Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Đồng hồ cứ tích tắc chạy lại khiến cho Đông Thần ngày càng sốt ruột. Niếp Trác Na được Lang đưa đến phòng bác sĩ sơ cứu qua. Chân của cô ta bị trật khớp nên cần phải băng bó khá lâu. Đến khi cô ta quay lại chỗ Đông Thần thì hắn vẫn ngồi im ở đó.
Phải công nhận một điều rằng Đông Thần rất kiên nhẫn. Hắn đã đợi ngoài phòng phẫu thuật qua rất nhiều tiếng rồi mà không mảy may có chút gì là mệt mỏi. Dù xung quanh xảy ra chuyện gì thì hắn vẫn thờ ơ như vậy. Niếp Trác Na cũng chẳng phải dạng vừa. Cô ta vẫn cố chấp ngồi ở gần đó cùng đợi với Đông Thần. Đương nhiên, cô ta không phải giống hắn mà mong cho Cách Cổ Lạp phẫu thuật thành công. Cô ta chỉ ở lại để chứng kiến cô mất mạng mà thôi.
Đợi mãi, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng đã tắt. Đông Thần kích động đứng dậy. Nhưng do ngồi lâu quá nên hai chân của hắn tê dại. Tuy nhiên, hắn chỉ nhíu mày một cái rồi bước đến phía bác sĩ vừa mới bước ra ngoài.
\- Thế nào rồi?
Vị bác sĩ tháo khẩu trang xuống. Vẻ mặt của ông ta bơ phờ, mệt mỏi như thiếu sức sống. Ông ta gật đầu với Đông Thần.
\- Cuộc phẫu thuật rất thành công. Chúc mừng ngài!
Lúc này, hòn đá nặng đè trong lòng của Đông Thần cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Bác sĩ nói tiếp.
\- Cách Tiểu Thư.... À.... Phu nhân do vì thuốc gây mê nên vẫn còn chưa hết tác dụng nên có lẽ chậm nhất mai sẽ tỉnh lại. Cơ thể của cô ấy rất yếu, sau này ngài nên tẩm bổ cho cô ấy nhiều hơn một chút.
\- Cảm ơn bác sĩ!
Giường bệnh của Cách Cổ Lạp được đẩy từ bên trong ra. Đông Thần vui mừng, hắn nhanh chóng đi theo giường bệnh của cô đến phòng hồi sức. Chiếc giường chuyển bánh đi ngang Niếp Trác Na. Cô ta nhìn chằm vào Cách Cổ Lạp không rời mắt, sau đó... Niếp Trác Na định đi tới, nhưng lại va phải Đông Thần. Hắn ghét bỏ ném cho Niếp Trác Na một ánh mắt cảnh cáo rồi cứ thế đi tiếp.
\- Đông Thần, rồi anh sẽ phải kết hôn với em mà thôi!
\- Tiểu thư, chúng ta về...
Niếp Trác Na bất động một hồi rồi quay lại nhìn Lang. Nước mắt của cô ta trực trào chảy ra mà ôn chầm lấy anh. Lang chỉ biết chấp nhận cái ôm này rồi an ủi Niếp Trác Na.
\- Lang, tôi không cam tâm! Tôi... Không cam tâm nhìn bọn họ như vậy...
\- Tiểu thư... Cô muốn sao?
\- Anh phải giúp tôi xử con hồ ly đó. Từ trước đến nay, anh luôn nghe lời tôi mà, đúng không?
Những lời ngon ngọt này quả nhiên lọt tai của Lang. Hắn lúc nào cũng nghe lời Niếp Trác Na như vậy. Giết người, phóng hoả, thậm chí bất chấp phạm phát luật để vâng lệnh của Niếp Trác Na. Lang bây giờ đã quá nghe lời của cô ta rồi. Anh ta không còn phân biệt được đúng sai gì nữa. Đến cả Niếp Hy, Lang cũng đã trở mặt thành thù.
\- Tiểu thư, cô yên tâm... Tôi sẽ giúp cô giải quyết cô ta!
Chỉ biết khoé miệng Niếp Trác Na nhếch lên một nụ cười đểu. Có Lang ở trong tay, cô ta có thể thao túng tất cả mọi thứ. Trong mắt của cô ta, Lang chỉ đáng là một con cờ để cô ta chơi mà thôi.
\_\_\_\_\_\_\_
Nhiếp Lạc Dật mở cửa đi vào quán bar. Càng về tối, nơi đây càng nhộn nhịp. Hắn đi đến quầy, ngồi xuống. Trong lòng không khá hơn chút nào. Chỉ vì hôm nay là sinh nhật cùa hắn, không một ai ở bên cạnh. Ngay cả Cách Cổ Lạp cũng không.
\- Anh muốn dùng gì?
Người nhân viên với kinh nghiệm trong nghề hỏi. Nhiếp Lạc Dật chỉ tay một chai rượu sẫm màu sau lưng nhân viên kia. Chỉ biết anh ta cười nhắc nhở.
\- Nhìn anh còn rất trẻ, không hợp với loại rượu mạnh đó.
\- Lấy cho tôi.
Nếu mà khách đã yêu cầu thì nhân viên phải có nghĩa vụ mà làm theo. Anh trai này nhanh chóng lấy chai rượu phía sau đến, rồi rót cho Nhiếp Lạc Dật một cốc, bỏ thêm chút đá vào, động tác thành thục để cốc rượu trước mặt Nhiếp Lạc Dật.
Tâm trạng đang không tốt nên Nhiếp Lạc Dật thẳng thừng cầm cốc rượu uống cạn. Đúng như lời người nhân viên kia nói, loại rượu này rất mạnh. Hắn thấy cổ họng đắng ngắt, chất cồn cũng chẳng khiến hắn thoải mái hơn là bao.
\- Cốc nữa!
\- Anh chịu được chứ?
\- Rót!
Người nhân viên thở dài rót tiếp. Đúng lúc này, từ phía sau Nhiếp Lạc Dật đi đến một người đàn ông mặc vest đen. Thuộc hạ sau lưng hắn ta hăm doạ khách xung quanh để tránh sang một bên. Nhóm còn lại khiến tất cả nhạc mà đèn nháy trong quán ta vụt tắt. Bàn tay lạnh lẽo vươn ra đặt lên vai của Nhiếp Lạc Dật. Còn chưa kịp uống thêm ngụm rượu nào, người kia đã lên tiếng.
\- Ở đây một mình sao? Cô ấy đâu?
Sống lưng của Nhiếp Lạc Dật chợt lạnh ngắt. Hắn quay sang bên cạnh thì chạm mặt với Loss. Cơ thể bắt đầu hơi run, Nhiếp Lạc Dật để cốc rượu xuống định quay người bỏ chạy. Thật không ngờ đám thuộc hạ phía sau của Loss đã vây kín cả cái quán bar này. Một tên cao to bước lên thô lỗ đẩy Nhiếp Lạc Dật xuống đất.
Loss chỉ cười, hắn quay người, bình thản đi về phía Nhiếp Lạc Dật, tiện tay túm lấy tóc thằng bé. Hắn khiến cho mọi người phải biết hắn là con người vô cùng ác độc lại thâm hiểm.
\- Tao hỏi lại một lần nữa, cô ấy đâu? Cách Cổ Lạp ở đâu?
Phải công nhận một điều rằng Đông Thần rất kiên nhẫn. Hắn đã đợi ngoài phòng phẫu thuật qua rất nhiều tiếng rồi mà không mảy may có chút gì là mệt mỏi. Dù xung quanh xảy ra chuyện gì thì hắn vẫn thờ ơ như vậy. Niếp Trác Na cũng chẳng phải dạng vừa. Cô ta vẫn cố chấp ngồi ở gần đó cùng đợi với Đông Thần. Đương nhiên, cô ta không phải giống hắn mà mong cho Cách Cổ Lạp phẫu thuật thành công. Cô ta chỉ ở lại để chứng kiến cô mất mạng mà thôi.
Đợi mãi, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng đã tắt. Đông Thần kích động đứng dậy. Nhưng do ngồi lâu quá nên hai chân của hắn tê dại. Tuy nhiên, hắn chỉ nhíu mày một cái rồi bước đến phía bác sĩ vừa mới bước ra ngoài.
\- Thế nào rồi?
Vị bác sĩ tháo khẩu trang xuống. Vẻ mặt của ông ta bơ phờ, mệt mỏi như thiếu sức sống. Ông ta gật đầu với Đông Thần.
\- Cuộc phẫu thuật rất thành công. Chúc mừng ngài!
Lúc này, hòn đá nặng đè trong lòng của Đông Thần cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Bác sĩ nói tiếp.
\- Cách Tiểu Thư.... À.... Phu nhân do vì thuốc gây mê nên vẫn còn chưa hết tác dụng nên có lẽ chậm nhất mai sẽ tỉnh lại. Cơ thể của cô ấy rất yếu, sau này ngài nên tẩm bổ cho cô ấy nhiều hơn một chút.
\- Cảm ơn bác sĩ!
Giường bệnh của Cách Cổ Lạp được đẩy từ bên trong ra. Đông Thần vui mừng, hắn nhanh chóng đi theo giường bệnh của cô đến phòng hồi sức. Chiếc giường chuyển bánh đi ngang Niếp Trác Na. Cô ta nhìn chằm vào Cách Cổ Lạp không rời mắt, sau đó... Niếp Trác Na định đi tới, nhưng lại va phải Đông Thần. Hắn ghét bỏ ném cho Niếp Trác Na một ánh mắt cảnh cáo rồi cứ thế đi tiếp.
\- Đông Thần, rồi anh sẽ phải kết hôn với em mà thôi!
\- Tiểu thư, chúng ta về...
Niếp Trác Na bất động một hồi rồi quay lại nhìn Lang. Nước mắt của cô ta trực trào chảy ra mà ôn chầm lấy anh. Lang chỉ biết chấp nhận cái ôm này rồi an ủi Niếp Trác Na.
\- Lang, tôi không cam tâm! Tôi... Không cam tâm nhìn bọn họ như vậy...
\- Tiểu thư... Cô muốn sao?
\- Anh phải giúp tôi xử con hồ ly đó. Từ trước đến nay, anh luôn nghe lời tôi mà, đúng không?
Những lời ngon ngọt này quả nhiên lọt tai của Lang. Hắn lúc nào cũng nghe lời Niếp Trác Na như vậy. Giết người, phóng hoả, thậm chí bất chấp phạm phát luật để vâng lệnh của Niếp Trác Na. Lang bây giờ đã quá nghe lời của cô ta rồi. Anh ta không còn phân biệt được đúng sai gì nữa. Đến cả Niếp Hy, Lang cũng đã trở mặt thành thù.
\- Tiểu thư, cô yên tâm... Tôi sẽ giúp cô giải quyết cô ta!
Chỉ biết khoé miệng Niếp Trác Na nhếch lên một nụ cười đểu. Có Lang ở trong tay, cô ta có thể thao túng tất cả mọi thứ. Trong mắt của cô ta, Lang chỉ đáng là một con cờ để cô ta chơi mà thôi.
\_\_\_\_\_\_\_
Nhiếp Lạc Dật mở cửa đi vào quán bar. Càng về tối, nơi đây càng nhộn nhịp. Hắn đi đến quầy, ngồi xuống. Trong lòng không khá hơn chút nào. Chỉ vì hôm nay là sinh nhật cùa hắn, không một ai ở bên cạnh. Ngay cả Cách Cổ Lạp cũng không.
\- Anh muốn dùng gì?
Người nhân viên với kinh nghiệm trong nghề hỏi. Nhiếp Lạc Dật chỉ tay một chai rượu sẫm màu sau lưng nhân viên kia. Chỉ biết anh ta cười nhắc nhở.
\- Nhìn anh còn rất trẻ, không hợp với loại rượu mạnh đó.
\- Lấy cho tôi.
Nếu mà khách đã yêu cầu thì nhân viên phải có nghĩa vụ mà làm theo. Anh trai này nhanh chóng lấy chai rượu phía sau đến, rồi rót cho Nhiếp Lạc Dật một cốc, bỏ thêm chút đá vào, động tác thành thục để cốc rượu trước mặt Nhiếp Lạc Dật.
Tâm trạng đang không tốt nên Nhiếp Lạc Dật thẳng thừng cầm cốc rượu uống cạn. Đúng như lời người nhân viên kia nói, loại rượu này rất mạnh. Hắn thấy cổ họng đắng ngắt, chất cồn cũng chẳng khiến hắn thoải mái hơn là bao.
\- Cốc nữa!
\- Anh chịu được chứ?
\- Rót!
Người nhân viên thở dài rót tiếp. Đúng lúc này, từ phía sau Nhiếp Lạc Dật đi đến một người đàn ông mặc vest đen. Thuộc hạ sau lưng hắn ta hăm doạ khách xung quanh để tránh sang một bên. Nhóm còn lại khiến tất cả nhạc mà đèn nháy trong quán ta vụt tắt. Bàn tay lạnh lẽo vươn ra đặt lên vai của Nhiếp Lạc Dật. Còn chưa kịp uống thêm ngụm rượu nào, người kia đã lên tiếng.
\- Ở đây một mình sao? Cô ấy đâu?
Sống lưng của Nhiếp Lạc Dật chợt lạnh ngắt. Hắn quay sang bên cạnh thì chạm mặt với Loss. Cơ thể bắt đầu hơi run, Nhiếp Lạc Dật để cốc rượu xuống định quay người bỏ chạy. Thật không ngờ đám thuộc hạ phía sau của Loss đã vây kín cả cái quán bar này. Một tên cao to bước lên thô lỗ đẩy Nhiếp Lạc Dật xuống đất.
Loss chỉ cười, hắn quay người, bình thản đi về phía Nhiếp Lạc Dật, tiện tay túm lấy tóc thằng bé. Hắn khiến cho mọi người phải biết hắn là con người vô cùng ác độc lại thâm hiểm.
\- Tao hỏi lại một lần nữa, cô ấy đâu? Cách Cổ Lạp ở đâu?