• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Tổng hợp] Những câu chuyện thú vị trên Zhihu (1 Viewer)

  • [Zhihu] Câu chuyện trước ngược nữ sau ngược nam

Tác giả: 鲁班大师

Ngày tôi ra tù, có hai người đàn ông đứng đợi tôi.

Một người tống tôi vào tù, người kia khép tội tôi.

Hôm đó tuyết rơi dày đặc, bên ngoài nhà tù giống như có hai người tuyết đang đứng.

Tôi không để ý hai người bọn họ.

“ Vương Thuần, sau khi ra tù hãy tìm một công việc, cố gắng trở thành một người tốt.”

Giám ngục mở cửa dặn dò tôi một vài câu.

Tôi gật đầu, qua song sắt của nhà tù, tôi thấy vài chiếc ô tô màu đen đang đỗ ở cổng nhà tù.

Chiếc Mercedes-Bens của Lương Cung, chiếc Porsche Panamera của Thi Lễ.

1.

Tuyết mùa Đông bay lả tả trong không trung, có hai người lẳng lặng đứng trước xe.

Thi Lễ cầm chiếc ô màu đen nhìn thẳng ra cửa, còn Lương Cung thì không ngừng xem đồng hồ đeo tay.

Một người là bạn trai cũ của tôi, một người là thanh mai trúc mã.

Thoạt nhìn quá nhiều thâm tình đi, nếu như không phải hai người bọn họ tống tôi vào tù còn căn dặn người khác “ chăm sóc” tôi thật tốt thì tôi đã cảm động rơi nước mắt rồi.

Năm năm trước, tôi đi tìm Thi Điềm, trong cuộc giằng co của hai chúng tôi, vì phòng vệ tôi đã làm tổn thương Thi Điềm.

Thi Điềm là em gái Thi Lễ nâng niu trong lòng bàn tay, lúc anh ấy tìm thấy chúng tôi.

Hai tay tôi vẫn cầm con dao đầy máu hướng về phía anh ấy nở một nụ cười khó coi.

Thi Điềm ngồi dưới đất giọng nghẹn ngào gọi một tiếng: “Anh”.

Phản ứng đầu tiên của Thi Lễ là chạy đến trước mặt tôi, sau đó dễ dàng chế ngự tôi trên mặt mặt đất.

Vào thời điểm đó tôi vẫn đang mang thai đứa con của Thi Lễ trong bụng, cơ thể yếu ớt không có cách nào phản kháng lại.

Lúc Lương Cung đuổi tới, anh ấy chất vấn tôi với đôi mắt đỏ hoe tại sao tôi lại độc ác như vậy.

Tôi chưa kịp giải thích thì đã bị bắt giữ rồi.

Trên tòa án, luật sư của bên Thi Điềm là Lương Cung.

Lương Cung dùng những lời lẽ đanh thép để buộc tội tôi tự vệ bằng vũ lực quá mức, phán quyết tôi năm năm tù giam.

Anh ấy nói: “ Vương Thuần, đây là báo ứng cô xứng đáng phải nhận.”

Lúc tôi ở trong tù, lúc đầu tôi luôn bị ức hiếp, ở những nơi không có người giám sát, lúc không có người tôi sẽ bị đánh, bị túm tóc nhấn vào trong thùng nước bẩn, luôn bị đạp vào lưng, trên cơ thể thường xuyên có vết bầm tím.

Lúc đầu tôi không hiểu chuyện luôn bướng bỉnh, người khác có đánh tôi, tôi cũng không khóc.

Bị đánh quá nhiều rồi, thì tôi bắt đầu suy nghĩ về chuyện này, tại sao người khác lại luôn đánh tôi, sau đó tôi đã lôi kéo làm quen một chị lão đại trong đó, tôi rửa chân cho chị ấy, nước rửa chân bắn tung tóe lên mặt tôi, tôi cũng cười hi hi ha ha. Tôi còn giặt cả đồ lót cho chị ấy, làm cả công việc của chị. Sau này chị đã bí mật nói với tôi.

[ Em gái, em cũng thật đáng thươmg, có người đã dùng tiền để sai khiến bọn họ giáo huấn em.]

Tôi biết người đó là ai, là Thi Lễ.

Tôi đã làm tổn thương anh em máu mủ ruột thịt của anh là em gái bảo bối của anh ấy, cho nên anh muốn làm tôi chết không yên ổn.

Trong cơn mê man, tôi nhớ đến thời điểm Thi Lễ theo đuổi tôi, anh ấy đã bao hơn 20 chiếc máy bay không người lái.

Anh ấy nói: “ Thuần Thuần, sau này để anh bảo vệ em.”

2.

Tôi cầu xin giám ngục để tôi đi từ cửa sau, tôi không muốn nhìn thấy hai người bọn họ.

Chưa kể, ngộ nhỡ bọn họ vẫn chưa hả giận, vẫn muốn trả thù tôi phải làm thế nào.

Tôi lấy đâu ra quyền quý như bọn họ, sinh mạng tôi ti tiện, tôi không chọc nổi cũng không thể trốn khỏi phải không?

Tôi vẫn còn nhớ, Thi Điềm ôm con chó đứng trước mặt tôi và hét lớn: “ Con chó của tôi 70 vạn tệ, mạng sống rẻ tiền của ông nội cô đáng giá bao nhiêu tiền chứ?”

Lúc tôi 5 tuổi, cha tôi đi xe máy chết trong một vụ tai nạn xe ô tô, còn mẹ tôi thì bỏ trốn. Kể từ đó tôi không cha không mẹ, một mình ông nội nuôi tôi khôn lớn trưởng thành.

Tôi ăn mặc đều là ông nội kiếm tiền bằng cách gấp hộp giấy, giẫm chai nhựa, nhặt phế phẩm.

Khi tôi học trung học, ông đưa tôi lên thành phố sống, chúng tôi sống dưới lều, ông tôi nói trong thành phố nhiều phế phẩm hơn, sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.

Kỳ thực không phải lí do này, mà là ông nội muốn tôi ở trong thành phố học.

Trẻ con trong thành phố đều có một chiếc kẹp tóc nhỏ, lúc còn bé không hiểu chuyện, tôi cũng làm loạn muốn một chiếc kẹp tóc nhỏ lấp lánh.

Hôm đó, ông nội ở trước cửa hàng đi qua đi lại 5 lần, sau đó đi vào mua cho tôi một chiếc kẹp tóc nhỏ.

Lúc nhà trường nộp đơn đăng kí cho học sinh nghèo, cô chủ nhiệm đã giúp tôi đăng kí, cô còn bảo con trai Lương Cung chiếu cố tôi nhiều một chút.

Lương Cung là học sinh đứng thứ nhất toàn trường, thỉng thoảng anh ấy cũng giảng bài cho tôi, tôi vừa thông minh lại ham học, thành tích của tôi cải thiện rất nhanh.

