-
[Truyện 1] Vả mặt học muội nghiện trộm cắp
01.
"Này cậu nghe nói gì chưa? Mới xuất hiện một tên trộm quần lót đó!"
"Biết rồi, còn chuyên trộm đồ của con trai! Mẹ nó ông đây cũng bị mất hai cái rồi!”
“Quần lót của tôi rách nát như vậy cũng không biết còn lấy trộm đi làm cái gì nữa? Ngửi có thơm không?”
" Cười ch mất, mày nghĩ trộm là con trai hay con gái?"
"Nhất định là con trai! Con gái sao có thể biến thái như vậy được? Tên biến thái chết tiệt này, để ông đây mà bắt được sẽ lấy quần lót của mày ra lau chân!"
Tôi cau mày khi nghe thấy tiếng cười của các bạn nam bên cạnh.
Ăn trộm đồ sao?
Còn là quần lót của nam sinh?
Tôi hy vọng chuyện đó không liên quan gì đến Khương Ánh Tuyết.
02.
Lúc Thẩm Tự Nam vừa mới giới thiệu Khương Ánh Tuyết cho tôi, cũng không nói cô ấy có tính nghiện trộm cắp.
Lúc đó anh ấy nắm chặt tay tôi, cười thoải mái trước mặt khương Ánh Tuyết.
"Ánh Tuyết, đây là bạn gái của anh Lâm Uyển. Uyển Uyển, còn đây là Ánh Tuyết, anh và anh trai là bạn thân thủa nhỏ của nhau. Sau này ở trường học, chúng ta phải chăm sóc em ấy nhiều hơn."
Bạn trai tôi chăm sóc người ta rất chu đáo.
Chuyển hành lý, anh ấy tích cực hơn bất cứ ai.
Khương Ánh Tuyết lười đến căn tin ăn cơm, anh ấy liền mua đồ ăn đối phương thích, tri kỷ đưa đến dưới tầng.
Kỳ thi cuối kỳ Khương Ánh Tuyết kêu khổ thấu trời, bạn trai tôi lại càng tận hết sức lực, sáng nào cũng mang theo cô ấy đến “ngâm” mình trong thư viện.
Mỗi lần như vậy đều tôi sẽ ghen tuông, tức giận, Thẩm Tự Nam luôn dịu dàng dỗ dành tôi.
"Uyển Uyển, điều kiện gia đình Ánh Tuyết không tốt, anh trai cô ấy lại nhờ anh như vậy, chúng ta có thể giúp cô ấy thì nên giúp.”
“Hơn nữa em cũng biết mà, cho đến bây giờ anh chỉ coi em ấy như em gái của mình."
Một quyền này như đánh vào bông, hơn nữa anh ta quả thật chưa từng làm qua chuyện gì quá giới hạn, tôi có tức cũng không có chỗ để phát tiết.
Cho đến khi tôi phát hiện Khương Ánh Tuyết trộm đồ.
Ngày hôm đó ở nhà hàng Tây tôi cùng Thẩm Tự Nam và Khương Ánh Tuyết ăn cơm xong, sau khi ra ngoài hình như Khương Ánh Tuyết rất là vui vẻ, còn gảy đồ trong túi phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Cho đến một góc rẽ, cô ta không cẩn thận làm rơi đồ trong túi ra.
Đó là một bộ dao nĩa.
Có khắc logo nhà hàng Tây vừa rồi.
Tôi mở to mắt nhìn Khương Ánh Tuyết, hốc mắt Khương Ánh Tuyết đỏ lên, nhìn qua giống như đang tự trách bản thân.
Thẩm Tự Nam vội vàng xoa đầu Khương Ánh Tuyết để an ủi, lại trách cứ nhìn tôi:
"Lâm Uyển, em đừng nhìn Ánh Tuyết. Em ấy cũng không muốn làm như vậy, chỉ là không khống chế được bản thân mà thôi."
Sau đó dưới tra hỏi tôi mới biết được, Khương Ánh Tuyết có sở thích nghiện trộm cắp nghiêm trọng.
Cô ấy sẽ không bao giờ bỏ qua bất cứ cơ hội để kiếm chác nào, mặc kệ là cái gì cô ấy đều muốn thử lấy trộm một ít.
Cô ấy muốn mình đắm chìm vào loại cảm giác kích thích này chứ không liên quan gì đến giá trị của đồ vật cả.
Mà người luôn thay cô ấy giải quyết hậu quả từ xưa đến nay đều là bạn trai của tôi, Thẩm Tự Nam.
03.
Trong lúc đợi Thẩm Tự Nam ở dưới tầng để đi ra ngoài ăn tối, anh ấy đã gửi tin nhắn xin lỗi tôi.
Nội dung tin nhắn anh ấy gửi.
"Thật ngại quá Uyển Uyển, Ánh Tuyết đang ở ký túc xá của anh, anh đang dạy em ấy làm bài, em đợi anh một lát nha."
Ký túc xá nam của Thẩm Tự Nam và kí túc xá nữ ở cùng một khu, điều này cũng dẫn đến Khương Ánh Tuyết thường xuyên lén trà trộn vào ký túc xá nam để tìm anh ấy.
Tôi không nhịn được, thừa dịp quản lý ký túc xá không chú ý cũng lén đến ký túc xá của Thẩm Tự Nam.
Nhìn thấy Khương Ánh Tuyết hi hi ha ha chào hỏi tôi, tôi cố gắng đè nén lửa giận trong lòng mình.
Thẩm Tự Nam còn chưa nói chuyện, bạn cùng phòng của anh ấy là Quý Đoan Dương đang ngồi trên ghế miễn cưỡng liếc nhìn tôi một cái, sau lại rất nhanh dời ánh mắt.
Thẩm Tự Nam cũng biết đã đến lúc nên đi rồi, thúc giục Khương Ánh Tuyết quay về ký túc xá của mình.
Nhưng một giây trước khi chúng tôi ra khỏi cửa, một người bạn cùng phòng của Thẩm Tự Nam đã gọi chúng tôi lại.
Là Hào Tử, cũng rất quen thuộc với tôi.
Cậu ta sờ sờ đầu, giống như có chút xấu hổ nhưng vẫn miễn cưỡng mở miệng nói.
"À thì, tôi phát hiện ra cái quần lót vừa mới phơi bị mất rồi, mà ký túc xá chúng ta chỉ có những người này..."
Thẩm Tự Nam cau mày:
"Không phải cậu nghi ngờ bạn gái tôi hay Ánh Tuyết trộm đấy chứ?"
Hào Tử đỏ mặt, nhưng vẫn khó khăn mở miệng nói:
"Hết cách rồi đó đại ka,cái quần lót cuối cùng của tôi rồi đó! Đồ mới mua còn chưa có ship tới đâu!"
" Cậu cho tôi kiểm tra túi xách của mấy bạn một tý di, nếu không có ngày mai tao lập tức mời chị dâu với Ánh Tuyết ăn bữa cơm xin lỗi!"
Một bạn cùng phòng khác cùng Quý Đoan Dương cũng nhìn qua chỗ chúng tôi.
Tôi nhìn về phía Khương Ánh Tuyết, trong lòng tuy rằng cũng có chút nghi ngờ nhưng suy nghĩ một chút vẫn bỏ đi suy nghĩ trong đầu.
Cho dù Khương Ánh Tuyết có sở thích trộm cắp cũng không đến mức đi trộm quần lót của nam đấy chứ! Lại còn trộm trước mặt người ta nữa.
Đáng tiếc là tôi lại không biết là đối với những người có sở thích trộm cắp mà nói, càng có tính khiêu chiến mới càng kích thích.
Tôi vừa quay đầu lại thì phát hiện Khương Ánh Tuyết không biết từ lúc nào đã đi đến gần tôi, lắc đầu vô tội với tôi.
Thẩm Tự Nam đen mặt bảo chúng tôi mở túi ra, Hào Tử cùng một người bạn cùng phòng khác lề mề đi đến kiểm tra.
Đầu tiên là túi của Khương Ánh Tuyết.
Tôi chú ý lúc mở túi xách của cô ấy ra, Thẩm Tự Nam có hơi căng thẳng.
Sau khi nhìn thấy không có cái gì hết, anh ấy mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến khi mở túi xách của tôi, anh ấy đã có chút không kiên nhẫn.
“ Tôi đã nói Lâm Uyển và Ánh Tuyết sao có thể trộm quần lót của cậu được chứ, đúng là rảnh quá nên gây sự phải không?"
Hào Tử cũng ngại ngùng gãi đầu.
