Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7. Đi Làm.
Dùng bữa tối xong Thanh Kiệt nói muốn đi vệ sinh ,Thanh Ca định dẫn cậu bé đi thì Nhã Trúc nói mà mình cũng đi vệ sinh nên sẽ dẫn cậu đi, còn Thanh Ca đi lấy xe trước đi. Đi về sinh xong, cậu bé đi ra đã thấy Nhã Trúc đang đứng đợi cậu , vừa định bước tới thì cậu thấy đối diện đi đến một người đàn ông ,anh mặc một bộ vest đen lịch lãm tôn lên vóc dáng cao lớn của mình .
Lương Dạ Hàn đang đi đến nhà vệ sinh thì bất ngờ thấy cậu bé đã gặp mấy lần trước " chào con" anh nói.
-"Chào chú, chú cũng ăn tối ở nhà hàng này ạ" Thanh Kiệt hỏi anh.
-"Tối nay chú gặp khách hàng ở đây" anh trả lời Thanh Kiệt.
-"Vậy chào chú, con đi trước đây , mẹ con đang đợi" cậu bé nói rồi vẫy tay tạm biệt Lương Dạ Hàn. Thấy cậu bé đứng nói chuyện lâu Nhã Trúc gọi: "Thanh Kiệt ". -"Dạ, con tới đây". Thanh Kiệt vừa nói vừa chạy lên nắm lấy tay cô. Lương Dạ Hàn nhìn theo cậu bé thì thấy cậu chạy lên nắm tay một người phụ nữ, anh nghĩ đó là mẹ cậu, anh xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Thanh Ca vừa đến công ty đã nghe trợ lý Lê gọi:"cô đi pha cho tổng giám đốc ly cà phê đen ít đường không đá".
-"Vâng" cô trả lời rồi xoay người đi qua phòng bên pha cà phê. Pha xong cô đi đến trước cửa phòng tổng giám đốc.
-"Cốc cốc..." Thanh Ca gõ cửa phòng.
-"Vào đi" bên trong vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông. Thanh Ca đẩy cửa đi vào, bên trong phòng rất rộng, bàn làm việc để gần cửa sổ lớn, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tao nhã, đang cúi người làm việc, ánh nắng chiếu trực tiếp qua ô cửa sổ chiếu thẳng lên người đàn ông tạo nên một bức tranh sống động làm say lòng người, cho dù chỉ là nhìn một bên sườn mặt cũng có thể thấy được vẻ đẹp nam tính, cương nghị cuốn hút của người đàn ông. Thanh Ca nhìn sững sờ trong giây lát, khi người đàn ông lên tiếng cô mới giật mình:"để cà phê lên bàn, ra ngoài đi" .
-"Vâng" Thanh Ca đi đến, khi đến gần cô có thể nhìn thấy rõ bàn tay của người đàn ông đang cầm bút với những ngón tay thon dài, đẹp, cô chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào có bàn tay đẹp như vậy. Cô để cà phê lên bàn, xoay người đi ra ngoài đóng cửa lại. Vừa đóng cửa lại Thanh Ca thở mạnh một hơi, tổng giám đốc khí thế thật bức người, chỉ ngồi đó thôi mà làm cho mình không dám thở mạnh, cô nghĩ.
Giờ cơm trưa, Thanh Ca đến căng tin công ty ăn trưa, bưng khay đồ ăn nhìn quanh tìm một chỗ ngồi, cô nhìn thấy trong gần góc có bàn hai người con gái ngồi, cô đi đến: "tôi có thể ngồi đây được không? chỗ còn trống cô ngồi đi" cô gái áo đỏ trả lời .
-"Cảm ơn" Thanh Ca nói rồi ngồi xuống chỗ đối diện hai cô gái. Hai cô gái thấy cô ngồi xuống cô gái áo đỏ hỏi:"đây là lần đầu tôi thấy cô "
-"Tôi mới tới đây làm" Thanh Ca trả lời. -" Hèn chi thấy cô lạ, cô mới tới làm ở bộ phận nào " cô gái áo xanh nói.
-"Tôi làm ở bộ phận thư ký". Thanh Ca vừa ăn vừa trả lời. Lời Thanh Ca vừa nói làm cho hai cô gái kinh ngạc nhìn nhau" chúng tôi cũng làm ở bộ phận thư ký sao không thấy cô" cô áo đỏ hỏi lại Thanh Ca. -"Thanh Ca nghe hai cô nói vậy vẫn điềm nhiên trả lời nhẹ nhàng: "tôi làm bên bộ phận thư ký nhưng không ngồi ở phòng thư ký, mà ngồi ở văn phòng trợ lý Lê cùng tầng với tổng giám đốc".
