Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Đồ DO CỐ TỔNG TỰ MÌNH CHỌN
Người ngày cả người điều toát ra dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, khiến cho Tần Thiên Lan cảm thấy chính mình có phải đang đứng hầu tòa hay không đây. Hắn mặc bộ lễ phục màu đen, dáng đứng thẳng tấp, cả quá trình điều đứng yên như tượng không nhúc nhích. Mãi cho đến khi Tần Thiên Lan mở cửa hắn mới phản ứng.
“Anh là ai?” Tần Thiên Lan mặt đầy khó chịu, hai mắt điều thâm quầng do thiếu ngủ, cộng thêm việc người bên ngoài không phải Cố Thanh Trì.
Người kia nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tần Thiên Lan, thao bản năng lùi về sau mấy bước: “ Tần tiểu thư tôi là trợ lý của Cố Tổng tôi tên là Trịnh Thanh Nam, cô cứ gọi tôi là tiểu Trịnh hoặc Trợ Lý Trịnh điều được.”
Tần Thiên Lan căn bản không quan tâm hắn là trợ lý hay là thư ký gì đó, cái cô quan tâm chính là tên kia sáng sớm không nói một lời liền chạy mất. Tần Thiên Lan mặt đầy khó chịu hỏi:
“Cố Thanh Trì đâu?”
Trịnh Thanh Nam cũng là lần đầu tiên thấy Cố tổng nhà hắn gần nữ sắc, cũng là lần đầu tiên thấy có cô gái gọi thẳng tên Cố tổng với khuôn mặt đầy giận giữ. Không lẽ tối qua Cố tổng không làm hài lòng người ta nên mới khiến cho cô ấy cảm thấy khó chịu ư?
Mặc dù trong lòng Trịnh Thanh Nam đã bay bỏng đến tận chín tầng mây xanh, nhưng bề ngoài vẫn giữ nguyên khuôn mặt than nghiêm túc ngàn năm không đổi của mình, đây là những gì hắn được huấn luyện khi trở thành trợ lý của Cố Thanh Trì.
Trịnh Thanh Nam vô cùng lễ độ cùng Tần Thiên Lan đáp: “Tần tiểu thư, Cố tổng buổi sáng có một cuộc họp quan trong, nên sáng sớm đã đến công ty rồi, ngài ấy dặn dò tôi đến đưa cô về biệt thự.”
Hắn ngừng lại cầm chiếc túi đựng quần áo đưa cho Tần Thiên Lan: “Còn nữa đây là đồ Cổ tổng tự mình lựa chọn. Tần tiểu thư cô thay đi tôi ở dưới sảnh khách sạn đợi cô.”
Tần Thiên Lan cầm túi quần áo xong đã không thấy bóng dáng Trịnh Thanh Nam đâu nữa, cô còn nghĩ rằng tên này đang muốn lấy lòng cô nên mới nói rằng đồ do Cố Thanh Trì tự mình lựa, không phải vừa bảo cố Thanh Trì sáng sớm đã đến công ty sao, làm gì có thời gian mà lựa đồ cho cô chứ.
Bất quá Tần Thiên Lan thật sự là hiểu lầm Trịnh Thanh Nam rồi, đồ quả thực do Cố Thanh Trì lựa chọn, hơn nữa còn lựa suốt hơn một tiếng đồng hồ. Còn bắt buộc nhân viên cửa hàng phải dậy sớm để cho hắn mua đồ nữa chứ.
Chỉ là Tần Thiên Lan rất nhanh liền biết được Trịnh Thanh Nam không có nói dối cô, vì đồ Cố Thanh Trì lựa chọ khiến cho cô hận đến mức không thể chạy đến đánh chết hắn.
Cố Thanh trì mặc dù lựa chọn cho Tần Thiên lan chiếc váy rất đẹp, lại vô cùng vừa dặn. Nhưng mà bây giờ là mùa hè, hắn lại mua cho cô chiếc váy của mùa đông, vừa rộng thùng thình thì thôi đi, chân váy dài tận mắt cá chân, cổ áo cao gần đến càm. Tay áo dài suýt nữa qua ngón tay. Chất vải lại vô cùng dầy dặn, nhìn qua vô cùngb kính đáo, nếu như cô thật sự mặc chiếc váy này ra đường người đi đường không tưởng cô bị điên mới là lạ.
“Tần Tiểu thư cô xong rồi à?” Trịnh Thanh nam ngay khi nhìn thấy một cô gái đến gần mình, không biết cô lấy từ đâu ra chiếc kính đen, nhưng mà hắn chỉ cần nhìn bộ váy trên người liền ngay lặp tức có thể nhận ra cô ngay.
“Được gọi lớn tiếng như vậy, nhanh đi thôi.”
Tần Thiên lan dùng kính che hết một nửa khuôn mặt, lại dùng một chiếc mũ rộng vành lớn đội lên cả khuôn mặt điều bị che khuất, đừng nói là người khác, cho dù ba mẹ cô có sống lại cũng không nhận ra được con gái của họ nữa là.
Qua khoảng hơn hai giờ ngồi xe, cuối cùng Trịnh Thanh Nam cũng dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự nằm gần ngoại cô. Thật không hiểu được những người có tiền sao lại thích xây nhà ở ngoại ô như thế chứ, vừa xa lại phải ngồi xe vô cùng lâu, giao thông lại thông chút thuận tiện nào. Đây là những gì trong lòng Thịnh Thanh Nam nghĩ khi nhận địa chỉ nhà Cố Thanh Trì sắp xếp.
"Tần Tiểu thư chúng ta đã đến nơi rồi."
Tần Thiên Lan nhìn ngôi biệt thự đầy hoa màu trắng trước mặt có chút ngây người, cô biết nơi này Cố Thanh Trì vì cô mà chuẩn bị, nhưng mà có phải hắn đang lầm thiết lập của cô rồi hay không thế.
Một ngôi nhà màu trắng, vườn hoa hồng leo xinh đẹp, nhà hoa bằng kính cùng chiếc xích đu gỗ được quấn vải lụa màu hồng có thể ngồi chơi khi rảnh rỗi.
Hồ cá cảnh với những chú cá đu màu sắc vô cùng đáng yêu, nhưng vấn đề chính ở đây là đâu đâu cũng thấy hoa với hoa, từ sân vườn đến sân nhà.
Từ cửa sổ đến phòng khách điều là hoa đủ các loại, thập chí vì để một vài loại hoa đặc biệt khác khí hậu có thể sống sót liền để vào nhà kính có người chuyên nghiệp đến chăm sóc.
Mọi thứ nơi này điều chứng tỏ chủ nhân nó rất có tâm trong việc này.
“Anh là ai?” Tần Thiên Lan mặt đầy khó chịu, hai mắt điều thâm quầng do thiếu ngủ, cộng thêm việc người bên ngoài không phải Cố Thanh Trì.
Người kia nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tần Thiên Lan, thao bản năng lùi về sau mấy bước: “ Tần tiểu thư tôi là trợ lý của Cố Tổng tôi tên là Trịnh Thanh Nam, cô cứ gọi tôi là tiểu Trịnh hoặc Trợ Lý Trịnh điều được.”
Tần Thiên Lan căn bản không quan tâm hắn là trợ lý hay là thư ký gì đó, cái cô quan tâm chính là tên kia sáng sớm không nói một lời liền chạy mất. Tần Thiên Lan mặt đầy khó chịu hỏi:
“Cố Thanh Trì đâu?”
Trịnh Thanh Nam cũng là lần đầu tiên thấy Cố tổng nhà hắn gần nữ sắc, cũng là lần đầu tiên thấy có cô gái gọi thẳng tên Cố tổng với khuôn mặt đầy giận giữ. Không lẽ tối qua Cố tổng không làm hài lòng người ta nên mới khiến cho cô ấy cảm thấy khó chịu ư?
Mặc dù trong lòng Trịnh Thanh Nam đã bay bỏng đến tận chín tầng mây xanh, nhưng bề ngoài vẫn giữ nguyên khuôn mặt than nghiêm túc ngàn năm không đổi của mình, đây là những gì hắn được huấn luyện khi trở thành trợ lý của Cố Thanh Trì.
Trịnh Thanh Nam vô cùng lễ độ cùng Tần Thiên Lan đáp: “Tần tiểu thư, Cố tổng buổi sáng có một cuộc họp quan trong, nên sáng sớm đã đến công ty rồi, ngài ấy dặn dò tôi đến đưa cô về biệt thự.”
Hắn ngừng lại cầm chiếc túi đựng quần áo đưa cho Tần Thiên Lan: “Còn nữa đây là đồ Cổ tổng tự mình lựa chọn. Tần tiểu thư cô thay đi tôi ở dưới sảnh khách sạn đợi cô.”
Tần Thiên Lan cầm túi quần áo xong đã không thấy bóng dáng Trịnh Thanh Nam đâu nữa, cô còn nghĩ rằng tên này đang muốn lấy lòng cô nên mới nói rằng đồ do Cố Thanh Trì tự mình lựa, không phải vừa bảo cố Thanh Trì sáng sớm đã đến công ty sao, làm gì có thời gian mà lựa đồ cho cô chứ.
Bất quá Tần Thiên Lan thật sự là hiểu lầm Trịnh Thanh Nam rồi, đồ quả thực do Cố Thanh Trì lựa chọn, hơn nữa còn lựa suốt hơn một tiếng đồng hồ. Còn bắt buộc nhân viên cửa hàng phải dậy sớm để cho hắn mua đồ nữa chứ.
Chỉ là Tần Thiên Lan rất nhanh liền biết được Trịnh Thanh Nam không có nói dối cô, vì đồ Cố Thanh Trì lựa chọ khiến cho cô hận đến mức không thể chạy đến đánh chết hắn.
Cố Thanh trì mặc dù lựa chọn cho Tần Thiên lan chiếc váy rất đẹp, lại vô cùng vừa dặn. Nhưng mà bây giờ là mùa hè, hắn lại mua cho cô chiếc váy của mùa đông, vừa rộng thùng thình thì thôi đi, chân váy dài tận mắt cá chân, cổ áo cao gần đến càm. Tay áo dài suýt nữa qua ngón tay. Chất vải lại vô cùng dầy dặn, nhìn qua vô cùngb kính đáo, nếu như cô thật sự mặc chiếc váy này ra đường người đi đường không tưởng cô bị điên mới là lạ.
“Tần Tiểu thư cô xong rồi à?” Trịnh Thanh nam ngay khi nhìn thấy một cô gái đến gần mình, không biết cô lấy từ đâu ra chiếc kính đen, nhưng mà hắn chỉ cần nhìn bộ váy trên người liền ngay lặp tức có thể nhận ra cô ngay.
“Được gọi lớn tiếng như vậy, nhanh đi thôi.”
Tần Thiên lan dùng kính che hết một nửa khuôn mặt, lại dùng một chiếc mũ rộng vành lớn đội lên cả khuôn mặt điều bị che khuất, đừng nói là người khác, cho dù ba mẹ cô có sống lại cũng không nhận ra được con gái của họ nữa là.
Qua khoảng hơn hai giờ ngồi xe, cuối cùng Trịnh Thanh Nam cũng dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự nằm gần ngoại cô. Thật không hiểu được những người có tiền sao lại thích xây nhà ở ngoại ô như thế chứ, vừa xa lại phải ngồi xe vô cùng lâu, giao thông lại thông chút thuận tiện nào. Đây là những gì trong lòng Thịnh Thanh Nam nghĩ khi nhận địa chỉ nhà Cố Thanh Trì sắp xếp.
"Tần Tiểu thư chúng ta đã đến nơi rồi."
Tần Thiên Lan nhìn ngôi biệt thự đầy hoa màu trắng trước mặt có chút ngây người, cô biết nơi này Cố Thanh Trì vì cô mà chuẩn bị, nhưng mà có phải hắn đang lầm thiết lập của cô rồi hay không thế.
Một ngôi nhà màu trắng, vườn hoa hồng leo xinh đẹp, nhà hoa bằng kính cùng chiếc xích đu gỗ được quấn vải lụa màu hồng có thể ngồi chơi khi rảnh rỗi.
Hồ cá cảnh với những chú cá đu màu sắc vô cùng đáng yêu, nhưng vấn đề chính ở đây là đâu đâu cũng thấy hoa với hoa, từ sân vườn đến sân nhà.
Từ cửa sổ đến phòng khách điều là hoa đủ các loại, thập chí vì để một vài loại hoa đặc biệt khác khí hậu có thể sống sót liền để vào nhà kính có người chuyên nghiệp đến chăm sóc.
Mọi thứ nơi này điều chứng tỏ chủ nhân nó rất có tâm trong việc này.