-
Chương 20
Mạnh Hùng ôm Kiều Nhi lên phòng mình.
Trên đường đi đến phòng anh, Mạnh Hùng và Kiều Nhi đi ngang qua một căn phòng.
Trong phòng trang trí theo kiểu công chúa, trên tường được sơn màu hồng nhạt, có 2 cô giúp việc đang cẩn thận quét dọn.
Trong lòng Kiều Nhi hiện lên hàng lọt nghi vấn,
“Chủ nhân của căn phòng này là ai?
Chẳng lẽ là người phụ nữ của Mạnh Hùng.”
Suốt đoạn đường đi đến phòng anh, Kiều Nhi không nói gì.
Trong lòng cứ bồn chồn khó chịu.
Vào đến phòng Kiều Nhi dìu Mạnh Hùng ngồi trên giường, để lưng anh dựa vào đầu giường.
Thái độ của Kiều Nhi đối với Mạnh Hùng, đột nhiên trở nên lạnh nhạt, không còn vẻ ân cần của vừa rồi.
Mạnh Hùng không biết trong lòng Kiều Nhi đang nghĩ điều gì.
Đúng như người ta thường nói, phụ nữ cũng giống như thời tiết, thay đổi thất thường.
Kiều Nhi xoay người bỏ đi, không biết vì sao, mỏi khi cô nghĩ đến việc anh có người phụ nữ khác, trong lòng cô tức giận vô cùng.
Cô không thể như mấy người phụ nữ khác, mắt nhấm mắt mở để người đàn ông của mình, trăng hoa bên ngoài.
Mạnh Hùng nhìn thấy thần sắc của Kiều Nhi không tốt, anh vươn tay nắm lấy tay cô.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên,
“Cóc cóc cóc.”
“Vào đi”
Mạnh Hùng bực bội nói.
Quản gia Nghiêm cung kính bước vào, đi theo sau ông là một người đàn ông Pháp.
Dáng người cao gầy, trên tay anh cầm một hợp dụng cụ y tế.
“Thiếu gia, bác sĩ Phillip đến để xem vết thương của cậu.”
Quản gia Nghiêm nhìn Mạnh Hùng đau lòng nói, trong lòng của ông Mạnh Hùng cũng giống như con ông.
“Phillip, tay trái của tôi bị viên đạn 4.25mm bắn trúng.”
Phillip nghe Mạnh Hùng nói liền gật đầu, anh mở hợp y tế ra lấy thuốc khử trùng và 1 cây dao mổ.
Phillip cầm dao mổ lên, định tiến hành tiểu phẫu.
Kiều Nhi dùng tay chặn anh lại, cô nhìn anh bằng cặp mắt khó tin.
“Ngài Phillip này, anh đừng nói với tôi, như vậy là anh định, mổ lấy viên đạn từ cánh tay anh ấy ra.”
Mạnh Hùng nhìn hành động khẩn trương này của Kiều Nhi, nét mặt anh hiện lên vẻ thích thú, anh thích nhất nhìn thấy Kiều Nhi lo lắng vì anh.
Phillip nghe Kiều Nhi nói vậy, anh bất giác cau mày, không lẽ cô gái này không tin vào tài nghệ của anh.
“Như vậy thì sao.”
“Sao anh không dùng thuốc gây tê, như vậy anh ấy sẽ đau chết mất.”
Lúc này Phillip mới hiểu ý của Kiều Nhi, anh nhìn Mạnh Hùng cười cười nói.
“Hùng, cô gái này là bạn gái của cậu.”
Phillip nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Hùng nhìn Kiều Nhi, anh liền hiểu.
Mạnh Hùng đã rơi vào vực thẩm của tình yêu.
“Không.”
Mạnh Hùng nói một cách nghiêm túc.
Kiều Nhi đang đứng trước mặt Mạnh Hùng, cô nghe anh nói vậy trong lòng hơi thất vọng.
Kiều Nhi chuyển tầm mắt của mình, cô không muốn nhìn Mạnh Hùng nữa.
Kiều Nhi chợt nhìn thấy bức ảnh một người con gái, khoảng 18 tuổi với nụ cười ngọt ngào, được đặt cẩn thận trên đầu giường của Mạnh Hùng.