Lời vừa dứt hai cô đều đứng bật dậy đồng thanh nói: "cô ngồi trong phòng trợ lý Lê, cùng tầng với tổng giám đốc" hai cô đồng thanh nói làm cả phòng ăn chú ý quay người lại nhìn sang bên này, hai người ngượng ngùng ngồi xuống.
-"Sao vậy" Thanh Ca nghi ngờ hỏi.
Qua sự kinh ngạc hai người bình tĩnh nói: "tôi tên Đồng Thi Vân, còn đây là Tiêu Ánh Tuyết" cô áo đỏ giới thiệu, Đồng Thi Vân vui vẻ nói tiếp" cô thấy mặt tổng giám đốc chưa, nghe nói tổng giám đốc rất phong độ đẹp trai, thân cao trên mét tám , chưa có vợ, là đàn ông độc thân vạn kim, mơ ước của nhiều cô gái".
-"Đúng... đúng là mơ ước của nhiều cô gái" Tiêu Ánh Tuyết đôi mắt sáng nhìn chằm chằm Thanh Ca nói.
Thanh Ca sững sờ nhìn hai cô gái trước mặt "Tôi chưa nhìn thấy tổng giám đốc". Hai người nghe Thanh Ca nói vậy thì xìu xuống "vậy à" .
Thanh Ca nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ lên làm nên nói tạm biệt hai người đứng dậy đi trước. Thấy cô đi hai người cũng không nói gì cũng đứng dậy đi. Thanh Ca lên phòng làm tới chiều cũng không có gì nhiều, tới chiều cô đến trường đón con trai, trên đường về Thanh Kiệt không nói chuyện như mọi hôm, cũng không cười, cô chở Thanh Kiệt qua siêu thị mua thực phẩm rồi hai mẹ con về nhà. Về đến nhà Thanh Kiệt thay dép rồi đi thẳng vào phòng,Thanh Ca cũng không để ý đến tâm trạng hôm nay của cậu bé, cô vô bếp nấu cơm tối. Giờ cơm tối cô gọi cậu bé, trên bàn ăn Thanh Ca thấy tâm trạng của cậu hôm nay không đúng nên hỏi:" hôm nay ở trường con có chuyện gì sao mà mẹ thấy con hơi buồn vậy".
- "Mẹ, con thấy mấy người bạn con đều có ba mẹ dẫn đến trường học, dẫn đi chơi, mà con chỉ có mẹ mà không có ba vậy " Thanh Kiệt nhìn cô trong lời nói hơi nghẹn ngào. Nghe con trai nói mà Thanh Ca sững sờ, đôi đũa trong tay siết chặt, cô không nghĩ có một ngày con trai lại hỏi cô ba nó đâu, trong lòng cô bây giờ thật rối bời, cô có lỗi với con, không cho con được một gia đình hoàn chỉnh. Cố nén tâm trạng trong lòng cô nói:"Thanh Kiệt từ nhỏ tới giờ con sống với mẹ không tốt sao".
- "Mẹ, sống với mẹ thật tốt, chỉ là con..." cậu bé cúi đầu nhỏ giọng nói.
Thanh Ca đứng lên bước qua phía cậu, ôm cậu vào lòng, hôn lên trán cậu nói:"Thanh Kiệt mẹ biết mẹ không cho con một gia đình đầy đủ có ba và mẹ như các bạn con, nhưng từ trước tới giờ hai mẹ con ta vẫn dựa vào nhau mà sống, không phải rất vui vẻ sao. Còn ba con chỉ là vì có lý do nên ba và mẹ không thể sống cùng nhau, nếu con muốn có ba, mẹ sẽ tìm cho con một người ba, được không?".
-"Mẹ, con chỉ cần mẹ thôi, con không cần ba nữa, mẹ và con sẽ sống vui vẻ như trước" cậu ôm chầm lấy cô đầu dụi vào người cô nói.
-"Được, Thanh Kiệt là một cậu bé ngoan, con ăn cơm đi, đồ ăn nguội hết rồi "cô cười nói. Tối nay Thanh Ca mất ngủ, cô không ngủ được vì nghĩ lại những gì con trai nói, chuyện năm năm trước như một giấc mộng, sau đó cô có thai rồi sinh ra Thanh Kiệt, từ đó đến giờ chỉ có hai mẹ con sống dựa vào nhau, nhìn con càng lớn càng hiểu chuyện chưa bao giờ hỏi đến ba nhưng bây giờ con cô lại hỏi ba nó đâu, nhưng cô cũng không biết người đàn ông đêm đó là ai. Nhìn qua phía con đang ngủ với ánh mắt đầy dịu dàng, cô nhủ lòng cố gắng bù đắp cho con.
