Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1536
Chương 1536
Nhưng hai người vừa hôn sâu đều mặt đỏ tới tận mang tai!
Tô Kiêm Mặc đứng bịt mắt ở cửa ra vào, trên gương mặt cũng lộ vẻ xấu hổ, sau đó cậu mỉm cười với Tô Lạc Ly, “Thằng bé cứ đòi mang đom đóm về, em cũng hết cách…”
Tô Lạc Ly thầm nghĩ, lần này tiêu rồi, giông bão sắp tới rồi!
Đêm qua đã khiến ông bố này không vui rồi, bây giờ lại càng tồi tệ hơn!
Tam Tam cầm chiếc túi nhỏ đựng đom đóm và đứng trong phòng, hết nhìn Ôn Khanh Mộ rồi lại nhìn Tô Lạc Ly, cậu bé hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng bố và mẹ mình đều đang đỏ mặt.
Là bị bệnh rồi sao?
“Chị, anh rể, vậy em về ngủ trước đây!” Tô Kiêm Mặc nhanh chân bỏ chạy.
Tô Lạc Ly nghĩ thầm, cậu em trai này thật là, làm không xong chuyện mà lại bỏ chạy rất nhanh. Bây giờ thì hay rồi, bỏ mặc cô và con trai đối mặt với ông bố này!
Rồi xong…
“Chồng à, thật ra con trai cũng là…” Tô Lạc Ly cũng không biết phải giải thích chuyện này như thế nào.
Mặt Ôn Khanh Mộ xám xịt lại, nhưng chỉ trong nháy mắt, vẻ u ám trên mặt anh đã biến mất, thậm chí Tô Lạc Ly còn nghi ngờ rằng mắt mình xuất hiện ảo giác!
“Mang lại đây cho bố xem.” Ôn Khanh Mộ vươn tay về phía Tam Tam.
Tam Tam cũng ngoan ngoãn mang đom đóm qua đưa cho Ôn Khanh Mộ, anh cầm lên xem.
“Không tồi, nhưng buổi tối mẹ con đi ngủ không thể có ánh sáng được, chúng ta mang nó vào trong toilet đi, như vậy ban đêm con dậy đi vệ sinh cũng không sợ hãi nữa.”
Giọng nói ôn hòa này…
Tại sao Tô Lạc Ly lại cảm thấy người đàn ông trước mặt này không phải là chồng mình nhỉ?
Ôn Khanh Mộ và Tam Tam cùng nhau treo đom đóm trong toilet, khi tắt đèn, đom đóm phát ra ánh sáng le lói, giống như một giấc mơ vậy, Tam Tam nhìn đom đóm và mỉm cười.
Lúc ngủ, Ôn Khanh Mộ vẫn nằm dưới đất một mình, Tô Lạc Ly cảm thấy rất có lỗi với anh, cô bèn rón rén xuống giường và nằm bên cạnh anh.
“Anh sẽ không giận em nữa chứ?”
“Anh không giận, anh đã quen rồi.” Ôn Khanh Mộ khẽ thở dài.
Tô Lạc Ly vừa cảm thấy buồn cười lại vừa cảm thấy trong lòng chua xót, “Để anh phải chịu tủi thân rồi, chồng à… nếu không thì chúng ta làm nhẹ một chút, đừng đánh thức Tam Tam là được.”
Ôn Khanh Mộ đột nhiên trở nên hào hứng, anh ghé vào tai Tô Lạc Ly, “Anh nghĩ tới một địa điểm rất tốt.”
“Địa điểm tốt nào cơ?”
“Đom đóm… nơi hoang dã.”
“Hả? Đang là đêm hôm khuya khoắt, nếu bị nhìn thấy thì phải làm sao?” Đề nghị táo bạo này vẫn khiến Tô Lạc Ly không chống đỡ được.
“Sẽ không đâu, đã hơn nửa đêm rồi thì còn ai ra ngoài nữa, để anh đến đó trải thảm cho em.”
Ôn Khanh Mộ thực sự đưa Tô Lạc Ly đến nơi hoang dã có đom đóm bay đầy trời, may là đang mùa hè nên ở bên ngoài cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Thế là đêm nay, trong thiên nhiên rộng lớn lãng mạn này, hai người đã hoàn thành chuyện mà đã lâu rồi họ không làm.
Nhưng hai người vừa hôn sâu đều mặt đỏ tới tận mang tai!
Tô Kiêm Mặc đứng bịt mắt ở cửa ra vào, trên gương mặt cũng lộ vẻ xấu hổ, sau đó cậu mỉm cười với Tô Lạc Ly, “Thằng bé cứ đòi mang đom đóm về, em cũng hết cách…”
Tô Lạc Ly thầm nghĩ, lần này tiêu rồi, giông bão sắp tới rồi!
Đêm qua đã khiến ông bố này không vui rồi, bây giờ lại càng tồi tệ hơn!
Tam Tam cầm chiếc túi nhỏ đựng đom đóm và đứng trong phòng, hết nhìn Ôn Khanh Mộ rồi lại nhìn Tô Lạc Ly, cậu bé hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng bố và mẹ mình đều đang đỏ mặt.
Là bị bệnh rồi sao?
“Chị, anh rể, vậy em về ngủ trước đây!” Tô Kiêm Mặc nhanh chân bỏ chạy.
Tô Lạc Ly nghĩ thầm, cậu em trai này thật là, làm không xong chuyện mà lại bỏ chạy rất nhanh. Bây giờ thì hay rồi, bỏ mặc cô và con trai đối mặt với ông bố này!
Rồi xong…
“Chồng à, thật ra con trai cũng là…” Tô Lạc Ly cũng không biết phải giải thích chuyện này như thế nào.
Mặt Ôn Khanh Mộ xám xịt lại, nhưng chỉ trong nháy mắt, vẻ u ám trên mặt anh đã biến mất, thậm chí Tô Lạc Ly còn nghi ngờ rằng mắt mình xuất hiện ảo giác!
“Mang lại đây cho bố xem.” Ôn Khanh Mộ vươn tay về phía Tam Tam.
Tam Tam cũng ngoan ngoãn mang đom đóm qua đưa cho Ôn Khanh Mộ, anh cầm lên xem.
“Không tồi, nhưng buổi tối mẹ con đi ngủ không thể có ánh sáng được, chúng ta mang nó vào trong toilet đi, như vậy ban đêm con dậy đi vệ sinh cũng không sợ hãi nữa.”
Giọng nói ôn hòa này…
Tại sao Tô Lạc Ly lại cảm thấy người đàn ông trước mặt này không phải là chồng mình nhỉ?
Ôn Khanh Mộ và Tam Tam cùng nhau treo đom đóm trong toilet, khi tắt đèn, đom đóm phát ra ánh sáng le lói, giống như một giấc mơ vậy, Tam Tam nhìn đom đóm và mỉm cười.
Lúc ngủ, Ôn Khanh Mộ vẫn nằm dưới đất một mình, Tô Lạc Ly cảm thấy rất có lỗi với anh, cô bèn rón rén xuống giường và nằm bên cạnh anh.
“Anh sẽ không giận em nữa chứ?”
“Anh không giận, anh đã quen rồi.” Ôn Khanh Mộ khẽ thở dài.
Tô Lạc Ly vừa cảm thấy buồn cười lại vừa cảm thấy trong lòng chua xót, “Để anh phải chịu tủi thân rồi, chồng à… nếu không thì chúng ta làm nhẹ một chút, đừng đánh thức Tam Tam là được.”
Ôn Khanh Mộ đột nhiên trở nên hào hứng, anh ghé vào tai Tô Lạc Ly, “Anh nghĩ tới một địa điểm rất tốt.”
“Địa điểm tốt nào cơ?”
“Đom đóm… nơi hoang dã.”
“Hả? Đang là đêm hôm khuya khoắt, nếu bị nhìn thấy thì phải làm sao?” Đề nghị táo bạo này vẫn khiến Tô Lạc Ly không chống đỡ được.
“Sẽ không đâu, đã hơn nửa đêm rồi thì còn ai ra ngoài nữa, để anh đến đó trải thảm cho em.”
Ôn Khanh Mộ thực sự đưa Tô Lạc Ly đến nơi hoang dã có đom đóm bay đầy trời, may là đang mùa hè nên ở bên ngoài cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Thế là đêm nay, trong thiên nhiên rộng lớn lãng mạn này, hai người đã hoàn thành chuyện mà đã lâu rồi họ không làm.