Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Nếu nói là đẹp trai thì không phù hợp cho lắm,người đứng trước mặt cô đây rõ là đẹp hơn.
Từ Hy Viễn nắm lấy tay cô,lãnh đạm mở miệng "Hắn có thể giàu hơn tôi sao?Tô Thiện,tôi đây cũng không thiếu tiền."
Hắn* nhìn chằm chằm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô,khó khăn nói "Tôi có thể nuôi cả vạn Tô Thiện như em,hay là tôi đem tài sản của mình cho em hết nhé,còn cả nhà,xe tôi đều cho em hết?"Đừng nói là vạn người,có nhiều hơn nữa hắn cũng nuôi được đi.
*Vì một số lí do không phù hợp,vẫn xưng Từ Hy Viễn là hắn nhé!
Từ Hy Viễn nhìn cô,không ai biết trong mắt hắn có bao nhiêu nhu tình dịu dàng,khổ sở lên tiếng:
"Em nói đi?Hắn cho em bao nhiêu tiền?Tôi cho em nhiều hơn,được không?"
Tô Thiện há hốc mồm nhìn hắn,trong đầu chỉ còn lại vài chữ hắn nói "nuôi cả vạn Tô Thiện như em",cô bĩu môi tức giận hậm hực đá chân hắn:
"Tra nam." Có thể nuôi cả vạn người như cô,còn cần cô làm gì,đi mà nuôi mấy em chân dài của hắn,hừ.
Tra nam?Từ Hy Viễn hắn làm gì khi nào lại trở thành tra nam trong mắt cô rồi?
"Tô Thiện,không được hư!"Đừng cậy hắn thương cô,liền muốn làm loạn sao?
Quả thực là rất thương đi,nhưng cũng phải ra dáng đàn ông một chút.
Tô Thiện liếc xéo hắn,cúi đầu di di chân,có chút nuối tiếc mở miệng "Tôi cũng không là gì của anh."
Tâm trạng có chút phiền muộn,Tô Thiện không nhịn được mở miệng "Không đúng,từ đầu chúng ta đã vốn không là gì."
Cô bất giác nhớ tới ngày kết hôn của hai người,cô khi đó lần đầu tiên gặp hắn cũng đã từng như bao thiếu nữ mơ mộng về một cuộc hôn nhân đẹp đẽ.
Cô cũng đã từng tin tình cảm là thứ có thể dần dần vun đắp,dần dần tốt lên.Cuối cùng Tô Thiện cũng nhận ra,chỉ là mình cô đơn phương vun đắp để rồi nhận được sự tàn ác,tuyệt tình từ hắn.
Tô Thiện hít sâu một hơi, ngước mặt thẳng thắng đối diện với hắn,cuối cùng cũng không tránh được đối mặt rõ ràng "Tôi biết,anh rất hận tôi,vì tôi mà anh bị tai nạn, vì tôi mà anh không nhìn thấy, rồi lại còn giả Tiểu Tô lừa gạt anh,nhưng mà..." Nói tới đây, Tô Thiện đảo mắt đi chỗ khác,đôi mắt phiếm hồng "Tôi cuối cùng với anh không còn quan hệ gì cả,chúng ta..."
"Kết thúc rồi."
Hai tay Từ Hy Viễn bất giác siết chặt thành nắm đấm,mắt hắn đỏ ngầu đanh đanh nhìn cô,quai hàm siết chặt,lửa giận ngày một lớn bí bách nơi lòng ngực,tựa như giây sau liền muốn bóp chết người phụ nữ đứng trước mặt.
Hắn nói "Tô Thiện,tôi không thừa nhận tôi và em chưa từng có quan hệ,điều đó tôi không cho phép.Dáng vẻ em nằm dưới thân tôi khóc lóc van xin thế nào,Từ Hy Viễn tôi còn nhớ rõ chưa từng quên."
Hắn nhếch môi,giọng điệu vừa lạnh nhạt vừa khiêu khích "Có cần tôi giúp em nhớ lại không?Xem thân thể em có bao nhiêu đối với tôi rất thích hợp?"Dứt lời,bàn tay to lớn của hắn không thành thật vuốt ve eo cô,Tô Thiện khẽ run lên né tránh,Từ Hy Viễn liền bóp lấy eo nhỏ kéo thân thể người phụ nữ sát lại,ngã ngớn bắt lấy cầm cô "Em nói em,thân thể em vì sao còn mẫn cảm như vậy?"
"Anh câm miệng!"
"Cái miệng này của em thật không thành thật.Tôi hỏi em lại lần nữa,tôi và em có quan hệ gì,hửm?"Dám trả lời không có quan hệ liền biết tay hắn,người phụ nữ này càng nhân nhượng cô lại càng không biết điều chọc tức hắn.Dám nói với hắn hai từ "kết thúc",còn lâu!
Tô Thiện trừng mắt,há to miệng cúi đầu cắn lên bàn tay hắn đang đặt nơi cằm cô,mạnh bạo mà cắn xuống.
Mùi tanh xọc vào khoang miệng,Tô Thiện buông bàn tay hắn ra,chán ghét đảo miệng phun ra ít nước bọt,một lần nữa không sợ xệch trừng mắt nhìn hắn "Tôi chính là ghê tởm đồ háo sắc như anh."
Từ Hy Viễn nhìn vết cắn trên tay mình,vết cắn hình lưỡi liềm cong cong chảy cả máu,hắn ngược lại không hề thấy đau đớn bằng những lời sát thương của cô,bằng vẻ mặt chán ghét đó của cô,không nhịn được tóm lấy thân thể cô kéo sát lại,gầm lên:
"Em nói tôi ghê tởm háo sắc?Mẹ kiếp,đến đàn bà tôi cũng chỉ đụng đến mình em!Tôi ghê tởm chỗ nào?Háo sắc chỗ nào?"
Tô Thiện không nhân nhượng cao giọng hét vào mặt hắn "Anh nói thì tôi phải tin sao?Tôi phỉ nhổ vào!"Chỉ đụng tới mình cô,đúng là còn có thêm tật nói dối rất giống thật đi,đồ bại hoại như hắn không nuôi cả hậu cung tam thê tứ thiếp cô mới không tin.
"Em nói đi,em thấy tôi ngoại tình?Tôi cùng đàn bà day dưa?Hay là em thấy tôi lên giường với đàn bà khác chưa?Hả?Em nổi điên cái gì?"Hắn thề,lần đầu tiên hắn có cảm giác không biết phải làm sao để giải thích với một người,nếu là trước đây hắn đã trực tiếp đá sang một bên,đến liếc cũng không cần.
Tô Thiện lập tức nhớ lại hình ảnh trước đây,càng muốn tát cho hắn một cái,hai tay chặt tay,môi đỏ mộng khẽ nhếch "Từ tổng đây thật biết nói dối không chớp mắt,trước đây tôi còn thấy Sở Thanh Hạ cùng anh âu yếm nhau,anh đừng nói là tôi nhìn lầm!"
Cô nhấn mạnh hai chữ "âu yếm" kia,hình ảnh Sở Thanh Hạ ngồi trên chân hắn yểu điệu mê người lúc đó từng nói với cô là "tình đồng chí",có ma mới tin.
Từ Hy Viễn đưa tay bóp trán,quả thực là có thật.Lúc đó hắn tới Sở Diệu cố tình muốn gây khó dễ cho cô,hắn biết Sở Thanh Hạ có ý với mình,vốn chán ghét muốn đẩy cô ta lại thấy cô mở cửa đi vào liền mặc kệ,hắn là muốn xem... Tô Thiện lúc đó xử trí như thế nào?Lại không ngờ cô thế mà tỏ ra không quen biết hắn.
Từ Hy Viễn nắm lấy tay cô,lãnh đạm mở miệng "Hắn có thể giàu hơn tôi sao?Tô Thiện,tôi đây cũng không thiếu tiền."
Hắn* nhìn chằm chằm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô,khó khăn nói "Tôi có thể nuôi cả vạn Tô Thiện như em,hay là tôi đem tài sản của mình cho em hết nhé,còn cả nhà,xe tôi đều cho em hết?"Đừng nói là vạn người,có nhiều hơn nữa hắn cũng nuôi được đi.
*Vì một số lí do không phù hợp,vẫn xưng Từ Hy Viễn là hắn nhé!
Từ Hy Viễn nhìn cô,không ai biết trong mắt hắn có bao nhiêu nhu tình dịu dàng,khổ sở lên tiếng:
"Em nói đi?Hắn cho em bao nhiêu tiền?Tôi cho em nhiều hơn,được không?"
Tô Thiện há hốc mồm nhìn hắn,trong đầu chỉ còn lại vài chữ hắn nói "nuôi cả vạn Tô Thiện như em",cô bĩu môi tức giận hậm hực đá chân hắn:
"Tra nam." Có thể nuôi cả vạn người như cô,còn cần cô làm gì,đi mà nuôi mấy em chân dài của hắn,hừ.
Tra nam?Từ Hy Viễn hắn làm gì khi nào lại trở thành tra nam trong mắt cô rồi?
"Tô Thiện,không được hư!"Đừng cậy hắn thương cô,liền muốn làm loạn sao?
Quả thực là rất thương đi,nhưng cũng phải ra dáng đàn ông một chút.
Tô Thiện liếc xéo hắn,cúi đầu di di chân,có chút nuối tiếc mở miệng "Tôi cũng không là gì của anh."
Tâm trạng có chút phiền muộn,Tô Thiện không nhịn được mở miệng "Không đúng,từ đầu chúng ta đã vốn không là gì."
Cô bất giác nhớ tới ngày kết hôn của hai người,cô khi đó lần đầu tiên gặp hắn cũng đã từng như bao thiếu nữ mơ mộng về một cuộc hôn nhân đẹp đẽ.
Cô cũng đã từng tin tình cảm là thứ có thể dần dần vun đắp,dần dần tốt lên.Cuối cùng Tô Thiện cũng nhận ra,chỉ là mình cô đơn phương vun đắp để rồi nhận được sự tàn ác,tuyệt tình từ hắn.
Tô Thiện hít sâu một hơi, ngước mặt thẳng thắng đối diện với hắn,cuối cùng cũng không tránh được đối mặt rõ ràng "Tôi biết,anh rất hận tôi,vì tôi mà anh bị tai nạn, vì tôi mà anh không nhìn thấy, rồi lại còn giả Tiểu Tô lừa gạt anh,nhưng mà..." Nói tới đây, Tô Thiện đảo mắt đi chỗ khác,đôi mắt phiếm hồng "Tôi cuối cùng với anh không còn quan hệ gì cả,chúng ta..."
"Kết thúc rồi."
Hai tay Từ Hy Viễn bất giác siết chặt thành nắm đấm,mắt hắn đỏ ngầu đanh đanh nhìn cô,quai hàm siết chặt,lửa giận ngày một lớn bí bách nơi lòng ngực,tựa như giây sau liền muốn bóp chết người phụ nữ đứng trước mặt.
Hắn nói "Tô Thiện,tôi không thừa nhận tôi và em chưa từng có quan hệ,điều đó tôi không cho phép.Dáng vẻ em nằm dưới thân tôi khóc lóc van xin thế nào,Từ Hy Viễn tôi còn nhớ rõ chưa từng quên."
Hắn nhếch môi,giọng điệu vừa lạnh nhạt vừa khiêu khích "Có cần tôi giúp em nhớ lại không?Xem thân thể em có bao nhiêu đối với tôi rất thích hợp?"Dứt lời,bàn tay to lớn của hắn không thành thật vuốt ve eo cô,Tô Thiện khẽ run lên né tránh,Từ Hy Viễn liền bóp lấy eo nhỏ kéo thân thể người phụ nữ sát lại,ngã ngớn bắt lấy cầm cô "Em nói em,thân thể em vì sao còn mẫn cảm như vậy?"
"Anh câm miệng!"
"Cái miệng này của em thật không thành thật.Tôi hỏi em lại lần nữa,tôi và em có quan hệ gì,hửm?"Dám trả lời không có quan hệ liền biết tay hắn,người phụ nữ này càng nhân nhượng cô lại càng không biết điều chọc tức hắn.Dám nói với hắn hai từ "kết thúc",còn lâu!
Tô Thiện trừng mắt,há to miệng cúi đầu cắn lên bàn tay hắn đang đặt nơi cằm cô,mạnh bạo mà cắn xuống.
Mùi tanh xọc vào khoang miệng,Tô Thiện buông bàn tay hắn ra,chán ghét đảo miệng phun ra ít nước bọt,một lần nữa không sợ xệch trừng mắt nhìn hắn "Tôi chính là ghê tởm đồ háo sắc như anh."
Từ Hy Viễn nhìn vết cắn trên tay mình,vết cắn hình lưỡi liềm cong cong chảy cả máu,hắn ngược lại không hề thấy đau đớn bằng những lời sát thương của cô,bằng vẻ mặt chán ghét đó của cô,không nhịn được tóm lấy thân thể cô kéo sát lại,gầm lên:
"Em nói tôi ghê tởm háo sắc?Mẹ kiếp,đến đàn bà tôi cũng chỉ đụng đến mình em!Tôi ghê tởm chỗ nào?Háo sắc chỗ nào?"
Tô Thiện không nhân nhượng cao giọng hét vào mặt hắn "Anh nói thì tôi phải tin sao?Tôi phỉ nhổ vào!"Chỉ đụng tới mình cô,đúng là còn có thêm tật nói dối rất giống thật đi,đồ bại hoại như hắn không nuôi cả hậu cung tam thê tứ thiếp cô mới không tin.
"Em nói đi,em thấy tôi ngoại tình?Tôi cùng đàn bà day dưa?Hay là em thấy tôi lên giường với đàn bà khác chưa?Hả?Em nổi điên cái gì?"Hắn thề,lần đầu tiên hắn có cảm giác không biết phải làm sao để giải thích với một người,nếu là trước đây hắn đã trực tiếp đá sang một bên,đến liếc cũng không cần.
Tô Thiện lập tức nhớ lại hình ảnh trước đây,càng muốn tát cho hắn một cái,hai tay chặt tay,môi đỏ mộng khẽ nhếch "Từ tổng đây thật biết nói dối không chớp mắt,trước đây tôi còn thấy Sở Thanh Hạ cùng anh âu yếm nhau,anh đừng nói là tôi nhìn lầm!"
Cô nhấn mạnh hai chữ "âu yếm" kia,hình ảnh Sở Thanh Hạ ngồi trên chân hắn yểu điệu mê người lúc đó từng nói với cô là "tình đồng chí",có ma mới tin.
Từ Hy Viễn đưa tay bóp trán,quả thực là có thật.Lúc đó hắn tới Sở Diệu cố tình muốn gây khó dễ cho cô,hắn biết Sở Thanh Hạ có ý với mình,vốn chán ghét muốn đẩy cô ta lại thấy cô mở cửa đi vào liền mặc kệ,hắn là muốn xem... Tô Thiện lúc đó xử trí như thế nào?Lại không ngờ cô thế mà tỏ ra không quen biết hắn.