-
Chương 68
Mạnh Hùng nhìn Hà Chấn Đồng cười khinh miệt.
“Với bản lĩnh của ngươi?”
Giọng nói chế giễu của Mạnh Hùng vang lên.
Hà Chấn Đồng nghe Mạnh Hùng nói vậy, anh không hề tức giận mà ngược lại còn bình tĩnh vô cùng.
Hà Chấn Đồng nhích mép môi cười gian tà, anh vươn tay lên ra lệnh cho thuộc hạ của mình bất đầu tấn công.
Từ bốn phía không biết bao nhiêu người xông tới, bao vây chặt chẽ đám người của Mạnh Hùng và Hàn Mạc.
Mạnh Hùng quan sát sắc mặt Hàn Mạc, cô đứng ngay chính giữa đám thuộc hạ của mình.
Nét mặt bình tĩnh, cặp mắt sắc bén nhìn thẳng vào người của Hà Chấn Đồng.
Trong hoàn cảnh như thế này, mà Hàn Mạc không hề tỏa ra chút sợ sệt hay lo lắng.
Trong ánh mắt cô hiện lên tia thích thú.
Nếu so ra trong tất cả mọi người, thì Mạnh Hùng và Hàn Mạc là cùng chung một loại người.
Hai người điều là những kẻ luôn tỏa ra kiêu ngạo và đầy tự tin.
Họ vẫn bình tĩnh cho dù là đang ở trong hòan cảnh, ngàn cân treo sợ tóc.
Hai người điều là những kẻ, ra tay tàn nhẫn, thà giết lầm còn hơn là bỏ sót.
Sự vô tình và lạnh lùng của họ, làm người ta nhìn vào phải lạnh cả sống lưng.
Hai người điều ngang ngược và bá đạo như nhau.
Trong lúc Mạnh Hùng quan sát Hàn Mạc, thì cô cũng quan sát anh.
Người đàn ông này, thật đáng để anh sưng Hùng sưng bá trong giới hắc đạo.
Khuôn mặt trầm tĩnh, cặp mắt quyết đoán không hề có sự do dự.
Trên người anh tỏa ra khí thế của một bật đế vương.
Thuộc hạ của Hà Chấn Đồng tay cầm mã tấu xông tới, mười mấy tên nhắm vào người của Mạnh Hùng mà chém xuống.
Những người còn lại, thì tấn công thuộc hạ của Mạnh Hùng và Hàn Mạc.
Hà Chấn Đồng không chỉ muốn đoạt lấy khẩu súng kia, hắn còn muốn lấy cả mạng của Mạnh Hùng.
Nếu trừ khử được Mạnh Hùng thì Mạnh Khang sẽ nắm chắc Mạnh Gia trong lòng bàn tay.
Tên nào vừa tới gần Mạnh Hùng điều bị Trần Siêu và Ngô Đức xử lý gọn gàng.
Hai bên đánh nhau kịch liệt, Mạnh Hùng và Hàn Mạc bình tĩnh đứng im tại chổ để thuộc hạ của mình đối phó với họ.
Thuộc hạ của Hà Chấn Đồng chỉ được sự liều lĩnh cùng với sức mạnh.
Họ không phải là những kẻ, biết võ thuật hay được huấn luyện đàng hoàn, như thuộc hạ của Mạnh Hùng và Hàn Mạc.
Trong tích tắc hơn phân nửa, thuộc hạ của Hà Chấn Đồng đã bị đánh bại.
Hà Chấn Đồng tức giận, anh ra hiệu cho thuộc hạ của mình, lấy khăn che miệng và mũi của họ lại.
Từ trong túi họ lấy ra những quả bơm khói quăng về phía của Mạnh Hùng và Hàn Mạc.
Tiếng nổ vang lên, khói bay mịt mù.
Tất cả mọi người điều dùng tay che miệng và mũi của mình lại.
Lần này Mạnh Hùng thật sự nổi giận, anh một tay che miệng một tay rút dây nịt trên thắt lưng ra.
Mạnh Hùng dũ một cái dây nịt trở thành một cây kiếm vô cùng sắc bén.
Cặp mắt chim ưng giờ vì tức giận, mà hiện lên những tia máu đỏ.
Nhìn vào y như ma quỷ đến từ địa ngục.
Anh vươn tay nhắm vào thuộc hạ của Hà Chấn Đồng mà chém xuống.
Nhát dao vừa chuẫn vừa độc ác, chém xuống làm người ta nhìn vào phải rùng mình vì sợ hãi.
Hàn Mạc nhìn Mạnh Hùng, cô gật đầu khen ngợi.
Anh quả thật không phải là người tầm thường.
Trong hổn loạn hai bên đánh nhau kịch liệt, có một tên thuộc hạ của Hà Chấn Đồng, không biết trời cao đất rộng.
Hắn nhìn thấy Hàn Mạc đứng chính giữa không có phòng bị gì.
Trong lòng thầm nghĩ, chắc cô không phải là người tầm thường.