Lương Dạ Hàn đang đi đến nhà vệ sinh thì bất ngờ thấy cậu bé đã gặp mấy lần trước " chào con" anh nói.
-"Chào chú, chú cũng ăn tối ở nhà hàng này ạ" Thanh Kiệt hỏi anh.
-"Tối nay chú gặp khách hàng ở đây" anh trả lời Thanh Kiệt.
-"Vậy chào chú, con đi trước đây , mẹ con đang đợi" cậu bé nói rồi vẫy tay tạm biệt Lương Dạ Hàn. Thấy cậu bé đứng nói chuyện lâu Nhã Trúc gọi: "Thanh Kiệt ". -"Dạ, con tới đây". Thanh Kiệt vừa nói vừa chạy lên nắm lấy tay cô. Lương Dạ Hàn nhìn theo cậu bé thì thấy cậu chạy lên nắm tay một người phụ nữ, anh nghĩ đó là mẹ cậu, anh xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Thanh Ca vừa đến công ty đã nghe trợ lý Lê gọi:"cô đi pha cho tổng giám đốc ly cà phê đen ít đường không đá".
-"Vâng" cô trả lời rồi xoay người đi qua phòng bên pha cà phê. Pha xong cô đi đến trước cửa phòng tổng giám đốc.
-"Cốc cốc..." Thanh Ca gõ cửa phòng.
-"Vào đi" bên trong vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông. Thanh Ca đẩy cửa đi vào, bên trong phòng rất rộng, bàn làm việc để gần cửa sổ lớn, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tao nhã, đang cúi người làm việc, ánh nắng chiếu trực tiếp qua ô cửa sổ chiếu thẳng lên người đàn ông tạo nên một bức tranh sống động làm say lòng người, cho dù chỉ là nhìn một bên sườn mặt cũng có thể thấy được vẻ đẹp nam tính, cương nghị cuốn hút của người đàn ông. Thanh Ca nhìn sững sờ trong giây lát, khi người đàn ông lên tiếng cô mới giật mình:"để cà phê lên bàn, ra ngoài đi" .
-"Vâng" Thanh Ca đi đến, khi đến gần cô có thể nhìn thấy rõ bàn tay của người đàn ông đang cầm bút với những ngón tay thon dài, đẹp, cô chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào có bàn tay đẹp như vậy. Cô để cà phê lên bàn, xoay người đi ra ngoài đóng cửa lại. Vừa đóng cửa lại Thanh Ca thở mạnh một hơi, tổng giám đốc khí thế thật bức người, chỉ ngồi đó thôi mà làm cho mình không dám thở mạnh, cô nghĩ.
Giờ cơm trưa, Thanh Ca đến căng tin công ty ăn trưa, bưng khay đồ ăn nhìn quanh tìm một chỗ ngồi, cô nhìn thấy trong gần góc có bàn hai người con gái ngồi, cô đi đến: "tôi có thể ngồi đây được không? chỗ còn trống cô ngồi đi" cô gái áo đỏ trả lời .
-"Cảm ơn" Thanh Ca nói rồi ngồi xuống chỗ đối diện hai cô gái. Hai cô gái thấy cô ngồi xuống cô gái áo đỏ hỏi:"đây là lần đầu tôi thấy cô "
-"Tôi mới tới đây làm" Thanh Ca trả lời. -" Hèn chi thấy cô lạ, cô mới tới làm ở bộ phận nào " cô gái áo xanh nói.
-"Tôi làm ở bộ phận thư ký". Thanh Ca vừa ăn vừa trả lời. Lời Thanh Ca vừa nói làm cho hai cô gái kinh ngạc nhìn nhau" chúng tôi cũng làm ở bộ phận thư ký sao không thấy cô" cô áo đỏ hỏi lại Thanh Ca. -"Thanh Ca nghe hai cô nói vậy vẫn điềm nhiên trả lời nhẹ nhàng: "tôi làm bên bộ phận thư ký nhưng không ngồi ở phòng thư ký, mà ngồi ở văn phòng trợ lý Lê cùng tầng với tổng giám đốc".
Lời vừa dứt hai cô đều đứng bật dậy đồng thanh nói: "cô ngồi trong phòng trợ lý Lê, cùng tầng với tổng giám đốc" hai cô đồng thanh nói làm cả phòng ăn chú ý quay người lại nhìn sang bên này, hai người ngượng ngùng ngồi xuống.
-"Sao vậy" Thanh Ca nghi ngờ hỏi.
Qua sự kinh ngạc hai người bình tĩnh nói: "tôi tên Đồng Thi Vân, còn đây là Tiêu Ánh Tuyết" cô áo đỏ giới thiệu, Đồng Thi Vân vui vẻ nói tiếp" cô thấy mặt tổng giám đốc chưa, nghe nói tổng giám đốc rất phong độ đẹp trai, thân cao trên mét tám , chưa có vợ, là đàn ông độc thân vạn kim, mơ ước của nhiều cô gái".
-"Đúng... đúng là mơ ước của nhiều cô gái" Tiêu Ánh Tuyết đôi mắt sáng nhìn chằm chằm Thanh Ca nói.
Thanh Ca sững sờ nhìn hai cô gái trước mặt "Tôi chưa nhìn thấy tổng giám đốc". Hai người nghe Thanh Ca nói vậy thì xìu xuống "vậy à" .
Thanh Ca nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ lên làm nên nói tạm biệt hai người đứng dậy đi trước. Thấy cô đi hai người cũng không nói gì cũng đứng dậy đi. Thanh Ca lên phòng làm tới chiều cũng không có gì nhiều, tới chiều cô đến trường đón con trai, trên đường về Thanh Kiệt không nói chuyện như mọi hôm, cũng không cười, cô chở Thanh Kiệt qua siêu thị mua thực phẩm rồi hai mẹ con về nhà. Về đến nhà Thanh Kiệt thay dép rồi đi thẳng vào phòng,Thanh Ca cũng không để ý đến tâm trạng hôm nay của cậu bé, cô vô bếp nấu cơm tối. Giờ cơm tối cô gọi cậu bé, trên bàn ăn Thanh Ca thấy tâm trạng của cậu hôm nay không đúng nên hỏi:" hôm nay ở trường con có chuyện gì sao mà mẹ thấy con hơi buồn vậy".
- "Mẹ, con thấy mấy người bạn con đều có ba mẹ dẫn đến trường học, dẫn đi chơi, mà con chỉ có mẹ mà không có ba vậy " Thanh Kiệt nhìn cô trong lời nói hơi nghẹn ngào. Nghe con trai nói mà Thanh Ca sững sờ, đôi đũa trong tay siết chặt, cô không nghĩ có một ngày con trai lại hỏi cô ba nó đâu, trong lòng cô bây giờ thật rối bời, cô có lỗi với con, không cho con được một gia đình hoàn chỉnh. Cố nén tâm trạng trong lòng cô nói:"Thanh Kiệt từ nhỏ tới giờ con sống với mẹ không tốt sao".
- "Mẹ, sống với mẹ thật tốt, chỉ là con..." cậu bé cúi đầu nhỏ giọng nói.
Thanh Ca đứng lên bước qua phía cậu, ôm cậu vào lòng, hôn lên trán cậu nói:"Thanh Kiệt mẹ biết mẹ không cho con một gia đình đầy đủ có ba và mẹ như các bạn con, nhưng từ trước tới giờ hai mẹ con ta vẫn dựa vào nhau mà sống, không phải rất vui vẻ sao. Còn ba con chỉ là vì có lý do nên ba và mẹ không thể sống cùng nhau, nếu con muốn có ba, mẹ sẽ tìm cho con một người ba, được không?".
-"Mẹ, con chỉ cần mẹ thôi, con không cần ba nữa, mẹ và con sẽ sống vui vẻ như trước" cậu ôm chầm lấy cô đầu dụi vào người cô nói.
-"Được, Thanh Kiệt là một cậu bé ngoan, con ăn cơm đi, đồ ăn nguội hết rồi "cô cười nói. Tối nay Thanh Ca mất ngủ, cô không ngủ được vì nghĩ lại những gì con trai nói, chuyện năm năm trước như một giấc mộng, sau đó cô có thai rồi sinh ra Thanh Kiệt, từ đó đến giờ chỉ có hai mẹ con sống dựa vào nhau, nhìn con càng lớn càng hiểu chuyện chưa bao giờ hỏi đến ba nhưng bây giờ con cô lại hỏi ba nó đâu, nhưng cô cũng không biết người đàn ông đêm đó là ai. Nhìn qua phía con đang ngủ với ánh mắt đầy dịu dàng, cô nhủ lòng cố gắng bù đắp cho con.