Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Chương 82 Ôn Khanh Mộ híp mắt nhìn Mục Nhiễm Tranh.
Mục Nhiễm Tranh liền cúi thấp đầu.
Ôn Khanh Mộ hừ lạnh một tiếng, đi thẳng về phía tủ lạnh.
“Chú! Cháu thật sự không có bánh quy! Thật sự không.
có! Chú mà muốn anh bánh quy, cháu đi mua cho chú nha?”
Mục Nhiễm Tranh lập tức chạy theo phía sau mông Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ không hề để ý trò này của anh, đi thẳng tới phía tủ lạnh.
Mục Nhiễm Tranh nhanh hơn một bước, chắn phía trước tủ lạnh.
“Chú, thật sự không có bánh quy đâu!”
Chú anh điên rồi sao? Tự dưng lại muốn ăn bánh quy.
“Hơn nữa, đêm rồi ăn bánh quy không tốt đâu.”
“Ba..”
Đếm ngược?
Từ khi còn nhỏ, Mục Nhiễm Tranh sợ nhất là khi Ôn Khanh Mộ đếm ngược, khi đếm đến một chính là lúc chú ấy đánh anh!
“Hai Ngay khi môi Ôn Khanh Mộ mở ra lần nữa, Mục Nhiễm Tranh nhanh chóng tránh ra.
Ôn Khanh Mộ lườm anh ta, mở tủ lạnh, một hộp bánh quy đặt ở vị trí rất bắt mắt, anh liền duỗi tay ôm hộp.
bánh vào lòng.
“Chú, chú chú chú…”
“Ngủ sớm đi” Ôn Khanh Mộ ném lại một câu rồi đi thắng ra cửa.
” Mục Nhiễm Tranh bĩu môi, chỉ có thể mở to mắt nhìn hộp bánh quy mình không nỡ ăn bị Ôn Khanh Mộ mang đi mất.
“Chú ruột của cháu à, chú không thể để lại cho cháu hai miếng bánh sao? Biết thế đã ăn hết rồi!”
Hiện giờ anh hối hận đến thối ruột!
Vì sao không nỡ ăn?
Giờ hay rồi, hời cho chú anh!
Ôn Khanh Mộ ôm hai hộp bánh quy đi thẳng ra khỏi khách sạn.
Doãn Cẩn chờ ở bên ngoài, vốn cho rằng còn cần chờ.
một lúc nữa, kết quả đang chuẩn bị ngủ thì thấy Ôn Khanh Mộ ôm thứ gì đó đi ra.
Ôn Khanh Mộ trèo thẳng lên xe.
“Đi về”
“Vâng, chủ tịch Ôn” Doãn Cẩn cố gắng tỉnh táo trở lại, khởi động máy.
Trong lòng vẫn đang khó hiểu?
Sức lực của chủ tịch Ôn trước giờ đều rất tốt, khó khăn lắm mới gặp nhau, lẽ nào không lên bám dính lấy phu nhân sao? Sao nhanh như vậy đã ra rồi?
Anh ta nhìn qua gương chiếu hậu.
Một cái liếc mắt này đáng giá!
Hai cái hộp trong tay Ôn Khanh Mộ lại là bánh quy!
Phải biết rằng, anh ta theo bên người Ôn Khanh Mộ đã nhiều năm, trước giờ chưa từng thấy Ôn Khanh Mộ ăn thứ này!
Trời đất ơi, người đàn ông đang yêu!
Dark Region Phòng làm việc chủ tịch Ôn Khanh Mộ bận rộn trước bàn làm „ nhìn có vẻ †âm trạng không tồi, trên bàn đặt hai hộp bánh quy, thỉnh thoảng anh lại nhìn một cái, mắt cười vui vẻ.
Chuông trên bàn reo lên, anh ấn nút nghe.
Bên trong truyền đến tiếng của Doãn Cẩn.
“Chủ tịch Ôn, cậu Dạ tới”
“Bảo cậu ta vào đây”
“Vâng”
Một lúc sau, Dạ Bân khệnh khạng đi vào.
“Tôi nói này Ôn Khanh Mộ ơi là Ôn Khanh Mộ, giờ gặp.
cậu sao mà khó thế, đến tôi cũng phải thông báo sao?”
