• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Tổng Hợp] Vả mặt lật bánh (2 Viewers)

  • [Truyện 2] Mối quan hệ gia đình hết hạn cũng có thể loại bỏ!

Tác giả: 洛甜甜
Editor: Hà My
Hỗ trợ cop raw: Taoyan
____
Kiếp trước tôi đã bị một gã sâu rượu lấy đi sự trong sạch.

Sau khi sự việc xảy ra, tôi nhất quyết báo cảnh sát muốn đòi lại công bằng cho mình.

Thế nhưng em gái tôi lại cầm 20 vạn tiền bồi thường từ lão già say rượu đó và khuyên tôi nên giải quyết riêng:

"Chị ơi, nếu làm lớn chuyện này thì thật là mất mặt, về sau chị khó có thể kết hôn đấy!"

"Sao chị không cưới luôn chú ấy, 20 vạn này coi như là tiền sính lễ giữ lại trong nhà. Cái này nói không chừng là duyên trời định đó?"

Tôi từ chối, con bé quay người liền đẩy tôi ngã từ trên lầu xuống.

Trước khi chết, tôi nghe thấy con bé nói:

"Chị à, chị đừng trách em, em chỉ muốn lý lịch của mình trong sạch để đi du học thôi. Mà tiền trong nhà vừa vặn thiếu mất 20 vạn."

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại thời điểm lúc em gái mở cửa cho gã sâu rượu kia.
——

01.

Khi tôi tỉnh lại, trước mắt tôi là một mảng sáng trong.

Cửa sổ trong phòng sáng sủa sạch sẽ, mùi hương của canh gà quanh quẩn nơi chóp mũi.

Mà tôi trang điểm gọn gàng, làn da vẫn trắng nõn mịn màng như trước.

Kiếp trước, em gái đã mở cửa cho một gã nghiện rượu sống cạnh nhà.

Tôi đang nấu canh trong bếp thì bị hắn ta ôm eo từ phía sau.

Tôi sợ hãi thét lên một tiếng chói tai, theo bản năng cầm lấy chày cán bột muốn phản kháng.

"Chị ơi, chị đừng làm vậy! Chú lớn tuổi như vậy rồi, lỡ bị chị đánh chết thì làm sao bây giờ!"

Trong lúc đang nghe những lời em gái nói, lão già say rượu cười một tiếng dâm đãng, nhào tới chỗ tôi.

Trong lúc giằng co, nồi nước canh nóng hổi đổ ập lên mặt và ngực tôi.

Lão già say rượu tùy tiện mò mẫm trên người tôi, mặc cho tôi la hét hay giãy giụa cũng vô ích.

Nhưng em gái đã chạy ra ngoài.

Còn không quên khóa cửa lại.

Mãi đến tận khi trời tối, con bé mới nơm nớp lo sợ trở về.

Khi nhìn thấy con bé, nước mắt tôi không kìm được mà rơi xuống, hỏi:

"Em đã đi đâu vậy? Tại sao sau khi chạy đi em không báo cảnh sát?"

Lão già say rượu đáng hận, nhưng việc em gái tôi thấy chết mà không cứu càng khiến tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Vậy mà em gái ruột thịt của tôi lại tóm gọn mọi thứ bằng một câu sợ hãi.

Còn nói không báo cảnh sát là vì sợ chuyện này truyền ra ngoài sẽ không dễ nghe.

Tôi phớt lờ con bé, chuẩn bị tự mình đến đồn cảnh sát.

Nhưng con bé lại chặn tôi trước cửa phòng ngủ, lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong cặp sách ra và nói trong đó có 20 vạn.

"Chị, chúng ta giải quyết riêng với chú ấy nhé. Chú Lưu hàng xóm đã biết mình sai rồi."

"Chị ơi, nếu làm lớn chuyện này thì thật là mất mặt, về sau chị khó có thể kết hôn đấy!"

"Sao chị không cưới luôn chú Lưu, 20 vạn này coi như tiền sính lễ giữ lại trong nhà. Cái này nói không chừng là duyên trời định đó?"

Nhìn cô em gái mà tôi chăm sóc từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ cảm thấy con bé xa lạ đến thế.

Tôi nhất quyết báo cảnh sát để đòi lại công bằng cho mình.

Nhưng tối hôm đó khi tôi đang đứng ngoài ban công hóng gió, em gái đã đẩy tôi ngã từ trên lầu xuống.

Con bé nói: "Chị à, chị đừng trách em, em chỉ muốn lý lịch của mình trong sạch để đi du học thôi. Mà trong nhà vừa vặn thiếu mất 20 vạn..."

Trước lúc ngã xuống, tôi vẫn có thể nhìn thấy con bé đứng trước cửa sổ cười trong trẻo vẫy tay với tôi.

Quả nhiên, địa ngục trống rỗng, ma quỷ đều ở nhân gian.

Nhưng không ai ngờ rằng, tôi đây là một ác quỷ chân chính đã từng chết qua một lần, quay trở lại nhân gian.

02.

Khi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, tôi giật mình.

“ Ai vậy!?”

Mạnh Vãn hô lên định ra mở cửa, nhưng lần này tôi đã dẫn con bé đến phòng bếp ở bên trái.

“Em trông nồi canh đi, để chị ra mở cửa cho.”

Khi nhìn thấy gã sâu rượu đó lảng vảng qua khe cửa, trong lòng tôi vẫn còn cảm thấy run rẩy.

Nhưng tôi vẫn mở cửa ra.

Nhà tôi có tổng cộng hai cánh cửa, cửa gỗ trong nhà tình cờ lại mở vào trong.

Sau đó, tôi thuận tiện nấp ngay sau cánh cửa gỗ.

Có lẽ đây chính là cách mà Mạnh Vãn tránh khỏi lão sâu rượu ở kiếp trước.

Cũng không tồi.

Giống như kiếp trước, lão già vừa bước vào đã nhìn thấy Mạnh Vãn.

“ Chị ơi, ai đến vậy... AAAA!!!”

Gã ta ôm lấy Mạnh Vãn từ phía sau, tay luồn vào trong lớp áo mỏng manh của con bé.

“ Chị ơi, cứu em với!!!”

“ Tên khốn, cút đi, cút ra ngoài!!”

Nhìn thấy sự hoảng loạn của Mạnh Vãn, tôi hùa theo hét lên hai tiếng.

Giây tiếp theo, Mạnh Vãn hoảng loạn cầm lấy nồi và xẻng trên bàn gọi tôi.

Lần này con bé không còn nói câu nào liên quan đến sống chết của con người nữa.

“ Chị, mau đánh tên khốn này nhanh lên!”

Tôi nhìn xung quanh ra vẻ bối rối, tay chân luống cuống.

“ Không được đâu Mạnh Vãn, em vừa mới thành niên, lỡ như không cẩn thận gi ch một mạng người thì phải làm sao bây giờ?”

“ Cho nên em mới bảo chị đánh hắn ta đi, đồ ngốc!!!”

Mặt tôi dần trở nên lạnh lùng, trơ mắt nhìn lão già say rượu khó chịu kéo con bé lại gần.

Lần này, tôi cũng học theo Mạnh Vãn chạy ra ngoài và đóng cửa lại.

Đứng ở hành lang, tôi có thể nghe rõ tiếng thét chói tai của Mạnh Vãn và tiếng rên rỉ của lão già kia.

Khiến tôi không khỏi nhớ đến bản thân mình ở kiếp trước.

Ba mẹ mất sớm, tôi đã bắt đầu đi làm thuê để chăm sóc Mạnh Vãn từ khi con bé tám tuổi.

Để cho em ấy có thể tiếp tục đi học, tôi đành bỏ lỡ việc học đại học và đi làm kiếm tiền.

Khuôn mặt tôi gần như biến dạng sau khi bị bỏng bởi nồi canh.

Nhưng trước nỗi bất hạnh của tôi, Mạnh Vãn vẫn luôn giữ thái độ thờ ơ vô cảm.

Bây giờ tai họa ập đến chính mình, tôi muốn xem xem liệu con bé có dám vạch trần chuyện này một cách dễ dàng hay không.

03.

Buổi tối khi tôi trở về, Mạnh Vãn đang ngồi khóc một mình trong phòng.

“Mạnh Vãn, mở cửa ra, là chị đây.”

Tôi gõ cửa, tiếng khóc bên trong càng lớn hơn.

Nhưng chưa kịp nói câu thứ hai, Mạnh Vãn từ bên trong đột nhiên mở cửa ra.

Mắt con bé sưng đỏ lên vì khóc, mở cửa liền chỉ thẳng vào mũi trách móc tôi.

“Chị còn dám nói chị là chị gái tôi. Tại sao vừa nãy chị lại bỏ chạy? Bảo chị giúp mà chị lại không giúp?”

“Giờ thì chị coi như không có chuyện gì mà quay về nhà. Chị có còn là con người nữa không?”

“Từ nay về sau tôi không có người chị nào như chị cả!! Để xem sau này chị mất chị ăn nói thế nào với bố mẹ!”

Tôi bình tĩnh nhìn con bé, trong lòng càng cảm thấy lạnh hơn bao giờ hết.

Nhìn xem, bất kỳ sự đau khổ nào không xảy ra với mình thì cũng không gọi là đau khổ.

Bây giờ đến lượt em, em đã phủ nhận tất cả những lý do mà em chối bỏ ở kiếp trước.

Tôi rũ mắt, che giấu đi sự lạnh lùng của mình.

“Mạnh Vãn, sao em có thể nói với chị như vậy được?”

“Làm sao chị có thể mặc kệ em? Rõ ràng chị ra ngoài là để tìm người tới giúp.”

“Nhưng sau đó chị nghĩ lại, cảm thấy không được. Em chỉ mới mười tám tuổi, nếu để chuyện này truyền ra ngoài, sau này em phải đối đáp thế nào? Đúng không?”

Tôi học theo lời giải thích của con bé ở kiếp trước, con bé nghe xong cũng không nói lời nào.

Buổi tối con bé nhất quyết đòi ngủ cùng phòng với tôi.

Trước khi đi ngủ, con bé nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ và nói: “Chị ơi, ngày mai chị đi báo cảnh sát với em nhé.”

Tôi suýt chút nữa cười thành tiếng.

Báo cảnh sát?

Tôi giúp Mạnh Vãn sửa soạn lại chăn, “Được, ngày mai chị đi với em, em mau ngủ đi.”

“Đợi lát nữa chị hâm nóng ly sữa cho em dễ ngủ, chuyện hôm nay em đừng suy nghĩ nữa.”

Tôi tựa đầu vào giường, nhìn mí mắt con bé từ từ khép lại sau khi uống sữa.

Ngủ đi, Mạnh Vãn.

Không thể báo cảnh sát được đâu.

Chính vì điều này mà kiếp trước tôi đã mất mạng.

Vậy nên kiếp này chỉ cần em không chết, thì cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa cũng không tính là quá đáng phải không?

04.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi khóa cửa nhà rồi đi sang nhà bên cạnh.

Để an toàn hơn, tôi dùng điện thoại di động ghi lại toàn bộ quá trình.

Vừa nhìn thấy tôi, lão già sâu rượu đó còn cầm chai bia cười nhạo một tiếng.

Gã ta lắc lư người, khi nói chuyện lưỡi còn thè ra.

“Cô đến đây làm gì thế?”

“Có phải em gái cô nhớ tôi phải không? Nếu vậy thì tôi lại sang đó một chuyến.”

Mặc dù bây giờ hắn ta đang nói đến Mạnh Vãn nhưng kiếp trước chính hắn là người làm tổn thương tôi.

Tôi lạnh mặt, rút con dao làm bếp từ sau lưng ra chém hắn một nhát.

“AAAAA Cô làm cái gì thế?! Bị điên rồi sao!”

“Sao ông lủi đi nhanh như vậy, mới một lúc thôi mà đã tỉnh rượu rồi?”

Con dao cắt vào cánh tay của gã nhưng không gây chết người.

Tôi đoán đúng rồi.

Mấy loại sâu rượu như này vốn vô cùng hèn nhát, mượn cớ say xỉn để làm xằng làm bậy.

Khi chạm đến cái gai trong lòng thì người ta sẽ rụt cổ lại.

“Mạnh Tư, cô bị điên rồi à!?”

Tôi không nói gì, lạnh mặt giơ con dao làm bếp lên.

Gã ta lập tức sợ hãi, bỏ chai bia xuống, hai tay chắp trước ngực lạy tôi.

“Ôi chị gái nhỏ, tôi sai rồi, tôi sai rồi!!”

“Sau khi tỉnh rượu tôi cảm thấy rất hổ thẹn, nhưng chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi.”

“Cô muốn gì tôi cũng cho cô hết. Cầu xin cô, tôi mới ra tù được một năm, chỉ cần cô đừng báo cảnh sát, bắt tôi làm gì tôi cũng làm!”

Sắc mặt tôi càng trở nên khó coi hơn.

Kiếp trước, sau khi sự việc đó xảy ra tôi mới biết được, người đàn ông này trước đây từng có một đời vợ.

Về sau gã ta nghiện cờ bạc, bà vợ không chịu nổi nên đã dứt khoát ly hôn và bỏ trốn.

Đây là tháng đầu tiên hắn được ra tù.

“Chị gái, tôi đưa cô tiền, tất cả tiền bạc của tôi đều đưa cho cô hết. Tôi van cô, tôi thực sự không muốn quay lại cái nơi địa ngục như nhà tù đó nữa.”

Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của tôi, gã ta thậm chí còn dập đầu với tôi mấy cái.

Cuối cùng gã đưa cho tôi 30 vạn và tất cả tài sản của mình.

“Vậy được chưa? Giữa chúng ta có phải đã thanh toán xong xuôi rồi không?”

Đếm dãy số 0 trong thẻ ngân hàng, tôi chỉ về phía cửa nhà và hất cằm với gã ta.

“Ý cô là?”

“Em gái tôi trong trắng đã bị ông hủy hoại rồi, về sau làm sao có thể kết hôn được? Ông hãy cưới em ấy đi.”

“Nhưng tâm lý em ấy đang khá kích động, ông hiểu mà, phải không? Nếu ông không cưới em ấy thì tôi sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng!”

Lão già sâu rượu sửng sốt một lúc, sau đó vui mừng đến hấp tấp.

Lần này tôi bảo gã ta ngồi bên giường trông coi Mạnh Vãn.

Không biết Mạnh Vãn sẽ phản ứng như thế nào khi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt già nua đáng khinh này đây.

05.

Khoảng một giờ sau, tôi ở phòng khách nghe thấy tiếng thét chói tai phát ra từ trong phòng ngủ.

“Sao ông lại ở đây? Mau cút ra ngoài!!!”

Tôi nhếch môi từ tốn đi vào.

Khi bước vào, tôi nhìn thấy Mạnh Vãn đang đứng trên giường với vẻ mặt kinh hãi, trong khi đó lão già sâu rượu thì quỳ trên giường đưa tay về phía con bé.

“Chị, sao ông ta lại ở đây?!”

Tôi liếc gã ta, lão già ngay lập tức đứng nghiêm túc bên cạnh.

Tôi kéo Mạnh Vãn ngồi xuống mép giường, bắt chước bộ dạng không có tình người của con bé ở kiếp trước và bắt đầu nói những lời vô lý.

“Tiểu Vãn à, sao em lại kích động như vậy?”

Mạnh Vãn lo lắng khóc lóc, tay đập xuống giường: “Chúng ta đã đồng ý đi báo cảnh sát rồi, sao bây giờ lão ta lại ở đây? Em muốn báo cảnh sát, em muốn đi báo cảnh sát!!!”

Lão già say rượu hốt hoảng muốn nói nhưng lại bị tôi trừng mắt nhìn.

Tôi vỗ nhẹ lên tay của Mạnh Vãn, “Tiểu Vãn, không được ăn nói hàm hồ!”

“Chị chỉ là muốn tốt cho em thôi. Ba mẹ mất sớm, xảy ra chuyện như vậy chị không biết giải thích thế nào.”

“Nếu để chuyện này truyền ra ngoài sẽ không dễ nghe. Một khi báo cảnh sát, tất cả giáo viên và sinh viên trong trường đều biết chuyện này. Nghĩ đến những lời đồn đại lúc đó, em sẽ ứng phó thế nào?”

“Chị chưa từng học đại học nên không có khả năng chuyển trường giúp em.”

Trên mặt Mạnh Vãn thoáng qua một tia dao động rồi nhanh chóng biến mất.

Con bé rụt tay lại: “Vậy ý chị là sao? Em phải chịu đựng, nuốt miếng nhục này à? Lão ta chính là một kẻ hiếp dâm! Em chỉ mới vừa tròn mười chín tuổi!!”

Nhìn bộ dạng điên loạn trước mặt mình, tôi giúp con bé vuốt chỗ tóc lòa xòa trên trán.

“Sao có thể chứ.”

“Chị sẽ giúp em giải quyết ổn thỏa chuyện này.”

Mạnh Vãn thở phào nhẹ nhõm, vừa cầm điện thoại vừa lẩm bẩm báo cảnh sát.

Tôi giật lấy điện thoại, “Gạo đã nấu thành cơm rồi, tốt nhất em nên ngoan ngoãn kết hôn.”

Mạnh Vãn ngẩn người.

“Em suy nghĩ thật kĩ đi. Chị sẽ không làm phiền em.”

Nói xong tôi kéo gã sâu rượu đi ra ngoài.

Trước khi đóng cửa, qua khe cửa vẫn có thể nhìn thấy biểu cảm không thể tin nổi của Mạnh Vãn.

Con bé có lẽ sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng, người chị thường ngày luôn coi mình như mạng sống lại đẩy mình vào hố lửa.

Nhưng đây mới chỉ là sự khởi đầu mà thôi.

06.

Sau khi tôi nhắc đến chuyện kết hôn, lão già sâu rượu bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.

Mạnh Vãn biết chuyện tức giận đến mức đập phá đồ đạc trong nhà.

“Tôi sẽ không kết hôn, tôi sẽ không lấy chồng!!”

“Hai người đều là đồ khốn nạn, tôi còn trẻ như vậy mà nỡ đẩy tôi vào trong hố lửa. Lúc trước chị rõ ràng dặn đi dặn lại không được mở cửa cho gã say rượu đó cơ mà, tại sao hôm đó chị lại mở cửa ra!?”

Tôi đang chơi điện thoại thì dừng lại.

Hóa ra những lời tôi nói con bé vẫn còn nhớ rõ. Vậy kiếp trước con bé mở cửa cho lão già đó là cố ý sao?

Mạnh Vãn mắng chửi một hồi thấy tôi không có phản ứng gì thì bắt đầu cầu xin sự thương xót.

“Chị ơi, em cầu xin chị, có phải chị không muốn em ra nước ngoài du học không? Em không đi nữa, cả đời này em sẽ không rời xa chị, em thật sự không muốn gả cho hắn đâu.”

Phải rồi, du học nước ngoài.

Nhắc mới nhớ, kiếp trước trước khi tôi chết, Mạnh Vãn nói rằng lão say rượu kia đưa vừa đủ số tiền con bé cần để đi du học.

