Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Quốc Nội.
Lăng Ngạo Thiên và Hạ Vy Vy tiến vào trong, có người đứng chào đón sẵn.
Hạ Vy Vy nhìn ba người ngồi đó mà bối rối: "Xin chào." Ninh Tiểu Y
thấy cô liền chạy tới ôm cô: "Cưng à." Mạc Dương Minh nhìn hai người:
"Người đẹp cũng đi với anh à?"
Lăng Ngạo Thiên ngồi xuống ghế: "Cậu nói ít lại đi." Lẽ bây giờ anh
nói với Mạc Dương Minh anh nói xạo Vy Vy là Tiểu Y muốn gặp cô.
Mạc Dương Minh cười, nhìn qua phía Cao Lãng: "Lãng, Tiểu Y của cậu
hình như rất thích Vy Vy." Cao Lãng mặt lạnh, mắt nhìn chằm chằm về phía hai người đang nói chuyện vui vẻ với nhau. Anh gật đầu hài lòng, cũng
ổn vì dù gì cô gái tên Hạ Vy Vy này được Ngạo Thiên để mắt tới.
Lăng Ngạo Thiên cầm ly rượu vang lắc lắc, sau đó uống, anh đặt ly
xuống bàn: "Sau này toàn là người một nhà không đó." Mạc Dương Minh
cười: "Đúng, 4 chúng ta đều là người một nhà."
Lăng Ngạo Thiên nghiêm túc nói: "Là 5, không phải 4." Cao Lãng nhìn chằm chằm Ngạo Thiên, 5 người?
Mạc Dương Minh kinh ngạc nhìn anh: "Ý cậu là sao?" Anh nhìn phía Vy
Vy: "Cô ấy rất được bà nội sủng, bà nội kêu tôi phải kết hôn với cô ấy."
Cao Lãng suýt phun hết rượu: "Cậu đùa chắc?" Anh nghĩ Tiểu Y với anh
thanh mai trúc mã đến bây giờ vẫn chưa ngỏ lời yêu. Mà anh thì chưa được bao lâu đã định kết hôn với cô gái này, có ổn không?
Mạc Dương Minh hoảng, la lên: "Cái gì?!"
Lăng Ngạo Thiên kể ra sự việc, Dương Minh nói: "Vy Vy như vậy mà khó
đụng thế, thật là hung dữ. Giống cậu." Lăng Ngạo Thiên cáu: "Phải, giống tôi. Cậu chuẩn bị đi nước ngoài là vừa."
Mạc Dương Minh cười nịnh: "Đùa với cậu thôi, Vy Vy như vậy tốt hơn là hiền lành bị mấy người phụ nữ õng ẹo của anh ăn hiếp." Lăng Ngạo Thiên
nói: "Tôi chẳng có người phụ nữ nào."
Cao Lãng châm chọc anh, ung dung nói: "Tương Tư."
Mạc Dương Minh vỗ tay, cười lớn: "Đúng, Tương Tư đó." Lăng Ngạo Thiên đập bàn: "Nghĩ tới lại tức, người phụ nữ không biết điều đó lại nói đứa con trong bụng cô ta là con tôi. Gớm chết được."
Cao Lãng: "Không gì phải tức, phụ nữ như vậy chỉ cho chúng ta qua
đường thôi." Dương Minh gật đầu: "Người như Tiểu Y mới xứng đáng với anh Lãng đây." Cao Lãng cười: "Đúng." Chậc, tên này gài anh: "Dám gài tôi.
Cậu liệu hồn đấy."
Lăng Ngạo Thiên cười, anh nhìn về phía Vy Vy: "Cô ấy cũng xứng." Mạc
Dương Minh với Cao Lãng nhìn anh, gật đầu đại, dù sao để cho Lăng Ngạo
Thiên cưng, được Ninh Tiểu Y thích cũng khó.
Dẫu sao hai người họ vẫn chưa tiếp xúc nhiều hay thân thiết với Hạ Vy Vy nhiều bằng cô gái trẻ đó với đại ma vương
Cô và Ninh Tiểu Y đứng nói chuyện: "Vy Vy, cậu cũng tới sao?" Hạ Vy Vy nói: "Là cậu nói nhớ tôi nên tôi tới đây."
Ninh Tiểu Y nghĩ trong lòng, cô đâu có nói như vậy bao giờ? Cô nhìn
sang hướng Lăng Ngạo Thiên, ra là muốn con gái nhà người ta đi nên mới
lôi tên cô vào. Ngạo Thiên đúng là gian xảo.
Cô cười phì: "Đúng rồi, tôi quên mất a."
Hạ Vy Vy nói: "Tôi đi vào nhà vệ sinh một lát, cậu ở đây chơi với ba
người họ đi. Tôi sẽ quay lại sau." Ninh Tiểu Y hỏi: "Có được không? Đây
là lần đầu tiên cậu đến đây, hay là tôi đi chung với cậu."
Hạ Vy Vy lắc đầu vỗ vỗ nhẹ vào bàn tay Tiểu Y: "Không sao, tôi có
chân mà." Ninh Tiểu Y cười: "Thế thôi cậu đi đi, mau mau quay lại sớm
đó. Cậu đi ra ngoài rẽ tay phải đi thẳng là thấy liền."
Hạ Vy Vy gật đầu cười. Cô bên trong nhà rửa tay, thì nghe tiếng người phụ nữ kiêu ngạo: "Yo, bạn gái Ngạo Thiên đây sao?" Cô ngước lên nhìn,
là Tương Tư. Cô thờ ơ trả lời: "Tôi thì làm sao? Cô đang có thai mà lại
trang điểm dày thế kia sẽ ảnh hưởng tới đứa bé."
Tương Tư ung dung nói: "Tôi đã bỏ nó rồi."
Cô hoảng sợ nhìn Tương Tư, thật là nhẫn tâm, dù gì đó cũng là cốt
nhục là đứa bé đầu đời của Tương Tư mà cô ta lại bỏ: "Cô thật là tốt
bụng."
Tương Tư cười: "Tôi bỏ thì làm sao, nó chẳng phải con của Ngạo Thiên
tôi cần gì giữ lại." Hạ Vy Vy không chút tức giận, cô bình tĩnh: "Cô là
cái thá gì mà có quyền xưng Ngạo Thiên?"
Tương Tư tức giận nói: "Tôi là người Ngạo Thiên yêu, chính cô là tiện nhân xen vào chuyện chúng tôi. Tôi làm sao lại không có quyền." Hạ Vy
Vy ồ lên: "Thật sao? Ngạo Thiên nói với tôi cô là một con đĩa hôi thối
bám lấy anh ấy, cô mang thai con của người khác lại đổ vỏ cho anh ấy."
Tương Tư la lớn: "Cô! Tiện nhân!" Vy Vy gật đầu: "Phải phải phải, tôi là tiện nhân. Làm ơn né sang một bên, chó ngoan không cản đường."
Tương Tư trừng mắt đẩy Vy Vy, Vy Vy lấy tay chống đỡ, xước qua vật nhọn.
Tay Vy Vy chảy máu một đường dài. Vy Vy đứng dậy, cô tức giận. Nhưng ở đây là nơi của những người giàu có, cô phải bình tĩnh không so đo với
Tương Tư. Ánh mắt Vy Vy hiện ra đầy phẫn nộ, không phải do ở đây cô giữ
sĩ diện cho bốn người kia cô đã cho Tương Tư no đòn, cô mặc kệ.