Dạ Bân nhìn chăm chú, vừa nhìn liền thấy bánh quy trên bàn của Ôn Khanh Mộ, anh nhanh chóng chạy tới.
Đang chuẩn bị duôi tay lấy bánh, tay của Ôn Khanh Mộ liền nhanh chóng kéo hộp bánh đi, tay của Dạ Bân liền đập lên bàn.
“Huhu… Cậu cũng quá ích kỉ rồi nha! Ăn cái bánh thôi mài”
“Bánh này không thể ăn” Ôn Khanh Mộ lạnh lùng nói.
“Vì sao không thể ăn? Không phải chỉ là một hộp bánh thôi sao? Lúc tôi đến còn chưa ăn cơm, đang đói đây này, cho tôi hai miếng bánh lót dạ, lúc khác trả cậu sau”
“Cậu không trả nổi”
Dạ Bân vừa nghe lời này liền cảm thấy giống như bản thân vừa bị nhục nhã.
“Sao mà không trả nổi? Cậu coi thường tôi đúng không?
Mặc dù Dạ Bân tôi không làm ở công ty như anh cả tôi, nhưng tốt xấu gì tôi cũng là cậu hai! Một hộp bánh quy còn không mua nổi sao?”
Ôn Khanh Mộ lườm Dạ Bân.
“Bảo cậu không mua nổi thì là không mua nổi”
“Hứt! Vậy tôi mua cho cậu xem! Cậu nói cho tôi biết mua ở đâu?” Dạ Bân càng thêm không phục.
Ôn Khanh Mộ ngẩng đầu, cười đến xuân tâm nhộn nhạo.
“Người phụ nữ của tôi làm”
Phụt…
Dạ Bân chỉ cảm thấy tự mình đau lòng!
Ánh mắt khi nói “người phụ nữ của tôi làm” của Ôn Khanh Mộ vừa rồi, cực kì kiêu ngạo và tự hào.
“Ôn Khanh Mộ, cậu và Tô Lạc Ly nói rõ ràng rồi?”
Ôn Khanh Mộ liền thu lại nụ cười, cẩn thận cất hộp bánh quy vào ngăn kéo.
Thấy dáng vẻ của Ôn Khanh Mộ, Dạ Bân càng cảm thấy bản thân mù rồi, dáng vẻ Ôn Khanh Mộ nhìn hộp bánh kia quả thật giống như…
Nhìn người yêu mình.
“Chưa”
“Chưa nói rõ ràng, vậy bánh quy là thế nào”
Ôn Khanh Mộ không muốn nói, bánh quy này là do anh mặt dày vô sỉ cướp về.
“Cậu quản lắm thế?” Mắt Ôn Khanh Mộ khẽ độn: còn chưa hỏi cậu, tại sao chưa nói với Tiêu Mạch Nhiên chuyện tôi đã kết hôn?”
Vừa nghe lời này, mắt Dạ Bân liền nhanh chóng chuyển động.
“Gần đây không phải tôi… không có thời gian sao?”
Ôn Khanh Mộ hừ lạnh một tiếng.
“Cậu là người rảnh nhất thành phố Z, còn dám nói mình không có thời gian?”
“Gậu..
Dạ Bân không tiếp quản công ty của gia tộc, sau khi tốt nghiệp đại học luôn rảnh rỗi ở nhà, ai cũng không rảnh bằng anh ta!
“Được được được, tôi thừa nhận, tôi không mở lời được, lúc gọi điện thoại cho cô ấy, không dám nói, cậu cũng phải cho tôi chút thời gian chứ, để tôi tìm cơ hội nói tử tế, dù sao Mạch Nhiên cũng là con gái mà”
Ôn Khanh Mộ nhướn mày.
“Được, cậu nắm chắc thời gian, nếu quả thật cậu không làm được chuyện này, vậy tôi không làm phiền nữa”
“Này, đừng đừng đừng! Tôi làm, tôi làm..”
Nói cho cùng Dạ Bân cũng đau lòng cho Tiêu Mạch Nhiên, dù sao tình cảm từ nhỏ đến lớn, nếu Ôn Khanh Mộ đích thân mở miệng, tên nhóc này lại không hiểu nói giảm nói tránh, cũng không biết thương hoa tiếc ngọc.
Anh nghĩ thôi, cũng cảm thấy cảnh tượng đó khủng bố thế nào.
Đến lúc đó, Tiêu Mạch Nhiên không khỏi đau lòng muốn chết, còn không không bằng để anh nói tử tế, giảm bớt tổn thương.
Ôn Khanh Mộ không để ý đến Dạ Bân nữa.
“Tôi nói này, A Khanh, nếu cậu đã để ý Tô Lạc Ly đến thế, không bằng nhanh chóng nói rõ ràng đi, tránh cho có người nhòm ngó vợ cậu”
Dạ Bân lập tức chuyển chủ đề.
Ôn Khanh Mộ ngẩng đầu, anh đã có ý định như vậy.
Đối với chuyện đã qua, dường như anh đã không muốn biết nữa, anh chỉ biết, có lẽ anh để ý đến Tô Lạc Ly.
Anh đau lòng vì cô, không muốn khiến cô chịu đựng nhiều thế nữa.
“Tôi đã bắt đầu lên kế hoạch rồi”
Nghe Ôn Khanh Mộ nói như vậy, Dạ Bân liền hứng thú, đi thẳng tới trước bàn làm việt “Tôi nói này, cậu ý, phải tìm một cơ hội, cho vợ cậu một surprise lớn vào!”
Dạ Bân cổ vũ một cách khoa trương.
“Cậu có ý tưởng gì?”
“Nếu cậu cứ tùy tiện nói với cô ấy thế này, thì chán chết, cậu phải chọn một dịp đặc biệt, cho cô ấy một bất ngờ, như vậy mới lãng mạn!”
Dạ Bân nghĩ thôi đã cảm thấy cực kì kích động.
Một dịp đặc biệt, một cơ hội thích hợp…
Ôn Khanh Mộ rơi vào trầm tư.
Dạ Bân bỗng búng tay.
“Giải Kim Điệp mỗi năm một lần sắp đến rồi!”
“Giải Kim Điệp?”
Về giải Kim Điệp, Ôn Khanh Mộ cũng nghe nói ít nhiều, công ty lớn như Dark Region, tài trợ cho nhiều trao giải thưởng lớn, giải Kim Điệp là một trong số đó.
Mục Nhiễm Tranh liền cúi thấp đầu.
Ôn Khanh Mộ hừ lạnh một tiếng, đi thẳng về phía tủ lạnh.
“Chú! Cháu thật sự không có bánh quy! Thật sự không.
có! Chú mà muốn anh bánh quy, cháu đi mua cho chú nha?”
Mục Nhiễm Tranh lập tức chạy theo phía sau mông Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ không hề để ý trò này của anh, đi thẳng tới phía tủ lạnh.
Mục Nhiễm Tranh nhanh hơn một bước, chắn phía trước tủ lạnh.
“Chú, thật sự không có bánh quy đâu!”
Chú anh điên rồi sao? Tự dưng lại muốn ăn bánh quy.
“Hơn nữa, đêm rồi ăn bánh quy không tốt đâu.”
“Ba..”
Đếm ngược?
Từ khi còn nhỏ, Mục Nhiễm Tranh sợ nhất là khi Ôn Khanh Mộ đếm ngược, khi đếm đến một chính là lúc chú ấy đánh anh!
“Hai Ngay khi môi Ôn Khanh Mộ mở ra lần nữa, Mục Nhiễm Tranh nhanh chóng tránh ra.
Ôn Khanh Mộ lườm anh ta, mở tủ lạnh, một hộp bánh quy đặt ở vị trí rất bắt mắt, anh liền duỗi tay ôm hộp.
bánh vào lòng.
“Chú, chú chú chú…”
“Ngủ sớm đi” Ôn Khanh Mộ ném lại một câu rồi đi thắng ra cửa.
” Mục Nhiễm Tranh bĩu môi, chỉ có thể mở to mắt nhìn hộp bánh quy mình không nỡ ăn bị Ôn Khanh Mộ mang đi mất.
“Chú ruột của cháu à, chú không thể để lại cho cháu hai miếng bánh sao? Biết thế đã ăn hết rồi!”
Hiện giờ anh hối hận đến thối ruột!
Vì sao không nỡ ăn?
Giờ hay rồi, hời cho chú anh!