Để cảm ơn cô giáo, ông nội lén lút dúi tiền cho tôi, bảo tôi đưa cho cô giáo chủ nhiệm. Cô chủ nghiệm nói không cần tiền, ông nội liền chủ động đi giúp cô quét sân.

Khi đó cô chủ nhiệm đang sống trong một căn nhà biệt lập, ông tôi quét sân, còn tôi và Lương Cung ở bên cạnh vừa làm bài tập vừa chơi đùa.

Cô giáo chủ nhiệm còn nói đùa: “ Tiểu khuê nữ nhà ông thật xinh đẹp, ngoan ngoãn, sau này hai nhà chúng ta kết thông gia nhé!”.

Ông tôi lập tức đứng thẳng dậy, căng thẳng xoa tay nói: “ không được, không được”.

Lương Cung đỏ mặt không dám ngẩng đầu, tôi cười ngốc hai tiếng.

Vào thời điểm thi lên đại học, ông nội cố tình về làng một chuyến, ông không cho tôi theo tôi đã lặng lẽ đi theo ông nội.

Tôi nhìn thấy ông đi đến lần lượt từng nhà ở trước cửa nhà họ quỳ lạy mượn tiền.

Ông đối với tôi chỗ nào cũng tốt, tôi từ nhỏ đã quyết định sau khi học xong đại học cố gắng kiếm được thật nhiều tiền hiếu thuận ông nội.

Ông nội tốt như vậy mà đã mất rồi.

3.

Năm nhất đại học, tôi có bạn trai, anh ấy tên Thi Lễ. Tôi đã từng đưa anh ấy đi gặp ông nội.

Ông nội từng nói, anh ấy là một cậu bé tốt, bảo tôi đối xử tốt với anh ấy.

Ông nội còn nói, tôi đã lớn rồi, cần phải có vài chiếc váy xinh đẹp, tôi mặc quá giản dị, người ta cũng coi thường.

Cho nên ông nội lén sau lưng tôi đi nhặt phế phẩm.

Tôi từng nói không để ông nội phải đi nhặt phế phẩm nữa, tuổi ông đã cao rồi, tôi không yên tâm.

Vào cuối mùa Đông năm đó, chính là năm năm trước.

Ông vác một túi da rắn trên vai ở công viên bị một con chó không có dây xích đụng phải.

Ông ngã nhào trên mặt đất hôn mê tại chỗ, được đưa vào bệnh viện.

Con chó đụng phải ông nội chính là con chó 70 vạn tệ trong miệng Thi Điềm nhắc tới đó.

Ngay ngày ông nội bị đụng ngã, ông được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, bởi vì do gãy xương cột sống cổ đồng thời còn bị chấn thương tủy sống, ông nội còn bị liệt nữa.

Phải nộp viện phí rất nhiều tiền, tôi đã đi tìm Thi Điềm để đòi tiền.

Cô ấy đứng trước mặt tôi, vênh váo hống hách nói: “ Cô chính là cô bạn gái đó của anh trai tôi đi, không tìm anh tôi moi tiền, tìm tôi moi tiền làm cái gì?”.

“ Con chó của tôi bị ông già đó đụng gãy xương rồi, tôi còn không tìm cô đòi tiền.”

“ Một nhà các người đều là sinh mạng ti tiện, chết cũng đáng.”

Tôi không thể kìm lại, thật sự không thể kìm lại.

Lúc đó tôi mới mang thai, cơ thể yếu ớt, tôi và Thi Điềm đã xảy ra xô xát.

Thi Điềm cầm con dao ở trên mặt bàn rạch lên mặt tôi.

Trong lúc chúng tôi xảy ra xô xát, tôi đã lỡ tay đâm phải cô ấy.


Tôi bị báo cảnh sắt bắt đi, tôi muốn không đi, tôi vẫn còn có ông nội ở trong bệnh viện, nhưng không ai nghe muốn nghe một kẻ giết người nói chuyện.

Tôi không ngừng gọi tên Thi Lễ và Lương Cung, tôi muốn họ đi cứu ông nội.

Nhưng hai người bọn họ lại vây quanh trước mặt Thi Điềm, dỗ dành Thi Điềm đang khóc.

Lúc tôi bị giam giữ, tôi nghe nói ông nội đã xuất viện sau 15 ngày nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Sau khi ông xuất viện liền trở về nhà uống paraquat, sau đó thì mất.

Tôi không bảo vệ được ông nội, cũng không thể bảo được đứa bé tôi mới mang thai một tháng.

Lúc tôi bị giam trong tù, Thi Điềm từng đến thăm tôi, cô ấy ghé vào bên tai tôi nói.

“ Con chó của tôi lâu nay rất nghe lời, cô đoán xem tại sao ông nội cô lại bị đụng ngã?”.

Chó có thể không hiểu chuyện nhưng con người thì biết, lòng người thật bẩn thỉu.

Thi Điềm không thích tôi, có thể là bởi vì tôi đã cướp anh trai của cô ấy, cũng có thể là bởi vì tôi và Lương Cung từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.

Là tôi đã hại chết ông nội, nếu tôi không cùng Thi Lễ ở bên nhau, Thi Điềm sẽ không hại ông nội.

Tôi không nghe lời chút nào, tôi không phải là đứa bé ngoan, tôi là đồ rác rưởi.

Tôi không cần kẹp tóc xinh đẹp, tôi không cần váy, tôi không cần Thi Lễ nữa, ông nội có thể quay trở lại không?

4.

Lúc tôi ra tù, tôi vẫn còn có chút lạc lõng.

Bầu trời rộng lớn, xung quanh đều là những tòa nhà cao tầng, tôi xem tuyết tung bay không biết bản thân muốn đi con đường nào.

Ông nội đã chết rồi, tôi không có nhà để có thể trở về.

Tôi đi bộ không mục đích trên phố, trước tiên tôi muốn tìm một công việc bao ăn bao ở, tôi đi bộ từng bước một.

Đi mệt rồi, tôi tìm một bậc thềm rồi ngồi xuống.

Người đi đường đến và đi trước mặt tôi, có một đứa bé đi qua, tôi liếc nhìn nó mấy lần.

Ở trong tù không thể nhìn thấy trẻ con, nếu con tôi còn sống, hiện tại cũng có thể dựa vào trong lòng tôi gọi một tiếng mẹ rồi.

Có thể là tôi nhìn đứa bé quá nhiều, mẹ của đứa bé không hài lòng, chỉ về phía tôi mắng mấy câu.

Tôi xin lỗi cô ấy, cúi thấp đầu đi mất.

Bố đứa bé khuyên giải mấy câu, sau đó vợ chồng họ cãi nhau, mẹ đứa bé nóng nảy mắng: “ nhìn cô ấy xinh đẹp, nên anh bảo vệ cô ấy?”

