Tác giả: 白框凉太子
Người yêu tôi mắc phải chứng bệnh rối loạn hoang tưởng.
Anh ấy coi tôi là kẻ thù của anh ấy, kẻ thù không đội trời chung người mà anh ấy ghét nhất.
Tôi đã diễn với anh ấy ngày này qua ngày khác.
Cho đến một ngày, tôi diễn không nổi nữa rồi.
Tôi được chuẩn đoán mắc phải căn bệnh ung thư.
1.
Lúc tôi về đến nhà, trong nhà tối om.
Tôi đặt túi xách xuống, cởi giầy, đặt tay lên tường từ từ mò mẫn.
Khoảng khắc tôi chạm vào công tắc, trong nháy mắt có một cái đĩa bay về phía tôi.
Tôi nghiêng đầu né tránh.
Đèn bật sáng.
Người đàn ông đứng trên cầu thang vẻ mặt không cảm xúc nhìn tôi.
“ Em còn biết đường về.”
“ .....”
Tôi cười cười đi về phía anh ấy.
Tôi dang tay ra ôm lấy anh ấy.
“ Lâm Tự, anh có thể đừng giống như một nàng dâu nhỏ đáng thương nữa được không?”.
Trên người anh ấy có thoang thoảng mùi hương hoa mà tôi thích, giống như tôi có thể hóa giải được sự lạnh lùng tỏa ra từ người anh ấy.
Nhưng không, anh ấy vẫn nhìn tôi với ánh mắt chán ghét như cũ.
2.
Dưới ánh sáng mặt dây chuyền pha lê hình chiếc đèn lồng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Nhưng rõ ràng đèn phòng khách đã được bật mở nhưng lại lạnh lẽo khác thường, người đàn ông ngồi bên cạnh tôi lại chẳng có một chút ấm áp nào.
Tôi lấy iPad đặt lên đùi, mở ra từng trang một cho anh ấy xem.
“ Anh xem, hôn lễ của chúng ta em mặc bộ này được không?”
“ Thiết kế của váy này là theo phong cách nàng tiên cá.”
“ Rất đẹp, giống như có ánh sáng từ trên bề mặt lướt qua vậy.”
“ Em rất thích bộ váy này, khăn voan cô dâu được thiết kế với những ngôi sao, là cái trước đây anh đã từng đưa em đi xem.” ----------
Một giọng nói chế nhạo cắt ngang lời tôi.
Anh ấy ngước mắt lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào tôi.
“ Chúng ta cũng có “ trước đây” sao?”
Tôi rất muốn nói với người đàn ông trước mặt là có, giữa chúng tôi có rất nhiều rất nhiều những kỷ niệm đẹp đẽ.
Nhưng mà, người đàn ông trước mặt này lại coi tôi thành người xấu có tội ác tày trời.
Anh ấy bóp cằm tôi và hôn lên môi tôi.
Giọng nói lạnh lùng ẩn chứa một chút tùy ý tao nhã mà u ám.
“ Ngoan, đưa thuốc cho anh.”
3.
Sở dĩ Lâm Tự nghe lời tôi như vậy...
... Là bởi vì tôi có món đồ mà anh ấy khao khát.
Nếu anh ấy xem qua các báo cáo nội bộ của cục vài năm trước đây, sẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy tên của mình xuất hiện ở cột tuyên dương phòng chống ma túy và bị thương khi làm nhiệm vụ.
Lâm Tự trong thời gian hoạt động ngầm làm nội gián ( đặc vụ ngầm) đã nghiện ma túy.
Đồng thời sau khi kết thúc nhiệm vụ làm đặc vụ ngầm của mình, anh đã bị mắc chứng rối loạn tâm thần hoang tưởng.
Cũng chính là rối loạn hoang tưởng.
Anh ấy coi hầu hết mọi người xung quanh mình là kẻ thù, bao gồm cả tôi.
Gồm có người anh ấy từng nói thích nhất, muốn dùng cả tính mạng để bảo vệ tôi.
Từng là một người dịu dàng sớm đã không còn nữa rồi, anh ấy đã bị kéo vào địa ngục vô tận, ánh mắt anh ấy nhìn tôi giống như là hang động ngàn năm lạnh lẽo.
Ánh đèn phòng ngủ lờ mờ, tôi kéo cổ áo anh ấy, rõ ràng là anh ấy bị tôi đè dưới thân nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh.
Cho dù nghiện ma túy anh ấy vẫn thuần khiết giống như là một vị thần cao cao tại thượng.
Anh ấy nhếch khóe miệng sẽ giống như cảnh đẹp ý vui.
Tôi cúi người xuống muốn hôn anh ấy, nhưng lại bị anh ấy lật người lại đè dưới thân một cách dễ dàng.
Anh ấy lần mò trong túi áo ngực của tôi và tìm thấy ống kim tiêm.
Thuần thục dùng kim tiêm đâm vào cánh tay phải của mình.
............
Ống kim tiêm này đối với anh ấy mà nói chính là chất gây nghiện.
Thực chất không phải, đó là loại thuốc tâm thần có chứa thuốc an thần được đặc chế riêng cho anh ấy.
Quá trình cai nghiện không thể đạt được trong một sớm một chiều mà phải giảm liều lượng từ từ.
Tôi chợt nhận ra tại sao anh ấy lại hận tôi như vậy.
Bởi vì ở trong mắt anh ấy.
Tôi không phải người thân yêu anh ấy nhất của anh ấy.
Mà là người đã khiến anh ấy nghiện ngập.
Sau đó mỗi ngày đều lấy một ít thuốc phiện giả trêu anh ấy...
Và là một người xấu mà thôi...
4.
Tôi đã mơ một giấc mơ.
Mơ thấy mấy năm của trước đây, Lâm Tự vẫn còn làm đặc vụ ngầm.
Có một năm vào dịp giáng sinh tôi đi tìm anh ấy, chúng tôi xuyên qua đám đông nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy đối phương dưới tờ báo che phủ mặt.
Hai tay anh ấy đút trong túi quần, người giống như không xương tựa trên lan can.
Ngũ quan của Lâm Tự rất đẹp, khi nhếch môi nhìn vừa ngầu vừa hư, khiêu khích cô gái nhỏ bên cạnh không thể ngừng nhìn sang chỗ anh ấy.
Anh ấy ở trước mặt tôi, hướng về phía hai cô gái nhỏ đó huýt sáo.
Tôi đã đá vào chân của anh ấy.
Anh ấy rên rỉ và thấp giọng gọi tôi.
“ Vợ à ~, anh phải diễn tròn vai diễn của mình chứ.”
Trên người anh ấy dần dần đã nhiễm đủ loại mùi nhưng ánh mắt vẫn trong veo.
Tiếng chuông leng keng của bài hát mừng Giáng sinh vang lên, anh ấy ngẩng đầu lên với lời nói trêu đùa.
“ Sau 3 năm lại 3 năm, 3 năm sau lại 3 năm.”
Đó là lời thoại trong bộ phim “ Vô gian đạo” cũng là bộ phim thể loại cảnh sát chúng tôi ưa thích nhất.
Anh ấy ngoảnh mặt sang thông qua bóng phản chiếu trên tấm kính anh ấy hỏi tôi.
“ Đến khi nào anh mới có thể lấy em?”
............
Tôi buông tờ báo xuống, đi lướt qua anh ấy.
“ Làm xong nhiệm vụ lần này, em đợi anh lấy em.”
.............
Nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng tôi không đợi được anh ấy lấy tôi.
Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, vị trí bên cạnh trống không, không thấy bóng dáng anh ấy đâu cả.
Tôi dĩ nhiên biết anh ấy ghét tôi, không đồng ý ngủ chung giường với tôi.
Chỉ có điều sau khi xuống lầu, tìm khắp mọi nơi trong nhà không thấy bóng dáng anh ấy đâu tôi bị hoảng luôn rồi!!!
Mỗi một vị trí trong nhà tôi đều tìm hết rồi nhưng không thấy anh ấy đâu cả.
Tôi gọi điện thoại cho bạn, tay cầm điện thoại cũng run run rồi.
Ở chỗ bạn bè cũng không tìm được anh ấy, anh ấy không ở chỗ bọn họ.
Tôi ôm đầu ngồi xổm xuống.
Gần đây tôi thường bị như vậy, cứ hễ nghiêm túc nghĩ về việc gì đó trong đầu liền sẽ bị đau đầu.
