Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Chương 23
Quản anh ta làm gì, cứ diễn theo Đoạn Kim Thần, dù sao cô cũng chút được giận rồi!
Nghĩ đến đây, Đường Hoan ngẩng đầu lên một cách tao nhã, trên mặt có loại vui sướng khi được chiều chuộng.
Âm nhạc đúng lúc vang lên, cô bước về phía trung tâm cửa sân khấu với một chút ngại ngùng.
Lúc đi qua người Đoạn Vãn Tình, Đường Hoan cố tình đi chậm lại. Cô quay đầu lại để nhìn vẻ mặt khó tin của Đường Vãn Tình, trong lòng Đường Hoan vui đến nỗi muốn cất tiếng hát.
Cô mỉm cười rạng rỡ và thấp giọng nói: “Tôi nghĩ buổi lễ cầu hôn của em dâu không long trọng như thế này đâu nhỉ? Haha, cũng khó trách, một người bị người ta coi như một tấm séc vì quyền lợi mà cưới về thì cần gì phải tốn nhiều sức như vậy!”
Những câu nói này quả thực khiến Đường Vãn Tình tức điên lên. Đặc biệt là câu “Vì quyền lợi” không hẹn mà hợp với câu nói “Vì lợi ích của công ty” của Đoạn Lâm Phong, khiến cho Đường Vãn Tình dường như bị đâm một nhát dao thật mạnh vào trong tim, đau đớn đến nghẹt thở.
Đoạn Lâm Phong nhìn thấy vẻ kỳ lạ của Đường Vãn Tình liền đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai cô, nhưng lại bị Đường Vãn Tình hất ra với vẻ ghê tởm.
Nhân lúc không ai chú ý, Đường Vãn Tình bước về phía cửa mà không ngoảnh đầu lại.
Đoạn Lâm Phong không giữ được cô ta, anh nhặt chiếc áo khoác lên rồi đuổi theo. Không ngờ vừa ra đến cửa, anh ta vô tình giẫm lên váy của Đường Vãn Tình, Đường Vãn Tình lảo đảo ngã xuống đất.
Lúc này đèn đúng lúc được bật lên, Đường Hoan rúc vào người Đoạn Kim Thần một cách ngọt ngào.
Mọi người bị tiếng ồn đằng sau thu hút và đồng loạt quay đầu lại nhìn, không ngờ lại nhìn thấy Đường Vãn Tình ngã dưới đất với vẻ chật vật.
Cả hội trường bị màn cầu hôn của Đoạn Kim Thần hướng tới cao trào. Mọi người đều nâng ly chúc mừng cặp đôi, Đoạn Kim Thần cũng giới thiệu Đường Hoan với những người đến mời rượu. Mặc dù việc tiếp khách đối với Đường Hoan rất nhàm chán, nhưng hôm nay Đoạn Kim Thần cho cô rất nhiều thể diện, cả một buổi tối cô đều phối hợp ăn ý với anh. Mặc dù trong lòng có suy nghĩ là trả ơn, nhưng nụ cười trên mặt cô là xuất phát từ đáy lòng.
Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Đoạn Kim Thần đứng ở cửa giống như một ông chủ, mỉm cười và bắt tay chào khách, trong mắt Đường Hoan bỗng có một niềm tự hào không nói nên lời.
Đang định quay người lấy chiếc áo khoác giúp Đoạn Kim Thần thì cô va phải một người.
May mà đằng sau có một người đã nhanh tay kéo cô vào lòng, nên mới không bị đổ thức ăn lên người.
“Thật xin lỗi, Đoạn phu nhân, thực sự xin lỗi cô…”
Người phục vụ cầm khay hoảng hốt xin lỗi và không biết làm thế nào để dọn dẹp mớ hỗn độn này.
Đường Hoan xua tay và nói không sao, đồng thời quay đầu để cảm ơn người đứng sau.
Cô vừa quay đầu lại mới phát hiện ra khuôn mặt đang mỉm cười với cô ở đằng sau hóa ra là một khuôn mặt rất quen thuộc.
“Đại Thịnh!”
“Haha, Hoan Hoan, em vẫn nhận ra anh sao!”