Thì ra anh đã có người trong lòng.
Đúng như anh nói, cô quả thật không phải là bạn gái của anh.
“Cô ấy là vợ tương lai của tôi.”
Lời nói bá đạo của Mạnh Hùng vang lên, làm Kiều Nhi và Phillip điều bất ngờ.
Phillip biết Mạnh Hùng nhiều năm qua, nhưng Mạnh Hùng chưa từng xem phụ nữ ra gì, anh từng nói.
“Không có người phụ nữ nào, sứng để Mạnh Hùng tôi cưới làm vợ.”
Nhưng bay giờ anh lại nói như vậy, Phillip biết trong lòng Mạnh Hùng,
Kiều Nhi có bị trí thật quan trọng.
Kiều Nhi nghe Mạnh Hùng nói vậy liền tức giận, đàn ông đúng thật không thể nào tin gậy được.
Có người trong lòng rồi, mà còn ở đây nói năng như vậy.
“Tôi không phải.”
Kiều Nhi không thèm nhìn đến Mạnh Hùng, cô nói một cách cọc lóc.
Lúc này Phillip đã bất đầu tiến hành phẫu thuật, lấy viên đạn ra từ cánh tay Mạnh Hùng, mà không cần dùng đến thuốc gây tê.
Mạnh Hùng không hề kêu đau, anh chỉ cau mày chịu đựng nỗi đau xé thịt.
Đây không phải là lần đầu tiên anh trúng đạn.
Phillip đã là bác sĩ riêng của Mạnh Hùng nhiều năm, anh quá hiểu tính tình của Mạnh Hùng.
Cho dù là vết thương, có năng hơn hay sâu hơn, Mạnh Hùng cũng sẽ không dùng đến thuốc gây tê.
Lên được vị trí này trong hắc đạo, thì sẽ không tránh khỏi, có người đố kỵ.
Việc anh bị ám sát, được côi như là ăn cơm bữa.
Mạnh Hùng không hề quan tâm, nhưng một khi người nào dám đựng đến anh, thì kết cuộc của họ sẽ vô cùng thê thảm, dù có giết lầm Mạnh Hùng cũng sẽ không tha.
Băng bó vết thương xong, Phillip được quản gia Nghiêm đưa ra về.
Trong phòng chỉ còn lại Mạnh Hùng và Kiều Nhi.
Kiều Nhi đi vào phòng tắm, cầm ra một cái khăn thấm nước ấm.
Kiều Nhi đi đến ngồi xuống bên cạnh anh trên giường.
Cô nhẹ nhàng dùng khăn long lau mồ hôi trên trán anh.
Kiều Nhi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của anh, từng nét trên khuôn mặt Mạnh Hùng đã khắc sâu vào tâm trí của cô.
Trong lòng Kiều Nhi thầm nghĩ, người đàn ông hoàn mỹ này, sẽ không bao giờ thuộc về riêng cô.
Nét mặt Kiều Nhi liều trở nên lạnh nhạt, cô đứng lên xoay người định đi.
Mạnh Hùng thấy hành động đột ngột này của cô, anh vươn tay ôm cô vào lòng.
Mạnh Hùng không hề để ý đến vết thương trên tay của mình, lúc này đang rỉ máu vì hành động mạnh bạo của anh.
Anh nhìn thấy sự bài xích trong ánh mắt của cô, anh không muốn lại giống như lần trước, vì anh không quan tâm mà cô lại âm thầm bỏ đi.
“Sao vậy, em không vui?”
Mạnh Hùng yêu thương, ôm Kiều Nhi từ phía sau nói.
“Không cần anh quan tâm.”
Kiều Nhi vẫn giữ sự kiêu ngạo của bản thân mình, cô không muốn nói với anh là cô đang ghen.
“Sao đang giận anh.”
Mạnh Hùng xuống nước, nói chuyện dịu dàng với cô.
Vừa nói Mạnh Hùng vừa vùi khuôn mặt tuấn tú của mình, vào phía sau cổ của Kiều Nhi.
Anh hít vào một hơi, hương thơm của cô làm thần trí Mạnh Hùng mê đắm.
Anh xoay người Kiều Nhi lại, cặp mắt
thâm tình của anh, nhìn thẳng vào mắt của Kiều Nhi nói.
“Kiều Nhi, anh yêu em.”
Trên đường đi đến phòng anh, Mạnh Hùng và Kiều Nhi đi ngang qua một căn phòng.
Trong phòng trang trí theo kiểu công chúa, trên tường được sơn màu hồng nhạt, có 2 cô giúp việc đang cẩn thận quét dọn.
Trong lòng Kiều Nhi hiện lên hàng lọt nghi vấn,
“Chủ nhân của căn phòng này là ai?
Chẳng lẽ là người phụ nữ của Mạnh Hùng.”
Suốt đoạn đường đi đến phòng anh, Kiều Nhi không nói gì.
Trong lòng cứ bồn chồn khó chịu.
Vào đến phòng Kiều Nhi dìu Mạnh Hùng ngồi trên giường, để lưng anh dựa vào đầu giường.
Thái độ của Kiều Nhi đối với Mạnh Hùng, đột nhiên trở nên lạnh nhạt, không còn vẻ ân cần của vừa rồi.
Mạnh Hùng không biết trong lòng Kiều Nhi đang nghĩ điều gì.
Đúng như người ta thường nói, phụ nữ cũng giống như thời tiết, thay đổi thất thường.
Kiều Nhi xoay người bỏ đi, không biết vì sao, mỏi khi cô nghĩ đến việc anh có người phụ nữ khác, trong lòng cô tức giận vô cùng.
Cô không thể như mấy người phụ nữ khác, mắt nhấm mắt mở để người đàn ông của mình, trăng hoa bên ngoài.
Mạnh Hùng nhìn thấy thần sắc của Kiều Nhi không tốt, anh vươn tay nắm lấy tay cô.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên,
“Cóc cóc cóc.”
“Vào đi”
Mạnh Hùng bực bội nói.
Quản gia Nghiêm cung kính bước vào, đi theo sau ông là một người đàn ông Pháp.
Dáng người cao gầy, trên tay anh cầm một hợp dụng cụ y tế.
“Thiếu gia, bác sĩ Phillip đến để xem vết thương của cậu.”
Quản gia Nghiêm nhìn Mạnh Hùng đau lòng nói, trong lòng của ông Mạnh Hùng cũng giống như con ông.
“Phillip, tay trái của tôi bị viên đạn 4.25mm bắn trúng.”
Phillip nghe Mạnh Hùng nói liền gật đầu, anh mở hợp y tế ra lấy thuốc khử trùng và 1 cây dao mổ.
Phillip cầm dao mổ lên, định tiến hành tiểu phẫu.
Kiều Nhi dùng tay chặn anh lại, cô nhìn anh bằng cặp mắt khó tin.
“Ngài Phillip này, anh đừng nói với tôi, như vậy là anh định, mổ lấy viên đạn từ cánh tay anh ấy ra.”
Mạnh Hùng nhìn hành động khẩn trương này của Kiều Nhi, nét mặt anh hiện lên vẻ thích thú, anh thích nhất nhìn thấy Kiều Nhi lo lắng vì anh.
Phillip nghe Kiều Nhi nói vậy, anh bất giác cau mày, không lẽ cô gái này không tin vào tài nghệ của anh.
“Như vậy thì sao.”
“Sao anh không dùng thuốc gây tê, như vậy anh ấy sẽ đau chết mất.”
Lúc này Phillip mới hiểu ý của Kiều Nhi, anh nhìn Mạnh Hùng cười cười nói.
“Hùng, cô gái này là bạn gái của cậu.”
Phillip nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Hùng nhìn Kiều Nhi, anh liền hiểu.
Mạnh Hùng đã rơi vào vực thẩm của tình yêu.
“Không.”
Mạnh Hùng nói một cách nghiêm túc.
Kiều Nhi đang đứng trước mặt Mạnh Hùng, cô nghe anh nói vậy trong lòng hơi thất vọng.
Kiều Nhi chuyển tầm mắt của mình, cô không muốn nhìn Mạnh Hùng nữa.
Kiều Nhi chợt nhìn thấy bức ảnh một người con gái, khoảng 18 tuổi với nụ cười ngọt ngào, được đặt cẩn thận trên đầu giường của Mạnh Hùng.
Thì ra anh đã có người trong lòng.
Đúng như anh nói, cô quả thật không phải là bạn gái của anh.
“Cô ấy là vợ tương lai của tôi.”
Lời nói bá đạo của Mạnh Hùng vang lên, làm Kiều Nhi và Phillip điều bất ngờ.
Phillip biết Mạnh Hùng nhiều năm qua, nhưng Mạnh Hùng chưa từng xem phụ nữ ra gì, anh từng nói.
“Không có người phụ nữ nào, sứng để Mạnh Hùng tôi cưới làm vợ.”
Nhưng bay giờ anh lại nói như vậy, Phillip biết trong lòng Mạnh Hùng,
Kiều Nhi có bị trí thật quan trọng.
Kiều Nhi nghe Mạnh Hùng nói vậy liền tức giận, đàn ông đúng thật không thể nào tin gậy được.
Có người trong lòng rồi, mà còn ở đây nói năng như vậy.
“Tôi không phải.”
Kiều Nhi không thèm nhìn đến Mạnh Hùng, cô nói một cách cọc lóc.
Lúc này Phillip đã bất đầu tiến hành phẫu thuật, lấy viên đạn ra từ cánh tay Mạnh Hùng, mà không cần dùng đến thuốc gây tê.
Mạnh Hùng không hề kêu đau, anh chỉ cau mày chịu đựng nỗi đau xé thịt.
Đây không phải là lần đầu tiên anh trúng đạn.
Phillip đã là bác sĩ riêng của Mạnh Hùng nhiều năm, anh quá hiểu tính tình của Mạnh Hùng.
Cho dù là vết thương, có năng hơn hay sâu hơn, Mạnh Hùng cũng sẽ không dùng đến thuốc gây tê.
Lên được vị trí này trong hắc đạo, thì sẽ không tránh khỏi, có người đố kỵ.
Việc anh bị ám sát, được côi như là ăn cơm bữa.
Mạnh Hùng không hề quan tâm, nhưng một khi người nào dám đựng đến anh, thì kết cuộc của họ sẽ vô cùng thê thảm, dù có giết lầm Mạnh Hùng cũng sẽ không tha.
Băng bó vết thương xong, Phillip được quản gia Nghiêm đưa ra về.
Trong phòng chỉ còn lại Mạnh Hùng và Kiều Nhi.
Kiều Nhi đi vào phòng tắm, cầm ra một cái khăn thấm nước ấm.
Kiều Nhi đi đến ngồi xuống bên cạnh anh trên giường.
Cô nhẹ nhàng dùng khăn long lau mồ hôi trên trán anh.
Kiều Nhi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của anh, từng nét trên khuôn mặt Mạnh Hùng đã khắc sâu vào tâm trí của cô.
Trong lòng Kiều Nhi thầm nghĩ, người đàn ông hoàn mỹ này, sẽ không bao giờ thuộc về riêng cô.
Nét mặt Kiều Nhi liều trở nên lạnh nhạt, cô đứng lên xoay người định đi.
Mạnh Hùng thấy hành động đột ngột này của cô, anh vươn tay ôm cô vào lòng.
Mạnh Hùng không hề để ý đến vết thương trên tay của mình, lúc này đang rỉ máu vì hành động mạnh bạo của anh.
Anh nhìn thấy sự bài xích trong ánh mắt của cô, anh không muốn lại giống như lần trước, vì anh không quan tâm mà cô lại âm thầm bỏ đi.
“Sao vậy, em không vui?”
Mạnh Hùng yêu thương, ôm Kiều Nhi từ phía sau nói.
“Không cần anh quan tâm.”
Kiều Nhi vẫn giữ sự kiêu ngạo của bản thân mình, cô không muốn nói với anh là cô đang ghen.
“Sao đang giận anh.”
Mạnh Hùng xuống nước, nói chuyện dịu dàng với cô.
Vừa nói Mạnh Hùng vừa vùi khuôn mặt tuấn tú của mình, vào phía sau cổ của Kiều Nhi.
Anh hít vào một hơi, hương thơm của cô làm thần trí Mạnh Hùng mê đắm.
Anh xoay người Kiều Nhi lại, cặp mắt
thâm tình của anh, nhìn thẳng vào mắt của Kiều Nhi nói.
“Kiều Nhi, anh yêu em.”