Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 230
Chương 230
Ngày hôm sau.
Trong một nhà hàng sang trọng nhất thành phố, cô bắt đầu buổi hẹn hò đầu tiên của đời mình.
Đối phương là bạn thời Đại học của Sở Tịnh Khuynh, là siêu mẫu.
kiêm diễn viên quốc tế, từ lúc đến chỗ cô để trang điểm thì đã theođuổi cô được một khoảng thời gian nhưng vì trong lòng cô vẫn không buông bỏ được Ninh Nhất Phàm nên từ đầu đến cuối cô vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt, sau đó lại ra sức trốn tránh, đối phương cũng đại khái hiểu được ý tứ của cô nên cũng không xuất hiện được một thời gian.
Mấy năm qua, người theo đuổi cô cũng không ít nhưng cô lựa chọn người đàn ông này là vì Sở Tịnh Khuynh đánh giá anh ta rất cao, nếu muốn tìm chồng thì cứ tìm một người mà mình biết tường tận cũng không tồi.
“Diệp Lâm, thật ngại quá, những ký giả kia đúng là không chừa bất cứ cơ hội nào cả, làm tôi phải chạy bằng đường thoát hiểm ở cầu thang” Hơi thở của người đàn ông truyền đến từ phía sau có phần gấp gáp.
Diệp Lâm ngẩng đầu lên, khóe miệng cong cong thành hình vòng cung, người đàn ông đó đã ngồi xuống phía đối diện cô. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu đen bằng vải denim sãm màu, trên tai và môi đeo một chiếc khuyên màu đen, khuôn mặt trông có vẻ non choẹt.
Nếu không biết anh ta và Sở Tịnh Khuynh là bạn học từ trước thì bây giờ có khi cô còn có cảm giác mình như trâu già thích gặm cỏ non.
Anh chàng này có chỗ nào giống một người đàn ông đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đâu cơ chứ? Đây rõ ràng là học sinh cấp hai mà?
Cách nhà hàng đó không xa, có một người đàn ông với đôi chân dài bắt chéo vào nhau, vẻ mặt trông vô cùng lạnh lùng, lúc nhìn về phía đôi nam nữ đang ngồi ở bên này thì ánh mắt còn toát ra vẻ dữ tợn đến khiếp người.
“Nghe Tịnh Khuynh nói thì hiện giờ anh đang tham gia một cuộc thi người mẫu à? Nếu biết từ trước thì tôi đã hẹn gặp anh vào một hôm khác rồi.”
“Đừng, cuộc thi đó có thể so sánh được với cô ư? Đối với Mặc Trạch Đình tôi mà nói thì chuyện của cô Diệp Lâm chính là chuyện lớn lao nhất trên đời này”
Đúng thế, người đàn ông đang ngôi trước mặt cô tên là Mặc Trạch Đình, cùng vần với Diệp Minh Tuyền nên lần đầu tiên gặp mặt, người đàn ông này đã nói với cô rằng anh ta và cô có duyên với nhau. Cô cười cười rồi trêu anh ta rằng chắc anh ta có duyên với con gái cô đấy chứ.
Diệp Lâm kéo khóe môi rồi cười: “Gọi món đi nhỉ? Anh muốn ăn gì? Sự chân thành của người đàn ông này khiến cô cảm thấy bản thân mình thực sự rất hèn hạ.
Ăn cơm với nhau một bữa, đột nhiên Diệp Lâm phát hiện người đàn ông này rất dí dỏm, có thể vì là diễn viên nên anh ta có thể dùng mọi biểu cảm và ngữ điệu để chọc cô cười.
Cô là người có thể nói rất nhiều với người quen nhưng trước mặt người lạ thì lại có phần lúng túng, đặc biệt không tìm được đề tài để nói chuyện nên cô luôn lo lắng không yên rằng mình và đối phương sẽ rơi vào cảnh bối rối và tẻ nhạt. Nhưng bây giờ có thể vui vẻ như thế này cũng khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời cũng có thể thay đổi ấn tượng về người đàn ông trước mặt mình.
“Đi thôi, để tôi tiễn cô về nhà với con gái yêu nhé.” Thấy cô nhìn đồng hồ thì Mặc Trạch Đình mở lời.
“Vậy phiền anh rồi Diệp Lâm đứng dậy, vừa định cầm túi xách của mình lên thì Mặc Trạch Đình đã giành lấy: “Để tôi.”
Sau đó rất lịch sự và thân sĩ bước sang một bên, ra hiệu Diệp Lâm đi trước.
Bởi vì tâm trạng không được tốt lắm, vậy nên lúc ăn cơm, cô không nhịn được uống một chút rượu vang đỏ. Từ trước đến giờ tửu lượng của cô không được cao, là loại người một ly đã gục.
