Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1253
Chương 1253
“Con bé đang vui vẻ cái gì?” Cậu hỏi cô cung nữ.
Cô cung nữ lắc đầu: “Cơm Nắm rất là ngoan, bình thường không rời khỏi tôi, sẽ không khóc nháo, cũng không thích cười: “Cơm Nắm?”
“Đứa nhỏ mà Vương hậu mang về, không có tên, tôi cũng không biết con bé họ gì tên gì, thấy con bé mũm mĩm tròn tròn, nên cứ gọi là Cơm Nắm”
“Cơm Nắm? Tên không được, con bé cũng không tính là béo, cứ gọi là Cynthia đi”
Cynthia, nữ thần ánh trăng của Hy Lạp cổ đại. Ánh mắt của cô bé long lanh, giống như là nCôi sao trên chín tầng mây, nụ cười cũng giống như trăng sáng, khiến cho nội tâm người ta sáng ngời, gọi bằng cái tên này cũng quá là thích hợp.
Tạm thời đứa nhỏ này ở lại bên cạnh cậu, cứ đi theo họ của cậu đi, cậu ta ngang vai vế với mẹ của con bé, dựa theo bối phận mà nói, con bé cũng phải gọi cậu một tiếng chú.
Cậu ta chọc chọc hai má béo ú của đứa nhỏ, cô bé cho rằng cậu ta lại đang chơi trò gì đó với cô bé, cô bé vui tươi hớn hở mà hoa chân múa tay cực kỳ vui sướng.
Khóe miệng vốn buộc chặt của Diên cũng dần dần giãn ra, chậm rãi có độ ấm.
Nhưng ngay lúc cậu ta đang vui vẻ, cô bé này thế mà lại tiểu rồi.
Ngày mùa hè được bao trong tấm chăn mỏng, cậu ta cảm nhận được trên ngực nóng nóng, cậu còn có hơi sửng sốt, lập tức hiểu được.
Cậu ta giống như là ném đi một củ khoai lang phỏng tay, trực tiếp nhét đứa nhỏ vào trong lòng của thân tín đứng bên cạnh.
Đứa nhỏ vừa rời khỏi thì bắt đầu gào khóc, kéo cổ họng, khiến cho người ta nghe thấy mà hết sức đau lòng.
Sau đó anh ta lại giao cho cung nữ, đứa nhỏ vẫn khóc lóc như cũ.
Nhất thời Diên không hề cáu kỉnh, cậu nhìn một vũng sậm màu trên bộ tây trang mà cậu vừa mới thay ra, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Đưa con bé cho tôi đi “Vâng”
Cô cung nữ nơm nớp lo sợ.
Diên lại ôm đứa nhỏ về một lần nữa, Cynthia mới yên tĩnh đi rất nhiều, cô bé lại chớp mắt to, tràn đầy tò mò mà nhìn Diên.
“Từ giờ trở đi, cháu chính là người của trấn Kettering bọn chú rồi, chú là chú của cháu. Trước khi chú còn chưa đưa cháu vật quy nguyên chủ, thì cháu chính là thuộc về chú, hiểu chưa?”
Cậu ta giống như là đang biểu thị công khai chủ quyền, nhưng đứa bé còn quá nhỏ không biết phải làm sao, căn bản nghe không hiểu được cậu ta đang nói cái gì.
Diên cùng đưa cung nữ dẫn về, không nhúng tay vào chuyện ở hoàng cung.
Halley bận trong bận ngoài, cũng sắp phải chôn vùi nửa cái mạng rồi, cuối cùng mới thuận lợi kế vị trong sự ủng hộ của các đại thần.
Anh ta không giết Charles, chỉ giam cầm vào nơi sâu nhất trong cung điện.
Halley bớt thời gian đi tới trấn Kettering, muốn tính sổ với Diên một chút.
Nhưng vừa vào cửa đã nhìn thấy Diên đứng bên cái nôi bên cạnh giường, đang chọc chọc đứa nhỏ chơi.
Trên chiếc nôi có treo một cái chuông, nôi nhoáng lên một cái, chuông cũng phát ra âm thanh.
Trong miệng con nhóc kia đang ngậm núm vú cao su, rất nghiêm túc mà nhìn chiếc chuông, chốc lát lại nhìn Diên, bộ dáng làm không biết chán.
“Đây là tình huống gì vậy?”
Halley mở rộng tâm mắt, ông chủ của trấn Kettering tiếng tăm lừng lẫy, một người sát phạt quyết đoán, giờ phút này thế mà lại dắt theo đứa nhỏ?
Khóe miệng còn gợi lên nụ cười ngọt ngào nữa?
Đây là ánh mắt gì chứ?
