Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu - Chương 2641
“Không buông!” Người đàn ông bá đạo thì thầm.
“Có Thừa Tiêu!”
“Em không thể dũng cảm một chút sao? Em không muốn làm tổn thương ai cả, nhưng lại chỉ làm tổn thương tôi thôi hả?” Cố Thừa Tiêu nghiền răng nói.
Cuối cùng, Hứa Tâm Duyệt vẫn miễn cưỡng lên xe của Có Thừa Tiêu rồi cùng anh về nhà tặng quà cho cậu nhóc, cậu nhóc vừa có quà lại vừa được gặp lại Hứa Tâm Duyệt thì vô cùng vui mừng.
“Chị Tâm Duyệt, chị đã đến rồi thì tối nay đừng đi nữa, ở lại chơi với em đi!” Cậu nhóc ôm lấy chân của cô, đôi mắt to tròn ngắn nước nhìn cô đầy khẩn cầu, giống như một cậu bé đáng thương không ai yêu vậy.
Hứa Tâm Duyệt nhìn thấy ánh mắt đó, trái tim cô mềm nhũn, vốn định sau khi tặng quà cho cậu nhóc sẽ rời đi, cũng thầm quyết định sẽ không dính dáng gì đến Có Thừa Tiêu nữa, nhưng cô lại chỉ không nỡ cậu nhóc này.
“Chị ơi, nếu chị không ở lại với em thi em sẽ rất buồn đó.”
Thằng nhỏ lại chớp chớp mắt, vài giọt nước mắt chực trào nơi mắt.
Hứa Tâm Duyệt mềm lòng, đành thỏa hiệp: “Được, vậy chị sẽ ở lại ăn tối với em nha.”
“Vậy chị có thể ở lại đến lúc em ngủ rồi hẳn đi không?”
Cậu nhóc lại nài nỉ tiếp tục hỏi.
Cô cũng đã đồng ý ở lại ăn tối rồi, Hứa Tâm Duyệt đương nhiên có thể đồng ý với cậu nhóc ở lại đến khi cậu nhóc ngủ: “Được, chị hứa với em.”
“Yeah! Chị Tâm Duyệt thật tuyệt.” Cậu nhóc hạnh phúc cười lên, đôi mắt lại long lanh nước mắt, trông thật đáng yêu.
Hứa Tâm Duyệt ngồi xổm xuống, lau đi nước mắt cho cậu nhóc: “Tiểu Mục, cho dù chị Tâm Duyệt không thể ở bên cạnh em thì em cũng vẫn còn daddy ở bên cạnh mà. Em là con trai, phải học cách mạnh mẽ lên,.”
“Dạ! Em biết rồi ạ.” Anh chàng nhỏ bé gật đầu, tự hứa sẽ mạnh mẽ hon.
Cậu nhóc định báo tin vui này cho daddy, nhưng lại không ngờ cậu nhóc vừa quay đầu lại đã thấy một bóng dáng cao gầy đang dựa vào khung cửa, xem ra, người nào đó đã nghe thấy hết rồi.
Hơn nữa, khóe miệng anh còn hơi nhếch lên, rõ ràng là anh cũng giống con trai, rất vui.
Nếu vậy thì có phải buổi hẹn hò ở lễ hội âm nhạc điện tử của cô đã bị hủy bỏ rồi không?
Cậu nhóc chạy đi chơi đồ chơi mới được tặng! Cậu nhóc cũng biết phải để không gian riêng tư cho daddy và chị Tâm Duyệt ở chung với nhau.
“Em đã hứa với Tiểu Mục thì phải làm cho được đấy, đừng có mà bỏ về giữa chừng.” Có Thừa Tiêu khoanh tay đi vào trong.
“Đương nhiên là tôi đã hứa sẽ làm.” Hứa Tâm Duyệt đáp lại anh.
“Thế còn buồi hẹn lễ hội âm nhạc điện tử của cô với Lâm Tuấn Khâm thì sao, có phải là nên huỷ đi không?” Cố Thừa Tiêu nhắc nhở cô.
*Tôi sẽ giải thích với anh ấy.” Hứa Tâm Duyệt nói xong, cằm điện thoại đi về phía ban công, mà người đàn ông ở phía sau không nhịn được cũng đi theo cô, anh cũng muốn nghe xem cô sẽ giải thích như thế nào.
Hứa Tâm Duyệt bắm số của Lâm Tuấn Khâm, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói vui mừng của Lâm Tuấn Khâm vang lên: “Tâm Duyệt, em đang ở đâu?
Anh đến đón em.”
“Lâm thiếu gia, thực sự rất xin lỗi anh, tối nay em có chuyện, có lẽ không thể cùng anh tham gia lễ hội âm nhạc được rồi.” Hứa Tâm Duyệt áy náy nói.
“Sao vậy? Em có chuyện quan trọng bắt buộc phải làm sao?” Lâm Tuấn Hàm ở đầu kia rõ ràng có chút mắt hứng.
“Đúng vậy, là chuyện rất quan trọng, em xin lỗi, lần sau em sẽ mời anh lại một bữa.”
Lâm Tuấn Khâm ở bên kia cũng không thể ép buộc cô được, đành phải cười nói: “Thế thì thôi vậy, anh chờ em mời anh đi ăn đấy, ngày mai hay là ngày mót nhỉ? Anh đều rãnh cả.”
Lâm Tuấn Khâm cũng rất thông minh, anh muốn ấn định thời gian rõ ràng, nếu không định trước thời gian thì bữa ăn này sẽ vô cùng xa xôi.
