Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-27
CHƯƠNG 27: KẾT BẠN VỚI HẠ DŨNG
CHƯƠNG 27: KẾT BẠN VỚI HẠ DŨNG
Vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Dũng nhìn Bạch Thanh Dung chằm chằm, Bạch Thanh Dung ngượng ngùng cúi đầu xuống, trong lòng thầm trách mình ăn nói lung tung, bầu không khí giữa hai người bỗng chốc có thêm chút gì đó mờ ám...
“Thanh Dung, sao em lại ở đây vậy...” Phạm Lan Lan mơ mơ màng màng ngã vào người Bạch Thanh Dung líu ríu nói, Bạch Thanh Dung xốc lại tinh thần đỡ lấy Phạm Lan Lan, mắng yêu: “Chị Lan Lan à, hôm nay chị đã uống nhiều quá rồi đấy.”
Phạm Lan Lan say khướt không còn biết trời trăng mây gió gì dựa vào người Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung... Đi... Chúng ta đi uống tiếp...”
Bạch Thanh Dung ngượng ngùng mỉm cười với Hạ Dũng nói: “Thật ngại quá, bạn tôi uống say quá rồi.”
Hạ Dũng khẽ cười nói: “Có cần tôi giúp gì không?”
Bạch Thanh Dung cố hết sức đỡ lấy Phạm Lan Lan nói: “Cảm ơn anh, tôi tự lo được, tôi đưa bạn tôi về trước nhé.” Hạ Dũng khẽ gật đầu: “Đi đường cẩn thận nhé.”
Bạch Thanh Dung cẩn thận đỡ Phạm Lan Lan đi ra ngoài cửa, rồi bỗng quay đầu lại nở nụ cười vô cùng xinh đẹp: “Anh Hạ, rất vui hôm nay gặp được anh, cảm ơn anh nhé.”
“Cô Bạch, cô thực sự không cần tôi giúp sao?” Hạ Dũng đứng lên hỏi.
Bạch Thanh Dung lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần không cần, sao tôi có thể làm phiền anh thêm lần nữa chứ.” Vừa nói dứt câu: “Ây da!” Bạch Thanh Dung suýt chút nữa bị ngã, vì cả ngày hôm nay đi giày cao gót, lại đi nhiều nơi như vậy, mà lúc này Phạm Lan Lan đã say bí tỉ nghiêng qua nghiêng lại khiến Bạch Thanh Dung không đứng vững được nên ngã xuống đất.
Hạ Dũng vội vàng chạy đến bên cạnh Bạch Thanh Dung, lo lắng đỡ Bạch Thanh Dung dậy: “Sao rồi, có bị thương ở đâu không?”
Bạch Thanh Dung đau đớn sờ mắt cá chân của mình: “Ôi... Đau quá, không cẩn thận bị trẹo chân rồi.” Hạ Dũng lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại: “Tôi đang đứng ở trước cửa quán bar XYZ, mau lái xe tới đây.” Nói rồi xoay người đỡ Bạch Thanh Dung dậy: “Để tôi đưa hai người về.”
Bạch Thanh Dung đang chuẩn bị mở miệng nói từ chối thì bị Hạ Dũng giành nói trước: “Đừng khách sao, cô bị trật khớp rồi bạn cô lại say bí tỉ như vậy, hai người đi lại trên đường không được an toàn đâu...”
Một chiếc xe Cayenne màu đen dừng lại trước cửa quán bar, lái xe mặc một bộ vest đi tới bên Hạ Dũng lịch sự nói: “Hạ...” Lái xe còn chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh lùng của Hạ Dũng nhìn chằm chằm, anh liền nhanh trí đổi giọng: “Anh Hạ, mời anh lên xe.”
Sau khi Hạ Dũng và Bạch Thanh Dung đỡ Phạm Lan Lan lên xe, Bạch Thanh Dung ngồi ở giữa, Hạ Dũng ngồi bên cạnh Bạch Thanh Dung. Bởi vì Phạm Lan Lan say khướt như đống bùn nhão nên chiếm rất nhiều chỗ, Bạch Thanh Dung như dán vào người Hạ Dũng.
“Anh Hạ, cảm ơn anh, lần nào cũng làm phiền anh như vậy.” Bạch Thanh Dung cúi đầu khẽ nói, đôi môi mỏng của Hạ Dũng khẽ nở nụ cười nói: “Không cần khách sáo như vậy, tôi cũng chỉ tiện giúp đỡ thôi.”
