Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1003
Chương 1003
“Không làm thì thôi, vậy em để anh hôn em một cái đi.” Nói xong, Ôn Khanh Mộ liền ghé sát vào Tô Lạc Ly, sau đó hôn mạnh lên má của Tô Lạc Ly một cái.
Nhưng đến khi anh mở mắt ra…
Một bàn tay nhỏ mập mạp.
Anh chỉ thấy Bé Cưng đặt bàn tay nhỏ của mình lên mặt Tô Lạc Ly.
Vậy là vừa nãy Ôn Khanh Mộ đã hôn lên bàn tay nhỏ mập mạp của bé cưng.
“Ha ha ha… ôi, đúng là con trai ruột của mẹ!” Tô Lạc Ly cũng cười phá lên vì hành động này của Bé Cưng.
“Thằng oắt con này! Dám chống đối lại bố à!”
Ôn Khanh Mộ chuẩn bị hôn bên má khác của Tô Lạc Ly, nhưng kết quả là Bé Cưng lại đưa bàn tay còn lại ra, áp lên má của Tô Lạc Ly.
Biểu cảm trên mặt của cậu bé tỏ rõ vẻ: Địa bàn của con thì do con làm chủ.
Ôn Khanh Mộ giận dữ trừng mắt nhìn con trai mình, rõ ràng là tên nhóc này đang muốn chống đối anh!
“Ha ha ha…” Tô Lạc Ly nhìn hai bố con nhà này thì vui muốn chết.
“Chụt.” Ôn Khanh Mộ nhân lúc cậu nhóc xấu xa nhà mình không để ý, cứ thế hôn lên mặt Tô Lạc Ly.
“Hề hề, nhóc xấu xa, dám đấu với ông đây à, còn non và xanh lắm!”
“Bốp.” Bé Cưng vỗ thẳng tay vào mặt Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ lập tức trợn mắt lên: “Ranh con, dám đánh bố hả! Để xem hôm nay bố có đánh được con không?”
Tô Lạc Ly vội vàng ôm Bé Cưng rồi nhanh chân bỏ chạy: “Bé Cưng, chúng ta mau chạy thôi, đừng để ý đến bố nữa!”
“Đứng lại! Tô Lạc Ly, con trai em đánh anh! Em đừng có mà bảo vệ nó nữa!”
Bố đuổi theo phía sau, mẹ thì ôm con trai chạy đằng trước, cả căn phòng tràn ngập tiếng cười của cả nhà.
Bên này thì tràn ngập tiếng cười, nhưng bên kia thì lại không được ổn cho lắm.
Tô Nhược Vân và Tô Nhược Diệu ngồi ở nhà chờ, nhưng cuối cùng chỉ thấy Tô Khôn và Vương Vãn Hương buồn buồn về nhà.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Nhược Vân cũng đoán được là hai người không thành công rồi.
Đến khi Vương Vãn Hương kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra ở nhà họ Ôn thì Tô Nhược Vân cũng nổi giận.
“Quá đáng thật đấy! Không giúp thì thôi, sao lại phải làm nhục người ta như vậy chứ!” Tô Nhược Vân vừa tức giận lại vừa ghen ghét, cô ta ghen ghét vì Tô Lạc Ly đã được gả vào nhà tốt hơn cả mình.
“Vân Vân à, bên phía A Dịch có tin gì không?” Vương Vãn Hương vừa khóc vừa hỏi.
“A Dịch vẫn đang đi hỏi hộ chúng ta, tạm thời thì vẫn chưa có tin gì.” Tô Nhược Vân đành phải nói với vẻ tiếc nuối.
Vương Vãn Hương thất vọng vỗ đùi: “Nếu biết thế này thì mẹ đã quỳ xuống trước mặt cô ta rồi, chỉ là quỳ xuống thôi mà, có gì mà không làm được chứ.”
“Nói luyên thuyên, làm gì có chuyện người lớn trong nhà quỳ xuống trước mặt con cháu mình chứ?”
“Đúng đấy mẹ, rõ ràng là anh ta muốn làm nhục mẹ, dù mẹ có quỳ xuống thật thì chắc chắn là anh ta sẽ kiếm lý do khác để không giúp chúng ta thôi.” Tô Nhược Vân vội vàng an ủi Vương Vãn Hương.
“Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ làm gì? Cũng không thể trơ mắt ra nhìn bố con bị tống vào tù chứ? Bây giờ bố con già như thế này rồi, nếu ông ấy có chuyện gì không may thì mẹ cũng chẳng thiết sống nữa!”
“Không làm thì thôi, vậy em để anh hôn em một cái đi.” Nói xong, Ôn Khanh Mộ liền ghé sát vào Tô Lạc Ly, sau đó hôn mạnh lên má của Tô Lạc Ly một cái.
Nhưng đến khi anh mở mắt ra…
Một bàn tay nhỏ mập mạp.
Anh chỉ thấy Bé Cưng đặt bàn tay nhỏ của mình lên mặt Tô Lạc Ly.
Vậy là vừa nãy Ôn Khanh Mộ đã hôn lên bàn tay nhỏ mập mạp của bé cưng.
“Ha ha ha… ôi, đúng là con trai ruột của mẹ!” Tô Lạc Ly cũng cười phá lên vì hành động này của Bé Cưng.
“Thằng oắt con này! Dám chống đối lại bố à!”
Ôn Khanh Mộ chuẩn bị hôn bên má khác của Tô Lạc Ly, nhưng kết quả là Bé Cưng lại đưa bàn tay còn lại ra, áp lên má của Tô Lạc Ly.
Biểu cảm trên mặt của cậu bé tỏ rõ vẻ: Địa bàn của con thì do con làm chủ.
Ôn Khanh Mộ giận dữ trừng mắt nhìn con trai mình, rõ ràng là tên nhóc này đang muốn chống đối anh!
“Ha ha ha…” Tô Lạc Ly nhìn hai bố con nhà này thì vui muốn chết.
“Chụt.” Ôn Khanh Mộ nhân lúc cậu nhóc xấu xa nhà mình không để ý, cứ thế hôn lên mặt Tô Lạc Ly.
“Hề hề, nhóc xấu xa, dám đấu với ông đây à, còn non và xanh lắm!”
“Bốp.” Bé Cưng vỗ thẳng tay vào mặt Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ lập tức trợn mắt lên: “Ranh con, dám đánh bố hả! Để xem hôm nay bố có đánh được con không?”
Tô Lạc Ly vội vàng ôm Bé Cưng rồi nhanh chân bỏ chạy: “Bé Cưng, chúng ta mau chạy thôi, đừng để ý đến bố nữa!”
“Đứng lại! Tô Lạc Ly, con trai em đánh anh! Em đừng có mà bảo vệ nó nữa!”
Bố đuổi theo phía sau, mẹ thì ôm con trai chạy đằng trước, cả căn phòng tràn ngập tiếng cười của cả nhà.
Bên này thì tràn ngập tiếng cười, nhưng bên kia thì lại không được ổn cho lắm.
Tô Nhược Vân và Tô Nhược Diệu ngồi ở nhà chờ, nhưng cuối cùng chỉ thấy Tô Khôn và Vương Vãn Hương buồn buồn về nhà.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Nhược Vân cũng đoán được là hai người không thành công rồi.
Đến khi Vương Vãn Hương kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra ở nhà họ Ôn thì Tô Nhược Vân cũng nổi giận.
“Quá đáng thật đấy! Không giúp thì thôi, sao lại phải làm nhục người ta như vậy chứ!” Tô Nhược Vân vừa tức giận lại vừa ghen ghét, cô ta ghen ghét vì Tô Lạc Ly đã được gả vào nhà tốt hơn cả mình.
“Vân Vân à, bên phía A Dịch có tin gì không?” Vương Vãn Hương vừa khóc vừa hỏi.
“A Dịch vẫn đang đi hỏi hộ chúng ta, tạm thời thì vẫn chưa có tin gì.” Tô Nhược Vân đành phải nói với vẻ tiếc nuối.
Vương Vãn Hương thất vọng vỗ đùi: “Nếu biết thế này thì mẹ đã quỳ xuống trước mặt cô ta rồi, chỉ là quỳ xuống thôi mà, có gì mà không làm được chứ.”
“Nói luyên thuyên, làm gì có chuyện người lớn trong nhà quỳ xuống trước mặt con cháu mình chứ?”
“Đúng đấy mẹ, rõ ràng là anh ta muốn làm nhục mẹ, dù mẹ có quỳ xuống thật thì chắc chắn là anh ta sẽ kiếm lý do khác để không giúp chúng ta thôi.” Tô Nhược Vân vội vàng an ủi Vương Vãn Hương.
“Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ làm gì? Cũng không thể trơ mắt ra nhìn bố con bị tống vào tù chứ? Bây giờ bố con già như thế này rồi, nếu ông ấy có chuyện gì không may thì mẹ cũng chẳng thiết sống nữa!”