“Con bé đang vui vẻ cái gì?” Cậu hỏi cô cung nữ.
Cô cung nữ lắc đầu: “Cơm Nắm rất là ngoan, bình thường không rời khỏi tôi, sẽ không khóc nháo, cũng không thích cười: “Cơm Nắm?”
“Đứa nhỏ mà Vương hậu mang về, không có tên, tôi cũng không biết con bé họ gì tên gì, thấy con bé mũm mĩm tròn tròn, nên cứ gọi là Cơm Nắm”
“Cơm Nắm? Tên không được, con bé cũng không tính là béo, cứ gọi là Cynthia đi”
Cynthia, nữ thần ánh trăng của Hy Lạp cổ đại. Ánh mắt của cô bé long lanh, giống như là nCôi sao trên chín tầng mây, nụ cười cũng giống như trăng sáng, khiến cho nội tâm người ta sáng ngời, gọi bằng cái tên này cũng quá là thích hợp.
Tạm thời đứa nhỏ này ở lại bên cạnh cậu, cứ đi theo họ của cậu đi, cậu ta ngang vai vế với mẹ của con bé, dựa theo bối phận mà nói, con bé cũng phải gọi cậu một tiếng chú.
Cậu ta chọc chọc hai má béo ú của đứa nhỏ, cô bé cho rằng cậu ta lại đang chơi trò gì đó với cô bé, cô bé vui tươi hớn hở mà hoa chân múa tay cực kỳ vui sướng.
Khóe miệng vốn buộc chặt của Diên cũng dần dần giãn ra, chậm rãi có độ ấm.
Nhưng ngay lúc cậu ta đang vui vẻ, cô bé này thế mà lại tiểu rồi.
Ngày mùa hè được bao trong tấm chăn mỏng, cậu ta cảm nhận được trên ngực nóng nóng, cậu còn có hơi sửng sốt, lập tức hiểu được.
Cậu ta giống như là ném đi một củ khoai lang phỏng tay, trực tiếp nhét đứa nhỏ vào trong lòng của thân tín đứng bên cạnh.
Đứa nhỏ vừa rời khỏi thì bắt đầu gào khóc, kéo cổ họng, khiến cho người ta nghe thấy mà hết sức đau lòng.
Sau đó anh ta lại giao cho cung nữ, đứa nhỏ vẫn khóc lóc như cũ.
Nhất thời Diên không hề cáu kỉnh, cậu nhìn một vũng sậm màu trên bộ tây trang mà cậu vừa mới thay ra, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Đưa con bé cho tôi đi “Vâng”
Cô cung nữ nơm nớp lo sợ.
Diên lại ôm đứa nhỏ về một lần nữa, Cynthia mới yên tĩnh đi rất nhiều, cô bé lại chớp mắt to, tràn đầy tò mò mà nhìn Diên.
“Từ giờ trở đi, cháu chính là người của trấn Kettering bọn chú rồi, chú là chú của cháu. Trước khi chú còn chưa đưa cháu vật quy nguyên chủ, thì cháu chính là thuộc về chú, hiểu chưa?”
Cậu ta giống như là đang biểu thị công khai chủ quyền, nhưng đứa bé còn quá nhỏ không biết phải làm sao, căn bản nghe không hiểu được cậu ta đang nói cái gì.
Diên cùng đưa cung nữ dẫn về, không nhúng tay vào chuyện ở hoàng cung.
Halley bận trong bận ngoài, cũng sắp phải chôn vùi nửa cái mạng rồi, cuối cùng mới thuận lợi kế vị trong sự ủng hộ của các đại thần.
Anh ta không giết Charles, chỉ giam cầm vào nơi sâu nhất trong cung điện.
Halley bớt thời gian đi tới trấn Kettering, muốn tính sổ với Diên một chút.
Nhưng vừa vào cửa đã nhìn thấy Diên đứng bên cái nôi bên cạnh giường, đang chọc chọc đứa nhỏ chơi.
Trên chiếc nôi có treo một cái chuông, nôi nhoáng lên một cái, chuông cũng phát ra âm thanh.
Trong miệng con nhóc kia đang ngậm núm vú cao su, rất nghiêm túc mà nhìn chiếc chuông, chốc lát lại nhìn Diên, bộ dáng làm không biết chán.
“Đây là tình huống gì vậy?”
Halley mở rộng tâm mắt, ông chủ của trấn Kettering tiếng tăm lừng lẫy, một người sát phạt quyết đoán, giờ phút này thế mà lại dắt theo đứa nhỏ?
Khóe miệng còn gợi lên nụ cười ngọt ngào nữa?
Đây là ánh mắt gì chứ?