Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1480
Chương 1480
“Ông Butt, thậm chí là gia tộc Butt có dã tâm, sở dĩ các người muốn lôi kéo chồng tôi, chẳng phải là vì muốn thống nhất thế giới ma cà rồng hay sao. Nếu chưa hoàn thành đại nghiệp mà đã phải sống mái với Love Valley một trận, tổn hại đến nguyên khí, tin rằng mọi người sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy đâu nhỉ?”
Đúng là ông Butt lo lắng nhưng dù gì ông ta cũng là người khôn ngoan nên không thể hiện ra ngoài.
“Cô muốn bàn điều kiện với tôi?”
Tô Lạc Ly nhoẻn miệng cười: “Thả em trai tôi ra, để người của Love Valley đến đưa em tôi đi.”
“Mơ đi!”
“Ông không làm theo cũng không sao, đợi đến khi Love Valley cương quyết cướp người, tôi tin ông sẽ đến xin tôi.”
Ông Butt suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Họ sẽ ngoan ngoãn đưa người đi à?”
“Bố tôi là theo chủ trương hoà bình, chỗ nào không cần dùng vũ lực sẽ kiên quyết không động đến vũ lực. Nếu tôi liên hệ với họ, muốn họ chỉ dẫn người đi thôi, tôi tin rằng sẽ không có vấn đề gì.”
“Được, tôi tin cô lần này.”
Thoáng chốc Tô Lạc Ly đã tiến hành trò chuyện với Ôn Hạo dưới sự canh chừng của gia tộc Butt, điều kiện của gia tộc Butt là chỉ có một mình Ôn Hạo đến đón Tô Kiêm Mặc, Ôn Hạo ở đầu bên kia điện thoại đồng ý.
Trong ngục giam.
Vốn dĩ Dark Mountain là nơi u ám ẩm thấm, ngục giam của lâu đài còn ẩm thấp hơn, ẩm đến mức có thể thấy nước nhỏ giọt ở khắp mọi nơi. Ngục giam đầy kinh dị, âm u, rất đáng sợ.
Tô Kiêm Mặc ở trong ngục giam, tựa vào bức tường ẩm ướt thở thoi thóp. Tuy nói ma cà rồng có thể sống sót ở bất kỳ hoàn cảnh nào nhưng vốn dĩ cậu đang bị thương nặng, cần tinh lực để hồi phục thì hoàn cảnh như vậy sẽ chỉ làm cậu càng khó khăn hơn, chẳng những vết thương không hồi phục mà ngược lại còn nặng thêm.
Tiếng giày cao gót vang vọng trong ngục tối càng âm u và kinh khủng hơn.
Tô Kiêm Mặc nghe tiếng xích mở ra, cậu từ từ mở mắt, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu.
Là Daisy.
Mấy năm trước họ có gặp nhau vài lần, lúc đó Daisy kiên quyết muốn xúc tiến chuyện tốt của cô ta và Ôn Khanh Mộ, kết quả bị Tô Kiêm Mặc phá rối.
“Chậc chậc chậc, tội nghiệp quá đi… Nhìn bộ dạng bây giờ của cậu cực kỳ giống chó.” Daisy ngồi xổm xuống nhìn Tô Kiêm Mặc.
Tô Kiêm Mặc cong môi cười: “Vẫn mạnh hơn cô.”
“Mạnh hơn tôi? Ha ha ha… Cậu lấy đâu ra tự tin vậy?”
“Dù sao thì tôi chưa bao giờ bị ai vứt đi, đâu giống ai kia chủ động sà vào lòng người ta mà người ta còn khinh thường đến một ngón tay cũng chẳng thèm chạm vào.”
Daisy bị chọc tức, bóp chặt cổ Tô Kiêm Mặc: “Cậu không nhắc chắc tôi cũng không nhớ đâu! Tô Kiêm Mặc! Tại cậu! Vì cậu phá hỏng chuyện tốt của tôi và Ôn Khanh Mộ nên tôi mới thành trò cười của gia tộc!”
Tô Kiêm Mặc ho khan: “Cho dù hôm đó không có tôi, cho dù ngày nào đó cô có cởi sạch đứng trước mặt anh rể tôi, anh rể tôi cũng khinh thường chẳng thèm chạm vào cô dù chỉ là một ngón tay.”
“Nói bậy!” Daisy luôn cực kỳ tự tin với vẻ bề ngoài của mình.
“Bởi vì anh ấy chỉ yêu một mình chị tôi, trong mắt anh ấy, những cô gái khác đều vô hình.”
“Tôi không tin!” Daisy thả Tô Kiêm Mặc ra, “Cô gái loài người kia có gì tốt đẹp đâu!”