Tương Tư khiếp sợ, nhưng vẫn cố như bản thân ở thế mạnh: "Sao?"
Hạ Vy Vy không nói gì, cô vuốt tóc, sau đó đi ra. Trước khi đi cô quay người nhìn thẳng vào Tương Tư: "Cô đừng có mà làm tới."
Tương Tư tức giận, cô nghĩ nhưng tại sao cô đẩy mà cái thai của cô
không bị gì hết, lẽ nào là thai giả? Lăng Ngạo Thiên đang bị lừa?
Hạ Vy Vy bước vào phòng, bộ váy bị ướt do cô té ngay chỗ có nước.
Hạ Vy Vy không nói gì, bốn người nhìn cô. Sao trở về lại ướt váy thế
này. Lăng Ngạo Thiên đứng lên, nắm chặt tay cô hỏi: "Em bị gì?" Hạ Vy Vy thờ ơ, hất tay anh ra: "Không phải là do anh tôi mới bị như vậy?"
Lăng Ngạo Thiên không hiểu, anh cáu: "Em nói vậy là ý gì?" Hạ Vy Vy
quát lên: "Là cô người yêu Tương Tư của anh đó, cô ta đúng là phiền
phức, tôi không phải giữ sĩ diện cho anh tôi đã đánh chết cô ta rồi. Bực cái mình."
Ba người nhìn cô, trời đất, gan của cô đúng là lớn lại dám quát vào mặt Lăng Ngạo Thiên.
Anh không nói gì, bồng cô lên ghế, anh kêu phục vụ mang hộp y tế vào: "Em bị chảy máu rồi, anh trị cho em, không lại dính vi khuẩn." Hạ Vy Vy đỏ mặt, cô đỡ giận, anh như vậy thật không nỡ nói a. Cô cũng không nên
giận cá chém thớt.
Đùng đoàng, ba người giật mình, cái gì? Lăng Ngạo Thiên không tức giận mà còn đòi băng vết thương cho cô.
Ninh Tiểu Y nói Lăng Ngạo Thiên: "Không phải chứ, cô gái Tương Tư sửa muốn nát cái mặt đó mà anh cũng chịu à?" Anh hận không thể giết chết
Cao Lãng, anh nhìn Cao Lãng, cô gái Tiểu Y của anh thật lắm lời. Cao
Lãng cười, Tiểu Y nói đúng nên anh chả ý kiến gì với cô.
Ninh Tiểu Y nhìn Cao Lãng: "Anh đẹp trai, anh nhìn đi. Tôi tự nhiên
này, tôi rất xinh đúng không." Cao Lãng ho một cái, mặt có chút đỏ:
"Đúng. Tương Tư không bằng em."
Ninh Tiểu Y gật đầu, ôm tay Cao Lãng, vô tình ngực cô chạm vào tay
anh. Cao Lãng giật mình, không dám nhìn thẳng mặt cô: "Anh đẹp trai anh
thật biết điều." Mạc Dương Minh cười nói: "Không phải chứ, cô Tương Tư
đó sửa nhưng đâu đến nỗi nát cái mặt, trông vẫn ổn mà."
Ninh Tiểu Y liếc Mạc Dương Minh, cô cười: "Ý của anh, gu anh là như
vậy? Anh thích một người phụ nữ không có lòng tự trọng của mình, như một con đĩa bám người khác?" Mạc Dương Minh: "Không đâu a, chỉ đùa thôi
mà."
Tiếng ồn ào ngoài cửa: "Tôi muốn gặp Ngạo Thiên, tôi muốn gặp anh ấy."
"Ngạo Thiên anh có ở đây không?"
Đây là giọng của Tương Tư, Hạ Vy Vy nhìn anh, anh nhìn cô. Cô cười:
"Anh cho cô ta vào đi, không thôi cô ta cứ la hét ở ngoài thật là mất
mặt."
Lăng Ngạo Thiên gật đầu. Tương Tư bước vào thấy anh: "Anh Ngạo Thiên."
Ba người thấy Tương Tư liền muốn ói ra hết. Chậc..
Tương Tư thấy anh đang trị vết thương cho Hạ Vy Vy, chỉ là một vết
trày nhỏ cần gì quá đáng như vậy. Tương Tư chạy tới đẩy cô ngã bịch
xuống đất, cô nhìn Tương Tư. Cái mẹ gì vậy, cô nổi điên lên, mình phải
bình tĩnh.
Ninh Tiểu Y thấy, liền chạy đỡ Hạ Vy Vy. Cô tức giận: "Cô là cái thá
gì dám đẩy Vy Vy. Cô đang muốn làm loạn sao?" Hạ Vy Vy nhìn qua cô:
"Không sao. Tôi ổn." Cao Lãng thấy Ninh Tiểu Y tức giận, anh cũng khó
chịu. Người phụ nữ Tương Tư này đúng là không có phép tắc.
Cô đứng dậy phủi phủi. Lăng Ngạo Thiên thấy cô bị Tương Tư đẩy liền cau mày, Vy Vy sao lại không nói gì.
"Giữ sĩ diện cho anh." Anh nhớ Hạ Vy Vy có nói câu đó lúc nãy. Ra là
không muốn làm mọi người mất mặt vì cô. Tương Tư ôm lấy tay Lăng Ngạo
Thiên: "Ngạo Thiên, cô ta là đồ tiện nhân, cô ta nói dối anh đó. Anh
đừng yêu cô ta, em sẽ không lừa dối anh đâu."
Mạc Dương Minh nổi da gà nhìn Lăng Ngạo Thiên, anh che miệng cười,
buồn cười chết mất. Thật là hết chỗ chê. Anh đẩy Tương Tư mạnh: "Lừa dối cái gì mà lừa dối, cô có bệnh à?"
Tương Tư khóc lóc nói: "Cô ta không có thai con của anh đâu, cô ta đang lừa dối anh.
Lăng Ngạo Thiên vẫn ánh mắt đó, lạnh lùng nhìn cô. Cô nhìn mọi người, ai ai cũng bình tĩnh như đã biết hết, cô nắm chặt nắm đấm, cắn môi.
Anh nói: "Thế thì sao? Chuyện của tôi đã tới lượt cô xen vào chưa?" Ả lau nước mắt: "Cô ta không mang thai con của anh, cô ta không yêu anh.
Em mới là người yêu anh, em sẽ sinh con của chúng ta."
Ninh Tiểu Y nhìn Tương Tư, thật là không có giữ thể diện cho bản
thân, cùng là con gái nhưng vì tiền của Ngạo Thiên mà không có lòng tự
trọng. Bất quá cô nói: "Cô là yêu Ngạo Thiên hay yêu tiền của anh ta?"
Tương Tư nhìn Ninh Tiểu Y, cô ganh tị với Hạ Vy Vy bây giờ ganh tị với
Ninh Tiểu Y vì hai người họ đều rất xinh đẹp: "Tôi yêu Ngạo Thiên, tôi
không quan trọng tiền bạc của anh ấy, cô là ai, cô là cái thá gì mà nói
tôi như vậy."