Chỉ có Khương Ánh Tuyết đột nhiên nở một nụ cười khó hiểu với tôi.
Tôi còn đang nghi hoặc, Thẩm Tự Nam đã cầm lấy túi của tôi, tùy tiện mở ra.
"Nào đế đây! Cậu tự mình nhìn xem! Có cái gì không?"
Hai người bạn cùng phòng của anh ấy liếc mắt cho có lệ một cái, không nghĩ đến hai con mắt lại trừng như muốn lòi ra.
"Có chuyện gì vậy?"
Tôi không biết phải nói gì.
Quý Đoan Dương sắc mặt khó coi, ra hiệu bảo tôi nhìn về phía túi của mình.
Lúc này một cái quần lót nam sinh vừa giặt ướt sũng, chình ình nằm ở bên trong.
Tôi gần như ngất xỉu ngay tại chỗ.
4.
Dùng chân nghĩ cũng biết được là ai làm.
Tôi tức giận nhìn về phía Khương Ánh Tuyết, nhưng cô ấy lại làm ra vẻ mặt vô tội thắc mắc.
"Rõ ràng là cô..."
Tôi cắn răng vừa định đem chuyện cô ấy có sở thích trộm cắp nói ra ngoài, nhưng Thẩm Tự Nam đã giành mở miệng trước.
"Lâm Uyển, em, sao em có thể trộm quần lót của bạn cùng phòng anh? Mau xin lỗi người ta nhanh!"
Nói xong anh ấy thậm chí còn không dám nhìn về phía khuôn mặt tái nhợt đang dại ra của tôi, bày ra vẻ mặt áy náy với Hào Tử.
"Hào Tử xin lỗi cậu nha, chị dâu cậu nhất thời hồ đồ, cậu cũng đừng chấp nhặt làm gì. Ngày mai tôi sẽ đi mua cho cậu mười cái mới, cậu đừng đi nói ra ngoài. Coi như đại ka xin cậu đó!"
Bạn cùng phòng được gọi là Hào Tử vẻ mặt bối rối, sau đó ánh mắt nhìn về phía tôi tràn đầy phẫn nộ và khinh bỉ.
"Không được đâu đại ka à, chuyện này cần phải nói rõ ràng, cũng không chỉ có một mình tôi bị mất, mà nhiều người cũng bị mất như vậy rồi!"
Mắt thấy động tĩnh càng lúc càng lớn, ký túc xá bên cạnh không ít người đi ra vây xem.
Một bạn cùng phòng khác của Thẩm Tự Nam đem sự việc vừa xảy ra kể lại cho mọi người, tất cả đều xôn xao.
Ánh mắt các bạn nam nhìn tôi vừa kinh ngạc lại ngả ngớn, lời nói trong miệng cũng không còn sạch sẽ.
Quý Đoan Dương lúc này lại cau mày mở miệng nói:
"Hào Tử, cậu bình tĩnh lại một chút đi. Lâm Uyển là người thế nào chúng ta cũng không phải không biết. Lại nói, biết đâu trong đó có hiểu lầm gì thì sao?"
Tôi cảm kích nhìn Quý Đoan Dương, nhưng không phát hiện ra Thẩm Tự Nam đã nhìn đối phương, đôi mắt tối sầm lại.
"Còn có hiểu lầm cái gì chứ."
Lúc này Khương Ánh Tuyết lại lẩm bẩm mở miệng, cô ấy trốn sau lưng Thẩm Tự Nam, vẻ mặt ấm ức nói:
"Chị Lâm Uyển có sở thích trộm cắp, bình thường thích trộm đồ."
Các nam sinh càng không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt nhìn tôi khinh bỉ không thôi.
Tôi không thể tin được nhìn Thẩm Tự Nam, hy vọng anh ấy có thể đứng ra giải thích rõ ràng, đừng để Khương Ánh Tuyết tiếp tục đổi trắng thay đen.
Khương Ánh Tuyết lại kéo góc áo của anh ấy, ánh mắt khẩn cầu:
"Anh Tự Nam, anh vẫn luôn biết phải không. Chuyện này thật sự quá ảnh hưởng danh dự."
Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ "danh dự", Thẩm Tự Nam không biết nghĩ tới chuyện gì, yếu ớt cúi đầu, tránh đi ánh mắt của tôi.
"Phải, anh vẫn luôn biết, Lâm Uyển thích trộm cắp..."
Lần này tất cả mọi người nhìn tôi đều chán ghét không thôi.
"Cái gì! Lâm Uyển có sở thích trộm cắp? Nhà cô ấy có tiền như vậy sao lại còn thích trộm cắp?"
"Vậy là cậu không biết rồi, mấy người hay trộm cắp căn bản là không có quan tâm đến giá trị đâu, cô ấy làm vậy chính là vì muốn tìm cảm giác kích thích đó!"
"Đúng vậy, rất nhiều người thích trộm cắp đều là những người có gia đình giàu có..."
"Nói như vậy, quần lót của chúng ta thật sự là cô ấy trộm à?"
Giờ phút này so với ánh mắt chán ghét khinh bỉ của những người khác, sự trốn tránh và che chở của Thẩm Tự Nam càng làm lòng tôi lạnh lẽo hơn.
Tôi biết, tôi đã hoàn toàn nhìn lầm con người này.
5.
Nhưng không ngờ sự vô liêm sỉ của Thẩm Tự Nam đã vượt qua sức tưởng tượng của tôi.
Tôi không biết ngày hôm đó đã mơ màng bước ra khỏi ký túc xá nam như thế nào.
Tôi chỉ biết là khi tôi tức giận hỏi Thẩm Tự Nam tại sao phải hắt nước bẩn lên người tôi, vì sao không nói ra sự thật, anh ấy lại lắc đầu cười khổ.
"Uyển Uyển, em biết đấy, lúc đó tình huống khẩn cấp như vậy anh cũng không còn cách nào khác.”
“Điều kiện gia đình Ánh Tuyết không tốt, nếu chuyện em ấy thích trộm cắp bị người khác phát hiện, cuộc sống sau này của em ấy sẽ bị hủy hoại.”
“Còn em thì khác, Uyển Uyển, điều kiện gia đình em tốt như vậy, cho dù bị người ta hiểu lầm là ăn trộm, cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì.”
“Uyển Uyển, em hào phóng một chút, đừng so đo chuyện này được không?"
Anh ấy thậm chí còn khuyên tôi là chỉ cần chờ khoảng thời gian sóng gió này qua đi, tất cả sẽ trở lại như trước.
Tôi thật sự không biết anh ấy lấy đâu ra loại tự tin lớn như vậy nói lời này với tôi.
Cuộc sống của tôi đã bị ảnh hưởng nặng nề vì chuyện đó.
Bởi vì không có chứng cứ để chứng minh sự trong sạch của mình, hơn nữa còn có Thẩm Tự Nam và Khương Ánh Tuyết "làm chứng", danh tiếng của tôi ở trường coi như được nổi như cồn.
Những người gặp tôi trên đường, chỉ trỏ là chuyện tất nhiên.
Thậm chí có không ít nam sinh còn xúc phạm tôi bằng những lời lẽ kinh tởm.
"Thật không nhìn ra đó. Cái mặt đẹp như vậy mà lại thích đi trộm quần lót con trai."
"Ha ha ha, đúng rồi, Lâm Uyển! Mấy anh cho em quần lót miễn phí, ở cùng với các anh một đêm nha."
Chịu đựng sự hiểu lầm và lăng mạ của mọi người, tôi kìm nén nước mắt và chặn toàn bộ liên lạc của Thẩm Tự Nam và Khương Ánh Tuyết.
Nhưng Thẩm Tự Nam dường như không muốn chia tay với tôi, không ngừng dùng nhiều số điện thoại khác nhau gửi tin nhắn cho tôi nhưng tất cả đều bị tôi chặn hết.
Chỉ là tôi không nghĩ tới, tôi còn chưa tìm Khương Ánh Tuyết tính sổ mà cô ta đã bắt đầu đắc ý vênh váo.
Sau khi bạn thân nhất của tôi biết chuyện này, đã nói là bằng cách gì cũng phải tổ chức một buổi tụ họp cho tôi.
"Uyển Uyển cậu yên tâm, trong buổi tụ họp chúng ta sẽ giải thích rõ mọi chuyện cho mọi người biết, tuyệt đối không thể để cho tiện nhân Khương Ánh Tuyết kia sống thoải mái được!"
Cô ấy đã mời rất nhiều người, thậm chí còn có cả Thẩm Tự Nam và Khương Ánh Tuyết.
Cô ấy nói muốn vả vào mặt hai đứa này.
Ngày tụ họp hai người đó quả nhiên cũng đến.
Hôm nay Khương Ánh Tuyết đặc biệt ăn diện một phen, trang điểm tinh xảo, bản thân cô ấy cũng có chút vốn liếng, nhìn qua vừa ngọt ngào lại đáng yêu.
Thấy tôi cô ấy mỉm cười vô tội, thân mật kéo cánh tay Thẩm Tự Nam.
Thẩm Tự Nam thì nhìn tôi muốn nói lại thôi, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy áy náy cùng không nỡ.
Tôi nhìn thấy mà muốn ói.
Nhưng mà không nghĩ tới bữa tiệc còn chưa bắt đầu đã xảy ra một trận náo loạn.
Một bạn nữ giàu có đột nhiên la hét nói đồng hồ của mình bị mất.
"Đó là quà sinh nhật bố mẹ tớ mang từ Pháp về. Giá trị tới sáu con số! Nhất định là có người lấy trộm!"
Cô ấy vừa lo lắng lại tức giận, tất cả mọi người ở đây theo bản năng nhìn về phía tôi.
Mà sắc mặt tôi chỉ bình tĩnh nhìn Khương Ánh Tuyết.
Khương Ánh Tuyết lúc này lè lưỡi với tôi, thậm chí còn nở một nụ cười đắc ý.
Thẩm Tự Nam ở một bên mím môi, không được tự nhiên nhìn tôi.
Bạn thân ở trên sân khấu bảo mọi người không cần khẩn trương.
"Như vậy đi, bây giờ chúng ta đều ở đây. Làm phiền mọi người phối hợp một chút, mở túi ra được không?"
Khương Ánh Tuyết là người đầu tiên mở túi ra, bên trong ngoại trừ đồ trang điểm của cô ấy, cũng không có gì cả.
Lúc đến lượt tôi, ánh mắt mọi người lập tức tập trung lại.
Tôi từ từ mở túi ra, bên trong quả nhiên lộ ra một chiếc đồng hồ có giá trị xa xỉ vốn không nên có ở trong.
Hiện trường lập tức yên tĩnh, giống như trở lại ngày ở ký túc xá nam đó.
Khoảnh khắc nghẹt thở đó.
Thẩm Tự Nam mím môi tránh đi ánh mắt của tôi, cụp mắt tựa như rất áy náy.
Còn Khương Ánh Tuyết, vẻ mặt kinh ngạc và thất vọng.
"Trời ạ! Chị Lâm Uyển, sao chị còn trộm đồ nữa? Đây là quà sinh nhật của người khác mà!"
Bạn thân lúc này quyết định thật nhanh mở miệng:
"Đi kiểm tra camera! Xem là ai trộm bỏ vào trong túi của Uyển Uyển!"
Có người vừa nghe lập tức đi gọi quản lý, sắc mặt Khương Ánh Tuyết đột nhiên trắng bệch, nhưng vẫn cứng cổ giả vờ bình tĩnh.
Nhưng một lúc sau quản lý cười ngượng ngùng mở miệng:
"Cái này, thật sự xin lỗi mọi người, camera giám sát của chúng tôi bị hỏng đã lâu.... Lúc trước định đi sửa nhưng lại quên mất... Ngày mai chúng tôi lập tức thay cái mới!"
Bạn thân tức giận đến đỏ mặt, chỉ vào quản lý nói không nên lời.
Mà Khương Ánh Tuyết vừa nghe xong liền lặng lẽ thả lỏng thần sắc, trong mắt hiện lên tia đắc ý, lập tức lại lộ ra một bộ dáng thất vọng, giống như rất không thể tin nổi tôi lại trộm đồ lần nữa.
6.
Ánh mắt mọi người càng ngày càng xem thường, tôi còn chưa mở miệng, một giọng nam lành lạnh đã vang lên.
"Không phải là Lâm Uyển trộm đâu, tôi luôn ở bên cạnh theo dõi cô ấy."
Tôi ngẩn ra, nhìn về phía người duy nhất trong đám đông lên tiếng thay tôi.
Bóng dáng cao lớn đứng ở trước mặt tôi, khuôn mặt tuấn tú từ trước đến nay luôn nhạt nhẽo không chút thay đổi, giờ phút này lại đầy vẻ trấn an người khác.
Là Quý Đoan Dương, sao anh ấy lại ở đây?
Xa xa, Thẩm Tự Nam nhìn Quý Đoan Dương nắm chặt nắm đấm.
Bạn thân lúc này cũng vội vàng mở miệng:
"Đúng vậy, tôi cũng đi theo Uyển Uyển nãy giờ, cô ấy căn bản không có thời gian đi trộm đồng hồ!"
Mà nữ sinh bị trộm lại hoài nghi mở miệng:
"Vậy tại sao đồng hồ của tôi lại ở trong túi của cậu ấy?"
Khương Ánh Tuyết nhìn như vô tình bổ sung vài câu:
"Chị Lâm Uyển, em biết chị với Quý học trưởng có quan hệ tốt, nhưng mà anh Tự Nam còn đang đứng ở chỗ này, các người không thể như vậy, thật quá lộ liễu nha..."
Lời này vừa nói ra, Quý Đoan Dương lạnh lùng liếc cô ấy, Khương Ánh Tuyết cũng rất nhanh trốn ở trong đám người.
Mọi người bùng nổ rồi, sôi nổi nhìn về phía Thẩm Tự Nam, lại phát hiện khuôn mặt đối phương tối đen, ánh mắt nhìn Quý Đoan Dương hận không thể đâm chết đối phương.
Lần này dường như lại chứng thực chuyện tôi và Quý Đoan Dương "có một chân".
"Trời đất! Trước kia tôi thật sự nhìn lầm Lâm Uyển..."
"Đúng vậy, tôi còn tin cô ấy, lúc trước các người nói cô ấy trộm quần lót tôi còn không tin."
"Cái này cũng quá cặn bã rồi, vừa trộm đồ vừa lừa gạt, cô còn là con người sao?"
Khương Ánh Tuyết trốn ở đằng xa cười với tôi, vẻ mặt trào phúng.
Mà tôi cũng cười cười với cô ấy.
"Tất cả mọi người nói xong chưa? Vậy đến lượt tôi rồi chứ?"
Tôi lấy một camera mini từ móc treo ba lô xuống, dưới sắc mặt đột ngột tái nhợt của Khương Ánh Tuyết, tôi kết nối với màn hình lớn ở hiện trường.
"Mời mọi người xem kịch hay miễn phí nha~."
7.
Camera quay được hình ảnh rất sắc nét, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ là Khương Ánh Tuyết đã đem đồng hồ đeo tay thần không biết quỷ không hay nhét vào trong túi của tôi.
Còn quay được cả nụ cười đắc ý không kiềm chế được của cô ấy khi nhét nó vào.
Cả hội trường yên tĩnh.
Khương Ánh Tuyết mặt cắt không còn một chút máu, xem ra lần này người sắp ngất đi chính là cô ấy.
Cô ấy thì thào giải thích "Không phải tôi", đáng tiếc bằng chứng giống như núi, mọi người đều thấy rõ mười mươi.
Tôi đi lên sân khấu và cầm lấy micro:
"Khương Ánh Tuyết, cô cho rằng thủ đoạn giống nhau còn có thể thành công lần thứ hai sao?”
“Giống như mọi người đã thấy, lần trước cô ấy cũng dùng cách thức tương tự như vậy để lặng lẽ nhét quần lót nam vào trong túi xách của tôi.”
“Cô ấy có bản lĩnh như vậy, tôi tin rằng mọi người cũng có thể nhìn ra ai mới là người có sở thích nghiện trộm cắp."
Đối tượng mọi người chán ghét khinh bỉ lập tức đổi thành Khương Ánh Tuyết.
"Mẹ kiếp! Người phụ nữ này mưu mô quá! Lâm Uyển thật đáng thương!"
"Đúng vậy! Nếu hôm nay Lâm Uyển không lắp camera mini, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không hết tội!"
"Thật đáng sợ, cô ấy không chỉ trộm đồ mà còn vu oan giá họa cho người khác, với thủ đoạn này Kaito Kid cũng phải gọi cô ấy bằng cụ đó."
Khương Ánh Tuyết cuối cùng chịu không nổi bị mọi người chỉ trích châm biếm, nên đã hôn mê bất tỉnh.
