Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69: tự nguyện vào chỗ chết
Cách Cổ Lạp đứng trước chiếc ghế sopha lớn nhìn chằm Đông Thần ngủ. Bên ngoài trời đã sáng, cô không kéo rèm ra mà vẫn để căn phòng tối như vậy.
Đông Thần vì mấy ngày qua chạy đôn chạy đáo thu xếp người bảo vệ an toàn cho cô. Mặt khác, hắn còn phải họp tập đoàn CCL để giúp Đông Tư Hạo đưa Đông Thị vượt qua khó khăn trước mắt. Làm việc suốt mấy ngày nay không hề chợp mắt, mãi hắn mới đợi Cách Cổ Lạp ngủ mới yên tâm chợp mắt một lúc.
Cách Cổ Lạp đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường. Đã gần đến giữa trưa rồi. Đêm nay, cô buộc phải đi đến gặp Loss. Nếu cô không đi, Nhiếp Lạc Dật e rằng sẽ gặp nguy hiểm mất. Cô ngồi xuống, muốn quan sát kĩ Đông Thần hơn. Từng đường nét trên gương mặt hắn ẩn hiện qua chút ánh sáng mặt trời chiếu vào trông thật đẹp. Bất giác, một giọt nước mắt của cô lăn xuống má. Cô cúi xuống, từ từ đặt lên bờ môi của Đông Thần một nụ hôn.
Đúng lúc này, Đông Thần mở mắt. Hai người nhìn chằm nhau. Cách Cổ Lạp có chút sững sờ. Từ bị động trở thành chủ động, hắn vòng tay qua ôm lấy eo cô tận hưởng nụ hôn ngọt ngào ấy.
Thâm tâm của cô bây giờ rất hỗn loạn. Cách Cổ Lạp không dám đối diện với Đông Thần. Cô yêu hắn là cô sai rồi. Cô có lỗi với Cách Hiên, có lỗi với người nhà của cô. Chính vì vậy mà cô nhắm chặt mắt lại. Chỉ cần mở mắt ra, cô thấy bản thân mình thật ghê tởm.
Cảm nhận được cơ thể của cô có chút biến đổi, Đông Thần nhanh chóng buông cô ta. Hắn ngồi dậy, ôm Cách Cổ Lạp ngồi lên đùi mình. Đông Thần vòng tay qua ôm lấy cô.
\- Mai em có thể ra viện. Chúng ta sẽ về nhà.
Cách Cổ Lạp không nói, chỉ gật nhẹ đầu. Đông Thần từ trong túi lấy ra một tấm thẻ đen cùng với một chiếc chìa khoá đưa ra trước mắt của Cách Cổ Lạp.
\- Đây là gì?
\- Thẻ đen của em, cùng với chìa khoá biệt thự Cách Gia.
Nghe đến Cách Gia, Cách Cổ Lạp hơi run rẩy. Cô nhớ rõ, khi ấy biệt thự đã bị niêm phong. Đông Thần làm sao có được chìa khoá này? Tuy thắc mắc nhưng cô vẫn giả vờ như không biết. Cách Cổ Lạp phải cố gắng lắm mới có thể nở được nụ cười.
\- Cách Gia? Là... Nơi nào vậy?
\- Đó là nơi em sẽ thích. Mau khoẻ lại, mai anh đưa em đến đó.
Nói rồi Đông Thần hôn lên bên má của cô. Cách Cổ Lạp nắm chặt tay lại.
Đông Thần thu xếp mọi thứ rồi qua hỏi bác sĩ về tình trạng của Cách Cổ Lạp. Thấy không có gì đáng ngại, hắn thở phào nhẹ nhõm. Bước ra khỏi phòng bác sĩ, Đông Thần lấy điện thoại ra định gọi cho Đông Tư Hạo. Ai ngờ, tay hắn bị một người phụ nữ từ phía sau đi đến nắm chặt lại. Đông Thần quay người lại, hắn vô cùng kinh ngạc khi thấy người phụ nữ đó là mẹ hắn.
\- Mẹ?
Đông phu nhân nhìn đứa con trai sau bao ngày không gặp khiến bà có chút kích động. Nhìn Đông Thần gầy đi, người làm mẹ như bà làm sao mà chịu nổi được.
\- Đông Thần, con đi với mẹ đến gặp em trai con. Tư Hạo... Trên đường đến gặp con bị tai nạn, giờ đang ở bệnh viện Quốc Gia.
Khi nghe đến Đông Tư Hạo gặp tai nạn, Đông Thần không còn có thể bình tĩnh được nữa. Đông phu nhân đành kể lại sự việc cho Đông Thần nghe. Thì ra, hôm qua Đông Tư Hạo đề nghị muốn gặp trực tiếp Đông Thần để bàn chuyện cho rõ hơn. Chính vì vậy hắn mới đưa địa chỉ cho em trai đến đây. Đông phu nhân cũng muốn gặp Đông Thần nên đã cùng đi theo. Dĩ nhiên, Đông Gia vì lo cho vợ nên ông cũng bất đắc dĩ phải sang đây. Ai ngờ trên đường đi, xe của Đông Tư Hạo bị một chiếc xe tải lao đến, vì tình huống bất ngờ, tài xế không kịp xử lí nên xe mất phương hướng lao thẳng vào gốc cây bên đường. Trước khi lâm vào hôn mê, Đông Tư Hạo muốn gặp Đông Thần vì thế nên Đông phu nhân mới theo địa chỉ mà tìn đến đây.
Dù sao thì Đông Tư Hạo cũng là đứa em trai mà Đông Thần yêu thương nhất. Hắn đành theo Đông phu nhân đến bệnh viện Quốc Gia. Trước khi đi, Đông Thần có căn dặn một tên áo đen rằng triệu tập người canh gác chặt chẽ hơn. Tầm sáng sớm mai hắn sẽ về, khi ấy hắn không muốn việc gì phát sinh xảy ra với cô. Mặc dù vẫn không yên tâm rời đi, nhưng vì mẹ thúc giục nên Đông Thần đành miễn cưỡng nghe theo.
Màn đêm rất nhanh chóng đã bao phủ lên mọi thứ. Cách Cổ Lạp ngồi trên giường bệnh không biết suy nghĩ cái gì. Chốc chốc, cô lại nhìn đồng hồ treo tường. Trong lòng rất lo lắng không yên. Buổi chiều cô muốn đi dạo cho thoải mái nhưng lại bị mất tên áo đen ngăn cản không cho ra khỏi phòng. Một trong số tên đó nói rằng Đông Thần hiện tại có chút việc, nên đến sáng mai khi hắn trở về cô mới được ra ngoài.
Giờ cũng đã gần đến thời gian Loss hẹn cô rồi. Cuối cùng Cách Cổ Lạp đứng dậy, mở cửa đi một mạch ra ngoài. Quả nhiên, mấy tên áo đen kia vừa trông thấy cô thì chặn lại.
\- Thiếu phu nhân, cô đi đâu?
\- Muốn đi vệ sinh. Sao, đến việc này cũng quản tôi?
\- Chúng tôi không có ý đó.
\- Vậy tránh ra!
Cách Cổ Lạp tỏ ra tức tối rồi đi bỏ nhanh đi. Tên áo đen kia quá đa nghi nên cùng với mấy người nữa đi theo sau cô. Đến trước cửa WC nữ thì bọn họ đứng ngoài đợi. Cách Cổ Lạp đi vào bên trong rửa tay. Cô nhìn bản thân trong gương lúc này quá tiền tụy. Định đi ra bên ngoài, nhưng cô lại vô tình bắt gặp một nữ y tá đeo khẩu trang cũng đi vào đây. Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu của cô.
Đợi nữ y tá kia trong phòng vệ sinh bước ra rửa tay. Cô thầm xin lỗi cô ấy rồi thẳng tay giáng một cú khiến nữ y tá kia ngất xỉu. Cách Cổ Lạp mau chóng thay đổi trang phục của hai người cho nhau, kéo nữ y tá kia vào phòng vệ sinh đặt cô ta ngồi lên bồn cầu.
Cô chỉnh lại đầu tóc, búi cao lên rồi đội mũ dành cho y tá. Cuối cùng cô đeo chiếc khẩu trang rồi đi ra ngoài.
Hai tên áo đen từ đó vẫn đứng đợi ở đấy. Cũng may lúc cô đi qua, một lao công kéo chiếc thùng rác vừa hay đi đến bên cạnh cô nên Cách Cổ Lạp mới không khiến họ nghi ngờ gì.
Cô nhanh chóng chạy ra đại sảnh rồi đi ra cổng của bệnh viện. Bên ngoài, xe cộ đi lại tấp nập khiến cô có chút hoa mắt. Cách Cổ Lạp cởi khẩu trang xuống. Chiếc xe đen từ đâu phi nhanh từ trong dòng xe cộ dừng lại trước mặt của cô. Cửa kính được kéo xuống, gương mặt quen thuộc của Loss dần hiện ra. Hắn tháo kính đen xuống, xem xét đồng hồ đeo tay rồi gật đầu hài lòng.
\- Tốt, rất đúng giờ!
\- Nhiếp Lạc Dật đang ở đâu?
\- Lên xe, tôi đưa cô đi gặp nó!
Cách Cổ Lạp nhanh chóng vòng qua mở cửa ngồi vào xe. Cô biết, với tính cách biến thái của Loss chắc chắn sẽ hành hạ cô. Đi cùng hắn cũng như đi vào chỗ chết, nhưng cô hết lựa chọn rồi...
\_\_\_\_\_\_\_\_
P/s: Truyện này đã được định sẵn kết cục buồn rồi nên độc giả cân nhắc khi đọc tiếp
Đông Thần vì mấy ngày qua chạy đôn chạy đáo thu xếp người bảo vệ an toàn cho cô. Mặt khác, hắn còn phải họp tập đoàn CCL để giúp Đông Tư Hạo đưa Đông Thị vượt qua khó khăn trước mắt. Làm việc suốt mấy ngày nay không hề chợp mắt, mãi hắn mới đợi Cách Cổ Lạp ngủ mới yên tâm chợp mắt một lúc.
Cách Cổ Lạp đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường. Đã gần đến giữa trưa rồi. Đêm nay, cô buộc phải đi đến gặp Loss. Nếu cô không đi, Nhiếp Lạc Dật e rằng sẽ gặp nguy hiểm mất. Cô ngồi xuống, muốn quan sát kĩ Đông Thần hơn. Từng đường nét trên gương mặt hắn ẩn hiện qua chút ánh sáng mặt trời chiếu vào trông thật đẹp. Bất giác, một giọt nước mắt của cô lăn xuống má. Cô cúi xuống, từ từ đặt lên bờ môi của Đông Thần một nụ hôn.
Đúng lúc này, Đông Thần mở mắt. Hai người nhìn chằm nhau. Cách Cổ Lạp có chút sững sờ. Từ bị động trở thành chủ động, hắn vòng tay qua ôm lấy eo cô tận hưởng nụ hôn ngọt ngào ấy.
Thâm tâm của cô bây giờ rất hỗn loạn. Cách Cổ Lạp không dám đối diện với Đông Thần. Cô yêu hắn là cô sai rồi. Cô có lỗi với Cách Hiên, có lỗi với người nhà của cô. Chính vì vậy mà cô nhắm chặt mắt lại. Chỉ cần mở mắt ra, cô thấy bản thân mình thật ghê tởm.
Cảm nhận được cơ thể của cô có chút biến đổi, Đông Thần nhanh chóng buông cô ta. Hắn ngồi dậy, ôm Cách Cổ Lạp ngồi lên đùi mình. Đông Thần vòng tay qua ôm lấy cô.
\- Mai em có thể ra viện. Chúng ta sẽ về nhà.
Cách Cổ Lạp không nói, chỉ gật nhẹ đầu. Đông Thần từ trong túi lấy ra một tấm thẻ đen cùng với một chiếc chìa khoá đưa ra trước mắt của Cách Cổ Lạp.
\- Đây là gì?
\- Thẻ đen của em, cùng với chìa khoá biệt thự Cách Gia.
Nghe đến Cách Gia, Cách Cổ Lạp hơi run rẩy. Cô nhớ rõ, khi ấy biệt thự đã bị niêm phong. Đông Thần làm sao có được chìa khoá này? Tuy thắc mắc nhưng cô vẫn giả vờ như không biết. Cách Cổ Lạp phải cố gắng lắm mới có thể nở được nụ cười.
\- Cách Gia? Là... Nơi nào vậy?
\- Đó là nơi em sẽ thích. Mau khoẻ lại, mai anh đưa em đến đó.
Nói rồi Đông Thần hôn lên bên má của cô. Cách Cổ Lạp nắm chặt tay lại.
Đông Thần thu xếp mọi thứ rồi qua hỏi bác sĩ về tình trạng của Cách Cổ Lạp. Thấy không có gì đáng ngại, hắn thở phào nhẹ nhõm. Bước ra khỏi phòng bác sĩ, Đông Thần lấy điện thoại ra định gọi cho Đông Tư Hạo. Ai ngờ, tay hắn bị một người phụ nữ từ phía sau đi đến nắm chặt lại. Đông Thần quay người lại, hắn vô cùng kinh ngạc khi thấy người phụ nữ đó là mẹ hắn.
\- Mẹ?
Đông phu nhân nhìn đứa con trai sau bao ngày không gặp khiến bà có chút kích động. Nhìn Đông Thần gầy đi, người làm mẹ như bà làm sao mà chịu nổi được.
\- Đông Thần, con đi với mẹ đến gặp em trai con. Tư Hạo... Trên đường đến gặp con bị tai nạn, giờ đang ở bệnh viện Quốc Gia.
Khi nghe đến Đông Tư Hạo gặp tai nạn, Đông Thần không còn có thể bình tĩnh được nữa. Đông phu nhân đành kể lại sự việc cho Đông Thần nghe. Thì ra, hôm qua Đông Tư Hạo đề nghị muốn gặp trực tiếp Đông Thần để bàn chuyện cho rõ hơn. Chính vì vậy hắn mới đưa địa chỉ cho em trai đến đây. Đông phu nhân cũng muốn gặp Đông Thần nên đã cùng đi theo. Dĩ nhiên, Đông Gia vì lo cho vợ nên ông cũng bất đắc dĩ phải sang đây. Ai ngờ trên đường đi, xe của Đông Tư Hạo bị một chiếc xe tải lao đến, vì tình huống bất ngờ, tài xế không kịp xử lí nên xe mất phương hướng lao thẳng vào gốc cây bên đường. Trước khi lâm vào hôn mê, Đông Tư Hạo muốn gặp Đông Thần vì thế nên Đông phu nhân mới theo địa chỉ mà tìn đến đây.
Dù sao thì Đông Tư Hạo cũng là đứa em trai mà Đông Thần yêu thương nhất. Hắn đành theo Đông phu nhân đến bệnh viện Quốc Gia. Trước khi đi, Đông Thần có căn dặn một tên áo đen rằng triệu tập người canh gác chặt chẽ hơn. Tầm sáng sớm mai hắn sẽ về, khi ấy hắn không muốn việc gì phát sinh xảy ra với cô. Mặc dù vẫn không yên tâm rời đi, nhưng vì mẹ thúc giục nên Đông Thần đành miễn cưỡng nghe theo.
Màn đêm rất nhanh chóng đã bao phủ lên mọi thứ. Cách Cổ Lạp ngồi trên giường bệnh không biết suy nghĩ cái gì. Chốc chốc, cô lại nhìn đồng hồ treo tường. Trong lòng rất lo lắng không yên. Buổi chiều cô muốn đi dạo cho thoải mái nhưng lại bị mất tên áo đen ngăn cản không cho ra khỏi phòng. Một trong số tên đó nói rằng Đông Thần hiện tại có chút việc, nên đến sáng mai khi hắn trở về cô mới được ra ngoài.
Giờ cũng đã gần đến thời gian Loss hẹn cô rồi. Cuối cùng Cách Cổ Lạp đứng dậy, mở cửa đi một mạch ra ngoài. Quả nhiên, mấy tên áo đen kia vừa trông thấy cô thì chặn lại.
\- Thiếu phu nhân, cô đi đâu?
\- Muốn đi vệ sinh. Sao, đến việc này cũng quản tôi?
\- Chúng tôi không có ý đó.
\- Vậy tránh ra!
Cách Cổ Lạp tỏ ra tức tối rồi đi bỏ nhanh đi. Tên áo đen kia quá đa nghi nên cùng với mấy người nữa đi theo sau cô. Đến trước cửa WC nữ thì bọn họ đứng ngoài đợi. Cách Cổ Lạp đi vào bên trong rửa tay. Cô nhìn bản thân trong gương lúc này quá tiền tụy. Định đi ra bên ngoài, nhưng cô lại vô tình bắt gặp một nữ y tá đeo khẩu trang cũng đi vào đây. Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu của cô.
Đợi nữ y tá kia trong phòng vệ sinh bước ra rửa tay. Cô thầm xin lỗi cô ấy rồi thẳng tay giáng một cú khiến nữ y tá kia ngất xỉu. Cách Cổ Lạp mau chóng thay đổi trang phục của hai người cho nhau, kéo nữ y tá kia vào phòng vệ sinh đặt cô ta ngồi lên bồn cầu.
Cô chỉnh lại đầu tóc, búi cao lên rồi đội mũ dành cho y tá. Cuối cùng cô đeo chiếc khẩu trang rồi đi ra ngoài.
Hai tên áo đen từ đó vẫn đứng đợi ở đấy. Cũng may lúc cô đi qua, một lao công kéo chiếc thùng rác vừa hay đi đến bên cạnh cô nên Cách Cổ Lạp mới không khiến họ nghi ngờ gì.
Cô nhanh chóng chạy ra đại sảnh rồi đi ra cổng của bệnh viện. Bên ngoài, xe cộ đi lại tấp nập khiến cô có chút hoa mắt. Cách Cổ Lạp cởi khẩu trang xuống. Chiếc xe đen từ đâu phi nhanh từ trong dòng xe cộ dừng lại trước mặt của cô. Cửa kính được kéo xuống, gương mặt quen thuộc của Loss dần hiện ra. Hắn tháo kính đen xuống, xem xét đồng hồ đeo tay rồi gật đầu hài lòng.
\- Tốt, rất đúng giờ!
\- Nhiếp Lạc Dật đang ở đâu?
\- Lên xe, tôi đưa cô đi gặp nó!
Cách Cổ Lạp nhanh chóng vòng qua mở cửa ngồi vào xe. Cô biết, với tính cách biến thái của Loss chắc chắn sẽ hành hạ cô. Đi cùng hắn cũng như đi vào chỗ chết, nhưng cô hết lựa chọn rồi...
\_\_\_\_\_\_\_\_
P/s: Truyện này đã được định sẵn kết cục buồn rồi nên độc giả cân nhắc khi đọc tiếp