Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Cao Lãng ôm khư khư lấy cô, cho đến khi xe cấp cứu đến anh cũng không buông.
Lăng Ngạo Thiên nhìn anh, cái thằng này điên rồi. Nếu cứ ôm Ninh Tiểu Y như vậy càng chậm trễ thời gian, nếu cô ta có chết là do anh hại. Cao Lãng khiến anh bực thêm bực, anh đấm vào mặt của Cao Lãng: "Mau buông
Ninh Tiểu Y xuống để người đưa cô ấy đến bệnh viện cấp cứu!"
Hạ Vy Vy vẫn ngồi khóc lóc, cô chứng kiến cảnh bạn của cô bị bắn mà
lại là.. lại là.. bảo vệ hắn, bảo vệ một tên bội bạc Cao Lãng!
Mọi người đều đến bệnh viện, ở bên ngoài anh ngồi run rẩy bần bật cái cảnh tượng máu của cô, anh sợ nhất là mất cô.
Ninh phu nhân và Ninh lão gia, Ninh Khải khi biết tin đều tức tốc
chạy đến. Ninh phu nhân nghe cô bị bắn mà đau thương đến ngất đi, Ninh
lão gia yêu thương cô con gái này bao nhiêu bây giờ lại bị như thế, đã 2 lần.. cảnh tượng cô cấp cứu lập lại lần nữa. Ninh gia đã làm điều gì
khiến con gái của tôi chịu hết như vậy.
Ninh Khải tức điên lên nhìn Cao Lãng, anh cầm lấy cổ áo của Cao Lãng: "Mày! Nói cho tao biết, tại sao Tiểu Y lại bị như vậy!"
Cao Lãng lắc đầu, anh chống tay lên mắt mình, che mắt đỏ của bản thân đi: "Tôi không biết, cô ấy đột nhiên bị bắn.. tôi.."
Hạ Vy Vy đứng dậy, cô khắc này tức giận đến điên mất thôi nhìn hắn là cô muốn cào nát hắn rồi. Cô hét: "Đồ khốn kiếp! Là cậu ấy bảo vệ anh
nên mới bị, anh không biết, anh không biết hay là anh không muốn biết!"
Cao Lãng ngước mặt nhìn cô, anh càng kinh ngạc hơn: "Cô nói, cô ấy muốn bảo vệ tôi?"
Hạ Vy Vy gật đầu, cô vẫn khóc, khóc đến sưng cả mắt của mình. Anh
đứng bên cạnh cô ôm lấy người cô, nhìn cái thân thể mảnh mai này đang
yếu đuối đau khổ anh cũng đau. Cô nói, giọng nấc nở: "Lúc đó, tôi vốn đi kiếm cậu ấy, mà chẳng hiểu nỗi lại thấy anh với Tiểu Y đang nói chuyện
với nhau. Cậu ấy rõ ràng đã ngước lên nhìn thấy cái tên nổ súng đó, hắn
đang định bắn về phía anh nhưng đột nhiên lại nhào tới ôm lấy anh."
- "Tôi thật sự không hiểu, anh cho cậu ấy ăn bùa mê thuốc lú gì, anh
phản bội tình cảm của cậu ấy mà cậu ấy lại bảo vệ anh. Anh khiến cậu ấy
tâm chết, bây giờ cả người cũng chết!" Cô nói tiếp.
Hạ Vy Vy không thể ngờ nỗi Ninh Tiểu Y lại bất chấp mạng sống vì người không có tình nghĩa như vậy.
Cao Lãng phát ngốc nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đang mở đèn, anh cảm
thấy bản thân là tên khốn nạn nhất. Anh yêu cô, thật rất yêu nhưng anh
lại không ngờ lại yêu cô bằng cách này. Anh chưa từng quan tâm đến suy
nghĩ của cô, anh ích kỉ.
Anh làm cho cô khóc, anh đánh cô..
Vậy lúc cô ôm anh là muốn bảo vệ anh, cô thật không tin anh yêu cô,
cô vẫn còn nghĩ là anh yêu Cảnh Niệm chứ không phải cô. Anh chỉ là đang
an ủi cô mà thôi.
Anh không chấp nhận, em phải ở lại với anh, bằng mọi giá anh sẽ không để em rời xa anh.
Ninh Khải căm phẫn, anh đánh vào mặt Cao Lãng: "Mày ngồi ở đây khóc?
Mày đau khổ? Mày làm được gì ngoài làm tổn thương em của tao, biết như
vậy tao không để em ấy bên cạnh mày. Thằng chó!" Ninh Khải ngồi xuống
ghế ôm lấy đầu bản thân, mẹ nó.
Minh Triết chạy đến bệnh viện nhưng anh lại không vào, anh ngồi ở
trong xe nhìn vào. Chỉ vừa gặp 1 ngày, em mới vừa cười với anh bây giờ
lại nằm ở đó. Em rất kiên cường mà, anh không tin em lại bỏ Cao Lãng một mình. Mặc dù anh không hề muốn em vì hắn.
Em tỉnh dậy, chỉ cần tỉnh, anh sẽ bù đắp tất cả tổn thương cho em. Cao Lãng, hãy quên hắn đi hắn không xứng..
Minh Triết cầm chai rượu uống ực ực trong xe.
Tại thời điểm này Cao Lãng vẫn ngồi ngây ngốc, ai ai cũng trầm mặc
sốt ruột. Y tá chạy ra: "Không xong! Bệnh nhân ý chí sinh tồn rất yếu,
chúng tôi thật không biết làm thế nào, người nhà của cô ấy đâu."
Ninh lão gia nghe như sét đánh vào tai của mình, ông hơi thở gấp gáp, khó thở. Con gái của ta, con gái của ta. Ông được đưa vào phòng bệnh.
Ninh Khải tức khắc điên cuồng nhìn Cao Lãng, chỉ có hắn mới khiến Tiểu Y không muốn sống.
Cao Lãng như tim nhảy ra ngoài, ngọn lửa giận đùng đùng ở bên trong
nhưng lại có thể thấy anh đang rất hoảng sợ: "Không! Tiểu Y!" Anh chạy
vào bên trong nắm lấy tay cô, bác sĩ vẫn điều trị. Anh nói lớn: "Tiểu Y, đừng bỏ anh, em phải sống tiếp. Tiểu Y ngoan, nghe lời anh!"
Y tá đẩy anh ra bên ngoài, anh đứng trước cửa mà lòng tràn đầy lo lắng.
10 phút sau.
Bác sĩ đi ra, ông lắc đầu.
Cao Lãng phát rồ nắm áo của bác sĩ: "Cô ấy không thể chết, các người
đùa tôi, các người biết đùa với lửa là như thế nào không?" Bác sĩ nói:
"Viên đạn bắn ở ngay ngực của cô ấy, chỉ kế bên tim vào centi, chúng tôi đã..."
Cao Lãng thống khổ, mắng mỏ: "Các người phải cứu cô ấy, Tiểu Y phải sống, các người đi chết hết đi."
Hạ Vy Vy phát hoảng, cô dùi vào lòng anh khóc không thành lời, tiếng
khóc lớn vang khắp nơi: "Tiểu Y, ô ô..." Không tin được, Tiểu Y bạn của
cô rất kiên cường mà sao có thể bỏ cô ở lại đây.
Quin Alice cùng Mạc Dương Minh chạy đến. Cô hỏi: "Như thế nào rồi?". Truyện hay luôn có tại [ TRUMtru yen. O RG ]
Ai ai cũng khóc như vậy, thật xảy ra chuyện? Cô đứng bên ngoài, nhìn
vào bên trong căn phòng đó. Dù không quen bao lâu, nhưng đã coi là bạn
bè. Quin Alice rũ mày, nhìn vào cô gái này. Hồng nhan bạc phận.
Quin Alice đau lòng nhưng không thể khóc được, cô nói: "Tiểu Y, dù chúng ta không gọi là thân, nhưng tớ vẫn xem cậu là chị em."
Cô là vô tâm đến vậy, không rơi nỗi giọt nước mắt nào.. mà sao lại buồn tâm đến thế.
Mạc Dương Minh nhìn cô, cũng có lúc dịu dàng như vậy. Ninh Tiểu Y nằm ở đó, mọi người nhìn cô.
Cao Lãng chạy vào bên trong ôm lấy người cô, anh khóc, anh hôn nhẹ
lên trán cô: "Tiểu Y, đừng đùa nữa. Em đừng trẻ con như thế thật không
vui đâu. Đừng bỏ anh. Anh không biết sống như thế nào khi không có em."
Hôn lên mu bàn tay của cô.
Ninh Khải không kiềm được nước mắt, em gái của anh luôn hiểu ý anh
luôn quan tâm anh. Chỉ có cô em gái này là anh yêu thương cực độ.
Hạ Vy Vy đến bên cạnh cô, vuốt ve mái tóc mềm mại: "Cậu thật bỏ rơi tớ? Cậu không cần tớ nữa sao?" Cô khóc.
Lăng Ngạo Thiên đau lòng nhìn cô, em khóc nhiều như thế..
Ninh Khải đẩy Cao Lãng ra, anh trầm mặc nói: "Tiểu Y đã chết, tao sẽ
không bao giờ cho mày đến gặp nó lần nào nữa. Nó chết cũng vì mày, mày
đừng tỏ ra đau khổ như vậy." Anh vuốt nhẹ mặt của Ninh Tiểu Y. Em gái
của anh sủng đến tận trời, vậy mà... vì hắn mà em gái anh ra đi.
Cao Lãng nhất quyết không chịu, anh cắn răng nhìn Ninh Khải: "Không
được! Tôi phải ở bên cạnh cô ấy, Tiểu Y sẽ cô đơn." Anh đứng dậy vẫn tới bên cạnh cô.
Ninh Khải quát: "Nó đã chết, tại mày. Mày khiến nó không muốn sống,
mày biến về với con nhỏ ở Cảnh gia dùm tao!" Anh vẫn đẩy Cao Lãng không
cho tới gần Ninh Tiểu Y.
Cao Lãng lắc đầu, không có.. thật không có. Mọi chuyện đều từ anh,
đến mức khiến cô chịu không nỗi mà xa anh. Cảnh Niệm đó.. đáng hận. Anh
lắp bắp nói: "Không thể, Tiểu Y yêu tôi 18 năm. Cô ấy sẽ không bỏ tôi!"
Hạ Vy Vy bức xúc, hắn biết, hắn rõ biết.. cô đi đến nhìn Cao Lãng:
"Rõ ràng anh biết Tiểu Y yêu anh, anh nghĩ anh là ai mà cô ấy sẽ không
bỏ anh sau bao nhiêu chuyện như thế này hả?"
Cao Lãng ngồi ở dưới đất, anh trợn mắt không nói lời nào. Anh đi ra ngoài đến chỗ đang giam giữ đám bắt cóc và Cảnh Niệm.
Ở một nơi bí mật mà không ai có thể biết.
Anh đi vào bên trong, Cảnh Niệm thấy anh tức khắc mừng rỡ: "Anh Lãng, anh đến cứu em đúng không? Em biết mà, ở đây đáng sợ quá."
Anh ngồi ở trên ghế, đốt một điếu hút: "Đáng sợ bằng chết không?"
Cảnh Niệm co rụt người, chết gì chứ?
Anh hỏi: "Tên nổ súng Tiểu Y đâu?"
Tống Thành dẫn hắn ra, quỳ trước mặt anh. Anh nhìn hắn mà phát điên.
Không chần chừ, cầm cây súng lên. Hắn sợ hãi la: "Đừng, đừng bắn đừng giết tôi. Cảnh tiểu thư cứu tôi! Tôi là nghe cô mà." Cao Lãng không hỏi hắn tự khai, nhìn về phía Cảnh Niệm mà tràn đầy sát khí.
Cảnh Niệm chối, lắc đầu: "Em không có, em không biết gì hết."
Cao Lãng cười nhạt, rõ ràng sẽ giải quyết được đám này nhưng không ngờ cô lại bỏ anh đi.
Anh nói: "Cô không có nhưng việc cô sống là đã sai, vì cô mà cô ấy
khóc, cô dám sai người đem thiệp mời cho cô ấy." Anh chỉa súng vào Cảnh
Niệm: "Nhưng phải chết từ từ, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết."
Anh bắn vào tay cô, cô đau đớn thét. Bắn vào chân cô, cô khóc lóc van xin. Anh vẫn không nghe, anh chỉ biết đến khi cô ra đi cô vẫn nghĩ anh
yêu Cảnh Niệm. Anh không hề..
Cảnh Niệm được đưa vào bệnh viện tâm thần hành hạ từ từ.
Hắn thấy mà sợ: "Tôi, tôi chỉ nghe theo Cảnh tiểu thư. Tôi tôi.."
Cao Lãng thờ ơ nhìn hắn và cái đám bắt cóc anh lúc trước: "Giết hết đi." Tống Thành gật đầu.
Anh đau nhói đi ra ngoài, lái xe đến bệnh viện. Anh thấy cái xe này đậu ở đây rất lâu. Anh cau mày.
Người đó bước ra, chạy vào bệnh viện, vẫn nghe thấy mùi rượu nồng nặc.
Anh đuổi theo, hắn chạy đến chỗ Ninh Tiểu Y của anh.
Hắn là Minh Triết! Cao Lãng đi đến, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, Minh
Triết cũng nhìn anh. Hai người tràn đầy địch ý, cái tên này là Tiểu Y
của anh chụp hình với hắn rồi up lên weibo. Minh Triết thì cắn răng, nắm chặt nắm đấm, hắn hại chết Ninh Tiểu Y..
Lăng Ngạo Thiên nhìn anh, cái thằng này điên rồi. Nếu cứ ôm Ninh Tiểu Y như vậy càng chậm trễ thời gian, nếu cô ta có chết là do anh hại. Cao Lãng khiến anh bực thêm bực, anh đấm vào mặt của Cao Lãng: "Mau buông
Ninh Tiểu Y xuống để người đưa cô ấy đến bệnh viện cấp cứu!"
Hạ Vy Vy vẫn ngồi khóc lóc, cô chứng kiến cảnh bạn của cô bị bắn mà
lại là.. lại là.. bảo vệ hắn, bảo vệ một tên bội bạc Cao Lãng!
Mọi người đều đến bệnh viện, ở bên ngoài anh ngồi run rẩy bần bật cái cảnh tượng máu của cô, anh sợ nhất là mất cô.
Ninh phu nhân và Ninh lão gia, Ninh Khải khi biết tin đều tức tốc
chạy đến. Ninh phu nhân nghe cô bị bắn mà đau thương đến ngất đi, Ninh
lão gia yêu thương cô con gái này bao nhiêu bây giờ lại bị như thế, đã 2 lần.. cảnh tượng cô cấp cứu lập lại lần nữa. Ninh gia đã làm điều gì
khiến con gái của tôi chịu hết như vậy.
Ninh Khải tức điên lên nhìn Cao Lãng, anh cầm lấy cổ áo của Cao Lãng: "Mày! Nói cho tao biết, tại sao Tiểu Y lại bị như vậy!"
Cao Lãng lắc đầu, anh chống tay lên mắt mình, che mắt đỏ của bản thân đi: "Tôi không biết, cô ấy đột nhiên bị bắn.. tôi.."
Hạ Vy Vy đứng dậy, cô khắc này tức giận đến điên mất thôi nhìn hắn là cô muốn cào nát hắn rồi. Cô hét: "Đồ khốn kiếp! Là cậu ấy bảo vệ anh
nên mới bị, anh không biết, anh không biết hay là anh không muốn biết!"
Cao Lãng ngước mặt nhìn cô, anh càng kinh ngạc hơn: "Cô nói, cô ấy muốn bảo vệ tôi?"
Hạ Vy Vy gật đầu, cô vẫn khóc, khóc đến sưng cả mắt của mình. Anh
đứng bên cạnh cô ôm lấy người cô, nhìn cái thân thể mảnh mai này đang
yếu đuối đau khổ anh cũng đau. Cô nói, giọng nấc nở: "Lúc đó, tôi vốn đi kiếm cậu ấy, mà chẳng hiểu nỗi lại thấy anh với Tiểu Y đang nói chuyện
với nhau. Cậu ấy rõ ràng đã ngước lên nhìn thấy cái tên nổ súng đó, hắn
đang định bắn về phía anh nhưng đột nhiên lại nhào tới ôm lấy anh."
- "Tôi thật sự không hiểu, anh cho cậu ấy ăn bùa mê thuốc lú gì, anh
phản bội tình cảm của cậu ấy mà cậu ấy lại bảo vệ anh. Anh khiến cậu ấy
tâm chết, bây giờ cả người cũng chết!" Cô nói tiếp.
Hạ Vy Vy không thể ngờ nỗi Ninh Tiểu Y lại bất chấp mạng sống vì người không có tình nghĩa như vậy.
Cao Lãng phát ngốc nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đang mở đèn, anh cảm
thấy bản thân là tên khốn nạn nhất. Anh yêu cô, thật rất yêu nhưng anh
lại không ngờ lại yêu cô bằng cách này. Anh chưa từng quan tâm đến suy
nghĩ của cô, anh ích kỉ.
Anh làm cho cô khóc, anh đánh cô..
Vậy lúc cô ôm anh là muốn bảo vệ anh, cô thật không tin anh yêu cô,
cô vẫn còn nghĩ là anh yêu Cảnh Niệm chứ không phải cô. Anh chỉ là đang
an ủi cô mà thôi.
Anh không chấp nhận, em phải ở lại với anh, bằng mọi giá anh sẽ không để em rời xa anh.
Ninh Khải căm phẫn, anh đánh vào mặt Cao Lãng: "Mày ngồi ở đây khóc?
Mày đau khổ? Mày làm được gì ngoài làm tổn thương em của tao, biết như
vậy tao không để em ấy bên cạnh mày. Thằng chó!" Ninh Khải ngồi xuống
ghế ôm lấy đầu bản thân, mẹ nó.
Minh Triết chạy đến bệnh viện nhưng anh lại không vào, anh ngồi ở
trong xe nhìn vào. Chỉ vừa gặp 1 ngày, em mới vừa cười với anh bây giờ
lại nằm ở đó. Em rất kiên cường mà, anh không tin em lại bỏ Cao Lãng một mình. Mặc dù anh không hề muốn em vì hắn.
Em tỉnh dậy, chỉ cần tỉnh, anh sẽ bù đắp tất cả tổn thương cho em. Cao Lãng, hãy quên hắn đi hắn không xứng..
Minh Triết cầm chai rượu uống ực ực trong xe.
Tại thời điểm này Cao Lãng vẫn ngồi ngây ngốc, ai ai cũng trầm mặc
sốt ruột. Y tá chạy ra: "Không xong! Bệnh nhân ý chí sinh tồn rất yếu,
chúng tôi thật không biết làm thế nào, người nhà của cô ấy đâu."
Ninh lão gia nghe như sét đánh vào tai của mình, ông hơi thở gấp gáp, khó thở. Con gái của ta, con gái của ta. Ông được đưa vào phòng bệnh.
Ninh Khải tức khắc điên cuồng nhìn Cao Lãng, chỉ có hắn mới khiến Tiểu Y không muốn sống.
Cao Lãng như tim nhảy ra ngoài, ngọn lửa giận đùng đùng ở bên trong
nhưng lại có thể thấy anh đang rất hoảng sợ: "Không! Tiểu Y!" Anh chạy
vào bên trong nắm lấy tay cô, bác sĩ vẫn điều trị. Anh nói lớn: "Tiểu Y, đừng bỏ anh, em phải sống tiếp. Tiểu Y ngoan, nghe lời anh!"
Y tá đẩy anh ra bên ngoài, anh đứng trước cửa mà lòng tràn đầy lo lắng.
10 phút sau.
Bác sĩ đi ra, ông lắc đầu.
Cao Lãng phát rồ nắm áo của bác sĩ: "Cô ấy không thể chết, các người
đùa tôi, các người biết đùa với lửa là như thế nào không?" Bác sĩ nói:
"Viên đạn bắn ở ngay ngực của cô ấy, chỉ kế bên tim vào centi, chúng tôi đã..."
Cao Lãng thống khổ, mắng mỏ: "Các người phải cứu cô ấy, Tiểu Y phải sống, các người đi chết hết đi."
Hạ Vy Vy phát hoảng, cô dùi vào lòng anh khóc không thành lời, tiếng
khóc lớn vang khắp nơi: "Tiểu Y, ô ô..." Không tin được, Tiểu Y bạn của
cô rất kiên cường mà sao có thể bỏ cô ở lại đây.
Quin Alice cùng Mạc Dương Minh chạy đến. Cô hỏi: "Như thế nào rồi?". Truyện hay luôn có tại [ TRUMtru yen. O RG ]
Ai ai cũng khóc như vậy, thật xảy ra chuyện? Cô đứng bên ngoài, nhìn
vào bên trong căn phòng đó. Dù không quen bao lâu, nhưng đã coi là bạn
bè. Quin Alice rũ mày, nhìn vào cô gái này. Hồng nhan bạc phận.
Quin Alice đau lòng nhưng không thể khóc được, cô nói: "Tiểu Y, dù chúng ta không gọi là thân, nhưng tớ vẫn xem cậu là chị em."
Cô là vô tâm đến vậy, không rơi nỗi giọt nước mắt nào.. mà sao lại buồn tâm đến thế.
Mạc Dương Minh nhìn cô, cũng có lúc dịu dàng như vậy. Ninh Tiểu Y nằm ở đó, mọi người nhìn cô.
Cao Lãng chạy vào bên trong ôm lấy người cô, anh khóc, anh hôn nhẹ
lên trán cô: "Tiểu Y, đừng đùa nữa. Em đừng trẻ con như thế thật không
vui đâu. Đừng bỏ anh. Anh không biết sống như thế nào khi không có em."
Hôn lên mu bàn tay của cô.
Ninh Khải không kiềm được nước mắt, em gái của anh luôn hiểu ý anh
luôn quan tâm anh. Chỉ có cô em gái này là anh yêu thương cực độ.
Hạ Vy Vy đến bên cạnh cô, vuốt ve mái tóc mềm mại: "Cậu thật bỏ rơi tớ? Cậu không cần tớ nữa sao?" Cô khóc.
Lăng Ngạo Thiên đau lòng nhìn cô, em khóc nhiều như thế..
Ninh Khải đẩy Cao Lãng ra, anh trầm mặc nói: "Tiểu Y đã chết, tao sẽ
không bao giờ cho mày đến gặp nó lần nào nữa. Nó chết cũng vì mày, mày
đừng tỏ ra đau khổ như vậy." Anh vuốt nhẹ mặt của Ninh Tiểu Y. Em gái
của anh sủng đến tận trời, vậy mà... vì hắn mà em gái anh ra đi.
Cao Lãng nhất quyết không chịu, anh cắn răng nhìn Ninh Khải: "Không
được! Tôi phải ở bên cạnh cô ấy, Tiểu Y sẽ cô đơn." Anh đứng dậy vẫn tới bên cạnh cô.
Ninh Khải quát: "Nó đã chết, tại mày. Mày khiến nó không muốn sống,
mày biến về với con nhỏ ở Cảnh gia dùm tao!" Anh vẫn đẩy Cao Lãng không
cho tới gần Ninh Tiểu Y.
Cao Lãng lắc đầu, không có.. thật không có. Mọi chuyện đều từ anh,
đến mức khiến cô chịu không nỗi mà xa anh. Cảnh Niệm đó.. đáng hận. Anh
lắp bắp nói: "Không thể, Tiểu Y yêu tôi 18 năm. Cô ấy sẽ không bỏ tôi!"
Hạ Vy Vy bức xúc, hắn biết, hắn rõ biết.. cô đi đến nhìn Cao Lãng:
"Rõ ràng anh biết Tiểu Y yêu anh, anh nghĩ anh là ai mà cô ấy sẽ không
bỏ anh sau bao nhiêu chuyện như thế này hả?"
Cao Lãng ngồi ở dưới đất, anh trợn mắt không nói lời nào. Anh đi ra ngoài đến chỗ đang giam giữ đám bắt cóc và Cảnh Niệm.
Ở một nơi bí mật mà không ai có thể biết.
Anh đi vào bên trong, Cảnh Niệm thấy anh tức khắc mừng rỡ: "Anh Lãng, anh đến cứu em đúng không? Em biết mà, ở đây đáng sợ quá."
Anh ngồi ở trên ghế, đốt một điếu hút: "Đáng sợ bằng chết không?"
Cảnh Niệm co rụt người, chết gì chứ?
Anh hỏi: "Tên nổ súng Tiểu Y đâu?"
Tống Thành dẫn hắn ra, quỳ trước mặt anh. Anh nhìn hắn mà phát điên.
Không chần chừ, cầm cây súng lên. Hắn sợ hãi la: "Đừng, đừng bắn đừng giết tôi. Cảnh tiểu thư cứu tôi! Tôi là nghe cô mà." Cao Lãng không hỏi hắn tự khai, nhìn về phía Cảnh Niệm mà tràn đầy sát khí.
Cảnh Niệm chối, lắc đầu: "Em không có, em không biết gì hết."
Cao Lãng cười nhạt, rõ ràng sẽ giải quyết được đám này nhưng không ngờ cô lại bỏ anh đi.
Anh nói: "Cô không có nhưng việc cô sống là đã sai, vì cô mà cô ấy
khóc, cô dám sai người đem thiệp mời cho cô ấy." Anh chỉa súng vào Cảnh
Niệm: "Nhưng phải chết từ từ, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết."
Anh bắn vào tay cô, cô đau đớn thét. Bắn vào chân cô, cô khóc lóc van xin. Anh vẫn không nghe, anh chỉ biết đến khi cô ra đi cô vẫn nghĩ anh
yêu Cảnh Niệm. Anh không hề..
Cảnh Niệm được đưa vào bệnh viện tâm thần hành hạ từ từ.
Hắn thấy mà sợ: "Tôi, tôi chỉ nghe theo Cảnh tiểu thư. Tôi tôi.."
Cao Lãng thờ ơ nhìn hắn và cái đám bắt cóc anh lúc trước: "Giết hết đi." Tống Thành gật đầu.
Anh đau nhói đi ra ngoài, lái xe đến bệnh viện. Anh thấy cái xe này đậu ở đây rất lâu. Anh cau mày.
Người đó bước ra, chạy vào bệnh viện, vẫn nghe thấy mùi rượu nồng nặc.
Anh đuổi theo, hắn chạy đến chỗ Ninh Tiểu Y của anh.
Hắn là Minh Triết! Cao Lãng đi đến, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, Minh
Triết cũng nhìn anh. Hai người tràn đầy địch ý, cái tên này là Tiểu Y
của anh chụp hình với hắn rồi up lên weibo. Minh Triết thì cắn răng, nắm chặt nắm đấm, hắn hại chết Ninh Tiểu Y..