Còn Thẩm Tự Nam thì không thể tin nhìn tôi, cắn răng ôm lấy Khương Ánh Tuyết dường như muốn chạy ra ngoài.
"Lại cùng mọi người thanh minh một chút, tôi và Thẩm Tự Nam đã chia tay rồi, Thẩm Tự Nam không những bao che cho Khương Ánh Tuyết mà còn mang tội danh vu oan đổ lên người của tôi, hành vi này thật sự là khiến người khác buồn nôn."
Lời này vừa nói ra, Thẩm Tự Nam xấu hổ vô cùng, dưới sự phỉ nhổ của mọi người anh ấy ôm lấy Khương Ánh Tuyết chạy ra ngoài.
Sau bữa tiệc, nhiều người gửi tin nhắn xin lỗi tôi, nói rằng họ hiểu lầm tôi, lúc đó họ đã nói những lời thật khó nghe.
Tôi đã trả lời "Không sao đâu", nhưng chỉ có mình tôi biết, khi trái tim đã bị tổn thương sẽ không thể nào trở lại như trước được nữa.
Mà danh tiếng của Khương Ánh Tuyết đã bị hủy hoại hoàn toàn. Chỉ là cô ấy vẫn bảo vệ anh Tự Nam của cô ấy, đi khắp nơi nói với mọi người chuyện này Thẩm Tự Nam căn bản không biết, anh ấy vô tội.
Cũng có không ít người tin.
Cũng phải, Thẩm Tự Nam ở trong cảm nhận của mọi người vẫn luôn tồn tại giống như học bá lạnh lùng, làm sao có thể đi vu khống bạn gái có sở thích trộm cắp được chứ?
Chắc chắn là có "sự hiểu lầm" nào đó.
Chỉ là Thẩm Tự Nam sau khi bị tôi block, vẫn luôn kiên trì muốn gặp tôi.
Cuối cùng có một ngày tôi bị anh ấy chặn lại ở đình nghỉ mát bên cạnh, tôi hơi dừng lại, mặt lạnh ngồi ở trên hành lang.
Thẩm Tự Nam sửng sốt, mặt mày toát ra sự vui sướng.
"Uyển Uyển, em, em chịu tha thứ cho anh rồi sao? Anh biết lúc trước em giận dỗi, anh thật sự xin lỗi em."
Tôi nhếch miệng cười châm chọc.
Thấy tôi không để ý tới anh ấy, Thẩm Tự Nam nhíu mày, thở dài một tiếng.
"Uyển Uyển, anh biết anh đã từng làm tổn thương trái tim em, nhưng Ánh Tuyết đã bị trừng phạt rồi, anh cũng rất áy náy. Hãy tha thứ cho anh lần này, được chứ?"
Giờ phút này nhìn thấy vẻ mặt của người yêu cũ, nội tâm của tôi không ngừng buồn nôn.
Tuy rằng sau khi xảy ra chuyện đã không chỉ một lần hoài nghi mình rốt cuộc nhìn trúng Thẩm Tự Nam ở điểm gì, nhưng giờ phút này tôi vẫn muốn cho bản thân mắt mù một nắm đấm.
Tôi cười nhạo một tiếng, thản nhiên nhìn Thẩm Tự Nam.
"Tôi thật sự rất tò mò, lúc ấy anh nói chuyện vì chính nghĩa như vậy, để cho tôi thay Khương Ánh Tuyết nhận lấy tiếng xấu này, nhưng là vì cái gì chính anh lại không tự làm điều đó?"
Thẩm Tử Nam giật mình, nghe tôi nói xong mặt đỏ bừng, lắp bắp giải thích:
"Không phải, anh lúc ấy đã không còn kịp rồi..."
Tôi không muốn nói chuyện này với anh ấy nữa.
Tôi cảm thấy buồn nôn bảo anh ấy cút xa một chút, giọng nói nhàn nhạt của Quý Đoan Dương đột nhiên vang lên.
"Thẩm Tự Nam, anh nghe không hiểu tiếng người à? Lâm Uyển bảo anh cút xa một chút."
Tôi sửng sốt, ngẩng đầu lên mới phát hiện Quý Đoan Dương đang ngậm điếu thuốc trong miệng, không biết đã đứng đó bao lâu vừa hút thuốc vừa nhìn chúng tôi nói chuyện.
Tôi không hề biết Quý Đoan Dương cũng biết hút thuốc.
Thẩm Tự Nam thấy anh ấy như gặp đại địch, giọng nói lạnh như băng:
"Cậu ở chỗ này làm gì? Nghe lén à? Cũng có giáo dưỡng quá nhỉ!"
Quý Đoan Dương ngậm điếu thuốc cười nhạt, không còn dáng vẻ nhã nhặn tuấn tú trước đây, ngược lại có chút lưu manh.
"Tôi cho dù không có giáo dưỡng như thế nào cũng sẽ không để cho bạn gái mình bị đổ oan ăn trộm quần lót đâu."
Sắc mặt Thẩm Tự Nam cứng đờ, nhìn anh ấy cười lạnh một tiếng:
"Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu đang nghĩ gì, tôi nói cho cậu biết, chỉ cần tôi vẫn ở đây thì cả đời cậu nghĩ cùng đừng nghĩ mình có thể đạt được thứ mình muốn.”
Nói xong anh ấy nhìn tôi một cái thật sâu, giống như thâm tình, sau đó xoay người rời đi.
Tôi cau mày chán ghét.
"Bây giờ biết mình trước kia mắt mù rồi sao?"
Quý Đoan Dương tùy ý ngồi xuống bên cạnh tôi, nheo mắt nhìn bầu trời xanh biếc.
Tôi cười khổ một tiếng, cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời mà ngây người.
Trước kia rốt cuộc tôi đã thích Thẩm Tự Nam ở điểm nào?
À, đúng rồi. Là lúc tôi chụp hình selfie nhưng không cẩn thận rơi xuống hồ nước của trường học, trên bờ đứng rất nhiều người, mọi người đều lớn tiếng cầu cứu nhưng không có ai biết bơi, cũng không dám xuống nước.
Mà tôi cuối cùng cũng không vùng vẫy nổi nữa, bị sặc nước lịm đi, có một bóng dáng đã bất chấp an toàn lao về phía tôi.
Khi tôi cho rằng cuộc sống tốt đẹp của mình sẽ kết thúc như vậy, lại được người đó nỗ lực gọi về thế gian.
Vừa mở mắt, là vẻ mặt vui sướng của Thẩm Tự Nam, kể từ đó tôi đã sa vào trầm luân.
8.
Vốn tưởng rằng chuyện này đã kết thúc, dù sao thì Thẩm Tử Nam cũng đã cứu mạng tôi, về sau sẽ không bao giờ tiếp xúc với anh ấy nữa.
Nhưng tôi không nghĩ đến, Khương Ánh Tuyết rất biết gây chuyện.
Một ngày nọ, Quý Đoan Dương gửi tin nhắn cho tôi.
"Em mau xem tường thú tội của trường đi."
Tôi lập tức mở bức tường thú tội ra, quả nhiên có thêm một bài post rất hot.
Tên là "Nữ cặn bã họ Lâm ở ngoại viện có thể cút khỏi trường được không?"
Cũng có không ít lượt like.
Mức độ bới móc của bài viết này đối với tôi khiến cho chính tôi cũng phải thán phục.
Tóm lại, có hai lý do khiến họ muốn tôi nghỉ học.
Một là lả lơi ong bướm, nói rằng trong lúc tôi và Thẩm Tự Nam yêu đương lại đã quyến rũ bạn cùng phòng Quý Đoan Dương của anh ấy.
Còn tung ra mấy tấm ảnh chụp màn hình nói chuyện phiếm, nội dung trên đó đúng là khó coi.
Còn có một nguyên nhân là nói tôi ỷ thế hiếp người, ỷ vào trong nhà có tiền để cho giáo viên thay thế vị trí C ban đầu của buổi biểu diễn vũ đạo kỷ niệm ngày thành lập trường đổi sang bản thân.
Nhìn cô gái khóc lóc kể lể trong "video chứng cứ", tôi nheo mắt.
Lý Viện vốn có rất nhiều người mến mộ, lần này nữ thần bị uất ức, những người này lại giống như chó điên cắn loạn với tôi.
Từng chuyện từng chuyện đâm thẳng vào trái tim của các học sinh, hơn nữa còn có cái gọi là "Chứng cứ" và "Nhân chứng", cho nên người không rõ chân tướng ở khu bình luận đều lớn giọng phê phán.
Thậm chí còn có "người chính nghĩa" bắt đầu kêu gào muốn điều tra một chút về lai lịch công ty nhà tôi.
Tôi dùng ngón chân cũng có thể đoán được ai đứng sau vụ này.
Chỉ là không biết Thẩm Tự Nam có biết chuyện này hay không.
Hơn nữa bởi vì lại liên quan đến Quý Đoan Dương vô tội, hại anh ấy bây giờ bị người người đòi đánh, trong lòng tôi cảm thấy rất áy náy.
Tôi gửi tin nhắn xin lỗi nhưng anh ấy bảo tôi đừng để ý.
"Thay vì lo lắng cho anh, em vẫn nên lo cho bản thân trước đi. Bây giờ em định làm gì?"
"Tôi đã có biện pháp đối phó rồi, đừng lo lắng."
Bạn cùng phòng và bạn thân của tôi hết người này đến người khác an ủi tôi và cố gắng tìm cách làm sáng tỏ mọi việc trên mạng.
Đáng tiếc họ lại bị mắng là thủy quân tôi mua được, mấy người họ tức giận không thôi.
Trong khi tôi đang an ủi các cô ấy, Thẩm Tử Nam đã gửi cho tôi một tin nhắn không hề phù hợp.
"Thật sự xin lỗi Uyển Uyển, anh không nghĩ tới Ánh Tuyết sẽ làm như vậy, anh sẽ bảo em ấy xóa bài post.”
“Chỉ là anh hy vọng em có thể cách Quý Đoan Dương xa một chút, cậu ta không phải là người tốt lành gì đâu."
Tôi tiếp tục chặn dãy số này, trong lòng lại nghĩ không sao đâu, rất nhanh anh sẽ có thể cùng em gái Ánh Tuyết yêu dấu của anh cả đời cột cùng một chỗ rồi.
Khương Ánh Tuyết trong khoảng thời gian này dựa vào việc dẫm lên tôi nên cũng tẩy trắng không ít.
Chuyện trộm cắp của cô ấy đã bị chuyện của tôi đè xuống không ít.
Một lần tôi ra ngoài ăn cơm, cũng biết tình cảnh hiện tại của mình không tốt nên tôi đã cố ý đeo khẩu trang.
Không ngờ lại gặp phải Khương Ánh Tuyết.
Cô ấy thân thiết kéo tay Lý Viện, người bị tôi "thay thế" vị trí C trong video kia, hai người họ thoạt nhìn trông rất thân thiết.
Tôi vốn không muốn phản ứng, nhưng Khương Ánh Tuyết lại nhận ra tôi.
Cô ấy xem thường cười một tiếng, nhân lúc tôi không chú ý đã kéo khẩu trang của tôi xuống.
Ngay lập tức khuôn mặt của tôi lộ ra trước mặt mọi người.
Một số người nhận ra tôi đang xì xào bàn tán với bạn bè bên cạnh.
"Này Lâm Uyển, mặt chị cũng dày thật đấy còn dám ra ngoài mua cơm nữa à?"
Cô ấy ngả ngớn nhìn tôi một cái, tôi cũng cười một tiếng.
"Cô cũng đi mua cơm được thì tôi có gì là không thể? Thế nào, đồ ăn không có ý nghĩa nên không muốn trộm à?"
Không ít người len lén cười, chỉ trong chốc lát Khương Ánh Tuyết đã tức giận đến đỏ cả mặt.
Lúc này Thẩm Tự Nam đã gọi xong cơm, bê cơm đi đến bên cạnh Khương Ánh Tuyết.
Tôi để ý khi Lý Viện nhìn thấy Thẩm Tự Nam đi đến, sắc mặt có hơi phiến hồng.
Thẩm Tự Nam thấy tôi thì sửng sốt, lập tức khuôn mặt lộ ra vẻ vui sướng.
"Uyển Uyển, em, em muốn ăn cơm cùng anh sao?"
Tôi không nói gì, gần như muốn lập tức xoay người bỏ đi.
Lý Viện lại mở miệng, giọng điệu không tốt.
"Thẩm học trưởng, những người cặn bã rác rưởi làm sao xứng ăn cơm cùng với anh?”
9.
Tôi ha ha cười, ngồi xuống đối diện Lý Viện.
"Cặn bã là đang nói ai vậy?"
Lý Viện thốt ra:
"Cặn bã là đang nói cậu đó!"
Tôi từ tốn nói một câu:
"À, thì ra tên cặn bã đang nói về tôi."
Lý Viện phản ứng lại, tức giận không thôi, chỉ vào mũi tôi muốn mắng.
Thẩm Tự Nam lại ngăn đối phương lại, giọng nói lạnh lùng:
"Cô muốn làm gì?"
Viền mắt của Lý Viện đỏ lên, Khương Ánh Tuyết vội vàng an ủi cô ấy, sau lại trà ngôn trà ngữ xin lỗi tôi:
"Chị Lâm Uyển, là bọn em không tốt, chị lớn rồi rộng lượng đừng so đo với bọn em nha~."
Có ánh sáng camera lóe lên, tôi biết cảnh vừa rồi nhất định đã bị quay lại.
Phỏng chừng lại muốn truyền thành "Lâm Uyển lại ỷ thế hiếp người".
Nhưng mà tôi cũng không thèm để ý, vừa hay cơm tôi gọi cũng được chuẩn bị xong, tôi đeo khẩu trang trợn mắt nhìn bọn họ.
"Đi trước đây."
Vài ngày sau, đúng như dự đoán, tin đồn về tôi bắt đầu lan truyền trong trường, còn kèm theo những bức ảnh chụp ở căng tin.
Trong ảnh Lý Viện được Khương Ánh Tuyết che chở, hai mắt đỏ hoe, dường như cô ấy đang phải chịu uất ức không nhỏ.
Mà Thẩm Tự Nam tựa như thâm tình nhìn tôi, biểu hiện trên mặt rất là mất mát.
Tôi lại bị chửi bới một trận.
"Lần này đã có chứng cứ."
"Sớm vậy đã có bằng chứng xác thực luôn rồi à? Gái đểu lại còn có mặt mũi đi bắt nạt người bị hại á?"
"Khi nào cô ấy biến khỏi trường vậy. Trường học của chúng ta có loại người này, thanh danh cũng bị cô ấy làm nát."
"Nếu không chúng ta ký thư liên danh đi? Trường học chắc chắn sẽ không ngồi nhìn mặc kệ đâu."
Thật sự cũng có không ít người có cùng ý tưởng, người dẫn đầu hiển nhiên là Khương Ánh Tuyết.
Mắt thấy sự việc càng nháo càng lớn, thậm chí còn bị người có tâm đăng lên mạng thu hút sự chú ý.
Chỉ trong chốc lát tên của tôi người người hô đánh, không ít nam sinh ở dưới video biểu đạt đồng tình đối với Thẩm Tự Nam, những lời như "Thương bạn" đến những câu "Hảo huynh đệ" trời nam biển bắc liên tục hiện ra.
Thậm chí công ty của gia đình tôi còn bị chính phủ chú ý đến.
Chẳng qua là trong nhà chẳng có ai sốt ruột cả, nên làm cái gì thì vẫn làm cái đó thôi?
Nhìn dư luận mạng ngày càng lên men và trong trường học Khương Ánh Tuyết ngày càng phách lối, tôi biết đã đến lúc rồi.
Đến lúc buổi biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường cũng sắp bắt đầu.
Bài post trên tường thú tội đã chồng chất như núi.
"Nếu kỷ niệm thành lập trường Lâm Uyển đứng ở vị trí C, ông đây xông lên bắt cô ấy xuống!"
"Nếu cô ấy tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường tôi tuyệt đối không đi xem!"
"Trường học nhận bao nhiêu đồ tốt của nhà cô ấy rồi? Thư liên danh chúng ta gửi đến bây giờ cũng không có tin tức gì."
"Cái này chắc cậu không hiểu rồi, nội bộ mục nát, bố người ta chính là nhà tài trợ lớn đó, trường học làm sao có thể đuổi con gái người ta đi được?"
"Đầu năm nay thật là, xí nghiệp vô lương tâm như vậy nên sớm đóng cửa!"
Mà ngày kỷ niệm ngày thành lập trường, dưới khán đài vẫn có rất nhiều khán giả đến xem.
Có lẽ tất cả là đến để xem náo nhiệt.
Chẳng qua là tới xem náo nhiệt của tôi.
Lý Viện mặc váy múa trang điểm tinh xảo liếc tôi một cái, lộ ra một nụ cười chế nhạo.