Nếu đã được người bảo vệ, chắc cô cũng là nhân vật quan trọng.
Dù sao cô là phụ nữ chân yếu tay mềm, nên sẽ dể dàng đối phó hơn.
Hắn cầm mã tấu, đi xăm xăm tới định bắt Hàn Mạc làm con tin.
Hàn Mạc nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn ta, cô cười khinh thường.
Lá gan của hắn thật lớn, dám dại dột mà vuốt râu hùm.
Cặp mắt sắc bén của Hàn Mạc nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Tên thuộc hạ của Hà Chấn Đồng bị ánh mắt nguy hiểm của Hàn Mạc nhìn, làm hắn bất giác dừng các động tác của mình lại trong giây lác.
Trong lòng hắn hiện lên cảm giác bất an, nhưng hắn không biết là đó là vì lý do gì.
Trong lúc hoảng loạn một tiếng súng vang lên, lôi cuốn sự chú ý của mọi người.
Tên thuộc hạ của Hà Chấn Đồng thấy Hàn Mạc không để ý đến mình, liền nghĩ đây là thời cơ thích hợp để hắn bắt lấy Hàn Mạc.
Anh nhanh chân xông tới, tay phải cầm mã tấu muốn kề vào cổ của cô.
Hàn Mạc ung dung đứng đó, hai tay đúc vào túi quần, cô nhích môi cười nham hiểm.
Đôi chân thon dài, với đôi giày cao cót 10cm đế nhọn.
Hàn Mạc vươn chân lên, đá vào bàn tay phải đang cầm mã tấu của hắn.
“Rắc........”
Tiếng xương bị gãy vang lên.
Bàn tay hắn bị đế giày nhọn liễu của Hàn Mạc đá trúng làm gãy xương.
Cây mã tấu sắc bén bị đá vang ra thật xa, hắn đau đớn tay trái túm lấy tay phải của mình.
Tên thuộc hạ của Hà Chấn Đồng, trong lòng sợ hãi khi đối diện với khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc của Hàn Mạc.
Từ người cô toả ra sát khí đằng đằng, làm hắn lo sợ lùi về phía sau vài bước.
Cặp mắt đề phòng của hắn dán lên nguời của Hàn Mạc.
Hàn Mạc khí thế oai nghiêm, tay vẫn đặt trong túi quần, cô bước đi vững vàng về phía hắn.
Hàn Mạc vừa bước tới một bước, hắn lại lùi về sau một bước.
Hai người cứ như vậy, đến khi lưng hắn đụng phải bức tường lạnh lẽo ở phía sau.
“Với bản lĩnh của ngươi?”
Giọng nói chế giễu của Mạnh Hùng vang lên.
Hà Chấn Đồng nghe Mạnh Hùng nói vậy, anh không hề tức giận mà ngược lại còn bình tĩnh vô cùng.
Hà Chấn Đồng nhích mép môi cười gian tà, anh vươn tay lên ra lệnh cho thuộc hạ của mình bất đầu tấn công.
Từ bốn phía không biết bao nhiêu người xông tới, bao vây chặt chẽ đám người của Mạnh Hùng và Hàn Mạc.
Mạnh Hùng quan sát sắc mặt Hàn Mạc, cô đứng ngay chính giữa đám thuộc hạ của mình.
Nét mặt bình tĩnh, cặp mắt sắc bén nhìn thẳng vào người của Hà Chấn Đồng.
Trong hoàn cảnh như thế này, mà Hàn Mạc không hề tỏa ra chút sợ sệt hay lo lắng.
Trong ánh mắt cô hiện lên tia thích thú.
Nếu so ra trong tất cả mọi người, thì Mạnh Hùng và Hàn Mạc là cùng chung một loại người.
Hai người điều là những kẻ luôn tỏa ra kiêu ngạo và đầy tự tin.
Họ vẫn bình tĩnh cho dù là đang ở trong hòan cảnh, ngàn cân treo sợ tóc.
Hai người điều là những kẻ, ra tay tàn nhẫn, thà giết lầm còn hơn là bỏ sót.
Sự vô tình và lạnh lùng của họ, làm người ta nhìn vào phải lạnh cả sống lưng.
Hai người điều ngang ngược và bá đạo như nhau.
Trong lúc Mạnh Hùng quan sát Hàn Mạc, thì cô cũng quan sát anh.
Người đàn ông này, thật đáng để anh sưng Hùng sưng bá trong giới hắc đạo.
Khuôn mặt trầm tĩnh, cặp mắt quyết đoán không hề có sự do dự.
Trên người anh tỏa ra khí thế của một bật đế vương.
Thuộc hạ của Hà Chấn Đồng tay cầm mã tấu xông tới, mười mấy tên nhắm vào người của Mạnh Hùng mà chém xuống.
Những người còn lại, thì tấn công thuộc hạ của Mạnh Hùng và Hàn Mạc.
Hà Chấn Đồng không chỉ muốn đoạt lấy khẩu súng kia, hắn còn muốn lấy cả mạng của Mạnh Hùng.