“Anh Hạ, chúng ta đi đâu vậy?” Tề Vũ thấy mọi người đã xếp chỗ ngồi ổn thỏa liền hỏi, Hạ Dũng quay đầu nhìn Bạch Thanh Dung: “Bạch Thanh Dung, nhà cô ở đâu vậy?”
“Đưa bạn tôi về nhà trước đã, nhà cô ấy ở số 23 đường Chương Nguy, cảm ơn.” Bạch Thanh Dung mỉm cười nói.
“Được ạ.” Tề Vũ bắt đầu cho xe chạy.
Trong xe tràn ngập mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ trên người Phạm Lan Lan, mũi Bạch Thanh Dung không chỉ có mùi rượu mà còn có mùi hương bạc hà nhè nhẹ trên người đàn ông ngồi bên cạnh.
“Anh Hạ, lần nào cũng phiền đến anh như vậy, thật ngại quá.” Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng nói.
“Không cần khách sáo vậy đâu, chỉ có thể nói là chúng ta rất có duyên, khi cô cần giúp đỡ vừa hay tôi lại có mặt mà thôi.” Hạ Dũng nhìn góc nghiêng xinh đẹp của Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng nói, trong lòng anh quả thực cũng nghĩ vậy.
“Két...” Chiếc xe ô tô vốn đang chạy rất êm đột nhiên quẹo gấp, trong phút chốc mất thăng bằng khiến Bạch Thanh Dung không cẩn thận ngã vào lòng Hạ Dũng.
“Thật xin lỗi, anh Hạ, vừa rồi có chiếc xe tải đột nhiên lao tới từ đường bên kia.” Tề Vũ xin lỗi Hạ Dũng.
Hạ Dũng gật đầu ý bảo tiếp tục lái xe đi, cúi đầu nhìn Bạch Thanh Dung đang nằm trong lòng mình: “Cô không sao chứ?”
Bạch Thanh Dung vội vàng ngồi dậy, rời khỏi vòng tay của Hạ Dũng, có chút ngượng ngùng nói: “Tôi không sao.” Giọng nói nhỏ tới mức không thể nào nhỏ hơn nữa, nhưng Hạ Dũng vẫn nghe được.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Bạch Thanh Dung, đôi mắt của Hạ Dũng bỗng lóe lên một tia sáng: “Chân của cô còn đau không?”
Bạch Thanh Dung khẽ gật đầu: “Cảm ơn anh, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.”
“Cô Bạch, à không, Thanh Dung, cứ gọi tôi là Hạ Dũng đi, nếu cô không ngại, chúng ta có thể kết bạn với nhau.” Hạ Dũng vén những lọn tóc rơi xuống trước trán của Bạch Thanh Dung ra sau tai, hành động này của Hạ Dũng, Bạch Thanh Dung không né tránh mà ngược lại cảm thấy Hạ Dũng có chút quan tâm mình. Giống như cách mà Phạm Lan Lan quan tâm cô.
Bạch Thanh Dung ngẩng đầu nhìn Hạ Dũng, khuôn mặt anh thực sự đẹp thân thiện gấp mấy lần Lâm Thành Phong, đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao vậy. “Rất vui vì có thêm một người bạn, vậy sau này tôi gọi anh là Hạ Dũng nhé.” Nói xong Bạch Thanh Dung bỗng phá lên cười.
Bạch Thanh Dung lấy điện thoại ra đưa cho Hạ Dũng vui vẻ nói: “Lưu số điện thoại lại, thường xuyên liên lạc với nhau nhé.”
Ngón tay thon dài của Hạ Dũng ấn vào màn hình điện thoại, mỉm cười trả lại điện thoại cho Bạch Thanh Dung: “Được rồi, bất kể có chuyện gì hay không đều có thể gọi điện cho anh.”
Chiếc xe rẽ trái rẽ phải rất nhiều lần cuối cùng cũng về tới nhà của Phạm Lan Lan, sau khi Hạ Dũng giúp Bạch Thanh Dung dìu Phạm Lan Lan vào nhà và sắp xếp ổn thỏa xong, Bạch Thanh Dung cùng Hạ Dũng đi ra khỏi nhà Phạm Lan Lan. Hạ Dũng nghi ngờ nhìn Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung mỉm cười hiểu ý: “Em không ở đây được, không thể qua đêm ở bên ngoài được.”
Hạ Dũng dường như đang suy nghĩ gì đó rồi cười nói: “Thanh Dung, nhà em nghiêm khắc như vậy, em ở đâu để anh đưa em về.”
“Căn hộ ở Lưu Lý Bình ạ.”
Trên xe, Hạ Dũng và Bạch Thanh Dung ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau, hai người lặng lẽ không nói chuyện gì với nhau, bên trong xe yên tĩnh đến lạ thường, Bạch Thanh Dung nuốt nước bọt: “Hạ Dũng, đồng hồ đeo tay của anh vẫn để ở nhà em, lần sau em sẽ trả lại cho anh.”
“Không phải lo đâu, coi như tặng em làm quà gặp mặt là được rồi.” Hạ Dũng nhẹ nhàng nói.
“Em đã nợ anh rất nhiều rồi, làm như vậy sao được chứ?” Vẻ mặt Bạch Thanh Dung vô cùng nghiêm túc nói.
Hạ Dũng khẽ cười nói: “Vẻ mặt nghiêm túc của em thực sự rất đẹp, nếu nhất định phải trả, vậy khi nào rảnh rỗi có thể mời anh đi ăn.”
“Được, vậy chắc chắn phải mời anh đi ăn rồi.” Bạch Thanh Dung nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vội vàng nói: “Cho em xuống đây là được rồi.”
“Nhanh như vậy đã đến sao?” Trong ánh mắt Hạ Dũng ẩn chứa sự không hài lòng, trách thầm Tề Vũ không biết hôm nay cậu ta lái xe nhanh như vậy làm gì cơ chứ.
Hạ Dũng xuống xe: “Thanh Dung, anh đưa em vào trong nhé.” Bạch Thanh Dung quay lại cười nói: “Không cần đâu, làm phiền anh nhiều rồi, còn nữa, ngày hôm nay... cảm ơn anh rất nhiều, Hạ Dũng.”
Hạ Dũng nhìn theo bóng dáng Bạch Thanh Dung xa dần rồi vẫy tay với cô, mãi đến khi Bạch Thanh Dung đã đi vào cổng căn hộ, Hạ Dũng mới quay người lên xe, nụ cười trên khóe miệng vẫn còn đó. Tề Vũ nhìn thấy nụ cười của Hạ Dũng qua gương chiếu hậu đột nhiên cảm thấy cậu chủ mình cười lên cũng đẹp trai đấy chứ.
Lâm Thành Phong mặc đồ ngủ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, lạnh lùng nhìn đồng hồ treo tường, điếu thuốc trong tay đã cháy hơn nửa. Lâm Thành Phong nhã nhặn đưa điếu thuốc trong tay lên hít một hơi, chậm rãi phả ra một làn khói, mười hai giờ rồi mà còn chưa về, gọi điện thoại cũng không bắt máy, một luồng khí lạnh lẽo u ám bao phủ quanh người Lâm Thành Phong.
Sau khi Bạch Thanh Dung đi vào trong nhà liền nhìn thấy Lâm Thành Phong đang ngồi trên ghế sofa: “Anh vẫn chưa ngủ à?” Bạch Thanh Dung dè dặt cẩn thận hỏi, muộn vậy rồi mà anh vẫn ngồi đây, chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp cả.
Lâm Thành Phong thấp giọng hỏi: “Đi đâu về?” Trong lòng Bạch Thanh Dung đang vô cùng chột dạ, người đàn ông này quả nhiên đang ngồi đợi cô, lại còn mặc đồ ngủ đợi cô. Cô nở nụ cười thuần khiết ngây thơ nói: “Hôm nay tôi đi tìm việc mệt quá nên đến chỗ bạn thân của tôi nghỉ ngơi, sau đó ôn lại chút chuyện cũ không để ý đến thời gian nên về muộn.”
“Vậy tại sao không nghe điện thoại? Lại còn uống rượu nữa?” Lâm Thành Phong ngửi thấy mùi rượu trên cơ thể Bạch Thanh Dung, không hài lòng nói.
“Điện thoại để trong túi không nghe thấy, đã lâu không gặp mặt nên uống với cô ấy mấy ly thôi.”
“Sau này phải về nhà trước chín giờ tối, không được phép uống rượu.” Lâm Thành Phong nói như ra lệnh.
Bạch Thanh Dung: ...
“Tôi đi tắm trước đã.” Bạch Thanh Dung không muốn đôi co thêm với Lâm Thành Phong nữa, xoay người đi vào phòng ngủ thay đồ rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
Lâm Thành Phong đứng dậy đi theo vào phòng ngủ, đá vào cửa phòng tắm khiến nó bật ra. “A... Anh làm gì vậy?” Bạch Thanh Dung hét to.
Khuôn mặt của Lâm Thành Phong lạnh lùng như núi băng nghìn năm, anh trầm giọng nói: “Em vẫn chưa giặt quần áo.”
“Tôi đi giặt ngay đây, anh ra ngoài đi.” Bạch Thanh Dung dường như đang kiềm chế cơn giận trong lòng, người đàn ông này thật là, Bạch Thanh Dung tùy tiện lau nước ở trên người, vội vàng mặc quần áo vào.
Cô bước qua bên cạnh Lâm Thành Phong như một cơn gió, đi tới tủ quần áo lấy quần áo Lâm Thành Phong vừa thay ra đem vào phòng vệ sinh xả nước từ từ vò sạch, lại là dấu môi son, lại còn nhiều hơn cả lần trước nữa chứ. Bạch Thanh Dung nhẫn nhịn giặt cho xong đống quần áo.
Quay về phòng ngủ, Lâm Thành Phong đang loay hoay với laptop ở trên bàn sách, Lâm Thành Phong lạnh cạch lạch cạch gõ bàn phím một lúc: “Em có thể dùng chiếc máy tính này.”
Bạch Thanh Dung líu ríu nói: “Cảm ơn, tôi không dùng đến đâu.”
Lâm Thành Phong gập máy vi tính lại: “Không dùng máy tính thì cô làm việc kiểu gì, không dùng máy tính thì làm sao mà tìm được việc.” Đột nhiên Lâm Thành Phong nhìn thấy mắt cá chân của Bạch Thanh Dung ửng đỏ hết cả lên: “Chân em sao vậy?”
“Hôm nay đi không cẩn thận nên bị trật khớp.” Bạch Thanh Dung đi tới bên giường mở ngăn kéo lấy ra một chai rượu thuốc rồi dùng bông gòn chậm rãi bôi rượu thuốc cho mình, Lâm Thành Phong đi tới ngồi xuống bên cạnh Bạch Thanh Dung: “Em có thể tới tập đoàn Lâm Thị làm việc.”
Tay Bạch Thanh Dung đang xoa rượu thuốc bỗng dừng lại một chút: “Không cần đâu, tôi có thể tự giải quyết được.” Bạch Thanh Dung biết có lẽ Lâm Thành Phong có ý tốt giúp mình, nhưng lòng tự ái của cô lại không cho phép. Cô không muốn mọi thứ trong cuộc sống của cô đều là do người đàn ông này cho, dù sao giữa hai người họ cũng chẳng có mối quan hệ gì.
“Đã bị trẹo chân như vậy rồi, còn nói mình có thể giải quyết được à.” Khi Lâm Thành Phong nói câu này, giọng nói có chút oán trách.
“Tôi sẽ chú ý hơn.” Bạch Thanh Dung bôi rượu thuốc xong lại cất cẩn thận vào ngăn kéo.
“Tôi thấy hơi mệt, tôi đi ngủ trước đây.” Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng chui vào trong chăn chuẩn bị ngủ, Lâm Thành Phong ôm Bạch Thanh Dung vào lòng, nằm lên trên giường, Bạch Thanh Dung muốn thoát ra nhưng không thể thoát khỏi vòng tay đang siết chặt cô của người đàn ông này.
“Không được cử động.” Giọng nói trầm mạnh của Lâm Thành Phong truyền đến.
“Lâm Thành Phong, anh...” Không để Bạch Thanh Dung nói hết câu, Lâm Thành Phong đã phủ kín chăn lên người mình và Bạch Thanh Dung, ấn đầu cô vào trong lòng mình rồi nói: “Ngủ đi.”
Bạch Thanh Dung chỉ còn cách tự an ủi bản thân, hơn nữa hai người cũng đã chung chăn chung gối rồi, chỉ cần anh không làm mấy chuyện xằng bậy là được, muốn ôm thì cứ ôm đi, cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Bị Lâm Thành Phong ôm chặt như vậy, ban đầu Bạch Thanh Dung còn nghĩ mình sẽ không ngủ được, nhưng chưa được vài phút đã nghe thấy nhịp tim của Lâm Thành Phong, cơn buồn ngủ kéo tới, ý thức bắt đầu mơ hồ, mí mắt càng lúc càng trĩu xuống, trong giấc mơ không an lòng còn líu ríu gọi tên: “Hạ Dũng, chờ em...”
Lâm Thành Phong nhìn cô gái trong lòng mình nằm ngủ như một đứa trẻ, nghe thấy cô gọi tên của người khác, trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu, hai mắt tối sầm lại, Hạ Dũng? Đây là người cô ấy nói thích sao? Cũng chẳng quan trọng lắm, dù sao người bây giờ ôm cô vẫn là Lâm Thành Phong anh.
Trong màn đêm tĩnh mịch, Lâm Thành Phong dịu dàng ôm Bạch Thanh Dung vào lòng mình, nhắm mắt lại chìm vào giấc mộng...
CHƯƠNG 27: KẾT BẠN VỚI HẠ DŨNG
Vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Dũng nhìn Bạch Thanh Dung chằm chằm, Bạch Thanh Dung ngượng ngùng cúi đầu xuống, trong lòng thầm trách mình ăn nói lung tung, bầu không khí giữa hai người bỗng chốc có thêm chút gì đó mờ ám...
“Thanh Dung, sao em lại ở đây vậy...” Phạm Lan Lan mơ mơ màng màng ngã vào người Bạch Thanh Dung líu ríu nói, Bạch Thanh Dung xốc lại tinh thần đỡ lấy Phạm Lan Lan, mắng yêu: “Chị Lan Lan à, hôm nay chị đã uống nhiều quá rồi đấy.”
Phạm Lan Lan say khướt không còn biết trời trăng mây gió gì dựa vào người Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung... Đi... Chúng ta đi uống tiếp...”
Bạch Thanh Dung ngượng ngùng mỉm cười với Hạ Dũng nói: “Thật ngại quá, bạn tôi uống say quá rồi.”
Hạ Dũng khẽ cười nói: “Có cần tôi giúp gì không?”
Bạch Thanh Dung cố hết sức đỡ lấy Phạm Lan Lan nói: “Cảm ơn anh, tôi tự lo được, tôi đưa bạn tôi về trước nhé.” Hạ Dũng khẽ gật đầu: “Đi đường cẩn thận nhé.”
Bạch Thanh Dung cẩn thận đỡ Phạm Lan Lan đi ra ngoài cửa, rồi bỗng quay đầu lại nở nụ cười vô cùng xinh đẹp: “Anh Hạ, rất vui hôm nay gặp được anh, cảm ơn anh nhé.”
“Cô Bạch, cô thực sự không cần tôi giúp sao?” Hạ Dũng đứng lên hỏi.
Bạch Thanh Dung lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần không cần, sao tôi có thể làm phiền anh thêm lần nữa chứ.” Vừa nói dứt câu: “Ây da!” Bạch Thanh Dung suýt chút nữa bị ngã, vì cả ngày hôm nay đi giày cao gót, lại đi nhiều nơi như vậy, mà lúc này Phạm Lan Lan đã say bí tỉ nghiêng qua nghiêng lại khiến Bạch Thanh Dung không đứng vững được nên ngã xuống đất.
Hạ Dũng vội vàng chạy đến bên cạnh Bạch Thanh Dung, lo lắng đỡ Bạch Thanh Dung dậy: “Sao rồi, có bị thương ở đâu không?”
Bạch Thanh Dung đau đớn sờ mắt cá chân của mình: “Ôi... Đau quá, không cẩn thận bị trẹo chân rồi.” Hạ Dũng lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại: “Tôi đang đứng ở trước cửa quán bar XYZ, mau lái xe tới đây.” Nói rồi xoay người đỡ Bạch Thanh Dung dậy: “Để tôi đưa hai người về.”
Bạch Thanh Dung đang chuẩn bị mở miệng nói từ chối thì bị Hạ Dũng giành nói trước: “Đừng khách sao, cô bị trật khớp rồi bạn cô lại say bí tỉ như vậy, hai người đi lại trên đường không được an toàn đâu...”
Một chiếc xe Cayenne màu đen dừng lại trước cửa quán bar, lái xe mặc một bộ vest đi tới bên Hạ Dũng lịch sự nói: “Hạ...” Lái xe còn chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh lùng của Hạ Dũng nhìn chằm chằm, anh liền nhanh trí đổi giọng: “Anh Hạ, mời anh lên xe.”
Sau khi Hạ Dũng và Bạch Thanh Dung đỡ Phạm Lan Lan lên xe, Bạch Thanh Dung ngồi ở giữa, Hạ Dũng ngồi bên cạnh Bạch Thanh Dung. Bởi vì Phạm Lan Lan say khướt như đống bùn nhão nên chiếm rất nhiều chỗ, Bạch Thanh Dung như dán vào người Hạ Dũng.
“Anh Hạ, cảm ơn anh, lần nào cũng làm phiền anh như vậy.” Bạch Thanh Dung cúi đầu khẽ nói, đôi môi mỏng của Hạ Dũng khẽ nở nụ cười nói: “Không cần khách sáo như vậy, tôi cũng chỉ tiện giúp đỡ thôi.”
“Anh Hạ, chúng ta đi đâu vậy?” Tề Vũ thấy mọi người đã xếp chỗ ngồi ổn thỏa liền hỏi, Hạ Dũng quay đầu nhìn Bạch Thanh Dung: “Bạch Thanh Dung, nhà cô ở đâu vậy?”
