Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44. Trả thù
Chương 44
Sau bữa tối, Đường Hoan ở trong phòng ngủ nói chuyện với bạn tốt La Vưu Phi.
“Wow, Hoan Hoan, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Hai người đàn ông đánh nhau vì cậu, chuyện này đang rất hot đó”
“Con nha đầu chết tiệt nhà cậu, nói linh tinh cái gì đấy. Tối qua mình gặp phải lưu manh, may mà Đại Thịnh xuất hiện kịp thời cứu mình, kết quả là cái tên khốn kia không biết sự tình, liền xông vào đánh Đại Thịnh”
“Chồng cậu đang ghen đó, hiểu lầm là chuyện rất bình thường mà, lần này cậu lại được nổi tiếng rồi, bây giờ có ai không biết cậu chứ? Quen biết cậu mình cảm thấy rất vinh hạnh đó!”
Khóe miệng Đường Hoan khẽ giật: “Mình xin, cậu hãy xem các bình luận trên mạng được không? Bây giờ mình đang bị cả ngàn người chỉ trích, mấy tên săn ảnh kia cũng thật là, cả ngày không có việc gì làm thì chịu khó ngồi yên một chút, suốt ngày đi bẻ cong sự thật!”
Nhắc đến chuyện này cô vẫn còn tức giận, rõ ràng đó là việc ra tay vì chính nghĩa, họ dựa vào đâu mà viết là hành vi gây rối, tư tưởng xấu xa chứ”
“Thôi nào, chồng cậu sẵn sàng đánh nhau vì cậu, chứng tỏ trong lòng anh ấy có cậu, đây cũng là một chuyện tốt, để cho anh ấy có chút cảm giác nguy hiểm cũng tốt”
Trong lòng có cô? Haha, sao có thể!
“Được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, Vưu Phi mình buồn ngủ rồi”
“Buồn ngủ rồi sao, hay là nghĩ đến chuyện kia?” Trong điện thoại truyền đến nụ cười xấu xa của Vưu Phi.
Trên mặt Đường Hoan thoáng qua một chút bối rối: “Được lắm, Vưu Phi, sao cậu lại trở nên đen tối như vậy? Không phải là có bạn trai rồi đấy chứ?”
“Há…..không có, được rồi, như vậy nhé, ngủ ngon”
Đường Hoan vẫn chưa kịp trả lời lại thì đã nghe thấy một loạt tiếng tít tít.
Bên ngoài cửa sổ bóng đêm dần buông xuống, ánh trăng lạnh lẽo bao trùm cả thành phố.
Đường Hoan nằm trên giường và ngủ thiếp đi một cách vô thức, khi Đoạn Kim thần bước vào, anh thấy Đường Hoan cầm điện thoại di động và ngủ ngon lành.
Đôi mắt sắc bén bất giác dịu lại, ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàng hơn.
Anh cẩn thận lấy điện thoại ra khỏi tay cô và đặt nó lên tủ, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp như yêu tinh của cô, anh cúi đầu xuống và đặt một nụ hôn lên trán cô.
Trong vài ngày tiếp theo, bởi vì Đoạn Kim Thần không cho cô đi làm, nên Đường Hoan chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi.
Một tuần sau, vết thương ở chân của Đường Hoan cuối cùng cũng lành lại.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cô, ngoài trời mưa phùn bay lất phất, sau khi Đường Hoan ăn cơm xong, cô đi đến cửa hàng hoa mua một bó hoa bách hợp và đi đến chỗ mộ của mẹ cô.
Đi trên con đường quen thuộc, mắt cô bất giác đỏ hoe, trong đầu nhớ đến nụ cười hiền từ của mẹ, khóe môi cô vô thức cong lên.
Đi đến trước mộ của mẹ, cô cúi xuống và đặt bó bách hợp xuống, khuôn mặt cô đột nhiên trắng bệch, phần mộ của mẹ cô đã có người động vào!
Rốt cuộc là ai? Mẹ cô rõ ràng đã ra đi rồi, rốt cuộc là ai lại nhẫn tâm khiến bà ấy không thể ra đi một cách thanh thản như vậy?
Nước mắt cô rơi lã chã, cơ thể không ngừng run rẩy, chiếc ô trong tay không biết đã bị gió thổi đi từ lúc nào.