Đầu càng ngày càng nhức khiến cho thị giác giác bị nhòe đi, nhưng không tìm được anh ấy nóng ruột nóng gan mới là sự dày vò tôi lúc này.
Tôi hoảng loạn chỉnh sửa tin nhắn, thậm chí còn muốn nhờ đồng nghiệp cũ trong cục giúp tôi tìm kiếm anh ấy.
Trái tim ngày càng đập nhanh hơn, cho đến khi một đôi giày màu trắng xuất hiện ở trước mắt tôi.
“ Em đang làm gì thế?”
Âm sắc bình ổn như cũ lành lạnh và vô vị.
Lâm Tự không phải là Lâm Tự nữa rồi, Lâm Tự vẫn là Lâm Tự.
Chỉ là người đàn ông vẻ mặt hờ hững trước mặt, cũng không có cách nào có thể liên tưởng đến người đàn ông của trước đây.
Tôi đứng dậy sau đó ôm lấy anh ấy.
Không biết vì sao, tôi cực kì thích ôm anh ấy.
Giống như tôi có thể lưu giữ hơi ấm của mình trên người anh ấy mặc dù anh ấy chưa bao giờ ôm lại tôi.
“ Lâm Tự, em nghĩ anh bỏ đi rồi.”
Anh ấy lùi lại một bước, đẩy tôi khỏi người anh ấy.
“ Anh chỉ đi tưới cây mà thôi!”
“..........”
Tôi cười cười, vén tóc của mình ra sau mang tai.
“ Buổi tối anh muốn ăn món gì? Em nấu cho anh......”
“ Đừng giả vờ nữa, ngay cả cửa em cũng không để anh ra.”
Anh ấy cắt ngang lời tôi, cầm một quyển sách trên bàn ăn rồi đi lên lầu.
Tôi không cho Lâm Tự ra ngoài là bởi vì sợ anh ấy bị những người còn sót lại của băng đảng buôn bán ma túy trả thù.
Nhưng hơn thế nữa,
Anh ấy giống như một con chim bồ câu bị vay hãm trong lồng giam.
Càng hận tôi hơn.
5.
Tôi đã đi đến bệnh viện khám sức khỏe tổng quát.
Mấy ngày gần đây triệu chứng đau đầu ngày càng nghiêm trọng, trước đây tôi không phải người thích đến bệnh viện cho lắm nhưng sau khi Lâm Tự xảy ra chuyện tôi càng luyến tiếc sinh mệnh.( Sợ chết)
Tôi sợ tôi “ đi” rồi, không có ai chăm sóc anh ấy nữa.
Anh ấy phải chịu đựng giày vò của địa ngục vô tận một mình, ít nhất tôi vẫn còn ở đây tôi có thể ở trong ngục tù cùng anh ấy.
Lâm Tự anh ấy đang sống bên trong địa ngục.
Thời điểm Lâm Tự làm chuẩn đoán bệnh rối loạn hoang tưởng của mình bác sĩ tâm lí đã từng nói với tôi.
Sở dĩ anh ấy luôn đẩy tôi ra xa là bởi vì trong tiềm thức của anh ấy cảm thấy bản thân nghiện ma túy không xứng với tôi.
Ông trùm ma túy bảo anh ấy kiểm tra hàng hóa, bảo anh ấy hút anh ấy không thể không hút “ nó”.
Đường đường là một vị cảnh sát nhưng lại bị nghiện ma túy.
Đây chính là địa ngục của Lâm Tự.
Tôi không có cách nào có thể kéo anh ra nhưng tôi có thể ở bên anh ấy.
Báo cáo kiểm tra phải mất một thời gian nữa mới lấy được, trên đường về nhà tôi đã ghé mua thức ăn ngoài ra còn mua một ít hoa baby.
Trong thời gian làm đặc vụ Lâm Tự thường xuyên gửi hoa cho tôi.
Không thể gửi đến địa chỉ nhà của tôi thì anh ấy sẽ gửi đến căn cứ bí mật của chúng tôi.
Chữ của Lâm Tự không hề đẹp nhưng anh ấy vẫn kiên trì như cũ không từ bỏ viết một tấm thiệp nhỏ để trên bó hoa.
Trên đó là lời tâm tình ngắn gọn.
“ Tiếc là hành văn của anh không tốt, nếu không anh cũng đã viết về ánh trăng cho em.”
“ Hôm nay anh đã đi ngắm hoàng hôn, đẹp không bằng một phần vạn so với lúc có em ở đây.”
“ Gió bên bờ hồ thổi qua, gió nói cho anh biết anh đang rất nhớ em.”
“ Trương Tịnh Niên thật lòng mà nói anh đang rất nhớ em.....”
“...........”
Tôi có thể tưởng tượng ra khung cảnh đó, anh ấy ở nơi ẩm ướt dưới băng đảng ma túy.
Ngả đầu dựa bệ cửa sổ viết xuống những dòng chữ nghệch ngoặc sến súa này.
Tôi đã cười sau khi đọc xong nó sau đó thành thục cắm hoa vào trong lọ.
6.
Mấy ngày gần đây không biết tại sao, ngay cả ở trong nhà mà cũng trở lên bất an.
Dưới lầu trước cửa nhà đậu vài chiếc ô tô sang trọng.
Tôi ôm bó hoa baby lúc nhìn thấy cửa ở trong nhà được mở ra, tâm trạng giống như rơi xuống hầm băng.
Tôi không ngừng nhắc nhở bản thân phải hít thật sâu nhưng đại não giống như là đột ngột có dùi cui chậm chạp đánh vào, làm tôi phải bám chặt lấy khung cửa.
2-3 người đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm đứng ở cửa.
Có một người phụ nữ ngồi trên ghế sofa trong nhà tôi.
“ Giang Đình, cho dù nhà cô có tiền có quyền có thế nhưng đột nhập vào nhà riêng là phạm pháp.”
Tôi từ từ đặt hoa baby ở bên cạnh lối vào và nói với người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa.
Cô ấy ngả đầu về phía sau thong thả ung dung mỉn cười.
“.........”
Tôi đề cập đến vấn đề cô ấy đột nhập vào nhà tôi, còn cô ấy đề cập tới việc tôi quản thúc Lâm Tự nhốt anh ấy ở trong nhà, hạn chế tự do của anh ấy.
Giang Đình hiện là con gái của thương gia lớn nhất thành phố Hoài Dương, bạn thời thơ ấu của Lâm Tự cũng là .........tình địch của tôi.
Cô ấy cũng thích Lâm Tự.
“ Tôi muốn đưa Lâm Tự đi.”
Cô ấy hất cằm, rũ mắt xuống thổi thổi vào bộ móng tay được chăm sóc gần như là hoàn mĩ của mình.
“ Không được!!!”
Tôi dựa vào bàn trà và nhìn chằm chằm vào người cô ấy.
“ Có gì là không thể nhỉ? Cô không có khả năng chữa trị cho Lâm Tự, khoảng thời gian này anh ấy ở bên cạnh cô tình hình của anh ấy cũng không có chuyển hướng tốt.”
“ Hơn nữa tôi có nguồn lực y tế tốt nhất, chuyên gia tâm lí giỏi nhất, anh ấy ở bên cạnh tôi mới có thể nhận được những gì tốt đẹp nhất......”
“ Tôi là người yêu của anh ấy.”
Tôi ngắt lời của cô ấy.
Người phụ nữa đó cuối cùng cũng ngước lên nhìn tôi, đầy vẻ khinh bỉ thể hiện dưới lớp trang điểm tinh xảo.
“ Ai biết điều đó chứ? Nhưng anh ấy không lấy cô, Lâm Tự anh ấy không lấy cô!!!”
“ Anh ấy từng nói sẽ lấy tôi.”
“ Nhưng hiện tại anh ấy chán ghét cô, cô xem --------”
Cô ta từ trong túi quần lấy ra một con dao nhỏ kề dao vào cổ tôi.
Đẩy tôi về phía chân cầu thang, ở chỗ đó Lâm Tự đang chầm chậm từ trên lầu đi xuống.
Anh ấy mặt không cảm xúc nhìn Giang Đình kề dao lên cổ tôi.
“ Cô xem, cho dù tôi có giết cô ở chỗ này anh ấy cũng sẽ không có bất kì phản ứng gì.”
Cũng giống như đang bóp cổ tôi và nói cô xem lương tâm của cô đang bị cho chó ăn.
