Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1472
Chương 1472
Seven nhíu mày rồi khẽ mỉm cười: “Giải phong ấn? Cô đang đùa gì thế?”
“Tôi không lừa anh, bây giờ anh ấy không phải là nửa người nửa ma cà rồng nữa, anh ấy là con người! Vốn dĩ anh ấy là nửa ma cà rồng nhưng chúng tôi đến Rừng Zavala giải phong ấn giúp anh ấy rồi. Chẳng những anh ấy không có năng lực đặc biệt mà anh nói mà thậm chí bây giờ anh ấy còn không có sức mạnh và tốc độ của lúc trước!”
Vì sốt ruột giải thích nên tốc độ nói của Tô Lạc Ly cực nhanh nhưng dù thế, Seven vẫn nghe rất rõ.
Điều này làm Seven rất bất ngờ.
“Mong anh hãy tin tôi, nếu không sao tôi có thể sống tiếp với anh ấy được? Anh suy nghĩ cho kỹ đi, anh ấy đã giải phong ấn thật rồi!”
“Tôi không thể tin những điều cô nói được, tôi phải thảo luận với người trong tộc.” Seven đứng lên đi được hai bước rồi quay lại đặt chiếc vòng đỏ lên bàn: “Tôi đã giúp cô Ôn nhặt lại đồ cô Ôn vô tình làm rơi, cô Ôn hãy cẩn thận hơn.”
Khi nhìn thấy chiếc vòng đó, Tô Lạc Ly hơi tuyệt vọng, tín hiệu cô để lại cho Ôn Khanh Mộ đã bị nhặt rồi!
Xem ra không phải nhóm người này không đề phòng cô, là cô không phát hiện được sự đề phòng đó mà thôi.
Nhưng nếu những người này biết Ôn Khanh Mộ đã giải phong ấn thật thì chắc sẽ không làm gì họ đâu nhỉ?
Tô Lạc Ly chỉ có thể âm thầm cầu nguyện mọi thứ hay diễn ra theo mong muốn của mình.
Trong một căn phòng khác, vài người gia tộc họ Butt đang thảo luận gì đó.
Một người đàn ông tóc trắng, ánh mắt sắc sảo lạnh lùng, hắn tên Villand, là con cả của gia tộc Butt. Một người khác da cũng trắng gần như trong suốt, ánh mắt xanh trong veo, trông còn rất trẻ, anh ta là người con thứ ba của gia tộc Butt, tên là Bruce.
“Seven, chuyện vô lý như vậy mà cậu cũng tin à? Giải phong ấn, từ trước đến nay chưa bao giờ nghe! Đó chỉ là truyền thuyết!” Anh cả Villand không tin chuyện này, cảm thấy đó là chuyện nhảm nhí.
“Nhưng trông cô ta không giống như đang nói dối, nếu không giải phong ấn thì sao loài người như cô ta lại biết chuyện giải phong ấn?” Seven chống cằm suy nghĩ.
“Ôn Hạo luôn tìm cách giải phong ấn, em nghe nói ông ta đã hỏi thăm rất nhiều gia tộc nhưng hoàn toàn không ai biết giải phong ấn là gì! Giải phong ấn chỉ là truyền thuyết thôi.”
“Lỡ như anh ta giải phong ấn thật thì chẳng phải chúng ta phí công vô ích hay sao?” Seven hỏi ngược lại.
“Theo em thấy, đã bắt được người rồi thì quan tâm làm gì nữa! Dù sao lần này chúng ta chỉ chịu trách nhiệm bắt cô ta về, chỉ cần Ôn Khanh Mộ đến thì mọi chuyện sẽ rõ.” Vẻ mặt Bruce bình tĩnh dửng dưng, không hề để chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
“Bruce nói đúng, đã bắt được người rồi, không thể thả cô ta ra chỉ vì một câu này được, cứ đưa cô ta về Dark Mountain, đợi Ôn Khanh Mộ đến thì sẽ biết rõ mọi chuyện.”
Villand ra lệnh.
Seven gật đầu, mũi tên đã bắn khỏi cung thì không thể quay lại được, họ chỉ có thể làm vậy.
“Seven, canh chừng người phụ nữ đó, đừng để cô ta để lại bất kỳ ký hiệu nào nữa. Ôn Khanh Mộ rất giỏi, lỡ như trên đường đi anh ta đuổi kịp thì có thể chúng ta không phải là đối thủ của anh ta đâu.”
“Anh cả, anh nhát quá rồi đấy, Ôn Khanh Mộ chỉ là nửa người nửa ma cà rồng, anh ta làm gì đấu lại ba ma cà rồng như chúng ta? Nực cười!” Bruce khinh thường.
“Anh ta có năng lực đặc biệt, với anh ta mà nói người phụ nữ đó rất quan trọng, lỡ như vì cứu cô ta, anh ta kích phát năng lực đặc biệt thì đừng nói là ba chúng ta, dù có là cả gia tộc chúng ta cũng không phải là đối thủ của anh ta.”
“Năng lực đặc biệt này ghê gớm vậy à?”
