Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43. Sống không bằng chết
Chương 43
Hôm sau.
Đoạn Kim Thần tỉnh dậy không lâu thì Đường Hoan cũng dậy, cô cảm thấy vết thương ở chân không còn đau nữa, hơn nữa đi bộ cũng không có vấn đề gì, sau khi ăn sáng xong liền đến công ty.
Vừa bước vào công ty, Đường Hoan liền cảm thấy một bầu không khí khác thường, mọi người đều đang thảo luận một cái gì đó.
“Đột nhiên cảm thấy rất thông cảm với phu nhân Tổng giám đốc”
“Đúng vậy, cũng không biết phu nhân biết được tin tức này sẽ đau lòng đến mức nào, người ta nói gả vào hào môn sâu như biển, haiz, làm vợ của người giàu có cũng không dễ dàng gì”
“Đúng vậy, nhưng đáng tiếc bức ảnh này chụp mờ quá, không nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ này”
Đường Hoan chậm rãi đi đến bàn làm việc và ngồi xuống, khi cô bật máy tính lên liền nhìn thấy những tiêu đề mới ùn ùn kéo đến.
Nhìn vào tiêu đề bắt mắt “Tổng Giám Đốc Đoạn và Tổng Giám Đốc Tập Đoàn Giang Thị cùng tranh giành một cô gái, nửa đêm đánh nhau trên phố!”, sau đó đập vào mắt là một bức ảnh rất quen thuộc.
Mặc dù khung cảnh rất tối, nhưng cô liếc mắt liền có thể nhận ra người trong bức ảnh là ai, bức ảnh chụp lại cảnh Đoạn Kim Thần và Giang Chi Thịnh đang đánh nhau.
Trong một thời gian ngắn, Đường Hoan lại trở thành một nhân vật quan trọng, những nhận xét của mọi người về cô ngày càng đa dạng, và được dán lên nhiều nhãn hiệu khác nhau.
Buổi tối về đến nhà, Đường Hoan không ngờ Đoạn Kim Thần sẽ tan làm sớm hơn cô.
Trong lòng có chút không yên, anh chắc chắn đã đọc tin tức ngày hôm nay, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút chột đạ.
Không đúng, tại sao cô phải chột dạ, cô đâu có làm chuyện có lỗi với anh, dựa vào đâu mà phải cảm thấy chột dạ, nghĩ như vậy, cô liền ưỡn thẳng người lên.
Cô ngồi xuống ghế sofa, dì Đồng cũng đi xuống.
“Cậu chủ, phu nhân, có thể ăn cơm rồi”
Đường Hoan bình thản ừ một tiếng, sau đó đứng dậy khỏi ghế sofa.
“Đường Hoan, anh không thích nhắc lại những lời mà anh đã nói” Trước khi Đường Hoan có hành động, Đoạn Kim Thần lạnh lùng mở miệng.
Đường Hoan toàn thân cứng nhắc và lập tức hiểu những gì mà anh nói, cô quay đầu lại nhìn anh: “Em không làm được, Đại Thịnh là bạn em, tại sao em phải cắt đứt liên lạc với anh ấy?
Đừng nghĩ rằng anh là chồng cô, thì có thể can thiệp vào sự tự do của cô như vậy? Cô thích làm bạn với ai thì kết bạn với người đó, hơn nữa, anh rõ ràng biết rõ sự việc tối quat lậy em cũng nên chú ý đến hoàn cảnh!”
“Haha..” Đường Hoan cười khẩy, trong nụ cười mang theo cả sự thê lương: “Chuyện tối qua anh biết rất rõ, anh dựa vào đâu mà lại nói với em bằng cái giọng ra lệnh như vậy? Em không quan tâm đến những chuyện ong bướm của anh, nên anh cũng không có quyền can thiệp vào chuyện của em”
Khuôn mặt người đàn ông tối sầm lại, anh đứng dậy và đi về phía Đường Hoan, hai tay đặt lên sofa và áp sát vào cô.
Đường Hoan vô thức lùi ra sau, nhưng vẫn nhìn thẳng vào anh không chút sợ hãi.
“Tốt nhất em hãy ghi nhớ thân phận của mình, nếu còn có lần sau, hãy tự gánh hậu quả” Lời đe dọa vừa dứt, anh lại nói thêm: “Còn nữa, buổi tối không được tăng ca đến 8h, trước khi chân khỏi, không được đến công ty làm việc”
“Được, vậy cũng mong anh Đoạn lần sau hãy ghi nhớ thân phận của mình, khi muốn ở bên cạnh người phụ nữ khác, phiền anh hãy giữ khoảng cách với người phụ nữ khác trước mặt em, để tránh việc em bắt chước!” Đường Hoan cười khẩy.
Cho rằng cô sợ anh sao? Anh ngoài việc bắt nạt cô ra, thì còn làm được cái gì?
Trái tim từ từ nhói lên, giống như có mũi kim đâm vào vậy, cơn đau lan khắp cơ thể.
Sắc mặt người đàn ông thay đổi, môi mấp máy: “Anh và cô ấy chỉ là quen biết từ khi còn nhỏ.
Ý của anh là, giữa họ không có tình cảm nam nữ, mà chỉ là tình cảm anh trai em gái.
Hahal! Thật là buồn cười, Đường Hoan cô vẫn chưa bị mù, khi người phụ nữ đó nhìn anh, ánh mắt thâm tình đó chẳng lẽ anh không nhìn ra?
“Em không muốn giữa hai người có quan hệ gì, tóm lại, em sẽ giữ bổn phận của mình, em biết rõ việc gì nên làm, việc gì không nên làm!”
“Đường Hoan, em đừng có không biết tốt xấu!” Anh đã nhượng bộ cô như vậy rồi, bởi vì tối qua anh đã bỏ lại cô và cảm thấy có lỗi, nên mới không so đo chuyện lần này.
Cô hất tay anh ra: “Đúng vậy, là em không biết tốt xấu, nhưng vẫn tốt hơn anh Đoạn bỏ lại vợ mình ở hội trường”
Sắc mặt Đoạn Kim Thần khó coi đến cực điểm, anh mím chặt môi, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng của cô, cuối cùng anh đứng thẳng người dậy.
“Ăn cơm”
Cái gì? Đường Hoan nhất thời không kịp phản ứng lại, cho đến khi Đoạn Kim Thần bế cô đi vào phòng ăn, cô mới hoàn hồn.
Người đàn ông này bị điên à? Sáng nắng chiều mưa, đúng là khiến người ta không thể đoán trước được.
Hôm sau.
Đoạn Kim Thần tỉnh dậy không lâu thì Đường Hoan cũng dậy, cô cảm thấy vết thương ở chân không còn đau nữa, hơn nữa đi bộ cũng không có vấn đề gì, sau khi ăn sáng xong liền đến công ty.
Vừa bước vào công ty, Đường Hoan liền cảm thấy một bầu không khí khác thường, mọi người đều đang thảo luận một cái gì đó.
“Đột nhiên cảm thấy rất thông cảm với phu nhân Tổng giám đốc”
“Đúng vậy, cũng không biết phu nhân biết được tin tức này sẽ đau lòng đến mức nào, người ta nói gả vào hào môn sâu như biển, haiz, làm vợ của người giàu có cũng không dễ dàng gì”
“Đúng vậy, nhưng đáng tiếc bức ảnh này chụp mờ quá, không nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ này”
Đường Hoan chậm rãi đi đến bàn làm việc và ngồi xuống, khi cô bật máy tính lên liền nhìn thấy những tiêu đề mới ùn ùn kéo đến.
Nhìn vào tiêu đề bắt mắt “Tổng Giám Đốc Đoạn và Tổng Giám Đốc Tập Đoàn Giang Thị cùng tranh giành một cô gái, nửa đêm đánh nhau trên phố!”, sau đó đập vào mắt là một bức ảnh rất quen thuộc.
Mặc dù khung cảnh rất tối, nhưng cô liếc mắt liền có thể nhận ra người trong bức ảnh là ai, bức ảnh chụp lại cảnh Đoạn Kim Thần và Giang Chi Thịnh đang đánh nhau.
Trong một thời gian ngắn, Đường Hoan lại trở thành một nhân vật quan trọng, những nhận xét của mọi người về cô ngày càng đa dạng, và được dán lên nhiều nhãn hiệu khác nhau.
Buổi tối về đến nhà, Đường Hoan không ngờ Đoạn Kim Thần sẽ tan làm sớm hơn cô.
Trong lòng có chút không yên, anh chắc chắn đã đọc tin tức ngày hôm nay, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút chột đạ.
Không đúng, tại sao cô phải chột dạ, cô đâu có làm chuyện có lỗi với anh, dựa vào đâu mà phải cảm thấy chột dạ, nghĩ như vậy, cô liền ưỡn thẳng người lên.
Cô ngồi xuống ghế sofa, dì Đồng cũng đi xuống.
“Cậu chủ, phu nhân, có thể ăn cơm rồi”
Đường Hoan bình thản ừ một tiếng, sau đó đứng dậy khỏi ghế sofa.
“Đường Hoan, anh không thích nhắc lại những lời mà anh đã nói” Trước khi Đường Hoan có hành động, Đoạn Kim Thần lạnh lùng mở miệng.
Đường Hoan toàn thân cứng nhắc và lập tức hiểu những gì mà anh nói, cô quay đầu lại nhìn anh: “Em không làm được, Đại Thịnh là bạn em, tại sao em phải cắt đứt liên lạc với anh ấy?
Đừng nghĩ rằng anh là chồng cô, thì có thể can thiệp vào sự tự do của cô như vậy? Cô thích làm bạn với ai thì kết bạn với người đó, hơn nữa, anh rõ ràng biết rõ sự việc tối quat lậy em cũng nên chú ý đến hoàn cảnh!”
“Haha..” Đường Hoan cười khẩy, trong nụ cười mang theo cả sự thê lương: “Chuyện tối qua anh biết rất rõ, anh dựa vào đâu mà lại nói với em bằng cái giọng ra lệnh như vậy? Em không quan tâm đến những chuyện ong bướm của anh, nên anh cũng không có quyền can thiệp vào chuyện của em”
Khuôn mặt người đàn ông tối sầm lại, anh đứng dậy và đi về phía Đường Hoan, hai tay đặt lên sofa và áp sát vào cô.
Đường Hoan vô thức lùi ra sau, nhưng vẫn nhìn thẳng vào anh không chút sợ hãi.
“Tốt nhất em hãy ghi nhớ thân phận của mình, nếu còn có lần sau, hãy tự gánh hậu quả” Lời đe dọa vừa dứt, anh lại nói thêm: “Còn nữa, buổi tối không được tăng ca đến 8h, trước khi chân khỏi, không được đến công ty làm việc”
“Được, vậy cũng mong anh Đoạn lần sau hãy ghi nhớ thân phận của mình, khi muốn ở bên cạnh người phụ nữ khác, phiền anh hãy giữ khoảng cách với người phụ nữ khác trước mặt em, để tránh việc em bắt chước!” Đường Hoan cười khẩy.
Cho rằng cô sợ anh sao? Anh ngoài việc bắt nạt cô ra, thì còn làm được cái gì?
Trái tim từ từ nhói lên, giống như có mũi kim đâm vào vậy, cơn đau lan khắp cơ thể.
Sắc mặt người đàn ông thay đổi, môi mấp máy: “Anh và cô ấy chỉ là quen biết từ khi còn nhỏ.
Ý của anh là, giữa họ không có tình cảm nam nữ, mà chỉ là tình cảm anh trai em gái.
Hahal! Thật là buồn cười, Đường Hoan cô vẫn chưa bị mù, khi người phụ nữ đó nhìn anh, ánh mắt thâm tình đó chẳng lẽ anh không nhìn ra?
“Em không muốn giữa hai người có quan hệ gì, tóm lại, em sẽ giữ bổn phận của mình, em biết rõ việc gì nên làm, việc gì không nên làm!”
“Đường Hoan, em đừng có không biết tốt xấu!” Anh đã nhượng bộ cô như vậy rồi, bởi vì tối qua anh đã bỏ lại cô và cảm thấy có lỗi, nên mới không so đo chuyện lần này.
Cô hất tay anh ra: “Đúng vậy, là em không biết tốt xấu, nhưng vẫn tốt hơn anh Đoạn bỏ lại vợ mình ở hội trường”
Sắc mặt Đoạn Kim Thần khó coi đến cực điểm, anh mím chặt môi, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng của cô, cuối cùng anh đứng thẳng người dậy.
“Ăn cơm”
Cái gì? Đường Hoan nhất thời không kịp phản ứng lại, cho đến khi Đoạn Kim Thần bế cô đi vào phòng ăn, cô mới hoàn hồn.
Người đàn ông này bị điên à? Sáng nắng chiều mưa, đúng là khiến người ta không thể đoán trước được.