Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Hai lồng bánh bao hấp,cháo nóng cùng với sữa đậu nành,Tô Thiện mua thêm một ít đồ dùng rồi lật đật mang trở về.Không biết có phải còn sớm hay là thời tiết khá lạnh,người đi đường cũng ít hơn hẳn,cô nhanh chóng chạy vào thang máy tránh cái lạnh ở ngoài,lại không cẩn thận va trúng người đàn ông trạc tuổi cùng lúc vào thang máy.
May mà không rơi đồ,Tô Thiện lại lật đật xin lỗi người ta "Thật ngại quá,xin lỗi ngài."
Phía đối diện không có tiếng đáp lại,Tô Thiện hơi do dự ngước mắt nhìn thẳng đối phương,lại không ngờ ông ta thế mà đang nhìn cô chằm chằm,vẻ mặt cứng ngất như gặp phải ma.
Tô Thiện hơi khó chịu,cô đang suy tính có nên đi ra không lại bị đối phương nắm lấy cánh tay,giọng nói run run vang lên trong không gian chật hẹp "Cháu... cháu.... "
Tô Thiện nhíu mày,cự tuyệt tránh đi "Xin lỗi,tôi còn có việc bận."Dứt lời thấy cửa thang máy mở ra,Tô Thiện chưa kịp nhìn tầng mấy đã vội rời đi.
.....
"Từ tổng,cái này... quả thực là không có huyết thống sao?"Vương Triết cầm giấy tờ xét nghiệm ADN trên tay,vẻ mặt như không thể tin được.
Từ Hy Viễn quay lưng về phía Vương Triết,trên tay vắt theo áo bông của Tô Thiện,hắn đưa tay dịu dàng vuốt vài cái,thâm trầm mở miệng "Đúng vậy,cậu mau chóng hủy đi,dọn dẹp cho sạch sẽ,đừng để Tô Thiện biết được."
Vừa dứt lời đã thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc từ góc khuất chạy vội lại giật lấy tờ giấy trên tay Vương Triết,Tô Thiện đã đứng cách đó không xa từ lâu,những điều nên nghe đã nghe hết,cô không thể chịu đựng nổi sự giấu diếm của Từ Hy Viễn mới liều mạng chạy ra đoạt lấy tờ giấy kia.
Nhưng sự thật lần này,quả thực quá đả kích với cô,đau đớn hơn gấp 100 lần.
Chính giây phút này,cô biết được,Tô Văn-người thân duy nhất còn lại của cô không phải em trai ruột của mình.Nói cách khác,cô không phải là con ruột của gia đình họ Tô.
Tô Thiện chợt nhớ tới album ảnh luôn giữ bên người,tất cả đều là ba cô chụp lại khi mẹ Tô mang bầu em trai đến khi sinh cậu bé.
Còn cô,kí ức từ năm 7 tuổi đã sớm vì một tai nạn mà mất đi.Ảnh chụp trước đó cũng chỉ từ lúc cô 4 tuổi,Tô Thiện cũng từng thắc mắc tại sao cô không có ảnh mới sinh giống em trai,nhưng mẹ Tô chỉ bảo lúc sinh cô còn chưa nghĩ đến chụp ảnh.
Lúc bác sĩ báo cáo xét nghiệm máu không trùng hợp,suy nghĩ không cùng huyết thống từng nảy sinh trong lòng cô,nhưng nhanh chóng bị cô gạt bỏ.
Nhưng lúc này,tờ giấy trước mặt đã đánh tan lòng cô,đau đớn tràn lan.
Tờ giấy rơi xuống đất,chân Tô Thiện mềm nhũn rơi vào trong ngực Từ Hy Viễn,mặt cô trắng bệch.
Từ Hy Viễn ôm lấy cô,liếc mắt nhìn Vương Triết như muốn cảnh cáo "Tên ngốc nhà cậu còn không mau cút đi."Vương Triết còn đờ người há mồm nơi đó,liếc thấy ánh mắt cảnh cáo của tổng giám đốc nhà mình liền vội rời đi,còn không yên tâm quay đầu lại vài lần.
Tô Thiện mềm nhũn trong ngực hắn,cô khó khăn mở miệng,nước mắt trào ra,thống khổ vô cùng "Từ Hy Viễn,anh nói với tôi đây không phải là sự thật đi.... anh nói đi... anh nói đi mà.."Tay cô nắm chặt lấy áo hắn,khóc nấc lên,nước mắt thấm ướt cả áo nơi lòng ngực hắn,thoáng chốc lan tràn vào trong tim,hành hạ hắn.
Bàn tay nhỏ bé siết chặt thêm áo hắn,ngón tay trắng bệch,khóc đến nghẹn ngào "Tại sao anh không nói,Từ Hy Viễn,tờ giấy kia.... là gạt người thôi mà,anh nói đi... anh nói đi.."
Từ Hy Viễn ngay cả cuối đầu nhìn cô hắn cũng không dám,chỉ là thêm siết chặt người con gái vào lòng,hận không thể đem nỗi thống khổ của cô sang người hắn,cô đau lòng như vậy hắn cũng đứt ruột gan.
Môi hắn khẽ mấp máy "Tô Thiện,Tô Thiện,Tô Thiện..."Mở miệng đều là tên cô,một chữ cũng không nói thêm.Vốn dĩ là không biết phải nói gì.
"Không phải mà... anh gạt tôi...bọn họ gạt tôi... tất cả đều là giả... là giả mà..."
Tô Thiện khóc đến ngất đi trong lòng hắn,Từ Hy Viễn hoảng hốt đưa cô đi gọi bác sĩ,đầu quả tim liên tục run rẩy,một bước cũng không rời cô.
Trên giường bệnh,Tô Thiện đã sớm đi vào giấc ngủ,cả người vùi trong chăn,chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn có chút tìu tụy.Từ Hy Viễn đã ngồi bên cạnh cô hơn 2 tiếng,hắn vẫn còn đang ôm áo bông của cô,khẽ vuốt ve một chút,trên môi là nụ cười dịu dàng.
Sáng sớm tỉnh dậy đã không thấy cô,trên người là áo bông ấm áp có mùi hương quen thuộc,hắn vừa vui sướng vừa xót xa vô cùng.Thời tiết lạnh như vậy,Tô Thiện ăn mặc phong phanh chạy ra ngoài,hắn biết cô sợ lạnh,quả thực muốn ra ngoài tìm cô thì Vương Triết đến.
Điện thoại trong túi rung lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn,Từ Hy Viễn cầm điện thoại ra ngoài,nhẹ tay kéo cửa lại,đi ra một góc vắng.
"Đi đi,cho cậu một tuần,về quê gốc đám người kia,kể cả những chỗ họ từng ở,điều tra cho tôi.Không tra ra,cậu ở đó đừng về."
Vương Triết đương nhiên biết "đám người kia" trong miệng Tổng giám đốc là ba mẹ Tô Thiện,cậu ta cúp máy trong lo sợ.
Không tra ra đừng về!
Xem ra lần này quả thực là làm khó cậu ta rồi.
Hắn đem điện thoại bỏ lại vào túi,vừa xoay người đã thấy có người đàn ông đứng trước cửa phòng,lén lút nhìn vào trong,thoáng chốc lại thở dài.
Từ Hy Viễn đi lại,nhíu mày quan sát,rất không vui lên tiếng "Ông là ai?Muốn làm gì?"
Người đàn ông trạc tuổi quay sang nhìn hắn,quan sát từ đầu đến chân một lượt "Cậu...cậu là người nhà của cô gái kia?"Ông ta đưa tay run rẩy chỉ vào bên trong.
Từ Hy Viễn chẳng mảy may quan tâm "Tôi hỏi lại,ông là ai?Muốn làm gì?"
Ông ta lại đưa mắt nhìn vào trong "Tôi nghe nói con bé khóc đến ngất đi,có chuyện gì sao?"
Lần này quả nhiên chọc Từ Hy Viễn nổi giận rồi,hắn không khách sáo nghiến răng nghiến lợi "Tôi không cần biết ông là ai,tốt nhất chớ đụng vào cô ấy."Dứt lời liền muốn mở cửa đi vào.
Cánh tay bị ông ta kéo lại,Từ Hy Viễn nghe ông ta nói "Tôi là viện trưởng bệnh viện A..."
Từ Hy Viễn nhếch môi châm biếm:"Từ khi nào viện trưởng lại phải đích thân thăm hỏi từng bệnh nhân vậy?Nói,cuối cùng là ông muốn làm gì?"
Ông ta lại liếc mắt vào bên trong,lo lắng "Tôi không muốn làm gì cả,chỉ muốn biết cô gái kia... có khỏe không?"
"Khỏe hay không không tới lượt ông quan tâm."Dứt lời hắn kéo cửa đóng sầm trước mặt ông ta,lầm bầm không vui.
Tô Văn biết chị mình ngất đi,cậu nhóc ầm ĩ muốn đi xem,nhưng lại vì vết thương,không một ai cho cậu đi.
Tô Thiện đã sớm tỉnh,cô lặng im không nói một lời,cũng không nháo khóc ầm ĩ,chỉ im lặng đưa mắt ra ngoài cửa sổ.
Từ Hy Viễn đứng ngồi không yên,hắn quả thực có ám ảnh với cửa sổ,liền liên tục quấn lấy dỗ cô vui,nhưng không hề có kết quả.Cuối cùng vẫn là thở dài,xoa đầu cô "Tô Văn nghe nói em bị ngất,nháo loạn đòi qua thăm em."
Qủa thực lần này đã dời được sự chú ý của cô,Tô Thiện mấp máy môi khô rát gọi tên hắn "Từ Hy Viễn,đưa tôi qua đó."
Hắn không chịu để cô tự đi qua đó,một mực muốn ôm lấy cô qua,Tô Thiện không đồng ý liền bị hắn ép buộc ôm ngang đi.
Cách đó không xa,một đôi mắt ươn ướt luôn dõi theo bóng dáng của cô.Trên tay người đàn ông trạc tuổi cầm theo tấm hình chân dung của một người phụ nữ,tấm hình đã phai cũ,còn bị rách một góc nhỏ.
Điều đáng ngạc nhiên,gương mặt trên hình kia... với Tô Thiện đều không khác bao nhiêu.
Tô Thiện vừa bắt gặp ánh mắt lo lắng của em trai đã thấy lòng vô cùng ấm áp,cô mặc kệ có phải là ruột thịt huyết thống không,trong lòng cô,Tô Văn mãi là em trai mà cô yêu thương nhất,luôn luôn là như vậy.
"Chị,chị không khỏe sao?"
Tô Thiện được Từ Hy Viễn đặt bên giường bệnh,cô đưa tay xoa đầu cậu nhóc,mỉm cười chua xót "Ngốc,chỉ là mệt một tí thôi.Chị nghe nói em nháo lên muốn đi thăm chị."Nhìn đôi mắt của em trai,bao nhiêu ấm ức trong lòng liền được bù đắp rất nhiều.
Mấy ngày sau đó Tô Thiện đều ở lại bệnh viện với em trai,Từ Hy Viễn liền đi đi về về giữa bệnh viện với công ti,bận rộn công ti xong lại bận rộn chăm sóc cho Tô Thiện.Không phải hắn liên tục ép cô ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ,không biết cô sẽ gầy đi đến mức nào.
Có những lúc hắn sẽ thấy cô lén rơi nước mắt.Hắn quả thực rất đau lòng,đau lòng chết được.
Tô Văn xuất viện sớm hơn dự kiến hai ngày,cậu một mực đòi về nhà,cảm thấy vết thương đã tốt hơn rất nhiều.
Tô Thiện cũng chiều theo ý của cậu,liền thu dọn về nhà.Từ Hy Viễn đưa đón hai chị em,mắt liên tục quan sát Tô Thiện ngồi ghế sau xe qua gương,thấy cô vui vẻ cười nói với em trai,anh không khỏi bớt lo lắng.
Vương Triết nữa tháng sau mới tra ra được tất cả,cậu ta bù đầu bù cổ dưới vùng quên nghèo kia rồi lận đận khắp nơi vẫn không thể tra ra trong vòng một tuần như yêu cầu của Từ Hy Viễn.
Từ Hy Viễn nghe cậu ta kể khổ cũng chẳng có chút động lòng,dửng dưng mở miệng lạnh lùng liếc cậu ta "Nói."