Tôi thuận miệng truy hỏi: “Sao tự dưng em lại muốn ra nước ngoài du học?”

Trong phòng đột nhiên không có động tĩnh gì.

Một lát sau, tôi giả vờ lớn tiếng thở dài, “Không muốn nói thì thôi, em cứ chuẩn bị kết hôn đi.”

“Em nói!”

“Chị... chỉ là... tất cả con cái nhà giàu trong lớp em đều đi du học, em cũng muốn đi. Cớ gì em lại kém hơn bọn họ chứ? Rõ ràng em học rất giỏi, lớn lên cũng rất xinh đẹp mà!”

Tôi bật cười.

Được rồi.

Bây giờ một chút mủi lòng trong tôi cũng hoàn toàn tan thành mây khói.

Vì lợi ích trước mắt mà cô không ngần ngại giết chết chị gái mình.

Tôi cũng chỉ yêu cầu cô kết hôn với người nào đó thôi, không có gì to tát cả.


07.

Tôi đã bàn bạc với lão già sâu rượu.

Hiện giờ Mạnh Vãn không vui, vậy nên chỉ có thể mua thêm vé sau khi lên xe thôi.

Về phần hôn lễ, Mạnh Vãn cũng không hợp tác, cứ trực tiếp kéo đến nhà hắn là được.

Trước đám cưới một ngày, tôi đến trường làm thủ tục xin thôi học cho Mạnh Vãn.

Giáo viên chủ nhiệm nghe thấy thế thì sửng sốt, há hốc mồm, “Thật sự muốn thôi học?”

“Mạnh Vãn học giỏi như vậy, còn một năm nữa là tốt nghiệp, bỏ học bây giờ thì thật đáng tiếc!”

Đáng tiếc ư? Không có đâu.

Chẳng phải hồi đó tôi cũng từ bỏ đại học vì Mạnh Vãn sao?

Tôi ra vẻ tiếc nuối, lắc đầu với chủ nhiệm, “Haizz, hết cách rồi, Mạnh Vãn lúc này lỡ phạm sai lầm, cố chấp yêu một người trong tòa nhà chúng tôi... Ấy, không nói nữa!”

Qua khóe mắt, tôi liếc thấy vài đứa nhóc đang nghiêng đầu hóng hớt.

Chi bằng nên để lại khoảng trống thích hợp cho bọn chúng có chỗ phát huy năng lực của mình thì hơn.

Sau khi xin thôi học xong, tôi về nhà.

Mạnh Vãn vẫn chưa ăn gì, con bé đã tuyệt thực bốn ngày rồi.

“Tiểu Vãn, nếu em cứ liên tục không ăn không uống thì thân thể sẽ không chịu nổi đâu.”

“Ngày mai là kết hôn rồi, thân thể yếu ớt như vậy làm sao mà trụ được!”

Mạnh Vãn đẩy mạnh cửa ra.

Nhưng lần này con bé chưa kịp bước ra ngoài thì bộ xử lý máy tính đã hung hăng đập về phía trước.

May mà tôi sớm để ý, không đứng ngay trước cửa.

Có vẻ như vị trí của nó hướng thẳng đến đầu của tôi.

Bộ xử lý rơi vỡ trên mặt đất, tôi và Mạnh Vãn sắc mặt lạnh tanh.

Tôi cười lạnh nhìn con bé: “Em đây là muốn giết chết chị mình à?”

“Cô không xứng đáng làm chị gái tôi!!”

Ồ, cũng như nhau cả thôi.

Mạnh Vãn hung dữ nhìn tôi chằm chằm, giây tiếp theo con bé lao về phía tôi.

Hình như con bé muốn liều mạng với tôi, cá chết lưới rách.

Tiếc là, hai ngày nay con bé bướng bỉnh không chịu ăn cơm, cả người mềm nhũn yếu ớt, được hai ba cái đã bị tôi chế ngự, đẩy vào trong phòng.

“Đừng phản kháng nữa.”

“Cứ chờ đến lúc kết hôn đi!”

Để xem con bé tự giày vò bản thân đến mức nào, có lẽ sẽ không chết sớm được đâu.

Ngay cả bữa tối cũng không ăn.


08.

Nửa đêm, Mạnh Vãn vẫn có ý định chạy trốn.

Nhưng ngay khi con bé đang lén lút mở cửa phòng ngủ, tôi liền bật đèn phòng khách.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Vãn ôm ngực lùi lại nửa bước.

Tôi khoanh tay nhìn con bé: “Sao em mở được cửa phòng?”

Mạnh Vãn vô thức giấu tay đi: “Không có.”

Mở tay của con bé ra, có một chiếc kẹp màu đen.

Tôi bật cười.

Trước kia tôi không nhận ra em gái còn có kỹ năng này đấy.

“Tự mình đi vào hay để chị đưa em vào?”

Mạnh Vãn nhìn tôi hồi lâu, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Trước khi tôi chết một lần, chiêu này chắc chắn có tác dụng với tôi.

Thành thật mà nói, kiếp trước khi Mạnh Vãn bảo rằng muốn ra nước ngoài du học, tôi thậm chí đã lén lút làm công việc thứ hai trong thời gian dài.

Để tiết kiệm tiền cho con bé, mỗi ngày tôi làm việc đều chỉ ăn bữa trưa do công ty cung cấp.

Còn con bé thì sao?

Vì 20 vạn mà cướp lấy mạng sống của tôi không chớp mắt.

“Chị, sao bỗng dưng chị lại biến thành thế này?”

“Nếu em làm chị không vui thì chị cứ nói cho em biết. Chị đừng như vậy, em sợ.”

Tôi mím môi và nghĩ xem nên nói gì với con bé.

“Còn em? Nếu có cơ hội được lựa chọn giữa việc đi du học và chị, em sẽ làm thế nào?”

Nếu không trải qua một lần, tôi đã bị bộ dạng đảm bảo của con bé đánh lừa.

Tôi lắc đầu, mỉm cười đẩy con bé vào phòng. Em phải kết hôn.

Hôn lễ này không có váy cưới, không có địa điểm tổ chức, ngay cả trang điểm và lời chúc phúc từ người thân bạn bè cũng không có.

Dưới sự giúp đỡ của tôi, Mạnh Vãn thẳng tay bị đẩy vào cửa nhà lão già sâu rượu kế bên.

Ngày nào tôi cũng liên tục nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Mạnh Vãn.

Tôi đã làm hộ chiếu ngay trong ngày.

Quân tử không đứng sau bức tường nguy hiểm, cạnh nhà có hai kẻ biến thái, tôi không khỏi lo lắng.

09.

Ba ngày sau, Mạnh Vãn về nhà.

Ngày hôm đó tôi vô cùng vui vẻ nấu một bàn thức ăn lớn.

Khi lão sâu rượu đến, vẻ mặt đầy phong tình đắc ý, còn Mạnh Vãn cơ thể toàn vết thương.

“Ấy, sao lại ra nông nỗi này?”

Lão ta sờ mũi có chút chột dạ, Mạnh Vãn tức giận không thèm nói chuyện với tôi.

Bầu không khí lúng túng trong giây lát, tôi chỉ cười ha ha.

“Vợ chồng cãi nhau một chút là chuyện bình thường, đừng khóc nữa, mau ăn cơm đi.”

Thấy tôi nói như vậy, lão già sâu rượu lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Người duy nhất trong nhà vợ không quan tâm đến mấy chuyện này, hắn về sau càng muốn làm gì thì làm.

Trên bàn ăn tôi còn chuẩn bị một ít rượu mạnh cho lão ta, hắn uống đến đỏ mặt tía tai.

Mạnh Vãn đỏ mắt ngăn cản, “Đừng uống nữa. Chị, chị không cho ông ta uống không được sao? Uống nhiều quá rồi ông ấy sẽ...”

Mạnh Vãn đỏ mặt, cắn môi, nước mắt lưng tròng không nói nên lời.

Là người lớn, làm sao mà tôi không hiểu được?

Lão già sâu rượu ở phương diện này còn có sở thích đặc biệt như vậy?

Hoan hô!

Tôi giả vờ không hiểu, trêu chọc đẩy tay Mạnh Vãn ra.

“Xem kìa, mới kết hôn được ba ngày mà đã biết đau lòng thay cho người ta rồi.”

Nói xong, tôi lại rót đầy rượu cho lão ta.

Mạnh Vãn da mặt mỏng, khó nói thành lời.

Nhìn vẻ mặt đau khổ của con bé mà tôi cao hứng ăn thêm một bát cơm.

Đang thưởng thức bữa ăn ngon lành thì tiếng chuông cửa vang lên.

Mở cửa ra, đó là một nam sinh đại học mặc đồng phục.

Trong khóe mắt, cả người Mạnh Vãn cứng đờ.

Lão già sâu rượu cũng quay đầu nhìn sang.

Ồ, có trò hay để xem rồi.


10.

Lão sâu rượu chống tay lên mặt bàn, lảo đảo đứng dậy.

“Cậu tìm...”

Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Mạnh Vãn lấy tay che miệng lại.

Tôi không ngại xem náo nhiệt, nghiêng người sang một bên để nam sinh kia có thể thấy trong nhà đang xảy ra chuyện gì.

Mạnh Vãn lúng túng đứng lên, đồng thời nhanh chóng xắn tay áo che đi vết bầm tím trên cánh tay.

Con bé miễn cưỡng cười cười, chào hỏi bạn học cùng lớp kia.

“Tống Tuyển, sao cậu lại đến đây...”

Lão say rượu nhìn qua, trong mắt tràn đầy sát khí.

Nam sinh đảo mắt quanh phòng, nói năng lắp bắp.

“À, cậu không nói lời nào mà đột nhiên bỏ học, mình đến thăm cậu...”

“Cậu thực sự không quay trở lại trường sao?”

“Còn nữa, đây là...?”

Mạnh Vãn buột miệng nói: “Đây... đây là bố mình!”

Tôi mím môi, chưa kịp nói gì thì lão già sâu rượu đã vỗ bàn đứng dậy.

Hai đĩa thức ăn trên bàn bị gã ta làm rơi xuống, “Ai là bố cô? Ai là ba cô?”

Nam sinh kia bị dọa hết hồn, lão già lại nói tiếp: “Tao là người đàn ông của cô ấy!”

“Mày và cô ấy có quan hệ gì? Không đi học là không đi học, cô ấy thậm chí đã tìm được một mái nhà. Tao nói cho mày biết, cô ấy bỏ học là vì kết hôn với tao!”

Mạnh Vãn khàn giọng hét lên. Lão già say rượu nói đúng.

Nếu giữa hai người bọn họ thật sự không có suy tính gì thì tại sao nam sinh này phải tìm đến tận cửa?

Hiện tại Mạnh Vãn nổi điên có phải là vì vết sẹo trên người bị người khác vạch trần trước mặt người mình thích?

“Đừng nói nữa, ông đừng nói nữa!!!”

Mạnh Vãn điên cuồng muốn bịt miệng lão già lại nhưng lão ta dễ dàng đẩy ngã con bé.

Nam sinh ở cửa thấy vậy muốn xông vào, nhưng tôi đã ngăn cậu ta lại và kéo đến cửa chung cư.

“Chị à, vừa rồi lời ông ta nói là thật ư? Hắn làm sao có thể là...”

“Lão già đó đánh người! Em phải gọi cảnh sát!”

Tôi ngăn cậu ta lại, nghiêm túc cảnh cáo không được nhúng tay vào chuyện nhà chúng tôi.

Cuối cùng, tôi bất lực thở dài, “Mỗi nhà đều có kinh khó niệm, cậu đừng quấy rầy chúng tôi nữa.”

“Nói thật với cậu, Tiểu Vãn đã bị người đàn ông đó cưỡng hiếp.”

“Em ấy không muốn làm lớn chuyện này nên mới chọn cách bỏ học và kết hôn. Cậu muốn mọi người biết được chuyện này sao? Tiểu Vãn không muốn mình trở thành trò cười trong miệng bạn học, vậy nên mời cậu đi cho.”

Nam sinh hoàn toàn choáng váng.

Một lúc lâu sau cậu ta mới nói: “Chuyện gì vậy? Mạnh Vãn rõ ràng đã đồng ý sẽ đi du học với em mà.”

Lại là du học!

Sắc mặt tôi trở nên tồi tệ, “Đây là con đường Mạnh Vãn tự chọn, hôm nay cậu cũng thấy rồi đó, sự xuất hiện của cậu cũng không mang lại lợi ích gì cho Mạnh Vãn.”

Mối tình ngây thơ ngọt ngào của Mạnh Vãn thời thanh xuân chỉ có thể chết trong nôi mà thôi.

11.

Mạnh Vãn bị túm tóc lôi ra khỏi nhà tôi.

Tôi nghe tiếng la thảm thiết từ nhà bên cạnh suốt nửa giờ, tiếng chửi bới kéo dài đến chạng vạng tối mới dừng lại.

Không cần phải chăm sóc hay chu cấp sinh hoạt phí cho con bé, cuộc sống của tôi lập tức trở nên dễ chịu hơn.

Sau khi nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, tôi lại ra ngoài theo giờ làm việc bình thường trước đây.

Nhà tôi không an toàn.

Ở bên ngoài tôi còn có cảm giác ít nhiều an toàn hơn.

Với lại tôi không đi làm mà là đi khắp nơi để tìm môi giới bán nhà.

Tôi đã liều mạng làm việc chăm chỉ và dành dụm tiền mua căn chung cư cũ kỹ này, nhưng bây giờ không dễ bán lắm.

Nếu bán nó với mức giá thấp thì sẽ luôn có người muốn mua lại.

Tôi đi loanh quanh bên ngoài một lúc, đến giờ tan tầm như thường lệ mới trở về nhà.

Không ngờ rằng, khi tôi đang vặn chìa khóa thì cánh cửa bên cạnh đã mở ra.

Gã say rượu nhe răng nhìn tôi: “Chị dâu, chị về rồi à?”

“Báo cho chị một tin tốt, Mạnh Vãn mang thai rồi!”

“Cô ấy muốn ăn sủi cảo, chị làm cho cô ấy ăn được không?”

Tôi kinh ngạc nhướng mày. Nhanh vậy sao!

Buổi tối tôi làm món sủi cảo luộc với bánh mì.

Lão già sâu rượu ăn xong thì về nhà ngủ, Mạnh Vãn từ tốn ăn hai miếng rồi chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa.

Khuôn mặt tôi nhăn nhó:

“Ốm nghén nghiêm trọng đến vậy à?”

Mạnh Vãn dùng mu bàn tay sờ lên miệng, sau đó nhìn thẳng vào tôi, hỏi: “Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao chị lại đối xử như vậy với tôi?”

“Nhưng giờ thì tôi biết rồi, chị ghen tị vì tôi vào được đại học phải không?”

Tôi cười một tiếng, sau đó ngồi xuống ghế mỉm cười nhìn con bé:

“Sau khi ba mẹ mất, chị đã cho em tất cả những gì chị có, lúc trước vì muốn em được đi học mà chị đã tự nguyện bỏ học đại học. Sao chị phải ghen tị với em?”

Mạnh Vãn bước nhanh đến trước mặt tôi, khuôn mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn:

“Chị đầu tắt mặt tối vất vả nuôi tôi như vậy, tại sao lại tự tay hủy hoại tôi?”

Bởi vì em là một con sói mắt trắng.

Tôi nhìn con bé một lúc lâu, cuối cùng mỉm cười đem những lời này nuốt xuống bụng:

“Em nói gì cơ? Tại sao chị lại muốn hủy hoại em?”

“Xảy ra chuyện như vậy chị không ngờ tới, dù sao cũng đã xảy ra rồi, thân là chị gái cũng không thể trơ mắt nhìn em bị mất danh dự, bị chỉ trích sau lưng được.”

“Chị chưa từng đi học, đây là giải pháp tốt nhất chị có thể nghĩ ra. Em không ghét bỏ người chị ngốc nghếch này chứ?”

Nước mắt Mạnh Vãn rơi xuống mặt bàn.

Tôi giả vờ thở dài, nhưng thực ra đang xát muối vào vết thương: “Em nhìn xem, đã làm mẹ rồi. Sau này đứa bé ra đời, một nhà ba người các em có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.”

Mạnh Vãn suy sụp ngã xuống, ngồi xổm trên mặt đất túm lấy tóc của mình.

Tôi lạnh lùng nhìn con bé không nói gì.

Đây không phải là duyên trời định mà kiếp trước con bé luôn miệng nói với tôi sao?

Giờ vai trò mới hoán đổi một chút, sao con bé nói tôi hủy hoại nó rồi?

12.

Hai tuần sau, hộ chiếu của tôi cuối cùng cũng có.

Chỉ cần đợi đến khi bán được căn nhà này là tôi có thể rời đi.

Nhưng không ngờ lúc tôi dẫn người ta về xem nhà thì đúng lúc đụng phải Mạnh Vãn.

Con bé nhìn tôi, nở một nụ cười giả tạo: “Chị ơi, chị muốn chuyển đi à?”

“Sao em lại không biết chuyện này nhỉ?”

Tôi giật mình nhưng bên ngoài vẫn giả vờ bình tĩnh:

“À, chị chuẩn bị bắt đầu tự mình kinh doanh nên cần vốn khởi nghiệp.”

“Hiện tại em có một mái ấm tốt rồi, về sau chị không cần phải lo lắng nữa.”

Suốt quá trình dẫn người ta đi xem nhà, Mạnh Vãn đều đi theo tôi.

Liếc thấy nụ cười trên khóe môi của con bé trong gương, cả người tôi nổi hết da gà.

Nó giống hệt nụ cười khi con bé đẩy tôi từ trên lầu xuống.

Tôi biết con bê lại nảy ra ý đồ xấu rồi.

Sau khi tiễn người mua đi, Mạnh Vãn kéo tay tôi, ra vẻ thân mật hỏi:

“Chị, chị muốn kinh doanh ở lĩnh vực gì?”

“Sau này chị làm ăn phát đạt, đừng quên đứa bé trong bụng em đấy.”

Thấy biểu cảm mỉm cười không có trong ánh mắt của con bé, tôi nắm tay con bé và nói:

“Tiểu Vãn, em nghĩ thông suốt như thế chị cũng thấy an tâm phần nào.”

“Em sẽ có một tương lai tốt đẹp. Sớm sinh con, ba mẹ chúng ta dưới suối vàng cũng cảm thấy yên lòng.”

“Gần đây em rể không đánh em chứ?”

Nhắc đến lão già sâu rượu kia, sắc mặt Mạnh Vãn lại trở nên khó coi.

“Ồ, ông ấy chỉ hơi nóng tính một chút thôi, thực ra đối xử với em cũng khá tốt. Bây giờ có con thì ổn hơn rồi.”

Sau khi tiễn Mạnh Vãn đi, tôi lập tức quay lại phòng ngủ kiểm tra chứng minh thư và hộ chiếu.

Dựa theo tính tình của Mạnh Vãn, con bé chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Nhưng hiện tại tôi vẫn chưa sẵn sàng để rời đi.

Tôi vẫn chưa thấy báo ứng mà Mạnh Vãn và lão sâu rượu kia phải hứng chịu.

13.

Chiều hôm sau, Mạnh Vãn nhắn tin mời tôi đến nhà bọn họ ăn tối.

Khi nhìn thấy dòng tin nhắn này, mí mắt phải của tôi giật giật.

Mạnh Vãn, tâm cao hơn trời.

Con bé tiếp nhận chuyện mang thai nhanh như vậy, rồi sống với lão già nghiện ngập hơn năm mươi tuổi?

Khả năng duy nhất là con bé muốn kéo tôi xuống nước. Do dự một lát, tôi quyết định vẫn đi.

Lần này lão già kia đang trong trạng thái tỉnh táo:

“He he he, chị dâu tới rồi.”

Nhìn hàm răng vàng khè lộ ra của hắn, tôi không dám nghĩ Mạnh Vãn phải chịu đựng như thế nào.

Tôi bình tĩnh gật đầu rồi nhìn quanh phòng bếp:

“Tiểu Vãn thật lợi hại nha, mới gả cho ông được mấy hôm mà giờ đã biết nấu cơm rồi?”

Động tác xào rau của Mạnh Vãn dừng lại, lão già sâu rượu ngẩng đầu kiêu hãnh.

Trong lúc ăn, Mạnh Vãn không hề cử động.

“Sao em không ăn? Vẫn còn ốm nghén à?”

Lão già say rượu ánh mắt dính chặt vào tôi, đánh giá từ trên xuống dưới, còn sờ vào tay tôi:

“Mặc kệ cô ấy, Tiểu Mạnh, cô uống chút rượu với tôi đi.”

“Nhờ có sự giúp đỡ của cô mà chúng tôi mới có thể nên duyên. Có thể nói, cô chính là bà mối của chúng tôi.”

Nhìn tâm tư của hắn ta viết hết trên mặt, tôi uống một chút rồi giả vờ say nằm xuống bàn.

Lúc mới ngất đi, Mạnh Vãn đã nóng lòng muốn đá tôi một cước:

“Say thật rồi à?”

Lão già sâu rượu cười tục tĩu, hai tay đặt lên vai tôi.

Tôi cố gắng không nhúc nhích, sau đó lại nghe thấy hắn nói: “Đây là loại rượu quý của tôi đấy, nồng độ cồn rất cao.”

He he.

Bọn họ không biết rằng mấy năm nay tôi đều làm việc liều mạng để kiếm tiền, đã uống vô số loại rượu.

“Em và chị gái em đều là tuyệt thế giai nhân, khiến tôi thèm chết đi được. Mau đưa cô ấy vào trong phòng nào.”

Tôi cau mày, giây tiếp theo lại nghe thấy Mạnh Vãn quát lớn: “Ông vội cái gì!”

“Trói chị ta lại trước đi, tôi còn có chuyện muốn hỏi!”

“Đúng đúng đúng, trước hết phải để cô ta nhổ tiền ra đã!”

Xem ra lão già này đang nói về 30 vạn rồi.

14.

Sau khi Mạnh Vãn tát tôi hai cái, tôi liền mở mắt ra.

“Em làm gì thế!?”

Tôi giả vờ sợ hãi giãy giụa: “Không phải em nói mời chị ăn cơm tối sao? Sao lại trói chị vậy?”

Mạnh Vãn cười lạnh nhéo cằm tôi, bắt tôi nhìn về phía lão già say rượu:

“Còn có thể làm gì nữa đây? Hai chị em ta đương nhiên là có phúc cùng hưởng rồi.”

“Mạnh Tư, chị cố ý đúng không? Chị chỉ muốn hủy hoại tôi mà thôi.”

“Không sao cả, dù gì bây giờ tôi cũng trở thành thế này rồi, tôi không quan tâm, nhưng thân là chị gái mà lại chỉ biết lo cho mỗi mình vậy à? Chị muốn nếm thử hương vị đàn ông là như thế nào không?”

Mạnh Vãn nói mấy câu lại tát vào mặt tôi một cái, hai má tôi đau rát.

Tôi giãy giụa một cách tuyệt vọng, càng giãy giụa, Mạnh Vãn càng khoái chí ra mặt:

“Bây giờ mới biết sợ thì quá muộn rồi!”

“30 vạn chị cất ở đâu? Nếu bây giờ chị đưa cho tôi, nói không chừng tôi có thể tha cho chị một cái mạng.”

Tôi kinh ngạc nhìn lão già say rượu: “Ông nói với em ấy à?”

“Lúc trước ông hứa với tôi thế nào?”

Khi lật lọng, lão già sâu rượu không hề xấu hổ, ngược lại còn vô cùng tự hào.

Hắn thậm chí còn đắc ý nhướng mày: “Là do cô ngu xuẩn, ai bảo cô tin tưởng lời nói của một người đàn ông có tiền án chứ?”

“Ha ha ha ha, bây giờ tôi không chỉ có thể lấy lại 30 vạn mà còn có người vợ trẻ từ trên trời rơi xuống, trong bụng còn có nòi giống của tôi. Con mẹ nó tôi quả thực là người chiến thắng trong cuộc chơi này.”

Hắn vừa nói vừa nhéo vào mông Mạnh Vãn một cái.

Vẻ mặt Mạnh Vãn chán ghét nhưng lại trút giận lên đầu tôi:

“Mau lấy tiền ra đây!”

“30 vạn này là sính lễ của tôi, tôi kết hôn cô cũng không đưa cho tôi một đồng bạc nào. Mau mang ra đây, bằng không lát nữa tôi sẽ bảo ông ta hầu hạ cô thật tốt.”

Mạnh Vãn giống như muốn cho tôi trải qua cảm giác khổ tâm.

Con bé liếc nhìn lão già sâu rượu, lão ta ngay lập tức tiến lại gần.

Mùi răng lâu ngày cộng thêm mùi thuốc lá, hắn ta tiến sát vào tôi khiến tôi buồn nôn.

“He he he, hai chị em các cô rốt cuộc cũng rơi vào tay tôi.”

“Ông đây quả thực đúng là hưởng phúc cả đời!”

Thấy bàn tay bẩn thỉu của hắn sắp chạm vào mình, tôi vội hét lên:

“Tôi đưa tiền cho các người!”

15.

Mạnh Vãn tiến tới gần.

Đôi mắt con bé sáng lấp lánh: “Ở đâu? Chuyển hết vào thẻ của tôi!”

“Ở nhà tôi, trong ngăn kéo phòng ngủ của cô.”