Cô bước tới, giày cao gót của cô đạp lên bàn tay Tương Tư. Cao Lãng nhìn chằm chằm Tiểu Y, cô là đang tức giận thật rồi.
Tương Tư đau: "A!"
Ninh Tiểu Y khoanh tay nói: "Tôi là ai? Cô xứng đáng biết tên tôi sao?"
Cao Lãng trầm mặc, ánh mắt sắc bén chỉa về Tương Tư. Tương Tư tay
chân run rẩy, để Cao Lãng phải tức giận như vậy là do cô đã đụng tới
người quan trọng của anh, cô gái này là nhị tiểu thư Ninh Tiểu Y, anh
của Ninh Tiểu Y là Ninh Khải.
Ninh Khải là một đạo diễn tài giỏi, đứng đầu các đạo diễn khác. Anh có nhiều bộ phim đạt tỷ lệ lượt xem và doanh thu rất cao.
Cứ đóng bộ phim của anh là thành công được nhiều khán giả để ý, danh tiếng sẽ càng nổi hơn.
Mặc dù Ninh gia không giàu bằng Cao Lãng, Ngạo Thiên nhưng lại bằng Dương Minh. Tiểu Y cũng có cổ phần không ít của Cao thị.
Lăng Ngạo Thiên thờ ơ: "Cô tới đây để nói Vy Vy không có thai? Cô
thật rảnh rỗi, mau lăn đi." Ả khóc lóc: "Cô ta không yêu anh, cô ta là
tiện nhân." Vy Vy trầm mặc, Tương Tư này mắng mỏ cô rất nhiều.
Anh đá cô ra: "Mau kêu người lôi cô ta ra, còn đứng ở đó làm gì." Người phục vụ sợ hãi gật đầu, người đến.
Cô thấy liền giả bộ ngất xỉu. Năm người trầm mặc, Ninh Tiểu Y tức điên định đi về hướng Tương Tư tát cho cô tỉnh.
Hạ Vy Vy cô lại rồi lắc đầu: "Cậu ở đây, tôi sẽ xong ngay thôi." Cô
tiến về phía Tương Tư, bốn người nhìn cô, cô đây là định làm gì. Cô lấy
bia được ướp lạnh, cô khui ra.
Hạ Vy Vy cầm bia, Tương Tư ả mở híp mắt, con tiện nhân này tính làm gì ả vậy chứ..
Vy Vy đổ bia xuống người Tương Tư, cả người Tương Tư ướt sũng. Bốn
người há hốc mồm nhìn, đúng là táo bạo. Tương Tư vì do bia lạnh nên cô
hét lên: "Lạnh quá, cô điên rồi à."
Ninh Tiểu Y cười, cô đứng xem.
Hạ Vy Vy thờ ơ nhìn Tương Tư nằm đó: "Mau đứng dậy, tôi sẽ dẫn cô đi
tắm sạch sẽ." Tương Tư quát vô mặt cô: "Cô bệnh sao?" Hạ Vy Vy trừng
mắt: "Cô có đứng hay là không? Tôi nói một không nói thêm hai."
Tương Tư sợ hãi đứng dậy, cô nắm tay ả lôi đi, Tương Tư hất tay cô
ra: "Cô làm gì?" Hạ Vy Vy nói: "Như tôi đã nói, tôi sẽ tắm cho cô."
Bốn người không hiểu ý của cô là gì, Tương Tư đứng ở đó, người lạnh
ngắt: "Cô đúng là đồ điên." Hạ Vy Vy gật đầu: "Phải, tôi điên, tôi điên
nên tôi mới để yên cho cô hết lần này đến lần khác mắng mỏ tôi."
Tương Tư không nói gì, Hạ Vy Vy nói tiếp: "Nào, theo tôi. Tôi tắm cho cô sạch sẽ. Sau đó tôi sẽ đập chết cô." Bốn người trợn mắt nhìn cô.
Ninh Tiểu Y vốn dĩ chưa thấy cô tức giận nên cô cũng im lặng xem Hạ Vy
Vy khi giận dữ như thế nào.
Tương Tư: "Cô điên rồi, tắm thì liên quan gì đến đòi đánh tôi. Ngạo
Thiên anh xem, cô ta đúng là không có dịu dàng gì cả. Em mới xứng đáng
bên cạnh anh." Hạ Vy Vy thờ ơ lạnh nhạt: "Tôi còn cho cô ăn một bữa thật ngon. Coi như là bữa ăn cuối cùng của cô."
Mạc Dương Minh nhìn cô. Không thể tin được.
Tương Tư chỉ vào mặt cô: "Cô dám? Tôi là Tương Tư người của Tương
gia, cô chỉ là một con tiện nhân, cô dám đụng tới tôi?" Hạ Vy Vy gật
đầu: "Tôi không những đập chết cô, tôi sẽ đập tan nát cái gọi là Tương
gia của cô."
Ninh Tiểu Y nhìn cô, ngạc nhiên, chà đúng là hung dữ như ai kia. Cô
nhìn Lăng Ngạo Thiên chỉ thấy anh đang cười. Vy Vy chỉ cần muốn cho
Tương gia phá sản, anh chắc chắn sẽ làm hài lòng cô.
Ả nói: "Cô ỷ Ngạo Thiên yêu thương cô nên cô coi thường Tương gia?"
Cô lắc đầu: "Tự tay tôi sẽ làm cho Tương gia nhà tan cửa nát, tôi
chẳng cần Ngạo Thiên phải xen vào chuyện vô bổ, anh ấy xứng đáng làm
những chuyện lớn hơn." Lăng Ngạo Thiên cười. Anh đúng là không để ý tới
Tương gia nhỏ này, đúng là vô bổ. Anh sẽ làm chuyện lớn hơn ví dụ như
tạo em bé với cô vậy.
Tương Tư sợ hãi: "Cô!"
"Cô? Cô cô cô cái gì mà cô, cô còn không mau đi. Cô không được làm
cho cưng của tôi tức giận, mau biến đi." Ninh Tiểu Y đi tới kéo Hạ Vy Vy ngồi trên ghế.
Tương Tư đi nhanh, bước chân mạnh rất giận dỗi: "Xem như cô lợi hại." Hạ Vy Vy thở dài, cô nhìn bốn người. Bốn người chằm chằm về phía cô, cô cười: "Xin lỗi mọi người, mọi người cứ mặc kệ tôi." Đúng là thay đổi
nhanh như chong chóng, ban nãy như một người khác hoàn toàn không giống
cô như bây giờ.
Cô nghĩ trong lòng, cô chẳng có cái gì bằng Tương gia, cô lè lưỡi. Cô đây chỉ nói chơi thôi chứ một mình cô sao mà phá Tương gia được, lêu
lêu. Nhưng hình như lúc nãy có gì đó không đúng, cô lắc đầu mặc kệ không suy nghĩ chi cho mệt, Ninh Tiểu Y: "Cưng à, cưng đừng giận. Tương Tư
không thể làm mất không khí của chúng ta."
Cao Lãng nhìn cô. Chỉ cần có cô ở đây đối với anh chuyện gì cũng
không làm anh mất hứng được. Mạc Dương Minh gật đầu tán thành: "Nào nâng ly, chúng ta cạn."
Cạn.