"Vị trí C này cậu giữ cho tốt đó, đừng để một lúc nữa lại bị người ta kéo xuống đài."
Tôi cười cười, sửa sang lại quần áo tóc tai, rồi từ từ dẫn mọi người phía sau vào địa điểm chuẩn bị dưới sự giới thiệu của người dẫn chương trình.
Ngay khi tôi đang tạo dáng ở giữa sân khấu, một quả trứng gà bất ngờ đập vào người tôi.
Không lệch một tý nào vừa vặn nện vào làn váy của tôi, bắn ra một vệt tanh vàng.
10.
Ngay cả các giáo viên cũng không ngờ lại xảy ra tình huống này.
Dưới sân khấu không ít người liều mạng hò hét "Cút xuống", thậm chí không ngừng ném đồ lên trên.
Làm tôi kinh ngạc chính là, Quý Đoan Dương từ chỗ ngồi trực tiếp nhảy lên sân khấu, cởi áo khoác ra che lên đầu tôi.
Khuôn mặt của anh ấy nghiêm nghị, mặc dù dưới đài những đồ vật kia đều đập vào trên người nhưng vẫn gắt gao che chở tôi, không nhúc nhích mảy may.
Xa xa Thẩm Tự Nam đã chậm một bước đứng thẳng tại chỗ, nắm chặt nắm đấm.
Khương Ánh Tuyết trà trộn trong đám người, nụ cười vui sướng trên mặt không che được.
Chỉ chốc lát sau bảo vệ trường học nghe tin lập tức chạy tới nhưng phải mất rất lâu mới ổn định lại tình hình.
Quý Đoan Dương muốn che chở tôi ra hậu trường, tôi lại lắc đầu, nhẹ nhàng nói chuyện bên tai anh.
Anh ấy ngẩn ra, sau khi kịp phản ứng đã hiểu ý của tôi, vỗ vỗ vai tôi rồi đi đến phòng điều khiển màn hình lớn.
Dưới đài còn có mấy nam sinh mặt đỏ bừng, dưới sự xua đuổi của bảo vệ khàn cả giọng rống lên bảo tôi cút khỏi trường học.
Lý Viện đứng phía sau trên mặt mang theo sự đắc ý nhàn nhạt, nhưng không hổ là chị em tốt với Khương Ánh Tuyết, tôi vừa quay đầu liền biến thành thần sắc vô tội.
Tôi bình tĩnh vỗ vỗ quần áo trên người, nghĩ rằng người cũng nên đến rồi.
Quả nhiên đang lúc mọi người bàn tán sôi nổi thì cửa khán phòng đột nhiên mở ra.
Mấy chú cảnh sát nối đuôi nhau mà vào, người dẫn đầu nhìn tôi, khuôn mặt lộ vẻ quan tâm:
"Lâm tiểu thư, cô không sao chứ?"
Tôi lắc đầu, giờ phút này tất cả mọi người an tĩnh lại, đều không biết đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt mờ mịt.
Mà tôi lại chỉ một vài người đang lặng lẽ trốn trong đám đông lúc này.
"Chính là mấy người kia, vừa rồi ý đồ công kích tôi, còn có bên kia bị bảo an khống chế mấy người nữa, ngôn ngữ nhục mạ đã tăng lên đến công kích cá nhân."
Chú cảnh sát hành động rất nhanh, lập tức bắt được mấy người muốn thừa dịp loạn rời đi.
Mấy người điên cuồng giải thích, nói bản thân mình không có công kích tôi, cũng không có nhục mạ tôi.
"Còn gì muốn nói nữa không?"
Tôi chỉ chỉ camera đã được lắp đặt trên màn hình lớn phía sau.
Mấy người lập tức như quả bóng xì hơi, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ai cũng không dám nói chuyện.
Tôi cười ha hả, cầm lấy microphone cúi chào các giáo viên với vẻ mặt bối rối dưới đài.
"Thật xin lỗi các thầy cô giáo, trước khi biểu diễn trước tem cảm giác có thể sẽ phát sinh náo loạn, cho nên đã sớm báo cảnh sát, nhưng mà cũng may mắn thay em đã báo cảnh sát."
Nói xong tôi lại nhìn về phía mấy người còn đang giãy dụa.
"Tôi sẽ để luật sư khởi tố từng người một, tội danh là tội sỉ nhục và tội cố ý gây thương tích, chuẩn bị sẵn sàng nha."
Mấy người trợn tròn mắt, không thể tin được mình sắp gặp phải tai ương lao tù.
Những người có cuộc sống khó khăn đã quỳ xuống trước mặt tôi và cầu xin sự tha thứ ngay tại chỗ.
Mặt Khương Ánh Tuyết lúc xanh lúc tím, thấy thế muốn rời đi.
Nhưng lại bị tôi gọi lại.
"Tổn thất của buổi biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường hôm nay tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhưng vừa vặn mượn cơ hội lần này, bình thường mọi người đối với tôi có một chút hiểu lầm, hôm nay nhân cơ hội giải quyết luôn."
Lý Viện phía sau xuống sân khấu, đứng chung một chỗ cùng Khương Ánh Tuyết, lạnh lùng nhìn tôi.
Mà tôi hướng về phía hai nữ sinh ở phòng điều khiển dưới đài gật đầu.
"Trường chúng ta quả thật phải có người cút ra ngoài, có đúng không, Khương Ánh Tuyết, Lý Viện, còn có, thầy Lý Hoa Nhân?"
11.
Dưới sân khấu mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai biết chuyện gì đang xảy ra.
Mà Lý Hoa Nhân sắc mặt đen thui ngồi trên bục cao, Lý Viện chẳng biết lúc nào đứng ở bên cạnh ông ta, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
"Bạn học Lâm, bạn không cần ăn nói bừa bãi ở đây, nếu như bạn cứ nói nhảm như vậy, tôi thật sự phải nộp đơn lên trường xin đuổi học bạn!"
Lý Hoa Nhân đứng lên, đẩy đẩy kính mắt nom rất là trấn định.
Lý Viện cũng thẳng lưng, Khương Ánh Tuyết cũng chạy đến đứng bên cạnh cô ấy, giống như thể được che chở.
Thẩm Tự Nam đứng đó ngơ ngác nhìn tôi, mà tôi lại hướng về phía Quý Đoan Dương trong phòng điều khiển màn hình lớn gật gật đầu.
Vì thế màn hình lớn vốn đang rực rỡ sắc màu lập tức trở nên trống không, sau đó nhảy ra một đoạn ghi âm.
"Ông xã~ anh nói với giáo viên hướng dẫn một chút đi, lần biểu diễn vũ đạo này vị trí C cho em đi, Lâm Uyển nhảy còn không giỏi bằng em đâu."
"Được được được, ông xã còn có thể không chăm sóc em sao? Nhưng Lâm Uyển này có phải là con gái của Lâm Quốc Cường không?"
"Đúng vậy, cô ta không phải dựa vào trong nhà có nhiều tiền sao?Ông xã, em mặc kệ, anh không phải là trưởng phòng hành chính của trường chúng ta sao, một cái vị trí C biểu diễn trong ngày kỷ niệm thành lập trường kia thì chỉ một cuộc điện thoại là xong rồi."
"Nhưng mà nghe nói người hướng dẫn biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường lần này là Phương Tĩnh, người phụ nữ này tính tình rất cứng rắn, không nhất định có thể thành công đâu."
"Em mặc kệ, người ta đã theo anh lâu như vậy rồi."
"Được rồi tiểu tổ tông của anh, anh còn có thể không nghe lời em sao, nhưng mà ở trước mặt người ngoài vẫn phải giả vờ chúng ta là thân thích đó, không thể lộ tẩy ra đâu nha."
Mọi người ngây ra như phỗng, người phụ trách kỷ niệm ngày thành lập trường - cô Phương Tĩnh sắc mặt càng đen thui, nhìn Lý Hoa Nhân dưới sân khấu mà gân xanh nổi lên cuồn cuộn:
"Lúc trước ông nói muốn tôi đem vị trí của Lâm Uyển thay thế thành Lý Viện, tôi không đồng ý. Tôi còn thấy kỳ lạ ông như thế nào lại nói chuyện giúp Lý Viện, cô gái này bình thường cũng hay dùng mánh khóe.
Được đấy, không ngờ sau lưng các người lại là loại quan hệ không thể để người khác biết này đúng không? Còn giả vờ thân thích? Mệt cho tôi thật đúng là tin lời của ông, cho rằng ông chính là chú hai của cô ta!"
Lý Hoa Nhân đỏ mặt, chỉ vào tôi đang bình tĩnh tự nhiên trên sân khấu mà mắng:
"Đồ vô liêm sỉ! Loại ghi âm này nhất định là giả mạo! Đừng nghĩ tới việc vu khống tôi! Tôi không có quan hệ với đến Lý Viện cả!"
Tôi cười mỉa mai, một cô gái biểu diễn vũ đạo ở hậu trường đúng lúc này đứng ra.
Hốc mắt cô đỏ bừng, nghẹn ngào nói chuyện:
"Tôi đã bí mật ghi âm đoạn ghi âm này, tất cả nội dung trong đó đều là sự thật, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm trước pháp luật!
Tôi lấy ra tất cả dũng khí để giao đoạn ghi âm này cho bạn học Lâm Uyển, hôm nay tôi đã dũng cảm đứng ra, tôi hy vọng đôi khốn nạn này sẽ nhận được sự trừng phạt xứng đáng!
Bạn học Lâm Uyển chưa từng ỷ thế hiếp người! Chân chính ỷ thế hiếp người chính là Lý Viện! Bởi vì bạn học Lâm Uyển nhảy tốt hơn cô ta, cô ta liền đi bịa đặt khắp nơi nói bạn học Lâm Uyển dựa vào quan hệ đoạt vị trí C của cô ta! Nhưng thật ra vị trí C vốn là bạn học Lâm Uyển!"
Dưới sân khấu Lý Viện sắc mặt trắng bệch, hai mắt trừng lớn hung hăng trừng cô gái bên trên.
Cô gái cắn răng tiếp tục lên án.
"Lý Viện dựa vào Lý Hoa Nhân, tại đội vũ đạo hô mưa gọi gió, bởi vì tôi vừa không có bối cảnh lại chẳng có cảm giác tồn tại nên cô ta liên tục bắt nạt tôi.
Hơn một năm nay, cô ấy hoặc tạt nước lạnh vào người tôi trong nhà vệ sinh, hoặc cố ý va vào tôi trong khi tập nhảy, thậm chí còn dẫn người tới bao vây tôi, bắt tôi phải quỳ xuống nói chuyện với cô ấy."
Nhắc tới đây, bạn nữ sinh này đã khóc không thành tiếng.
Mà trên màn hình lớn cũng chiếu ra từng mảnh bằng chứng, thậm chí còn có video Lý Viện tát cô ấy.
Mọi người nhìn thấy mà giật mình, ánh mắt nhìn về phía Lý Viện lại càng mạnh mẽ lên án và chán ghét.
"Sau đó tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa cô ấy và Lý Hoa Nhân, lúc này mới lén ghi âm lại.
Vốn tôi cũng không dám ra ngoài cứng rắn đối đầu với cô ấy, nhưng bạn học Lâm Uyển một mực âm thầm trợ giúp tôi. Lần này cô ấy bị Lý Viện hãm hại như vậy nên tôi đã nghĩ đến việc dốc hết sức lực, tôi muốn đứng ở trước mặt mọi người vạch trần bộ mặt thật của Lý Viện và Lý Hoa Nhân!"
Tôi an ủi vỗ vỗ vai cô ấy, cô ấy rốt cuộc cũng khống chế không được nữa mà ôm lấy tôi khóc thảm thiết.
Lý Viện cùng Lý Hoa Nhân đã hoàn toàn hoảng loạn, Lý Hoa Nhân bắt đầu chỉ vào mũi Lý Viện nói đều là cô ấy câu dẫn ông ta.
" Vcl, không chỉ thầy trò yêu nhau mà còn bá chủ học đường?"
“Má ơi, trước đây trên mạng cô ấy khóc thảm thiết như vậy, nhất định là nữ hoàng điện ảnh?”
"Một câu của ông chồng này không phải là bằng chứng rồi sao?"
Đám liếm chó lúc trước giúp đỡ Lý Viện mắng chửi tôi lại càng có bộ dáng tan nát cõi lòng, thì thào tự nói không thể tin được, bị mọi người xung quanh cười nhạo không thương tiếc, hận không thể tìm một khe hở chui vào.
Lý Viện lại càng không thể tin, lập tức cô ấy cá chết lưới rách, ngay tại chỗ vạch trần quá khứ nhận hối lộ của Lý Hoa Nhân, chuyển nhượng công quỹ cùng các loại bê bối cực lớn khác, gây chấn kinh tất cả mọi người.
Lãnh đạo nhà trường biết sự việc như vậy đã không phải là vấn đề riêng tư, lập tức cử người đem hai người khống chế lên, chờ đợi kháng cáo.
Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường bị bát quái bất thình lình này làm khiếp sợ sôi trào, cũng có không ít người đã lấy điện thoại di động ra chụp ảnh hiện trường.
Mặc dù lãnh đạo nhà trường đã kêu gọi mọi người không nên quay phim, cũng không nên truyền bá lên mạng, nhưng rất hiển nhiên, chuyện này chắc chắn sẽ dấy lên một làn sóng trên mạng.
Mà trên sân khấu tôi mỉm cười bình tĩnh.
"Mọi người đừng gấp gáp, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu."
12.
Khương Ánh Tuyết đã bất tri bất giác cách xa Lý Viện và Lý Hoa Nhân.
Cô ấy ngược lại rất biết mượn gió bẻ măng, thấy tình huốg không tốt liền định rời khỏi hội trường buổi lễ.
Đáng tiếc ở cửa ra vào, cô ấy bị ba người bạn cùng phòng ngăn lại.
Ba người bạn cùng phòng cứng rắn lôi kéo cô ấy đem người mang tới trước mặt cảnh sát.
"Chú cảnh sát, xin chú bắt người này lại."
Khương Ánh Tuyết hết hồn, gượng ép nở một nụ cười.
"Viên Tử, Vương Vi, Hạ Hòa, các bạn nói cái gì vậy? Đây cũng không phải là chuyện đùa đâu ha ha."
Mắt thấy một sóng chưa hết sóng mới lại nổi lên, ánh mắt mọi người lại nhìn về phía nơi này.
Bạn cùng phòng của Khương Ánh Tuyết nhìn mọi người, giọng điệu phẫn nộ.
"Mọi người hẳn là đều biết Khương Ánh Tuyết có tật thích trộm cắp, chúng tôi vốn cho rằng sau khi trải qua chuyện của Lâm Uyển cô ta sẽ hối cải, ai biết cô ta là chó không bỏ được ăn phân, tật xấu trộm vặt sẽ không bao giờ ngừng!
Cái này còn chưa tính, nhưng cô ta lại bắt đầu trộm đồ đắt tiền của chúng tôi, dây chuyền, mỹ phẩm dưỡng da, thậm chí còn có một cái vòng tay vàng của tôi nữa!"
Khương Ánh Tuyết cắn môi trắng bệch, nhưng vẫn là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
"Các người nói có bằng chứng sao? Không có chứng cứ chính là đang vu khống tôi!"
Một người bạn cùng phòng trong đó cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại di động ra đưa tới trước mặt chú cảnh sát.
"Chú cảnh sát, chúng tôi không vu khống cô ấy, đây là chụp được trong tủ khóa của cô ấy, tất cả những thứ chúng tôi bị mất đều ở bên trong!
Phải, chúng ta không nên chụp ảnh tủ của cô ấy, chúng ta sẽ chịu trách nhiệm pháp lý! Nhưng những đồ vật bị trộm này cộng lại giá trị đã vượt qua năm con số! Cô ta phải vào tù!"
Khương Ánh Tuyết đã hoàn toàn hoảng loạn, còn tôi mỉm cười bổ thêm một đao.
"Còn nữa, những người đã bịa đặt tôi bắt cá hai tay, vừa rồi tôi đã tung bằng chứng lên các nhóm lớn rồi. Tôi và Quý Đoan Dương biết nhau tới bây giờ, trên wechat trò chuyện cũng không vượt quá mười câu.
Số lần tôi gặp mặt cậu ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa đều có những người khác ở đó, căn bản chưa nói tới tư thông cái gì được."
Giờ phút này Quý Đoan Dương trong phòng chiếu phim cũng đi ra, lời nói làm ngay cả tôi cũng cả kinh.
"Tôi thích Lâm Uyển, nhưng chúng tôi chưa từng mập mờ, càng chưa từng lén lút liên lạc. Vẫn là tôi luôn đơn phương.
Khương Ánh Tuyết, ngược lại là cô, Thẩm Tự Nam có bạn gái rồi còn mập mờ không rõ, để cho anh ta trước sau làm cho cô nhiều chuyện như vậy, ngay cả đồ cô trộm đều là anh ta đi trả lại cho cô.
Nhưng cũng không sao, anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý về những lời bịa đặt của mình."
Mọi người vừa nghe Quý Đoan Dương thừa nhận thích tôi, ánh mắt mỗi người đều nóng bỏng, ngay cả chính tôi cũng kinh ngạc nhìn Quý Đoan Dương.
Anh ấy nhìn về phía tôi cười cười, bên kia Thẩm Tự Nam giống như muốn giải thích điều gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra miệng, sắc mặt u ám.
Mà khi nghe Khương Ánh Tuyết trộm đồ đều là do Thẩm Tự Nam trả lại cho cô ấy, mọi người lại thổn thức không thôi.
Một số cô gái từng ngưỡng mộ Thẩm Tử Nam đã thay đổi ánh mắt khi nhìn về phía anh ấy, tỏ ra thất vọng, khinh thường và ghê tởm.
Thẩm Tự Nam ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, trong lòng tôi hả giận không thôi.
Tin rằng anh ấy đã cảm nhận được tâm tình lúc trước khi tôi bị anh ấy cùng Khương Ánh Tuyết vu khống trộm quần lót.
Mà Khương Ánh Tuyết còn chưa bỏ cuộc, nhìn Thẩm Tự đang chết lặng bên cạnh.
"Anh Tự Nam, cứu em! Anh mau nghĩ biện pháp, em không thể vào tù được! Nếu em vào tù anh làm sao giải thích với anh trai em được?"
Thẩm Tự Nam bối rối ngẩng đầu lên nhưng không nhìn cô ấy mà lại nhìn về phía tôi.
“Thật xin lỗi, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ khiến em tổn thương như vậy…”
Tôi nhếch khóe miệng, rũ mắt xuống.
Chuyện cho tới bây giờ nói xin lỗi còn có ích gì đây?
Con người luôn phải trả giá cho hành động của mình.
13.
Sau ngày hôm đó, vụ việc ở trường học trở nên nổi tiếng trên mạng.
Bất kể là chuyện tình giáo viên và sinh viên hay là bắt nạt bạn trong trường, hay là trộm cắp, đều đủ để gây ra sóng to gió lớn trên mạng.
Và với tư cách là trung tâm của sự kiện, tôi nhận được sự đồng cảm của rất nhiều người.
Giống như vụ trộm cắp lúc trước, rất nhiều người xin lỗi tôi, nhưng lần này tôi ngay cả để ý cũng không thèm.
Trải qua những chuyện này, tôi đã sớm nhìn thấu rất nhiều chuyện, cũng nhìn thấu rất nhiều người.
Lại trải qua một đoạn thời gian nữa, phong ba dần dần lắng xuống, những người đó đều đã bị xử trí, trên cơ bản đã trở lại như cũ.
Lý Hoa Nhân bởi vì nhận hối lộ, tham ô công quỹ nên đã vào tù, không đủ ba tới năm năm không ra được.
Lý Viện cũng bởi vì tác phong có vấn đề nên bị trường đuổi học, bị khởi tố vì tội bắt nạt học đường, với sự nỗ lực của cô gái kia nên cũng đã vào tù nốt.
Nghe nói lúc gần đi còn bị đám chó liếm của cô ấy đuổi theo mắng chửi, chật vật không thôi.
Khương Ánh Tuyết cũng không kém nhiều lắm, bởi vì đồ bị trộm cộng lại số tiền rất lớn, hơn nữa ba người bạn cùng phòng của cô ấy căn bản không muốn ký biên bản hòa giải, cùng với chứng cứ cô ấy tung tin đồi về tôi cũng rất đầy đủ, cho nên không hề ngoài ý muốn cô ấy cũng đi vào cùng Lý Viện.
Điều làm tôi ngạc nhiên là cô ấy vẫn còn muốn Thẩm Tự Nam giúp mình.
Ba người bạn cùng phòng của cô ấy quay lại và nói với chúng tôi rằng trên tòa án cô ấy đã công khai yêu cầu Thẩm Tự Nam thay cô ấy gánh tội, nói đồ đạc đều là anh ta trộm.
Thẩm Tự Nam tức giận đến sắc mặt trắng bệch, một câu cũng nói không nên lời.
Nhưng tất cả mọi người cảm thấy là đúng, lúc trước nuông chiều cô ấy, một câu lại một câu em gái ngoan, hiện tại quả đắng cũng tự mình nhận lấy.
Hiện tại Thẩm Tự Nam ở trường học cũng giống như chuột chạy qua đường, giáo viên bạn học đều chán ghét.
Có thể là biết bản thân cùng tôi đã hoàn toàn không có khả năng, Thẩm Tự Nam cũng không có làm phiền tôi nữa, chỉ là thường xuyên nhìn lén tôi từ xa.
Khi cuộc sống dần ổn định lại, tôi mới nhận ra cuộc sống bình thản ở trường đại học đáng quý như thế nào.
Không còn những mưu mô toan tính, không còn buồn phiền và thất vọng, tôi rất nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống mỗi ngày.
Mà lúc đầu tôi còn muốn tránh hiềm nghi với Quý Đoan Dương, nhưng sau đó tôi không chịu nổi da mặt dày của anh ấy, thường xuyên thay đổi cách tiếp cận đến trước mặt tôi.
Một lần tôi thật sự không nhịn được nữa, giọng nói nghiêm túc nói cho cậu ta biết:
"Quý Đoan Dương, bây giờ tôi thật sự không có tâm tư yêu đương. Có lẽ thời gian sau này có thể chữa lành mọi thứ, nhưng tôi không thể làm chuyện đó vào lúc này. "
Quý Đoan Dương sửng sốt một chút, lại thoải mái cười cười.
"Em không cần phải thấy áp lực, thích em là chuyện của anh."
Anh ấy nhìn về phía hồ nước đối diện chúng tôi, giọng nói trầm thấp,
"Thật ra lúc trước anh đã thích em từ sớm rồi, nhưng khi anh đang chuẩn bị tìm cơ hội thổ lộ thì em lại rơi xuống nước rồi được Thẩm Tự Nam cứu.
Sau ngày đó, em đợi Thẩm Tử Nam ở dưới tầng ký túc xá, nói là muốn cảm ơn anh ấy, nhắc đến anh ấy mắt em sáng lên. Anh biết thế là xong rồi, anh không có cơ hội nữa.”
Nói xong nụ cười của anh ấy lại trở nên chua xót.
"Về sau anh vẫn luôn có suy nghĩ, nếu như ngày đó người cứu em là anh thì tốt rồi.
Nhưng anh nghĩ lại thì anh cũng không biết bơi, mặc dù ngày đó anh cũng ở hiện trường nhưng anh cũng chẳng thể xuống cứu em được, có thì cũng chỉ gây thêm phiền phức cho em mà thôi.
Mà cuối cùng đi cứu em vẫn là Thẩm Tự Nam.
Cho nên trước mặt Thẩm Tự Nam, anh không thể nảy sinh ý nghĩ đập chậu cướp hoa nổi.
Anh cảm thấy mình không xứng.
Nhưng sau đó anh ấy lại hành động như thế...... Anh mới nhìn không nổi, nghĩ cách muốn giúp em, không ngờ lại gây thêm rắc rối cho em."
Anh ấy châm điếu thuốc, sâu trong làn khói thuốc lượn lờ dường như có ánh nước mắt chợt lóe rồi biến mất.
Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy rất bình tĩnh.
Nhìn ánh nắng chiều rực rỡ xa xa, tôi hướng về phía anh ấy lộ ra một nụ cười chân thành.
"Thích một người không có gì sai cả. Chính vì thích mà chúng ta sẽ sinh ra sợ hãi, ghen tị và nhiều thứ khác.
Mặc kệ quá khứ xảy ra chuyện gì, mặc kệ tương lai sẽ thế nào, Quý Đoạn Dương, được anh yêu thích, tôi cảm thấy rất vinh dự, cũng rất cảm kích anh năm đó giúp đỡ tôi.”
Anh ấy dường như hiểu được ý tứ của tôi, nở nụ cười một tiếng, lại biến trở về Quý Đoan Dương tiêu sái tự nhiên kia.
"Được, nhưng Lâm Uyển, nếu như tương lai của em có vô hạn khả năng, anh hy vọng bên trong có một khả năng có anh sau này."
...
- Hết-