“Mẹ….con xin lỗi….là con bất hiếu…”
Trong phút chốc, dường như tất cả sự kiên cường đều đổ sụp xuống vào lúc này, mẹ là người mà cô luôn muốn bảo vệ nhất trong cuộc đời này, nhưng lại không ngờ sau khi bà chết đi, cô vẫn không thể bảo vệ bà.
Cơn mưa phùn trút xuống người cô, từng giọt từng giọt, từ từ làm ướt toàn bộ cơ thể.
Trong không gian rộng lớn, vang vọng lại tiếng khóc thê lương của Đường Hoan, cụm từ thương tâm muốn chết có lẽ cũng không thể hình dung được tâm trạng của Đường Hoan lúc này.
Không biết đã khóc bao lâu, mưa cũng đã tạnh, Đường Hoan cứ ngồi trước mộ của mẹ, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, cô mới đờ đẫn lấy điện thoại ra, ba chữ Đoạn Kim Thần đập vào mắt cô, Đường Hoan liếc qua rồi tắt đi.
Cô xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy, bước từng bước tiến về phía trước, lúc này cô giống như một cái xác không hồn, đôi mắt u ám không có ánh sáng.
Cô bước đi như người mất hồn, khi đi qua ngã tư, đột nhiên có một chiếc xe đạp đi đến, người đó bấm còi nhưng Đường Hoan dường như không nghe thấy.
“Kít” một tiếng, Đường Hoan bị đâm và ngã xuống đất, tay cô cọ xuống mặt đường, máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay, cảm giác đau rát ập đến, nhưng Đường Hoan không quan tâm, nỗi đau trên tay không bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng cô.
“Cô không sao chứ?” Người đó đỡ Đường Hoan đứng dậy với vẻ mặt tội lỗi, vừa nấy anh ta bấm còi một hồi mà cô không nghe thấy, không phải là bị điếc đấy chứ?
Đường Hoan lắc đầu và tiếp tục đi về phía trước, người đàn ông nhìn theo chỉ biết gãi đầu, cuối cùng anh ta nhấc xe đạp lên và rời khỏi.
“Ôi, đây không phải là em gái tốt của chị sao? Sao hôm nay lại có vẻ như nhà có tang vậy?”
Sau bữa tối, Đường Hoan ở trong phòng ngủ nói chuyện với bạn tốt La Vưu Phi.
“Wow, Hoan Hoan, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Hai người đàn ông đánh nhau vì cậu, chuyện này đang rất hot đó”
“Con nha đầu chết tiệt nhà cậu, nói linh tinh cái gì đấy. Tối qua mình gặp phải lưu manh, may mà Đại Thịnh xuất hiện kịp thời cứu mình, kết quả là cái tên khốn kia không biết sự tình, liền xông vào đánh Đại Thịnh”
“Chồng cậu đang ghen đó, hiểu lầm là chuyện rất bình thường mà, lần này cậu lại được nổi tiếng rồi, bây giờ có ai không biết cậu chứ? Quen biết cậu mình cảm thấy rất vinh hạnh đó!”
Khóe miệng Đường Hoan khẽ giật: “Mình xin, cậu hãy xem các bình luận trên mạng được không? Bây giờ mình đang bị cả ngàn người chỉ trích, mấy tên săn ảnh kia cũng thật là, cả ngày không có việc gì làm thì chịu khó ngồi yên một chút, suốt ngày đi bẻ cong sự thật!”
Nhắc đến chuyện này cô vẫn còn tức giận, rõ ràng đó là việc ra tay vì chính nghĩa, họ dựa vào đâu mà viết là hành vi gây rối, tư tưởng xấu xa chứ”
“Thôi nào, chồng cậu sẵn sàng đánh nhau vì cậu, chứng tỏ trong lòng anh ấy có cậu, đây cũng là một chuyện tốt, để cho anh ấy có chút cảm giác nguy hiểm cũng tốt”
Trong lòng có cô? Haha, sao có thể!
“Được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, Vưu Phi mình buồn ngủ rồi”
“Buồn ngủ rồi sao, hay là nghĩ đến chuyện kia?” Trong điện thoại truyền đến nụ cười xấu xa của Vưu Phi.
Trên mặt Đường Hoan thoáng qua một chút bối rối: “Được lắm, Vưu Phi, sao cậu lại trở nên đen tối như vậy? Không phải là có bạn trai rồi đấy chứ?”