Lăng Ngạo Thiên kéo cô về phía mình: "Em nên ngồi ở đây." Cô đẩy anh nhẹ: "Tôi biết."
Ninh Tiểu Y nhìn Cao Lãng, cô đã yêu Cao Lãng từ lâu.. Nhưng anh
chẳng bao giờ nói, cô nghĩ chắc anh không yêu cô chỉ xem cô là em gái.
Cô ghen tị với Vy Vy, Lăng Ngạo Thiên như vậy lại ấm áp với người mình
yêu đến thế.
Anh là nghiêm túc với cô, nhưng cô cảm thấy Vy Vy không cảm nhận
được. Cô không biết cảm giác khi yêu là gì, chỉ biết đơn phương một
người lại đau lòng đến nhường nào, chờ đợi trong vô vọng. Một chữ yêu
thật khó khăn.
Cô thở dài.. Cao Lãng thấy cô uống nhiều, anh nắm tay cô lại, lấy ly
rượu vang trên tay cô ra: "Em uống ít lại đi." Cô nhìn anh đầy hấp dẫn:
"Anh đẹp trai, anh là đang lo lắng cho tôi?"
Cao Lãng lơ đi ánh mắt của cô, chết tiệt, cô là đang muốn quyến rũ
anh: "Em uống say rồi, tôi đưa em về." Cao Lãng cõng Ninh Tiểu Y đi ra
ngoài: "Tôi về trước đây. Đã trễ rồi, Tiểu Y lại say như vậy để cô ấy ở
lại chắc uống hết rượu quá."
Mạc Dương Minh cũng đứng dậy: "Tôi cũng về, hôm nay rất vui a." Hạ Vy Vy chào tạm biệt, cô nhìn Cao Lãng và Tiểu Y. Cô nói với Ngạo Thiên:
"Em cảm thấy Cao Lãng đối với cô ấy không bình thường ở mức bạn bè."
Lăng Ngạo Thiên gật đầu: "Thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau. Tiểu Y và Lãng trong tim có nhau ai cũng nhận ra, chỉ có hai người họ là không biết. Đúng là khờ." Hạ Vy Vy cười: "Đợi đến thời cơ đúng lúc hai người
tự sẽ thổ lộ. Tôi thấy Tiểu Y còn hạnh phúc hơn tôi."
Anb ôm eo cô: "Có anh ở đây, em làm sao không hạnh phúc?" Vy Vy đỏ mặt.
Anh đứng lên nói với cô: "Em đợi ở đây hoặc ra ngoài đứng chờ anh,
anh đi vệ sinh một lát." Cô gật đầu, cô đứng chờ anh đã 10 phút không
thấy đâu. Vy Vy thấy không ổn nên tiến vào phòng lúc nãy năm người ở đó. Cô đứng trước cửa nghe tiếng Ngạo Thiên quát lớn: "Cô biến ngay cho
tôi."
Giọng cô gái bên trong: "Ngạo Thiên anh đã uống cái thuốc đó, để em
giúp anh, hai chúng ta tạo ra đứa con được không?" Là giọng Tương Tư. Cô lập tức đẩy cửa vào, Ngạo Thiên nằm trên sofa, Tương Tư thì đang mặc
một cái đầm sexy. Trời ơi khiếp.
Lăng Ngạo Thiên chỉ mặc áo sơ mi, cởi nút, lộ ra thân hình vạm vỡ. Ực, hàng ngon.
Anh đẩy Tương Tư: "Cút!" Tương Tư cứ lao vào về phía anh: "Em giúp
anh, Ngạo Thiên." Hạ Vy Vy chạy tới kéo cô ra: "Cô điên rồi, cô dám bỏ
thuốc Ngạo Thiên. Anh ta sẽ giết chết cô."
Tương Tư vùng vẫy, Lăng Ngạo Thiên người nóng hổi đứng lên. Xô Tương
Tư ra ngoài, anh đóng chặt cửa. Liền chạy tới Hạ Vy Vy, cô la lên: "Ngạo Thiên, bình tĩnh."
Anh 1 2 ôm lấy cô, anh bắt đầu mò mẫy, cô không thể kháng cự. Cô bất
lực, nước mắt chảy ra: "Ngạo Thiên, đừng như vậy, thả tôi ra."
"Ngạo Thiên."
Ngạo Thiên chỉ kêu tên cô: "Vy Vy." Hơi thở nóng ran. Đau quá, cô đẩy anh, chống cự đều vô dụng.
Anh lại nói vào tai cô: "Em thật dễ thương." Thân cô mềm nhũn. Tất cả đều đã kết thúc.
Anh nằm ở đó, cô trần như nhộng, nhìn bộ váy kia rách tả tơi. Cô đau
khổ, tại sao cuộc đời của cô không được vui vẻ và hạnh phúc như vậy. Vy
Vy thẫn thờ, khuôn mặt không còn cảm xúc. Cô nhìn lên điện thoại, có ai
để gọi? Cô thành như vậy làm sao gọi cho người khác..
Nước mắt không ngừng chảy, cô nhìn Ngạo Thiên đang ngủ ngon giấc. Cô
cười khổ một cái, muốn gọi cho Ninh Tiểu Y vì cô gái này cũng là phụ nữ, nhưng nghĩ tới cô gái đã say. Hạ Vy Vy chán nản. Mặc đại áo sơ mi của
Lăng Ngạo Thiên, cô bắt xe về nhà.
Cô chạy vào phòng tắm, cô nhìn lên gương. Từ trên xuống đều là dấu hôn của anh. Cô khóc đến mắt sưng húp.
Hạ Vy Vy tắm, cô kì cọ người thật sạch.
Cô ra ngồi trên giường, nhìn ra cửa sổ.. cô không còn trong trắng
nữa, tim cô như thắt lại.. cô gọi điện cho mẹ Dương, cũng may bà vẫn còn thức: Giọng cô yếu ớt, kìm nén không khóc: "Mẹ Dương.."
Bà nghe giọng cô có chút không giống cô thường ngày, bà lo lắng hỏi:
"Vy Vy, con làm sao đấy? Con có ổn không? Lâu rồi ta chưa gặp con. Con
chỉ gửi tiền về đây mà không đến thăm chúng ta sao?"
Hạ Vy Vy cười nhạt, người cô run rẩy: "Mẹ Dương, con rất nhớ ngài,
con vẫn ổn. Chỉ là con hơi mệt." Chắc do bã đã nghĩ quá nhiều, mặt bà
giãn ra: "Con thật là làm cho ta lo lắng con bị gì, con mệt thì mau ngủ
sớm đi." Cô chỉ trả lời: "Dạ, con biết. Ngài cũng hãy chuẩn bị ngủ đi.
Con vẫn còn công việc làm xong sẽ ngủ ngay." Mẹ Dương cười: "Ta đã biết, con hãy giữ sức khoẻ. Bọn trẻ rất nhớ con."
Cô cười có chút gượng gạo: "Con cũng nhớ bọn trẻ, gửi lời chào tới bọn trẻ dùm con." Mẹ Dương: "Được rồi ta ngủ đây."
Cô cúp máy, cười khổ. Vẫn là không nói được, cô không thể nói ra. Cô nằm xuống giường, nước mắt rơi lã chã.
Cô hét lên: "A!"
Mọi đau khổ tổn thương đều chỉ có thể hét một chữ A.
