Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Bị anh đụng trúng
Vũ Minh Anh đang bận rộn dùng điện thoại di động nhắn tin trên Zalo, thiếu chút nữa bị sặc nước bọt chết, cô ấy khiếp sợ xoay đầu sang: "Cậu nói gì? Mất trinh rồi?"
"Ừ" Cô buồn bực gật đầu.
"Tình huống thế nào? Cho bạn trai rồi? Nhưng mà mình chưa từng nghe cậu kể có bạn trai, sao tốc độ nhanh dữ vậy?"
Lời cô bạn thân khiến cô đang rét vì tuyết lại giá vì sương, buồn bực vò và mái tóc dài, cô ảo não nói: "Đâu có biết anh ta là ai đâu!"
Như nghe được chuyện lạ đó đây, Vũ Minh Anh kinh hãi, cô sờ trán của Dương Ngọc Nhã, lo lắng nói: "Cậu bị bệnh rồi hả? Cậu đã ngủ với người ta rồi, chẳng lẽ cậu không biết người ta là ai?"
"Tớ cũng đâu có tự nguyện..." Nhớ tới sự trong trắng đã mất mà không hiểu vì sao, cô chán chường ngồi xổm trên đất.
2
Bầu không khí nháy mắt đông cứng, dài dằng dặc như một thế kỉ, tiếp theo giống như núi lửa bùng nổ: "Dương Ngọc Nhã! Chẳng lẽ cậu bị người ta cưỡng hiếp sao?!"
Bị người ta cưỡng hiếp sao? Một câu hỏi rất khó trả lời, đây là sai lầm vốn không
nên xảy ra trong đời cô, nhưng lại thật sự đã xảy ra...
Buổi tối lung linh tràn ngập sắc màu, có thể nghe thấy tiếng nhạc dồn dập đầu đó, một con đường nhộn nhịp, đi qua nó chính là hướng của rạp chiếu phim.
"Ngọc Nhã, sao cậu trở nên chậm tiêu như vậy, anh ta nói anh ta bị người ta chuốc thuốc, cậu tin ngay?".
2
Vũ Minh Anh vừa nghe xong tường tận quá trình làm ra vẻ mặt rất khó mà tin nổi.
"Vậy cậu muốn mình phải làm sao bây giờ? Khóc lóc bảo anh ta lấy mình sao?"
"Đúng là phải như vậy đó!"
Dương Ngọc Nhã tức giận cười khổ: "Tớ không phải người như vậy, cậu biết mà." Ánh mắt quật cường của cô quét về phía xa, cho dù không khát vọng tình yêu, cũng không cần tới hôn nhân như ép buộc!
"Vậy cậu cũng không thể cứ bỏ qua như vậy được, cậu cũng không phải người dễ dàng quên mà đúng không?"
Đối mặt với những lời chất vấn của cô bạn thân, cô gật đầu: "Đúng vậy, mình. không phải người dễ dàng quên."
"Thế thì là vì cái gì?"
"Tâm trạng không tốt."
"Chỉ đơn giản như vậy?"
Vũ Minh Anh bất đắc dĩ nhìn chằm chằm cô, đây là một cô gái dù gặp phải bất kỳ khó khăn nào cũng sẽ không cảm thấy suy sụp, cho dù có không vui đến mấy cũng chỉ cần làm chuyện mình thích, có thể quên tất cả phiền não, Dương Ngọc Nhã.
Cô đang cảm thấy áp lực trong cuộc sống khiến người ta khó có thể thừa nhận nhất, không phải gánh nặng ngàn cân, mà là chút hỗn loạn không thể đo cũng không thể dứt này.
"Cậu đợi mình một chút, mình đi mua vài chai bia"
"Không phải mới uống sao?" Cô ngẩng đầu nghi hoặc.
"Ăn mừng một chút."
"Mừng gì?"
"Cậu mất trinh!"
THI
Vũ Minh Anh nói xong thật sự chạy đến cửa hàng tiện lợi gần đó, đây là đồng bọn, có thể an ủi bạn, cũng có thể cà khịa bạn.
Dương Ngọc Nhã tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, một con mèo lủi qua bên chân cô, biếng nhác nằm giữa đường.
"Đừng ngủ ở đó, nguy hiểm lắm..." Cô hô to với con mèo.