“Ông Butt, thậm chí là gia tộc Butt có dã tâm, sở dĩ các người muốn lôi kéo chồng tôi, chẳng phải là vì muốn thống nhất thế giới ma cà rồng hay sao. Nếu chưa hoàn thành đại nghiệp mà đã phải sống mái với Love Valley một trận, tổn hại đến nguyên khí, tin rằng mọi người sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy đâu nhỉ?”
Đúng là ông Butt lo lắng nhưng dù gì ông ta cũng là người khôn ngoan nên không thể hiện ra ngoài.
“Cô muốn bàn điều kiện với tôi?”
Tô Lạc Ly nhoẻn miệng cười: “Thả em trai tôi ra, để người của Love Valley đến đưa em tôi đi.”
“Mơ đi!”
“Ông không làm theo cũng không sao, đợi đến khi Love Valley cương quyết cướp người, tôi tin ông sẽ đến xin tôi.”
Ông Butt suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Họ sẽ ngoan ngoãn đưa người đi à?”
“Bố tôi là theo chủ trương hoà bình, chỗ nào không cần dùng vũ lực sẽ kiên quyết không động đến vũ lực. Nếu tôi liên hệ với họ, muốn họ chỉ dẫn người đi thôi, tôi tin rằng sẽ không có vấn đề gì.”
“Được, tôi tin cô lần này.”
Thoáng chốc Tô Lạc Ly đã tiến hành trò chuyện với Ôn Hạo dưới sự canh chừng của gia tộc Butt, điều kiện của gia tộc Butt là chỉ có một mình Ôn Hạo đến đón Tô Kiêm Mặc, Ôn Hạo ở đầu bên kia điện thoại đồng ý.
Trong ngục giam.
Vốn dĩ Dark Mountain là nơi u ám ẩm thấm, ngục giam của lâu đài còn ẩm thấp hơn, ẩm đến mức có thể thấy nước nhỏ giọt ở khắp mọi nơi. Ngục giam đầy kinh dị, âm u, rất đáng sợ.
Tô Kiêm Mặc ở trong ngục giam, tựa vào bức tường ẩm ướt thở thoi thóp. Tuy nói ma cà rồng có thể sống sót ở bất kỳ hoàn cảnh nào nhưng vốn dĩ cậu đang bị thương nặng, cần tinh lực để hồi phục thì hoàn cảnh như vậy sẽ chỉ làm cậu càng khó khăn hơn, chẳng những vết thương không hồi phục mà ngược lại còn nặng thêm.
Tiếng giày cao gót vang vọng trong ngục tối càng âm u và kinh khủng hơn.
Tô Kiêm Mặc nghe tiếng xích mở ra, cậu từ từ mở mắt, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu.
Là Daisy.
Mấy năm trước họ có gặp nhau vài lần, lúc đó Daisy kiên quyết muốn xúc tiến chuyện tốt của cô ta và Ôn Khanh Mộ, kết quả bị Tô Kiêm Mặc phá rối.
“Chậc chậc chậc, tội nghiệp quá đi… Nhìn bộ dạng bây giờ của cậu cực kỳ giống chó.” Daisy ngồi xổm xuống nhìn Tô Kiêm Mặc.
Tô Kiêm Mặc cong môi cười: “Vẫn mạnh hơn cô.”
“Mạnh hơn tôi? Ha ha ha… Cậu lấy đâu ra tự tin vậy?”
“Dù sao thì tôi chưa bao giờ bị ai vứt đi, đâu giống ai kia chủ động sà vào lòng người ta mà người ta còn khinh thường đến một ngón tay cũng chẳng thèm chạm vào.”
Daisy bị chọc tức, bóp chặt cổ Tô Kiêm Mặc: “Cậu không nhắc chắc tôi cũng không nhớ đâu! Tô Kiêm Mặc! Tại cậu! Vì cậu phá hỏng chuyện tốt của tôi và Ôn Khanh Mộ nên tôi mới thành trò cười của gia tộc!”
Tô Kiêm Mặc ho khan: “Cho dù hôm đó không có tôi, cho dù ngày nào đó cô có cởi sạch đứng trước mặt anh rể tôi, anh rể tôi cũng khinh thường chẳng thèm chạm vào cô dù chỉ là một ngón tay.”
“Nói bậy!” Daisy luôn cực kỳ tự tin với vẻ bề ngoài của mình.
“Bởi vì anh ấy chỉ yêu một mình chị tôi, trong mắt anh ấy, những cô gái khác đều vô hình.”
“Tôi không tin!” Daisy thả Tô Kiêm Mặc ra, “Cô gái loài người kia có gì tốt đẹp đâu!”