“Đưa bạn tôi về nhà trước đã, nhà cô ấy ở số 23 đường Chương Nguy, cảm ơn.” Bạch Thanh Dung mỉm cười nói.
“Được ạ.” Tề Vũ bắt đầu cho xe chạy.
Trong xe tràn ngập mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ trên người Phạm Lan Lan, mũi Bạch Thanh Dung không chỉ có mùi rượu mà còn có mùi hương bạc hà nhè nhẹ trên người đàn ông ngồi bên cạnh.
“Anh Hạ, lần nào cũng phiền đến anh như vậy, thật ngại quá.” Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng nói.
“Không cần khách sáo vậy đâu, chỉ có thể nói là chúng ta rất có duyên, khi cô cần giúp đỡ vừa hay tôi lại có mặt mà thôi.” Hạ Dũng nhìn góc nghiêng xinh đẹp của Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng nói, trong lòng anh quả thực cũng nghĩ vậy.
“Két...” Chiếc xe ô tô vốn đang chạy rất êm đột nhiên quẹo gấp, trong phút chốc mất thăng bằng khiến Bạch Thanh Dung không cẩn thận ngã vào lòng Hạ Dũng.
“Thật xin lỗi, anh Hạ, vừa rồi có chiếc xe tải đột nhiên lao tới từ đường bên kia.” Tề Vũ xin lỗi Hạ Dũng.
Hạ Dũng gật đầu ý bảo tiếp tục lái xe đi, cúi đầu nhìn Bạch Thanh Dung đang nằm trong lòng mình: “Cô không sao chứ?”
Bạch Thanh Dung vội vàng ngồi dậy, rời khỏi vòng tay của Hạ Dũng, có chút ngượng ngùng nói: “Tôi không sao.” Giọng nói nhỏ tới mức không thể nào nhỏ hơn nữa, nhưng Hạ Dũng vẫn nghe được.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Bạch Thanh Dung, đôi mắt của Hạ Dũng bỗng lóe lên một tia sáng: “Chân của cô còn đau không?”
Bạch Thanh Dung khẽ gật đầu: “Cảm ơn anh, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.”
“Cô Bạch, à không, Thanh Dung, cứ gọi tôi là Hạ Dũng đi, nếu cô không ngại, chúng ta có thể kết bạn với nhau.” Hạ Dũng vén những lọn tóc rơi xuống trước trán của Bạch Thanh Dung ra sau tai, hành động này của Hạ Dũng, Bạch Thanh Dung không né tránh mà ngược lại cảm thấy Hạ Dũng có chút quan tâm mình. Giống như cách mà Phạm Lan Lan quan tâm cô.
Bạch Thanh Dung ngẩng đầu nhìn Hạ Dũng, khuôn mặt anh thực sự đẹp thân thiện gấp mấy lần Lâm Thành Phong, đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao vậy. “Rất vui vì có thêm một người bạn, vậy sau này tôi gọi anh là Hạ Dũng nhé.” Nói xong Bạch Thanh Dung bỗng phá lên cười.
Bạch Thanh Dung lấy điện thoại ra đưa cho Hạ Dũng vui vẻ nói: “Lưu số điện thoại lại, thường xuyên liên lạc với nhau nhé.”
Ngón tay thon dài của Hạ Dũng ấn vào màn hình điện thoại, mỉm cười trả lại điện thoại cho Bạch Thanh Dung: “Được rồi, bất kể có chuyện gì hay không đều có thể gọi điện cho anh.”
Chiếc xe rẽ trái rẽ phải rất nhiều lần cuối cùng cũng về tới nhà của Phạm Lan Lan, sau khi Hạ Dũng giúp Bạch Thanh Dung dìu Phạm Lan Lan vào nhà và sắp xếp ổn thỏa xong, Bạch Thanh Dung cùng Hạ Dũng đi ra khỏi nhà Phạm Lan Lan. Hạ Dũng nghi ngờ nhìn Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung mỉm cười hiểu ý: “Em không ở đây được, không thể qua đêm ở bên ngoài được.”
Hạ Dũng dường như đang suy nghĩ gì đó rồi cười nói: “Thanh Dung, nhà em nghiêm khắc như vậy, em ở đâu để anh đưa em về.”
“Căn hộ ở Lưu Lý Bình ạ.”
Trên xe, Hạ Dũng và Bạch Thanh Dung ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau, hai người lặng lẽ không nói chuyện gì với nhau, bên trong xe yên tĩnh đến lạ thường, Bạch Thanh Dung nuốt nước bọt: “Hạ Dũng, đồng hồ đeo tay của anh vẫn để ở nhà em, lần sau em sẽ trả lại cho anh.”
“Không phải lo đâu, coi như tặng em làm quà gặp mặt là được rồi.” Hạ Dũng nhẹ nhàng nói.
“Em đã nợ anh rất nhiều rồi, làm như vậy sao được chứ?” Vẻ mặt Bạch Thanh Dung vô cùng nghiêm túc nói.
Hạ Dũng khẽ cười nói: “Vẻ mặt nghiêm túc của em thực sự rất đẹp, nếu nhất định phải trả, vậy khi nào rảnh rỗi có thể mời anh đi ăn.”
“Được, vậy chắc chắn phải mời anh đi ăn rồi.” Bạch Thanh Dung nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vội vàng nói: “Cho em xuống đây là được rồi.”
“Nhanh như vậy đã đến sao?” Trong ánh mắt Hạ Dũng ẩn chứa sự không hài lòng, trách thầm Tề Vũ không biết hôm nay cậu ta lái xe nhanh như vậy làm gì cơ chứ.
Hạ Dũng xuống xe: “Thanh Dung, anh đưa em vào trong nhé.” Bạch Thanh Dung quay lại cười nói: “Không cần đâu, làm phiền anh nhiều rồi, còn nữa, ngày hôm nay... cảm ơn anh rất nhiều, Hạ Dũng.”
Hạ Dũng nhìn theo bóng dáng Bạch Thanh Dung xa dần rồi vẫy tay với cô, mãi đến khi Bạch Thanh Dung đã đi vào cổng căn hộ, Hạ Dũng mới quay người lên xe, nụ cười trên khóe miệng vẫn còn đó. Tề Vũ nhìn thấy nụ cười của Hạ Dũng qua gương chiếu hậu đột nhiên cảm thấy cậu chủ mình cười lên cũng đẹp trai đấy chứ.
Lâm Thành Phong mặc đồ ngủ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, lạnh lùng nhìn đồng hồ treo tường, điếu thuốc trong tay đã cháy hơn nửa. Lâm Thành Phong nhã nhặn đưa điếu thuốc trong tay lên hít một hơi, chậm rãi phả ra một làn khói, mười hai giờ rồi mà còn chưa về, gọi điện thoại cũng không bắt máy, một luồng khí lạnh lẽo u ám bao phủ quanh người Lâm Thành Phong.
Sau khi Bạch Thanh Dung đi vào trong nhà liền nhìn thấy Lâm Thành Phong đang ngồi trên ghế sofa: “Anh vẫn chưa ngủ à?” Bạch Thanh Dung dè dặt cẩn thận hỏi, muộn vậy rồi mà anh vẫn ngồi đây, chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp cả.
Lâm Thành Phong thấp giọng hỏi: “Đi đâu về?” Trong lòng Bạch Thanh Dung đang vô cùng chột dạ, người đàn ông này quả nhiên đang ngồi đợi cô, lại còn mặc đồ ngủ đợi cô. Cô nở nụ cười thuần khiết ngây thơ nói: “Hôm nay tôi đi tìm việc mệt quá nên đến chỗ bạn thân của tôi nghỉ ngơi, sau đó ôn lại chút chuyện cũ không để ý đến thời gian nên về muộn.”
“Vậy tại sao không nghe điện thoại? Lại còn uống rượu nữa?” Lâm Thành Phong ngửi thấy mùi rượu trên cơ thể Bạch Thanh Dung, không hài lòng nói.
“Điện thoại để trong túi không nghe thấy, đã lâu không gặp mặt nên uống với cô ấy mấy ly thôi.”
“Sau này phải về nhà trước chín giờ tối, không được phép uống rượu.” Lâm Thành Phong nói như ra lệnh.
Bạch Thanh Dung: ...
“Tôi đi tắm trước đã.” Bạch Thanh Dung không muốn đôi co thêm với Lâm Thành Phong nữa, xoay người đi vào phòng ngủ thay đồ rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
Lâm Thành Phong đứng dậy đi theo vào phòng ngủ, đá vào cửa phòng tắm khiến nó bật ra. “A... Anh làm gì vậy?” Bạch Thanh Dung hét to.
Khuôn mặt của Lâm Thành Phong lạnh lùng như núi băng nghìn năm, anh trầm giọng nói: “Em vẫn chưa giặt quần áo.”