Cậu ta thầm than khổ trong lòng,đem tài liệu đặt trước mặt Từ Hy Viễn "Năm Tô tiểu thư 4 tuổi đã được nhà họ Tô xin về từ cô nhi viện vì họ không thể có con.Qua một năm lại bất ngờ mang thai,bọn họ từng có ý định đem trả Tô tiểu thư cho cô nhi viện,nhưng mẹ Tô lại có ý muốn giữ đứa con gái này lại để sau này con bà sinh ra còn có người chơi cùng."
"Hàng xóm trước đây của bọn họ đều biết Tô tiểu thư là được xin về,vì ba Tô hay chơi bài cùng mấy người đó,có chuyện đều đem kể không giấu.Bọn họ còn nói ba mẹ Tô không hề ngược đãi đứa con gái nuôi này,chỉ là..."
Từ Hy Viễn: " Chỉ là sao?"
"Tôi điều tra được sau này ba Tô chơi bời thua lỗ liền có ý muốn bán Tô tiểu thư đi,nhưng sau đó liền không bán,nguyên nhân thì chưa rõ.Sau này bọn họ liên tục chuyển nhà,là vì chạy nợ."
Mặt Từ Hy Viễn tối đen,hắn siết chặt tay,nụ cười trên môi vô cùng chói mắt "Đương nhiên là không bán rồi."
Hắn đưa tay bóp nát tờ giấy,giọng lạnh tanh "Vì họ muốn cô ấy chôn cùng Từ gia."Năm đó vì sao ba mẹ Tô lại để con gái mình chơi chung với Tiểu An An - em gái anh mà không màng liền phóng hoả giết người.
Vì cô là con nuôi,vì cô không cùng huyết thống với họ.
Sống hay chết - liền không quan tâm.
Mẹ kiếp,Từ Hy Viễn chưa bao giờ cảm thấy tức giận đến mức lòng ngực run rẩy như lúc này.Hắn không ngờ nhà họ Tô có thể làm ra loại chuyện chó má cũng không bằng.
Có phải hay không,Tô Thiện của hắn cũng là nạn nhân trong năm đó.
Nếu năm đó hắn không cứu được cô... hắn thật sự không muốn nghĩ tới.
Âm thầm hít một hơi lạnh, lạnh lùng lên tiếng:
"Vương Triết,cậu tiêu huỷ hết tất cả cho tôi.Mấy người hàng xóm kia,dùng tiền bịt miệng họ lại.Còn nữa,một chữ cũng không được hé ra với Tô Thiện.Còn ngu ngốc để cô ấy biết được,coi tôi xử cậu ra sao?"
May mà không rơi đồ,Tô Thiện lại lật đật xin lỗi người ta "Thật ngại quá,xin lỗi ngài."
Phía đối diện không có tiếng đáp lại,Tô Thiện hơi do dự ngước mắt nhìn thẳng đối phương,lại không ngờ ông ta thế mà đang nhìn cô chằm chằm,vẻ mặt cứng ngất như gặp phải ma.
Tô Thiện hơi khó chịu,cô đang suy tính có nên đi ra không lại bị đối phương nắm lấy cánh tay,giọng nói run run vang lên trong không gian chật hẹp "Cháu... cháu.... "
Tô Thiện nhíu mày,cự tuyệt tránh đi "Xin lỗi,tôi còn có việc bận."Dứt lời thấy cửa thang máy mở ra,Tô Thiện chưa kịp nhìn tầng mấy đã vội rời đi.
.....
"Từ tổng,cái này... quả thực là không có huyết thống sao?"Vương Triết cầm giấy tờ xét nghiệm ADN trên tay,vẻ mặt như không thể tin được.
Từ Hy Viễn quay lưng về phía Vương Triết,trên tay vắt theo áo bông của Tô Thiện,hắn đưa tay dịu dàng vuốt vài cái,thâm trầm mở miệng "Đúng vậy,cậu mau chóng hủy đi,dọn dẹp cho sạch sẽ,đừng để Tô Thiện biết được."
Vừa dứt lời đã thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc từ góc khuất chạy vội lại giật lấy tờ giấy trên tay Vương Triết,Tô Thiện đã đứng cách đó không xa từ lâu,những điều nên nghe đã nghe hết,cô không thể chịu đựng nổi sự giấu diếm của Từ Hy Viễn mới liều mạng chạy ra đoạt lấy tờ giấy kia.
Nhưng sự thật lần này,quả thực quá đả kích với cô,đau đớn hơn gấp 100 lần.
Chính giây phút này,cô biết được,Tô Văn-người thân duy nhất còn lại của cô không phải em trai ruột của mình.Nói cách khác,cô không phải là con ruột của gia đình họ Tô.
Tô Thiện chợt nhớ tới album ảnh luôn giữ bên người,tất cả đều là ba cô chụp lại khi mẹ Tô mang bầu em trai đến khi sinh cậu bé.
Còn cô,kí ức từ năm 7 tuổi đã sớm vì một tai nạn mà mất đi.Ảnh chụp trước đó cũng chỉ từ lúc cô 4 tuổi,Tô Thiện cũng từng thắc mắc tại sao cô không có ảnh mới sinh giống em trai,nhưng mẹ Tô chỉ bảo lúc sinh cô còn chưa nghĩ đến chụp ảnh.
Lúc bác sĩ báo cáo xét nghiệm máu không trùng hợp,suy nghĩ không cùng huyết thống từng nảy sinh trong lòng cô,nhưng nhanh chóng bị cô gạt bỏ.
Nhưng lúc này,tờ giấy trước mặt đã đánh tan lòng cô,đau đớn tràn lan.
Tờ giấy rơi xuống đất,chân Tô Thiện mềm nhũn rơi vào trong ngực Từ Hy Viễn,mặt cô trắng bệch.
Từ Hy Viễn ôm lấy cô,liếc mắt nhìn Vương Triết như muốn cảnh cáo "Tên ngốc nhà cậu còn không mau cút đi."Vương Triết còn đờ người há mồm nơi đó,liếc thấy ánh mắt cảnh cáo của tổng giám đốc nhà mình liền vội rời đi,còn không yên tâm quay đầu lại vài lần.
Tô Thiện mềm nhũn trong ngực hắn,cô khó khăn mở miệng,nước mắt trào ra,thống khổ vô cùng "Từ Hy Viễn,anh nói với tôi đây không phải là sự thật đi.... anh nói đi... anh nói đi mà.."Tay cô nắm chặt lấy áo hắn,khóc nấc lên,nước mắt thấm ướt cả áo nơi lòng ngực hắn,thoáng chốc lan tràn vào trong tim,hành hạ hắn.
Bàn tay nhỏ bé siết chặt thêm áo hắn,ngón tay trắng bệch,khóc đến nghẹn ngào "Tại sao anh không nói,Từ Hy Viễn,tờ giấy kia.... là gạt người thôi mà,anh nói đi... anh nói đi.."
Từ Hy Viễn ngay cả cuối đầu nhìn cô hắn cũng không dám,chỉ là thêm siết chặt người con gái vào lòng,hận không thể đem nỗi thống khổ của cô sang người hắn,cô đau lòng như vậy hắn cũng đứt ruột gan.
Môi hắn khẽ mấp máy "Tô Thiện,Tô Thiện,Tô Thiện..."Mở miệng đều là tên cô,một chữ cũng không nói thêm.Vốn dĩ là không biết phải nói gì.
"Không phải mà... anh gạt tôi...bọn họ gạt tôi... tất cả đều là giả... là giả mà..."
Tô Thiện khóc đến ngất đi trong lòng hắn,Từ Hy Viễn hoảng hốt đưa cô đi gọi bác sĩ,đầu quả tim liên tục run rẩy,một bước cũng không rời cô.
Trên giường bệnh,Tô Thiện đã sớm đi vào giấc ngủ,cả người vùi trong chăn,chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn có chút tìu tụy.Từ Hy Viễn đã ngồi bên cạnh cô hơn 2 tiếng,hắn vẫn còn đang ôm áo bông của cô,khẽ vuốt ve một chút,trên môi là nụ cười dịu dàng.
Sáng sớm tỉnh dậy đã không thấy cô,trên người là áo bông ấm áp có mùi hương quen thuộc,hắn vừa vui sướng vừa xót xa vô cùng.Thời tiết lạnh như vậy,Tô Thiện ăn mặc phong phanh chạy ra ngoài,hắn biết cô sợ lạnh,quả thực muốn ra ngoài tìm cô thì Vương Triết đến.
Điện thoại trong túi rung lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn,Từ Hy Viễn cầm điện thoại ra ngoài,nhẹ tay kéo cửa lại,đi ra một góc vắng.