Nếu trừ khử được Mạnh Hùng thì Mạnh Khang sẽ nắm chắc Mạnh Gia trong lòng bàn tay.
Tên nào vừa tới gần Mạnh Hùng điều bị Trần Siêu và Ngô Đức xử lý gọn gàng.
Hai bên đánh nhau kịch liệt, Mạnh Hùng và Hàn Mạc bình tĩnh đứng im tại chổ để thuộc hạ của mình đối phó với họ.
Thuộc hạ của Hà Chấn Đồng chỉ được sự liều lĩnh cùng với sức mạnh.
Họ không phải là những kẻ, biết võ thuật hay được huấn luyện đàng hoàn, như thuộc hạ của Mạnh Hùng và Hàn Mạc.
Trong tích tắc hơn phân nửa, thuộc hạ của Hà Chấn Đồng đã bị đánh bại.
Hà Chấn Đồng tức giận, anh ra hiệu cho thuộc hạ của mình, lấy khăn che miệng và mũi của họ lại.
Từ trong túi họ lấy ra những quả bơm khói quăng về phía của Mạnh Hùng và Hàn Mạc.
Tiếng nổ vang lên, khói bay mịt mù.
Tất cả mọi người điều dùng tay che miệng và mũi của mình lại.
Lần này Mạnh Hùng thật sự nổi giận, anh một tay che miệng một tay rút dây nịt trên thắt lưng ra.
Mạnh Hùng dũ một cái dây nịt trở thành một cây kiếm vô cùng sắc bén.
Cặp mắt chim ưng giờ vì tức giận, mà hiện lên những tia máu đỏ.
Nhìn vào y như ma quỷ đến từ địa ngục.
Anh vươn tay nhắm vào thuộc hạ của Hà Chấn Đồng mà chém xuống.
Nhát dao vừa chuẫn vừa độc ác, chém xuống làm người ta nhìn vào phải rùng mình vì sợ hãi.
Hàn Mạc nhìn Mạnh Hùng, cô gật đầu khen ngợi.
Anh quả thật không phải là người tầm thường.
Trong hổn loạn hai bên đánh nhau kịch liệt, có một tên thuộc hạ của Hà Chấn Đồng, không biết trời cao đất rộng.
Hắn nhìn thấy Hàn Mạc đứng chính giữa không có phòng bị gì.
Trong lòng thầm nghĩ, chắc cô không phải là người tầm thường.
Nếu đã được người bảo vệ, chắc cô cũng là nhân vật quan trọng.
Dù sao cô là phụ nữ chân yếu tay mềm, nên sẽ dể dàng đối phó hơn.
Hắn cầm mã tấu, đi xăm xăm tới định bắt Hàn Mạc làm con tin.
Hàn Mạc nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn ta, cô cười khinh thường.
Lá gan của hắn thật lớn, dám dại dột mà vuốt râu hùm.
Cặp mắt sắc bén của Hàn Mạc nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Tên thuộc hạ của Hà Chấn Đồng bị ánh mắt nguy hiểm của Hàn Mạc nhìn, làm hắn bất giác dừng các động tác của mình lại trong giây lác.
Trong lòng hắn hiện lên cảm giác bất an, nhưng hắn không biết là đó là vì lý do gì.
Trong lúc hoảng loạn một tiếng súng vang lên, lôi cuốn sự chú ý của mọi người.
Tên thuộc hạ của Hà Chấn Đồng thấy Hàn Mạc không để ý đến mình, liền nghĩ đây là thời cơ thích hợp để hắn bắt lấy Hàn Mạc.
Anh nhanh chân xông tới, tay phải cầm mã tấu muốn kề vào cổ của cô.
Hàn Mạc ung dung đứng đó, hai tay đúc vào túi quần, cô nhích môi cười nham hiểm.
Đôi chân thon dài, với đôi giày cao cót 10cm đế nhọn.
Hàn Mạc vươn chân lên, đá vào bàn tay phải đang cầm mã tấu của hắn.
“Rắc........”
Tiếng xương bị gãy vang lên.
Bàn tay hắn bị đế giày nhọn liễu của Hàn Mạc đá trúng làm gãy xương.
Cây mã tấu sắc bén bị đá vang ra thật xa, hắn đau đớn tay trái túm lấy tay phải của mình.
Tên thuộc hạ của Hà Chấn Đồng, trong lòng sợ hãi khi đối diện với khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc của Hàn Mạc.
Từ người cô toả ra sát khí đằng đằng, làm hắn lo sợ lùi về phía sau vài bước.
Cặp mắt đề phòng của hắn dán lên nguời của Hàn Mạc.
Hàn Mạc khí thế oai nghiêm, tay vẫn đặt trong túi quần, cô bước đi vững vàng về phía hắn.
Hàn Mạc vừa bước tới một bước, hắn lại lùi về sau một bước.
Hai người cứ như vậy, đến khi lưng hắn đụng phải bức tường lạnh lẽo ở phía sau.