Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55: liên tiếp nghe tin xấu
Đến Bắc Kinh - Trung Quốc, Cách Cổ Lạp hoàn toàn bị lạc lõng giữa cái thành phố xa hoa này. Nhiếp Lạc Dật lúc này mới nói cho cô một bí mật. Trước khi chết, ba thằng nhóc này đã giấu giếm chuyển một số tiền khổng lồ vào ngân hàng mang tên của con trai.
Vì sợ khối tài sản đó bị người khác nhòm ngó nên Nhiếp Lạc Dật mới không dám tiết lộ cho bất kì ai. Hai người đến đây sống với số tiền ít ỏi, không thể duy trì được. Chính vì vậy mà Nhiếp Lạc Dật mới nói sự thật cho Cách Cổ Lạp biết.
Cô không ngờ cái thằng oắt con này cũng có lúc được việc như vậy.
Nhiếp Lạc Dật cùng Cách Cổ Lạp tới ngân hàng lớn, kiểm tra số tiền đó. Lúc này, Nhiếp Lạc Dật mới đưa cho nhân viên hai tấm thẻ rồi điền đầy đủ thông tin cần thiết. Sau một hồi kiểm tra tài khoản, nữ nhân viên vui vẻ trả lại hai tấm thẻ cho Nhiếp Lạc Dật.
\- Tài khoản của quý khách vẫn ổn, không bị thiếu hụt bất cứ số tiền nào.
\- Cảm ơn!
Sau đó, hắn quay sang phía của Cách Cổ Lạp.
\- Cho chị một chiếc. Dù sao, sau này tôi cũng đi theo chị nên cũng chẳng sợ chị ăn quỵt tiền của tôi!
Cái thằng oắt con này...
Cô biết Nhiếp Lạc Dật muốn tốt cho cô nhưng nó có phải nói ra những lời khó nghe vậy không?
Kế hoạch tiếp theo, Cách Cổ Lạp cùng với Nhiếp Lạc Dật đi ăn sáng rồi cả hai đi tìm một căn nhà tốt rồi mua lấy một căn. Dù sao với số tiền khổng lồ này cô cũng chẳng biết tiêu vào việc gì. Thôi thì mua nhà ở, sắm sửa mọi thứ xong xuôi đã rồi kiếm công việc làm sống qua ngày.
Nói là làm, hai người đi rất nhiều nơi nhắm nhìn khu vực rồi ngắm từng căn hộ. Đến tận lúc chiều Cách Cổ Lạp mới dừng chân tại một căn hộ trong một lối vào nhỏ. Tuy con đường đi vào khá hẹp nhưng căn hộ này cô thấy không tồi. Ở đây rất yên tĩnh, không gian lại thoáng mát, không có nhiều xe cộ đinh tai. Cái bất tiện đó chính là nơi đây cách trung tâm thành phố khá xa. Nói chung là cô ưng, chỉ cần vừa ý để cô thoải mái thì dù có cách thành phố hay không cũng chẳng quan trọng.
Chủ căn hộ là một bà lão rất vui tính. Bà sống có một mình, có đứa con trai và đứa con gái đều ở xa. Cái căn hộ này ba định giành cho con trai nhưng đợt trước, con trai bà lại gọi về bảo đã mua được nhà ở nơi sống hiện tại rồi. Chính vì vậy bà mới tiếc nuối bán căn hộ này đi.
\- Hai người tạm thời nếu chưa có chỗ đi thì hãy ở tạm đây. Ngày mai tôi mang sổ đỏ và giấy tờ sang. Kì thực bán cái nhà này đi cũng thấy tiếc... Nhưng... Tôi sống có 1 mình cũng chẳng thể ôm trọn được. Già rồi, ngày nào cũng phải qua đây dọn rất bất tiện!
\-Cảm ơn bà!
Tiễn bà lão về, hai người bắt đầu đi xem từng phòng ngủ một. Có lẽ ngày nào bà lão cũng đến đây dọn dẹp nên căn hộ không có một chút bụi bẩn nào. Đồ đạc được đặt rất ngăn nắp, gọn gàng.
Cách Cổ Lạp lẩm nhẩm tính toán mọi thứ rồi viết ra giấy. Sau đó cô đưa tờ giấy cho Nhiếp Lạc Dật đang nằm dài trên chiếc ghế sopha.
\- Đây là những đồ cần mua.
\- Tôi là người sai vặt của chị?
\- Thôi mà, chị định đến bệnh viện khám xem. Cơ thể của chị dạo này rất thất thường. Chỉ sợ có bệnh gì đó...
Nghe cô nói vậy, Nhiếp Lạc Dật xì một tiếng rồi đứng dậy cầm tờ giấy ra ngoài. Trước khi đóng cửa, hắn còn nói thêm một câu.
\- Đừng lo quá, với kiểu người như chị thì sống dai lắm!
Cô lắc đầu thở dài.
Thu dọn mọi thứ xong xuôi, Cách Cổ Lạp cầm túi xách ra ngoài. Cô bắt một chiếc taxi rồi bảo tài xế đưa tới bệnh viện gần nhất. Kể cũng lạ, bệnh viện cách căn hộ này cũng khá gần, đi mất 20 phút đã tới.
Cách Cổ Lạp xuống xe trả tiền rồi đi vào bên trong.
Qua tất cả các thủ tục, cuối cùng cô cũng nhận được kết quả. Vị nữ bác sĩ cầm tờ xét nghiệm của cô nghiêm túc xem xét, sau đó thở dài để xuống bàn.
\- Có phải cô hay buồn nôn, rất muốn ngủ, luôn cảm thấy khó chịu trong người?
\- Dạ vâng bác sĩ. Tôi... Bị bệnh gì vậy?
\- Cô mang thai sang tuần thứ 6 rồi. Chẳng lẽ cô không biết việc này sao?
Câu nói của nữ bác sĩ khiến Cách Cổ Lạp ngẩn người. Cô... Mang thai? Sao có thể? Cô lại không nhớ gì hết?
Nhưng sự bất ngờ này chưa đáng. Hiện giờ trong bụng cô đang mang một thiên thần nhỏ. Cách Cổ Lạp bất giác sờ tay vào bụng. Cô có thể cảm thấy con mình đang ở bên trong. Cô quả thực có thai rồi?
\- Tôi có hai điều muốn nói với cô. Mong cô chuẩn bị tâm lí trước.
Tuy Cách Cổ Lạp có hơi sợ, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh gật đầu.
\- Bác sĩ cứ nói.
\- Theo như kết quả xét nghiệm, trong não của cô đang dần hình thành một khối u. Chính vì vậy trí nhớ của cô sẽ suy giảm một cách nhanh chóng. Còn điều nữa... Cô mang thai ngoài tử cung nên không thể giữ lại đứa bé. Nếu cô muốn, chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật cho cái thai trước, rồi sau đó loại bỏ khối u trong não của cô. Tuy nhiên, cô phải đưa ra quyết định nhanh chóng bởi vì càng để khối u di căn càng nguy hiểm. Cái thai càng lớn thì tính mạng của cô cũng khó thể giữ nổi.
Lời nói của bác sĩ như chiếu búa giáng mạnh xuống đầu của Cách Cổ Lạp.
Cô... Không muốn bỏ đứa con này....
\- Bác sĩ... Còn cách nào khác không? Tôi... Muốn giữ lại đứa bé... Tôi...
\- Xin lỗi, chúng tôi đã hết cách. Mong cô thông cảm!
Vì sợ khối tài sản đó bị người khác nhòm ngó nên Nhiếp Lạc Dật mới không dám tiết lộ cho bất kì ai. Hai người đến đây sống với số tiền ít ỏi, không thể duy trì được. Chính vì vậy mà Nhiếp Lạc Dật mới nói sự thật cho Cách Cổ Lạp biết.
Cô không ngờ cái thằng oắt con này cũng có lúc được việc như vậy.
Nhiếp Lạc Dật cùng Cách Cổ Lạp tới ngân hàng lớn, kiểm tra số tiền đó. Lúc này, Nhiếp Lạc Dật mới đưa cho nhân viên hai tấm thẻ rồi điền đầy đủ thông tin cần thiết. Sau một hồi kiểm tra tài khoản, nữ nhân viên vui vẻ trả lại hai tấm thẻ cho Nhiếp Lạc Dật.
\- Tài khoản của quý khách vẫn ổn, không bị thiếu hụt bất cứ số tiền nào.
\- Cảm ơn!
Sau đó, hắn quay sang phía của Cách Cổ Lạp.
\- Cho chị một chiếc. Dù sao, sau này tôi cũng đi theo chị nên cũng chẳng sợ chị ăn quỵt tiền của tôi!
Cái thằng oắt con này...
Cô biết Nhiếp Lạc Dật muốn tốt cho cô nhưng nó có phải nói ra những lời khó nghe vậy không?
Kế hoạch tiếp theo, Cách Cổ Lạp cùng với Nhiếp Lạc Dật đi ăn sáng rồi cả hai đi tìm một căn nhà tốt rồi mua lấy một căn. Dù sao với số tiền khổng lồ này cô cũng chẳng biết tiêu vào việc gì. Thôi thì mua nhà ở, sắm sửa mọi thứ xong xuôi đã rồi kiếm công việc làm sống qua ngày.
Nói là làm, hai người đi rất nhiều nơi nhắm nhìn khu vực rồi ngắm từng căn hộ. Đến tận lúc chiều Cách Cổ Lạp mới dừng chân tại một căn hộ trong một lối vào nhỏ. Tuy con đường đi vào khá hẹp nhưng căn hộ này cô thấy không tồi. Ở đây rất yên tĩnh, không gian lại thoáng mát, không có nhiều xe cộ đinh tai. Cái bất tiện đó chính là nơi đây cách trung tâm thành phố khá xa. Nói chung là cô ưng, chỉ cần vừa ý để cô thoải mái thì dù có cách thành phố hay không cũng chẳng quan trọng.
Chủ căn hộ là một bà lão rất vui tính. Bà sống có một mình, có đứa con trai và đứa con gái đều ở xa. Cái căn hộ này ba định giành cho con trai nhưng đợt trước, con trai bà lại gọi về bảo đã mua được nhà ở nơi sống hiện tại rồi. Chính vì vậy bà mới tiếc nuối bán căn hộ này đi.
\- Hai người tạm thời nếu chưa có chỗ đi thì hãy ở tạm đây. Ngày mai tôi mang sổ đỏ và giấy tờ sang. Kì thực bán cái nhà này đi cũng thấy tiếc... Nhưng... Tôi sống có 1 mình cũng chẳng thể ôm trọn được. Già rồi, ngày nào cũng phải qua đây dọn rất bất tiện!
\-Cảm ơn bà!
Tiễn bà lão về, hai người bắt đầu đi xem từng phòng ngủ một. Có lẽ ngày nào bà lão cũng đến đây dọn dẹp nên căn hộ không có một chút bụi bẩn nào. Đồ đạc được đặt rất ngăn nắp, gọn gàng.
Cách Cổ Lạp lẩm nhẩm tính toán mọi thứ rồi viết ra giấy. Sau đó cô đưa tờ giấy cho Nhiếp Lạc Dật đang nằm dài trên chiếc ghế sopha.
\- Đây là những đồ cần mua.
\- Tôi là người sai vặt của chị?
\- Thôi mà, chị định đến bệnh viện khám xem. Cơ thể của chị dạo này rất thất thường. Chỉ sợ có bệnh gì đó...
Nghe cô nói vậy, Nhiếp Lạc Dật xì một tiếng rồi đứng dậy cầm tờ giấy ra ngoài. Trước khi đóng cửa, hắn còn nói thêm một câu.
\- Đừng lo quá, với kiểu người như chị thì sống dai lắm!
Cô lắc đầu thở dài.
Thu dọn mọi thứ xong xuôi, Cách Cổ Lạp cầm túi xách ra ngoài. Cô bắt một chiếc taxi rồi bảo tài xế đưa tới bệnh viện gần nhất. Kể cũng lạ, bệnh viện cách căn hộ này cũng khá gần, đi mất 20 phút đã tới.
Cách Cổ Lạp xuống xe trả tiền rồi đi vào bên trong.
Qua tất cả các thủ tục, cuối cùng cô cũng nhận được kết quả. Vị nữ bác sĩ cầm tờ xét nghiệm của cô nghiêm túc xem xét, sau đó thở dài để xuống bàn.
\- Có phải cô hay buồn nôn, rất muốn ngủ, luôn cảm thấy khó chịu trong người?
\- Dạ vâng bác sĩ. Tôi... Bị bệnh gì vậy?
\- Cô mang thai sang tuần thứ 6 rồi. Chẳng lẽ cô không biết việc này sao?
Câu nói của nữ bác sĩ khiến Cách Cổ Lạp ngẩn người. Cô... Mang thai? Sao có thể? Cô lại không nhớ gì hết?
Nhưng sự bất ngờ này chưa đáng. Hiện giờ trong bụng cô đang mang một thiên thần nhỏ. Cách Cổ Lạp bất giác sờ tay vào bụng. Cô có thể cảm thấy con mình đang ở bên trong. Cô quả thực có thai rồi?
\- Tôi có hai điều muốn nói với cô. Mong cô chuẩn bị tâm lí trước.
Tuy Cách Cổ Lạp có hơi sợ, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh gật đầu.
\- Bác sĩ cứ nói.
\- Theo như kết quả xét nghiệm, trong não của cô đang dần hình thành một khối u. Chính vì vậy trí nhớ của cô sẽ suy giảm một cách nhanh chóng. Còn điều nữa... Cô mang thai ngoài tử cung nên không thể giữ lại đứa bé. Nếu cô muốn, chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật cho cái thai trước, rồi sau đó loại bỏ khối u trong não của cô. Tuy nhiên, cô phải đưa ra quyết định nhanh chóng bởi vì càng để khối u di căn càng nguy hiểm. Cái thai càng lớn thì tính mạng của cô cũng khó thể giữ nổi.
Lời nói của bác sĩ như chiếu búa giáng mạnh xuống đầu của Cách Cổ Lạp.
Cô... Không muốn bỏ đứa con này....
\- Bác sĩ... Còn cách nào khác không? Tôi... Muốn giữ lại đứa bé... Tôi...
\- Xin lỗi, chúng tôi đã hết cách. Mong cô thông cảm!