Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
- Cổ Lạp, cô có muốn tham gia vũ hội đấu giá không?
\- Hả?
Vừa dùng bữa tối xong, Phương Kỷ cho cô một đề nghị tham gia đấu giá. Cách Cổ Lạp nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ là 10 giờ đêm, cô cũng chẳng có hứng thú về biệt thự nữa. Cách Cổ Lạp cũng rất tò mò về vũ hội đấu giá theo lời Phương Kỷ nói.
\- Đó là nơi nào vậy?
Phương Kỷ lắc nhẹ đầu đành giải thích cho cô.
\- Vũ hội đấu giá chỉ dành cho những vị khách trong giới thượng lưu tham gia. Những món đồ ở đó bao gồm cả con người, cả đồ vật quý hiếm... Duy chỉ ở vũ hội đó, ta mới có thể tìm thấy những thứ đồ mà trên đời này không có cái thứ hai.
\- Nghe hấp dẫn đấy. Tôi cũng muốn đến đó...
Cô rất muốn tìm cho mình một món đồ đặc biệt. Phương Kỷ nhanh chóng gọi ông chủ đến thanh toán rồi đưa Cách Cổ Lạp đến vũ hội đấu giá.
Vũ hội đấu giá chính là một lâu đài xa hoa, đêm nay rata nhiều quan khách tới tham gia. Mà ai nấy cũng mặc đồ lễ phục rất chỉnh chu. Từ cửa kính xe, Cách Cổ Lạp đưa mắt nhìn chiếc váy đang mặc trên người mình thì bật ra một ý tưởng.
Cô quay sang hỏi Phương Kỷ.
\- Phương tiên sinh, anh có kéo hay không? Cho tôi mượn chút.
Tuy không biết cô muốn làm gì nhưng Phương Kỷ vẫn mở kệ xe ra lấy chiếc kéo nhỏ trong đó đưa cho cô.
Chiếc váy cô đang mặc hơi dài, Cách Cổ Lạp hít một hơi rồi cầm kéo thành thục cắt bớt một đoạn đi. Sau đó, cô luồn kéo qua cắt hai bên vai nhẹ nhàng làm vai xẻ. Cuốn cùng, mắt cô nhìn ra ghế sau xe, thấy trên ghế có một chiếc khăn choàng to. Cô xin phép Phương Kỷ rồi lấy chiếc khăn đó gấp thành một cái áo mỏng phủ lên bờ vai. Cuối cùng, cô xoã mái tóc hơi xoăn ra rồi vuốt vuốt lại.
Cả quá trình khiến Phương Kỷ ngồi bên cạnh như là pho tượng. Anh ta không ngờ, chiếc váy bình thường trên người cô chỉ cần sửa qua cũng có thể trở thành lễ phục?
Rốt cuộc... Cô gái này còn bao nhiêu khả năng gì nữa?
Càng quen biết với Cách Cổ Lạp, Phương Kỷ lại càng cảm thấy tò mò về con người cô.
\- Không ngờ cô lại khéo tay như vậy... Thật đẹp!
Cách Cổ Lạp chỉ nở nụ cười nhìn Phương Kỷ.
\- Do hoàn cảnh thôi. Mọi người đều mặc lễ phục, tôi không thể xuềnh xoàng được. Nghĩ ra kiểu váy này vừa nãy tôi cũng khá đau đầu lắm.
Phương Kỷ như bị hút hồn, anh ta chợt vô thức vươn tay ra muốn chạm vào mái tóc của cô. Nhưng Cách Cổ Lạp lại quay người mở cửa xe ra ngoài. Bấy giờ, Đông Thần mới sực tỉnh. Anh ta chỉ cười trừ rồi xuống xe.
Thật là...
Cách Cổ Lạp cùng Phương Kỷ bước vào lâu đài lấp lánh ánh đèn. Mọi thứ xung quanh đều tuyệt tới nỗi lòng cô cũng nhộn nhạo theo. Cả hội trường rộng lớn với tất cả các doanh nhân triệu phú, tỷ phú đều có mặt. Chỗ ngồi đặc biệt cũng tùy theo cấp bậc của tài sản. Càng ở hàng ghế đầu chứng tỏ tài sản của họ lớn lớn.
