Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu - Chương 2601
Chương 2601:
Nhà họ Có.
Gần đây tâm trạng cậu nhóc không tốt, Hồng Mỹ San cũng lấy làm lạ, tuổi có chút éc thế thì có thể buồn rầu chuyện gì được kia chứ?
“Tiểu Mục, có chuyện gì cháu cứ nói với bà nội đi này, có phải cháu có nhớ mẹ rồi không?” Hồng Mễ San đoán.
“Bà nội, dì Hứa đó có thật là mẹ cháu không? Chính dì ấy sinh ra cháu sao?” Cậu nhóc ngẳng đầu hỏi.
Hồng Mỹ San nghe vậy thì sửng sốt, bà không thể giải thích cặn kế cho. thằng bé chuyện mang thai hộ được. Bà rất biết ơn, vì khi con trai bà hôn mê bắt tỉnh, Hứa An An không cần danh phận lại tình nguyện cung cấp trứng cho họ để sinh ra người thừa kề.
Bà cười nói: “Dĩ Mục, dù sao thì cháu cũng là do mẹ và ba của cháu sinh ra và họ đều là những người thân yêu nhất của cháu.”
Cậu nhóc cũng không hỏi nữa, gật gù: “Dạ..”
“Dĩ Mục, cháu có muốn sống chung với mẹ cháu không?
Chỉ cần cháu muốn, cô ấy có thể chuyển đến sống chung với cháu, chăm sóc cho cháu bắt cứ lúc nào.”
Trong tâm trí của Cố Dĩ Mục lúc này lại hiện ra một khuôn mặt khác đang mỉm cười dịu dàng với cậu. Cậu muốn người sống chung với mình là chị gái xinh đẹp này cơ!
“Ban nãy mẹ cháu gọi điện đến bảo chúng ta sẽ cùng nhau tham dự buổi tiệc lần này, đến lúc đó mẹ cháu cũng ở đó, cháu phải ngoan ngoãn bồi dưỡng tình cảm với mẹ cháu đấy.”
“Nếu dì ấy thật sự là mẹ cháu, vậy thì cháu bằng lòng sống chung với dì ấy.” Cậu nhóc ngoan ngoãn nói.
“Dĩ Mục, trên đời này chỉ có mẹ cháu mới có thể hét lòng yêu thương cháu. Vậy nên cháu phải yêu thương mẹ, không được làm mẹ đau lòng, biết chưa?” Hồng Mỹ San nhẹ nhàng khuyên nhũ cậu bé.
Cậu nhóc gật đầu nói: “Dạ, cháu biết rồi.”
Vậy thì cậu phải quên chị gái xinh đẹp kia đi, thử chấp nhận mẹ mình thôi.
Hồng Mỹ San cũng cảm thấy rất đau lòng khi từ nhỏ cháu trai của bà đã không có mẹ. Thực ra năm đó bà đã muốn đón Hứa An An đến đây ở, nhưng con trai bà lại rất bài xích. Dù sao sự việc này chưa được sự đồng ý của anh, trong lúc anh hôn mê thì anh và Hứa An An đã có một đứa con.
Bây giờ đứa trẻ càng ngày càng lớn, để con trai mình phát triển tâm lý bình thường, con trai bà cũng không thể không cân nhắc đến việc chấp nhận Hứa An An.
Mà đây cũng là chuyện mà bà muốn thấy nhát.
Thời gian trôi thật nhanh, Hứa Tâm Duyệt ở cùng với ba mẹ, chớp mắt đã đến thứ bảy. Hai ngày qua, Bùi Hoa và Bùi Thần Hạo vẫn luôn bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc.
Người tham gia bữa tiệc lần này đều là bạn bè, người thân thiết với nhà họ Bùi, khoảng 100 người sẽ đến tham gia.
Buổi sáng, Bùi Hoa đã đón mẹ con Thiệu Cô đến nhà ăn cơm, nghỉ ngơi lại nhà họ Bùi đợi đến buổi tiệc tối.
Họ trừng lớn mắt, không dám tin nhìn cô gái đang đi xuống cầu thang, đây thực sự là Tâm Duyệt mà họ đã nuôi nắng từ nhỏ đến lớn sao? Đây rõ ràng là nàng công chúa xinh đẹp bước ra từ trong phim điện ảnh mà.
Bùi phu nhân và chồng cũng nhìn nhau, họ đã mong chờ cảnh tượng này bao nhiêu năm, cuối cùng thì con gái của họ cũng quay về rồi.
Bùi Hạo Thần cười nói: “Sau này lúc em gái gả đi, chắc chắn ba mẹ sẽ không nỡ đâu.”