Seven nhíu mày rồi khẽ mỉm cười: “Giải phong ấn? Cô đang đùa gì thế?”
“Tôi không lừa anh, bây giờ anh ấy không phải là nửa người nửa ma cà rồng nữa, anh ấy là con người! Vốn dĩ anh ấy là nửa ma cà rồng nhưng chúng tôi đến Rừng Zavala giải phong ấn giúp anh ấy rồi. Chẳng những anh ấy không có năng lực đặc biệt mà anh nói mà thậm chí bây giờ anh ấy còn không có sức mạnh và tốc độ của lúc trước!”
Vì sốt ruột giải thích nên tốc độ nói của Tô Lạc Ly cực nhanh nhưng dù thế, Seven vẫn nghe rất rõ.
Điều này làm Seven rất bất ngờ.
“Mong anh hãy tin tôi, nếu không sao tôi có thể sống tiếp với anh ấy được? Anh suy nghĩ cho kỹ đi, anh ấy đã giải phong ấn thật rồi!”
“Tôi không thể tin những điều cô nói được, tôi phải thảo luận với người trong tộc.” Seven đứng lên đi được hai bước rồi quay lại đặt chiếc vòng đỏ lên bàn: “Tôi đã giúp cô Ôn nhặt lại đồ cô Ôn vô tình làm rơi, cô Ôn hãy cẩn thận hơn.”
Khi nhìn thấy chiếc vòng đó, Tô Lạc Ly hơi tuyệt vọng, tín hiệu cô để lại cho Ôn Khanh Mộ đã bị nhặt rồi!
Xem ra không phải nhóm người này không đề phòng cô, là cô không phát hiện được sự đề phòng đó mà thôi.
Nhưng nếu những người này biết Ôn Khanh Mộ đã giải phong ấn thật thì chắc sẽ không làm gì họ đâu nhỉ?
Tô Lạc Ly chỉ có thể âm thầm cầu nguyện mọi thứ hay diễn ra theo mong muốn của mình.
Trong một căn phòng khác, vài người gia tộc họ Butt đang thảo luận gì đó.
Một người đàn ông tóc trắng, ánh mắt sắc sảo lạnh lùng, hắn tên Villand, là con cả của gia tộc Butt. Một người khác da cũng trắng gần như trong suốt, ánh mắt xanh trong veo, trông còn rất trẻ, anh ta là người con thứ ba của gia tộc Butt, tên là Bruce.
“Seven, chuyện vô lý như vậy mà cậu cũng tin à? Giải phong ấn, từ trước đến nay chưa bao giờ nghe! Đó chỉ là truyền thuyết!” Anh cả Villand không tin chuyện này, cảm thấy đó là chuyện nhảm nhí.
“Nhưng trông cô ta không giống như đang nói dối, nếu không giải phong ấn thì sao loài người như cô ta lại biết chuyện giải phong ấn?” Seven chống cằm suy nghĩ.
“Ôn Hạo luôn tìm cách giải phong ấn, em nghe nói ông ta đã hỏi thăm rất nhiều gia tộc nhưng hoàn toàn không ai biết giải phong ấn là gì! Giải phong ấn chỉ là truyền thuyết thôi.”
“Lỡ như anh ta giải phong ấn thật thì chẳng phải chúng ta phí công vô ích hay sao?” Seven hỏi ngược lại.
“Theo em thấy, đã bắt được người rồi thì quan tâm làm gì nữa! Dù sao lần này chúng ta chỉ chịu trách nhiệm bắt cô ta về, chỉ cần Ôn Khanh Mộ đến thì mọi chuyện sẽ rõ.” Vẻ mặt Bruce bình tĩnh dửng dưng, không hề để chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
“Bruce nói đúng, đã bắt được người rồi, không thể thả cô ta ra chỉ vì một câu này được, cứ đưa cô ta về Dark Mountain, đợi Ôn Khanh Mộ đến thì sẽ biết rõ mọi chuyện.”
Villand ra lệnh.
Seven gật đầu, mũi tên đã bắn khỏi cung thì không thể quay lại được, họ chỉ có thể làm vậy.
“Seven, canh chừng người phụ nữ đó, đừng để cô ta để lại bất kỳ ký hiệu nào nữa. Ôn Khanh Mộ rất giỏi, lỡ như trên đường đi anh ta đuổi kịp thì có thể chúng ta không phải là đối thủ của anh ta đâu.”
“Anh cả, anh nhát quá rồi đấy, Ôn Khanh Mộ chỉ là nửa người nửa ma cà rồng, anh ta làm gì đấu lại ba ma cà rồng như chúng ta? Nực cười!” Bruce khinh thường.
“Anh ta có năng lực đặc biệt, với anh ta mà nói người phụ nữ đó rất quan trọng, lỡ như vì cứu cô ta, anh ta kích phát năng lực đặc biệt thì đừng nói là ba chúng ta, dù có là cả gia tộc chúng ta cũng không phải là đối thủ của anh ta.”
“Năng lực đặc biệt này ghê gớm vậy à?”