Cô đoán không sai chút nào, quả nhiên là Phương Kỷ dẫn cô lên hàng ghế đầu ngồi.
Một người quản lí nhận ra Phương Kỷ thì nhanh chóng tiến lại gần tỏ vẻ mặt xu nịnh.
\- Phương tiên sinh, hôm nay lại có nhã hứng đến đây thật vinh dự cho chúng tôi quá...
Quản lí nói thế cũng không phải quá. Mỗi lần Phương Kỷ tham gia vũ hội là anh ta phải tiêu tốn mấy triệu USD. Chính vì vậy, Phương Kỷ chính là khách quý được chào đón nhắt ở đây.
\- Hôm nay tôi dẫn bạn tới. Lát có món đồ nào tốt thì phiền quản lí chiếu cố cho tôi.
\- Gì chứ việc này ngài cứ yên tâm. Tôi sẽ chu toàn tất cả.
Quản lí nói xong quay lại nói gì đó với nhân viên, sau đó quay người rời đi. Cách Cổ Lạp ngồi xuống chiếc ghế êm bên cạnh Phương Kỷ. Đúng lúc này, tiếng chuông lớn vang lên. Một hàng vệ sĩ lần lượt đi đến canh gác ở phía cửa lớn. Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Ở hội trường hơn trăm người nhưng không khí lại im ắng đến lạ thường. Cách Cổ Lạp ngồi đó, để tay lên bàn chống cằm xem MC bắt đầu mang từng bảo vật lên.
Rất nhiều người phía sau đều ra giá, mà mức giá tăng khá nhanh. Qua mấy lần đấu giá, Cách Cổ Lạp vẫn chưa thấy Phương Kỷ giơ bảng giá lên thì hơi thắc mắc.
\- Anh không định mua thứ gì à?
Phương Kỷ nhoài người, nói nhỏ vào bên cạnh tai của cô.
\- Mấy món đồ đầu đều vô dụng, bảo bối có giá trị thực sự còn ở phía sau.
Cách Cổ Lạp nghe vậy thì gật gù. Lúc này, MC chuyển đề tài, giới thiệu một cực phẩm là con người trên sân khấu.
Tất cả mọi người đều ngước lên trên, một chiếc thánh giá lớn từ từ được hạ xuống, nổi bật nhất chính là một thiếu niên bị cột chặt trên chiếc thánh giá ấy.
Ánh mắt của Cách Cổ Lạp dường như biến đổi. Thiếu niên trên sàn đấu giá chỉ cùng lắm là 18 tuổi, đang độ phát triển nên cơ thể rắn chắc. Đặc biệt là làn da trắng nõn, tiếc là cơ thể đầy dấu vết roi da, chắc là bị đánh khá nhiều nên vẫn còn rướm máu.
Thanh niên kia bị ánh sáng của đèn chiếu làm cho chói mắt. Anh ta từ từ ngẩng đầu lên nhìn xuống khán đài. Rất nhiều quý bà động lòng khi nhìn vào đôi mắt màu tím đặc biệt của thanh niên này. Cách Cổ Lạp cũng không ngoại lệ. Đôi mắt màu tím... Đẹp quá!
\- Thưa tất cả các quý ông, quý bà. Trên sân khấu chính là Nhiếp Lạc Dật, tiểu thiếu gia thuộc dòng họ ngoại chủng Raima. Năm nay mới chỉ có 18 tuổi, một cực phẩm nhan sắc hiếm có, giá khởi điểm là... 1triệu USD.
Ngay lập tức, tất cả mọi người rầm rộ ra giá, nhất là những quý cô, quý bà.
Cách Cổ Lạp cũng chẳng có hứng thú gì, đột nhiên, thiếu niên kia di chuyển tầm nhìn về phía của cô.
Hai mắt đối nhau, khiến cho Cách Cổ Lạp hoang mang. Đột nhiên, bên cạnh cô, Phương Kỷ cầm bảng giá cao ngất giơ lên, giọng nói có chút uy nghiêm.
\- 2 triệu USD! Tôi muốn mua thằng nhóc kia!
\- Hả?
Vừa dùng bữa tối xong, Phương Kỷ cho cô một đề nghị tham gia đấu giá. Cách Cổ Lạp nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ là 10 giờ đêm, cô cũng chẳng có hứng thú về biệt thự nữa. Cách Cổ Lạp cũng rất tò mò về vũ hội đấu giá theo lời Phương Kỷ nói.
\- Đó là nơi nào vậy?
Phương Kỷ lắc nhẹ đầu đành giải thích cho cô.
\- Vũ hội đấu giá chỉ dành cho những vị khách trong giới thượng lưu tham gia. Những món đồ ở đó bao gồm cả con người, cả đồ vật quý hiếm... Duy chỉ ở vũ hội đó, ta mới có thể tìm thấy những thứ đồ mà trên đời này không có cái thứ hai.
\- Nghe hấp dẫn đấy. Tôi cũng muốn đến đó...
Cô rất muốn tìm cho mình một món đồ đặc biệt. Phương Kỷ nhanh chóng gọi ông chủ đến thanh toán rồi đưa Cách Cổ Lạp đến vũ hội đấu giá.
Vũ hội đấu giá chính là một lâu đài xa hoa, đêm nay rata nhiều quan khách tới tham gia. Mà ai nấy cũng mặc đồ lễ phục rất chỉnh chu. Từ cửa kính xe, Cách Cổ Lạp đưa mắt nhìn chiếc váy đang mặc trên người mình thì bật ra một ý tưởng.
Cô quay sang hỏi Phương Kỷ.
\- Phương tiên sinh, anh có kéo hay không? Cho tôi mượn chút.
Tuy không biết cô muốn làm gì nhưng Phương Kỷ vẫn mở kệ xe ra lấy chiếc kéo nhỏ trong đó đưa cho cô.
Chiếc váy cô đang mặc hơi dài, Cách Cổ Lạp hít một hơi rồi cầm kéo thành thục cắt bớt một đoạn đi. Sau đó, cô luồn kéo qua cắt hai bên vai nhẹ nhàng làm vai xẻ. Cuốn cùng, mắt cô nhìn ra ghế sau xe, thấy trên ghế có một chiếc khăn choàng to. Cô xin phép Phương Kỷ rồi lấy chiếc khăn đó gấp thành một cái áo mỏng phủ lên bờ vai. Cuối cùng, cô xoã mái tóc hơi xoăn ra rồi vuốt vuốt lại.
Cả quá trình khiến Phương Kỷ ngồi bên cạnh như là pho tượng. Anh ta không ngờ, chiếc váy bình thường trên người cô chỉ cần sửa qua cũng có thể trở thành lễ phục?
Rốt cuộc... Cô gái này còn bao nhiêu khả năng gì nữa?
Càng quen biết với Cách Cổ Lạp, Phương Kỷ lại càng cảm thấy tò mò về con người cô.
\- Không ngờ cô lại khéo tay như vậy... Thật đẹp!
Cách Cổ Lạp chỉ nở nụ cười nhìn Phương Kỷ.
\- Do hoàn cảnh thôi. Mọi người đều mặc lễ phục, tôi không thể xuềnh xoàng được. Nghĩ ra kiểu váy này vừa nãy tôi cũng khá đau đầu lắm.
Phương Kỷ như bị hút hồn, anh ta chợt vô thức vươn tay ra muốn chạm vào mái tóc của cô. Nhưng Cách Cổ Lạp lại quay người mở cửa xe ra ngoài. Bấy giờ, Đông Thần mới sực tỉnh. Anh ta chỉ cười trừ rồi xuống xe.
Thật là...
Cách Cổ Lạp cùng Phương Kỷ bước vào lâu đài lấp lánh ánh đèn. Mọi thứ xung quanh đều tuyệt tới nỗi lòng cô cũng nhộn nhạo theo. Cả hội trường rộng lớn với tất cả các doanh nhân triệu phú, tỷ phú đều có mặt. Chỗ ngồi đặc biệt cũng tùy theo cấp bậc của tài sản. Càng ở hàng ghế đầu chứng tỏ tài sản của họ lớn lớn.