Ôn Khanh Mộ ôm hai hộp bánh quy đi thẳng ra khỏi khách sạn.
Doãn Cẩn chờ ở bên ngoài, vốn cho rằng còn cần chờ.
một lúc nữa, kết quả đang chuẩn bị ngủ thì thấy Ôn Khanh Mộ ôm thứ gì đó đi ra.
Ôn Khanh Mộ trèo thẳng lên xe.
“Đi về”
“Vâng, chủ tịch Ôn” Doãn Cẩn cố gắng tỉnh táo trở lại, khởi động máy.
Trong lòng vẫn đang khó hiểu?
Sức lực của chủ tịch Ôn trước giờ đều rất tốt, khó khăn lắm mới gặp nhau, lẽ nào không lên bám dính lấy phu nhân sao? Sao nhanh như vậy đã ra rồi?
Anh ta nhìn qua gương chiếu hậu.
Một cái liếc mắt này đáng giá!
Hai cái hộp trong tay Ôn Khanh Mộ lại là bánh quy!
Phải biết rằng, anh ta theo bên người Ôn Khanh Mộ đã nhiều năm, trước giờ chưa từng thấy Ôn Khanh Mộ ăn thứ này!
Trời đất ơi, người đàn ông đang yêu!
Dark Region Phòng làm việc chủ tịch Ôn Khanh Mộ bận rộn trước bàn làm „ nhìn có vẻ †âm trạng không tồi, trên bàn đặt hai hộp bánh quy, thỉnh thoảng anh lại nhìn một cái, mắt cười vui vẻ.
Chuông trên bàn reo lên, anh ấn nút nghe.
Bên trong truyền đến tiếng của Doãn Cẩn.
“Chủ tịch Ôn, cậu Dạ tới”
“Bảo cậu ta vào đây”
“Vâng”
Một lúc sau, Dạ Bân khệnh khạng đi vào.
“Tôi nói này Ôn Khanh Mộ ơi là Ôn Khanh Mộ, giờ gặp.
cậu sao mà khó thế, đến tôi cũng phải thông báo sao?”
Dạ Bân nhìn chăm chú, vừa nhìn liền thấy bánh quy trên bàn của Ôn Khanh Mộ, anh nhanh chóng chạy tới.
Đang chuẩn bị duôi tay lấy bánh, tay của Ôn Khanh Mộ liền nhanh chóng kéo hộp bánh đi, tay của Dạ Bân liền đập lên bàn.
“Huhu… Cậu cũng quá ích kỉ rồi nha! Ăn cái bánh thôi mài”
“Bánh này không thể ăn” Ôn Khanh Mộ lạnh lùng nói.
“Vì sao không thể ăn? Không phải chỉ là một hộp bánh thôi sao? Lúc tôi đến còn chưa ăn cơm, đang đói đây này, cho tôi hai miếng bánh lót dạ, lúc khác trả cậu sau”
“Cậu không trả nổi”
Dạ Bân vừa nghe lời này liền cảm thấy giống như bản thân vừa bị nhục nhã.
“Sao mà không trả nổi? Cậu coi thường tôi đúng không?
Mặc dù Dạ Bân tôi không làm ở công ty như anh cả tôi, nhưng tốt xấu gì tôi cũng là cậu hai! Một hộp bánh quy còn không mua nổi sao?”
Ôn Khanh Mộ lườm Dạ Bân.
“Bảo cậu không mua nổi thì là không mua nổi”
“Hứt! Vậy tôi mua cho cậu xem! Cậu nói cho tôi biết mua ở đâu?” Dạ Bân càng thêm không phục.
Ôn Khanh Mộ ngẩng đầu, cười đến xuân tâm nhộn nhạo.
“Người phụ nữ của tôi làm”
Phụt…
Dạ Bân chỉ cảm thấy tự mình đau lòng!
Ánh mắt khi nói “người phụ nữ của tôi làm” của Ôn Khanh Mộ vừa rồi, cực kì kiêu ngạo và tự hào.
“Ôn Khanh Mộ, cậu và Tô Lạc Ly nói rõ ràng rồi?”
Ôn Khanh Mộ liền thu lại nụ cười, cẩn thận cất hộp bánh quy vào ngăn kéo.
Thấy dáng vẻ của Ôn Khanh Mộ, Dạ Bân càng cảm thấy bản thân mù rồi, dáng vẻ Ôn Khanh Mộ nhìn hộp bánh kia quả thật giống như…
Nhìn người yêu mình.
“Chưa”
“Chưa nói rõ ràng, vậy bánh quy là thế nào”
Ôn Khanh Mộ không muốn nói, bánh quy này là do anh mặt dày vô sỉ cướp về.
“Cậu quản lắm thế?” Mắt Ôn Khanh Mộ khẽ độn: còn chưa hỏi cậu, tại sao chưa nói với Tiêu Mạch Nhiên chuyện tôi đã kết hôn?”
Vừa nghe lời này, mắt Dạ Bân liền nhanh chóng chuyển động.
“Gần đây không phải tôi… không có thời gian sao?”
Ôn Khanh Mộ hừ lạnh một tiếng.
“Cậu là người rảnh nhất thành phố Z, còn dám nói mình không có thời gian?”
“Gậu..
Dạ Bân không tiếp quản công ty của gia tộc, sau khi tốt nghiệp đại học luôn rảnh rỗi ở nhà, ai cũng không rảnh bằng anh ta!
“Được được được, tôi thừa nhận, tôi không mở lời được, lúc gọi điện thoại cho cô ấy, không dám nói, cậu cũng phải cho tôi chút thời gian chứ, để tôi tìm cơ hội nói tử tế, dù sao Mạch Nhiên cũng là con gái mà”
Ôn Khanh Mộ nhướn mày.
“Được, cậu nắm chắc thời gian, nếu quả thật cậu không làm được chuyện này, vậy tôi không làm phiền nữa”
“Này, đừng đừng đừng! Tôi làm, tôi làm..”
Nói cho cùng Dạ Bân cũng đau lòng cho Tiêu Mạch Nhiên, dù sao tình cảm từ nhỏ đến lớn, nếu Ôn Khanh Mộ đích thân mở miệng, tên nhóc này lại không hiểu nói giảm nói tránh, cũng không biết thương hoa tiếc ngọc.
Anh nghĩ thôi, cũng cảm thấy cảnh tượng đó khủng bố thế nào.
Đến lúc đó, Tiêu Mạch Nhiên không khỏi đau lòng muốn chết, còn không không bằng để anh nói tử tế, giảm bớt tổn thương.
Ôn Khanh Mộ không để ý đến Dạ Bân nữa.
“Tôi nói này, A Khanh, nếu cậu đã để ý Tô Lạc Ly đến thế, không bằng nhanh chóng nói rõ ràng đi, tránh cho có người nhòm ngó vợ cậu”
Dạ Bân lập tức chuyển chủ đề.
Ôn Khanh Mộ ngẩng đầu, anh đã có ý định như vậy.
Đối với chuyện đã qua, dường như anh đã không muốn biết nữa, anh chỉ biết, có lẽ anh để ý đến Tô Lạc Ly.
Anh đau lòng vì cô, không muốn khiến cô chịu đựng nhiều thế nữa.
“Tôi đã bắt đầu lên kế hoạch rồi”
Nghe Ôn Khanh Mộ nói như vậy, Dạ Bân liền hứng thú, đi thẳng tới trước bàn làm việt “Tôi nói này, cậu ý, phải tìm một cơ hội, cho vợ cậu một surprise lớn vào!”
Dạ Bân cổ vũ một cách khoa trương.
“Cậu có ý tưởng gì?”
“Nếu cậu cứ tùy tiện nói với cô ấy thế này, thì chán chết, cậu phải chọn một dịp đặc biệt, cho cô ấy một bất ngờ, như vậy mới lãng mạn!”
Dạ Bân nghĩ thôi đã cảm thấy cực kì kích động.
Một dịp đặc biệt, một cơ hội thích hợp…
Ôn Khanh Mộ rơi vào trầm tư.
Dạ Bân bỗng búng tay.
“Giải Kim Điệp mỗi năm một lần sắp đến rồi!”
“Giải Kim Điệp?”
Về giải Kim Điệp, Ôn Khanh Mộ cũng nghe nói ít nhiều, công ty lớn như Dark Region, tài trợ cho nhiều trao giải thưởng lớn, giải Kim Điệp là một trong số đó.