Giang Chi Thịnh kéo Đường Hoan ôm vào lòng, Đường Hoan cũng vui vẻ dành cho anh một cái ôm thật chặt.
Những điều này đã vô tình lọt vào tầm mắt của Đoạn Kim Thần đang đứng ở cửa.
“Anh đúng là có bản lĩnh quá nhỉ, đi năm năm không có chút tin tức gì! Em và Vưu Phi còn tưởng anh bị kẻ buôn người bắt cóc rồi chứ! Haha, với nhan sắc này của anh, nhất định bán được rất nhiều tiền!”
“Nhất định là vậy rồi!” Giang Chi Thịnh hùa theo câu nói đùa của Đường Hoan, anh búng mũi Đường Hoan với vẻ mặt vui vẻ: “Anh bị bán đi đào than, vô tình đào được một mỏ vàng và trở nên giàu có! Hoan Hoan em xem, anh đã mua khách sạn này!”
Đường Hoan vô cùng thích thú với biểu cảm ngộ nghĩnh của anh ta, hai người vừa nắm tay vừa hẩy nhau, cười đùa vô cùng vui vẻ.
“Này, em nói nghiêm túc đấy, Đại Thịnh mấy năm nay anh đã làm gì rồi?”
“Anh học quản trị kinh doanh và quản lý khách sạn ở Mỹ, lần này vừa mới học xong và trở về Trung Quốc.” Giang Chi Thịnh thu lại vẻ mặt đùa giỡn ban nãy: “Hoan Hoan anh không hề lừa em, khách sạn này là của nhà anh.”
“Anh giấu cũng giỏi thật đó!” Trước khi đến đây Đường Hoan cũng biết đây là sản nghiệp của tập đoàn Giang Thị. Cô nhìn quanh khách sạn một lần nữa và quan sát kỹ lại Giang Chi Thịnh đang đứng trước mặt cô, cô không thể nào liên kết “Thiếu gia tập đoàn Giang Thị” với thiếu niên thư sinh mềm mại và dịu dàng trong ấn tượng của cô là cùng một người.
Giang Chi Thịnh và La Vưu Phi đều là những người bạn thân thiết chơi với cô lúc còn nhỏ. Lúc đó, ba đứa suốt ngày đi gây chuyện, trong ấn tượng của cô, lần nào cũng là Giang Chi Thịnh với vẻ mặt hùng hồn hy sinh vì nghĩa đứng ra chịu tội.
Nghĩ đến đây, Đường Hoan không thể nhịn được cười, Giang Chi Thịnh không hiểu tại sao cô cười nhưng thấy vậy cũng cảm thấy rất vui.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ, điện thoại di động của Đường Hoan đột nhiên reo lên.
Cô lấy ra xem, là Đoạn Kim Thần.
Đường Hoan nghi hoặc ngẩng đầu lên và nhìn thấy Đoạn Kim Thần đừng ở cửa với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, anh làm một cử chỉ tay rồi bước ra ngoài.
Lúc này Đường Hoan mới chú ý, hội trường đã không còn ai. Cô trao đổi số điện thoại với Giang Chi Thịnh rồi vội vã rời đi, chạy một mạch đuổi theo Đoạn Kim Thần.
Trong xe, Đoạn Kim Thần đang ngồi đợi cô với vẻ mặt u ám.
Đường Hoan vẫn chìm đắm trong sự hạnh phúc của màn cầu hôn ở bữa tiệc, trong đầu cô liên tục nhớ lại lời tỏ tình trìu mến của Đoạn Kim Thần, nên không hề chú ý đến biểu hiện của Đoạn Kim Thần.
Mãi đến khi chiếc xe dừng lại ở Vịnh Repulse, Đoạn Kim Thần một mình xuống xe và đóng sầm cửa lại, lúc này Đường Hoan mới nhận ra người đàn ông này có chút kỳ lạ.
Vừa nãy còn bình thường, bây giờ lại không biết bị làm sao rồi.
Lo lắng làm gì, Đường Hoan xoay chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay và vui vẻ vừa đi vừa hát.
Sau khi tắm xong, Đường Hoan vào phòng ngủ trước và cố tình bật đèn với ánh sáng dịu nhẹ, chờ đợi Đoạn Kim Thần bước vào.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, cô nằm trên giường, liên tục chiêm ngưỡng chiếc nhẫn kim cương tinh tế trên tay. Càng nhìn nó cô càng cảm thấy nó rực rỡ vô cùng khi đeo trên tay mình.
Nghĩ đến đây, trái tim Đường Hoan bất giác có một chút cảm động.
Không lâu sau, Đoạn Kim Thần mặc bộ đồ ngủ và bước vào với vẻ ung dung.
Đường Hoan nghe thấy anh ta bước vào liền quay người ngồi dậy, chuẩn bị nói chuyện với anh ta một cách nghiêm túc.
Nhưng không ngờ khi Đoạn Kim Thần nhìn thấy cô ở trên giường thì sắc mặt lập tức tối sầm lại.
“Sao vậy, mặt cô dày đến nỗi đã quên mất những gì bản thân tự nói rồi à?” Giọng điệu của Đoạn Kim Thần tràn đầy sự ghét bỏ.
“Em đã nói gì?” Đường Hoan sững sờ, từ lúc bước ra khỏi khách sạn, cô không nhớ giữa hai người đã nói cái gì.
“Anh có thể thu lại cái vẻ mặt khó chịu này không!” Đường Hoan có chút không thoải mái: “Rõ ràng vừa nãy lúc cầu hôn vẫn còn rất tươi tắn…..”
“Đó chỉ là cho em chút thể diện trước mặt mọi người, tôi khuyên cô Đường hãy bớt tự mình đa tình.”
Câu nói lạnh lùng này đã ngay lập tức dập tắt sự nhiệt tình trong lòng Đường Hoan, hơn nữa câu “Cô Đường” rõ ràng đã được Đoạn Kim Thần nói ra từng chữ một, rõ ràng là muốn vạch rõ ranh giới với cô.
“Đoạn Kim Thần, rốt cuộc anh đang làm cái quái gì vậy?” Đường Hoan tức giận hất chăn ra và đứng dậy đối đầu với Đoạn Kim Thần.
“Tôi đang làm gì đương nhiên tôi biết rõ, cũng xin cô Đường hãy xác định lại vị trí của mình, đừng bị mê hoặc bởi kỹ năng diễn xuất của tôi, cô thực sự nghĩ rằng có tình yêu giữa Lọ Lem và Hoàng Tử sao.”
Đoạn Kim Thần nói một cách lạnh nhạt, những sự âm u trong đôi mắt lại càng bức người.
Đường Hoan ngay lập tức bị câu nói “tình yêu giữa Lọ Lem và Hoàng Tử” của Đoạn Kim Thần kích thích đến đại não. Đoạn Kim Thần quả nhiên là một cao thủ trong việc làm tổn thương người khác, chỉ bằng một vài từ có thể khiến Đường Hoan mình đầy thương tích.
Đường Hoan hít một hơi thật sâu, quả nhiên là bản thân đã nghĩ nhiều rồi.
“Nếu như không có việc gì khác, cô có thể xuống dưới lầu được rồi. Tôi nhớ cô đã từng nói, sau này đó là chỗ của cô.”
Đường Hoan cố gắng ngăn cho những giọt nước mắt không chảy xuống, cô đi xuống cầu thang với vẻ mặt cứng rắn mà không nói một lời.
Dì Đồng không hiểu tại sao Đường Hoan lại ôm cái chăn ngồi trên ghế sofa với đôi mắt đỏ hoe vào buổi tối, mặc dù vậy, dì vẫn bận rộn với đôi tay của mình và không dám hỏi một lời nào.
Trải chăn xong, Đường Hoan miễn cưỡng nở một nụ cười cảm ơn dì Đồng, rồi vẫy tay để dì về phòng nghỉ ngơi.
Người giúp việc đều có phòng của riêng mình, còn Đường Hoan cô lại đen đủi rơi xuống cái ghế sofa trong nhà của người đàn ông âm tình bất định này.
Quả nhiên là tự trồng trái đắng, Đường Hoan vùi mặt vào chăn và xoa chiếc nhẫn trên tay, nước mắt bất giác chảy ra trong bóng tối tĩnh mịch.
Sáng sớm hôm sau, khi Đường Hoan thức dậy, Đoạn Kim Thần đã đi đến công ty rồi.
Đường Hoan ăn sáng một cách nhàm chán và nghĩ về những sự thay đổi của Đoạn Kim Thần đối với mình tối qua. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tâm trạng của cô đã thoải mái hơn nhiều.
Không thể trách kỹ năng diễn xuất tốt của Đoạn Kim Thần, chỉ có thể trách bản thân nhập vai quá sâu. Rõ ràng là một cuộc hôn nhân lợi dụng lẫn nhau, có gì đáng để nhớ lại chứ.
Nghĩ đến đây, Đường Hoan liếc nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón tay và vô thức khóe miệng lộ ra một sự mỉa mai.
Cả ngày chỉ xem tivi và ngồi thẩn thơ, mặc dù buổi trưa dì Đồng đã làm một bàn món ăn thịnh soạn nhưng Đường Hoan không hề động đũa.
Nghĩ về những trải nghiệm trong những ngày vừa qua, tâm trạng cô giống như tàu lượn siêu tốc, cô thực sự cảm thấy rất nực cười.
Tối nay Đoạn Kim Thần lại không về, Đường Hoan cố nhịn không hỏi dì Đồng. Mặc dù anh ta không ở đây, nhưng cô vẫn ngủ trên sofa ở phòng khách. Chỉ thỉnh thoảng lên lầu lấy chút đồ đi ngang qua phòng của anh ta, Đường Hoan có vài phần buồn bã nhìn vào bên trong.
Mọi thứ vẫn như thường lệ, chỉ là thiếu đi một khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng.
Còn cả những câu nói khó nghe đâm vào trái tim Đường Hoan khiến cô đau đớn đến tỉnh táo.
“Thực sự nghĩ rằng có tình yêu giữa Lọ Lem và Hoàng Tử sao.”
Thức dậy cùng với ánh mặt trời buổi sáng, nhân lúc không có người, Đường Hoan cố tình đến bãi đậu xe dưới tầng hầm để xem, bên trong không có xe của Đoạn Kim Thần, quả nhiên anh ta lại không về.
Đường Hoan có chút thiếu kiên nhẫn, vào bữa sáng, cô giả vờ bâng quơ hỏi dì Đồng.
“Kim Thần hai ngày nay không về, anh ấy có nói là đi làm gì không ạ?”
“Ông chủ đi nước ngoài công tác, phải mất một tuần mới quay lại.” Dì Đồng nhìn Đường Hoan một cách hoài nghi: “Ông chủ không nói với cô sao?”
“Ồ, có thể là nói rồi nhưng tôi không để ý.”
Đường Hoan cố gắng nhét thức ăn vào miệng để che đậy sự không tự nhiên của mình.
Thật là tự mình đa tình, còn ở nhà chờ đợi anh ta, không biết người ta đang ở nơi nào tận hưởng phong tình rồi!
Sau bữa sáng, Đường Hoan đặc biệt trang điểm nhẹ nhàng và gọi điện cho La Vưu Phi đi mua sắm. Kể từ sau hôm đám cưới cô đã không gặp Vưu Phi rồi.
May mà chỗ ở của Vưu Phi không xa, đạp mạnh chân ga vài phút là tới nơi.
Đường Hoan vừa chui vào xe của Vưu Phi, cô lập tức trút bỏ gánh nặng trên người và cười lớn với Vưu Phi.
“Mau bỏ xuống cái bộ dạng cô vợ nhỏ tức giận đi, nghe nói mấy ngày trước tướng công nhà cậu đã cho cậu thêm không ít thể diện!”
Nói xong, Vưu Phi áp sát lại với vẻ mặt tinh nghịch và làm ra vẻ đang đánh giá Đường Hoan, chỉ thiếu bước cầm kính lúp đến soi vào “Trạng thái hạnh phúc” của Đường Hoan.
“Chết tiệt!” Đường Hoan hung dữ mắng một câu .