Lăng Ngạo Thiên và Hạ Vy Vy tiến vào trong, có người đứng chào đón sẵn.
Hạ Vy Vy nhìn ba người ngồi đó mà bối rối: "Xin chào." Ninh Tiểu Y
thấy cô liền chạy tới ôm cô: "Cưng à." Mạc Dương Minh nhìn hai người:
"Người đẹp cũng đi với anh à?"
Lăng Ngạo Thiên ngồi xuống ghế: "Cậu nói ít lại đi." Lẽ bây giờ anh
nói với Mạc Dương Minh anh nói xạo Vy Vy là Tiểu Y muốn gặp cô.
Mạc Dương Minh cười, nhìn qua phía Cao Lãng: "Lãng, Tiểu Y của cậu
hình như rất thích Vy Vy." Cao Lãng mặt lạnh, mắt nhìn chằm chằm về phía hai người đang nói chuyện vui vẻ với nhau. Anh gật đầu hài lòng, cũng
ổn vì dù gì cô gái tên Hạ Vy Vy này được Ngạo Thiên để mắt tới.
Lăng Ngạo Thiên cầm ly rượu vang lắc lắc, sau đó uống, anh đặt ly
xuống bàn: "Sau này toàn là người một nhà không đó." Mạc Dương Minh
cười: "Đúng, 4 chúng ta đều là người một nhà."
Lăng Ngạo Thiên nghiêm túc nói: "Là 5, không phải 4." Cao Lãng nhìn chằm chằm Ngạo Thiên, 5 người?
Mạc Dương Minh kinh ngạc nhìn anh: "Ý cậu là sao?" Anh nhìn phía Vy
Vy: "Cô ấy rất được bà nội sủng, bà nội kêu tôi phải kết hôn với cô ấy."
Cao Lãng suýt phun hết rượu: "Cậu đùa chắc?" Anh nghĩ Tiểu Y với anh
thanh mai trúc mã đến bây giờ vẫn chưa ngỏ lời yêu. Mà anh thì chưa được bao lâu đã định kết hôn với cô gái này, có ổn không?
Mạc Dương Minh hoảng, la lên: "Cái gì?!"
Lăng Ngạo Thiên kể ra sự việc, Dương Minh nói: "Vy Vy như vậy mà khó
đụng thế, thật là hung dữ. Giống cậu." Lăng Ngạo Thiên cáu: "Phải, giống tôi. Cậu chuẩn bị đi nước ngoài là vừa."
Mạc Dương Minh cười nịnh: "Đùa với cậu thôi, Vy Vy như vậy tốt hơn là hiền lành bị mấy người phụ nữ õng ẹo của anh ăn hiếp." Lăng Ngạo Thiên
nói: "Tôi chẳng có người phụ nữ nào."
Cao Lãng châm chọc anh, ung dung nói: "Tương Tư."
Mạc Dương Minh vỗ tay, cười lớn: "Đúng, Tương Tư đó." Lăng Ngạo Thiên đập bàn: "Nghĩ tới lại tức, người phụ nữ không biết điều đó lại nói đứa con trong bụng cô ta là con tôi. Gớm chết được."
Cao Lãng: "Không gì phải tức, phụ nữ như vậy chỉ cho chúng ta qua
đường thôi." Dương Minh gật đầu: "Người như Tiểu Y mới xứng đáng với anh Lãng đây." Cao Lãng cười: "Đúng." Chậc, tên này gài anh: "Dám gài tôi.
Cậu liệu hồn đấy."
Lăng Ngạo Thiên cười, anh nhìn về phía Vy Vy: "Cô ấy cũng xứng." Mạc
Dương Minh với Cao Lãng nhìn anh, gật đầu đại, dù sao để cho Lăng Ngạo
Thiên cưng, được Ninh Tiểu Y thích cũng khó.
Dẫu sao hai người họ vẫn chưa tiếp xúc nhiều hay thân thiết với Hạ Vy Vy nhiều bằng cô gái trẻ đó với đại ma vương
Cô và Ninh Tiểu Y đứng nói chuyện: "Vy Vy, cậu cũng tới sao?" Hạ Vy Vy nói: "Là cậu nói nhớ tôi nên tôi tới đây."
Ninh Tiểu Y nghĩ trong lòng, cô đâu có nói như vậy bao giờ? Cô nhìn
sang hướng Lăng Ngạo Thiên, ra là muốn con gái nhà người ta đi nên mới
lôi tên cô vào. Ngạo Thiên đúng là gian xảo.
Cô cười phì: "Đúng rồi, tôi quên mất a."
Hạ Vy Vy nói: "Tôi đi vào nhà vệ sinh một lát, cậu ở đây chơi với ba
người họ đi. Tôi sẽ quay lại sau." Ninh Tiểu Y hỏi: "Có được không? Đây
là lần đầu tiên cậu đến đây, hay là tôi đi chung với cậu."
Hạ Vy Vy lắc đầu vỗ vỗ nhẹ vào bàn tay Tiểu Y: "Không sao, tôi có
chân mà." Ninh Tiểu Y cười: "Thế thôi cậu đi đi, mau mau quay lại sớm
đó. Cậu đi ra ngoài rẽ tay phải đi thẳng là thấy liền."
Hạ Vy Vy gật đầu cười. Cô bên trong nhà rửa tay, thì nghe tiếng người phụ nữ kiêu ngạo: "Yo, bạn gái Ngạo Thiên đây sao?" Cô ngước lên nhìn,
là Tương Tư. Cô thờ ơ trả lời: "Tôi thì làm sao? Cô đang có thai mà lại
trang điểm dày thế kia sẽ ảnh hưởng tới đứa bé."
Tương Tư ung dung nói: "Tôi đã bỏ nó rồi."
Cô hoảng sợ nhìn Tương Tư, thật là nhẫn tâm, dù gì đó cũng là cốt
nhục là đứa bé đầu đời của Tương Tư mà cô ta lại bỏ: "Cô thật là tốt
bụng."
Tương Tư cười: "Tôi bỏ thì làm sao, nó chẳng phải con của Ngạo Thiên
tôi cần gì giữ lại." Hạ Vy Vy không chút tức giận, cô bình tĩnh: "Cô là
cái thá gì mà có quyền xưng Ngạo Thiên?"
Tương Tư tức giận nói: "Tôi là người Ngạo Thiên yêu, chính cô là tiện nhân xen vào chuyện chúng tôi. Tôi làm sao lại không có quyền." Hạ Vy
Vy ồ lên: "Thật sao? Ngạo Thiên nói với tôi cô là một con đĩa hôi thối
bám lấy anh ấy, cô mang thai con của người khác lại đổ vỏ cho anh ấy."
Tương Tư la lớn: "Cô! Tiện nhân!" Vy Vy gật đầu: "Phải phải phải, tôi là tiện nhân. Làm ơn né sang một bên, chó ngoan không cản đường."
Tương Tư trừng mắt đẩy Vy Vy, Vy Vy lấy tay chống đỡ, xước qua vật nhọn.
Tay Vy Vy chảy máu một đường dài. Vy Vy đứng dậy, cô tức giận. Nhưng ở đây là nơi của những người giàu có, cô phải bình tĩnh không so đo với
Tương Tư. Ánh mắt Vy Vy hiện ra đầy phẫn nộ, không phải do ở đây cô giữ
sĩ diện cho bốn người kia cô đã cho Tương Tư no đòn, cô mặc kệ.
Tương Tư khiếp sợ, nhưng vẫn cố như bản thân ở thế mạnh: "Sao?"
Hạ Vy Vy không nói gì, cô vuốt tóc, sau đó đi ra. Trước khi đi cô quay người nhìn thẳng vào Tương Tư: "Cô đừng có mà làm tới."
Tương Tư tức giận, cô nghĩ nhưng tại sao cô đẩy mà cái thai của cô
không bị gì hết, lẽ nào là thai giả? Lăng Ngạo Thiên đang bị lừa?
Hạ Vy Vy bước vào phòng, bộ váy bị ướt do cô té ngay chỗ có nước.
Hạ Vy Vy không nói gì, bốn người nhìn cô. Sao trở về lại ướt váy thế
này. Lăng Ngạo Thiên đứng lên, nắm chặt tay cô hỏi: "Em bị gì?" Hạ Vy Vy thờ ơ, hất tay anh ra: "Không phải là do anh tôi mới bị như vậy?"
Lăng Ngạo Thiên không hiểu, anh cáu: "Em nói vậy là ý gì?" Hạ Vy Vy
quát lên: "Là cô người yêu Tương Tư của anh đó, cô ta đúng là phiền
phức, tôi không phải giữ sĩ diện cho anh tôi đã đánh chết cô ta rồi. Bực cái mình."
Ba người nhìn cô, trời đất, gan của cô đúng là lớn lại dám quát vào mặt Lăng Ngạo Thiên.
Anh không nói gì, bồng cô lên ghế, anh kêu phục vụ mang hộp y tế vào: "Em bị chảy máu rồi, anh trị cho em, không lại dính vi khuẩn." Hạ Vy Vy đỏ mặt, cô đỡ giận, anh như vậy thật không nỡ nói a. Cô cũng không nên
giận cá chém thớt.
Đùng đoàng, ba người giật mình, cái gì? Lăng Ngạo Thiên không tức giận mà còn đòi băng vết thương cho cô.
Ninh Tiểu Y nói Lăng Ngạo Thiên: "Không phải chứ, cô gái Tương Tư sửa muốn nát cái mặt đó mà anh cũng chịu à?" Anh hận không thể giết chết
Cao Lãng, anh nhìn Cao Lãng, cô gái Tiểu Y của anh thật lắm lời. Cao
Lãng cười, Tiểu Y nói đúng nên anh chả ý kiến gì với cô.
Ninh Tiểu Y nhìn Cao Lãng: "Anh đẹp trai, anh nhìn đi. Tôi tự nhiên
này, tôi rất xinh đúng không." Cao Lãng ho một cái, mặt có chút đỏ:
"Đúng. Tương Tư không bằng em."
Ninh Tiểu Y gật đầu, ôm tay Cao Lãng, vô tình ngực cô chạm vào tay
anh. Cao Lãng giật mình, không dám nhìn thẳng mặt cô: "Anh đẹp trai anh
thật biết điều." Mạc Dương Minh cười nói: "Không phải chứ, cô Tương Tư
đó sửa nhưng đâu đến nỗi nát cái mặt, trông vẫn ổn mà."
Ninh Tiểu Y liếc Mạc Dương Minh, cô cười: "Ý của anh, gu anh là như
vậy? Anh thích một người phụ nữ không có lòng tự trọng của mình, như một con đĩa bám người khác?" Mạc Dương Minh: "Không đâu a, chỉ đùa thôi
mà."
Tiếng ồn ào ngoài cửa: "Tôi muốn gặp Ngạo Thiên, tôi muốn gặp anh ấy."
"Ngạo Thiên anh có ở đây không?"
Đây là giọng của Tương Tư, Hạ Vy Vy nhìn anh, anh nhìn cô. Cô cười:
"Anh cho cô ta vào đi, không thôi cô ta cứ la hét ở ngoài thật là mất
mặt."
Lăng Ngạo Thiên gật đầu. Tương Tư bước vào thấy anh: "Anh Ngạo Thiên."
Ba người thấy Tương Tư liền muốn ói ra hết. Chậc..
Tương Tư thấy anh đang trị vết thương cho Hạ Vy Vy, chỉ là một vết
trày nhỏ cần gì quá đáng như vậy. Tương Tư chạy tới đẩy cô ngã bịch
xuống đất, cô nhìn Tương Tư. Cái mẹ gì vậy, cô nổi điên lên, mình phải
bình tĩnh.
Ninh Tiểu Y thấy, liền chạy đỡ Hạ Vy Vy. Cô tức giận: "Cô là cái thá
gì dám đẩy Vy Vy. Cô đang muốn làm loạn sao?" Hạ Vy Vy nhìn qua cô:
"Không sao. Tôi ổn." Cao Lãng thấy Ninh Tiểu Y tức giận, anh cũng khó
chịu. Người phụ nữ Tương Tư này đúng là không có phép tắc.
Cô đứng dậy phủi phủi. Lăng Ngạo Thiên thấy cô bị Tương Tư đẩy liền cau mày, Vy Vy sao lại không nói gì.
"Giữ sĩ diện cho anh." Anh nhớ Hạ Vy Vy có nói câu đó lúc nãy. Ra là
không muốn làm mọi người mất mặt vì cô. Tương Tư ôm lấy tay Lăng Ngạo
Thiên: "Ngạo Thiên, cô ta là đồ tiện nhân, cô ta nói dối anh đó. Anh
đừng yêu cô ta, em sẽ không lừa dối anh đâu."
Mạc Dương Minh nổi da gà nhìn Lăng Ngạo Thiên, anh che miệng cười,
buồn cười chết mất. Thật là hết chỗ chê. Anh đẩy Tương Tư mạnh: "Lừa dối cái gì mà lừa dối, cô có bệnh à?"
Tương Tư khóc lóc nói: "Cô ta không có thai con của anh đâu, cô ta đang lừa dối anh.
Lăng Ngạo Thiên vẫn ánh mắt đó, lạnh lùng nhìn cô. Cô nhìn mọi người, ai ai cũng bình tĩnh như đã biết hết, cô nắm chặt nắm đấm, cắn môi.
Anh nói: "Thế thì sao? Chuyện của tôi đã tới lượt cô xen vào chưa?" Ả lau nước mắt: "Cô ta không mang thai con của anh, cô ta không yêu anh.
Em mới là người yêu anh, em sẽ sinh con của chúng ta."
Ninh Tiểu Y nhìn Tương Tư, thật là không có giữ thể diện cho bản
thân, cùng là con gái nhưng vì tiền của Ngạo Thiên mà không có lòng tự
trọng. Bất quá cô nói: "Cô là yêu Ngạo Thiên hay yêu tiền của anh ta?"
Tương Tư nhìn Ninh Tiểu Y, cô ganh tị với Hạ Vy Vy bây giờ ganh tị với
Ninh Tiểu Y vì hai người họ đều rất xinh đẹp: "Tôi yêu Ngạo Thiên, tôi
không quan trọng tiền bạc của anh ấy, cô là ai, cô là cái thá gì mà nói
tôi như vậy."
