Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 233
Chương 233
Từ khóe mắt, cô nhìn thấy gương chiếu hậu có một tia sáng chiếu tới, tim Diệp Lâm run lên, quay đầu nhìn Mặc Trạch Đình nói: “Anh có muốn lên nhà tôi ngồi chơi chút không?”
Mặc Trạch Đình nhìn đồng hồ: “Nếu cô không thấy phiền thì đương nhiên tôi rất sẵn lòng rồi”
Diệp Lâm cười nhẹ, ngâm đồng ý, cô đẩy cửa xuống xe.
Cô nhìn chằm chằm vào biệt thự trước mặt, từ đầu đến cuối cũng không nhìn sang hai bên, nhưng cô biết rõ, Ninh Nhất Phàm đang ngồi trên chiếc xe màu đen kia.
Mặc dù Mặc Trạch Đình mơ hồ cảm thấy Diệp Lâm cố ý, nhưng vẻ mặt anh ta vẫn rất vui vẻ.
Khi vào nhà, Diệp Minh Tuyền vừa tắm rửa xong, cô bé mặc áo ngủ hình con thỏ màu hồng, chị Hứa đang sấy khô tóc cho con bé, thấy hai người bước vào đều hơi ngạc nhiên.
Chị Hứa ít nói, chỉ lễ phép gật đầu nhẹ với Mặc Trạch Đình rồi tiếp tục sấy tóc cho Diệp Minh Tuyền.
Nhưng Diệp Minh Tuyền không ngồi yên nổi, cô bé giơ tay nhỏ lên cướp máy sấy tóc trong tay chị Hứa, ấn nút tắt, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Chỉ thấy đôi chân nhỏ của cô bé chạy hai ba bước đến chỗ Mặc Trạch Đình, chấp tay ra sau lưng, nhíu lông mày lại, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới.
Một lát sau mới lên tiếng hỏi: “Anh là bạn trai của mẹ em à?”
“Khụ, Diệp Minh Tuyền, gọi chú” Diệp Lâm vén tóc mai ra sau tai, dù sao cô cũng hơi xấu hổ.
Mặc Trạch Đình nhìn đứa bé trước mặt, ngẩn người trong chốc lát, nhìn thế nào thì cũng thấy đứa bé này có vài phần giống với Nhất Phàm mà anh ta vừa gặp, nhưng… rõ ràng Diệp Lâm nói không phải là con của Nhất Phàm, mà hình như Ninh Nhất Phàm cũng đồng ý với việc này.
“Cháu là Minh Tuyền sao? Chú là Mặc Trạch Đình” Anh ta vừa nói vừa giả bộ làm ảo thuật lấy ra từ trong túi ra một con búp bê xinh đẹp đưa cho Diệp Minh Tuyền: “Lần đầu tiên gặp nhau, chú tặng cháu một món đồ chơi nhỏ, nếu lần sau còn gặp lại nữa, chú hứa sẽ tặng món quà to hơn nhé!”
Diệp Minh Tuyền khẽ liếc nhìn con búp bê, là một cô gái nhỏ, chỉ dài băng khoảng bàn tay của một đứa trẻ, Diệp Minh Tuyền không biết mình động vào đâu làm búp bê đang đứng im lại di chuyển, đồng thời phát ra tiếng hát ngọt ngào. Khi xoay người, chiếc váy nhỏ màu đen trên người bắt đầu đổi màu, lúc trắng lúc tím, khuôn mặt anh đào nhỏ nhän cũng biến đổi theo màu sắc của váy, khi trắng, khi lại trở lại màu da bình thường, màu mắt cũng thay đổi theo.
Diệp Minh Tuyền sững người, mím chặt đôi môi nhỏ, liếc nhìn Mặc.
Trạch Đình: “Không tệ, ải này của cháu, chú qua rồi” Vừa nói xong, cô bé cầm lấy con búp bê đi về phòng mình, cửa đóng lại râm một tiếng.
Diệp Lâm dở khóc dở cười, sao con bé này dễ dụ quá vậy, người ta vừa mới cho một con búp bê là đã đồng ý bán mẹ đi luôn à?
Ngược lại, khóe miệng Mặc Trạch Đình khế nở một nụ cư: Tuyền đáng yêu thật!”
Diệp Lâm gật đầu: ‘Anh muốn uống gì không, tôi rót cho”
“Cộc cộc.’ Mặc Trạch Đình chưa kịp trả lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa liên tiếp.
Diệp Lâm nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cửa, dường như đang suy nghĩ gì đó nên không chú ý tới nước sôi đang trào ra đổ vào mu bàn tay mình.
“Cẩn thận!” Mặc Trạch Đình vội bước đến, giảng lấy bình nước trên tay cô. sau đó kéo tay cô bước vào phòng vệ sinh Anh ta đứng sau cô, mở vòi nước, cầm tay cô ngâm dưới dòng nước đang chảy: “Nghĩ gì thế? Nước trào ra tay rồi này”
Diệp Lâm khẽ cười lấy lòng, đúng thế, cô nghĩ gì thế? Muộn như vậy mà vẫn còn đến, cách gõ cửa ngang ngược như vậy ngoài Ninh Nhất Phàm ra thì còn có ai?
Từ khóe mắt, cô nhìn thấy gương chiếu hậu có một tia sáng chiếu tới, tim Diệp Lâm run lên, quay đầu nhìn Mặc Trạch Đình nói: “Anh có muốn lên nhà tôi ngồi chơi chút không?”
Mặc Trạch Đình nhìn đồng hồ: “Nếu cô không thấy phiền thì đương nhiên tôi rất sẵn lòng rồi”
Diệp Lâm cười nhẹ, ngâm đồng ý, cô đẩy cửa xuống xe.
Cô nhìn chằm chằm vào biệt thự trước mặt, từ đầu đến cuối cũng không nhìn sang hai bên, nhưng cô biết rõ, Ninh Nhất Phàm đang ngồi trên chiếc xe màu đen kia.
Mặc dù Mặc Trạch Đình mơ hồ cảm thấy Diệp Lâm cố ý, nhưng vẻ mặt anh ta vẫn rất vui vẻ.
Khi vào nhà, Diệp Minh Tuyền vừa tắm rửa xong, cô bé mặc áo ngủ hình con thỏ màu hồng, chị Hứa đang sấy khô tóc cho con bé, thấy hai người bước vào đều hơi ngạc nhiên.
Chị Hứa ít nói, chỉ lễ phép gật đầu nhẹ với Mặc Trạch Đình rồi tiếp tục sấy tóc cho Diệp Minh Tuyền.
Nhưng Diệp Minh Tuyền không ngồi yên nổi, cô bé giơ tay nhỏ lên cướp máy sấy tóc trong tay chị Hứa, ấn nút tắt, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Chỉ thấy đôi chân nhỏ của cô bé chạy hai ba bước đến chỗ Mặc Trạch Đình, chấp tay ra sau lưng, nhíu lông mày lại, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới.
Một lát sau mới lên tiếng hỏi: “Anh là bạn trai của mẹ em à?”
“Khụ, Diệp Minh Tuyền, gọi chú” Diệp Lâm vén tóc mai ra sau tai, dù sao cô cũng hơi xấu hổ.
Mặc Trạch Đình nhìn đứa bé trước mặt, ngẩn người trong chốc lát, nhìn thế nào thì cũng thấy đứa bé này có vài phần giống với Nhất Phàm mà anh ta vừa gặp, nhưng… rõ ràng Diệp Lâm nói không phải là con của Nhất Phàm, mà hình như Ninh Nhất Phàm cũng đồng ý với việc này.
“Cháu là Minh Tuyền sao? Chú là Mặc Trạch Đình” Anh ta vừa nói vừa giả bộ làm ảo thuật lấy ra từ trong túi ra một con búp bê xinh đẹp đưa cho Diệp Minh Tuyền: “Lần đầu tiên gặp nhau, chú tặng cháu một món đồ chơi nhỏ, nếu lần sau còn gặp lại nữa, chú hứa sẽ tặng món quà to hơn nhé!”
Diệp Minh Tuyền khẽ liếc nhìn con búp bê, là một cô gái nhỏ, chỉ dài băng khoảng bàn tay của một đứa trẻ, Diệp Minh Tuyền không biết mình động vào đâu làm búp bê đang đứng im lại di chuyển, đồng thời phát ra tiếng hát ngọt ngào. Khi xoay người, chiếc váy nhỏ màu đen trên người bắt đầu đổi màu, lúc trắng lúc tím, khuôn mặt anh đào nhỏ nhän cũng biến đổi theo màu sắc của váy, khi trắng, khi lại trở lại màu da bình thường, màu mắt cũng thay đổi theo.
Diệp Minh Tuyền sững người, mím chặt đôi môi nhỏ, liếc nhìn Mặc.
Trạch Đình: “Không tệ, ải này của cháu, chú qua rồi” Vừa nói xong, cô bé cầm lấy con búp bê đi về phòng mình, cửa đóng lại râm một tiếng.
Diệp Lâm dở khóc dở cười, sao con bé này dễ dụ quá vậy, người ta vừa mới cho một con búp bê là đã đồng ý bán mẹ đi luôn à?
Ngược lại, khóe miệng Mặc Trạch Đình khế nở một nụ cư: Tuyền đáng yêu thật!”
Diệp Lâm gật đầu: ‘Anh muốn uống gì không, tôi rót cho”
“Cộc cộc.’ Mặc Trạch Đình chưa kịp trả lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa liên tiếp.
Diệp Lâm nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cửa, dường như đang suy nghĩ gì đó nên không chú ý tới nước sôi đang trào ra đổ vào mu bàn tay mình.
“Cẩn thận!” Mặc Trạch Đình vội bước đến, giảng lấy bình nước trên tay cô. sau đó kéo tay cô bước vào phòng vệ sinh Anh ta đứng sau cô, mở vòi nước, cầm tay cô ngâm dưới dòng nước đang chảy: “Nghĩ gì thế? Nước trào ra tay rồi này”
Diệp Lâm khẽ cười lấy lòng, đúng thế, cô nghĩ gì thế? Muộn như vậy mà vẫn còn đến, cách gõ cửa ngang ngược như vậy ngoài Ninh Nhất Phàm ra thì còn có ai?