Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Chương 15: Chú ba, chú tới mức này rồi sao? Chuyện này rất nghiêm trọng, bọn họ vội vàng chạy tới báo cho Cố Thành Trung cùng với ông cụ Cố. Hai người nghe thấy vậy vội vàng xuống lầu. Ở trong phòng khách, Hứa Trúc Linh dựa vào ghế sô pha, mặt mũi tái mét. Một chân đạp ở sau lưng, trên mặt bị đánh một cái, thân thể gầy yếu của cô sao có thể chịu được ? Cố Thành Trung nhìn thấy hình ảnh này, mắt phượng khẽ nhíu lại, vội vàng bước tới. Ông cụ Cố, Cố Chí Thanh cũng nhíu đôi lông mày đã bạc trắng, nện cây gậy lên mặt đất một tiếng rất lớn. “Chuyện gì thế này, người đang êm đẹp sao tự dưng lại biến thành như vậy?” Cố Trường An muốn đánh đòn phủ đầu, lập tức mở miệng nói: “Ông nội, cô gái này chơi ở vườn hoa sau nhà muốn quyến rũ cháu, không nghĩ tới sau khi bị cháu từ chối lại muốn cưỡng ép. Cháu liền ra tay dạy dỗ cô ta một chút, ông nội là người cương trực, nhất định sẽ không chịu nổi khi có loại giúp việc bại hoại này!” Ông cụ Cố vừa nghe liền biết Cố Trường An nói dối, còn chưa kịp quát lớn thì đã bị Cố Thành Trung chặn họng. Anh mở miệng bình tĩnh hỏi: “Cậu nói, cô ấy quyến rũ cậu?” Anh gằn từng chữ một, giọng điệu giống như băng tuyết bắc cực, lại giống như địa ngục u tối vọng về. Cố Trường An không khỏi rùng mình, chút men say cuối cùng đều biến thành mồ hôi lạnh ứa ra sau lưng. Thế mà anh ta lại cảm thấy sợ hãi… Cố Trường An thẳng lưng, nếu như đã nói như vậy, vậy thì càng không thể sửa miệng. “Đúng thế, là cô ta quyến rũ cháu! Ỷ vào bản thân có vài phần nhan sắc, đã muốn trèo cao, điển hình của loại người hám danh lợi, muốn được gả vào trong nhà giàu!” Hứa Trúc Linh nghe được những lời này, rất muốn mở miệng mắng anh ta một tiếng “vô sỉ”, nhưng hiện tại cô không có chút sức lực nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta đảo trái thành phải, biến trắng thành đen. Cô không phải loại người như vậy… Liệu Cố Thành Trung có tin cô không? Cố gắng sức nâng tay, gian nan giữ chặt lấy tay Cố Thành Trung. Cố Thành Trung vừa chuyển mắt đã lập tức nhìn thấy đôi mắt chứa đầy hơi nước của cô, ánh mắt quật cường như thế, giống như cầu xin anh tin cô. Lòng của anh bỗng chốc mềm nhũn. Anh nhanh chóng bế ngang cô lên, cho người đi mời bác sĩ tới. Cố Trường An nhìn thấy anh khẩn trương lo lắng như thế, không khỏi mở miệng làu bàu: “Chú ba, chú phải làm tới nước này hay sao? Chỉ là một đứa giúp việc mà thôi.” “Đợi chút nữa tôi sẽ tính sổ với cậu!” Cố Thành Trung lạnh giọng, sau đó ôm người rời đi. Cố Trường An nghe vậy thì bực bội: “Một con nhỏ giúp việc mà thôi, chú ba làm sao vậy? Chẳng lẽ con nhóc đó cũng đã từng quyến rũ chú ba?” Vừa dứt lời, cây gậy của ông cụ Cố đã lao tới đập mạnh vào đầu gối của anh ta. Cố Trường An “rầm” một tiếng quỳ ở trên mặt đất, đau tới mức kêu la oai oái. “Ông nội…” “Câm miệng cho ta! Mày có biết người ban nãy là ai không? Mày cho rằng những lời ban nãy của mày có thể lừa được người sao? Nếu như mợ ba của mày có việc gì, tao sẽ đánh chết mày!” Lời này vừa nói ra, Cố Trường An trợn mắt há hốc mồm. Thế mà cô lại không phải là người giúp việc, mà là đối tượng đính ước của chú ba. Lúc trước cha anh ta từng nhắc với anh ta chuyện này, nhưng anh ta lại không hề để ý, cho là đối phương nhất định sẽ không kiên trì được bao lâu sẽ chạy trối chết. Không nghĩ tới kẻ quái dị kia lại tìm được một người vợ tương lai xinh đẹp như vậy, dựa vào cái gì chứ! Cố Trường An không chỉ có cảm giác sợ, mà còn sinh ra cảm giác oán hận chán ghét. Lúc này, ở trong phòng… Bác sĩ gia đình đã vội vàng tới. Vết thương trên má cô đã đụng tới màng tai, khiến màng nhĩ bị tổn thương, có lẽ sẽ bị điếc một khoảng thời gian. Nhưng cũng may vết thương không quá nghiêm trọng, chỉ là bị điếc tạm thời mà thôi. Sau khi thoa thuốc xong, Hứa Trúc Linh vẫn cau mày nhăn mặt, dường như khổ không nói nên lời. Bác sĩ để ý thấy lúc nằm cô vẫn không thoải mái, suy đoán có lẽ sau lưng cô còn có vết thương. Bác sĩ xoay người cô lại, kéo váy xuống nhìn một chút, phát hiện một vết thâm to, xung quanh còn bị xước, nhiều chỗ gai đâm sau vào trong da thịt còn chưa được lấy ra. Cố Thành Trung nhìn thấy hình ảnh này, mắt lập tức đỏ lên. Anh không nói hai lời, xoay người rời đi, vọt xuống dưới lầu. “Chú ba, chú… Chú muốn làm gì?”