“Tôi đi giặt ngay đây, anh ra ngoài đi.” Bạch Thanh Dung dường như đang kiềm chế cơn giận trong lòng, người đàn ông này thật là, Bạch Thanh Dung tùy tiện lau nước ở trên người, vội vàng mặc quần áo vào.
Cô bước qua bên cạnh Lâm Thành Phong như một cơn gió, đi tới tủ quần áo lấy quần áo Lâm Thành Phong vừa thay ra đem vào phòng vệ sinh xả nước từ từ vò sạch, lại là dấu môi son, lại còn nhiều hơn cả lần trước nữa chứ. Bạch Thanh Dung nhẫn nhịn giặt cho xong đống quần áo.
Quay về phòng ngủ, Lâm Thành Phong đang loay hoay với laptop ở trên bàn sách, Lâm Thành Phong lạnh cạch lạch cạch gõ bàn phím một lúc: “Em có thể dùng chiếc máy tính này.”
Bạch Thanh Dung líu ríu nói: “Cảm ơn, tôi không dùng đến đâu.”
Lâm Thành Phong gập máy vi tính lại: “Không dùng máy tính thì cô làm việc kiểu gì, không dùng máy tính thì làm sao mà tìm được việc.” Đột nhiên Lâm Thành Phong nhìn thấy mắt cá chân của Bạch Thanh Dung ửng đỏ hết cả lên: “Chân em sao vậy?”
“Hôm nay đi không cẩn thận nên bị trật khớp.” Bạch Thanh Dung đi tới bên giường mở ngăn kéo lấy ra một chai rượu thuốc rồi dùng bông gòn chậm rãi bôi rượu thuốc cho mình, Lâm Thành Phong đi tới ngồi xuống bên cạnh Bạch Thanh Dung: “Em có thể tới tập đoàn Lâm Thị làm việc.”
Tay Bạch Thanh Dung đang xoa rượu thuốc bỗng dừng lại một chút: “Không cần đâu, tôi có thể tự giải quyết được.” Bạch Thanh Dung biết có lẽ Lâm Thành Phong có ý tốt giúp mình, nhưng lòng tự ái của cô lại không cho phép. Cô không muốn mọi thứ trong cuộc sống của cô đều là do người đàn ông này cho, dù sao giữa hai người họ cũng chẳng có mối quan hệ gì.
“Đã bị trẹo chân như vậy rồi, còn nói mình có thể giải quyết được à.” Khi Lâm Thành Phong nói câu này, giọng nói có chút oán trách.
“Tôi sẽ chú ý hơn.” Bạch Thanh Dung bôi rượu thuốc xong lại cất cẩn thận vào ngăn kéo.
“Tôi thấy hơi mệt, tôi đi ngủ trước đây.” Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng chui vào trong chăn chuẩn bị ngủ, Lâm Thành Phong ôm Bạch Thanh Dung vào lòng, nằm lên trên giường, Bạch Thanh Dung muốn thoát ra nhưng không thể thoát khỏi vòng tay đang siết chặt cô của người đàn ông này.
“Không được cử động.” Giọng nói trầm mạnh của Lâm Thành Phong truyền đến.
“Lâm Thành Phong, anh...” Không để Bạch Thanh Dung nói hết câu, Lâm Thành Phong đã phủ kín chăn lên người mình và Bạch Thanh Dung, ấn đầu cô vào trong lòng mình rồi nói: “Ngủ đi.”
Bạch Thanh Dung chỉ còn cách tự an ủi bản thân, hơn nữa hai người cũng đã chung chăn chung gối rồi, chỉ cần anh không làm mấy chuyện xằng bậy là được, muốn ôm thì cứ ôm đi, cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Bị Lâm Thành Phong ôm chặt như vậy, ban đầu Bạch Thanh Dung còn nghĩ mình sẽ không ngủ được, nhưng chưa được vài phút đã nghe thấy nhịp tim của Lâm Thành Phong, cơn buồn ngủ kéo tới, ý thức bắt đầu mơ hồ, mí mắt càng lúc càng trĩu xuống, trong giấc mơ không an lòng còn líu ríu gọi tên: “Hạ Dũng, chờ em...”
Lâm Thành Phong nhìn cô gái trong lòng mình nằm ngủ như một đứa trẻ, nghe thấy cô gọi tên của người khác, trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu, hai mắt tối sầm lại, Hạ Dũng? Đây là người cô ấy nói thích sao? Cũng chẳng quan trọng lắm, dù sao người bây giờ ôm cô vẫn là Lâm Thành Phong anh.
Trong màn đêm tĩnh mịch, Lâm Thành Phong dịu dàng ôm Bạch Thanh Dung vào lòng mình, nhắm mắt lại chìm vào giấc mộng...