"Đi đi,cho cậu một tuần,về quê gốc đám người kia,kể cả những chỗ họ từng ở,điều tra cho tôi.Không tra ra,cậu ở đó đừng về."
Vương Triết đương nhiên biết "đám người kia" trong miệng Tổng giám đốc là ba mẹ Tô Thiện,cậu ta cúp máy trong lo sợ.
Không tra ra đừng về!
Xem ra lần này quả thực là làm khó cậu ta rồi.
Hắn đem điện thoại bỏ lại vào túi,vừa xoay người đã thấy có người đàn ông đứng trước cửa phòng,lén lút nhìn vào trong,thoáng chốc lại thở dài.
Từ Hy Viễn đi lại,nhíu mày quan sát,rất không vui lên tiếng "Ông là ai?Muốn làm gì?"
Người đàn ông trạc tuổi quay sang nhìn hắn,quan sát từ đầu đến chân một lượt "Cậu...cậu là người nhà của cô gái kia?"Ông ta đưa tay run rẩy chỉ vào bên trong.
Từ Hy Viễn chẳng mảy may quan tâm "Tôi hỏi lại,ông là ai?Muốn làm gì?"
Ông ta lại đưa mắt nhìn vào trong "Tôi nghe nói con bé khóc đến ngất đi,có chuyện gì sao?"
Lần này quả nhiên chọc Từ Hy Viễn nổi giận rồi,hắn không khách sáo nghiến răng nghiến lợi "Tôi không cần biết ông là ai,tốt nhất chớ đụng vào cô ấy."Dứt lời liền muốn mở cửa đi vào.
Cánh tay bị ông ta kéo lại,Từ Hy Viễn nghe ông ta nói "Tôi là viện trưởng bệnh viện A..."
Từ Hy Viễn nhếch môi châm biếm:"Từ khi nào viện trưởng lại phải đích thân thăm hỏi từng bệnh nhân vậy?Nói,cuối cùng là ông muốn làm gì?"
Ông ta lại liếc mắt vào bên trong,lo lắng "Tôi không muốn làm gì cả,chỉ muốn biết cô gái kia... có khỏe không?"
"Khỏe hay không không tới lượt ông quan tâm."Dứt lời hắn kéo cửa đóng sầm trước mặt ông ta,lầm bầm không vui.
Tô Văn biết chị mình ngất đi,cậu nhóc ầm ĩ muốn đi xem,nhưng lại vì vết thương,không một ai cho cậu đi.
Tô Thiện đã sớm tỉnh,cô lặng im không nói một lời,cũng không nháo khóc ầm ĩ,chỉ im lặng đưa mắt ra ngoài cửa sổ.
Từ Hy Viễn đứng ngồi không yên,hắn quả thực có ám ảnh với cửa sổ,liền liên tục quấn lấy dỗ cô vui,nhưng không hề có kết quả.Cuối cùng vẫn là thở dài,xoa đầu cô "Tô Văn nghe nói em bị ngất,nháo loạn đòi qua thăm em."
Qủa thực lần này đã dời được sự chú ý của cô,Tô Thiện mấp máy môi khô rát gọi tên hắn "Từ Hy Viễn,đưa tôi qua đó."
Hắn không chịu để cô tự đi qua đó,một mực muốn ôm lấy cô qua,Tô Thiện không đồng ý liền bị hắn ép buộc ôm ngang đi.
Cách đó không xa,một đôi mắt ươn ướt luôn dõi theo bóng dáng của cô.Trên tay người đàn ông trạc tuổi cầm theo tấm hình chân dung của một người phụ nữ,tấm hình đã phai cũ,còn bị rách một góc nhỏ.
Điều đáng ngạc nhiên,gương mặt trên hình kia... với Tô Thiện đều không khác bao nhiêu.
Tô Thiện vừa bắt gặp ánh mắt lo lắng của em trai đã thấy lòng vô cùng ấm áp,cô mặc kệ có phải là ruột thịt huyết thống không,trong lòng cô,Tô Văn mãi là em trai mà cô yêu thương nhất,luôn luôn là như vậy.
"Chị,chị không khỏe sao?"
Tô Thiện được Từ Hy Viễn đặt bên giường bệnh,cô đưa tay xoa đầu cậu nhóc,mỉm cười chua xót "Ngốc,chỉ là mệt một tí thôi.Chị nghe nói em nháo lên muốn đi thăm chị."Nhìn đôi mắt của em trai,bao nhiêu ấm ức trong lòng liền được bù đắp rất nhiều.
Mấy ngày sau đó Tô Thiện đều ở lại bệnh viện với em trai,Từ Hy Viễn liền đi đi về về giữa bệnh viện với công ti,bận rộn công ti xong lại bận rộn chăm sóc cho Tô Thiện.Không phải hắn liên tục ép cô ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ,không biết cô sẽ gầy đi đến mức nào.
Có những lúc hắn sẽ thấy cô lén rơi nước mắt.Hắn quả thực rất đau lòng,đau lòng chết được.
Tô Văn xuất viện sớm hơn dự kiến hai ngày,cậu một mực đòi về nhà,cảm thấy vết thương đã tốt hơn rất nhiều.
Tô Thiện cũng chiều theo ý của cậu,liền thu dọn về nhà.Từ Hy Viễn đưa đón hai chị em,mắt liên tục quan sát Tô Thiện ngồi ghế sau xe qua gương,thấy cô vui vẻ cười nói với em trai,anh không khỏi bớt lo lắng.
Vương Triết nữa tháng sau mới tra ra được tất cả,cậu ta bù đầu bù cổ dưới vùng quên nghèo kia rồi lận đận khắp nơi vẫn không thể tra ra trong vòng một tuần như yêu cầu của Từ Hy Viễn.
Từ Hy Viễn nghe cậu ta kể khổ cũng chẳng có chút động lòng,dửng dưng mở miệng lạnh lùng liếc cậu ta "Nói."
Cậu ta thầm than khổ trong lòng,đem tài liệu đặt trước mặt Từ Hy Viễn "Năm Tô tiểu thư 4 tuổi đã được nhà họ Tô xin về từ cô nhi viện vì họ không thể có con.Qua một năm lại bất ngờ mang thai,bọn họ từng có ý định đem trả Tô tiểu thư cho cô nhi viện,nhưng mẹ Tô lại có ý muốn giữ đứa con gái này lại để sau này con bà sinh ra còn có người chơi cùng."
"Hàng xóm trước đây của bọn họ đều biết Tô tiểu thư là được xin về,vì ba Tô hay chơi bài cùng mấy người đó,có chuyện đều đem kể không giấu.Bọn họ còn nói ba mẹ Tô không hề ngược đãi đứa con gái nuôi này,chỉ là..."
Từ Hy Viễn: " Chỉ là sao?"
"Tôi điều tra được sau này ba Tô chơi bời thua lỗ liền có ý muốn bán Tô tiểu thư đi,nhưng sau đó liền không bán,nguyên nhân thì chưa rõ.Sau này bọn họ liên tục chuyển nhà,là vì chạy nợ."
Mặt Từ Hy Viễn tối đen,hắn siết chặt tay,nụ cười trên môi vô cùng chói mắt "Đương nhiên là không bán rồi."
Hắn đưa tay bóp nát tờ giấy,giọng lạnh tanh "Vì họ muốn cô ấy chôn cùng Từ gia."Năm đó vì sao ba mẹ Tô lại để con gái mình chơi chung với Tiểu An An - em gái anh mà không màng liền phóng hoả giết người.
Vì cô là con nuôi,vì cô không cùng huyết thống với họ.
Sống hay chết - liền không quan tâm.
Mẹ kiếp,Từ Hy Viễn chưa bao giờ cảm thấy tức giận đến mức lòng ngực run rẩy như lúc này.Hắn không ngờ nhà họ Tô có thể làm ra loại chuyện chó má cũng không bằng.
Có phải hay không,Tô Thiện của hắn cũng là nạn nhân trong năm đó.
Nếu năm đó hắn không cứu được cô... hắn thật sự không muốn nghĩ tới.
Âm thầm hít một hơi lạnh, lạnh lùng lên tiếng:
"Vương Triết,cậu tiêu huỷ hết tất cả cho tôi.Mấy người hàng xóm kia,dùng tiền bịt miệng họ lại.Còn nữa,một chữ cũng không được hé ra với Tô Thiện.Còn ngu ngốc để cô ấy biết được,coi tôi xử cậu ra sao?"