Mèo làm sao có thể hiểu được tiếng người? Bất đắc dĩ thở dài, cổ đứng dậy đi tới.
Ôm lấy con mèo trên mặt đất, lưng còn chưa kịp thẳng dậy, một chiếc Maybach chạy băng băng không chút lưu tình ập tới, mặc dù đã thắng gấp, nhưng theo quán tính nên vẫn đẩy cô ngã văng hơn ba thước.
Người trong xe nhanh chóng chạy tới: "Cô gái, có bị thương không?"
Giọng nói rất từ tính, mang theo mị lực của đàn ông trưởng thành, Dương Ngọc
Nhã ngọ nguậy đứng lên, vừa định lên tiếng, đã có người tranh trước một bước: "Ngọc Nhã.."
Vũ Minh Anh luống cuống vứt túi bia trong tay, một bước dài vọt tới trước mặt cô: "Sao mình mới đi có vài phút, cậu đã nghĩ quẩn thế này?"
"Không phải là tôi không thấy rõ cô ấy ngồi xổm ở đây" Giọng nói cuống quýt giải thích thay cô, Dương Ngọc Nhã đột nhiên cảm thấy giọng nói này từng nghe ở đâu đó...
Cô xoay người, muốn nhìn rõ là ai mắt mũi bị quáng gà như vậy, khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, hai người đều sợ ngây ngẩn...
"Là anh?"
"Là cô!"
"Hai người quen nhau?" Vũ Minh Anh ngạc nhiên chen vào một câu.
Người đàn ông trước mặt này, muốn diện mạo có diện mạo, muốn vóc dáng có vóc dáng, còn chiếc xe này nữa, vừa nhìn là biết hàng xịn, nhà giàu đẹp trai cao to tiêu chuẩn đó nha!
"Dương Ngọc Nhã?" người kịp phản ứng đầu tiên chính là Lê Minh Thành.
Không có thời gian suy nghĩ tại sao người đàn ông này biết tên cô, giây tiếp theo cô không thể nhịn được mà rít gào: "Tại sao lần nào tôi gặp anh đều xui xẻo như vậy? Anh là sao chổi hả?!"
Thế giới này rất lớn, nhưng mà thành phố này cũng không quá to, tại sao, vẫn cứ gặp...
"Ừ" Cô buồn bực gật đầu.
"Tình huống thế nào? Cho bạn trai rồi? Nhưng mà mình chưa từng nghe cậu kể có bạn trai, sao tốc độ nhanh dữ vậy?"
Lời cô bạn thân khiến cô đang rét vì tuyết lại giá vì sương, buồn bực vò và mái tóc dài, cô ảo não nói: "Đâu có biết anh ta là ai đâu!"
Như nghe được chuyện lạ đó đây, Vũ Minh Anh kinh hãi, cô sờ trán của Dương Ngọc Nhã, lo lắng nói: "Cậu bị bệnh rồi hả? Cậu đã ngủ với người ta rồi, chẳng lẽ cậu không biết người ta là ai?"
"Tớ cũng đâu có tự nguyện..." Nhớ tới sự trong trắng đã mất mà không hiểu vì sao, cô chán chường ngồi xổm trên đất.
2
Bầu không khí nháy mắt đông cứng, dài dằng dặc như một thế kỉ, tiếp theo giống như núi lửa bùng nổ: "Dương Ngọc Nhã! Chẳng lẽ cậu bị người ta cưỡng hiếp sao?!"
Bị người ta cưỡng hiếp sao? Một câu hỏi rất khó trả lời, đây là sai lầm vốn không
nên xảy ra trong đời cô, nhưng lại thật sự đã xảy ra...
Buổi tối lung linh tràn ngập sắc màu, có thể nghe thấy tiếng nhạc dồn dập đầu đó, một con đường nhộn nhịp, đi qua nó chính là hướng của rạp chiếu phim.
"Ngọc Nhã, sao cậu trở nên chậm tiêu như vậy, anh ta nói anh ta bị người ta chuốc thuốc, cậu tin ngay?".
2
Vũ Minh Anh vừa nghe xong tường tận quá trình làm ra vẻ mặt rất khó mà tin nổi.
"Vậy cậu muốn mình phải làm sao bây giờ? Khóc lóc bảo anh ta lấy mình sao?"