Nhà họ Có.
Gần đây tâm trạng cậu nhóc không tốt, Hồng Mỹ San cũng lấy làm lạ, tuổi có chút éc thế thì có thể buồn rầu chuyện gì được kia chứ?
“Tiểu Mục, có chuyện gì cháu cứ nói với bà nội đi này, có phải cháu có nhớ mẹ rồi không?” Hồng Mễ San đoán.
“Bà nội, dì Hứa đó có thật là mẹ cháu không? Chính dì ấy sinh ra cháu sao?” Cậu nhóc ngẳng đầu hỏi.
Hồng Mỹ San nghe vậy thì sửng sốt, bà không thể giải thích cặn kế cho. thằng bé chuyện mang thai hộ được. Bà rất biết ơn, vì khi con trai bà hôn mê bắt tỉnh, Hứa An An không cần danh phận lại tình nguyện cung cấp trứng cho họ để sinh ra người thừa kề.
Bà cười nói: “Dĩ Mục, dù sao thì cháu cũng là do mẹ và ba của cháu sinh ra và họ đều là những người thân yêu nhất của cháu.”
Cậu nhóc cũng không hỏi nữa, gật gù: “Dạ..”
“Dĩ Mục, cháu có muốn sống chung với mẹ cháu không?
Chỉ cần cháu muốn, cô ấy có thể chuyển đến sống chung với cháu, chăm sóc cho cháu bắt cứ lúc nào.”
Trong tâm trí của Cố Dĩ Mục lúc này lại hiện ra một khuôn mặt khác đang mỉm cười dịu dàng với cậu. Cậu muốn người sống chung với mình là chị gái xinh đẹp này cơ!
“Ban nãy mẹ cháu gọi điện đến bảo chúng ta sẽ cùng nhau tham dự buổi tiệc lần này, đến lúc đó mẹ cháu cũng ở đó, cháu phải ngoan ngoãn bồi dưỡng tình cảm với mẹ cháu đấy.”
“Nếu dì ấy thật sự là mẹ cháu, vậy thì cháu bằng lòng sống chung với dì ấy.” Cậu nhóc ngoan ngoãn nói.
“Dĩ Mục, trên đời này chỉ có mẹ cháu mới có thể hét lòng yêu thương cháu. Vậy nên cháu phải yêu thương mẹ, không được làm mẹ đau lòng, biết chưa?” Hồng Mỹ San nhẹ nhàng khuyên nhũ cậu bé.
Cậu nhóc gật đầu nói: “Dạ, cháu biết rồi.”
Vậy thì cậu phải quên chị gái xinh đẹp kia đi, thử chấp nhận mẹ mình thôi.
Hồng Mỹ San cũng cảm thấy rất đau lòng khi từ nhỏ cháu trai của bà đã không có mẹ. Thực ra năm đó bà đã muốn đón Hứa An An đến đây ở, nhưng con trai bà lại rất bài xích. Dù sao sự việc này chưa được sự đồng ý của anh, trong lúc anh hôn mê thì anh và Hứa An An đã có một đứa con.
Bây giờ đứa trẻ càng ngày càng lớn, để con trai mình phát triển tâm lý bình thường, con trai bà cũng không thể không cân nhắc đến việc chấp nhận Hứa An An.
Mà đây cũng là chuyện mà bà muốn thấy nhát.
Thời gian trôi thật nhanh, Hứa Tâm Duyệt ở cùng với ba mẹ, chớp mắt đã đến thứ bảy. Hai ngày qua, Bùi Hoa và Bùi Thần Hạo vẫn luôn bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc.
Người tham gia bữa tiệc lần này đều là bạn bè, người thân thiết với nhà họ Bùi, khoảng 100 người sẽ đến tham gia.
Buổi sáng, Bùi Hoa đã đón mẹ con Thiệu Cô đến nhà ăn cơm, nghỉ ngơi lại nhà họ Bùi đợi đến buổi tiệc tối.
Họ trừng lớn mắt, không dám tin nhìn cô gái đang đi xuống cầu thang, đây thực sự là Tâm Duyệt mà họ đã nuôi nắng từ nhỏ đến lớn sao? Đây rõ ràng là nàng công chúa xinh đẹp bước ra từ trong phim điện ảnh mà.
Bùi phu nhân và chồng cũng nhìn nhau, họ đã mong chờ cảnh tượng này bao nhiêu năm, cuối cùng thì con gái của họ cũng quay về rồi.
Bùi Hạo Thần cười nói: “Sau này lúc em gái gả đi, chắc chắn ba mẹ sẽ không nỡ đâu.”