Tôi đối với Lâm Tự tốt như thế nào? Tốt đến mức xém tý nữa là móc cả trái tim trao cho anh ấy.
Nhưng khi mạng sống của tôi bị đe dọa, anh ấy vẫn như cũ nhìn cũng không buồn nhìn tôi lấy 1 cái.
Giống như là tất cả nỗ lực của tôi đã từng làm đều trở lên vô ích.
Vậy thì...... lại tiếp tục nỗ lực nhiều hơn thì tốt rồi.
Đây là thỏa thuận giữa tôi và Lâm Tự chúng tôi đã đồng ý không từ bỏ nhau.
Bất cứ khi nào.
Tay của tôi từ từ nắm lấy lưỡi dao.
Đương nhiên là Giang Đình không phải thật sự muốn làm tổn thương tôi, động tác của cô ấy rõ ràng là đã dừng lại.
“ Tôi sẽ không để cô mang Lâm Tự đi.”
Trong sự im lặng bế tắc, cô ấy đột nhiên mỉn cười.
“ Vậy hai chúng ta cạnh tranh công bằng nhé.”
“ Để Lâm Tự đưa ra lựa chọn, ai thắng Lâm Tự sẽ đi theo người đó.”
“ Cô thấy thế nào?”
...................
Lâm Tự không phải là một món hàng, Lâm Tự không là thứ để tranh giành.
Sau khi bọn họ rời đi, tôi một mình ngồi trên ghế sofa.
Đèn trong phòng khách không quá sáng, hôm khác nên thay một cái mới rồi.
Tôi cúi thấp đầu cho đến khi có một bóng đen bao trùm lấy tôi, anh ấy đứng trước mặt tôi giọng nói đều đều không một chút dao động.
“ Bọn họ không phải làm đột nhập bất hợp pháp, là anh mở cửa cho bọn họ đi vào.”
“ Lúc người phụ nữ đó kề dao lên cổ em, anh thực sự không có cách nào khác.”
“........”
Lâm Tự anh ấy dường như rất biết cách làm sao có thể dùng dao mà đâm vào trái tim tôi vậy.
Tôi gật đầu sau đó nhìn anh ấy từ trong đôi mắt đen láy của anh ấy có thể nhìn ra bóng phản chiếu của mình, tôi nhìn thấy bóng dáng của mình đang rất hoảng loạn.
Tôi dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi anh ấy.
“ Cho nên anh muốn đi cùng cô ấy phải không?”
“......”
Anh ấy không trả lời câu hỏi của tôi.
....... cũng đúng, đối với Lâm Tự mà nói để Giang Đình đưa đi chẳng khác gì nhảy từ trong lồng giam này sang một cái lồng giam khác.
Nhưng anh ấy không biết, thực ra bản thân anh ấy chính là một cái lồng giam.
Tối tăm ngột ngạt chỉ có giày vò.
7.
Tôi chỉ muốn làm Lâm Tự vui vẻ một chút.
Bất kể như thế nào, tôi rất ít khi nhìn thấy anh ấy cười.
Tôi đội chiếc mũ trùm đầu hình con gấu mua rất lâu trước đây cho anh ấy xem, anh ấy cau mày hỏi tôi đây là cái gì.
Đây là rất lâu rất lâu của trước đây tôi cùng với anh ấy cùng nhau mua.
Nhưng Lâm Tự anh ấy quên mất rồi.
Ánh sáng và bóng tối đang dần thay đổi, qua làn sương mù phảng phất đang bốc lên tôi giống như là có thể quay trở lại 7 năm trước đây.
Lúc đó anh ấy không phải đặc vụ ngầm, chúng tôi cùng nhau đi dạo phố buổi tối rồi mua cái mũ trùm đầu này.
Anh ấy cười bảo tôi đội lên trông rất giống đồ ngốc, sau đó tôi đã đá vào chân anh ấy.
Anh ấy bỗng bật cười rồi cúi người xuống hôn tôi.
..............
Có rất nhiều rất nhiều chuyện của trước đây Lâm Tự anh ấy đều đã quên.
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, đậu phụ ở trong nồi còn đang sôi sùng sục tôi mở miệng nói với anh ấy.
“ Lâm Tự, anh cười một cái đi.”
Ánh mắt bình tĩnh của anh ấy rơi trên mặt tôi, nhưng lời anh ấy nói ra thật lạnh lùng.
“ Nếu em chết ở trước mặt anh, anh liền cười cho em xem.”
“............”
Lại trở thành như vậy.
Lâm Tự chán ghét tôi, sự chán ghét của anh ấy vẫn luôn biến đổi thất thường.
Ví dụ như một ngày trước anh ấy có thể đối với tôi mặt không cảm xúc, một ngày sau thì hận không thể bóp chết tôi.
Giống như hiện tại, anh ấy lại bắt đầu vô duyên vô cớ hận tôi nữa rồi.
Bình thường Lâm Tự ngủ rất sớm.
Tôi viết xong hồ sơ bệnh án hàng ngày của anh ấy lúc chuẩn bị đi ngủ đã là hơn 12 giờ đêm.
Lúc Lâm Tự ngủ anh ấy rất nhạy cảm với ánh sáng, để không đánh thức anh ấy bình thường tôi sẽ không mở đèn.
Tôi vừa vịn vào tường vừa nghĩ đến chuyện liên quan đến anh ấy.
Tâm trạng không ổn định của anh ấy lại bắt đầu trở lên lớn hơn, đây là dấu hiệu cho thấy tình trạng bệnh của anh ấy đang chuyển biến xấu đi.
Bình thường những lúc như vậy, anh ấy sẽ tưởng tượng ra rất nhiều thứ không hề tồn tại lại làm bản thân anh ấy phát điên lên.
Thuốc không thể tiếp tục cho anh ấy uống nữa, nếu không cơn nghiện mà anh ấy đã cố gắng kìn nén sẽ lại bùng phát trở lại, nhưng bác sĩ tâm lí đã hẹn trước sẽ đến đây vào ngày mai....
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ xong thì đột nhiên bị một lực kéo mạnh vào trong lòng.
Dù sao thì mắt tôi cũng đã quen với ánh sáng lờ mờ, cho nên qua ánh trăng yếu ớt tôi cũng có thể phân biệt được là trong nhà không phải có trộm đột nhập.
Là Lâm Tự.
Hơi thở nặng nề của đàn ông phả vào bên tai tôi.
“ Sao vẫn còn chưa ngủ?”
Tôi cố gắng hết mức để giọng nói của mình mang theo chút trấn an, tôi chạm vào tay anh ấy nhưng bị anh hất ra.
Lúc anh ấy cầm cổ tay tôi dùng rất nhiều lực và giữ chặt lấy nó.
Những ngón tay thô ráp cọ vào gáy tôi.
“ Tại sao cô cho tôi tiêm ma túy?”
Anh ấy vừa cầm chặt tay tôi vừa hỏi tôi câu hỏi này.
Tại sao cô cho tôi tiêm ma túy?
Không biết có phải anh ấy muốn làm giọng điệu chất vấn của bản thân trở lên hung ác tàn nhẫn hơn không, nhưng Lâm Tự không biết là.
Lúc anh ấy nói ra câu hỏi này có bao nhiêu bất lực.
Để xâm nhập vào nội bộ tổ chức buôn bán ma túy và lấy được lòng tin của những con ác quỷ đột lốt người đó, Lâm Tự đã đứng trong dưới tầm hầm ẩm thấp và tối tăm, ngày này qua ngày khác ngắm kim tiêm vào cánh tay của mình tiêm và nôn mửa.
Cho đến khi trở thành một con nghiệm ma túy thực thụ đủ để bọn buôn bán ma túy tin tưởng.
Mặc dù bây giờ anh ấy đã thoát khỏi địa ngục đó, nhưng dường như anh ấy đã bị bỏ lại ở đấy mãi mãi.
Lòng bàn tay anh ấy khép lại khiến tôi hít thở khó khăn, anh ấy hỏi tôi với đôi mắt đỏ ngầu.
“ Tại sao cô lại cho tôi tiêm ma túy? Vì muốn giữ tôi lại ở bên cạnh cô?”
“ Cô thật ích kỉ, cô làm tôi cảm thấy buồn nôn.”
Bạn thấy đấy, anh ấy lại bắt đầu biến tôi thành người đã cho anh ấy tiêm ma túy.
