Muội muội thân là hoàng hậu, nhưng sau khi có thai, vậy mà còn tư tình với thái y.
Sau khi bị người khác phát hiện, muội ấy đẩy ta ra rồi nói: “Người làm tình với Văn thái y sau hòn non bộ là tỷ tỷ, ta chẳng qua là không thể ngăn cản chuyện phóng đãng của tỷ tỷ mà thôi...”
Chỉ trong một đêm, ta thân bại danh liệt.
Nhưng sau này Văn thái y lại đến cửa cầu thân, nói bản thân không để tâm đến điều tiếng, sẽ cùng ta bạc đầu đến già.
Ta không còn lựa chọn, chỉ đành gả đi.
Nhưng không được bao lâu, muội muội đấu đá trong Cung thất bại, muội ấy và nhi tử đều bị tổn hại.
Văn thái y liền thay đổi không còn đối với ta tương kính như tân nữa, giống như người điên mà đánh ta.
“Lấy ngươi chẳng qua là vì che giấu tư tình của ta và Nhữ Nhữ.”
“Nàng ấy đã không còn, thì ngươi cũng đi cùng nàng ấy đi.”
Hắn dùng độc dược giày vò ta ròng rã ba ngày, sau khi thất khiếu chảy máu ta mới có thể tắt thở.
Mở mắt ra lần nữa, ta đã được sống lại vào ngày mà muội muội vụng trộm bị phát hiện.
——
01.
“Này này, đây là chuyện gì thế này?”
“Vừa rồi ta nghe thấy rõ ràng, động tĩnh của Văn thái y và một nữ nhân, chạy không thoát đâu!”
Có người nhỏ giọng nói: “Nô tì nghe thấy dường như là giọng của hoàng hậu nương nương.”
“Văn thái y này lá gan cũng lớn thật, lẽ nào là phi tần nào đó?”
Y phục của nam nhân hơi loạn, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Trên mặt đỏ bừng, là người tinh mắt thì chỉ cần nhìn một lần liền biết là chuyện gì.
Nói nhiều sai nhiều, càng huống hồ ở giữa một đám phi tần, Văn Nghiêu càng không dám nói chuyện.
Hắn cúi thấp đầu, tay run nhẹ: “Làm phiền sự thanh tịnh của các vị nương nương, thần xin cáo lui trước.”
Vinh quý phi nhấc tay, trên mặt thoáng qua một chút trêu chọc: “Chờ đã.”
Ta đứng trong góc khuất, nhìn muội muội của ta, cũng chính là hoàng hậu Vân Nhữ, muội ấy liền nắm lấy tay của cung nữ đang đỡ mình, trên mặt thoáng qua một tia hoảng loạn.
Ta hơi cong môi, thưởng thức dáng vẻ túng quẫn của muội ấy.
Vài phi tần tụ tập xung quanh, đều là vì nghe thấy động tĩnh mới kéo đến.
Vinh quý phi cong miệng nở nụ cười, quan sát Vân Nhữ từ trên xuống dưới: “Hoàng hậu nương nương, sao ta lại thấy sắc mặt người không được ổn lắm?”
“Lẽ nào Văn thái y này và người...”
Sắc mặt Vân Nhữ cứng lại, thần sắc lạnh lẽo: “Ngươi nói cái gì?!”
Trong cung này hoàng hậu và Vinh quý phi trước giờ không hợp với nhau, đây là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng mà Vân Nhữ thân là chủ của lục cung, lại rất được hoàng đế sủng ái, bề ngoài hai người này vẫn luôn hòa bình với nhau, sau lưng lại không biết đã dùng bao nhiêu thủ đoạn ác độc.
Vinh quý phi cong môi cười nhìn vào Vân Nhữ: “Nhìn xem, ta còn chưa nói gì cả, ý của ta là, lẽ nào người và Văn thái y có quan hệ thân thích? Nên người mới lo lắng như vậy?”
Chuyện lớn như vậy đã được bẩm báo đến hoàng thượng.
Mọi người xếp thành hai hàng, tự giác nhường đường.
Ánh mắt uy nghiêm lướt qua từng người, lại rơi trên người Văn Nghiêu đang cúi đầu: “Sao lại có nhiều người vây lại thế này?”
Cơ thể Vân Nhữ đơ ra, muội ấy nở nụ cười nhìn hoàng đế: “Là ... là mọi người phát hiện ra nữ tử mà Văn thái y ngưỡng mộ, nhất thời không khống chế được nên ở chỗ này...”
Hoàng đế hơi nhíu mày: “Là cô nương nhà nào?”
Vinh quý phi cười ngọt ngào, ánh mắt ép bức Vân Nhữ: “Bọn thiếp cũng không biết, nhưng mà, hoàng hậu nương nương là đến sớm nhất, nếu như hoàng hậu đã nhìn thấy rồi, vậy thì hãy nói ra, có hoàng thượng ở đây, sẽ ban hôn tác hợp cho bọn họ thành một đôi, cũng đừng để cô nương nhà người ta phải chịu tai tiếng.”
“Nhưng mà ~, ta thấy giọng của nha đầu đó, đúng thật là giống với hoàng hậu nương nương đó.”
Che che giấu giấu chỉ khiến người khác sinh nghi, nếu như bây giờ muội ấy không nói, vậy nhất định sẽ dẫn đến sự ngờ vực của hoàng thượng.
Sắc mặt của Vân Nhữ hoàn toàn hoảng loạn, ánh mắt của muội ấy băn khoăn, giống như là đang tìm cách gì đó.
Kiếp trước, muội ấy tìm đến ta.
Chỉ trách ta bị tình tỷ muội che mờ mắt, không thể nhìn thấu sự ác độc và toan tính mà muội ấy che giấu nơi đáy mắt.
Ánh mắt của Vân Nhữ đột nhiên dừng lại trên người ta, giống như là thở phào một hơi vậy: “... Người làm tình với Văn thái sau hòn non bộ là tỷ tỷ, ta chẳng qua là không thể ngăn cản chuyện phóng đãng của tỷ tỷ mà thôi...”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên người ta, trong mắt đan xen sự khinh bỉ và mỉa mai.
“Đây ... đúng thật là không ngờ tới mà, tỷ tỷ của hoàng hậu nương nương lại là người như vậy...”
“Lại dám ở nơi thế này làm chuyện tằng tịu đó...”
Ta thản nhiên nhìn muội ấy, sau đó cong môi mỉm cười: “Muội muội nói gì đấy, trước khi ta đến, vẫn luôn cùng Vinh quý phi thưởng hoa mà.”
Nụ cười của Vân Nhữ liền cứng đơ trên mặt, muội ấy há miệng: “Sao lại thế chứ, ta sẽ không nghe nhầm đâu ... lẽ nào là tỷ tỷ ngại ngùng...”
Ta hơi cau mày, mỉm cười nhìn sang Vinh quý phi: “Quý phi có thể làm chứng cho ta, đúng chứ?”
“Đúng vậy, vừa rồi Vân Tịch cùng với ta thưởng hoa, nàng ấy đến đây trước chưa đầy một khắc,sao lại có thời gian làm chuyện đó chứ? Hoàng hậu nương nương không phải là hồ đồ rồi chứ? Nhưng mà ... ta lại có chút thắc mắc, tình nhân của Văn thái y rốt cuộc là người như thế nào, mà lại khiến người không tiếc vu oan cho tỷ tỷ mình cũng phải bảo vệ nàng ta!”
Hoàng thượng nhíu mày, giữa lông mày có chút nổi giận: “Rốt cuộc là ai?”
Trên mặt Vân Nhữ lúc trắng lúc đỏ, muội ấy dường như yếu ớt mà sờ lấy bụng mình, dựa lên người hoàng đế: “Ta ... ta thật sự không nhớ rõ nữa, vừa rồi chỉ là cảm thấy giọng của nữ nhân đó rất giống tỷ tỷ, nên mới nhất thời nhanh miệng.”
Ánh mắt của muội ấy liếc sang ta, đáy mắt căm phẫn.
Hoàng đế nhìn cái bụng nhỏ nhô lên của muội ấy, trong mắt lộ ra vẻ thả lỏng.
“Bỏ đi bỏ đi, các người đều lui xuống hết đi.”
Dòng người dần dần rời đi, sắc mặt của Vân Nhữ vô cùng khó coi.
Ta rũ mắt, ánh nhìn dừng lại trên bụng của muội ấy, cong nhẹ môi.
Vân Nhữ à, Vân Nhữ, muội nhất định phải bình an sinh ra đứa bé này.
Nếu không, thì làm sao ta được thưởng thức vẻ mặt vùng vẫy của muội khi sắp ch được~
02.
Chuyện ở trong Cung nếu có người cố ý truyền ra, tất nhiên sẽ lan rộng.
Thái y hẹn hò nữ quan, thái y hẹn hò người hầu, thái y hẹn hò phi tần....
Một loạt phiên bản đang lan truyền trong Cung.
Còn về Văn Nghiêu, tất nhiên cũng không thể thiếu việc bị chỉ trỏ sau lưng.
Kiếp trước ta bị Vân Nhữ chụp lên đầu cái mũ đó, thân bại danh liệt, bị nghìn người thóa mạ đều là ta, sự phán xét của tất cả mọi người đều tập trung lên người ta.
“Đều họ Vân, sao nàng ta lại phóng đãng không biết kiểm điểm như vậy?”
“Còn chưa xuất giá đã làm chuyện đó với nam nhân ở trong Cung! Đúng là một dâm phụ!”
“Cái gì mà chưa xuất giá! Rõ ràng là lớn tuổi rồi mà không ai thèm!”
Kiểu bài xích giấu trong lời thì thầm to nhỏ đó, ánh mắt ghét bỏ đó, khiến ta vĩnh viễn khó mà quên được.
Còn bây giờ, sự việc thiếu đi nữ chính, mọi người tất nhiên sẽ bàn luận say sưa về nam chính rồi.
Từ trong Cung truyền đến ngoài phố, tiểu thương trên phố bắt đầu buôn bán thoại bản.
Liên quan đến chuyện của Văn Nghiêu cứ liên tục lan truyền.
Ta lấy ra không ít tiền tích góp, cố tình bảo mấy quán trà dựng sân khấu và diễn lại thoại bản đó.
Có tiền tài thúc đẩy, nhất thời câu chuyện vô cùng sôi nổi.
Lúc này phụ thân ta đang ở trong thư phòng đọc sách.
Ta gõ cửa nhẹ.
“Vào đi.”
Ta cười rồi tiến vào, hơi rướn người.
“Phụ thân, con không làm phiền người chứ?”
Ông lườm ta một cái, chỉ lo cầm sách ngồi xuống.
Kiếp trước ta đi đến bước đường bị ngàn người thóa mạ, phụ thân ta lạnh nhạt thờ ơ, chỉ bảo ta gả cho Văn Nghiêu, đừng làm mất mặt ông ấy, cũng may đối với ta và Vân Nhữ, ông ấy chưa từng thiên vị, cũng chưa từng yêu thương đứa con nào, ai càng có giá trị, thì ông ấy càng đối đãi tốt mà thôi.
“Con nghe nói vài ngày nữa hoàng đế sẽ khảo sát dân tình, cải trang vi hành?”
Phụ thân ta nhíu mày nhìn ta: “Con nghe ngóng tin tức này để làm gì?”
“Gần đây phố Vĩnh An mới mở mấy cái quán trà, hoàn cảnh tốt, lại vô cùng náo nhiệt, con nghĩ có thể đề cử với hoàng thượng đến đó để thả lõng thả lõng, lúc phụ thân khuyên nhủ nói rõ một chút, rồi sắp xếp một số người, làm như vậy, thể hiện rõ phụ thân vừa quan tâm dân tình lại quan tâm quân chủ, chỉ có lợi không hại.”
“Như vậy ... rất tốt.”
Nhận được sự đồng ý của ông.
Ta cong môi cười cười, chậm rãi lui ra, đóng cửa lại: “Vậy con không làm phiền phụ thân nữa.”
03.
Văn Nghiêu tìm đến ta.
Một chiếc thuyền nhỏ trôi dạt trên mặt hồ, rất là có ý cảnh.
Nhưng mà lại có một người ghê tởm như vậy ngồi bên cạnh, ta thật sự không thể thưởng thức phong cảnh, móng tay đâm vào lòng bàn tay, khi ta phát hiện bản thân không thể kiềm chế sự sợ hãi trong người đối với Văn Nghiêu, nỗi hạn trong lòng càng lớn hơn.
Kiếp trước, sau khi ta gả cho Văn Nghiêu, bề ngoài hắn với ta tôn trọng lẫn nhau, nói những lời như cùng nhau đến già, sau lưng vẫn cứ vụng trộm với Vân Nhữ, khi muội ấy đấu đá thất bại trong Cung, muội ấy và nhi tử đều chịu chết, thì hắn dùng mọi thủ đoạn mà giày vò ta.
Sở trường của Văn Nghiêu là giải độc cũng giỏi về dùng độc.
Mới ban đầu, thuốc đó hạ lên người ta mà ta lại không hề hay biết, cơ thể chỉ cảm thấy ngứa, sau đó bắt đầu nổi mẩn đỏ chi chít một mảng lớn vô cùng đáng sợ, không ngừng rướm máu.
Ta rơi lệ tìm hắn giúp đỡ, hắn lại cười lạnh nắm lấy tóc ta đột nhiên tàn nhẫn đập lên bàn, mặt mày u ám, vừa trút giận vừa đánh đập: “Lấy ngươi cũng chỉ là vì để che giấu tư tình của ta và Nhữ Nhữ! Dựa vào đâu mà nàng ấy chết rồi mà ngươi vẫn còn sống?!”
“Tiện nhân!”
“Nàng ấy đã không còn, thì ngươi cũng đi cùng nàng ấy đi!”
Thu lại suy nghĩ.
Kiếp này ta nhất định phải khiến hắn chịu hết mọi khổ sở băm thành trăm mảnh, phải khiến hắn chịu đựng gấp trăm ngàn lần những đau khổ mà ta đã chịu.
Ánh nhìn của ta dần rời khỏi mặt hồ, uống một ngụm trà: “Không biết Văn thái y tìm ta có việc gì?”
Văn Nghiêu nhìn ta một cái, hơi mím môi: “Vân Tịch, ở bên ngoài gọi ta là Văn Nghiêu là được, không cần phải xa lạ như vậy.”
Ta cười rồi nhìn hắn: “Vẫn là xa lạ như vậy tốt hơn, ai mà không biết bây giờ Văn thái y danh tiếng vang dội, nếu như ta là một người không xa lạ, thì sẽ thành một dâm phụ phóng đãng không biết nhục nhã rồi.”
“Suýt chút nữa gánh họa cho muội muội của mình, ta vẫn là nên cẩn thận một chút tốt hơn.”
Nụ cười trên mặt hắn bỗng cứng đơ, dường như là không ngờ đến ta nói ra thẳng thừng như vậy, thần sắc trên mặt căn bản là không giấu được.
“Vân Tịch, nhất định là muội hiểu lầm rồi.”
“Hôm đó ta và Vân Nhữ chẳng qua chỉ là đang nói chuyện mà thôi, không hề có chuyện nam nữ.”
“Còn về việc muội ấy nói người đó là muội, cũng chỉ là muốn giúp đỡ ta mà thôi.”
Ta nhướng mày: “Ồ? Giúp đỡ? Giúp đỡ gì mà cần phải dùng cách thức đáng khinh như vậy?”
Mặt của Văn Nghiêu lúc xanh lúc trắng, gân xanh trên trán hắn hơi giật nhẹ, chỉ cảm thấy ta không dễ lừa gạt, có vài phần thẹn quá hóa giận.
Lại cố kìm lại cảm xúc, nhìn ta: “Ta muốn cầu thân muội, Vân Tịch.”
Trong lòng cười lạnh, ta cố tỏ ra kinh ngạc bụm miệng lại: “Đây là có ý gì?”
“Người ta muốn lấy là muội, ta thích muội, Vân Tịch.”
“Cho nên ta mới cùng Vân Nhữ nghĩ ra cách như vậy.”
“Nếu muội không tin, muội có thể đi hỏi muội ấy.”
Diễn xuất lại tốt như vậy, một dáng vẻ ngại ngùng lo lắng không dám nói nên lời.
Chính là không biết diễn xuất này, đến lúc ở trước mặt hoàng đế còn có thể bình tĩnh mấy phần?
Ta rũ mắt, giả vờ ngại ngùng hoảng loạn, không cần nghĩ cũng biết hắn nhất định có bộ dạng nắm chắc phần thắng trong tay.
Đợi đến lúc hắn có chút mất kiên nhẫn, Văn Nghiêu lại nói: “Vân Tịch, muội nghĩ thế nào?”
Trong mắt hắn đều là cổ vũ và gấp gáp.
Cả hai kiếp, ta đều trở thành người thích hợp nhất để làm bia chắn tên cho bọn họ.
Ta thu lại nỗi hận và thờ ơ trong mắt, ngẩng đầu cười: “Văn Nghiêu, chuyện này cũng không phải do ta và ngươi nói ra là có thể định đoạt, huống chi chuyện này đối với ta mà nói, thật sự quá đột nhiên rồi.”
“Có thể để cho ta suy nghĩ thêm không?”
“Lệnh của phụ mẫu, theo lời mai mối, hay là ngươi để lại một lá thư để tỏ rõ thành ý, ta quay về nói với phụ thân.”
“Như vậy, có được không?”
Hắn nhìn ta, một lát, lấy ra một miếng ngọc bội bên hông đưa cho ta, có chút mất kiên nhẫn mà nói: “Tất nhiên được, vậy muội hãy suy nghĩ thật kĩ.”
04.
Ta vào Cung, đi vào tẩm cung của Vân Nhữ.
Lúc này muội ấy mang thai cũng đã được năm tháng rồi.
“Này, thì ra là tỷ tỷ đến.”
Muội ấy ngồi tựa vào giường, lười biếng mà ngả lưng, hai bên đều có cung nữ hầu hạ, ăn mặc đều vô cùng xa hoa.
Mẫu bằng tử quý, đứa bé trong bụng của Vân Nhữ được sinh ra, nếu là bé trai, thân phận trong hậu cung không ai có thể lay động.
Nhưng nếu như, đứa bé này không phải huyết mạch của hoàng thất thì sao?
Nhìn thấy ta, Vân Nhữ chậm rãi đứng dậy, một tay sờ lấy cái thai: “Ta hiện tại đi lại không tiện, không cách nào đón tiếp tỷ.”
“Nhưng mà, lúc này tỷ tỷ đến chỗ của ta để làm gì thế?”
Nơi đáy mắt của muội ấy chứa đựng sự trêu đùa ác ý, “Tỷ tỷ a, không phải ta nói, đã đến tuổi này rồi, hôn sự của tỷ nếu kéo dài vài năm nữa, tuổi tác lớn rồi, sẽ bị người ta đàm tiếu cười nhạo Vân gia ta.”
Ta lạnh nhạt nhìn muội ấy: “Đây không phải là chuyện hôn ước sao, nên mới đến hỏi muội đây.”
“Văn thái y nói chuyện lần trước ở trong cung, là do hắn muốn cầu thân ta, nên mới cùng muội nghĩ cách.”
Nụ cười trên mặt muội ấy sượng lại, đáy mắt có vài phần hoảng loạn, lại đến nắm lấy tay ta, sờ nhẹ.
“...Đúng đúng.”
“Văn thái y phải lòng tỷ đã lâu, ta thấy hai người lang tài nữ mạo xứng đôi, ta liền giúp hắn một tay.”
“Hơn nữa, tỷ vẫn luôn không chịu tìm phu quân, hôm đó ta cũng xem như là giúp tỷ, tỷ không mang ân mang đức lẽ nào còn oán trách ta?”
Ta lập tức rút tay ra, cười cười: “Tất nhiên là không, Văn thái y đúng thật là một nhà chồng tốt, đây cũng đều là nhờ có muội giúp đỡ, hắn mới có dũng khí chủ động nói với ta.”
Nụ cười nơi khóe miệng Vân Nhữ có giấu cũng không giấu được, chắc hẳn là cảm thấy hôn sự của ta và Văn Nghiêu ổn định rồi, muội ấy sẽ tránh được sự nghi ngờ của hoàng đế.
Ta rũ mắt nhìn cái bụng nhỏ nhô lên của Vân Nhữ, vươn tay ra.
“Đứa bé đã năm tháng rồi nhỉ?”
Vân Nhữ đắc ý cười cười, ánh mắt nhìn ta tràn đầy khinh thường và cao quý: “Vâng, qua vài tháng nữa, đứa bé này chào đời, hậu cung này còn không phải là ta có tiếng nói sao?”
Khát khao trong mắt muội ấy, dường như đã nghĩ đến dáng vẻ dưới một người mà trên vạn người sau này.
Ta gật gật đầu: “...Đúng đó.”
Chỉ cần đợi đứa bé ra đời.
Ta lấy ra một cái túi, đưa cho Vân Nhữ: “Đay là quần áo nhỏ mà ta sai người làm cho đứa bé, cũng xem như là người làm dì, gửi một chút tâm ý.”
Vân Nhữ giật giật miệng, trong mắt đều là khinh thường, nhưng lại ngại vừa rồi nói đến hôn sự của Văn Nghiêu, vẫn không tình nguyện mà đưa tay ra: “Vậy ta đa tạ tỷ tỷ nhé.”
Đôi bên đều không có ý muốn trò chuyện, Vân Nhữ nhìn ta một cái, đáy mắt bực bội:
“Tỷ tỷ, tỷ cũng biết đó, ta đang mang thai thèm ngủ, thật sự là buồn ngủ.”
“Vậy không giữ tỷ lại nữa.”
Vừa đúng ý ta.
Ta xoay người rời đi.
Lúc sắp ra khỏi tẩm cung, nghe thấy tiếng chửi rủa của Vân Nhữ.
“Cái thứ gì thế? Thật cho rằng ta nhìn trúng thứ này sao? Cũng xứng làm quần áo nhỏ cho con của ta?”
“Đem đi xử lý!”
Tiếp theo là tiếng lạch cạch rơi xuống đất.
Ta cong môi cười cười.
Vân Nhữ a, ta nể tình tình cảm giữa chúng ta, nhượng bộ muội một tí, kiếp này, sẽ không có nữa.
Trân trọng quãng thời gian vui vẻ còn lại của muội đi.
05.
Bảy ngày sau.
Trong Cung mở yến tiệc.
Rượu hổ phách, thương ngọc bích, vũ nữ phất tay áo nhảy múa, trên dây đàn, tiếng đàn du dương vang lên.
Rượu đã quá ba vòng.
Võ tướng nói chuyện liền có chút không giữ mồm giữ miệng: “Văn thái y, nghe nói ngươi từng hẹn hò cùng một nữ tử ở trong Cung, ta muốn biết, cảm giác của lúc đó như thế nào a? Hahaha...”
“Cảm giác đó rất là kì diệu nhỉ!”
Văn Nghiêu sắc mặt trắng bệch, đáy mắt có vài phần hoảng hốt.
Hoàng đế nuông ly rượu xuống, giữa chân mày mang chút tìm kiếm, rơi lên người của Văn Nghiêu, dường như đùa cợt vậy: “Đúng đúng, những ngày trước trẫm cải trang vi hành, còn nghe thấy lời đồn liên quan đến Văn thái y, đúng là... thật khiến ta kinh ngạc.”
“Cũng đã lâu rồi, cũng không biết rốt cuộc nữ tử mà Văn thái y thích trông như thế nào.”
Vân Nhữ ngồi bên cạnh hoàng đế, nghe thấy, tay cầm đũa liền siết chặt lại.
Văn Nghiêu gượng gạo cười cười: “Thần thật sự thích vị cô nương đó, chỉ đợi đến lúc nàng đồng ý, thần liền đến cửa cầu thân.”
Vân Nhữ xoay đầu cười gắp thức ăn cho hoàng đế: “Hoàng thượng, đừng nói chuyện này nữa, Văn thái y cũng có suy tính của riêng mình mà.”
Hoàng đế ngưng lại, nghiêng đầu nhìn Vân Nhữ: “Ồ?”
“Dường như hoàng hậu đặc biệt bao che cho nữ nhân mà Văn thái y thích, lần này, trẫm còn thắc mắc đấy.”
Nụ cười trên mặt Vân Nhữ cứng lại, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Ta ôm lấy con mèo trong lòng, nhẹ nhàng vuốt lông cho nó, lấy viên thuốc trong tay cọ vào mũi của con mèo.
Văn Nghiêu do dự, sau đó đột nhiên đứng dậy, phá vỡ cuộc trò chuyện của Vân Nhữ và hoàng đế, dẫn sự chú ý lên người mình: “Hoàng thượng, thần có một vật muốn dâng lên cho hoàng thượng.”
Kịch hay đến rồi.
Ta ôm chặt con mèo, nhẫn nại dỗ dành nó từng chút.
“Vật này là đan dược được điều chế từ tuyết liên ngàn năm, đặc biết khó tìm, có công hiệu kéo dài tuổi thọ, cố tình dâng lên cho hoàng thượng.”
Văn Nghiêu quỳ dưới đất, hai tay giơ cao, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của hoàng thượng.
Hoàng đế còn chưa gọi người nhận lấy.
Ta buông tay ra, con mèo liền vùng vẫy khỏi sự trói buộc, kêu một tiếng, nhanh chóng nhào tới Văn Nghiêu, hất viên thuốc trong tay hắn đi.
Viên thuốc rơi xuống.
Khắp phòng yên tĩnh, Văn Nghiêu đột nhiên ngẩng đầu: “Đây là mèo hoang từ đâu ra thế?!”
Ta đứng dậy, giả vờ vô cùng hoảng hốt, quỳ xuống đất: “Hoàng thượng thứ tội, đây là mèo của thần nữ, không phải là mèo hoang gì cả, chỉ là mũi hơi thính, đặc biệt là những linh đan diệu dược đó thì vô cùng nhạy cảm.”
Vẻ mặt của hoàng đế hơi thay đổi, nhìn viên thuốc rơi dưới đất một cái.
Ta cẩn thận dè dặt cúi xuống đất nhặt viên thuốc lên, vô cùng xin lỗi nói: “Đáng tiếc viên thuốc này không thể dâng tặng cho hoàng thượng nữa.”
Ta lau nhẹ viên thuốc trong tay, trong mắt lộ ra khát vọng, “...Vứt đi thì lại thật lãng phí, thần nữ chưa từng nhìn thấy, có thể dùng hay không?”
Hoàng thượng gật đầu.
Viên thuốc vào bụng, ta ôm mèo lui xuống trong ánh mắt có chút mỉa mai của mọi người.
Thời gian khoảng vài khắc trôi qua.
Lúc yến tiệc đang sôi nổi.
Ta đếm thời gian.
Cổ họng dần trở nên nóng hổi, máu nóng trong cơ thể dường như đang sôi lên ùng ục, thần kinh kiềm chế, đan xen cơn đau chi chít.
Sau đó phun ra một búng máu, nắm chặt y phục của người ở bên cạnh, sắc mặt đau khổ.
“Đây ... đây là sao thế?”
“Người đâu! Thái y đâu!”
Ca vũ dừng lại.
Ta dường như hết toàn bộ sức lực, trong ánh mắt của tất cả mọi người, từ từ chỉ về hộp đựng viên thuốc đặt bên cạnh hoàng thượng: “Đan dược ... là đan dược đó...”
Đau đớn không chịu được, lúc trước khi nhắm mắt lại, ta nhìn thấy Văn Nghiêu và Vân Nhữ sắc mặt trắng bệch.
Bên tai là tiếng Văn Nghiêu quỳ dưới đất gào thét: “Bệ hạ minh giám, trong đan dược đó không có cho thêm bất cứ thứ gì!!”
Văn Nghiêu bỏ đi thân phận thái y, cũng là trưởng tử của Văn thái phó.
Văn thái phó là lão thần trong triều, nhưng mà thân phận lại khó xử, trước đây lúc mà hoàng đế chưa đăng cơ, Văn gia vẫn luôn đứng về phía của thái tử lúc đó.
Đương kin hoàng đế chẳng qua chỉ là Tam hoàng tử thứ xuất, sau này tiến đế băng hà, đương kim hoàng đế giết người thân đoạt đích, giành lấy hoàng vị, nhưng lại không đuổi cùng giết tận các lão thần này, giữ lấy chức vị trữ quân là chuyện đương nhiên, hắn không muốn vì thế mà mất đi những đại thần có tài năng thật sự.
Mà Văn thái phó tất nhiên hiểu rõ hoàn cảnh của mình, dùng toàn bộ sức lực phục vụ cho hoàng đế, để tỏ lòng trung thành, cũng không dẫn con trai mình vào con đường làm quan, chỉ làm thái y có danh vọng trong triều.
Cho nên những gì mà Văn Nghiêu làm vừa không quan trọng mấy, mà lại rất quan trọng.
Lần này, trực tiếp đưa Văn gia vào cục diện nước sôi lửa bỏng.
06.
Trong Cung gọi đến thái y khác để chẩn mạch.
Hai viên thuốc còn lại đích thật có độc.
Văn Nghiêu bị nhốt vào ngục trong đêm.
Lúc này ta nằm trong một tẩm điện hẻo lánh trong cung.
Một người xem như là chịu độc thay hoàng thượng, tất nhiên phải ở lại trong cung.
Ta nhàn nhã sờ con mèo, nhẹ nhàng vuốt lông nó.
Trong đan dược đó của Văn Nghiêu đích thật không có thứ gì chứa độc cả.
Kiếp trước, Văn gia vì để tỏ rõ lập trường chính trị của mình, cố ý để Văn Nghiêu dâng tặng lên cho hoàng thượng mấy viên đan dược mà hắn chọn lựa kỹ càng trong lần yến tiệc này, kiếp trước dùng giá tiền cao mua được từ tay người khác.
Nhưng mà kiếp này lại đến tay của ta trước, thêm một chút đồ, lại mượn tay người khác bán cho hắn mà thôi.
Thứ đó không màu không mùi, lại cứ phản ứng kịch liệt với xạ hương đã thoa trên lông mèo trước đó, từ đó sinh ra một loại độc dược khiến người đau bụng khó chịu.
Mà mèo lại được ta huấn luyện, vô cùng mẫn cảm với tuyết liên.
Cho nên dù cho thái y khác có kiểm tra như thế nào, thì viên thuốc có độc đó là chứng cứ xác thực.
Lúc đó liều lượng của thuốc đó là gấp mười lần, ta đau đến bò lăn trên đất, hắn lại đạp lên bụng của ta tàn nhẫn chà đạp, cưỡng ép ta chịu đựng đau khổ đủ đường.
Bây giờ.
Là gậy ông đập lưng ông mà thôi.
Văn Nghiêu, đây mới là bắt đầu mà thôi.
07.
Vân Nhữ khí thế hung hăng đi đến tẩm cung của ta.
“Vân Tịch con tiện nhân ngươi! Ngươi cút ra đây cho ta!”
Ta ngước mắt, nhìn muội ấy giữ lấy cái bụng bầu, đưa ra bộ dạng trợn trừng hai mắt, thẳng thừng xống đến giường ta.
Muội ấy kéo lấy cổ áo ta: “Là ngươi vu oan cho huynh ấy có đúng không?! Là ngươi cố ý hãm hại huynh ấy! Ngươi có biết bây giờ huynh ấy đang chịu phạt trong lao ngục không?!”
Ta mặc cho muội ấy kéo, ngẩng đầu lên cười: “Muội muội, Văn Nghiêu xảy ra chuyện, muội lo lắng như vậy làm gì?”
Ta hai tay chống giường, “Lẽ nào, muội với hắn thật sự có tâm tư gì đó không thể cho người khác biết sao?”
Muội ấy liền buông tay ra, đột nhiên lúi lại phía sau: “Ngươi đang nói bậy gì thế!”
Ta đứng dậy nhìn ngang với muội ấy, lạnh giọng: “Vậy muội gấp gáp như vậy xông đến đây làm gì?”
“Hơn nữa, ta trúng độc sức khỏe còn chưa khôi phục, ta còn chưa nổi giận bất bình, ngược lại muội lại đến chất vấn ta?”
“Dù cho ... là ta vu oan cho hắn, muội có chứng cứ gì không?”
Muội ấy trợn to mắt: “Ta biết ngay là ngươi! Ta biết ngay là ngươi!”
Giơ tay ra muốn tát ta, “Mùa đông năm đó ngươi nên chết ở trong hố băng đó!!”
Nghe đến đây, ta ngăn tay muội ấy lại, dường như dùng toàn bộ sức lực tàn nhẫn tát lại muội ấy, âm thanh giòn tan vô cùng vang dội, chỉ cảm thấy sảng khoái: “Nếu như không phải vì cứu muội, sao ta lại rơi vào bên trong hố băng đó?!”
Thật ra lúc còn rất nhỏ, ở trong Vân gia Vân Nhữ mới là Nhị tiểu thư không được xem trọng, muội ấy từ nhỏ vừa gầy vừa đen, tâm tư lại nhiều, im lặng không nói, đối diện với tỷ tỷ trông đoan trang như ta, mọi người luôn tỏ ra yêu thích hơn vài phần.
Lúc đó muội ấy vì để thu hút sự chú ý của mọi người chạy đến núi sâu chơi, đang trời rét đậm, lại bị sói tuyết dọa cho rơi vào sơn cốc, ta vì cứu cô ta mà hụt chân rơi vào hố băng, cuối cùng trong phủ phái người đến tìm, sau này mới được cứu.
Ta chỉ nhớ ánh mắt của muội ấy nhìn ta khi ta rơi vào trong hố băng.
Thờ ơ, lạnh nhạt, oán hận.
Nhưng ta vẫn luôn tự lừa dối mình, dẫn đến kiếp trước bản thân bị hủy hoại hoàn toàn.
Muội ấy không thể tin được mà nhìn ta: “Ngươi dám đánh ta?!”
“Con tiện nhân ngươi!”
Ta bóp chặt lấy cổ muội ấy, đẩy đến lảo đảo, cười lạnh: “Còn đánh trả không?”
“Muội đoán xem hoàng đế có hoài nghi tại sao ta với muội lại xảy ra tranh chấp không? Muội đoán xem người giết người thân đoạt đích có thể nhịn được ngươi vụng trộm với một nam nhân khác không!”
“Đến lúc đó, cái gọi là tình nghĩa giữa các người sẽ còn lại bao nhiêu?”
Cơ thể muội ấy cứng đờ, biểu cảm chớp mắt cứng lại, sau đó đẩy mạnh ta ra: “Vân Tịch, ngươi tốt nhất là cầu nguyện ngươi đừng rơi vào tay của ta!”
Ta vỗ vỗ tay, cong môi: “Đương nhiên, muội tốt nhất cũng cầu nguyện như vậy đi.”
Có lẽ thật có thể giảm bớt chút đau khổ cho muội sau này đấy.
08.
Văn Nghiêu ở trong ngục suốt ba tháng.
Văn gia trên dưới liên tục tỏ rõ bản thân không hề có lòng tạo phản, Văn thái phó cũng tháo mũ quan tỏ lòng trung thành.
Hoàng đế cũng không đến mức tin rằng Văn Nghiêu ngu đến mức hành thích trực tiếp, nhưng mà, có người đưa Văn Nghiêu đến trước mặt hắn để hắn trừng phạt, nhất định là đã đắc tội người nào đó bên ngoài rồi, hắn vốn không ưa bộ dạng hai mặt giả dối của Văn Nghiêu, thuận nước đẩy thuyền trừng phạt nhẹ, cũng thể hiện uy nghiêm của đế vương.
Vân Nhữ lâm bồn còn cách xa cả tháng.
Ta ôm lò sưởi tay ngồi tựa bên cửa sổ, nhìn ngắm cây mai được điểm tuyết vào ngày đông.
“Tiểu thư, Vinh quý phi nương nương đến rồi.”
Ta xoay đầu lại, nhìn Vinh Âm thướt tha đi về phía ta.
Nàng ta cười rồi nhìn ta: “Vân Tịch à, đề nghị ta nói trước đây, ngươi suy nghĩ thế nào rồi?”
Vinh Âm hận Vân Nhữ, hận tận xương cốt, vào lúc Vân Nhữ còn chưa trở thành hoàng hậu, con của Vinh Âm đã chết trong tay muội ấy, chết bởi xạ hương làm bạn hàng ngày trên chuỗi hạt.
Cho nên nàng ta bày mưu tính kế đều muốn giết chết con của Vân Nhữ.
Thời gian mang thai không thể để muội ấy sẩy thai, vậy thì con của muội ấy sinh ra trở thành một cái thai chết.
“Đề nghị này e rằng không ổn lắm.”
Sắc mặt của Vinh quý phi thoáng chốc trở nên khó coi, lời nói ra cũng trở nên lạnh lẽo: “Lẽ nào ngươi còn nhớ đến tình cảm tỷ muội giữa ngươi và nàng ta? Lẽ nào chưa từng nghe tin đồn ở trong cung? Xác chết nữ nổi trên giếng đó, tú nữ treo cổ chết ở cửa, nhiều sinh mạng vô tội chết thảm như vậy, tất cả mọi chuyện này đều là do chính tay nàng ta làm!”
Ta ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Quý phi nương nương đừng gấp, ý của ta là, ta có cách khác.”
Vinh Âm khựng lại, ánh mắt nhìn ta đột nhiên sáng lên.
09.
Trăng mùa đông.
Gió lạnh xào xạc.
Trong cung lại đặc biệt náo nhiệt.
Nghe nói Hoàng hậu nương nương sinh ra đích tử, hoàng đế vô cùng mừng rỡ, đặc xá ban thưởng rất nhiều người.
Văn Nghiêu cũng được thả ra từ trong ngục.
“Không hổ là con trai của trẫm, khóc cũng vang dội như vậy!”
Hoàng đế bế lấy đứa bé, rũ mắt, trong mắt đều là ý cười ôn hòa và hiền hậu.
Bà đỡ cười tiếp lời: “Nhưng mà đứa bé này dường như càng giống hoàng hậu hơn một chút.”
Vân Nhữ nằm trên giường liền nắm chặt ga giường, nở một nụ cười yếu ớt trốn tránh.
Ta đứng ở một bên, vui vẻ mà phụ họa: “Còn không phải sao, mặt mày của đứa trẻ này và muội muội đặc biệt giống nhau.”
Vân Nhữ nằm trên giường trừng mắt với ta.
Nếu như không phải bây giờ muội ấy yếu ớt, e là đã nhào qua đánh ta một trận rồi.
Cảnh tượng này lại thật tức cười.
Một người vốn nên tràn đầy tình mẹ chói chang vào lúc này, ánh mắt lại ác độc nhơ bẩn như cũ.
Hoàng đế nhìn đứa bé, lại nhìn sang Vân Nhữ, ý cười nơi khóe môi thu lại vài phần, tự nói với mình: “Vậy sao.”
“Đúng a, hoàng thượng, đứa bé càng giống ta hơn, đều nói con trai sẽ giống mẫu thân nhiều hơn.”
Ta nhìn muội ấy gật gật đầu: “Ừm, đợi đưa bé lớn hơn chút, trông sẽ càng giống hơn!”
Vân Nhữ suýt chút bị tức chết.
10.
Vân Nhữ sinh con xong, số lần hoàng đế đến tẩm cung giảm đi thấy rõ.
Đa số đều ở lại tẩm điện của Vinh Âm.
Nói đi nói lại, vẫn là niềm vui chốn khuê phòng đó, cơ thể vừa sinh con xong đã không thể thỏa mãn hoàng thượng cửu ngũ chí tôn.
“Vinh Âm con tiện nhân này!”
“Dù cho nàng ta có thể giữ được hoàng thượng thì đã sao? Ta là mẫu thân của thái tử! Sau này chính là hoàng thái hậu dưới một người mà trên vạn người!”
Muội ấy vô cùng bực bội, cùng Văn Nghiêu lại đã lâu không gặp, tất nhiên sẽ không nhịn được.
Ta chỉ bảo Vinh Âm ngày ngày bám lấy hoàng đế, luôn đi lại trong hoàng cung.
Bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau lưng.
Sẽ có một ngày chạm mặt.
11.
Lúc đó ta đã về phủ rồi.
Nhận được bức thư của Vinh quý phi gửi đến.
Trân Châu liền chạy đến bên cạnh ta, vô cùng lo lắng.
“Tiểu thư! Hoàng hậu nương nương bị người khác phát hiện tư thông với Văn thái y, đều bị bắt vào trong nhà lao rồi!”
Ta cười rồi đứng dậy, dặn dò Trân Châu: “Dọn dẹp đồ đạc, phải ở lại trong cung vài ngày rồi.”
Đi xem kịch.
12.
Văn Nghiêu và Vân Nhữ là hẹn hò ở gần bức tường trong cung.
Vinh quý phi lúc đó đang cùng hoàng đế mặc đồ của bình dân bách tính, hai người đang định xuất cung du ngoạn, cũng không thu hút sự chú ý của bọn họ.
Nghe nói lúc hoàng đế nhìn thấy hai người họ đang tay trong tay tình cảm thắm thiết mà tâm sự.
Lúc ta vào trong cung, bị Vinh quý phi gọi đến bên cạnh xem kịch.
Vân Nhữ và Văn Nghiêu quỳ dưới đất.
Trên mặt hai người đều hoang mang sợ hãi.
Đó là sự sợ hãi đối với cái chết.
Uy nghiêm của đế vương tuyệt đối không cho phép bị mạo phạm.
Hoàng thượng nghiêm mặt, nhìn hai người như là nhìn con kiến vậy.
Vân Nhữ ngẩng đầu, trong mắt chứa đầy nước mắt: “Hoàng thượng ... ta thật sự không có ... ta chỉ là trung hợp gặp được Văn thái y mà thôi! Ta... ta sức khỏe suy nhược, hắn chỉ là đến xem mạch cho ta mà thôi!”
Ta suyt chút không nhịn được mà cười ra tiếng.
Văn Nghiêu cũng quỳ dưới đất không ngừng dập đầu, trên trán bầm xanh tím, rướm máu: “Hoàng thượng minh giám! Thần chỉ là trung hợp gặp được Hoàng hậu nương nương, nghe nói người vừa sinh ra hoàng tử cơ thể chịu tổn hại, nên bắt mạch mà thôi!”
“Thần làm sao dám thèm muốn người của hoàng thượng!”
Ta cúi mắt nhìn vào ánh mắt của Văn Nghiêu, lần này, tình cảm trong mắt của hai người dường như đã biến mất toàn bộ, dồn hết sức lực cũng muốn phủi sạch mối quan hệ khỏi bản thân mình.
Kiếp trước ta bị Văn Nghiêu hành hạ, ta chỉ cho rằng hắn yêu Vân Nhữ yêu đến sâu đậm rồi phát điên.
Nhưng nghĩ kĩ lại, nếu thật sự sâu đậm, sao lại không công khai với mọi người, chấp nhận số phận, mà còn tìm một người vô tội làm bia đỡ tên?
Trong tình yêu của hai người này xen lẫn tính toán và những kích thích của sự cám dỗ, nói cho hay là tình yêu, thực chất người này bẩn thỉu hơn người kia, người kia ghê tởm hơn người này!
Văn Nghiêu quỳ dưới đất, dường như nghĩ đến gì đó, đột nhiên ngẩng đầu.
“Đúng! Người mà thần thích chính là Vân Tịch! Người thần thích là tỷ tỷ của Vân Nhữ!”
“Lần trước nữ nhân sau hoa viên chính là nàng ấy!”
“Nếu không tin hoàng thượng có thể hỏi Vân thượng thư xem! Ta dùng tín vật làm chứng, muốn cưới Vân Tịch làm thê!”
“Có đúng không? Vân Tịch?!”
Hắn lại nhìn sang ta, sự cấp thiết và khát vọng sống trong đôi mắt kịch liệt như vậy, dường như ta chính là người nắm giữ sinh mạng của hắn vậy.
Ta đột nhiên nhớ đến kiếp trước.
Ta thất khiếu chảy máu, dường như thói thóp, nhưng vẫn còn có khát vọng được sống, ta quỳ dưới đất không ngừng dập đầu: “Tướng công ... không ... Văn Nghiêu ... ta xin ngươi tha cho ta, xin ngươi, ta thật sự không làm gì sai cả, ta trước giờ chưa từng hại Vân Nhữ!”
Hắn lại siết chặt cổ áo ta đem thuốc đổ vào cổ họng ta.
“Nếu nói nhiều lời như vậy, vẫn là dùng độc câm đi sẽ tốt hơn.”
Rời khỏi suy nghĩ, ta cúi mắt nhàn nhạt nhìn hắn: “Văn thái y, ngươi đang nói gì thế, ta chưa từng nghe qua chuyện này.”
“Chẳng lẽ là hồ đồ rồi chứ.”
Chớp mắt hắn cứng đơ, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt méo mó đến đáng sợ, gào thét khản tiếng: “Tiện phụ nhà ngươi! Rõ ràng ngươi đã đồng ý với ta! Con tiện phụ ném đã xuống giếng nhà ngươi!”
Hoàng đế thần sắc thờ ơ, nhẹ giơ tay: “Chặn miệng hắn lại, lôi xuống dưới, chờ ngày chém đầu.”
Sắc mặt Văn Nghiêu thoáng chốc liền trắng bệch, cơ thể bị thị vệ khống chế chặt chẽ, không ngừng vùng vẫy.
Chất lỏng tí tách tí tách xuôi theo hai chân hắn chảy ra ngoài.
“...!!”
Vân Nhữ sợ đến mặt biến sắc, muội ấy liền bò đến bên chân hoàng đế, ngẩng đầu nhìn hắn, tròng mắt ngấn nước, hai tay nắm chặt ống quần của hoàng đế: “Hoàng thượng! Hoàng thượng! Ta nói! Ta đều nói!”
“Là Văn thái y, Văn thái y hắn vẫn luôn bám lấy thần thiếp! Là hắn đơn phương thần thiếp!”
Văn Nghiêu sững lại xoay đầu nhìn muội ấy, trong khoảnh khắc, hai mắt đều là hận ý hung tợn.
“Ta vốn không muốn gặp gỡ với hắn, nhưng hắn y thuật cao siêu, ta sợ hắn làm hại ta ... làm hại con của chúng ta! Hoàng thượng!”
“Hoàng thượng!”
“Thần thiếp biết sai rồi, con của chúng ta không thể không có mẫu thân! Hoàng thượng!”
Hoàng đế một chân đá Vân Nhữ văng ra, ta lại bắt được sự rung động trong mắt hắn.
Ta dúng mắt ra hiệu với Vinh Âm.
Trên mặt nàng ta liền nở một nụ cười rực rỡ: “Hoàng thượng, thứ này chỉ nói miệng không có bằng chứng, tất nhiên phải tìm ra những chứng cứ, chi bằng chúng ta tra xét trên người Hoàng hậu nương nương và Văn thái y, hoặc là trong tẩm điện có vật chứng gì không?”
“Nếu như có, vậy thì chết không uổng tiếc.”
Vân Nhữ đột nhiên ngẩng đầu, tóc muội ấy dính trên mặt vô cùng thê thảm, lúc này nở ra một nụ cười ngông cuồng hung tợn: “Tra! Đi tra!”
“Ta xem các người có thể tra ra cái gì?!”
Vân Nhữ có tự tin nói ra lời này, kiếp trước nếu không phải muội ấy đấu đá thất bại, e là đến khi chết muội aya cũng không bị hoàng đế phát hiện chuyện vụng trộm.
Nhưng có điều.
Vân Nhữ, muội ngày ngày tính kế người khác, sao lại không nghĩ đến có người tính kế với muội?
13.
Không qua bao lâu.
Mấy tên thị vệ vội vã xông vào.
“Hoàng thượng, chúng thần tìm thấy vật này trong tẩm cung của Hoàng hậu nương nương.”
“Là ... quần áo của trẻ con, bên trong còn có mảnh ngọc bội.”
“Bên trên khắc ... chữ ... Nghiêu.”
“Đứa bé này ... cũng ...”
Khắp phòng đều im lặng.
Tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ không dám nói chuyện.
Vân Nhữ trợn to hai mắt nhìn những thứ đồ đó, sau đó lại như tỉnh ngộ ra nhìn ta: “Là ngươi!!”
“Con tiện nhân ngươi! Tại sao ngươi lại muốn vu oan ta!!”
Hoàng thượng, đây không phải là đồ của ta! Là nàng ta đưa cho ta! Là nàng ta vu oan cho ta!”
Sự hiểu biết của ta đối với Vân Nhữ có lẽ còn nhiều hơn bản thân muội ấy, thứ đồ không cần đều sẽ giao cho hạ nhân xử lý, trước đây muội ấy ở trong phủ đệ, nha hoàn nịnh nọt, làm việc càng không có chừng mực.
Nhưng đến hoàng cung rồi thì khác, nha hoàn sẽ xử lý, nhưng sẽ không xử lý triệt để thứ đồ đó, mà chỉ để ở một góc trong tẩm điện hoặc trong thiên điện, đợi ngày nào đó chủ tử nổi hứng lên muốn lấy ra, cũng không đến mức lúc bị trút giận rồi rơi đầu.
Ta nhìn thẳng về phía muội ấy, giống trước đây muội ấy nhìn ta khi ta rơi vào hố băng vậy.
“Muội muội, chuyện đến nước này chi bằng hãy nhận sai sớm một chút, hoàng thượng còn có thể niệm tình trước đây, cho muôi chết một cách toàn thây.”
Thị vệ tiếp tục nói bên tai.
“Còn có ... còn có một người giấy bị đâm.”
“Bên trên còn viết ... Triệu Thừa Lễ.”
Triệu Thừa Lễ.
Là tên đứa con đã mất của Vinh quý phi.
Vân Nhữ co giật con ngươi, trên gương mặt trắng trẻo đó hiện lên dấu năm ngón tay sưng đỏ.
Hoàng đế nổi giận không nguôi: “Độc phụ! Chuyện đến nước này còn dám ngụy biện!”
“Lại dám đem thứ tạp chủng đó làm loạn huyết mạch hoàng gia của ta!”
“Người đâu! Đưa hai người này giam vào đại lao, đợi ngày xử trảm!”
14.
Đêm đó.
Ta nhét cho quan sai một ít bạc, vào được nhà lao.
Mùi vị mục nát dơ bẩn đó thoáng chốc đã chiếm đầy khoang mũi.
Thật sự khó ngửi.
Còn chưa đợi tiến vào, liền nghe thấy âm thánh chói tai của nắm đấm chạm vào da thịt.
Kèm theo tiếng nhục mạ của nam nhân: “Lại dám đẩy ta ra ngoài?!”
“Đã quên là ai đưa ngươi thượng vị? Là ai giúp ngươi độc chết nhiều người như vậy?! Con tiện nhân ngươi!!”
“Đêm nay ta sẽ đánh chết ngươi!!”
Kiếp trước đã nghe quá nhiều lần, ta quá quen thuộc rồi.
Vân Nhữ phát ra tiếng gào thét nức nở, hai tay nắm lấy song sắt: “Người đâu!! Cứu mạng!! Cứu mạng!”
Ta đội mũ, chậm rãi đi đến, nghe thấy tiếng của Vân Nhữ dường như khóc vì vui mừng, muội ấy vươn tay ra níu lấy góc váy ta.
“Cứu ta với! Cô nương! Ngươi cứu ta với! Ta là hoàng hậu!! Xin ngươi giúp ta chuyển vài câu với hoàng đế!”
Ta cúi mắt, tháo mũ có màn che xuống: “Muội muội, đừng nắm sai người.”
“Ta đến không phải là giúp muội đâu.”
Thần sắc trên mặt Vân Nhữ cứng đờ, thay vào đó là hận ý ngút trời.
Văn Nghiêu dừng lại động tác đánh người, hắn nhìn ta chằm chằm, giống như con chuột sắp chết trong cống rãnh, từng bước một đến gần ta, sắc mặt u ám: “Là ngươi, đan dược đó cũng là ngươi có đúng không?”
“Đợi ta ra ngoài, ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!”
“Haha... hahaha...”
Ta không nhịn được mà cười ra tiếng, cau mày lên, “Phụ thân ngươi đã tháo mũ quan, bây giờ ngươi cũng chỉ là một thái y, làm sao thoát ra nhà lao này khiến ta sống không bằng chết đây?”
“Có thời gian buông lời ác độc, chi bằng nghĩ xem ngày mai làm chết thoải mái một chút, không phải sao?”
Văn Nghiêu thở hổn hển, tức giận trừng ta, giống như hoàn toàn suy sụp, lúc từng bước tiến đến ta, xiềng xích trên cổ chân không ngừng vang lên: “Tiện nhân!! Tiện nhân!! Vân gia các người đều là tiện nhân!!”
Ta nhìn bộ dạng bọn họ nắm lấy song sắt như muốn kéo ta đến đánh đập một trận tàn nhẫn.
Nhàn nhạt mở lời, có chút giễu cợt: “Ta đã làm cái gì? Tất cả chẳng qua là giúp các người làm rõ những chuyện mà các người làm mà thôi.”
“Có thể dùng một đời của người khác làm bia đỡ đạn cho gian tình của các ngươi, lại không thể công khai với mọi người trải qua sống chết.”
“Đây chính là thứ mà các ngươi gọi là tình yêu sao?”
“Tất cả chuyện này đều là các người đáng phải chịu!”
Thật sự chịu không nổi mùi vị mục nát hôi tanh trong nhà lao.
Ta lùi lại một bước, từ từ xoay người, cong môi.
“Trên đường xuống suối vàng, làm bạn với nhau đi.”
Người như các ngươi, chết cũng nên ở bên cạnh nhau.
15.
Kết cục của Văn Nghiêu và Vân Nhữ rất thê thảm, bêu đầu thị chúng, đỉnh đầu bị treo trên cổng thành.
Nghe nói hôm đó vẫn còn chảy máu xuống, không ít cung nhân bị dọa đến ngất xỉu.
Lúc này Vinh Âm hẹn ta đi du thuyền.
Nàng ta chống cằm, nhàn nhã hiếm thấy: “Nhưng mà, vẫn là đạ ta ngươi, ta muốn diệt trừ nàng ta rất lâu rồi, từ trước đến giờ đều không có cách.”
Ta nhìn nàng ta một cái, lại xem phong cảnh trên hồ: “Không cần cảm ơn ta, sớm muộn cũng sẽ xảy ra mà thôi!”
Kiếp trước, Vân Nhữ cũng đấu rồi chết, chính là chết dưới tay Vinh Âm đã đủ lông đủ cánh, ta chẳng qua là sớm một bước dùng cách mà nàng ta từng dùng thôi.
Nếu thật sự nói ra, thực chất là nàng ta đã giúp ta.
Nàng ta kinh ngạc nhìn ta một cái.
“Thật ra ta không nghĩ đến ta sẽ giúp ngươi.”
“Ta cho rằng ngươi cũng sẽ giúp đỡ Vân Nhữ.”
Ta mím môi, uống một ngụm rượu nóng: “Vào năm tám tuổi ta rơi vào trong hố băng muội ấy thấy chết không cứu, vào năm mười tuổi thả rắn cắn ta, vào năm mười hai tuổi mượn cớ luyện tên bắn trúng bả vai ta, vào năm mười ba tuổi dùng giọng điệu đùa giỡn đẩy ta xuống từ trên xe ngựa, vào năm mười lăm tuổi nhờ ta vào cung biên đạo múa.”
“Cho đến khoảng thời gian trước, chuyện của muội ấy và Văn Nghiêu vu oán cho ta.”
Vinh Âm trợn mắt cứng họng: “... ngươi có thể nhịn đến bây giờ đúng thật là không dễ dàng chút nào.”
Nào phải là nhịn đến bây giờ, nhịn cả một đời.
Chủ đề này không nói nữa.
Nàng ta cười nhìn ta: “Sau này có dự định gì? Thành Tây có vài nhà không tệ, ta có thể giúp ngươi tìm kiếm.”
“Sẽ không để ngươi thiệt thòi đâu.”
Ta ôm lấy rượu nóng, cong môi: “Không tìm nhà chồng.”
“Đi Giang Nam.”
Lớn như vậy rồi cũng muốn xem xem phong cảnh.
Đi đến núi sông, đi xem khói lửa nhân gian.
Kiếp trước đã bị hủy hoại, kiếp này nền tìm lại chính bản thân rồi.
Mắt nàng ta sáng lên: “Nhớ gửi thư cho ta nhé.”
Thuyền dần cập bến.
Bình minh chiếu xuống ánh sáng đỏ dày đặc như cháy rực cả đám mây.
Ta cười rồi gật gật đầu, tháo ra vòng ngọc hoa mai trong tay đặt lên bàn: “Thứ được khóa bên trong là mai ở Hàn Sơn, tặng ngươi đấy.”
Chỉ nguyện.
Ta và nàng ta đều như hoa mai trong trời đông, rét buốt vẫn nở rộ.
-Hết-
Bình luận facebook