• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu 2 (1 Viewer)

  • Chương 12

Cô hơi sững sốt, hoàn toàn không nghĩ tới Ôn Hàn Vũ lại suy diễn đến trình độ này. Nhìn thái độ bây giờ của anh ta cộng thêm những lời anh ta vừa nói là có ý gì?

Hoài nghi mình —ngoại tình?

"Ôn Hàn Vũ, anh nói bậy bạ cái gì thế? Chuyện tôi quen biết Tần Phiền Cương có liên quan gì đến việc tôi muốn ly hôn với anh? Anh ấy không có bất kỳ quan hệ gì đến việc ly hôn của chúng ta, không lẽ ở nước ngoài tôi gặp ai cũng phải báo cáo với anh sao?"

Vãn Hâm biết cái nào nặng cái nào nhẹ, chủ động muốn ly dị với chịu oan ức hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, huống chi cô cũng thật sự không có ý định kéo Tần Phiền Cương xuống nước.

Chẳng qua đối với Ôn Hàn Vũ mà nói, những lời vừa rồi của cô càng giống như đang bảo vệ Tần Phiền Cương.




"Cô không cần báo cáo gì với tôi, tôi cũng không muốn biết, có điều tôi nói cho Đồng Hâm Vãn cô biết — nếu cô dám làm ra chuyện mất mặt xấu hổ gì thì đừng nói đến ly hôn, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô được sống yên ổn!"

Đôi mắt Ôn Hàn Vũ lạnh lẽo nhìn thẳng Vãn Hâm. Giọng đàn ông trầm thấp, vốn là mang theo mấy phần quyết đoán không giận mà uy, giờ phút này lại hung tợn bỏ lại những lời này, càng giống như là chán ghét sâu sắc cùng oán hận tới cực điểm, làm cho Vãn Hâm không khỏi rùng mình một cái.

Thật ra thì cô cũng không sợ Ôn Hàn Vũ sẽ hiểu lầm cô và Tần Phiền Cương có cái gì, cô là sợ —— nếu Ôn Hàn Vũ thật sự nghi ngờ sẽ chạy đi điều tra, đến lúc đó chuyện của tiểu Dục còn có thể giấu giếm được sao?

Vừa nghĩ tới con trai, Vãn Hâm chỉ cảm thấy một cổ rét lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đầu. Trong một khắc cô thật sự cảm thấy không thể chờ đợi thêm nữa, tối thiểu phải ly hôn trước, nếu không, sự tồn tại của tiểu Dục nhất định sẽ dâng lên một trận "gió tanh mưa máu" giữa Ôn gia và Tưởng gia.

Không được, đó là con trai bảo bối của cô, là mạng sống của cô. Cô tuyệt đối tuyệt đối không thể để cho người trong Ôn gia biết đến sự tồn tại của tiểu Dục!

*******************

Thời điểm về nhà đã khuya, Đồng Thanh Mộng đã chờ ở cửa Tưởng gia, vừa thấy Vãn Hâm từ trên xe taxi bước xuống, bà liền vội vàng nghênh đón.

"Vãn Vãn."

"Mẹ, mẹ chờ bên ngoài làm gì? Buổi tối gió lạnh, mẹ nên cẩn thận sức khỏe." Mấy năm qua Đồng Thanh Mộng gả vào Tưởng gia, tuy quần áo mặc trên người đều là áo lông vũ tránh gió cao cấp, nhưng Vãn Hâm biết thân thể mẹ cô cũng không khá hơn. Mùa này tuy không phải rất lạnh nhưng trời vừa tối thì bên ngoài vẫn có khí lạnh. Cô vừa nói, vừa cởi áo khoác khoác lên trên người mẹ mình.

Đồng Thanh Mộng kiêu ngạo nhất là có một đứa con gái hiếu thuận như vậy. Bà vỗ vỗ tay Vãn Hâm: "Không sao, bên trong mẹ cũng mặc quần áo, con tự mặc áo khoác lại đi. Làm sao con trở về muộn vậy? Ba con ông ấy đã ở bên trong đợi con một buổi chiều rồi."

