Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Cô khẽ thở dài một hơi, cuối cùng cũng tìm được số điện thoại của Quan Triều, nhưng khi gọi đến thì lại phát hiện đối phương đang tắt máy.
Bạch Lộ nghe thấy thuê bao không liên lạc được, cô thật sự khóc không ra nước mắt, xem ra ông Trời cũng muốn diệt cô rồi!
Không còn cách nào khác, một giờ nữa là máy bay sẽ cất cánh, hiện giờ cô chỉ có thể liều một lần.
Lương Phi Phàm thích uống cà phê đen thì cô đã biết, còn về bữa sáng thì cô nghĩ nên chọn thứ gì đó có thể phối hợp với cà phê đen, nhưng mấy thứ đó cũng chỉ có thể là bánh sandwich, bánh kem, bánh mì... mà thôi.
Đi vào nhà hàng, cô gọi một ly cà phê đen, sau đó còn đặc biệt dặn dò phục vụ tuyệt đối đừng cho đường. Cuối cùng, cô nhìn thử món ăn trong tủ kính, chỉ có vài chiếc bánh mousse, cho nên cô lấy thêm một miếng bánh, đợi nhân viên phục vụ đóng gói xong, cô mới vội vàng quay lại tìm Lương Phi Phàm.
Lương Phi Phàm đã thu dọn laptop, ngồi vắt chéo chân. Hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu xám tro, càng làm nổi bật thêm khí chất thâm trầm trên người anh. Anh chỉ ngồi một mình ở đó nhưng cũng đủ khiến cho người khác chói mắt. Tuy phòng chờ của bọn họ là phòng chờ VIP, những người có thể vào phòng này đều không phải người bình thường, nhưng có không ít phụ nữ khi đi qua người Lương Phi Phàm đều dừng lại, không nhịn được mà nhìn nhiều thêm vài lần.
Bạch Lộ cầm theo hai túi đồ tiến đến trước mặt Lương Phi Phàm: “Lương tổng, bữa sáng của anh đây.” Cô nghĩ ngợi một lúc, để tránh cho bản thân bị mắng, cô còn lập tức bổ sung: “Tôi biết hôm nay tôi không chuẩn bị kĩ càng, cho nên tôi vừa gọi điện thoại cho Quan Triều, nhưng anh ta tắt máy, cho nên tôi chỉ có thể tự mình chuẩn bị đồ ăn cho anh, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Lương Phi Phàm nhìn cô một cái, có lẽ là do biểu cảm trên gương mặt cô quá mức chân thành khiến anh không cách nào nghiêm khắc trách mắng được, vì vậy anh đành duỗi tay ra, nhận lấy hai túi đồ trong tay cô, nhưng khi vừa mở ra, anh lập tức đặt hai đồ vật kia xuống ghế.
Bạch Lộ kinh ngạc nhìn Lương Phi Phàm thuần thục vứt bỏ đồ ăn, dường như đồ cô mua cho anh là thứ khó ăn nhất trên đời vậy. Cô thật sự nghi ngờ, việc anh vừa nói phải ăn bữa sáng uống cà phê gì đó đều là trêu đùa cô..
“Lương tổng, cà phê là cà phê đen...” Cho dù anh không thích bánh Mousse cũng được, nhưng cà phê này chính là cà phê mua theo khẩu vị của anh, sao anh lại có thể không hề nể mặt mà bắt bẻ người khác như vậy chứ?
“Ai nói cho cô biết buổi sáng tôi muốn uống cà phê đen?” Giọng điệu của Lương Phi Phàm còn lạnh lùng hơn giọng điệu lúc chỉ trích cô, ánh mắt anh không chỉ là khó chịu, mà còn có thêm vài phần chán ghét: “Buổi sáng tôi ghét nhất là cà phê đen và mấy thứ đồ ngọt đến phát ngấy này!”
Bạch Lộ há hốc miệng, cô thật sự bó tay rồi!
Không phải anh ta cố ý gây khó dễ cho cô đấy chứ? Chuyện anh ta không thích ăn bánh ngọt thì cô có thể hiểu được, nhưng anh nói buổi sáng anh ghét nhất là cà phê đen, vậy chiều qua anh vừa uống thứ gì?
Không phải cô chưa từng gặp người thích bắt bẻ người khác, nhưng người giống như Lương Phi Phàm thì đúng là lần đầu tiên cô gặp phải.
Nào có ai so đo từng tí một như vậy chứ? Chỉ là một ly cà phê và một miếng bánh kem mà thôi...
Trong lòng Bạch Lộ âm thầm kêu khổ, nhưng cô biết hiện giờ cô phải hầu hạ anh như hoàng đế, cho nên bị anh trách mắng cô cũng phải chịu. Đã làm thư kí đời sống của anh, thì cho dù cô không đạt được điểm tối đa, cô cũng không thể thua ngay từ vòng đầu như vậy được!
Ít nhất, cô cũng không thể thua vì một phần đồ ăn sáng và một ly cà phê!
Tuy đây không phải ngày đầu tiên cô làm thư kí cho người khác, nhưng hôm nay Bạch Lộ thật sự bội phục sự nhẫn nhịn của mình, bởi vì giờ phút này cô vẫn còn có thể điều chỉnh tốt tâm trạng, cung kính lên tiếng: “Lương tổng, là sai sót của tôi, trước đó tôi không hỏi Quan Triều, không biết thói quen ăn uống của anh, nhưng lúc nãy tôi gọi thì anh ta lại tắt máy...”
“Sai là sai, không làm được thì không cần kiếm cớ, chỗ của tôi không cần những người thích kiếm cớ như vậy!” Lương Phi Phàm đưa tay lên, nhìn thời gian trong chiếc đồng hồ hàng hiệu đắt đỏ, giọng điệu chán ghét: “Sắp tới giờ rồi, cho dù cô mua lại đồ ăn và cà phê cho tôi thì tôi cũng không có thời gian ăn.”
Bởi vì Bạch Lộ đang đứng trước mặt anh, cho nên khi Lương Phi Phàm nói chuyện cần phải ngẩng đầu lên, tư thế này khiến cho anh không thoải mái chút nào, anh dứt khoát chỉ tay vào một cái ghế ở đối diện, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Bạch Lộ không cân nhắc đến ý nghĩ kia của anh, bị anh răn dạy như vậy, cô làm gì còn dũng khí ngồi xuống đối diện anh chứ? Vì vậy cô vội vàng khoát tay: “Không cần đâu Lương tổng, tôi đứng là được rồi.”
“Tôi không quen nói chuyện với người khác như vậy, hay là cô cảm thấy cô nên ngồi xuống, còn tôi phải đứng lên?”
Bạch Lộ sững sờ, một lát sau cô mới phản ứng được, hiểu ra ý của anh.
Quả nhiên là người cao quý, cho nên ngửa cổ nói chuyện với người khác cũng cảm thấy đó là chuyện mất mặt...
Bạch Lộ mấp máy môi, sau đó vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện với anh, cô nhìn Lương Phi Phàm, cẩn thận nói: “Lương tổng, hôm nay đúng là tôi có lỗi, tôi nguyện ý gánh tất cả trách nhiệm, nếu anh cảm thấy tôi không thể đảm nhiệm được chức vụ này thì cứ nói...”
Last edited by a moderator: