Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Ngủ phòng của anh?
"Được." Cô hài lòng gật đầu, không có người phụ nữ nào không thích biển cả...
Đi theo anh vào cửa lớn của biệt thự, cô đứng trước cửa im lặng quan sát. Trong biệt thự có vẻ xa hoa, màn cửa màu lam nhạt, giấy dán tường màu trắng, phòng khách bày một bộ ghế sô pha màu xám tro, mỗi đồ dùng trong nhà đều sạch sẽ giống như đồ triển lãm trong bảo tàng.
"Vào đi." Anh ngoắc tay với cô.
"Tôi ở phòng nào?"
Lê Minh Thành rót cho cô ly nước trái cây, nghi hoặc hỏi: "Muốn đi ngủ ngay bây giờ sao?"
"Chứ còn muốn làm gì nữa?" Lời vừa ra khỏi miệng, cô lập tức cảm thấy không ổn: "Anh đừng hiểu lầm, ý của tôi là..."
"Tôi biết." Anh cắt ngang lời cô: "Đừng căng thẳng, tôi sẽ không làm gì cô đâu."
Cảm giác bị anh nhìn thấu, Dương Ngọc Nhã ngượng ngùng đi đến ngồi lên ghế sô pha. Từ bây giờ, cô phải học cách làm quen với nơi này, bao gồm cả anh.
"Vì sao lúc nãy cố không gọi cửa?" Lê Minh Thành ngồi lên ghế sa lon đối diện cô, trong tay cầm lon bia.
"Kêu cũng vô dụng thôi" Cô thở dài bất đắc dĩ: "Mẹ tôi sẽ không mở cửa cho tôi."
"Vậy ba cô đâu?" Anh uống một hớp bia, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Dương Ngọc Nhã mệt mỏi dựa vào ghế sô pha: "Đi đánh bạc".
"Trong nhà còn ai khác không?" Lê Minh Thành lại hỏi.
"Còn có một đứa em hai mươi ba tuổi, là tên lưu manh" Cô không hề giấu giếm mà nói thẳng với anh, dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ biết.
Lê Minh Thành không hỏi nữa, một tay chống lên trán, lắc lon bia trong tay.
"Có còn bia không?"
Anh nâng đôi mắt mơ màng lên nhìn cô, cười hỏi: "Cô muốn uống à?"
"Ừ!" Dương Ngọc Nhã gật đầu.
"Không sợ uống rồi tôi lại cợt nhả với cô sao?"
Cô lắc đầu: "Anh nói như thế, người khác còn nghĩ rằng anh khiêu khích đấy."
Lê Minh Thành khẽ cười một tiếng, lập tức nhìn qua cô, nhìn từ trên xuống dưới, chọc ghẹo với nghĩa sâu xa: "Thật ra... Cô cũng không tệ"
Thật sự cô không tệ, chỉ là so với những người phụ nữ lẳng lơ kia thì kém xa.
"Lấy bia đi"
Lê Minh Thành đứng dậy lấy mấy lon bia để trước mặt cô: "Buổi tối khi liên hoan không uống sao?"
"Không có, chỉ khi tâm trạng không tốt tôi mới uống rượu"
Cô nói rất thẳng thắn, anh cười theo: "Tôi cũng thế."
Dương Ngọc Nhã kéo nắp lon bia, ngửa cằm lên uống một hớp lớn. Bởi vì uống quá nhanh nên cô bị sặc, ho vài cái.
"Vì sao tâm trạng lại không tốt?" Lê Minh Thành hỏi.
Cô trợn mắt nói: "Đối với một người không có nhà để về, anh nghĩ tâm trạng có tốt được không?"
"Sau này không có nơi để đi có thể đi đến đây" Anh nhanh chóng nói ra, trong mắt lóe lên vẻ luyến tiếc.
Chẳng trách anh đồng tình, chẳng mấy chốc nơi này sẽ trở thành nhà mới của cô, mà anh sẽ trở thành người nhà của cô. Không liên quan đến tình yêu, không liên quan đến tình thân, chỉ là một người phải ở bên một người.
"Anh thường dắt phụ nữ về nhà sao?"
Anh lắc đầu: "Cũng không thường, tôi không thích biến nơi này thành chốn ăn chơi."
"Rất tốt." Dương Ngọc Nhã hài lòng, nhìn anh chăm chú: "Chúng ta kết hôn rồi, anh ngoài ăn chơi đàng hiếm thế nào cũng được, nhưng đừng dẫn người phụ nữ nào trở về cả, như thế tôi rất khó xử."
Lê Minh Thành cười châm biếm: "Hôn nhân không tình yêu thật tốt, ăn chơi đàng điểm đều được phép..."
Anh nói thế, cô mới hỏi một câu: "Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"
"Về chuyện tình cảm thì đừng hỏi" Anh nhìn chăm chú vào vẻ mặt khó xử của cô,
đôi mắt đen kia vẫn rất bình tĩnh.
"Ừa, vậy cũng không hỏi nữa."
Dương Ngọc Nhã thẳng thắn, Lê Minh Thành rất tán thưởng.
"Tôi muốn đi nghỉ." Cô bỏ lon bia trong tay xuống, ngáp một cái.
"Đi theo tôi." Anh dẫn cô lên lầu hai.
"Có bổn phòng, cô thích phòng nào?" Ngón tay Lê Minh Thành chỉ qua.
Cô không thèm chọn, tự mình đi đến cửa một phòng, lười biếng nói: "Phòng này đi."
Vừa muốn đẩy cửa ra, anh gọi cô lại: "Chờ một lát"
Dương Ngọc Nhã quay đầu lại: "Sao thế?"