Vãn Hâm gật đầu: "Con biết rồi."

"Lại là chuyện ly hôn giữa con và Ôn Hàn Vũ."

Đồng Thanh Mộng than thở một tiếng. Trong lòng có một trực giác, cho rằng con gái đột nhiên muốn ly dị, nhất định là có ẩn tình gì đó, cầm tay Vãn Hâm, đè thấp giọng hỏi: "Con đàng hoàng nói cho mẹ, rốt cuộc tại sao con đột nhiên muốn ly hôn như vậy? Con không biết chứ, ba con bởi vì chuyện này đã rất tức giận. Buổi chiều con không ở nhà, Ôn gia bên kia gọi tới, ai gọi thì thì mẹ không rõ lắm, nhưng ba con sau khi nghe máy xong sắc mặt rất kém."

"Mẹ, không phải con đã nói rồi sao? Chính là con cảm thấy mình không cần thiết phải dâng hiến thời gian vào cuộc hôn nhân “vô thực” này nữa, cho nên con muốn ly hôn là thật sự không còn nguyên nhân nào khác. Về phía ba con, con sẽ nói rõ ràng với ông ấy, Ôn gia cũng vậy. Những chuyện này, con sẽ giải quyết, mẹ đừng quan tâm."

Vãn Hâm chỉ sợ Đồng Thanh Mộng sẽ một mực đuổi theo hỏi mình, cô dứt khoát thay đổi đề tài: "Bà ngoại thế nào ạ?"

Đồng Thanh Mộng hít một hơi, vừa muốn trả lời, cách đó không xa, bỗng nhiên một giọng nam trầm trầm xen vào, là Tưởng Lại Dực: "—— là Vãn Vãn trở về sao? Con vào đây, ba có chuyện muốn hỏi con."

Thời điểm Vãn Hâm đi vào phòng khách, Tưởng Lại Dực đã ngồi ở ngay chính giữa ghế sôfa, ông thấy Vãn Hâm đi vào, tỏ ý muốn cô ngồi xuống.

"Vãn Vãn, ba cũng không vòng vo với con, hôm nay Ôn gia bên kia gọi tới bảo con đã đi tìm Ôn Hàn Vũ phải không?"

"Vâng."

"Kết quả thế nào? Con nói gì với nó?"

Vãn Hâm đưa tay vào một bên túi áo, trầm ngâm chốc lát, không đáp mà hỏi ngược lại: "Ba, con nghe nói, trước mắt Ôn thị cùng Tưởng thị có hợp tác một hạng mục lớn phải không? Hợp đồng đều đã ký rồi sao? Nếu như con ly hôn với Ôn Hàn Vũ, con biết nhất định sẽ mang đến tổn thất cho Tưởng thị, còn Ôn thị thì sao ạ? Bên kia bọn họ có thể bị tổn thất gì hay không?"

Tưởng Lại Dực sững sốt một chút, ngược lại không nghĩ tới, con gái suy nghĩ vấn đề này lại sắc bén như vậy, dứt khoát hướng vào trọng điểm. Nhưng đối với ông mà nói, vấn đề trọng yếu cũng không phải là hạng mục này, mà là nửa đời sau của Tưởng thị. Bây giờ dù sao ông cũng đã hơn 40 tuổi, rất nhanh sẽ đến tuổi về hưu, cơ nghiệp Tưởng thị lớn như vậy, sau này để cho ai thừa kế?

Bên người có hai cô con gái, một người sốt cao suốt một giờ, cháy hỏng đầu óc, căn bản không cần nghĩ, đoán chừng phải để Tưởng gia nuôi cả đời, mà đứa trước mặt này —— năm đó nghĩ hết biện pháp để cho cô gả cho thiếu gia của Ôn gia có tiềm lực nhất ở thành phố B, cũng đã vững vàng duy trì được 6 năm, bây giờ cô lại đột nhiên nói muốn ly hôn.

Thật ra thì trong lòng Tưởng Lại Dực cũng không vui.

Mặc dù biết trong hôn sự này, căn bản hai đứa nhỏ cũng không có bất kỳ cảm tình gì, nhưng có những thời điểm ông phải ích kỷ vì cân nhắc cho đại cuộc trước mắt.

"Vãn Vãn, ba biết con đang suy nghĩ cái gì, bây giờ ba chỉ hỏi con một câu ——rốt cuộc vì sao con đột nhiên muốn ly hôn với Hàn Vũ?"

Vãn Hâm có chút nhức đầu nhéo nhéo mi: "Ba, con đã nói rồi, con..."

"Những lời con nói với mẹ con không cần nói lại với ba, một chữ ba cũng không tin." Tưởng Lại Dực khoát tay một cái, trực tiếp cắt dứt lời con gái. Nửa người trên của ông dựa vào trên ghế sôfa, bắt chéo hai chân mà than thở: "Vãn Vãn, 6 năm qua con ở nước ngoài, cho tới bây giờ ba cũng không bạc đãi con. Ở thành phố B, bà ngoại con và mẹ con, ba cũng tận tâm tận lực trông nom chăm sóc. Con là một đứa con gái rất thông minh, cho nên ba cho rằng mặc dù con không có tình cảm với Ôn Hàn Vũ, nhưng con vẫn luôn biết mục đích duy trì đoạn hôn nhân này của hai đứa là gì. Hiện tại ở đây con lại đột nhiên nói ly hôn, ba thật sự là không thể tưởng tượng nổi."

"Ba, con..."

"Con đừng nói, bây giờ con có nói, cũng là muốn tìm cớ chặn lời ba, không bằng để cho ba nói đi."

Vãn Hâm mím môi, nhìn Tưởng Lại Dực.

Tưởng Lại Dực ngược lại hừ cười một tiếng, vẻ mặt đầy bình tĩnh: "—— Con là bởi vì tên Tần Phiền Cương kia, mới nhất quyết muốn ly hôn với Hàn Vũ phải không?"

Buổi chiều Vãn Hâm mới từ chỗ Ôn Hàn Vũ để lộ cái tên "Tần Phiền Cương" này, không nghĩ tới, vừa quay người, làm sao ba mình cũng nhắc tới Tần Phiền Cương. Trong lòng Vãn Hâm nảy sinh bất an càng ngày càng nhiều, cô theo bản năng há miệng: "Ba, ba nói gì? Tần Phiền Cương? Chuyện này có liên quan gì đến Tần Phiền Cương? Hơn nữa ba làm sao biết Tần Phiền Cương?"

"Con tìm luật sư chẳng lẽ không phải là Đàm Tễ? Đàm Tễ cũng không phải luật sư nhỏ. Vụ kiện ly hôn giữa Ôn gia cùng Tưởng gia chúng ta lớn như vậy cậu ta cũng dám nhận, chẳng lẽ không phải là bởi vì có quan hệ với Tần Phiền Cương sao?"

Tưởng Lại Dực nhìn dáng vẻ đầy khẩn trương của Hâm Vãn, càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình — con gái nhất định là có cái gì đó với tên Tần Phiền Cương kia.

Chỉ là hơi suy nghĩ như vậy ông lại càng bất an nhiều hơn.

Con gái ông vướng vào những chuyện tình cảm như vậy là vô cùng không tốt.

Mặc dù địa vị Tần gia ở thành phố B cũng không thấp, nhưng tên Tần Phiền Cương kia dù sao cũng là con riêng của Tần gia, huống chi còn ai không biết là hai mươi mấy năm trước mẹ của Tần Phiền Cương đã ra nước ngoài. Tần Phiền Cương từ nhỏ chính là đứa con riêng sống ở nước ngoài. Cho dù là họ Tần rất giàu có, nhưng trên cậu ta còn có bốn người chị, một người anh, cậu ta đứng thứ năm, còn là con riêng danh không chánh ngôn không thuận, sản nghiệp Tần gia làm sao cũng không tới phiên cậu ta tới thừa kế.

"Là bởi vì có liên quan đến Tần Phiền Cương, con cũng thật sự có quen biết Tần Phiền Cương."

Ở trong lòng Vãn Hâm âm thầm cân nhắc một chút, biết chuyện này không thể dối gạt được nữa, hơn nữa nếu càng giấu giếm, đến lúc đó nhất định sẽ càng lộ ra chân tướng. Nếu những người này đi điều tra, khẳng định vấn đề kia sẽ rất lớn, cô chỉ có thể lựa chọn tránh nặng tìm nhẹ: "Nhưng ba à việc con muốn ly hôn với Ôn Hàn Vũ không có bất kỳ quan hệ gì đến Tần Phiền Cương, ba đừng hiểu lầm."

"Làm sao con biết ba hiểu lầm? Con cho là ta có thể suy đoán đến đâu?"

Ngược lại Tưởng Lại Dực nhàn nhạt cười một tiếng, trong lời nói tiện thể nhắn nhủ: "Vãn Vãn, ba sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng của con. Con đã trưởng thành, hơn nữa ở trong mắt ba con vẫn luôn là một đứa con gái vô cùng có chủ kiến, ba cũng cảm thấy tự hào về con. Có thể cuộc hôn nhân này thật sự là con không thích, ba biết nhưng Vãn Vãn này, đời người có quá nhiều thứ không vừa ý, con muốn có được cái này thì phải biết hy sinh cái kia, con hiểu không?"

"Chuyện ly hôn này, ba không đồng ý."

Tưởng Lại Dực từ trên ghế sôfa đứng dậy: "Trước đó con nói với ba là vấn đề này con có thể giải quyết, nhưng hôm nay Ôn gia bên kia gọi tới, ba cũng biết con không giải quyết được, cho nên chuyện này dừng lại tại đây."

"Ba —— "

Vãn Hâm nhíu đôi mi thanh tú cũng đứng lên theo, Tưởng Lại Dực lại khoát tay một cái, cắt đứt lời cô: "Trễ lắm rồi, con nên nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai cùng mẹ con đi sang thăm bà ngoại con một chút, hai ngày qua chị con luôn ở bên kia chăm sóc bà ngoại con đấy."

Vãn Hâm không cam lòng, đuổi theo hai bước:"—Ba, nếu như con có thể thuyết phục Ôn Hàn Vũ đồng ý ly hôn với con, có phải ba cũng sẽ không phản đối hay không?"

Tưởng Lại Dực nhìn vẻ mặt kiên định của con gái, dường như là nhất quyết muốn ly hôn, ông rủ mắt xuống, chỉ chốc lát sau, rốt cuộc nói: "Vãn Vãn, cái ba muốn không đơn giản chỉ là hạng mục hợp tác, con hiểu không?"

Chân mày Vãn Hâm vặn vẹo, nhìn bóng lưng Tưởng Lại Dực đi lên lầu, cô nhẹ nhàng cắn môi ——

Làm sao cô lại không biết ý của ông chứ? Chỉ là bất kể như thế nào, cuộc hôn nhân này cô nhất định phải ly!

Thế nhưng cô bên này ý chí kiên định, Ôn Hàn Vũ bên kia, lại hoàn toàn không có tin tức gì.

Suốt hai ngày cô cũng không thấy Ôn Hàn Vũ, đơn ly hôn cô để cho Đàm Tễ đưa qua, nhưng bên kia Ôn Hàn Vũ lại không có bất kỳ tin tức gì.

Cô tính toán thời gian, trở về thành phố B đã bốn ngày rồi, trong lòng dĩ nhiên là vô cùng nóng nảy.

Vốn cho rằng ly hôn sẽ không quá khó khăn, bây giờ lại không hề dễ dàng như vậy. Vãn Hâm đứng ngồi không yên, trưa nay ngay tại cửa Ôn thị chuẩn bị chặn xe của Ôn Hàn Vũ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom