Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Cơ hội
Thờ thẫn một hồi cô đi đến nhà lúc nào không hay, cả đoạn đường này là do cô cuốc bộ về.
Về đến trời cũng nhập nhòe tối, vào nhà mở đèn lên cô liền hốt hoảng.
Tôn Yên Thần âm trầm ngồi ở đó, quanh người anh hiện lên cảm giác áp bách khó gần.
hôm nay sao anh về sớm vậy?
"Làm sao nhìn thấy tôi không vui à? đi gặp tình nhần về nên nhìn thấy tôi chột dạ sao?"
Nhìn thấy sự hốt hoảng trong mắt cô anh liền châm chọc.
"Không có, em là về nhà một tí" Cô cụp mi xuống, anh lúc nào cũng vậy, đều nghĩ xấu về cô,
" Mong là vậy" Nói là mong muốn như âm sắc của anh thập phần mỉa mai.
Anh vốn đã biết cô đi đâu làm gì, cũng biết vì sao cô lại về đó
Nghĩ đến nhà họ Phương kia anh nở nụ cười khinh thường, chán ghét.
Cái tên Phương Minh Chính này cũng thật biết lợi dụng anh, luôn muốn anh rót tiền vào cái hố rỗng đó.
Rót tiền vào như vậy cứ như vứt tiền qua cửa sổ có lỗ mà không có lời.
Nếu không vì Linh Linh có lẽ anh đã để công ty đó tự sinh tự diệt lâu rồi,
Bây giờ anh chỉ muốn chơi đùa một chút họ đã chịu không nổi cuống cuồng gọi Phương Tiểu Anh về đó.
Ha, họ lại đề cao Phương Tiểu Anh quá rồi, lại nghĩ cô có thể giúp họ sao?
"Đi làm cơm, tôi đói" thấy Phương Tiểu Anh đứng đó buồn rầu anh có chút khó chịu.
Không hiểu sao từ hôm ăn qua cơm của cô, Tôn Yên Thần lại cảm thấy rất hợp khẩu vị, liền muốn ăn thêm vài lần.
"Em biết rồi, anh đợi em một tí nha" cô vẫn đang suy nghĩ không biết mở miệng chuyện đó với anh như nào.
Thôi thì đợi anh ăn xong rồi nói vậy.
Anh ăn xong tâm trạng cũng tốt hơn liền đi lên thư phòng, còn cô ở đây vừa dọn dẹp vừa suy nghĩ nên nói như nào đây.
Lại nhớ đến câu nói của mẹ nuôi lúc sáng làm lòng cô nóng như lửa đốt, cô bắt buộc phải nói,
chậm trễ một khắc cũng có thể làm cho ông nội mất mạng.
Làm một chút điểm tâm, đứng trước cửa thư phòng Phương Tiểu Anh hồi hộp gõ.
"Vào đi"
Tiếng nói trầm ấm của Tôn Yên Thần vang lên, anh cũng biết là do ai gõ.
Tiểu Anh tiến vào đưa điểm tâm cho anh xong, cứ đứng mãi ở đó, môi chốc chốc lại run lên giống như muốn nói cái gì chỉ là cuối cùng âm thanh vẫn nghẹn lại ở cổ
Tôn Yên Thần khó chịu hướng cô nhìn trầm thấp lên tiếng tra hỏi
"Muốn cái gì?"
Tiểu Anh bị anh hỏi hốt hoảng giật mình một cái e dè nhìn anh, nuốt một ngụm nước bọt, hít sâu một hơi.
" Cái kia... công ty nhà em có chút trục trặc, anh có thể giúp không?" cuối cùng cô cũng nói ra rồi
Tôn Yên Thần nở nụ cười trào phúng, phá lệ mỉa mia anh đoán không sai, cô là muốn tiền...
"Cô nghĩ tôi có giúp không?" anh nhướng mày kiên nghị nhìn cô dò xét, lời nói lại có chút đùa bởn.
"Anh chắc chắn sẽ giúp mà, dù gì anh cũng là.." Tiểu Anh thản thốt ấp úng rung rẩy cất giọng
"Là cái gì?" Anh lại cười cũng muốn xem cô sẽ nói cái gì thuyết phục anh.
"Chồng em" hai chữ này khi nói cô cúi mặt xuống, giấu đi vẻ bối rối của bản thân
Tôn Yên Thần nhướng máy tà tứ phong lưu miệng nhẹ nhàng khép mở
"Tôi không xem cô là vợ" âm thanh anh tàn khốc
Câu này của anh thành công làm cho Tiểu Anh trắng mặt, đỏ mắt...
ngước mặt lên nhìn, anh đủ khiến cô đau lòng, một đạo này cũng chính là câu từ chối của anh
quả là một mũi tên trúng 2 đích...
Nghĩ đến ông tâm cô từ đau đớn chuyển sang hoảng loạn, anh không giúp vậy ông làm sao đây? cô khẩn trưởng chạy để chỗ anh, hướng mắt long lanh ngập nước khẩu cầu
"Xin anh, giúp em đi"
Cô mong chờ khẩn thiết khác với dáng vẻ ưu nhã của anh
"Cô nói xem cô có gì để tôi đáng giúp" Anh cao thâm khó dò nhìn cô
Bộ dạng hoảng loạn này của cô cũng làm anh cảm thấy khoái chí.
"Em..em không biết, chỉ cần anh giúp em, anh nói cái gì em cũng đều nghe theo" Tiểu Anh thật sự không biết, cô chẳng có giá trị gì để xứng đáng đổi lấy ân huệ của anh
" Thật sao?" Tôn Yên Thần tà mị nở nụ cười
"Vâng" Tiểu Anh gật đầu đồng ý, sau đó lại cúi mặt cắn môi của mình...
Thấy cô đứng ở đó cắn môi bất lực anh lại muốn làm khó cô.
Tôn Yên Thần kéo cô vào lòng ngồi trên đùi anh,
"Aa" anh làm bất ngờ như vậy cô cũng chỉ kịp kêu lên một tiếng, sau đó cứng nhắc ngồi yên đợi anh phán xét
Vòng tay ôm ngang eo cô Tôn Yên Thần vùi đầu vào hỏm cổ cô hít lấy một hơi, mùi sữa tắm nhẹ nhàng làm anh rất thích
Không giống cái mùi nước hoa gây gắt khó chịu của đám phụ nữ quyến rũ anh.
"Hầu hạ tôi, nếu tôi cảm thấy thoải mái biết đâu sẽ giúp cô" Câu nói của anh không to đủ cho cô nghe thấy
Trong lòng cô có chút khởi sắc, thật tốt, anh cho cô một cơ hội, như vậy cô có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi... chỉ là có điều cái cơ hội này lại khiến cô cảm thấy nhục nhã.
Về đến trời cũng nhập nhòe tối, vào nhà mở đèn lên cô liền hốt hoảng.
Tôn Yên Thần âm trầm ngồi ở đó, quanh người anh hiện lên cảm giác áp bách khó gần.
hôm nay sao anh về sớm vậy?
"Làm sao nhìn thấy tôi không vui à? đi gặp tình nhần về nên nhìn thấy tôi chột dạ sao?"
Nhìn thấy sự hốt hoảng trong mắt cô anh liền châm chọc.
"Không có, em là về nhà một tí" Cô cụp mi xuống, anh lúc nào cũng vậy, đều nghĩ xấu về cô,
" Mong là vậy" Nói là mong muốn như âm sắc của anh thập phần mỉa mai.
Anh vốn đã biết cô đi đâu làm gì, cũng biết vì sao cô lại về đó
Nghĩ đến nhà họ Phương kia anh nở nụ cười khinh thường, chán ghét.
Cái tên Phương Minh Chính này cũng thật biết lợi dụng anh, luôn muốn anh rót tiền vào cái hố rỗng đó.
Rót tiền vào như vậy cứ như vứt tiền qua cửa sổ có lỗ mà không có lời.
Nếu không vì Linh Linh có lẽ anh đã để công ty đó tự sinh tự diệt lâu rồi,
Bây giờ anh chỉ muốn chơi đùa một chút họ đã chịu không nổi cuống cuồng gọi Phương Tiểu Anh về đó.
Ha, họ lại đề cao Phương Tiểu Anh quá rồi, lại nghĩ cô có thể giúp họ sao?
"Đi làm cơm, tôi đói" thấy Phương Tiểu Anh đứng đó buồn rầu anh có chút khó chịu.
Không hiểu sao từ hôm ăn qua cơm của cô, Tôn Yên Thần lại cảm thấy rất hợp khẩu vị, liền muốn ăn thêm vài lần.
"Em biết rồi, anh đợi em một tí nha" cô vẫn đang suy nghĩ không biết mở miệng chuyện đó với anh như nào.
Thôi thì đợi anh ăn xong rồi nói vậy.
Anh ăn xong tâm trạng cũng tốt hơn liền đi lên thư phòng, còn cô ở đây vừa dọn dẹp vừa suy nghĩ nên nói như nào đây.
Lại nhớ đến câu nói của mẹ nuôi lúc sáng làm lòng cô nóng như lửa đốt, cô bắt buộc phải nói,
chậm trễ một khắc cũng có thể làm cho ông nội mất mạng.
Làm một chút điểm tâm, đứng trước cửa thư phòng Phương Tiểu Anh hồi hộp gõ.
"Vào đi"
Tiếng nói trầm ấm của Tôn Yên Thần vang lên, anh cũng biết là do ai gõ.
Tiểu Anh tiến vào đưa điểm tâm cho anh xong, cứ đứng mãi ở đó, môi chốc chốc lại run lên giống như muốn nói cái gì chỉ là cuối cùng âm thanh vẫn nghẹn lại ở cổ
Tôn Yên Thần khó chịu hướng cô nhìn trầm thấp lên tiếng tra hỏi
"Muốn cái gì?"
Tiểu Anh bị anh hỏi hốt hoảng giật mình một cái e dè nhìn anh, nuốt một ngụm nước bọt, hít sâu một hơi.
" Cái kia... công ty nhà em có chút trục trặc, anh có thể giúp không?" cuối cùng cô cũng nói ra rồi
Tôn Yên Thần nở nụ cười trào phúng, phá lệ mỉa mia anh đoán không sai, cô là muốn tiền...
"Cô nghĩ tôi có giúp không?" anh nhướng mày kiên nghị nhìn cô dò xét, lời nói lại có chút đùa bởn.
"Anh chắc chắn sẽ giúp mà, dù gì anh cũng là.." Tiểu Anh thản thốt ấp úng rung rẩy cất giọng
"Là cái gì?" Anh lại cười cũng muốn xem cô sẽ nói cái gì thuyết phục anh.
"Chồng em" hai chữ này khi nói cô cúi mặt xuống, giấu đi vẻ bối rối của bản thân
Tôn Yên Thần nhướng máy tà tứ phong lưu miệng nhẹ nhàng khép mở
"Tôi không xem cô là vợ" âm thanh anh tàn khốc
Câu này của anh thành công làm cho Tiểu Anh trắng mặt, đỏ mắt...
ngước mặt lên nhìn, anh đủ khiến cô đau lòng, một đạo này cũng chính là câu từ chối của anh
quả là một mũi tên trúng 2 đích...
Nghĩ đến ông tâm cô từ đau đớn chuyển sang hoảng loạn, anh không giúp vậy ông làm sao đây? cô khẩn trưởng chạy để chỗ anh, hướng mắt long lanh ngập nước khẩu cầu
"Xin anh, giúp em đi"
Cô mong chờ khẩn thiết khác với dáng vẻ ưu nhã của anh
"Cô nói xem cô có gì để tôi đáng giúp" Anh cao thâm khó dò nhìn cô
Bộ dạng hoảng loạn này của cô cũng làm anh cảm thấy khoái chí.
"Em..em không biết, chỉ cần anh giúp em, anh nói cái gì em cũng đều nghe theo" Tiểu Anh thật sự không biết, cô chẳng có giá trị gì để xứng đáng đổi lấy ân huệ của anh
" Thật sao?" Tôn Yên Thần tà mị nở nụ cười
"Vâng" Tiểu Anh gật đầu đồng ý, sau đó lại cúi mặt cắn môi của mình...
Thấy cô đứng ở đó cắn môi bất lực anh lại muốn làm khó cô.
Tôn Yên Thần kéo cô vào lòng ngồi trên đùi anh,
"Aa" anh làm bất ngờ như vậy cô cũng chỉ kịp kêu lên một tiếng, sau đó cứng nhắc ngồi yên đợi anh phán xét
Vòng tay ôm ngang eo cô Tôn Yên Thần vùi đầu vào hỏm cổ cô hít lấy một hơi, mùi sữa tắm nhẹ nhàng làm anh rất thích
Không giống cái mùi nước hoa gây gắt khó chịu của đám phụ nữ quyến rũ anh.
"Hầu hạ tôi, nếu tôi cảm thấy thoải mái biết đâu sẽ giúp cô" Câu nói của anh không to đủ cho cô nghe thấy
Trong lòng cô có chút khởi sắc, thật tốt, anh cho cô một cơ hội, như vậy cô có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi... chỉ là có điều cái cơ hội này lại khiến cô cảm thấy nhục nhã.