Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42. Cảnh cáo
Chương 42
Khi rời khỏi bệnh viện và về đến Vịnh Repulse, đã là hai giờ sáng rồi, lăn qua lăn lại là quá nửa đêm.
“Mấy ngày này em hãy nghỉ ngơi đi” Đặt Đường Hoan lên giường, Đoạn Kim Thần lạnh lùng nói.
Đường Hoan liếc nhìn anh một cách hờ hững, cô đứng dậy khỏi giường và muốn đi ra ngoài, nhưng eo bị siết chặt, giây tiếp theo liền bị anh giữ lại.
“Em đi đâu? Ngủ ở đây đi” Anh hống hách nói, trong mắt anh lóe lên một chút tội lỗi.
“Anh Đoạn, có phải anh quên rồi không? Đây không phải giường của em!” Đường Hoan nghiến răng và đưa tay đẩy anh ra.
“Sau này em sẽ ngủ ở đây”
“Em không muốn” Cô không nghĩ ngợi liền thẳng thừng từ chối, dựa vào đâu mà anh nói cái gì thì là cái đó?
“Không đến lượt em nói không” Nói rồi, anh đè Đường Hoan lên giường một cách bá đạo và bắt đầu cởi đồ của cô.
Đường Hoan giật mình liền giữ chặt lấy tay anh: “Anh làm gì vậy?”
“Anh kiểm tra thân thể” Đoạn Kim Thần để tay của cô trên đỉnh đầu, không hỏi ý kiến cô mà bắt đầu cởi đồ của cô ra.
“Không….không được….anh hãy mau thả em ra” Đường Hoan nói chuyện lắp bắp và không ngừng vặn vẹo cơ thể.
Nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể đọ lại với sức mạnh của người đàn ông, và bị anh kiểm tra một lượt.
“Đỏ mặt gì chứ? Có chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy sao?”
Anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Đường Hoan, và cả sự tức giận trong đôi mắt cô.
“Anh là đồ lưu manh!” Đường Hoan nghiến răng, nếu như không phải hai tay bị anh giữ chặt, cô thực sự muốn chào đón anh bằng một cái tát!
“Em xấu hổ gì chứ?”
“Anh cho rằng em mặt dày giống anh sao?” Bị người ta lột sạch quần áo rồi nhìn như một con thú cưng, không đỏ mặt được sao?
Đường Hoan trừng mắt nhìn Đoạn Kim Thần, nhưng cô không biết rằng ánh mắt của cô trong mắt anh, đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng đó lấp lánh như một làn sóng, một sự hào hoa phong nhã không nói nên lời, khiến cho cổ họng anh bất giác siết chặt lại.
Một lúc sau, anh mới hoàn hồn.
“Em muốn đi ngủ, bỏ em ra” Đường Hoan lên tiếng, hai tay cử động một chút và phát hiện người đàn ông vẫn đang giữ chặt lấy tay cô.
“Em cảm thấy bị anh lợi dụng sao?”
“Cái này còn phải hỏi à?” Đừng hỏi một cách không biết xấu hổ vậy chứ, cởi hết đồ ra cho anh nhìn, không phải bị anh lợi dụng thì là gì?
Người đàn ông đột nhiên khẽ cười, đôi mắt lộ ra một tia vui vẻ: “Nếu đã như vậy, anh sẽ để em lợi dụng lại”
Đường Hoan sững sờ, lợi dụng lại? Lẽ nào anh cũng định cởi hết đồ cho cô nhìn sao?
Đang nghĩ trong lòng, liền nghe thấy một loạt âm thanh xoạt xoạt, cô quay đầu ra nhìn theo phản xạ.
Liền nhìn thấy những ngón tay thon dài của người đàn ông đang cởi nút cúc áo sơ mi trên người anh, cơ bắp rắn chắc từ từ lộ ra ngoài.
Khóe miệng cô hơi giật, không nhịn được mà hét lên: “Anh làm gì vậy?”
Đoạn Kim Thần ngẩng đầu lên với ánh mắt nghỉ hoặc: “Nếu như em muốn nhìn cơ thể của anh, vậy thì anh để cho em nhìn”
“Anh!” Đường Hoan nhất thời không nói nên lời, mặt đỏ bừng và quay sang một bên; “Không cần, anh hãy mau mặc lại địt “Không cảm thấy bị anh lợi dụng sao?? Giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng, dưới góc độ mà cô không nhìn thấy, đôi mắt anh hiện lên ý cười.
“Ừm!” Đường Hoan nghiến răng, cô lật người lại và vùi mặt vào gối: “Muộn rồi, ngủ đi!”
Lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ này của Đường Hoan, anh khẽ cười, sau đó quay người đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm, Đường Hoan hận không thể kéo căng cái miệng của anh ra, đã gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa gặp ai không biết xấu hổ như anh.
Vừa ăn cắp vừa la làng, câu nói này đúng là chỉ những người như anh.
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm mờ mịt, khi Đoạn Kim Thần bước ra, Đường Hoan đã ngủ rồi.
Nhìn người phụ nữ nằm trên giường, Đoạn Kim Thần cũng nhanh chóng leo lên giường đi ngủ.
Khi rời khỏi bệnh viện và về đến Vịnh Repulse, đã là hai giờ sáng rồi, lăn qua lăn lại là quá nửa đêm.
“Mấy ngày này em hãy nghỉ ngơi đi” Đặt Đường Hoan lên giường, Đoạn Kim Thần lạnh lùng nói.
Đường Hoan liếc nhìn anh một cách hờ hững, cô đứng dậy khỏi giường và muốn đi ra ngoài, nhưng eo bị siết chặt, giây tiếp theo liền bị anh giữ lại.
“Em đi đâu? Ngủ ở đây đi” Anh hống hách nói, trong mắt anh lóe lên một chút tội lỗi.
“Anh Đoạn, có phải anh quên rồi không? Đây không phải giường của em!” Đường Hoan nghiến răng và đưa tay đẩy anh ra.
“Sau này em sẽ ngủ ở đây”
“Em không muốn” Cô không nghĩ ngợi liền thẳng thừng từ chối, dựa vào đâu mà anh nói cái gì thì là cái đó?
“Không đến lượt em nói không” Nói rồi, anh đè Đường Hoan lên giường một cách bá đạo và bắt đầu cởi đồ của cô.
Đường Hoan giật mình liền giữ chặt lấy tay anh: “Anh làm gì vậy?”
“Anh kiểm tra thân thể” Đoạn Kim Thần để tay của cô trên đỉnh đầu, không hỏi ý kiến cô mà bắt đầu cởi đồ của cô ra.
“Không….không được….anh hãy mau thả em ra” Đường Hoan nói chuyện lắp bắp và không ngừng vặn vẹo cơ thể.
Nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể đọ lại với sức mạnh của người đàn ông, và bị anh kiểm tra một lượt.
“Đỏ mặt gì chứ? Có chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy sao?”
Anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Đường Hoan, và cả sự tức giận trong đôi mắt cô.
“Anh là đồ lưu manh!” Đường Hoan nghiến răng, nếu như không phải hai tay bị anh giữ chặt, cô thực sự muốn chào đón anh bằng một cái tát!
“Em xấu hổ gì chứ?”
“Anh cho rằng em mặt dày giống anh sao?” Bị người ta lột sạch quần áo rồi nhìn như một con thú cưng, không đỏ mặt được sao?
Đường Hoan trừng mắt nhìn Đoạn Kim Thần, nhưng cô không biết rằng ánh mắt của cô trong mắt anh, đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng đó lấp lánh như một làn sóng, một sự hào hoa phong nhã không nói nên lời, khiến cho cổ họng anh bất giác siết chặt lại.
Một lúc sau, anh mới hoàn hồn.
“Em muốn đi ngủ, bỏ em ra” Đường Hoan lên tiếng, hai tay cử động một chút và phát hiện người đàn ông vẫn đang giữ chặt lấy tay cô.
“Em cảm thấy bị anh lợi dụng sao?”
“Cái này còn phải hỏi à?” Đừng hỏi một cách không biết xấu hổ vậy chứ, cởi hết đồ ra cho anh nhìn, không phải bị anh lợi dụng thì là gì?
Người đàn ông đột nhiên khẽ cười, đôi mắt lộ ra một tia vui vẻ: “Nếu đã như vậy, anh sẽ để em lợi dụng lại”
Đường Hoan sững sờ, lợi dụng lại? Lẽ nào anh cũng định cởi hết đồ cho cô nhìn sao?
Đang nghĩ trong lòng, liền nghe thấy một loạt âm thanh xoạt xoạt, cô quay đầu ra nhìn theo phản xạ.
Liền nhìn thấy những ngón tay thon dài của người đàn ông đang cởi nút cúc áo sơ mi trên người anh, cơ bắp rắn chắc từ từ lộ ra ngoài.
Khóe miệng cô hơi giật, không nhịn được mà hét lên: “Anh làm gì vậy?”
Đoạn Kim Thần ngẩng đầu lên với ánh mắt nghỉ hoặc: “Nếu như em muốn nhìn cơ thể của anh, vậy thì anh để cho em nhìn”
“Anh!” Đường Hoan nhất thời không nói nên lời, mặt đỏ bừng và quay sang một bên; “Không cần, anh hãy mau mặc lại địt “Không cảm thấy bị anh lợi dụng sao?? Giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng, dưới góc độ mà cô không nhìn thấy, đôi mắt anh hiện lên ý cười.
“Ừm!” Đường Hoan nghiến răng, cô lật người lại và vùi mặt vào gối: “Muộn rồi, ngủ đi!”
Lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ này của Đường Hoan, anh khẽ cười, sau đó quay người đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm, Đường Hoan hận không thể kéo căng cái miệng của anh ra, đã gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa gặp ai không biết xấu hổ như anh.
Vừa ăn cắp vừa la làng, câu nói này đúng là chỉ những người như anh.
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm mờ mịt, khi Đoạn Kim Thần bước ra, Đường Hoan đã ngủ rồi.
Nhìn người phụ nữ nằm trên giường, Đoạn Kim Thần cũng nhanh chóng leo lên giường đi ngủ.