Quản anh ta làm gì, cứ diễn theo Đoạn Kim Thần, dù sao cô cũng chút được giận rồi!
Nghĩ đến đây, Đường Hoan ngẩng đầu lên một cách tao nhã, trên mặt có loại vui sướng khi được chiều chuộng.
Âm nhạc đúng lúc vang lên, cô bước về phía trung tâm cửa sân khấu với một chút ngại ngùng.
Lúc đi qua người Đoạn Vãn Tình, Đường Hoan cố tình đi chậm lại. Cô quay đầu lại để nhìn vẻ mặt khó tin của Đường Vãn Tình, trong lòng Đường Hoan vui đến nỗi muốn cất tiếng hát.
Cô mỉm cười rạng rỡ và thấp giọng nói: “Tôi nghĩ buổi lễ cầu hôn của em dâu không long trọng như thế này đâu nhỉ? Haha, cũng khó trách, một người bị người ta coi như một tấm séc vì quyền lợi mà cưới về thì cần gì phải tốn nhiều sức như vậy!”
Những câu nói này quả thực khiến Đường Vãn Tình tức điên lên. Đặc biệt là câu “Vì quyền lợi” không hẹn mà hợp với câu nói “Vì lợi ích của công ty” của Đoạn Lâm Phong, khiến cho Đường Vãn Tình dường như bị đâm một nhát dao thật mạnh vào trong tim, đau đớn đến nghẹt thở.
Đoạn Lâm Phong nhìn thấy vẻ kỳ lạ của Đường Vãn Tình liền đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai cô, nhưng lại bị Đường Vãn Tình hất ra với vẻ ghê tởm.
Nhân lúc không ai chú ý, Đường Vãn Tình bước về phía cửa mà không ngoảnh đầu lại.
Đoạn Lâm Phong không giữ được cô ta, anh nhặt chiếc áo khoác lên rồi đuổi theo. Không ngờ vừa ra đến cửa, anh ta vô tình giẫm lên váy của Đường Vãn Tình, Đường Vãn Tình lảo đảo ngã xuống đất.
Lúc này đèn đúng lúc được bật lên, Đường Hoan rúc vào người Đoạn Kim Thần một cách ngọt ngào.
Mọi người bị tiếng ồn đằng sau thu hút và đồng loạt quay đầu lại nhìn, không ngờ lại nhìn thấy Đường Vãn Tình ngã dưới đất với vẻ chật vật.
Cả hội trường bị màn cầu hôn của Đoạn Kim Thần hướng tới cao trào. Mọi người đều nâng ly chúc mừng cặp đôi, Đoạn Kim Thần cũng giới thiệu Đường Hoan với những người đến mời rượu. Mặc dù việc tiếp khách đối với Đường Hoan rất nhàm chán, nhưng hôm nay Đoạn Kim Thần cho cô rất nhiều thể diện, cả một buổi tối cô đều phối hợp ăn ý với anh. Mặc dù trong lòng có suy nghĩ là trả ơn, nhưng nụ cười trên mặt cô là xuất phát từ đáy lòng.
Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Đoạn Kim Thần đứng ở cửa giống như một ông chủ, mỉm cười và bắt tay chào khách, trong mắt Đường Hoan bỗng có một niềm tự hào không nói nên lời.
Đang định quay người lấy chiếc áo khoác giúp Đoạn Kim Thần thì cô va phải một người.
May mà đằng sau có một người đã nhanh tay kéo cô vào lòng, nên mới không bị đổ thức ăn lên người.
“Thật xin lỗi, Đoạn phu nhân, thực sự xin lỗi cô…”
Người phục vụ cầm khay hoảng hốt xin lỗi và không biết làm thế nào để dọn dẹp mớ hỗn độn này.
Đường Hoan xua tay và nói không sao, đồng thời quay đầu để cảm ơn người đứng sau.
Cô vừa quay đầu lại mới phát hiện ra khuôn mặt đang mỉm cười với cô ở đằng sau hóa ra là một khuôn mặt rất quen thuộc.
“Đại Thịnh!”
“Haha, Hoan Hoan, em vẫn nhận ra anh sao!”
Giang Chi Thịnh kéo Đường Hoan ôm vào lòng, Đường Hoan cũng vui vẻ dành cho anh một cái ôm thật chặt.
Những điều này đã vô tình lọt vào tầm mắt của Đoạn Kim Thần đang đứng ở cửa.
“Anh đúng là có bản lĩnh quá nhỉ, đi năm năm không có chút tin tức gì! Em và Vưu Phi còn tưởng anh bị kẻ buôn người bắt cóc rồi chứ! Haha, với nhan sắc này của anh, nhất định bán được rất nhiều tiền!”
“Nhất định là vậy rồi!” Giang Chi Thịnh hùa theo câu nói đùa của Đường Hoan, anh búng mũi Đường Hoan với vẻ mặt vui vẻ: “Anh bị bán đi đào than, vô tình đào được một mỏ vàng và trở nên giàu có! Hoan Hoan em xem, anh đã mua khách sạn này!”
Đường Hoan vô cùng thích thú với biểu cảm ngộ nghĩnh của anh ta, hai người vừa nắm tay vừa hẩy nhau, cười đùa vô cùng vui vẻ.
“Này, em nói nghiêm túc đấy, Đại Thịnh mấy năm nay anh đã làm gì rồi?”
“Anh học quản trị kinh doanh và quản lý khách sạn ở Mỹ, lần này vừa mới học xong và trở về Trung Quốc.” Giang Chi Thịnh thu lại vẻ mặt đùa giỡn ban nãy: “Hoan Hoan anh không hề lừa em, khách sạn này là của nhà anh.”
“Anh giấu cũng giỏi thật đó!” Trước khi đến đây Đường Hoan cũng biết đây là sản nghiệp của tập đoàn Giang Thị. Cô nhìn quanh khách sạn một lần nữa và quan sát kỹ lại Giang Chi Thịnh đang đứng trước mặt cô, cô không thể nào liên kết “Thiếu gia tập đoàn Giang Thị” với thiếu niên thư sinh mềm mại và dịu dàng trong ấn tượng của cô là cùng một người.
Giang Chi Thịnh và La Vưu Phi đều là những người bạn thân thiết chơi với cô lúc còn nhỏ. Lúc đó, ba đứa suốt ngày đi gây chuyện, trong ấn tượng của cô, lần nào cũng là Giang Chi Thịnh với vẻ mặt hùng hồn hy sinh vì nghĩa đứng ra chịu tội.
Nghĩ đến đây, Đường Hoan không thể nhịn được cười, Giang Chi Thịnh không hiểu tại sao cô cười nhưng thấy vậy cũng cảm thấy rất vui.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ, điện thoại di động của Đường Hoan đột nhiên reo lên.
Cô lấy ra xem, là Đoạn Kim Thần.
Đường Hoan nghi hoặc ngẩng đầu lên và nhìn thấy Đoạn Kim Thần đừng ở cửa với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, anh làm một cử chỉ tay rồi bước ra ngoài.
Lúc này Đường Hoan mới chú ý, hội trường đã không còn ai. Cô trao đổi số điện thoại với Giang Chi Thịnh rồi vội vã rời đi, chạy một mạch đuổi theo Đoạn Kim Thần.
Trong xe, Đoạn Kim Thần đang ngồi đợi cô với vẻ mặt u ám.
Đường Hoan vẫn chìm đắm trong sự hạnh phúc của màn cầu hôn ở bữa tiệc, trong đầu cô liên tục nhớ lại lời tỏ tình trìu mến của Đoạn Kim Thần, nên không hề chú ý đến biểu hiện của Đoạn Kim Thần.
Mãi đến khi chiếc xe dừng lại ở Vịnh Repulse, Đoạn Kim Thần một mình xuống xe và đóng sầm cửa lại, lúc này Đường Hoan mới nhận ra người đàn ông này có chút kỳ lạ.
Vừa nãy còn bình thường, bây giờ lại không biết bị làm sao rồi.
Lo lắng làm gì, Đường Hoan xoay chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay và vui vẻ vừa đi vừa hát.
Sau khi tắm xong, Đường Hoan vào phòng ngủ trước và cố tình bật đèn với ánh sáng dịu nhẹ, chờ đợi Đoạn Kim Thần bước vào.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, cô nằm trên giường, liên tục chiêm ngưỡng chiếc nhẫn kim cương tinh tế trên tay. Càng nhìn nó cô càng cảm thấy nó rực rỡ vô cùng khi đeo trên tay mình.
Nghĩ đến đây, trái tim Đường Hoan bất giác có một chút cảm động.
Không lâu sau, Đoạn Kim Thần mặc bộ đồ ngủ và bước vào với vẻ ung dung.
Đường Hoan nghe thấy anh ta bước vào liền quay người ngồi dậy, chuẩn bị nói chuyện với anh ta một cách nghiêm túc.
Nhưng không ngờ khi Đoạn Kim Thần nhìn thấy cô ở trên giường thì sắc mặt lập tức tối sầm lại.
“Sao vậy, mặt cô dày đến nỗi đã quên mất những gì bản thân tự nói rồi à?” Giọng điệu của Đoạn Kim Thần tràn đầy sự ghét bỏ.
“Em đã nói gì?” Đường Hoan sững sờ, từ lúc bước ra khỏi khách sạn, cô không nhớ giữa hai người đã nói cái gì.
“Anh có thể thu lại cái vẻ mặt khó chịu này không!” Đường Hoan có chút không thoải mái: “Rõ ràng vừa nãy lúc cầu hôn vẫn còn rất tươi tắn…..”
“Đó chỉ là cho em chút thể diện trước mặt mọi người, tôi khuyên cô Đường hãy bớt tự mình đa tình.”
Câu nói lạnh lùng này đã ngay lập tức dập tắt sự nhiệt tình trong lòng Đường Hoan, hơn nữa câu “Cô Đường” rõ ràng đã được Đoạn Kim Thần nói ra từng chữ một, rõ ràng là muốn vạch rõ ranh giới với cô.
“Đoạn Kim Thần, rốt cuộc anh đang làm cái quái gì vậy?” Đường Hoan tức giận hất chăn ra và đứng dậy đối đầu với Đoạn Kim Thần.
“Tôi đang làm gì đương nhiên tôi biết rõ, cũng xin cô Đường hãy xác định lại vị trí của mình, đừng bị mê hoặc bởi kỹ năng diễn xuất của tôi, cô thực sự nghĩ rằng có tình yêu giữa Lọ Lem và Hoàng Tử sao.”
Đoạn Kim Thần nói một cách lạnh nhạt, những sự âm u trong đôi mắt lại càng bức người.
Đường Hoan ngay lập tức bị câu nói “tình yêu giữa Lọ Lem và Hoàng Tử” của Đoạn Kim Thần kích thích đến đại não. Đoạn Kim Thần quả nhiên là một cao thủ trong việc làm tổn thương người khác, chỉ bằng một vài từ có thể khiến Đường Hoan mình đầy thương tích.
Đường Hoan hít một hơi thật sâu, quả nhiên là bản thân đã nghĩ nhiều rồi.
“Nếu như không có việc gì khác, cô có thể xuống dưới lầu được rồi. Tôi nhớ cô đã từng nói, sau này đó là chỗ của cô.”
Đường Hoan cố gắng ngăn cho những giọt nước mắt không chảy xuống, cô đi xuống cầu thang với vẻ mặt cứng rắn mà không nói một lời.
Dì Đồng không hiểu tại sao Đường Hoan lại ôm cái chăn ngồi trên ghế sofa với đôi mắt đỏ hoe vào buổi tối, mặc dù vậy, dì vẫn bận rộn với đôi tay của mình và không dám hỏi một lời nào.
Trải chăn xong, Đường Hoan miễn cưỡng nở một nụ cười cảm ơn dì Đồng, rồi vẫy tay để dì về phòng nghỉ ngơi.
Người giúp việc đều có phòng của riêng mình, còn Đường Hoan cô lại đen đủi rơi xuống cái ghế sofa trong nhà của người đàn ông âm tình bất định này.
Quả nhiên là tự trồng trái đắng, Đường Hoan vùi mặt vào chăn và xoa chiếc nhẫn trên tay, nước mắt bất giác chảy ra trong bóng tối tĩnh mịch.
Sáng sớm hôm sau, khi Đường Hoan thức dậy, Đoạn Kim Thần đã đi đến công ty rồi.
Đường Hoan ăn sáng một cách nhàm chán và nghĩ về những sự thay đổi của Đoạn Kim Thần đối với mình tối qua. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tâm trạng của cô đã thoải mái hơn nhiều.
Không thể trách kỹ năng diễn xuất tốt của Đoạn Kim Thần, chỉ có thể trách bản thân nhập vai quá sâu. Rõ ràng là một cuộc hôn nhân lợi dụng lẫn nhau, có gì đáng để nhớ lại chứ.
Nghĩ đến đây, Đường Hoan liếc nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón tay và vô thức khóe miệng lộ ra một sự mỉa mai.
Cả ngày chỉ xem tivi và ngồi thẩn thơ, mặc dù buổi trưa dì Đồng đã làm một bàn món ăn thịnh soạn nhưng Đường Hoan không hề động đũa.
Nghĩ về những trải nghiệm trong những ngày vừa qua, tâm trạng cô giống như tàu lượn siêu tốc, cô thực sự cảm thấy rất nực cười.
Tối nay Đoạn Kim Thần lại không về, Đường Hoan cố nhịn không hỏi dì Đồng. Mặc dù anh ta không ở đây, nhưng cô vẫn ngủ trên sofa ở phòng khách. Chỉ thỉnh thoảng lên lầu lấy chút đồ đi ngang qua phòng của anh ta, Đường Hoan có vài phần buồn bã nhìn vào bên trong.
Mọi thứ vẫn như thường lệ, chỉ là thiếu đi một khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng.
Còn cả những câu nói khó nghe đâm vào trái tim Đường Hoan khiến cô đau đớn đến tỉnh táo.
“Thực sự nghĩ rằng có tình yêu giữa Lọ Lem và Hoàng Tử sao.”
Thức dậy cùng với ánh mặt trời buổi sáng, nhân lúc không có người, Đường Hoan cố tình đến bãi đậu xe dưới tầng hầm để xem, bên trong không có xe của Đoạn Kim Thần, quả nhiên anh ta lại không về.
Đường Hoan có chút thiếu kiên nhẫn, vào bữa sáng, cô giả vờ bâng quơ hỏi dì Đồng.
“Kim Thần hai ngày nay không về, anh ấy có nói là đi làm gì không ạ?”
“Ông chủ đi nước ngoài công tác, phải mất một tuần mới quay lại.” Dì Đồng nhìn Đường Hoan một cách hoài nghi: “Ông chủ không nói với cô sao?”
“Ồ, có thể là nói rồi nhưng tôi không để ý.”
Đường Hoan cố gắng nhét thức ăn vào miệng để che đậy sự không tự nhiên của mình.
Thật là tự mình đa tình, còn ở nhà chờ đợi anh ta, không biết người ta đang ở nơi nào tận hưởng phong tình rồi!
Sau bữa sáng, Đường Hoan đặc biệt trang điểm nhẹ nhàng và gọi điện cho La Vưu Phi đi mua sắm. Kể từ sau hôm đám cưới cô đã không gặp Vưu Phi rồi.
May mà chỗ ở của Vưu Phi không xa, đạp mạnh chân ga vài phút là tới nơi.
Đường Hoan vừa chui vào xe của Vưu Phi, cô lập tức trút bỏ gánh nặng trên người và cười lớn với Vưu Phi.
“Mau bỏ xuống cái bộ dạng cô vợ nhỏ tức giận đi, nghe nói mấy ngày trước tướng công nhà cậu đã cho cậu thêm không ít thể diện!”
Nói xong, Vưu Phi áp sát lại với vẻ mặt tinh nghịch và làm ra vẻ đang đánh giá Đường Hoan, chỉ thiếu bước cầm kính lúp đến soi vào “Trạng thái hạnh phúc” của Đường Hoan.
“Chết tiệt!” Đường Hoan hung dữ mắng một câu .