Cô bước tới, giày cao gót của cô đạp lên bàn tay Tương Tư. Cao Lãng nhìn chằm chằm Tiểu Y, cô là đang tức giận thật rồi.
Tương Tư đau: "A!"
Ninh Tiểu Y khoanh tay nói: "Tôi là ai? Cô xứng đáng biết tên tôi sao?"
Cao Lãng trầm mặc, ánh mắt sắc bén chỉa về Tương Tư. Tương Tư tay
chân run rẩy, để Cao Lãng phải tức giận như vậy là do cô đã đụng tới
người quan trọng của anh, cô gái này là nhị tiểu thư Ninh Tiểu Y, anh
của Ninh Tiểu Y là Ninh Khải.
Ninh Khải là một đạo diễn tài giỏi, đứng đầu các đạo diễn khác. Anh có nhiều bộ phim đạt tỷ lệ lượt xem và doanh thu rất cao.
Cứ đóng bộ phim của anh là thành công được nhiều khán giả để ý, danh tiếng sẽ càng nổi hơn.
Mặc dù Ninh gia không giàu bằng Cao Lãng, Ngạo Thiên nhưng lại bằng Dương Minh. Tiểu Y cũng có cổ phần không ít của Cao thị.
Lăng Ngạo Thiên thờ ơ: "Cô tới đây để nói Vy Vy không có thai? Cô
thật rảnh rỗi, mau lăn đi." Ả khóc lóc: "Cô ta không yêu anh, cô ta là
tiện nhân." Vy Vy trầm mặc, Tương Tư này mắng mỏ cô rất nhiều.
Anh đá cô ra: "Mau kêu người lôi cô ta ra, còn đứng ở đó làm gì." Người phục vụ sợ hãi gật đầu, người đến.
Cô thấy liền giả bộ ngất xỉu. Năm người trầm mặc, Ninh Tiểu Y tức điên định đi về hướng Tương Tư tát cho cô tỉnh.
Hạ Vy Vy cô lại rồi lắc đầu: "Cậu ở đây, tôi sẽ xong ngay thôi." Cô
tiến về phía Tương Tư, bốn người nhìn cô, cô đây là định làm gì. Cô lấy
bia được ướp lạnh, cô khui ra.
Hạ Vy Vy cầm bia, Tương Tư ả mở híp mắt, con tiện nhân này tính làm gì ả vậy chứ..
Vy Vy đổ bia xuống người Tương Tư, cả người Tương Tư ướt sũng. Bốn
người há hốc mồm nhìn, đúng là táo bạo. Tương Tư vì do bia lạnh nên cô
hét lên: "Lạnh quá, cô điên rồi à."
Ninh Tiểu Y cười, cô đứng xem.
Hạ Vy Vy thờ ơ nhìn Tương Tư nằm đó: "Mau đứng dậy, tôi sẽ dẫn cô đi
tắm sạch sẽ." Tương Tư quát vô mặt cô: "Cô bệnh sao?" Hạ Vy Vy trừng
mắt: "Cô có đứng hay là không? Tôi nói một không nói thêm hai."
Tương Tư sợ hãi đứng dậy, cô nắm tay ả lôi đi, Tương Tư hất tay cô
ra: "Cô làm gì?" Hạ Vy Vy nói: "Như tôi đã nói, tôi sẽ tắm cho cô."
Bốn người không hiểu ý của cô là gì, Tương Tư đứng ở đó, người lạnh
ngắt: "Cô đúng là đồ điên." Hạ Vy Vy gật đầu: "Phải, tôi điên, tôi điên
nên tôi mới để yên cho cô hết lần này đến lần khác mắng mỏ tôi."
Tương Tư không nói gì, Hạ Vy Vy nói tiếp: "Nào, theo tôi. Tôi tắm cho cô sạch sẽ. Sau đó tôi sẽ đập chết cô." Bốn người trợn mắt nhìn cô.
Ninh Tiểu Y vốn dĩ chưa thấy cô tức giận nên cô cũng im lặng xem Hạ Vy
Vy khi giận dữ như thế nào.
Tương Tư: "Cô điên rồi, tắm thì liên quan gì đến đòi đánh tôi. Ngạo
Thiên anh xem, cô ta đúng là không có dịu dàng gì cả. Em mới xứng đáng
bên cạnh anh." Hạ Vy Vy thờ ơ lạnh nhạt: "Tôi còn cho cô ăn một bữa thật ngon. Coi như là bữa ăn cuối cùng của cô."
Mạc Dương Minh nhìn cô. Không thể tin được.
Tương Tư chỉ vào mặt cô: "Cô dám? Tôi là Tương Tư người của Tương
gia, cô chỉ là một con tiện nhân, cô dám đụng tới tôi?" Hạ Vy Vy gật
đầu: "Tôi không những đập chết cô, tôi sẽ đập tan nát cái gọi là Tương
gia của cô."
Ninh Tiểu Y nhìn cô, ngạc nhiên, chà đúng là hung dữ như ai kia. Cô
nhìn Lăng Ngạo Thiên chỉ thấy anh đang cười. Vy Vy chỉ cần muốn cho
Tương gia phá sản, anh chắc chắn sẽ làm hài lòng cô.
Ả nói: "Cô ỷ Ngạo Thiên yêu thương cô nên cô coi thường Tương gia?"
Cô lắc đầu: "Tự tay tôi sẽ làm cho Tương gia nhà tan cửa nát, tôi
chẳng cần Ngạo Thiên phải xen vào chuyện vô bổ, anh ấy xứng đáng làm
những chuyện lớn hơn." Lăng Ngạo Thiên cười. Anh đúng là không để ý tới
Tương gia nhỏ này, đúng là vô bổ. Anh sẽ làm chuyện lớn hơn ví dụ như
tạo em bé với cô vậy.
Tương Tư sợ hãi: "Cô!"
"Cô? Cô cô cô cái gì mà cô, cô còn không mau đi. Cô không được làm
cho cưng của tôi tức giận, mau biến đi." Ninh Tiểu Y đi tới kéo Hạ Vy Vy ngồi trên ghế.
Tương Tư đi nhanh, bước chân mạnh rất giận dỗi: "Xem như cô lợi hại." Hạ Vy Vy thở dài, cô nhìn bốn người. Bốn người chằm chằm về phía cô, cô cười: "Xin lỗi mọi người, mọi người cứ mặc kệ tôi." Đúng là thay đổi
nhanh như chong chóng, ban nãy như một người khác hoàn toàn không giống
cô như bây giờ.
Cô nghĩ trong lòng, cô chẳng có cái gì bằng Tương gia, cô lè lưỡi. Cô đây chỉ nói chơi thôi chứ một mình cô sao mà phá Tương gia được, lêu
lêu. Nhưng hình như lúc nãy có gì đó không đúng, cô lắc đầu mặc kệ không suy nghĩ chi cho mệt, Ninh Tiểu Y: "Cưng à, cưng đừng giận. Tương Tư
không thể làm mất không khí của chúng ta."
Cao Lãng nhìn cô. Chỉ cần có cô ở đây đối với anh chuyện gì cũng
không làm anh mất hứng được. Mạc Dương Minh gật đầu tán thành: "Nào nâng ly, chúng ta cạn."
Cạn.