Ngày hôm sau.
Trong một nhà hàng sang trọng nhất thành phố, cô bắt đầu buổi hẹn hò đầu tiên của đời mình.
Đối phương là bạn thời Đại học của Sở Tịnh Khuynh, là siêu mẫu.
kiêm diễn viên quốc tế, từ lúc đến chỗ cô để trang điểm thì đã theođuổi cô được một khoảng thời gian nhưng vì trong lòng cô vẫn không buông bỏ được Ninh Nhất Phàm nên từ đầu đến cuối cô vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt, sau đó lại ra sức trốn tránh, đối phương cũng đại khái hiểu được ý tứ của cô nên cũng không xuất hiện được một thời gian.
Mấy năm qua, người theo đuổi cô cũng không ít nhưng cô lựa chọn người đàn ông này là vì Sở Tịnh Khuynh đánh giá anh ta rất cao, nếu muốn tìm chồng thì cứ tìm một người mà mình biết tường tận cũng không tồi.
“Diệp Lâm, thật ngại quá, những ký giả kia đúng là không chừa bất cứ cơ hội nào cả, làm tôi phải chạy bằng đường thoát hiểm ở cầu thang” Hơi thở của người đàn ông truyền đến từ phía sau có phần gấp gáp.
Diệp Lâm ngẩng đầu lên, khóe miệng cong cong thành hình vòng cung, người đàn ông đó đã ngồi xuống phía đối diện cô. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu đen bằng vải denim sãm màu, trên tai và môi đeo một chiếc khuyên màu đen, khuôn mặt trông có vẻ non choẹt.
Nếu không biết anh ta và Sở Tịnh Khuynh là bạn học từ trước thì bây giờ có khi cô còn có cảm giác mình như trâu già thích gặm cỏ non.
Anh chàng này có chỗ nào giống một người đàn ông đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đâu cơ chứ? Đây rõ ràng là học sinh cấp hai mà?
Cách nhà hàng đó không xa, có một người đàn ông với đôi chân dài bắt chéo vào nhau, vẻ mặt trông vô cùng lạnh lùng, lúc nhìn về phía đôi nam nữ đang ngồi ở bên này thì ánh mắt còn toát ra vẻ dữ tợn đến khiếp người.
“Nghe Tịnh Khuynh nói thì hiện giờ anh đang tham gia một cuộc thi người mẫu à? Nếu biết từ trước thì tôi đã hẹn gặp anh vào một hôm khác rồi.”
“Đừng, cuộc thi đó có thể so sánh được với cô ư? Đối với Mặc Trạch Đình tôi mà nói thì chuyện của cô Diệp Lâm chính là chuyện lớn lao nhất trên đời này”
Đúng thế, người đàn ông đang ngôi trước mặt cô tên là Mặc Trạch Đình, cùng vần với Diệp Minh Tuyền nên lần đầu tiên gặp mặt, người đàn ông này đã nói với cô rằng anh ta và cô có duyên với nhau. Cô cười cười rồi trêu anh ta rằng chắc anh ta có duyên với con gái cô đấy chứ.
Diệp Lâm kéo khóe môi rồi cười: “Gọi món đi nhỉ? Anh muốn ăn gì? Sự chân thành của người đàn ông này khiến cô cảm thấy bản thân mình thực sự rất hèn hạ.
Ăn cơm với nhau một bữa, đột nhiên Diệp Lâm phát hiện người đàn ông này rất dí dỏm, có thể vì là diễn viên nên anh ta có thể dùng mọi biểu cảm và ngữ điệu để chọc cô cười.
Cô là người có thể nói rất nhiều với người quen nhưng trước mặt người lạ thì lại có phần lúng túng, đặc biệt không tìm được đề tài để nói chuyện nên cô luôn lo lắng không yên rằng mình và đối phương sẽ rơi vào cảnh bối rối và tẻ nhạt. Nhưng bây giờ có thể vui vẻ như thế này cũng khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời cũng có thể thay đổi ấn tượng về người đàn ông trước mặt mình.
“Đi thôi, để tôi tiễn cô về nhà với con gái yêu nhé.” Thấy cô nhìn đồng hồ thì Mặc Trạch Đình mở lời.
“Vậy phiền anh rồi Diệp Lâm đứng dậy, vừa định cầm túi xách của mình lên thì Mặc Trạch Đình đã giành lấy: “Để tôi.”
Sau đó rất lịch sự và thân sĩ bước sang một bên, ra hiệu Diệp Lâm đi trước.
Bởi vì tâm trạng không được tốt lắm, vậy nên lúc ăn cơm, cô không nhịn được uống một chút rượu vang đỏ. Từ trước đến giờ tửu lượng của cô không được cao, là loại người một ly đã gục.