“Có Thừa Tiêu!”
“Em không thể dũng cảm một chút sao? Em không muốn làm tổn thương ai cả, nhưng lại chỉ làm tổn thương tôi thôi hả?” Cố Thừa Tiêu nghiền răng nói.
Cuối cùng, Hứa Tâm Duyệt vẫn miễn cưỡng lên xe của Có Thừa Tiêu rồi cùng anh về nhà tặng quà cho cậu nhóc, cậu nhóc vừa có quà lại vừa được gặp lại Hứa Tâm Duyệt thì vô cùng vui mừng.
“Chị Tâm Duyệt, chị đã đến rồi thì tối nay đừng đi nữa, ở lại chơi với em đi!” Cậu nhóc ôm lấy chân của cô, đôi mắt to tròn ngắn nước nhìn cô đầy khẩn cầu, giống như một cậu bé đáng thương không ai yêu vậy.
Hứa Tâm Duyệt nhìn thấy ánh mắt đó, trái tim cô mềm nhũn, vốn định sau khi tặng quà cho cậu nhóc sẽ rời đi, cũng thầm quyết định sẽ không dính dáng gì đến Có Thừa Tiêu nữa, nhưng cô lại chỉ không nỡ cậu nhóc này.
“Chị ơi, nếu chị không ở lại với em thi em sẽ rất buồn đó.”
Thằng nhỏ lại chớp chớp mắt, vài giọt nước mắt chực trào nơi mắt.
Hứa Tâm Duyệt mềm lòng, đành thỏa hiệp: “Được, vậy chị sẽ ở lại ăn tối với em nha.”
“Vậy chị có thể ở lại đến lúc em ngủ rồi hẳn đi không?”
Cậu nhóc lại nài nỉ tiếp tục hỏi.
Cô cũng đã đồng ý ở lại ăn tối rồi, Hứa Tâm Duyệt đương nhiên có thể đồng ý với cậu nhóc ở lại đến khi cậu nhóc ngủ: “Được, chị hứa với em.”
“Yeah! Chị Tâm Duyệt thật tuyệt.” Cậu nhóc hạnh phúc cười lên, đôi mắt lại long lanh nước mắt, trông thật đáng yêu.
Hứa Tâm Duyệt ngồi xổm xuống, lau đi nước mắt cho cậu nhóc: “Tiểu Mục, cho dù chị Tâm Duyệt không thể ở bên cạnh em thì em cũng vẫn còn daddy ở bên cạnh mà. Em là con trai, phải học cách mạnh mẽ lên,.”
“Dạ! Em biết rồi ạ.” Anh chàng nhỏ bé gật đầu, tự hứa sẽ mạnh mẽ hon.
Cậu nhóc định báo tin vui này cho daddy, nhưng lại không ngờ cậu nhóc vừa quay đầu lại đã thấy một bóng dáng cao gầy đang dựa vào khung cửa, xem ra, người nào đó đã nghe thấy hết rồi.
Hơn nữa, khóe miệng anh còn hơi nhếch lên, rõ ràng là anh cũng giống con trai, rất vui.
Nếu vậy thì có phải buổi hẹn hò ở lễ hội âm nhạc điện tử của cô đã bị hủy bỏ rồi không?
Cậu nhóc chạy đi chơi đồ chơi mới được tặng! Cậu nhóc cũng biết phải để không gian riêng tư cho daddy và chị Tâm Duyệt ở chung với nhau.
“Em đã hứa với Tiểu Mục thì phải làm cho được đấy, đừng có mà bỏ về giữa chừng.” Có Thừa Tiêu khoanh tay đi vào trong.
“Đương nhiên là tôi đã hứa sẽ làm.” Hứa Tâm Duyệt đáp lại anh.
“Thế còn buồi hẹn lễ hội âm nhạc điện tử của cô với Lâm Tuấn Khâm thì sao, có phải là nên huỷ đi không?” Cố Thừa Tiêu nhắc nhở cô.
*Tôi sẽ giải thích với anh ấy.” Hứa Tâm Duyệt nói xong, cằm điện thoại đi về phía ban công, mà người đàn ông ở phía sau không nhịn được cũng đi theo cô, anh cũng muốn nghe xem cô sẽ giải thích như thế nào.
Hứa Tâm Duyệt bắm số của Lâm Tuấn Khâm, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói vui mừng của Lâm Tuấn Khâm vang lên: “Tâm Duyệt, em đang ở đâu?
Anh đến đón em.”
“Lâm thiếu gia, thực sự rất xin lỗi anh, tối nay em có chuyện, có lẽ không thể cùng anh tham gia lễ hội âm nhạc được rồi.” Hứa Tâm Duyệt áy náy nói.
“Sao vậy? Em có chuyện quan trọng bắt buộc phải làm sao?” Lâm Tuấn Hàm ở đầu kia rõ ràng có chút mắt hứng.
“Đúng vậy, là chuyện rất quan trọng, em xin lỗi, lần sau em sẽ mời anh lại một bữa.”
Lâm Tuấn Khâm ở bên kia cũng không thể ép buộc cô được, đành phải cười nói: “Thế thì thôi vậy, anh chờ em mời anh đi ăn đấy, ngày mai hay là ngày mót nhỉ? Anh đều rãnh cả.”
Lâm Tuấn Khâm cũng rất thông minh, anh muốn ấn định thời gian rõ ràng, nếu không định trước thời gian thì bữa ăn này sẽ vô cùng xa xôi.