"Đó là phòng tôi..."
Đi theo anh vào cửa lớn của biệt thự, cô đứng trước cửa im lặng quan sát. Trong biệt thự có vẻ xa hoa, màn cửa màu lam nhạt, giấy dán tường màu trắng, phòng khách bày một bộ ghế sô pha màu xám tro, mỗi đồ dùng trong nhà đều sạch sẽ giống như đồ triển lãm trong bảo tàng.
"Vào đi." Anh ngoắc tay với cô.
"Tôi ở phòng nào?"
Lê Minh Thành rót cho cô ly nước trái cây, nghi hoặc hỏi: "Muốn đi ngủ ngay bây giờ sao?"
"Chứ còn muốn làm gì nữa?" Lời vừa ra khỏi miệng, cô lập tức cảm thấy không ổn: "Anh đừng hiểu lầm, ý của tôi là..."
"Tôi biết." Anh cắt ngang lời cô: "Đừng căng thẳng, tôi sẽ không làm gì cô đâu."
Cảm giác bị anh nhìn thấu, Dương Ngọc Nhã ngượng ngùng đi đến ngồi lên ghế sô pha. Từ bây giờ, cô phải học cách làm quen với nơi này, bao gồm cả anh.
"Vì sao lúc nãy cố không gọi cửa?" Lê Minh Thành ngồi lên ghế sa lon đối diện cô, trong tay cầm lon bia.
"Kêu cũng vô dụng thôi" Cô thở dài bất đắc dĩ: "Mẹ tôi sẽ không mở cửa cho tôi."
"Vậy ba cô đâu?" Anh uống một hớp bia, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Dương Ngọc Nhã mệt mỏi dựa vào ghế sô pha: "Đi đánh bạc".
"Trong nhà còn ai khác không?" Lê Minh Thành lại hỏi.
"Còn có một đứa em hai mươi ba tuổi, là tên lưu manh" Cô không hề giấu giếm mà nói thẳng với anh, dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ biết.
Lê Minh Thành không hỏi nữa, một tay chống lên trán, lắc lon bia trong tay.
"Có còn bia không?"
Anh nâng đôi mắt mơ màng lên nhìn cô, cười hỏi: "Cô muốn uống à?"
"Ừ!" Dương Ngọc Nhã gật đầu.
"Không sợ uống rồi tôi lại cợt nhả với cô sao?"
Cô lắc đầu: "Anh nói như thế, người khác còn nghĩ rằng anh khiêu khích đấy."
Lê Minh Thành khẽ cười một tiếng, lập tức nhìn qua cô, nhìn từ trên xuống dưới, chọc ghẹo với nghĩa sâu xa: "Thật ra... Cô cũng không tệ"
Thật sự cô không tệ, chỉ là so với những người phụ nữ lẳng lơ kia thì kém xa.
"Lấy bia đi"
Lê Minh Thành đứng dậy lấy mấy lon bia để trước mặt cô: "Buổi tối khi liên hoan không uống sao?"
"Không có, chỉ khi tâm trạng không tốt tôi mới uống rượu"
Cô nói rất thẳng thắn, anh cười theo: "Tôi cũng thế."
Dương Ngọc Nhã kéo nắp lon bia, ngửa cằm lên uống một hớp lớn. Bởi vì uống quá nhanh nên cô bị sặc, ho vài cái.
"Vì sao tâm trạng lại không tốt?" Lê Minh Thành hỏi.
Cô trợn mắt nói: "Đối với một người không có nhà để về, anh nghĩ tâm trạng có tốt được không?"
"Sau này không có nơi để đi có thể đi đến đây" Anh nhanh chóng nói ra, trong mắt lóe lên vẻ luyến tiếc.
Chẳng trách anh đồng tình, chẳng mấy chốc nơi này sẽ trở thành nhà mới của cô, mà anh sẽ trở thành người nhà của cô. Không liên quan đến tình yêu, không liên quan đến tình thân, chỉ là một người phải ở bên một người.
"Anh thường dắt phụ nữ về nhà sao?"
Anh lắc đầu: "Cũng không thường, tôi không thích biến nơi này thành chốn ăn chơi."
"Rất tốt." Dương Ngọc Nhã hài lòng, nhìn anh chăm chú: "Chúng ta kết hôn rồi, anh ngoài ăn chơi đàng hiếm thế nào cũng được, nhưng đừng dẫn người phụ nữ nào trở về cả, như thế tôi rất khó xử."
Lê Minh Thành cười châm biếm: "Hôn nhân không tình yêu thật tốt, ăn chơi đàng điểm đều được phép..."
Anh nói thế, cô mới hỏi một câu: "Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"
"Về chuyện tình cảm thì đừng hỏi" Anh nhìn chăm chú vào vẻ mặt khó xử của cô,
đôi mắt đen kia vẫn rất bình tĩnh.
"Ừa, vậy cũng không hỏi nữa."
Dương Ngọc Nhã thẳng thắn, Lê Minh Thành rất tán thưởng.
"Tôi muốn đi nghỉ." Cô bỏ lon bia trong tay xuống, ngáp một cái.
"Đi theo tôi." Anh dẫn cô lên lầu hai.
"Có bổn phòng, cô thích phòng nào?" Ngón tay Lê Minh Thành chỉ qua.
Cô không thèm chọn, tự mình đi đến cửa một phòng, lười biếng nói: "Phòng này đi."
Vừa muốn đẩy cửa ra, anh gọi cô lại: "Chờ một lát"
Dương Ngọc Nhã quay đầu lại: "Sao thế?"
"Đó là phòng tôi..."