Lăng Ngạo Thiên kéo cô về phía mình: "Em nên ngồi ở đây." Cô đẩy anh nhẹ: "Tôi biết."
Ninh Tiểu Y nhìn Cao Lãng, cô đã yêu Cao Lãng từ lâu.. Nhưng anh
chẳng bao giờ nói, cô nghĩ chắc anh không yêu cô chỉ xem cô là em gái.
Cô ghen tị với Vy Vy, Lăng Ngạo Thiên như vậy lại ấm áp với người mình
yêu đến thế.
Anh là nghiêm túc với cô, nhưng cô cảm thấy Vy Vy không cảm nhận
được. Cô không biết cảm giác khi yêu là gì, chỉ biết đơn phương một
người lại đau lòng đến nhường nào, chờ đợi trong vô vọng. Một chữ yêu
thật khó khăn.
Cô thở dài.. Cao Lãng thấy cô uống nhiều, anh nắm tay cô lại, lấy ly
rượu vang trên tay cô ra: "Em uống ít lại đi." Cô nhìn anh đầy hấp dẫn:
"Anh đẹp trai, anh là đang lo lắng cho tôi?"
Cao Lãng lơ đi ánh mắt của cô, chết tiệt, cô là đang muốn quyến rũ
anh: "Em uống say rồi, tôi đưa em về." Cao Lãng cõng Ninh Tiểu Y đi ra
ngoài: "Tôi về trước đây. Đã trễ rồi, Tiểu Y lại say như vậy để cô ấy ở
lại chắc uống hết rượu quá."
Mạc Dương Minh cũng đứng dậy: "Tôi cũng về, hôm nay rất vui a." Hạ Vy Vy chào tạm biệt, cô nhìn Cao Lãng và Tiểu Y. Cô nói với Ngạo Thiên:
"Em cảm thấy Cao Lãng đối với cô ấy không bình thường ở mức bạn bè."
Lăng Ngạo Thiên gật đầu: "Thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau. Tiểu Y và Lãng trong tim có nhau ai cũng nhận ra, chỉ có hai người họ là không biết. Đúng là khờ." Hạ Vy Vy cười: "Đợi đến thời cơ đúng lúc hai người
tự sẽ thổ lộ. Tôi thấy Tiểu Y còn hạnh phúc hơn tôi."
Anb ôm eo cô: "Có anh ở đây, em làm sao không hạnh phúc?" Vy Vy đỏ mặt.
Anh đứng lên nói với cô: "Em đợi ở đây hoặc ra ngoài đứng chờ anh,
anh đi vệ sinh một lát." Cô gật đầu, cô đứng chờ anh đã 10 phút không
thấy đâu. Vy Vy thấy không ổn nên tiến vào phòng lúc nãy năm người ở đó. Cô đứng trước cửa nghe tiếng Ngạo Thiên quát lớn: "Cô biến ngay cho
tôi."
Giọng cô gái bên trong: "Ngạo Thiên anh đã uống cái thuốc đó, để em
giúp anh, hai chúng ta tạo ra đứa con được không?" Là giọng Tương Tư. Cô lập tức đẩy cửa vào, Ngạo Thiên nằm trên sofa, Tương Tư thì đang mặc
một cái đầm sexy. Trời ơi khiếp.
Lăng Ngạo Thiên chỉ mặc áo sơ mi, cởi nút, lộ ra thân hình vạm vỡ. Ực, hàng ngon.
Anh đẩy Tương Tư: "Cút!" Tương Tư cứ lao vào về phía anh: "Em giúp
anh, Ngạo Thiên." Hạ Vy Vy chạy tới kéo cô ra: "Cô điên rồi, cô dám bỏ
thuốc Ngạo Thiên. Anh ta sẽ giết chết cô."
Tương Tư vùng vẫy, Lăng Ngạo Thiên người nóng hổi đứng lên. Xô Tương
Tư ra ngoài, anh đóng chặt cửa. Liền chạy tới Hạ Vy Vy, cô la lên: "Ngạo Thiên, bình tĩnh."
Anh 1 2 ôm lấy cô, anh bắt đầu mò mẫy, cô không thể kháng cự. Cô bất
lực, nước mắt chảy ra: "Ngạo Thiên, đừng như vậy, thả tôi ra."
"Ngạo Thiên."
Ngạo Thiên chỉ kêu tên cô: "Vy Vy." Hơi thở nóng ran. Đau quá, cô đẩy anh, chống cự đều vô dụng.
Anh lại nói vào tai cô: "Em thật dễ thương." Thân cô mềm nhũn. Tất cả đều đã kết thúc.
Anh nằm ở đó, cô trần như nhộng, nhìn bộ váy kia rách tả tơi. Cô đau
khổ, tại sao cuộc đời của cô không được vui vẻ và hạnh phúc như vậy. Vy
Vy thẫn thờ, khuôn mặt không còn cảm xúc. Cô nhìn lên điện thoại, có ai
để gọi? Cô thành như vậy làm sao gọi cho người khác..
Nước mắt không ngừng chảy, cô nhìn Ngạo Thiên đang ngủ ngon giấc. Cô
cười khổ một cái, muốn gọi cho Ninh Tiểu Y vì cô gái này cũng là phụ nữ, nhưng nghĩ tới cô gái đã say. Hạ Vy Vy chán nản. Mặc đại áo sơ mi của
Lăng Ngạo Thiên, cô bắt xe về nhà.
Cô chạy vào phòng tắm, cô nhìn lên gương. Từ trên xuống đều là dấu hôn của anh. Cô khóc đến mắt sưng húp.
Hạ Vy Vy tắm, cô kì cọ người thật sạch.
Cô ra ngồi trên giường, nhìn ra cửa sổ.. cô không còn trong trắng
nữa, tim cô như thắt lại.. cô gọi điện cho mẹ Dương, cũng may bà vẫn còn thức: Giọng cô yếu ớt, kìm nén không khóc: "Mẹ Dương.."
Bà nghe giọng cô có chút không giống cô thường ngày, bà lo lắng hỏi:
"Vy Vy, con làm sao đấy? Con có ổn không? Lâu rồi ta chưa gặp con. Con
chỉ gửi tiền về đây mà không đến thăm chúng ta sao?"
Hạ Vy Vy cười nhạt, người cô run rẩy: "Mẹ Dương, con rất nhớ ngài,
con vẫn ổn. Chỉ là con hơi mệt." Chắc do bã đã nghĩ quá nhiều, mặt bà
giãn ra: "Con thật là làm cho ta lo lắng con bị gì, con mệt thì mau ngủ
sớm đi." Cô chỉ trả lời: "Dạ, con biết. Ngài cũng hãy chuẩn bị ngủ đi.
Con vẫn còn công việc làm xong sẽ ngủ ngay." Mẹ Dương cười: "Ta đã biết, con hãy giữ sức khoẻ. Bọn trẻ rất nhớ con."
Cô cười có chút gượng gạo: "Con cũng nhớ bọn trẻ, gửi lời chào tới bọn trẻ dùm con." Mẹ Dương: "Được rồi ta ngủ đây."
Cô cúp máy, cười khổ. Vẫn là không nói được, cô không thể nói ra. Cô nằm xuống giường, nước mắt rơi lã chã.
Cô hét lên: "A!"
Mọi đau khổ tổn thương đều chỉ có thể hét một chữ A.