trán, buồn cười đáp:
“Không phải. Thật ra cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi. Anh có từng nghĩ đến ở một nơi nào đó có rất nhiều người đang lo lắng bất an vì sự mất tích của anh không?”
“Ừm.” Giọng của anh rất khẽ, mặt vẫn kiên trì úp vào ngực cô.
Mặc dù thời gian tiếp xúc không quá dài, nhưng Mộc Thuần thấy rất thích anh chàng này. Cô do dự một lát rồi nói:
“Là như vậy, sau khi tìm được người nhà cho anh, nếu anh vẫn còn muốn ở đây với… với em thì em cũng không ngại đâu.”
Còn nếu không, cô sẽ để anh trở về cuộc sống trước kia, không bao giờ quấy rầy anh nữa. Bây giờ cô tự tin mình làm được, chỉ sợ rằng kéo dài thêm mấy tháng nữa, cô sẽ hoàn toàn chìm đắm trong cuộc sống hạnh phúc mà anh mang đến.