Tôi dần dần cảm thấy sinh mệnh của mình thật sự sắp tan biến dưới lòng bàn tay đang dần khép lại của anh ấy, tôi cảm thấy khó thở vừa ho vừa cạy mở bàn tay của anh ấy ra.( chắc là đang bóp cổ á mn, vì là truyện ngắn nên nhiều chi tiết không được miêu tả rõ nên mn vừa đọc vừa tưởng tượng là nhân vật đang bị làm sao nha!)
“ Khụ khụ khụ em không phải em không phải......”
Tôi rất muốn nói với anh ấy không phải tôi tiêm ma túy cho anh ấy Lâm Tự......
Tôi rất muốn nói với anh ấy, Lâm Tự mọi chuyện đều đã kết thúc rồi.
Nhưng anh ấy luôn không nghe tôi nói.
Thậm chí ngay cả khi giải thích chân tướng anh ấy vẫn mất kiểm soát.
Bác sĩ tâm lí nói tôi không thể kích động anh ấy.
Phải dựa vào bản thân anh ấy, hồi phục từng chút từng chút một.
“ Lâm Tự. Lâm.......”
Tôi đột nhiên bị anh ấy hất văng ra.
Đại não truyền đến 1 trận đau âm ỉ, khung cảnh mơ hồ tôi đoán bản thân đã va phải một góc tủ nhưng cơn đau từ đại não lan ra khắp người khiến cơ thể tôi trong giây lát suýt chút nữa không thể trụ nổi.
Tôi đưa tay lên sờ phía sau đầu của mình, cảm giác ấm áp nhớp nháp lẽ ra không nên thuộc về cơ thể mình.
Tôi gắng gượng chống đỡ cơ thể, vươn tay đến chỗ tủ đầu giường mở đèn lên.
Máu đỏ chói chảy dọc theo lòng bàn tay, tôi dùng tay bịt vết thương lại cố gắng cầm máu.
Mà người vừa đẩy tôi lúc nãy, đứng trước mặt tôi rũ mắt xuống.
Tôi nhìn anh ấy cười khổ sở.
“ Em cũng bị thương rồi, Lâm Tự anh cảm thấy tốt hơn chưa?”
“........”
Nếu như anh đứng trong địa ngục, vậy thì em sẽ ở trong đó cùng anh.
Sẽ khiến anh vui vẻ hơn một chút đúng không? Lâm Tự?
8.
Tôi đi đến bệnh viện để băng bó phần đầu bị thương.
Nhân tiện chuẩn bị đi lấy giấy xét nghiệm kiểm tra tổng quát trước đó.
Lấy xong giấy xét nghiệm bác sĩ giải thích cho tôi nội dung trên báo cáo đó có nghĩa là gì.
Tôi đứng trong hành lang của sảnh bệnh viện nhìn dòng người nhộn nhịp đi lại.
Đầu óc trống rỗng.
Lúc bình tĩnh trở lại, tôi chỉ biết nắm thật chặt tờ xét nghiệm đó, nắm chặt đến nỗi mồ hôi tay ướt đẫm trên đó.
Trước đây, tôi cảm thấy nghề nghiệp của tôi có thể khiến tôi hiểu rõ về ý nghĩa của cái chết hơn so với người bình thường.
Sau này, quan niệm về cái chết của tôi đổi thành sợ Lâm Tự chết đi.
Sợ anh ấy sẽ bị phát hiện ra thân phận đặc vụ ngầm của mình.
Sợ anh ấy sẽ không thể quay về cục nữa.
Sợ những kẻ buôn bán ma túy điên cuồng mất trí đó điều tra ra anh ấy khiến anh ấy phải tự tử.
Cái chết đối với tôi mà nói, chính là không để Lâm Tự rời khỏi thế giới của tôi.
Nhưng mà, tôi sắp phải rời khỏi thế giới của Lâm Tự rồi.
Sinh mạng của tôi giống như là đột nhiên đếm ngược, tôi bình tĩnh lái xe, bình tĩnh về đến cửa nhà, bình tĩnh mở cửa nhà.
........ tôi nhìn thấy Giang Đình khoác vai anh ấy, nhưng anh ấy không hề né tránh.
“ Giang Đình, cô muốn biến nhà của tôi thành nhà của của cô phải không?”
Tôi lao về phía đó tách 2 người bọn họ ra.
Sợ dây bị kéo căng sẽ có ngày bị đứt vào một ngày nào đó.
Tôi vẫn luôn cảm thấy bản thân rất bình tĩnh, nhưng tôi không thể phớt lờ trước tình huống cực kì tức giận này.
Hơn nữa Giang Đình cô ta còn đưa tay vuốt thẳng mái tóc xoăn của mình.
“ Xin lỗi nhé, giống với lần trước là do Lâm Tự tự mình mở cửa cho tôi vào.”
Người phụ nữa đó đi đến trước mặt tôi, khom người nói ở bên tai tôi.
“ Trương Trịnh Niên, cô quên rồi sao? Lâm Tự đã không phải Lâm Tự của trước kia nói cái gì cũng sẽ đều ở trước mặt cô bảo vệ cô nữa rồi.”
“ Muốn trách thì trách cô xui xẻo, bây giờ 2 chúng ta lại trở về cùng một vạch xuất phát rồi.’
“ Lần này, cơ hội giành chiến thắng của tôi rất lớn.”
....... chuyện này khiến tôi nhớ đến rất lâu của trước đây.
Giang Đình là hoa khôi, cô ta phô trương rầm rộ theo đổi Lâm Tự.
Nhưng Lâm Tự lần nào cũng bảo vệ tôi phía sau lưng anh ấy.
“ Giang Đình tớ nói cho cậu biết, cậu đừng ở trước mặt vợ tớ nói ra những lời gây hiểu nhầm.”
“ Người tớ thích chính là Trương Tịnh Niên, mạng sống của tớ, trái tim của tớ và cả thận của tớ tất cả đều cho cô ấy hết rồi.......”
..........
Ánh mắt tôi khẽ động di chuyển đến người đang đứng bên cạnh tôi, Lâm Tự.
Giang Đình nói, là anh ấy mở cửa cho cô ta.
Hóa ra anh ấy của hiện tại sẽ không từ chối Giang Đình nữa.
Tôi chợt cảm thấy cơn giận vô cớ cuộn lên trong lòng, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái?
Người vẫn luôn chăm sóc anh ấy là tôi, dựa vào cái gì muốn tôi làm người xấu, dựa vào cái gì đẩy tôi ra, dựa vào cái gì nhìn tôi với ánh mắt điềm nhiên như không đó.
Em sắp chết rồi, Lâm Tự anh có biết điều đó không?
Lâm Tự em cũng biết buồn mà.
Không phải anh nói thích em nhất sao? Vậy tại sao anh lại nhìn em với ánh mắt hờ hững như vậy?
Tại sao người bị đẩy ra lại là em? Anh hận em như vậy phải không? Nóng lòng muốn thoát khỏi tôi như vậy phải không?
Tôi túm lấy cổ áo Lâm Tự và đẩy anh ấy ra ngoài cửa.
“ Anh đi đi, anh cùng Giang Đình đi đi!!!”
“ Chúng ta đời này không cần gặp mặt nhau nữa, em không quản anh nữa!”
“ Em sẽ không quản anh nữa!!!”
Đây là lần đầu tiên tôi tức giận với anh ấy kể từ sau khi anh ấy được đưa ra khỏi hiện trường vụ án.
Trải qua nhiều năm như vậy, bất luận anh ấy đối với tôi làm cái gì, anh ấy coi tôi thành cái gì, tôi cũng chưa từng tức giận với anh ấy.
Thế nên, tôi dường như thấy anh ấy lúng túng trong giây lát.
Hai người bọn họ bị tôi đuổi ra bên ngoài, tôi dựa lên cửa cảm nhận được nhịp tim đang đập thình thịch của mình.
Trong túi quần, tờ xét nghiệm được tôi gấp thành 4 đó đã bị tôi xé vụn.
Tôi cấu vào trong lòng bàn tay, che đi cơn đau đầu hỗn loạn của mình.
Lâm Tự, em sẽ không quản anh nữa.
Anh muốn em quản anh, em cũng không quản.
9.
Trong cửa hàng loa đài, các bài hát từ những năm 70 và 80 vẫn đang được phát.