Cô đoán không sai chút nào, quả nhiên là Phương Kỷ dẫn cô lên hàng ghế đầu ngồi.
Một người quản lí nhận ra Phương Kỷ thì nhanh chóng tiến lại gần tỏ vẻ mặt xu nịnh.
\- Phương tiên sinh, hôm nay lại có nhã hứng đến đây thật vinh dự cho chúng tôi quá...
Quản lí nói thế cũng không phải quá. Mỗi lần Phương Kỷ tham gia vũ hội là anh ta phải tiêu tốn mấy triệu USD. Chính vì vậy, Phương Kỷ chính là khách quý được chào đón nhắt ở đây.
\- Hôm nay tôi dẫn bạn tới. Lát có món đồ nào tốt thì phiền quản lí chiếu cố cho tôi.
\- Gì chứ việc này ngài cứ yên tâm. Tôi sẽ chu toàn tất cả.
Quản lí nói xong quay lại nói gì đó với nhân viên, sau đó quay người rời đi. Cách Cổ Lạp ngồi xuống chiếc ghế êm bên cạnh Phương Kỷ. Đúng lúc này, tiếng chuông lớn vang lên. Một hàng vệ sĩ lần lượt đi đến canh gác ở phía cửa lớn. Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Ở hội trường hơn trăm người nhưng không khí lại im ắng đến lạ thường. Cách Cổ Lạp ngồi đó, để tay lên bàn chống cằm xem MC bắt đầu mang từng bảo vật lên.
Rất nhiều người phía sau đều ra giá, mà mức giá tăng khá nhanh. Qua mấy lần đấu giá, Cách Cổ Lạp vẫn chưa thấy Phương Kỷ giơ bảng giá lên thì hơi thắc mắc.
\- Anh không định mua thứ gì à?
Phương Kỷ nhoài người, nói nhỏ vào bên cạnh tai của cô.
\- Mấy món đồ đầu đều vô dụng, bảo bối có giá trị thực sự còn ở phía sau.
Cách Cổ Lạp nghe vậy thì gật gù. Lúc này, MC chuyển đề tài, giới thiệu một cực phẩm là con người trên sân khấu.
Tất cả mọi người đều ngước lên trên, một chiếc thánh giá lớn từ từ được hạ xuống, nổi bật nhất chính là một thiếu niên bị cột chặt trên chiếc thánh giá ấy.
Ánh mắt của Cách Cổ Lạp dường như biến đổi. Thiếu niên trên sàn đấu giá chỉ cùng lắm là 18 tuổi, đang độ phát triển nên cơ thể rắn chắc. Đặc biệt là làn da trắng nõn, tiếc là cơ thể đầy dấu vết roi da, chắc là bị đánh khá nhiều nên vẫn còn rướm máu.
Thanh niên kia bị ánh sáng của đèn chiếu làm cho chói mắt. Anh ta từ từ ngẩng đầu lên nhìn xuống khán đài. Rất nhiều quý bà động lòng khi nhìn vào đôi mắt màu tím đặc biệt của thanh niên này. Cách Cổ Lạp cũng không ngoại lệ. Đôi mắt màu tím... Đẹp quá!
\- Thưa tất cả các quý ông, quý bà. Trên sân khấu chính là Nhiếp Lạc Dật, tiểu thiếu gia thuộc dòng họ ngoại chủng Raima. Năm nay mới chỉ có 18 tuổi, một cực phẩm nhan sắc hiếm có, giá khởi điểm là... 1triệu USD.
Ngay lập tức, tất cả mọi người rầm rộ ra giá, nhất là những quý cô, quý bà.
Cách Cổ Lạp cũng chẳng có hứng thú gì, đột nhiên, thiếu niên kia di chuyển tầm nhìn về phía của cô.
Hai mắt đối nhau, khiến cho Cách Cổ Lạp hoang mang. Đột nhiên, bên cạnh cô, Phương Kỷ cầm bảng giá cao ngất giơ lên, giọng nói có chút uy nghiêm.
\- 2 triệu USD! Tôi muốn mua thằng nhóc kia!