Mạnh Vãn nheo mắt: “Ông trông coi cô ta, tôi đi lấy tiền!”

Nói xong, con bé không chút nghĩ ngợi mở cửa ra.

Ngay khi cánh cửa vừa mở, vài cảnh sát ở ngoài đã nhanh chóng còng tay Mạnh Vãn lại.

“Xin chào, cảnh sát.”

Cho đến khi bị bắt, Mạnh Vãn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lão già sâu rượu chạy vào phòng ngủ: “Đồng chí cảnh sát, tôi thực sự không làm gì cả.”

“Ối! Đừng bắt tôi. Những ngày tháng tươi đẹp của tôi chỉ vừa mới bắt đầu, tôi không làm gì cả, các anh dựa vào cái gì mà bắt tôi?”

“Không tin thì ông nhìn đi, tôi rốt cuộc đang làm cái gì?”

Hai tiếng lách cách của còng tay vang lên, cảnh sát cũng cho xem đoạn ghi âm vừa rồi.

“Các người bị tình nghi là kẻ phạm tội, theo chúng tôi về đồn một chuyến.”

Chúng tôi cùng nhau bị cảnh sát đưa về lập biên bản.

Trên đường đến đồn cảnh sát, không biết dây thần kinh nào của Mạnh Vãn đột nhiên bị chập trúng.

Cô ta kích động, chỉ vào mũi tôi chửi ầm lên:

“Mạnh Tư, cô cố ý! Cô đã sớm báo cảnh sát, chỉ muốn nhìn chúng tôi phạm pháp rồi bị bắt đúng không?”

“Sao cô có thể hèn hạ như vậy? Sao ba mẹ lại có thể sinh ra cái loại súc sinh lòng dạ đen tối như cô?!”

Cảnh sát quay lại mắng con bé im lặng, nhưng con bé lại trực tiếp quỳ xuống:

“Chú cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát!”

“Đây, chính người đàn ông này đã cưỡng hiếp tôi, người phụ nữ này là chị ruột của tôi, chị ta đã bán tôi với giá 30 vạn cho lão già này, xin các người hãy giúp tôi phân xử được không?”

Mấy người cảnh sát nhíu mày nhìn nhau, ánh mắt nhìn tôi cũng thay đổi.

Nhưng tôi không sợ.

30 vạn kia rõ ràng là tiền sính lễ.

Hơn nữa sự việc đó đã trôi qua lâu rồi, cũng không có bằng chứng nào cả.

Thứ đang diễn ra trước mắt đây ngược lại là bắt giữ được kẻ ăn cắp.

Sau khi lấy lời khai tôi có thể về nhà.

Lão già kia bị đưa vào trại tạm giam, Mạnh Vãn thì được đưa vào nơi chăm sóc đặc biệt vì đang mang thai.

Lúc tôi đến thăm con bé, nhân viên y tế nói rằng Mạnh Vãn đang có dấu hiệu sảy thai, nhưng con bé đang tích cực cố gắng bảo vệ đứa bé.

Ha ha.

Sau khi nhìn thấy tôi, Mạnh Vãn theo bản năng muốn ngồi dậy nhưng lại nhịn xuống:

“Sao cô lại đến đây?”

“Muốn nhìn bộ dáng túng quẫn của tôi, muốn nhìn thấy tôi ngồi tù rồi một mình cầm 30 vạn sống cuộc sống xa hoa à?”

“Tôi nói cho cô biết, không đời nào! Hiện tại tôi đang mang thai ha ha ha, đứa bé này chính là pháp bảo của tôi.”

“Mạnh Tư, đời này tôi và cô trói buộc nhau, chỉ cần cô không bắn chết tôi thì đừng hòng thoát khỏi tay tôi.”

Tôi nhún vai: “Không sao.”

“Dù gì bây giờ cô cũng không thể học đại học được.”

“Cô có con nên phải sống ở đây thật tốt đúng không? Còn tôi? Đợi một thời gian nữa tôi sẽ ra nước ngoài.”

Mạnh Vãn cười khẩy, nhìn tôi từ trên xuống dưới:

“Cô đi á?”

Tôi mở hộ chiếu của mình ra cho cô ta xem:

“Phải, tôi sắp đến một đất nước lân cận. Dù không thành thạo ngôn ngữ nhưng tôi vẫn ép mình phải làm điều này. Cô có biết làm sao tôi phải học như vậy không? Gần đây tôi đang học ngoại ngữ một cách điên cuồng.”

“Còn nữa, bạn nam cùng lớp đại học của cô, tên là Tống Tuyển nhỉ? Sau khi tôi nói với cậu ta rằng cô bị cưỡng hiếp, kể từ đó đến nay cậu ta không đến tìm cô nữa, tôi thấy biểu cảm của cậu ta lúc đó, chậc chậc.”

Vẻ mặt Mạnh Vãn chuyển từ kinh ngạc sang buồn bã, cuối cùng biến thành tức giận.

Cô ta chộp lấy tấm ga trải giường và lao về phía tôi.

Đáng tiếc, động tĩnh quá lớn, cảnh sát từ bên ngoài chạy tới.

“Tại sao, tại sao cô lại làm ra chuyện này!”

“Mạnh Tư, tôi muốn giết cô, cô ra ngoài sẽ bị xe tông ch, ch không thành thây!”

Tâm tình của con bé kích động ầm ĩ đến nỗi phía dưới bắt đầu chảy máu.

“Mang thuốc an thần đến đây! Đứa bé không thể giữ được, mau đưa đến phòng phẫu thuật!”

Tâm trạng tôi đầy mãn nguyện.

Một tháng sau, cuộc điều tra của cảnh sát gần như đã hoàn tất.

Thật vô lý khi Mạnh Vãn, một cô gái 19 tuổi lại ở bên một lão già nhưng không ai có bằng chứng cho thấy đó là do tôi.

Ngay cả khi con bé bị cưỡng hiếp, là nạn nhân, con bé vẫn cố ý hãm hại tôi.

Tôi cũng không có ý định tha thứ.

Đương nhiên lão già sâu rượu kia lại vào tù.

Sau khi mọi chuyện lắng xuống, căn nhà của tôi được bán lại với giá thấp.

Trong tay tôi có tổng cộng 80 vạn, đủ để tôi sống ở nước ngoài một thời gian.

Nửa tháng sau, tôi xách vali lên máy bay ra nước ngoài.

Từ nay về sau, chuyện cũ tan thành mây khói, ở nước ngoài sẽ có một Mạnh Tư hoàn toàn mới.

-Kết thúc-
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom