Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Chương 52
Điều duy nhất cô ta có thể nghĩ đến là có người cố ý làm điều đó, lợi dụng thành công tâm lý của người đánh bạc.
“Chuyện đến nước này, vậy mà cô vẫn không biết hối cải!
Nhà họ Đoạn có một người con dâu bại hoại môn phong như cô thật là nhục nhã!”
Giọng nói của Đoạn Trấn Nam vừa dứt, cây roi cũng rơi xuống, đánh đến nỗi Đường Vãn Tình bật khóc nức nở, tiếng thét chói tai như lợn bị chọc tiết.
Cơ thể bỏng rát và đau đớn, thấy nhát roi thứ hai sắp rơi xuống, cô ta muốn tránh nhưng không tránh được, nhát roi này quất lên chân, kịp thời chặn mất đường thoát của cô ta.
Đoạn Lâm Phong đứng một bên lạnh lùng quan sát, bây giờ trong lòng anh ta cực kỳ tức giận, chỉ hận không thể lập tức giết chết Đường Vãn Tình, nếu như không phải cô ta thì cũng sẽ không có nhiều rắc rối như bây giờ.
Đan Chỉ Linh lạnh lùng ngồi trên sofa, trên khuôn mặt ung dung quý phái mang theo một nụ cười chế nhạo và đôi mắt đầy vẻ khinh bỉ.
Phụ nữ nhà họ Đường đúng là không đơn giản, bản lĩnh gây rắc rối cũng không ít, những chuyện rắc rối xảy ra hết lần này đến lần khác.
Chỉ chịu vài đòn roi, Đường Vãn Tình đã đau đớn không thôi, đôi lông mày nhíu lại và sắc mặt thì tái nhợt như tờ giấy: “Bố, đau quá….con xin bố đừng đánh nữa”
Cây roi này đánh xuống thực sự khiến người ta đau đớn muốn chết!
“Đừng đánh nữa? Hôm nay tôi phải đánh chết cô!” Đoạn Trấn Nam tức giận, tay nâng cây roi lên, tiếng gió vụt qua khiến người ta phải dựng tóc gáy.
Đường Vãn Tình tuyệt vọng né tránh, nước mắt giàn dụa, cô quay đầu sang nhìn Đoạn Lâm Phong: “Lâm Phong, anh hãy cầu xin bố, đừng để bố đánh nữa, em thực sự biết sai rồi”
Cô ta khóc như mưa, khuôn mặt xinh đẹp được bao phủ bởi những giọt nước mắt trong suốt, trông rất đáng thương.
Nhưng Đoạn Lâm Phong đứng đó bất động, như thể không nghe thấy lời cầu xin của cô ta, giống như không quen biết cô vậy.
Nhìn người đàn ông thờ ơ lạnh lùng trước mặt, trái tim Đường Vẫn Tình tràn ngập sự oán hận, nhưng cô lại không dám thể hiện ra.
Trong phòng khách vang vọng tiếng thét chói tai của cô và tiếng vù vù của đòn roi.
Từng nhát roi vụt xuống, Đường Vấn Tình run rẩy mở miệng, những sợi tóc lả tả trên trán cho thấy sự thảm hại của cô ta lúc này: “Bố, đừng đánh nữa, con biết sai rồi, con thực sự biết sai rồi, sau này con sẽ không dám nữa…”
Nghĩ đến lúc trước Đường Hoan trở về, cũng bị Đoạn Trấn Nam đánh như thế này, hiện giờ phong thủy thay phiên luân chuyển, đúng là hả lòng hả dạ.
Đường Vấn Tình bị đánh nằm trên mặt đất, chiếc váy trên người chuyển thành màu xanh đậm, tóc tai bù xù, dáng vẻ cực kỳ thảm hại.
Chứng kiến trận đòn cũng kha khá, Đan Chỉ Linh mới lạnh lùng nói: “Được rồi, đừng đánh nữa, còn đánh nữa sẽ chết người mất, cũng không biết làm chồng người ra kiểu gì, mà chỉ đứng một bên nhìn, cũng không thèm bước lên giúp đỡ.”
Kết hôn với một người đàn ông như Đoạn Lâm Phong, cũng thật là bi thảm, vợ bị người ta đánh đập thành như thế này, mà cũng không thèm ngăn lại, ngay cả giả bộ cũng không biết.
Đoạn Trấn Nam nghe vậy, rồi quất mạnh một roi nữa mới dừng tay, đánh cũng đánh rồi, nhưng vẫn chưa hết giận.
“Xem con lấy phải loại vợ gì đây! Đoạn Lâm Phong, có vẻ như con không phù hợp với vị trí Tổng giám đốc của Đoạn Thị, giao công ty cho con, sớm muộn cũng có ngày bị phá sản!”
Đoạn Lâm Phong lo lắng, trên mặt thoáng qua một tia hoảng loạn, ánh mắt có chút âm u: “Bố, con sẽ nhanh chóng xử lý xong chuyện này”
“Hừ!” Đoạn Trấn Nam hừ lạnh, không hề che giấu vẻ chán ghét: “Con không hề thích hợp làm lãnh đạo của công ty, mà chỉ biết gây một đống rắc rối! Xem ra ta phải xem xét lại có nên mở cuộc họp triệu tập các thành viên hội đồng quản trị để thay đổi người lãnh đạo hay không!”
“Bố, đừng mà, bố hãy tin con, con hứa sẽ giải quyết được khủng hoảng của công ty, xin bố hãy cho con thêm một cơ ội” Đôi mắt Đoạn Lâm Phong nổi lên những tơ máu đỏ tươi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Đường Vẫn Tình Anh ta khó khăn lắm mới đi đến bước đường như ngày.
hôm nay, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ được?
Đôi mắt hung ác rơi xuống Đường Vấn Tình đang nằm dưới đất, sự tức giận và hận thù lan tỏa từ tận đáy lòng anh.
“Không cần con phải xử lý, hãy mau đưa vợ của con cút khỏi đây, để ta đỡ phải nhìn thấy rồi phiền lòng!” Đoạn Trấn Nam tức giận nói, sau đó quay người đi lên lầu.
Đẳng sau là giọng nói lo lắng của Đoạn Lâm Phong, nhưng ông coi như không nghe thấy gì.
“Còn không mau mang vợ của con đi sao? Đợi ăn cơm tối luôn sao? Hay là con cũng muốn bị ăn roi?” Đan Chỉ Linh lạnh lùng cất giọng và liếc nhìn người đang nằm dưới đất, đôi mắt lóe lên vẻ mỉa mai.
Càng nhìn càng chướng mắt, mắt không thấy sẽ không bẩn, kể từ khi cưới con gái nhà họ Đường về, cái gia đình này luôn không được yên!
Bà trừng mắt nhìn Đoạn Lâm Phong và Đường Vãn Tình, rồi quay người đi lên lầu.
Khi Đường Vấn Tình nghe thấy tiếng roi, cơ thể càng run rẩy hơn.
Nghĩ đến việc ở nhà có bao giờ cô phải chịu cục tức như thế này, lúc ở nhà bố mẹ cô thậm chí còn không nỡ chạm vào một cọng tóc của cô, không ngờ người nhà họ Đoạn lại ra tay tàn nhãn như vậy.
Còn cả Đoạn Lâm Phong, người đàn ông mà cô yêu, vậy mà lại chỉ đứng một bên lạnh lùng quan sát, từ đầu đến cuối không nói giúp cho cô một câu nào, nói thế nào đi nữa bây giờ cô cũng là vợ anh!
Trong lòng cô lúc này cảm thấy cực kỳ bi thương, cũng cảm thấy vô cùng tức giận.
Đoạn Trấn Nam lên đến phòng sách, liền gọi điện thoại cho Đoạn Kim Thần.
“Kim Thần, ngày mai ta sẽ triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị, vị trí Tổng giám đốc của Đoạn Thị tạm thời sẽ do con đảm nhiệm, công ty nằm trong tay của Đoạn Lâm Phong, sớm muộn cũng sẽ có ngày bị chôn vùi, coi như con giúp ta và quay lại điều hành công ty đi”
Một sự im lặng kéo dài trong điện thoại, cuối cùng mới nghe thấy một âm thanh duy nhất “….” Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của con trai, Đoạn Trấn Nam nhất thời không nói nên lời, cuối cùng mới lặng lẽ nói: “Sáng mai con hãy đến công ty”
Ông nói xong liền cúp điện thoại.
Điều duy nhất cô ta có thể nghĩ đến là có người cố ý làm điều đó, lợi dụng thành công tâm lý của người đánh bạc.
“Chuyện đến nước này, vậy mà cô vẫn không biết hối cải!
Nhà họ Đoạn có một người con dâu bại hoại môn phong như cô thật là nhục nhã!”
Giọng nói của Đoạn Trấn Nam vừa dứt, cây roi cũng rơi xuống, đánh đến nỗi Đường Vãn Tình bật khóc nức nở, tiếng thét chói tai như lợn bị chọc tiết.
Cơ thể bỏng rát và đau đớn, thấy nhát roi thứ hai sắp rơi xuống, cô ta muốn tránh nhưng không tránh được, nhát roi này quất lên chân, kịp thời chặn mất đường thoát của cô ta.
Đoạn Lâm Phong đứng một bên lạnh lùng quan sát, bây giờ trong lòng anh ta cực kỳ tức giận, chỉ hận không thể lập tức giết chết Đường Vãn Tình, nếu như không phải cô ta thì cũng sẽ không có nhiều rắc rối như bây giờ.
Đan Chỉ Linh lạnh lùng ngồi trên sofa, trên khuôn mặt ung dung quý phái mang theo một nụ cười chế nhạo và đôi mắt đầy vẻ khinh bỉ.
Phụ nữ nhà họ Đường đúng là không đơn giản, bản lĩnh gây rắc rối cũng không ít, những chuyện rắc rối xảy ra hết lần này đến lần khác.
Chỉ chịu vài đòn roi, Đường Vãn Tình đã đau đớn không thôi, đôi lông mày nhíu lại và sắc mặt thì tái nhợt như tờ giấy: “Bố, đau quá….con xin bố đừng đánh nữa”
Cây roi này đánh xuống thực sự khiến người ta đau đớn muốn chết!
“Đừng đánh nữa? Hôm nay tôi phải đánh chết cô!” Đoạn Trấn Nam tức giận, tay nâng cây roi lên, tiếng gió vụt qua khiến người ta phải dựng tóc gáy.
Đường Vãn Tình tuyệt vọng né tránh, nước mắt giàn dụa, cô quay đầu sang nhìn Đoạn Lâm Phong: “Lâm Phong, anh hãy cầu xin bố, đừng để bố đánh nữa, em thực sự biết sai rồi”
Cô ta khóc như mưa, khuôn mặt xinh đẹp được bao phủ bởi những giọt nước mắt trong suốt, trông rất đáng thương.
Nhưng Đoạn Lâm Phong đứng đó bất động, như thể không nghe thấy lời cầu xin của cô ta, giống như không quen biết cô vậy.
Nhìn người đàn ông thờ ơ lạnh lùng trước mặt, trái tim Đường Vẫn Tình tràn ngập sự oán hận, nhưng cô lại không dám thể hiện ra.
Trong phòng khách vang vọng tiếng thét chói tai của cô và tiếng vù vù của đòn roi.
Từng nhát roi vụt xuống, Đường Vấn Tình run rẩy mở miệng, những sợi tóc lả tả trên trán cho thấy sự thảm hại của cô ta lúc này: “Bố, đừng đánh nữa, con biết sai rồi, con thực sự biết sai rồi, sau này con sẽ không dám nữa…”
Nghĩ đến lúc trước Đường Hoan trở về, cũng bị Đoạn Trấn Nam đánh như thế này, hiện giờ phong thủy thay phiên luân chuyển, đúng là hả lòng hả dạ.
Đường Vấn Tình bị đánh nằm trên mặt đất, chiếc váy trên người chuyển thành màu xanh đậm, tóc tai bù xù, dáng vẻ cực kỳ thảm hại.
Chứng kiến trận đòn cũng kha khá, Đan Chỉ Linh mới lạnh lùng nói: “Được rồi, đừng đánh nữa, còn đánh nữa sẽ chết người mất, cũng không biết làm chồng người ra kiểu gì, mà chỉ đứng một bên nhìn, cũng không thèm bước lên giúp đỡ.”
Kết hôn với một người đàn ông như Đoạn Lâm Phong, cũng thật là bi thảm, vợ bị người ta đánh đập thành như thế này, mà cũng không thèm ngăn lại, ngay cả giả bộ cũng không biết.
Đoạn Trấn Nam nghe vậy, rồi quất mạnh một roi nữa mới dừng tay, đánh cũng đánh rồi, nhưng vẫn chưa hết giận.
“Xem con lấy phải loại vợ gì đây! Đoạn Lâm Phong, có vẻ như con không phù hợp với vị trí Tổng giám đốc của Đoạn Thị, giao công ty cho con, sớm muộn cũng có ngày bị phá sản!”
Đoạn Lâm Phong lo lắng, trên mặt thoáng qua một tia hoảng loạn, ánh mắt có chút âm u: “Bố, con sẽ nhanh chóng xử lý xong chuyện này”
“Hừ!” Đoạn Trấn Nam hừ lạnh, không hề che giấu vẻ chán ghét: “Con không hề thích hợp làm lãnh đạo của công ty, mà chỉ biết gây một đống rắc rối! Xem ra ta phải xem xét lại có nên mở cuộc họp triệu tập các thành viên hội đồng quản trị để thay đổi người lãnh đạo hay không!”
“Bố, đừng mà, bố hãy tin con, con hứa sẽ giải quyết được khủng hoảng của công ty, xin bố hãy cho con thêm một cơ ội” Đôi mắt Đoạn Lâm Phong nổi lên những tơ máu đỏ tươi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Đường Vẫn Tình Anh ta khó khăn lắm mới đi đến bước đường như ngày.
hôm nay, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ được?
Đôi mắt hung ác rơi xuống Đường Vấn Tình đang nằm dưới đất, sự tức giận và hận thù lan tỏa từ tận đáy lòng anh.
“Không cần con phải xử lý, hãy mau đưa vợ của con cút khỏi đây, để ta đỡ phải nhìn thấy rồi phiền lòng!” Đoạn Trấn Nam tức giận nói, sau đó quay người đi lên lầu.
Đẳng sau là giọng nói lo lắng của Đoạn Lâm Phong, nhưng ông coi như không nghe thấy gì.
“Còn không mau mang vợ của con đi sao? Đợi ăn cơm tối luôn sao? Hay là con cũng muốn bị ăn roi?” Đan Chỉ Linh lạnh lùng cất giọng và liếc nhìn người đang nằm dưới đất, đôi mắt lóe lên vẻ mỉa mai.
Càng nhìn càng chướng mắt, mắt không thấy sẽ không bẩn, kể từ khi cưới con gái nhà họ Đường về, cái gia đình này luôn không được yên!
Bà trừng mắt nhìn Đoạn Lâm Phong và Đường Vãn Tình, rồi quay người đi lên lầu.
Khi Đường Vấn Tình nghe thấy tiếng roi, cơ thể càng run rẩy hơn.
Nghĩ đến việc ở nhà có bao giờ cô phải chịu cục tức như thế này, lúc ở nhà bố mẹ cô thậm chí còn không nỡ chạm vào một cọng tóc của cô, không ngờ người nhà họ Đoạn lại ra tay tàn nhãn như vậy.
Còn cả Đoạn Lâm Phong, người đàn ông mà cô yêu, vậy mà lại chỉ đứng một bên lạnh lùng quan sát, từ đầu đến cuối không nói giúp cho cô một câu nào, nói thế nào đi nữa bây giờ cô cũng là vợ anh!
Trong lòng cô lúc này cảm thấy cực kỳ bi thương, cũng cảm thấy vô cùng tức giận.
Đoạn Trấn Nam lên đến phòng sách, liền gọi điện thoại cho Đoạn Kim Thần.
“Kim Thần, ngày mai ta sẽ triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị, vị trí Tổng giám đốc của Đoạn Thị tạm thời sẽ do con đảm nhiệm, công ty nằm trong tay của Đoạn Lâm Phong, sớm muộn cũng sẽ có ngày bị chôn vùi, coi như con giúp ta và quay lại điều hành công ty đi”
Một sự im lặng kéo dài trong điện thoại, cuối cùng mới nghe thấy một âm thanh duy nhất “….” Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của con trai, Đoạn Trấn Nam nhất thời không nói nên lời, cuối cùng mới lặng lẽ nói: “Sáng mai con hãy đến công ty”
Ông nói xong liền cúp điện thoại.