“Há…..không có, được rồi, như vậy nhé, ngủ ngon”
Đường Hoan vẫn chưa kịp trả lời lại thì đã nghe thấy một loạt tiếng tít tít.
Bên ngoài cửa sổ bóng đêm dần buông xuống, ánh trăng lạnh lẽo bao trùm cả thành phố.
Đường Hoan nằm trên giường và ngủ thiếp đi một cách vô thức, khi Đoạn Kim thần bước vào, anh thấy Đường Hoan cầm điện thoại di động và ngủ ngon lành.
Đôi mắt sắc bén bất giác dịu lại, ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàng hơn.
Anh cẩn thận lấy điện thoại ra khỏi tay cô và đặt nó lên tủ, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp như yêu tinh của cô, anh cúi đầu xuống và đặt một nụ hôn lên trán cô.
Trong vài ngày tiếp theo, bởi vì Đoạn Kim Thần không cho cô đi làm, nên Đường Hoan chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi.
Một tuần sau, vết thương ở chân của Đường Hoan cuối cùng cũng lành lại.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cô, ngoài trời mưa phùn bay lất phất, sau khi Đường Hoan ăn cơm xong, cô đi đến cửa hàng hoa mua một bó hoa bách hợp và đi đến chỗ mộ của mẹ cô.
Đi trên con đường quen thuộc, mắt cô bất giác đỏ hoe, trong đầu nhớ đến nụ cười hiền từ của mẹ, khóe môi cô vô thức cong lên.
Đi đến trước mộ của mẹ, cô cúi xuống và đặt bó bách hợp xuống, khuôn mặt cô đột nhiên trắng bệch, phần mộ của mẹ cô đã có người động vào!
Rốt cuộc là ai? Mẹ cô rõ ràng đã ra đi rồi, rốt cuộc là ai lại nhẫn tâm khiến bà ấy không thể ra đi một cách thanh thản như vậy?
Nước mắt cô rơi lã chã, cơ thể không ngừng run rẩy, chiếc ô trong tay không biết đã bị gió thổi đi từ lúc nào.
“Mẹ….con xin lỗi….là con bất hiếu…”
Trong phút chốc, dường như tất cả sự kiên cường đều đổ sụp xuống vào lúc này, mẹ là người mà cô luôn muốn bảo vệ nhất trong cuộc đời này, nhưng lại không ngờ sau khi bà chết đi, cô vẫn không thể bảo vệ bà.
Cơn mưa phùn trút xuống người cô, từng giọt từng giọt, từ từ làm ướt toàn bộ cơ thể.
Trong không gian rộng lớn, vang vọng lại tiếng khóc thê lương của Đường Hoan, cụm từ thương tâm muốn chết có lẽ cũng không thể hình dung được tâm trạng của Đường Hoan lúc này.
Không biết đã khóc bao lâu, mưa cũng đã tạnh, Đường Hoan cứ ngồi trước mộ của mẹ, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, cô mới đờ đẫn lấy điện thoại ra, ba chữ Đoạn Kim Thần đập vào mắt cô, Đường Hoan liếc qua rồi tắt đi.
Cô xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy, bước từng bước tiến về phía trước, lúc này cô giống như một cái xác không hồn, đôi mắt u ám không có ánh sáng.
Cô bước đi như người mất hồn, khi đi qua ngã tư, đột nhiên có một chiếc xe đạp đi đến, người đó bấm còi nhưng Đường Hoan dường như không nghe thấy.
“Kít” một tiếng, Đường Hoan bị đâm và ngã xuống đất, tay cô cọ xuống mặt đường, máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay, cảm giác đau rát ập đến, nhưng Đường Hoan không quan tâm, nỗi đau trên tay không bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng cô.
“Cô không sao chứ?” Người đó đỡ Đường Hoan đứng dậy với vẻ mặt tội lỗi, vừa nấy anh ta bấm còi một hồi mà cô không nghe thấy, không phải là bị điếc đấy chứ?
Đường Hoan lắc đầu và tiếp tục đi về phía trước, người đàn ông nhìn theo chỉ biết gãi đầu, cuối cùng anh ta nhấc xe đạp lên và rời khỏi.
“Ôi, đây không phải là em gái tốt của chị sao? Sao hôm nay lại có vẻ như nhà có tang vậy?”