"Đúng là phải như vậy đó!"
Dương Ngọc Nhã tức giận cười khổ: "Tớ không phải người như vậy, cậu biết mà." Ánh mắt quật cường của cô quét về phía xa, cho dù không khát vọng tình yêu, cũng không cần tới hôn nhân như ép buộc!
"Vậy cậu cũng không thể cứ bỏ qua như vậy được, cậu cũng không phải người dễ dàng quên mà đúng không?"
Đối mặt với những lời chất vấn của cô bạn thân, cô gật đầu: "Đúng vậy, mình. không phải người dễ dàng quên."
"Thế thì là vì cái gì?"
"Tâm trạng không tốt."
"Chỉ đơn giản như vậy?"
Vũ Minh Anh bất đắc dĩ nhìn chằm chằm cô, đây là một cô gái dù gặp phải bất kỳ khó khăn nào cũng sẽ không cảm thấy suy sụp, cho dù có không vui đến mấy cũng chỉ cần làm chuyện mình thích, có thể quên tất cả phiền não, Dương Ngọc Nhã.
Cô đang cảm thấy áp lực trong cuộc sống khiến người ta khó có thể thừa nhận nhất, không phải gánh nặng ngàn cân, mà là chút hỗn loạn không thể đo cũng không thể dứt này.
"Cậu đợi mình một chút, mình đi mua vài chai bia"
"Không phải mới uống sao?" Cô ngẩng đầu nghi hoặc.
"Ăn mừng một chút."
"Mừng gì?"
"Cậu mất trinh!"
THI
Vũ Minh Anh nói xong thật sự chạy đến cửa hàng tiện lợi gần đó, đây là đồng bọn, có thể an ủi bạn, cũng có thể cà khịa bạn.
Dương Ngọc Nhã tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, một con mèo lủi qua bên chân cô, biếng nhác nằm giữa đường.
"Đừng ngủ ở đó, nguy hiểm lắm..." Cô hô to với con mèo.
Mèo làm sao có thể hiểu được tiếng người? Bất đắc dĩ thở dài, cổ đứng dậy đi tới.
Ôm lấy con mèo trên mặt đất, lưng còn chưa kịp thẳng dậy, một chiếc Maybach chạy băng băng không chút lưu tình ập tới, mặc dù đã thắng gấp, nhưng theo quán tính nên vẫn đẩy cô ngã văng hơn ba thước.
Người trong xe nhanh chóng chạy tới: "Cô gái, có bị thương không?"
Giọng nói rất từ tính, mang theo mị lực của đàn ông trưởng thành, Dương Ngọc
Nhã ngọ nguậy đứng lên, vừa định lên tiếng, đã có người tranh trước một bước: "Ngọc Nhã.."
Vũ Minh Anh luống cuống vứt túi bia trong tay, một bước dài vọt tới trước mặt cô: "Sao mình mới đi có vài phút, cậu đã nghĩ quẩn thế này?"
"Không phải là tôi không thấy rõ cô ấy ngồi xổm ở đây" Giọng nói cuống quýt giải thích thay cô, Dương Ngọc Nhã đột nhiên cảm thấy giọng nói này từng nghe ở đâu đó...
Cô xoay người, muốn nhìn rõ là ai mắt mũi bị quáng gà như vậy, khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, hai người đều sợ ngây ngẩn...
"Là anh?"
"Là cô!"
"Hai người quen nhau?" Vũ Minh Anh ngạc nhiên chen vào một câu.
Người đàn ông trước mặt này, muốn diện mạo có diện mạo, muốn vóc dáng có vóc dáng, còn chiếc xe này nữa, vừa nhìn là biết hàng xịn, nhà giàu đẹp trai cao to tiêu chuẩn đó nha!
"Dương Ngọc Nhã?" người kịp phản ứng đầu tiên chính là Lê Minh Thành.
Không có thời gian suy nghĩ tại sao người đàn ông này biết tên cô, giây tiếp theo cô không thể nhịn được mà rít gào: "Tại sao lần nào tôi gặp anh đều xui xẻo như vậy? Anh là sao chổi hả?!"
Thế giới này rất lớn, nhưng mà thành phố này cũng không quá to, tại sao, vẫn cứ gặp...