Ngoài cửa sổ trời đang mưa rả rích, những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống rửa sạch tấm kính.
“ Giọng nữ cao thì ngọt, alto chuẩn, âm trầm sâu.”
Người ngồi bên cạnh tôi, mắt nhắm nghiền cơ thể đung đưa theo giai điệu lên xuống.
“ Tóm lại chính là câu này, trong trẻo!”
Tôi thở dài vì tiếng hát cao vút được phát từ dàn loa và nói với cậu ta:
“ A Chu, tôi sắp chết rồi!”
Cửa hàng loa đài đột ngột rơi vào yên tĩnh, cậu ta đứng bật người dậy nhìn tôi sau đó lại rũ mắt xuống nhìn tờ giấy tôi đẩy qua.
Một lúc lâu sau thì tôi nghe thấy cậu ta hít một hơi sâu.
“ Không chữa được nữa sao?”
“ Tôi sẽ phối hợp điều trị, nhưng xác suất chữa khỏi rất thấp.”
“ Lâm Tự thì sao? Anh ấy phải làm thế nào?”
“...........”
Người bên cạnh cau mày nhăn trán hỏi tôi, tôi chìm vào trầm mặc hồi lâu rồi mới trả lời câu hỏi của cậu ta.
“ Anh ấy...... rất tốt.”
“ Tôi đã giao anh ấy cho một người có thể chăm sóc anh ấy tốt hơn.”
Những năm qua, tôi và Cục chưa bao giờ ngừng điều trị cho Lâm Tự, nhưng có một điều không thể không thừa nhận.
Bác sĩ tâm lí lần này Giang Đình mời đến so với tôi tốt hơn, là chuyên gia y tế đạt top 1.
Ừm, dựa theo cách nói của bác sĩ hiện tại đang điều trị cho Lâm Tự, nếu như tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh ấy, cuối cùng cũng có một ngày có thể đợi được anh ấy bình phục, đây chỉ là vấn đề của thời gian thôi.
Nhưng .......tôi không còn thời gian nữa rồi.
Nó giống như vận mệnh đã chơi một trò đùa lớn với tôi vậy.
“ Sự ủy khuất viết hết lên mặt chị rồi kìa, chị Niên.”
Người trước mặt không nhịn được đã vạch trần lời nói dối của tôi, sự bình tĩnh của tôi.
Lý Chu, cũng là đặc vụ ngầm cùng thời gian với Lâm Tự.
Cậu ta không ẩn nấp sâu trong tổ chức buôn bán ma túy, cho nên cũng không giống với Lâm Tự khó có thể thoát ra khỏi đó, sau khi kết thúc nhiệm vụ vài năm thì giải ngũ và mở một cửa hàng loa đài này.
Tôi khịt mũi sau đó nhìn vào mắt cậu ta và nói:
“ Sau khi tôi chết, cậu hãy chôn đồ đạc của tôi dưới chân núi Thanh Thành, chôn cùng với bọn họ. Hỏa táng tôi sau đó lấy tro cốt của tôi làm thành pháo hoa bắn lên trời cao.”
“.........”
Có lẽ bởi vì tôi quá nghiêm túc trong việc sắp xếp tang lễ của bản thân, sắc mặt của Lý Chu mới dần trở nên nghiêm túc.
“ Đừng như vậy, chị Niên.”
“ Nếu chị thật sự chết, chị chết rồi, chị bảo tôi phải làm sao ăn nói với Lâm Tự.”
“ Nếu anh ấy khôi phục trí nhớ không phải sẽ đau lòng chết mất sao?”
“ Chị Niên, chị phải cố gắng gắng gượng đến lúc Lâm Tự thằng tiểu tử đó có thể nhớ ra chị.”
“ Sau đó đánh cho anh ấy một trận, xuống tay phải thật nhẫn tâmm.........”
Một tia sấm xẹt xuống đùng đoàng cách đó không xa.
Tôi giật giật khóe miệng, không biết nên khóc hay nên cười.
Tối hôm qua lúc về đến nhà tôi đột nhiên ngã khuỵu xuống lối vào trước cửa, đầu đau dữ dội, sau đó nằm ở trên sàn nhà suốt 3 tiếng đồng hồ.
Tỉnh lại sau cơn lạnh, tôi phát hiện ngay cả trong giấc mơ tôi đều gọi tên của Lâm Tự cổ họng cũng bị đau giọng nói cũng bị khàn đi rồi.
Nhưng Lâm Tự không có ở đây.
Trận mưa như trút xuống xối xả đã xóa nhòa khoảng cách giữa chúng tôi, cho đến lúc điện thoại của tôi đổ chuông.
Là Giang Đình gọi đến, tôi bấm nhận máy.
Giọng nói ở đầu dây bên kia rất gấp gáp, tôi đột ngột bật dậy và đi tìm ô.
Lý Chu hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
Tôi tắt máy ngơ ngác nhìn cậu ta.
“ Lâm Tự mất tích rồi.”
“ Cậu nói xem tại sao tôi vẫn cứ muốn dốc toàn lực đi tìm anh ấy?”
10.
Lâm Tự mắc chứng bệnh tâm lý rối loạn tâm thần hoang tưởng rất nghiêm trọng.
Tôi sợ chiếc xe tải đang phóng như bay về phía anh ấy nhưng anh ấy lại nhìn nó thành đám mây trôi, tôi sợ nòng súng chĩa về phía anh ấy lại nhìn thành cây kem ốc quế ngon miệng.
Đối với thế giới của người bình thường mà nói, nhưng đối với anh ấy mà nói có thể có hiểm họa khắp nơi.
Đây cũng là lí do mà tôi quản anh ấy không để anh ấy ra ngoài.
Tôi và Giang Đình đã vận dụng hết tất cả mối quan hệ sau đó bắt đầu tìm kiếm từ trong vòng một trăm dặm quanh nơi ở của cô ấy.
Lúc mới thực tập ở đồn cảnh sát, thật ra việc tìm người mất tích là việc tôi làm nhiều nhất.
Nhưng lúc đó tôi lại không biết, hóa ra tìm kiếm một người quan trọng đối với bản thân sẽ sinh ra nhiều hoảng loạn như vậy.
Ban đầu tôi cầm ô chạy trong mưa, sau đó cảm thấy quá vướng víu liền vứt ô đi.
Tim tôi cứ đập thình thịch, mắt nhìn lướt qua hết bảng hiệu đèn led này đến bảng hiệu khác.
Rõ ràng nói sau này sẽ không quản anh ấy nữa, hỏi bản thân đang làm cái gì hết lần này đến lần khác.
Chỉ tìm nốt lần này nữa thôi, thêm lần này nữa thôi, quản anh thêm lần này nữa thôi.
Bởi vì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc tôi lao nhanh về phía đó nhưng bị va phải một chiếc xe đạp đi từ chỗ ngã rẽ ra.
“ Cô muốn chết à!”
Tôi bị hất văng vào vệ đường, bị sặc một ngụm nước mưa, da bị ma sát mạnh dưới nền xi măng gây đau rát.
Ngay lúc này đầu tôi lại bắt đầu choáng váng, tôi lấy tay đỡ trán để bản thân thích ứng với tầm nhìn dần mờ đi.
Tôi muốn đứng dậy, nhưng cố gắng mấy lần cũng không thể đứng dậy được, tôi ngã vào trong mưa, người đó nhìn tôi không động đậy vội vàng lên xe rời đi.
“ Không liên quan đến tôi, là do bản thân cô vượt đèn đỏ!!!”
“.........”
Lúc đó, dường như tôi thấy một bóng dáng đang đứng ở bên cạnh tôi.
“ Này, sao em lại thành ra như vậy, đồ ngốc.”
Tất nhiên...... đó là lúc tôi và Lâm Tự đang làm cộng sự trong đồn cảnh sát.
Lúc truy bắt tội phạm, từ khoảng cách 100 mét anh ấy đã dùng 1 chai bia đập chính xác vào lưng tội phạm bỏ trốn sau đó quay người lại trêu đùa tôi.
Trong nháy mắt bóng dáng của anh biến mất.
Vẫn là trong trận mưa to không ngớt, những hạt mưa lạnh lẽo rơi vào trong cổ áo tôi.
Tôi lảo đảo đứng dậy, tôi đã tìm kiếm rất lâu nhưng một chút manh mối cũng không có.
Hơn nữa trước đó còn nhìn thấy người của Giang Đình, nhưng bây giờ không thấy ai nữa rồi, tôi sợ cấp dưới của cô ấy sẽ sơ suất, cho nên muốn gọi điện thoại cho cô ấy.
Nhưng không gọi được.
Tôi phải quay về chỗ ban đầu trước, toàn thân tôi lạnh run.
Tôi nghĩ không thể tránh khỏi bị cảm lạnh, lúc tôi mở khuy tay áo mới phát hiện ra bên trong cổ tay đều là máu.
Đầu tôi rất đau như sắp nổ tung, tôi định đến chỗ của Giang Đình trước sau đó bảo cô đưa cho một ít nước nóng.
Nhưng tôi còn chưa đến đó đã nghe thấy một giọng nói.
“ Đồ ngốc, người phụ nữ đó sẽ không vẫn đang đi tìm đó chứ.”
“ Để cô ấy tìm trong mưa đi, cô ấy không biết bản thân là người không được chào đón nhất sao?”
........
Bọn họ......... tìm được Lâm Tự rồi.
Nhưng không có ai nói cho tôi biết.
Mọi người nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy châm biếm, tôi đi vào trong sân với những ánh mắt này, ở bên trong Giang Đình dịu dàng lấy một chiếc khăn mặt đưa cho Lâm Tự.
Nhìn dáng vẻ đó, dường như Lâm Tự không ghét Giang Đình nhiều như anh ấy ghét tôi.
Tôi hẳn là rất xấu hổ, một đứa ngốc ở bên ngoài tìm anh ấy lâu như vậy.
Giống như bởi vì tôi đến, trong sân đã yên tĩnh đi nhiều.
Quần áo tôi lấm lem nước bùn, tóc ướt nhẹp làm tôi đột nhiên nhớ tới ngày Lâm Tự được cứu ra, tôi cũng trong tình trạng kinh khủng như vậy gặp anh ấy.
Hôm đó tôi cũng đi xe trên đường đi mưa như trút bởi vì nhận được tin tức quá gấp tôi cũng bị ngã mấy lần.
Cũng không thể trách Lâm Tự, anh ấy mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là tôi, tóc ướt nhẹp nhớt nháp vừa đi lên đã nhào vào lòng anh ấy.
Cho nên sau này anh ấy mới ghét tôi như vậy.
Tôi loạng choạng tiến về phía người đàn ông đang đứng dưới ánh đèn ấm áp ngoài sân.
Tôi cảm thấy bản thân có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy.
Nhưng lời nói đến miệng, nhưng lại cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì.
Thế nên tôi chỉ kiễng mũi chân xoa đầu anh ấy.
“ Lâm Tự, anh là đồ ngốc.”
“ Kiếp sau đừng gặp lại nhau nữa nhé!”
11.
Đầu mùa Xuân lúc tuyết tan, Giang Đình đã mời đến một bác sĩ tâm lý vật lý trị liệu tốt nhất cho Lâm Tự.
Dưới ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều, Lâm Tự nằm trên ghế tựa tiếp nhận điều trị thôi miên.
“ Ừm, tôi hỏi cậu câu hỏi đầu tiên nhé! Cậu nghĩ tại sao cậu lại bị nghiện ma túy?”
Bác sĩ đung đưa con lắc, Lâm Tự cảm thấy câu hỏi này đơn giản đến mức thiển năng trí tuệ.
Đương nhiên là do người phụ nữ đó khiến anh bị nghiện rồi, không phải vậy thì tại sao anh lại hận cô ta như vậy chứ?
“ Cậu nghĩ nguyên nhân cậu hận Trương Tịnh Niên là do cô ấy đã tiêm ma túy cho cậu?”
Câu hỏi này rất kì cục, anh cảm thấy không biết chỗ nào không đúng.
Cho đến lúc bác sĩ nhắc nhở anh.
“ Hoặc là..... vì cậu muốn hận cô ấy, cho nên cậu nghĩ cô ấy đã tiêm ma túy cho cậu?”
Trong mắt Lâm Tự, lần đầu tiên lộ ra vẻ khó hiểu.
Bác sĩ đóng sổ ghi chép lại, nhìn về phía anh ấy mỉn cười.
“ Buổi trị liệu đầu tiên của chúng ta kết thúc tại đây, Lâm tiên sinh cậu có thể cố gắng nhớ lại nội dung của cuộc nói chuyện của chúng ta ngày hôm nay.”
..............
Buổi trị liệu thứ 2, là vào một buổi sáng sớm mưa lất phất.
Bác sĩ đẩy về phía anh ấy một chiếc hộp, bên trong hộp có 3 mũi kim tiêm.
“ Lần trị liệu này chúng ta chia thành 3 đợt điều trị, nghe nói tối qua cậu lại lên cơn nghiện? Lâm tiên sinh kim tiêm này có thể xoa dịu nỗi thống khổ của cậu, đồng thời giúp cậu hồi tưởng lại.”
“ Ừm, tôi muốn hỏi cậu một câu hỏi lần đầu tiên cậu tiêm ma túy là khi nào?”
Quá trình trị liệu tâm lý có đau khổ không?
Lâm Tự không biết, anh ấy chỉ biết mỗi lần nhớ lại câu hỏi này đều cực kì dày vò.
Trước đây, Trương Tịnh Niên từng hỏi qua câu hỏi tương tự nhưng khi thấy anh ôm đầu khó chịu, cô ấy liền lập tức đau lòng thay đổi chủ đề.
Nhưng lúc này, vị bác sĩ trước mặt hiển nhiên là không muốn buông tha cho anh.
Nếu như là Trương Tịnh Niên đã bảo anh tiêm ma túy, lần đầu tiên đó người bảo anh hút ma túy cũng là cô ấy, nhưng khi mở miệng nói cái tên đó làm như thế nào cũng không nói ra được.
Một cơn đau đầu âm ỉ ập đến, ngay sau đó trước mặt xuất hiện một bóng hình mơ hồ.
“ Tiểu Lâm, lần đầu hút? Để tôi hướng dẫn cậu, hút như này.....”
Ngẩng mặt lên giống như là dưới một tầm hầm tối tăm và ẩm ướt, xung quanh anh có mấy người.
Đang nhảy múa điên loạn, ống hút được đặt ở trước mặt anh.
Anh bị ép hút một hơi, cảm giác buồn nôn xộc vào khoang mũi.
Ừm sau đó sau đó........
Ý thức của anh rơi vào trong bóng tối u ám.
........
Hôm nay là Lập Hạ, ngày 5 tháng 5.
Thời tiết nóng nực dường như vẫn chưa có dấu hiệu đến, Trương Tịnh Niên ngồi trên giường bệnh lấy tay sờ lên đầu mình.
Này, vì phải phẫu thuật tôi đã cạo đầu rồi.
“ Đến hiện tại tôi vẫn chưa nghĩ ra.”
Lý Chu khoanh tay dựa vào giường bệnh của cô.
“ Lần cuối cùng chị gặp Lâm Tự, sao không đánh cho anh ta một trận?”
Buổi tối hôm đó dưới trời mưa, quả thực là lần cuối cùng tôi gặp anh ấy.
Hơn nữa tôi cũng biết rõ, có lẽ sau này cũng sẽ không có cơ hội lại gặp mặt nhau lần nữa.
Tôi mỉn cười, đá nhẹ vào chân Lý Chu.
“ Cậu biết cái rắm gì, lời nói của người trên giường bệnh luôn xuất phát từ tận trái tim.”
Lý Chu gãi đầu, hừ mũi lắc đầu.
“ Tôi quả thật không hiểu, này chị yêu Lâm Tự như vậy sao?”
Lý Chu đút tay trong túi quần nhìn cô gái đã bị cạo trọc đầu trước mặt.
Kỳ thực những ngày qua đều rất đau khổ, buổi đêm thường xuyên đau đến mức trằn trọc không ngủ nổi, những chuyện này đều do y tá nói cho anh biết.
Chị yêu Lâm Tự như vậy sao?
Trương Tịnh Niên cũng từng nghĩ qua câu hỏi này, có nhiều lần Lâm Tự bóp cổ dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn cô.
Kỳ thực, cô vẫn yêu anh ấy như thế.
“ Bất luận anh có trở thành bộ dáng gì em đều vẫn thích anh!”
Đây là rất lâu trước đây, cô từng viết vào trong tấm thiệp của Lâm Tự như vậy.
Hiện tại, cô quả thật vẫn luôn thích Lâm Tự không hề thay đổi.
.........
Buổi điều trị thứ 3, tiếng ve kêu dầu dần tràn ngập hành lang vào buổi chiều tà.
“ Gần đây tôi thường xuyên nằm mơ.”
Lâm Tự day trán, đây là lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện với bác sĩ.
Bác sĩ nhướng mày rướm người về trước nhìn anh ấy.
“ Cậu có thể nói chi tiết nội dung trong giấc mơ là gì không?”
“.........”
Đều là giết người phóng hỏa.
Anh ấy ở trong giấc mơ là một tay sai tép riu trong băng đảng.
Nên nói là anh ấy từ vị trí tay sai tép riu từ từ leo lên cao.
Anh ấy bắt đầu chiếm được lòng tin của ông trùm ở đó, cái giá để có được nó chính là bị nghiện nhiều loại ma túy.
Lúc anh ở trước mặt những người đó hút ma túy, sau đó chạm vào răng của mình ..... một ngày nọ anh bắt đầu phát hiện bản thân sắc mặt nhợt nhạt, trắng đến mức giống như người đã chết rồi.
Cũng tại ngày hôm đó anh ấy thu thập được tin tức giao dịch quan trọng của băng đảng.
Anh ấy đã hút rất nhiều ma túy, thất tha thất thiểu cuối cùng nhìn thấy một bóng người mặc váy trắng.
Là váy cưới!
Anh vẫn còn nhớ bản thân đã hứa sẽ lấy ai.
Nhưng........
Nhìn cánh tay chi chít lỗ kim tiêm.
Anh vẫn còn có tư cách đó sao?
“ Trương Tịnh Niên, chị không sao, không sao..........đừng khóc.”
“ Đừng khóc, nào hít sâu, bác sĩ lập tức sẽ đến, sẽ phẫu thuật cho chị......... đừng khóc nữa.”
Lý Chu ôm chặt lấy người con gái đó.
Nhưng cô gái ở trên giường bệnh không ngừng run rẩy, máu mũi không ngừng chảy xuống.
Cô ấy không ngừng khóc thút thít, nói bản thân rất đau đau đến mức sắp chết rồi.
Cô ấy trước đây từng là một cảnh sát, khi bị đám xã hội đen ghì trên mặt đất đánh đập cô ấy cũng chưa từng khóc như vậy.
Rốt cuộc nỗi đau đó có bao nhiêu đau đớn?
.......
“ Tôi không muốn chết.”
“ Tôi không muốn chết, Lâm Tự phải làm thế nào đây?”
Cô ấy biến tôi thành một người khác.
Sau khi phẫu thuật kết thúc, cô ấy nằm trên giường bệnh.
Không ngừng gọi một cái tên.
“ Lâm Tự.”
Lâm Tự.......
.......
Buổi điều trị thứ 4.
Bác sĩ đưa cho anh ấy ống kim tiêm cuối cùng.
Bác sĩ nói liều lượng của ống tiêm này lớn hơn 2 ống tiêm trước, có thể giúp anh nhớ lại những hồi ức anh chôn sâu không nguyện ý nhớ lại.
Ừm tất nhiên....... ống kim tiêm này đối với anh mà nói là thứ đồ thống khổ nhất.
Anh lắc đầu, không cảm thấy có thứ gì thống khổ hơn có thể so với hoàn cảnh hiện tại.
Ngay sau đó, mũi kim tiêm chầm chầm được đâm vào cơ thể.
Sau một lúc trống rỗng, anh nhìn thấy một bóng người.
Anh nghĩ...... thống khổ đối với bản thân mà nói là gì nhỉ?
Không phải là dưới tầm hầm tối tăm ngột ngạt, cảnh tượng đẫm máu dùng dao đâm cộng sự, còn có bản thân từ từ nghiện ma túy.
Nhưng đều không có, anh chỉ nhìn thấy trời mưa to không ngớt.
Một bóng người đứng dưới bóng đèn đường, đưa tay ra xoa đầu anh.
“ Lâm Tự, anh là đồ ngốc.”
“ Kiếp sau đừng gặp lại nhau nữa nhé!”
Trái tim chợt co thắt đau đớn trong giây lát.
Tại sao lại cảm thấy đau khổ nhỉ?
Tại sao lại đau thành ra như vậy nhỉ?
Rõ ràng người mà anh ghét nhất nên là cô ấy.
Anh sững người tại chỗ, nhớ đến chuyện rất lâu trước đây, cô ấy về nhà sau đó ôm lấy anh.
Anh nhớ từng có một lần, anh đột ngột đẩy cô ấy ra sau đó đầu cô ấy đụng phải tủ đầu giường, bị thương luôn rồi!
Máu đỏ tươi đập vào mắt anh, giống như một dao sắt bén cứa lên trên cơ thể anh.
Nhưng cuối cùng, anh cũng không có đỡ cô ấy dậy.
Nhưng cuối cùng, giọng nói của anh cũng không có một chút nào là mền dịu.
Cuối cùng anh đã đẩy cô ấy ra khỏi bên mình.
Cầu được ước thấy như ý nguyện.
..........
Trương Tịnh Niên ở trên giường bệnh nằm mơ thấy một giấc mơ.
Cô và Lâm Tự bất kể như thế nào, mỗi năm đều sẽ gặp nhau một lần.
Một là trao đổi tin tức, hai là hai người yêu nhau cuối cùng cũng có cơ hội để gặp nhau.
Lần gặp mặt đó, là ở trên một chuyến tàu điện ngầm.
Vào giờ cao điểm buổi sáng, mọi người đang rất vội vàng cho kịp giờ đi làm.
Trong dòng người chen lấn xô đẩy, cô đột ngột bị một người ôm vào trong lòng.
Xương cổ tay bị người đó miết 3 lần, đó là ám hiệu bí mật đã được thống nhất từ trước giữa chúng tôi.
Lâm Tự ở phía sau người cô ho nhẹ một tiếng.
Lâm Tự trước đây không hút thuốc lá, nhưng hiện tại trên người anh ấy sớm đã bị bao phủ một mùi thuốc lá nhạt.
“ Địa điểm giao dịch lần sau ở bar Sênh Ca nhé!”
Trong toa hành khách chao đảo, cô đột nhiệt véo cổ tay anh ấy.
“ Anh ........ vẫn còn tiêm ma túy sao?”
Cô nhẹ giọng hỏi anh ấy.
Trên cổ tay anh ấy có vài nốt kim tiêm nhỏ.
Tàu điện ngầm đi qua đường hầm, dưới những tấm bảng hiệu quảng cáo thoáng lướt qua ngoài cửa xổ anh ấy im lặng một lúc.
Sau đó nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Đẩy tay của cô ra sau đó bước ra khỏi tàu điện ngầm cùng đám đông.
..........
“ Trương Tỉnh Niên! Tỉnh tỉnh! Chị cố gắng lên.”
Có người đang vừa chạy vừa đẩy giường bệnh của cô, người đó đang gọi tên của cô.
Cô mở mắt ra thì phát hiện tầm nhìn một mảng mơ hồ,À! Hôm qua bác sĩ hội chẩn có nói với tôi khối u đã đè lên dây thần kinh thị giác rồi.
Cô không nhìn thấy nữa rồi.
Cô mở miệng, phát hiện bản thân vẫn có thể nói chuyện.
Trong cơn choáng váng đầu óc không tỉnh táo.
Lý Chu áp tai vào gần miệng cô, nghe thấy cô ấy khẽ nói chuyện.
“ Ngày hôm đó tôi không nên hỏi anh ấy.”
“ Chắc anh ấy cảm thấy là tôi ghét bỏ anh ấy rồi.”
“ Nhưng nếu là anh ấy cho dù nghiện ma túy thì làm thế nào nhỉ?”
Bánh xe của giường bệnh lăn trên mặt đất, trong tiếng la hét căng thẳng của Lý Chu, Trương Tịnh Niên cuối cùng cũng được đẩy vào trong phòng phẫu thuật.
Cùng lúc đó, Giang Đình treo trước hiên nhà một trùm đèn sao.
Hơi ấm của lò sưởi khiến người ta buồn ngủ, ánh sáng lưu ly sặc sỡ rơi vào trong mắt Lâm Tự.
Anh ấy đang đợi 1 năm mới đến.
Pháo hao nổ đùng đùng trên không trung.
...........
Hôm nay là buổi điều trị cuối cùng rồi.
Nhưng bác sĩ không đến.
Lâm Tự ngồi trên ghế dựa, Giang Đình nói hôm nay là giao thừa, cho nên trong phòng sớm đã được trang trí ấm áp.
Nhưng cho đến buổi tối bác sĩ cũng không đến.
Giang Đình cũng không có ở đây.
Anh ấy ngồi ở chỗ đó, ngồi đã được một lúc.
Có lẽ anh không cần phải điều trị nữa.
Có một số kí ức sớm đã được nhớ lại, trong giấc mơ mấy ngày gần đây những kí ức vụn vặt cuồn cuộn ập đến sau đó ghép chúng nó lại với nhau.
Anh chầm chậm đi đến trước gương.
Ngón tay làm thành khẩu súng nhắm vào gáy của mình.
Nhiệm vụ cuối cùng ngày hôm đó là...........
Ông trùm của anh là một kẻ điên cuồng mất trí và nổi tiếng thủ đoạn độc ác.
Nói hẳn ra là một kẻ điên nhưng anh lại phải moi thông tin từ kẻ điên đó.
Nhiệm vụ khép lại, chỉ thiếu phần quan trọng nhất của anh.
Chỉ cần tối đó anh không bị bại lộ thân phận, thì có thể giành chiến thắng toàn diện rồi.
Nhưng mà thật tình cờ, ông trùm muốn anh biểu diễn một màn làm mẫu cho khách hàng.
Thế nào là làm mẫu nhỉ? Chính là lấy một lượng lớn heroin tiêm vào động mạch cảnh của mình.
Đó là địa điểm giao dịch, anh chỉ có một sự lựa chọn.
Lấy kim tiêm ngắm vào cơ thể mình.
Chỉ có như vậy, đồng nghiệp ở trong Cục sẽ không hi sinh vô ích, mạng lưới được bố trí sẽ không gây ra thiếu sót, khối lượng lớn ma túy mới không vào đêm Giao thừa tràn vào trong thị trường.
Nhưng không một ai biết làm mẫu sẽ phát sinh chuyện gì.
Co giật, gặp ảo giác lớn, tử vong, nghiện ma túy nặng ăn sâu bén rẽ.( Nghiện ma tóe khó cai được.)
Anh mỉn cười, nhìn thẳng vào mắt của ông trùm, đầu kim tiêm không một chút do dự đâm vào dưới da.
Một giây trước khi đại não của anh bị kích thích co rút mạnh, anh nghĩ là:
Phải đẩy bạn gái anh ra xa.
Mở ra..........
Đối với cơn thèm thuốc vô độ của anh.
Nghiện ngập ma túy, anh sa vào vũng lầy.
Vậy nên........không còn xứng với cô ấy nữa rồi.
..........
Tiếng chuông của năm mới được vang lên, một tiếng rất lớn, làm anh bừng tỉnh, thở hổn hển nhìn mình trong gương.
Giống như đã trải qua rất lâu, giống như đã trải qua một thế kỉ dài đằng đẵng.
Đèn led ở ngoài sổ nhấp nháy, tiếng leng keng vang lên liên tục.
Nhịp tim đã rất lâu không thấy lại đập trở lại, anh đột ngột đứng dậy, sau đó chạy ra ngoài cửa.
Người hai bên đường đang đi lại vội vã, anh chạy nhanh giống như người điên.
Anh phát hiện bản thân sau khi nghiện ma túy, không còn viết thư từ cho cô ấy nữa, cũng không có đến căn cứ bí mật cũ của bạn họ.
Cho nên, tấm thiệp cuối cùng cô ấy gửi cho anh, anh chưa từng xem qua nó.
Hòm thư bên cạnh trường tiểu học cũ hình như không có ai quan tâm đến, không có chìa khóa, anh lắc hòm thư.
Dường như sức mạnh của anh đã có tác dụng, cánh cửa của hòm thư bị bật tung.
Những cánh hoa bị thối rữa tràn ra bên ngoài, còn có một tấm thiệp ố vàng.
Lau sạch lớp bụi trên đó, nét chữ sớm đã bị loang.
............
Anh run rẩy cầm tấm thiệp, trái tim không biết từ lúc nào đã cảm thấy đau âm ỉ.
Anh bối rối nhìn vào khoảng không.
Một con chim vô danh hót líu lo.
Nghe nói, đó là tiếng khóc thương tiếc sự ra đi của người đã khuất.
12.
Hội trường để linh cữu.
Anh cầm một bó hoa trắng đặt trước hũ tro cốt của cô ấy.
Những người đến tưởng niệm đều là đồng nghiệp cũ ở trong Cục, sau khi hồi phục trí nhớ, Lâm Tự đã có thể nhận ra không ít người.
Có người vẫy tay chào anh ở bên ngoài nhà tang lễ.
Hình như là Lý Chu, từng là đặc vụ cùng thời gian với anh.
Cậu ta đi đến gần anh, Lý Chu đi đến trước mặt anh, nói muốn đưa anh đến một nơi.
Sau khi đi vòng vèo một hồi, cuối cùng cũng đến một nơi không có ai ở đó.
Lý Chu nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai ở đó.
Sau đó giánh một cú đánh lên mặt anh.
“ Con mẹ mày!”
“ Cú đấm này là giúp Trương Tịnh Niên đánh!”
“ Cú đá này cũng là giúp Trương Tịnh Niên đá!!!”
“ Djtmemay”
“ Mày là một thằng súc vật khốn nạn, con mẹ mày có biết khoảng thời gian đó Trương Tịnh Niên có bao nhiêu đau khổ không?”
“ Đều là như vậy mày có biết không? Con mẹ nó cô ấy còn gọi tên của mày!”
“ Chết tiệt! Lúc đó mày đang ở đâu?”
Người đàn ông vừa đánh vừa đấm vừa đá, như muốn giáng xuống trên người anh một lời nguồn độc ác nhất trên đời.
Vẫn như thế, anh cũng chỉ dựa vào tường chịu đựng hết tất cả.
Áng sáng nhàn nhạt của ánh mặt trời lặn trên bầu trời chiếu lên hai bóng người đối lập.
Tiếng quạ kêu khắp hành lang.
Anh không cử động, đôi mắt giống như người chết không biết nhìn vào đâu.
Lý Chu túm lấy cổ áo anh, khẽ nói.
“ Mày đừng có nghĩ đến việc tự tìm đường chết.”
“ Cái chết đối với mày thật sự quá rẻ mạt, để mày cảm nhận được cuộc sống giống như địa ngục này.”
“.......”
Phải, cuộc sống giống như địa ngục!
Ma túy vẫn chưa cai được, mà hiện tại có rất nhiều suy nghĩ, sự nhớ nhung xâm nhập vào máu thịt.
Người đàn ông đánh xong liền rời đi, anh dựa người lên hành lang một lúc.
Sau đó loạng choạng đứng dậy.
Những người đến tưởng niệm cũng đã giải tán, anh đi bộ trên phố.
Anh giống như là người không có việc gì, anh sờ vào điện thoại ở trong túi quần.
Chuông điện thoại đổ chuông, là bác sĩ nhắc nhở anh nhớ đến trung tâm cai nghiện ma túy.
Anh trả lời đã nhận được, sau đó đưa tay vào trong túi quần muốn hút một điếu thuốc lá.
Nhưng sờ mấy lần cũng không thể chạm vào được nó.
Tiếng chuông xe đạp vang lên bên cạnh, là một nhóm học sinh cấp 3.
“ Này, nhanh lên một chút! Nhanh lên một chút!”
“ Đồ ngốc, cậu sắp đụng trúng người đi đường rồi.”
Bạn học sinh nam vừa đi xe vừa sờ tóc của bạn nữ.
.........
Tiếng chuông dần dần đi xa.
Anh đột ngột đứng bất động ở chỗ đó.
Chú chó nhỏ ra sức kéo cô chủ chạy về phía trước.
Chú trung niên bán bánh tổ tạm nghỉ một lát rồi lại tiếp tục hét rao bán bánh.
Không ai biết tại sao người đàn ông đứng bên đường lại đột nhiên bật khóc.
Một chiếc lá rơi xuống.
Ngày hôm đó, cô đã viết cho anh một câu.
“ Lâm Tự, bất luận anh có trở thành bộ dáng gì em đều vẫn thích anh!”
Bình luận facebook