Nói xong đi lên kéo tôi lại tát vào miệng tôi, tôi đã chặn lại, không đánh trả.

Sự việc càng trở lên ầm ĩ lớn chuyện, khi mẹ của đứa bé định đánh tôi thêm lần nữa thì một bóng người đứng chắn trước mặt tôi.

Lương Cung tìm được tôi, anh ấy đứng trước mặt tôi, nắm cổ tay của người phụ nữ đánh tôi đó.

“ Vị phu nhân này, đánh lên mặt người khác sẽ bị bắt giữ và phạt tiền.”

Tôi nhìn Lương Cung đang chặn mẹ đứa bé, tôi nhanh chóng quay người lại muốn rời đi.

Nhưng lại bị Lương Cung giữ lại.

Anh ấy vẫn giống như trước đây, ông lớn của khoa luật, khí chất ngời ngời, ngay thẳng chính trực, anh ấy nhìn tôi với đôi mắt trong veo, hỏi:

“ Em ra tù sao không đi tìm anh?”

“ Tìm anh làm cái gì? Em đã làm tổn thương nữ thần của anh, em còn sợ anh vẫn muốn trả thù em.” Tôi có chút châm biếm nhìn anh ấy.

“ Vương Thuần, pháp luật có luật lệ, em làm tổn hại người khác thì sẽ bị ngồi tù, nhưng hiện tại em đã hối cải rồi. Chúng ta vẫn có thể giống như trước làm bạn, anh sẽ chăm sóc em.” Lương Cung nghiêm túc nói.

Tôi ngẩng đầu lên nói: “ Em không cần anh chăm sóc em, Lương Cung, anh tốt nhất nên trở về bảo vệ nữ thần Thi Điềm của anh đi. Nếu như em nhìn thấy cô ấy, em sợ em sẽ động thủ với cô ấy.”

“ Anh không tin, ban nãy em bị người ta đánh nhưng không đánh trả, em không muốn tiếp tục vào tù nữa đúng không?” Lương Cung nắm lấy cổ tay tôi không buông.

Thật ra Lương Cung tìm được tôi, tôi cũng không bất ngờ chút nào, anh ấy từ nhỏ đã rất thông minh, nếu không đợi được tôi, anh ấy sẽ không chờ đợi một cách ngu ngốc. Anh ấy sẽ có rất nhiều cách để tìm được tôi.

Năm năm rồi, Lương Cung dường như đã thay đổi không ít, khí chất thanh cao của thủa thiếu niên đã dần biết mất, thay vào đó là vẻ điềm đạm, sắc sảo đã được mài dũa theo năm tháng.

Tôi lười nói lý với Lương Cung, tôi bây giờ thậm chí một câu cũng không muốn nói với anh ấy, ai lại muốn tranh luận với luật sư chứ?

Tôi lắc đầu, hất tay anh ấy ra, trầm mặc đi về phía trước.

Lương Cung lặng lẽ đi theo sao tôi.

5.

Giống như khi còn đi học, anh ấy cũng luôn thích đi phía sau tôi.

Lúc đi học để đền đáp lòng tốt của mẹ anh ấy, tôi luôn giúp Lương Cung trực nhật, còn giúp anh ấy mang cặp sách.

Hễ tan học, Lương Cung liền vào vị trí học bài, tôi thì trực nhật. Sau khi tôi dọn dẹp xong hết toàn bộ, công tử Lương mới chậm chạp đứng dậy.

Anh ấy kiêu ngạo liếc nhìn thoáng qua tôi, sau đó để cặp sách vào tay tôi rồi chậm rì đi phía sau tôi.

Tôi sẽ trêu chọc anh ấy gọi anh ấy là Lương công tử, Lương thiếu gia.

Lương Cung tức giận vì cách gọi của tôi, anh ấy đuổi theo tôi từ phía sau muốn đánh tôi, nhưng anh ấy vĩnh viễn cũng không đuổi kịp tôi.

Sau này lên đại học, anh ấy chọn khoa pháp luật, tôi chọn khoa máy tính, tôi dọn kí túc xá cho anh ấy, trải giường cho anh ấy, nấu cơm.

Thẳng đến lúc tôi có bạn trai là Thi Lễ.

Tôi và Lương Cung không còn thân thiết nữa, chỉ nghe nói anh ấy và em gái của Thi Lễ rất thân nhau.

Tôi còn trêu đùa Lương Cung, hỏi anh ấy: “ Không phải anh muốn yêu đương rồi đó chứ?”

Đó là lần đầu tiên Lương Cung nổi giận, anh ấy cao giọng nói: “ Đại học chính là để học, tôi sẽ không yêu đương, không giống như một số người coi trọng đồng tiền, sau đó cùng người có tiền yêu đương.”

Ngay khi lời nói của Lương Cung nói ra, anh ấy ý thức được mình đã lỡ lời, liền lập tức trầm mặc.

Nhưng tôi cũng hiểu, Lương Cung cảm thấy là bởi vì tiền tôi mới cùng Thi Lễ ở bên nhau. Thi Lễ lớn hơn chúng tôi, sau khi anh ấy tốt nghiệp đại học thì tiếp quản công ty của gia đình, anh ấy lái một chiếc xe hơi đắt tiền đến trường đón tôi, mười phần khoa trương.

Tôi cùng Thi Lễ ở bên nhau, tôi chưa từng tiêu tiền của Thi Lễ. Lần đầu tiên Thi Lễ tặng tôi một lọ nước hoa 1000 tệ, tôi liền đi làm thêm tặng lại cho anh ấy một món quà tầm tiền với lọ nước hoa.

Ra ngoài ăn cơm, chúng tôi đều bổ quả sẻ, anh ấy khăng khăng mời tôi thì lần sau nhất định tôi sẽ mời lại anh ấy.

Tôi không có tiền, nhưng tôi lại có lòng tự trọng cực kì cao.

Thi Lễ cũng rất hiểu tôi, anh ấy dần dần không đưa tôi đến những nhà hàng cao cấp nữa mà chỉ đến những nơi bình dân, cũng không còn tặng cho tôi những món quà mà tôi không đủ khả năng tiếp nhận nữa.

Đó cũng là lí do tại sao tôi yêu anh ấy.

Ban đầu Thi Lễ không đối phó với Lương Cung, vào năm nhất đại học, bởi vì tôi cùng Lương Cung học cùng một lớp tự học buổi tối, Thi Lễ ghen nhất quyết phải cùng chúng tôi tham gia lớp tự học buổi tối.

Đang tự học được nửa tiết thì đột nhiên mất điện, trong phòng học một mảng đen kịt, trong chốc lát tất cả đèn điện thoại của các bạn học vẫn chưa được mở lên.

Tôi cảm nhận được có một đôi môi ẩm ướt lướt qua tai mình.

Ánh sáng của đền pin từ từ được bật lên, trong bóng tối mờ mịt cùng ánh sáng chói mắt của đèn pin, Thi Lễ đứng dậy cho Lương Cung một cú đấm.


Hôm đó bọn họ đã đánh nhau trong phòng học, ầm ĩ rất lớn.

Tôi vội vàng đến can ngăn họ, cuối cùng hai người bọn họ đều bị thương.

Sau ngày hôm đó Lương Cung không đi tìm tôi nữa, một thời gian sau tôi nghe nói anh ấy và em gái của Thi Lễ rất thân thiết.

Tôi từng hỏi Thi Lễ tại sao anh ấy lại đánh Lương Cung, nhưng Thi Lễ không trả lời chỉ nâng mặt tôi lên hôn chi chít lên đó.

Chúng tôi là tình cảm chân thành, yêu nhau 3 năm.

Chỉ là ngày đó, lúc tôi nhếch nhác bị anh ấy đá thẳng xuống trên mặt đất, lúc tôi cuộn tròn người lại che bụng dưới, lúc anh ấy đang che chở Thi Điềm đang tỉnh táo nhìn tôi. Tôi mới chợt nhớ ra anh ấy cũng từng như vậy cẩn thận từng li từng tí che chở tôi khỏi người đi đường.

Đến hiện tại tôi đã không còn yêu anh ấy nữa rồi.

6.

Lương Cung đi theo sau tôi, nhìn tôi đi vào cửa hàng này đến cửa hàng khác xin việc, liền chậm rãi đi ra.

Trên mặt anh ấy từ đầu đến cuối không có biểu cảm gì, nhưng so với việc giết tôi còn khó chịu hơn.

Tôi đã nghĩ rất nhiều sau khi ra tù tôi sẽ trở thành một đại gia thương mại, hoặc là tìm được một công việc tốt với mức lương cao. Tôi rạng rỡ xinh đẹp, sang trọng và quý phái đứng trước mặt Lương Cung và Thi Lễ thỏa sức châm biếm bọn họ, tôi còn có thể trả thù Thi Điềm.

Nhưng tôi phát hiện mình làm không được, chỗ nào có công thành danh toại chứ, đó chỉ là giấc mộng hoang đường của tôi.

Tôi là người có tiền án tiền sự, không ai muốn thuê tôi cả.

Nụ cười của tôi dần dần không giữ được nữa, tôi ngẩng đầu lên, ánh trăng đã leo lên đèn đường, dưới bóng trăng, tôi tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Lương Cung lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tiết trời rất lạnh, tôi luồn tay vào trong ống tay áo, tôi không nói chuyện, nhưng Lương Cung lại chủ động nói chuyện.

“ Thuần Thuần, anh biết em hận anh, em hận anh vì đã phán quyết em năm năm tù giam, nhưng anh không thể làm gì được, nhà họ Thi đang theo dõi anh, anh đấu không lại nhà bọn họ, hơn nữa em cũng quả thực phạm lỗi. Sau khi em vào tù, anh luôn muốn vào thăm em, nhưng lần nào em cũng không muốn gặp anh.”

“ Bây giờ em đã ra tù rồi, em cũng không tìm được công việc, anh muốn bù đắp cho em.”

Anh thận trọng thăm dò tôi, giọng điệu nhẹ nhàng khoan thai, như thể anh ấy sợ làm tổn thương đến tôi.

Tôi im lặng không nói, Lương Cung lại tiếp tục nói: “ Anh đã tự mở một văn phòng luật sư, có một chi nhánh ở vùng khác. Bây giờ anh không còn bị hạn chế bởi thế lực của nhà họ Thi, em có thể tới chỗ đó làm nhân viên văn thư, anh sẽ bảo vệ em. Thi Lễ anh ấy, anh ấy vẫn đang tìm em....” Câu cuối cùng của Lương Cung ngữ khí rất nặng nề.

“ Anh muốn bao nuôi em sao?” Tôi cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh ấy.

Lương Cung gật đầu, ánh mắt kiên định.

“ Anh muốn bảo vệ em, Thuần Thuần, anh sẽ không để em tiếp tục bị tổn thương nữa.”

Lương Cung đứng dậy, anh ấy cởi áo khoác xuống, choàng qua người tôi.

Anh ấy nói: “ Thuần Thuần, em về nhà cùng với anh nhé!”

Một khắc đó, tôi thật sự muốn đứng lên đánh vào người anh ta.

Tôi đã từng bị đánh đập, cho nên tôi biết đánh vào chỗ nào thì đau nhất.

Nhưng tôi đã kìm lại, tôi nhớ lại Lương Cung nói anh ấy sẽ gửi tôi đến chi nhánh ở vùng khác để làm việc và chuyện Thi Lễ đang tìm tôi.

Anh ấy dựa vào cái gì mà sau khi hủy hoại tôi, lại nói muốn bù đắp cho tôi?

Chiếc áo khoác ngoài của anh ấy không mang lại cho tôi một chút ấm áp nào, chỉ khiến tôi có cảm giác chán ghét.

Nhưng tôi vẫn dùng ngón tay cài thật chặt cúc áo lại, nở một nụ cười trên mặt nói: “ Được, em cùng anh trở về nhà.”

Lương Cung thở phào nhẹ nhõm, trong mắt thoáng qua một tia thương xót và dịu dàng.

Sau đó anh ấy lần đầu tiên đi đến trước mặt tôi.

Lúc anh ấy quay người lại, nụ cười trên mặt tôi trong nháy mắt dần dần mất hẳn.

Sau khi trở về nhà của Lương Cung, trong nhà Lương Cung có đồ ngủ và quần áo của phụ nữ tất cả đều là đồ mới, Lương Cung giải thích anh ấy đã chuẩn bị từ rất lâu, đợi tôi ra tù. Anh ấy còn nói sớm đã dọn dẹp xong phòng của tôi.

Lúc Lương Cung giới thiệu quần áo cho tôi, có một cuộc điện thoại gọi tới.

Tôi chú ý đến mặt anh ấy không đổi sắc đi khỏi phòng, ở bên ngoài nghe điện thoại.

Sau một thời gian luyện tập ở trong tù, thính lực của tôi rất tốt. Bởi vì muốn nghe tiếng bước chân của quản ngục bất cứ lúc nào, sau đó trốn trong một góc của nhà giam giả vờ ngoan ngoãn nghỉ ngơi. Nếu như để quản ngục biết tôi có điểm khác thường, tôi sẽ bị đánh càng thê thảm hơn.

Tôi nghe thấy anh ta gọi tên người ở đầu dây bên kia một cách không kiên nhẫn.

“ Thi Điềm.”

7.

Lương Cung nói tháng sau sẽ cùng Thi Điềm cùng nhau đi xem nhẫn cưới, giọng của anh ấy rất trầm. Nghe xong toàn bộ tôi không cảm thấy anh ấy có chút vui sướng nào của người sắp kết hôn.

Không biết Thi Điềm đã nói cái gì, lông mày Lương Cung nhíu chặt lại, trong đôi mắt xinh đẹp và trong veo đó thoáng qua một tia u ám.

“ Em quản anh trai em cho thật tốt, anh ấy vẫn đang dưỡng bệnh trong căn biệt thự ở ngoại ô phía Tây phải không? Anh có biết một vị bác sĩ tâm lý nước ngoài, anh cho em phương thức liên lạc nhé!”.

Sau khi Lương Cung tắt máy, tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thực ra tôi vẫn tiếp tục phân tích thông tin trong điện thoại ban nãy.

Lương Cung và Thi Điềm sắp kết hôn, Lương Cung muốn Thi Điềm quản thật tốt Thi Lễ.

Lúc tôi đang suy nghĩ về điều đó, Lương Cung đột nhiên đặt tay lên vai tôi.

Tôi ngẩng đầu lên nở một nụ cười dịu dàng.

Lương Cung trước đây không thích cười, anh ấy trước đây ở cùng tôi thường xuyên đều là mím môi, lông mày nhướng rất cao, biểu cảm ghét bỏ và lạnh nhạt.

Nhưng sau khi gặp được tôi, anh ấy vẫn luôn duy trì một nụ cười dịu dàng giả tạo.

Nụ cười này đối với tôi mà nói quá quen thuộc, khóe miệng cong lên, độ cong hoàn hảo.

Anh ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, ôm vai tôi dùng lực kéo tôi lại gần anh ấy.

Sau đó nói: “ Trước đây là anh quá nhu nhược, hiện tại anh muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình.”

Giọng điệu của câu nói này tôi càng thêm chắc chắn anh ấy đang học theo Thi Lễ.

Thi Lễ là một người bá đạo, thích cong khóe môi khi cười, là nam nhân đã nói là làm, anh ấy đang học theo Thi Lễ.

Anh ấy làm rất giống, nếu như không phải trước đây tôi quen biết một Lương Cung thẹn thùng e thẹn, thường xuyên bị động, thậm chí tôi sẽ nghĩ bản thân Lương Cung chính là một người bá đạo chủ động.

Lúc Lương Cung mới tìm được tôi, anh ấy vẫn sẽ theo bản năng né tránh ánh mắt của tôi, Nhưng hiện tại tôi nhìn anh ấy, trong mắt anh ấy rất bình tĩnh.

Tôi không thể nhìn thấu Lương Cung của hiện tại.

Nên làm thế nào để lấy được thứ tôi muốn trong tay người đàn ông này?

Tôi đã đánh giá thấp anh ấy, trước khi đến nhà anh ấy, tôi vẫn nghĩ anh ấy vẫn là một người trong nóng ngoài lạnh trước đây, một thiếu niên trần đầy hối hận. Trong năm năm này, Lương Cung người từng bỏ rơi tôi vì sợ nhà họ Thi trả thù, giờ đây Lương Cung đã được mài dũa thành con chó sói ẩn mình trong bóng tối, một con chó sói sẽ không buông tha con mồi mình nhắm đến.

Nét mặt hoảng hốt xuất hiện trên khuôn mặt tôi.

Lương Cung nói: “ Thi Lễ đã bắt đầu điều tra văn phòng luật sư của anh, em cùng với anh xuất ngoại nhé?”

Tôi còn chưa gật đầu thì Lương Cung đã ôm lấy tôi, tựa đầu lên tóc tôi.

Anh ấy nói giọng điệu bi thương: “ Anh biết em hận anh, Thuần Thuần, sau khi ra nước ngoài anh sẽ giải thích tất cả cho em. Anh sẽ giúp em lấy lại những gì đã mất, nhưng không phải bây giờ.”

Tôi từ từ đưa tay ra, vòng tay qua eo anh ấy với một giọng điệu nhẹ nhàng.

“ Lương Cung, cảm ơn anh, nếu như lúc ban đầu là anh thì tốt rồi.”

Tôi nói xong câu này, anh ấy nâng mặt tôi lên hỏi: “ Em thật sự nghĩ như vậy?”

Tôi nói: “ Vâng, nếu như không quen biết Thi Lễ thì tốt rồi.”

Giọng điệu của tôi chân thành đến mức anh ấy không thể phân biệt được thật giả.

8.

Lương Cung bắt đầu làm thủ tục và chuyển tài sản của mình, những ngày này tôi mỗi ngày đều trốn ở trong phòng của Lương Cung.

Lương Cung rõ ràng là thích màu xanh, nhưng căn phòng của anh ấy lại là màu đen Thi Lễ thích, quần áo của Lương Cung cũng đều là màu đen. Lương Cung thích đồ ngọt, nhưng anh ấy lại học theo Thi Lễ uống cà phê.

Thật đáng sợ, anh ấy đang học theo Thi Lễ.

Lương Cung nói anh ấy muốn đưa tôi ra nước ngoài, anh ấy muốn cùng tôi làm lại từ đầu, sau này tôi sẽ từ từ thích anh ấy thôi.

Vào ban ngày, tất cả cửa sổ của nhà Lương Cung đều được kéo rèm, Lương Cung dặn dò tôi không được mở cửa cho bất kì ai. Đến tối, Lương Cung nắm chặt tay tôi ngủ.

Chỉ cần tôi gạt tay anh ấy ra, anh ấy sẽ mở mắt ngay lập tức, nhìn chằm chằm vào tôi giống như con con rắn đang ẩn náu trong đêm tối.

Tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện lúc nhỏ, khi tôi còn học cấp 2, có một hoạt động rất tẻ nhạt, yêu cầu mỗi ngày phải điểm danh để làm nhiệm vụ. Tôi kiêm trì được 1 năm, thì có thể kiếm được một con bướm nhỏ làm bằng vàng.

Nó rất phổ biến trong lớp chúng tôi vào thời điểm đó, có rất nhiều bạn học đều đi làm hoạt dộng này.

Tôi cũng thuận miệng nói tôi cũng thích bướn nhỏ, tôi cũng muốn tham gia.

Sau này tôi không còn kiên trì nữa, nhưng Lương Cung vẫn tiếp tục kiên trì với nó.

Anh ấy đã tham gia tròn một năm, trả lời gần 11.680 câu hỏi, điểm danh mỗi ngày mà không bị gián đoạn, cuối cùng anh ấy đã được một con bướm nhỏ đó.

Anh ấy đã bí mật để con bướm nhỏ vào trong cặp sách của tôi, hại tôi bị ông nội đánh cho từng cái một, ông nội nói tôi không nên nhận món quà đắt tiền như vậy. Bảo tôi trả lại con bướm nhỏ cho Lương Cung.

Lúc đó tôi mới biết, Lương Cung là một người rất có kiên nhẫn.

Chính xác mà nói, anh ấy rất cố chấp, một người cố chấp đạt được điều đó, thì anh ấy rất khó chấp nhận mất đi nó.

Tôi sẽ để Lương Cung có được tôi.

Trước tiên, tôi sẽ cùng anh ấy nhớ lại khoảng thời gian thanh mai trúc mã, củng cố lại những kỉ niệm tốt đẹp của chúng tôi.

Lỗ hổng của thời gian năm năm, tôi và anh ấy chỉ có kỉ niệm, không có tương lai, tôi sẽ giúp anh ấy mài giũa lại những kỉ niệm đó.

Tiếp đó, tôi muốn để Lương Cung tìm lại chính mình từ tôi, tôi nói màu đen khó coi, màu xanh mới đẹp. Tôi nói cà phê đen quá đắng, tôi muốn ăn đồ ngọt, tôi nói hi vọng Lương Cung vẫn là Lương Cung của trước đây.

Chiến lược không có kỹ xảo, kỹ xảo chính là sự chân thành.

Mỗi ngày tôi thức dậy đều nói với gương 30 lần: “ Tôi yêu Lương Cung.”

Ánh mắt của Lương Cung quá nham hiểm, thân là luật sư anh ấy giỏi nắm bắt bất kì một chi tiết nào.

Không chân thành thì tôi sẽ rất dễ bị anh ấy phát hiện, như vậy anh ấy sẽ nghi ngờ tôi.

Cho nên mỗi chi tiết tôi đều không thể làm sai, tôi nhất định phải tạo ra một ảo tưởng là tôi rất yêu anh ấy.

Đầu tiên tôi phải lừa được bản thân thì mới có thể lừa được anh ấy.

9.

Vào ngày lễ tình nhân, Lương Cung nói với tôi anh ấy phải tăng ca, buổi trưa sẽ không trở về nhà.

Tôi ở nhà của Lương Cung, buổi trưa nào anh ấy cũng trở về nhà ở cùng tôi.

Lương Cung đã nói dối, anh ấy không trở về nhà là bởi vì đi chọn nhẫn cưới cùng Thi Điềm.

Biểu hiện của anh ấy rất nghiêm túc và áy náy, nếu như không phải tôi nghe được nội dung của cuộc điện thoại đó, tôi nhất định sẽ tin tưởng anh ấy.

Tôi lộ rõ một chút biểu hiện ủy khuất, điều này khiến anh anh rất vui vẻ, anh ấy bóp mặt tôi nói: “ Thuần Thuần, đợi anh.”

Sau khi Lương Cung đi khỏi, tôi mặc quần áo và đi theo sau anh ấy.

Lương Cung đã khóa cửa lại, không sao, tôi có cách để mở được nó.

Tôi đã đi theo anh ấy đến quảng trường cửa hàng xa xỉ phẩm, tôi nhìn thấy thi Điềm bước ra khỏi một chiếc ô tô sang trọng và ôm lấy cách tay anh ấy một cách rất tự nhiên.

Tôi đứng ngoài cửa hàng, xuyên qua lớp kính sáng trong tôi nhìn thấy lúc Thi Điềm chọn nhẫn cưới, anh ấy ngồi trên sô pha da cạnh cửa sổ với vẻ mặt lạnh lùng, ngón tay nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay của mình. Giống như muốn dọn sạch đi bụi bẩn, nhưng khi Thi Điềm quay đầu lại, Anh ấy lại lộ rõ một nụ cười cưng chiều trên mặt.

Tôi thận trọng đi đến trước tấm kính anh ấy đang ngồi.

Đồng tử của Lương Cung lập tức mở to, trong mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp như kinh ngạc, thảng thốt, bất ngờ. Anh ấy theo bản năng nhìn về hướng Thi Điềm, nhưng cô ấy đã đi đến một quầy hàng khác. Đó là một điểm mù, không thể nhìn thấy được vị trí tấm kính chỗ Lương Cung.

Tôi đưa tay ra và từ từ vẽ một trái tim lên tấm kính.

Tay Lương Cung vô thức chạm lên tấm kính.

Đây là trò chơi chúng tôi thường xuyên chơi thời trung học.

Mỗi khi mùa Đông đến, tôi sẽ tinh nghịch viết chữ lên kính, Lương Cung sẽ nói tôi ấu trĩ, nhưng mỗi lần anh ấy đều cùng tôi cùng nhau viết vẽ lên kính.

Hai chúng tôi bị ngăn cách bởi tấm kính, hai lòng bàn tay áp vào nhau, tôi đã vẽ một biểu cảm đang khóc lên tấm kính.

Lương Cung đã viết 3 chữ: “ Trở về nhà!”

Tôi lắc đầu, Lương Cung lại nhìn về phía Thi Điềm, anh ấy nghiến răng đứng dậy.

Sau đó anh ấy sải đôi chân dài thẳng tắp bước ra khỏi cửa hàng xa xỉ phẩm, vội vàng ôm lấy tôi trên con phố đông người bất chấp ánh mắt của người khác.

Hơi thở ấm áp phả lên cổ tôi, giọng anh ấy âm u lại khàn khàn nói.

“ em về nhà đi, anh sẽ về ngay lập tức!!!”

Lúc Lương Cung ôm lấy tôi, tôi nhìn thấy sau lưng anh ấy, Thi Điềm bước ra từ cửa hàng xa xỉ phẩm.

Sau đó, anh ấy đột ngột đẩy tôi ra, tôi cũng nhanh chóng đeo khẩu trang lên và đội mũ lưỡi trai rồi rời đi.

Trong vòng nửa giờ sau khi tôi trở về, Lương Cung vội vội vàng vàng trở về nhà.

Đây nhất định là ngoài kế hoạch của anh ấy, có thể gọi đây là một “ Điều bất ngờ ”.

Nhưng sự cố ngoài ý muốn nhất định cũng là một loại dụng tâm của anh ấy.


Tối hôm đó, Lương Cung đeo nhẫn cưới vào ngón áp út của tôi. Chiếc nhẫn cưới được khảm hình một con bướm với những viên kim cương lấp lánh trên đôi cánh của nó.

Anh ấy áp tai vào ngực tôi và nghe nhịp tim.

Anh ấy nói: “ Trước đây là anh hận em, hận em tại sao không chọn anh.”

Anh ấy nghe nhịp tim của tôi, nhắm mắt lại, lông mi dài như cánh bướm.

“ Hóa ra không phải không cam lòng, mà là yêu.”

10.

Lương Cung nói tôi là tiểu đốn mạt, thời gian này anh ấy có kết cục không tốt, anh ấy đã đẩy nhanh tốc độ đưa tôi ra nước ngoài.

Tôi chắc chắn là Thi Điềm đã nhìn thấy tôi.

Tôi ra tù rồi, Thi Điềm nhất định sẽ lại tìm tôi, cô ấy sẽ không buông tha cho tôi.

Trong lòng cô ấy, tôi từng quyến rũ anh trai cô ấy, lấy mất sủng ái của cô ấy, bây giờ còn không biết nhục nhã đi quyến rũ vị hôn phu của cô ấy.

Thi Điềm đã tìm một số người, muốn trói tôi lại đưa ra nước ngoài.

Hoàng đế ngủ gật thì lập tức có người đưa lên một cái gối đầu.

Người mà Thi Điềm sắp xếp đi trói tôi lại chính là chị Du, người mà tôi quen biết khi còn ở trong tù.

Sau này tôi không bị đánh nữa, chính là bởi vì tôi đi theo chị Du.

Tôi vẫn còn nhớ trước ngày ra tù một ngày, Chị Du đã ôm vai tôi, môi đỏ diễm lệ như hoa hồng.

Chị gạt sợi tóc của tôi nói: “ Tiểu Thuần, em ra tù sớm hơn chị, nhớ đợi chị nhé!”

Thuộc hạ của chị Du trói tôi đến bờ biển, gọi Thi Điềm đến kiểm tra hàng hóa.

Lúc Thi Điềm nhìn thấy tôi, cô ấy bóp mặt tôi: “ Vương Thuần, tôi thật sự chưa từng gặp qua người không cần mặt mũi như cô.”

“ Cô cảm thấy Lương Cung là thật sự thích cô sao? Anh ấy chỉ là muốn chơi cô, chẳng qua là anh ấy không buông bỏ được thời niên thiếu mà thôi.”

“ Cô thích bị chơi như vậy, đưa cô ra nước ngoài sẽ cố gắng để cô chơi đủ, đến lúc đó cũng có thể là người nước ngoài đi.”

Đang nói Thi Điềm nở một nụ cười ngọt ngào, lộ ra vẻ mặt đáng yêu.

Tôi không tức giận, cười nói: “Thi Điềm, Lương Cung chưa từng chạm qua cô đi.” Chỉ với câu nói này đã khiến Thi Điềm trong tức khắc bị chọc giận, cô ấy lấy ra con dao muốn rạch lên mặt tôi mấy đường.

Con dao đã bị thuộc hạ của chị Du đoạt lấy.

Thi Điềm có chút mất hứng, cô ấy chỉ có thể bóp mặt tôi và nói những lời độc ác.

Tôi đã tính toán thời gian, không bao lâu thì Lương Cung tới.

Lương Cung nhìn thấy tôi bị bắt làm con tin, lập tức lao vào.

Trong đêm tối, anh ấy linh hoạt giống như một con báo đen, ôi không! Là báo xanh, bởi vì tôi, anh đã bắt đầu mặc quần áo màu xanh.

Tôi đã nhảy xuống trước mặt anh ấy.

Để không làm ảnh hưởng đến việc tôi lặn dưới nước, thuộc hạ của chị Giang đã nới lỏng dây trói của tôi, việc kề dao lên cổ cũng chỉ là làm bộ.

Nước biển lạnh buốt lập tức nhấm chìm tôi, tôi đột ngột chìm xuống dưới.

Địa điểm tôi bị trói rất linh, tôi nhảy xuống bơi vài vòng rồi nấp sau một bãi đá ngầm. Người của chị Giang cũng sẽ tự mình thoát thân, để lại Lương Cung và Thi Điềm giằng co với nhau.

Tôi thực hiện kế hoạch kim thiền thoát xác này chính là muốn Thi Điềm và Lương Cung trở nên gay gắt, mâu thuẫn với nhau.

Lương Cung bảo tôi đợi, tôi đợi không nổi nữa rồi, tôi không có nhiều thời gian như thế.

Lương Cung của hiện tại vừa cố chấp lại thâm tình, tôi không chắc chắn có thể duy trì được bao lâu, tôi không thể cứ kéo dài mặt trận này.

Trước mặt Lương Cung lót nhiều đệm rồi, anh ấy đã được rồi thì khó chấp nhận mất đi, nhưng tôi lại cưỡng ép anh ấy đối mặt mất đi đó, cưỡng ép anh ấy đối mặt với nhà họ Thi.

Năm năm trước, nhà họ Thi chèn ép anh ấy, Lương Cung hận tôi, anh ấy chọn cách trả thù tôi.

Anh ấy muốn để tôi học được bài học, xem nào! Đây chính là cái giá phải trả giữa anh và nhà họ Thi, ai bảo anh không chọn em chứ!

Trong vòng năm năm, mỗi lần đến thăm tù, Lương đều sẽ xin gặp tôi, nhưng anh ấy không thể gặp được tôi, anh ấy đã bắt đầu suy ngẫm về những hành động bốc đồng của bản thân.

Năm năm sau, mối hận của Lương Cung đều tan biến, anh ấy mơ tưởng về tương lai với tôi, anh ấy đã lấy thân phận của tôi mở một tài khoản ngân hàng ở nước ngoài, tôi đã phá hủy tất cả kế hoạch cho tương lai của hai chúng tôi.

Theo đuổi không khiến người khác phiền não, phiền não là theo đuổi được nhưng lại đánh mất nó đi một cách đáng tiếc.

Lương Cung, người anh bây giờ hận nhất là ai?

Là Thi Điềm phải không?

Tôi dường như nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, trước khi Lương Cung có thể tìm được tôi, tôi đã bơi sang phía bên kia bờ biển sau đó đi nhờ xe rời đi.

Sau này tôi mới biết, tôi đã rời đi quá sớm, đã để lỡ mất rất nhiều cảnh tượng đặc sắc.

Ví dụ như, người luôn dịu dàng và lịch sự như Lương Cung đã nắm lấy tóc Thi Điềm, anh ấy ấn đầu Thi Điềm xuống đất giống như một kẻ điên cho đến khi Thi Điềm cầu xin tha thứ.

Lại ví dụ khác như, anh ấy tìm kiếm tôi trên bờ biển cho đến khi mặt trời mọc.

Hôm đó sóng biển rất lớn, sóng biển đã che giấu mất bí mật, khiến tôi không thể nghe thấy tiếng anh ấy gọi tên tôi đến nỗi khản cả tiếng.

Tôi vẫn còn một điểm đến nữa--------- biệt thự trong rừng ở ngoại ô phía Tây.

11.

Tôi rất quen thuộc với biệt thự trong rừng ở ngoại ô phía Tây, trước đây khi còn yêu Thi Lễ, anh ấy thường đưa tôi đến biệt thự chơi.

Gia đình họ Thi đã mua một ngọn núi để xây dựng biệt thự đặc biệt này.

Tôi biết Thi lễ đang ở trong căn biệt thự này dưỡng bệnh, cửa của căn biệt thự này là khóa nhận diện khuôn mặt, hệ thống từng lưu trữ khuôn mặt của tôi.

Tôi không ngờ tới đến bây giờ hệ thống vẫn chưa xóa thông tin của tôi, tôi đã mở cửa một cách dễ dàng.

Tôi nắm chặt con dao Thụy Sĩ trong tay đi vào trong căn biệt thự, tôi nhìn thoáng qua liền nhìn thấy Thi Lễ.

Thi Lễ nhắm mắt dựa vào ghế sô pha, ngửa đầu lên, lộ ra đường nét quai hàm tinh xảo.

Tôi nhẹ nhàng bước đến bên anh ấy và nâng con dao lên.

Thi Lễ đột ngột mở mắt, chỉ trong nháy mắt, anh ấy liền siết chặt cổ tay tôi.

Đợi đến lúc anh ấy nhìn rõ được khuôn mặt tôi, trong mắt anh ấy lóe lên tia kinh ngạc và mừng rỡ, anh ấy gọi tên tôi với đôi môi run rẩy.

“ Thuần Thuần.... anh vẫn luôn tìm em.”

Lúc này tôi mới nghiêm túc nhìn đến thần sắc của Thi Lễ, đôi mắt bị quầng thâm mắt và khá hốc hác. Trước kia cơ thể của anh ấy rất tráng kiện bây giờ thì có chút gầy yếu, chiếc cằm nhọn hoắt. Trước đây anh ấy là một người kiêu ngạo phoáng khoáng giờ đây đã tăng thêm vài phần sa sút tinh thần.

Tôi không nói chuyện, sau khi Thi Lễ nhìn thấy con dao trong tay tôi, anh ấy nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi vào trong lòng anh.

Lồng ngực của anh nóng hầm hập, mùi hương bạch tùng thuộc về Thi Lễ bao trùm lấy tôi.

Anh ấy nắm tay tôi dí dao lên lồng ngực anh.

“ Thuần Thuần, đừng không để ý đến anh, anh sắp chết rồi.” Anh ấy siết chặt tay tôi ấn lên lồng ngực anh.

Một tiếng lạch cạch, con dao rơi xuống.

Môi run rẩy, tôi lộ ra biểu hiện oán hận nói,: [ Không phải là em không nỡ, chỉ là em.....] câu này tôi còn chưa nói hết, nước mắt đã lã chã rơi xuống.

Tôi vừa rơi nước mắt, vừa lặng lẽ quan sát biểu hiện của Thi Lễ.

Trên mặt Thi Lễ trần đầy vui sướng không thể che giấu được, khóe miệng bất giác cong lên, vỗ vỗ lưng tôi nói,: “ Thuần Thuần, anh hiểu, anh hiểu mà.”

Thi Lễ ôm chặt lấy tôi, anh ấy một chút cũng không muốn tách rời.

“ Thuần Thuần, là anh sai, khi đó anh đã không hỏi em bất cứ điều gì đã để em ngồi tù, những năm qua anh luôn chạy mối quan hệ cho em, tiêu đã rất nhiều tiền, nhưng lại không thành công.”

Thi Lễ che mặt, toàn thân đều đang run rẩy, hổ thẹn, hối hận, thống khổ, những cảm xúc này giống như là đã biến hóa thành chất từ trong cơ thể của anh ấy chạy ra ngoài.

Tôi không đáp lại, chầm chậm cởi áo của bản thân.

Tôi chỉ vào cơ thể mình, ở vị trí thắt lưng là ở trong tù bị đánh đập lưu lại dấu vết.

Tôi cười khổ nói,: [ Thi Lễ, cái gọi là tìm quan hệ của anh, chính là bảo những người đó ở trong tù đánh tôi phải không?” tôi vừa nói, vừa chỉ tay vào di chuyển đến phần bụng dưới.

“ Thi Lễ à, ở đây từng mang thai một đứa bé, em vẫn còn nhớ đã từng nói với anh, sau khi tốt nghiệp gả cho anh, là anh từng nói với em, muốn cùng em sinh một bảo bối khỏe mạnh hạnh phúc, con trai giống anh, con gái giống em.”

Đang nói, tôi lộ ra một nụ cười thương tâm đầy bi ai.

“ Chồng à, bảo bối đã biến thành một vũng máu.”

Câu nói này trực tiếp làm cho Thi Lễ dao động, cơ thể của anh ấy có chút lung lay, anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt lúc đó trở lên đờ đẫn.

Thi Lễ à, hãy nhớ kĩ thống khổ của tôi, tôi có bao nhiêu thống khổ, thì anh phải có bấy nhiêu ân hận.

Nỗi thống khổ và sự căm phẫn khổng lồ quét qua cơ thể tôi, tôi suýt nữa không thể đứng vững, lung lay như sắp đổ, một đôi bàn tay vững chắc nắm chặt lấy tôi.

Đôi mắt của Thi Lễ đỏ hoe, anh ấy gắt gao cắt chặt môi, suýt nữa thì cắn rơi ra giọt máu.

Ở trên đôi bàn tay nắm lấy tôi đó, tôi nhìn thấy trên cổ tay có những vết thương xấu xí trên đó.

Thảo nào Thi Lễ cần khám bác sĩ tâm lý, anh ấy không biết từ lúc nào bắt đầu tự mình hại mình.


12.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng dao giết chết Thi Lễ, mục đích của tôi chính là đến bán thảm, khiến anh ấy hối hận và thống khổ.

Cư xử với Thi Lễ, từ trước đến nay tôi không cần phải cẩn thận ngụy trang, tôi chỉ cần lộ ra tâm trạng cho anh ấy thấy, anh ấy là một người rất giỏi đồng cảm với tôi.

Thi Lễ à, khi anh biết được anh vì em làm tất cả mọi chuyện đều bị Thi Điềm phá hỏng, anh sẽ chọn em hay là cô ấy?

Buổi tối ngày hôm đó, tôi ở trong biệt thự của Thi Lễ, Thi Lễ không hề động đến tôi một ngón tay, anh ấy thậm chí còn không dám ngủ cùng tôi trên một chiếc giường.

Lúc tôi ngủ ở trên giường, thì anh ấy ở dưới giường trải chăm đệm nằm dưới đất.

Đường đường là tổng tài của nhà họ Thi nay đã suy đồi không khác một con chó.

Tối hôm đó, Thi Lễ ngủ được nửa giấc, tôi nghe thấy một tiếng khóc tuyệt vọng, là Thi Lễ ở trong giấc mơ khóc.

Tôi không biết anh ấy đã mơ thấy cái gì, chỉ nghe thấy anh ấy ở trong giấc mơ gọi tên tôi.

Anh ấy nói: [ Thuần Thuần, đừng đi.]

Thi Lễ trở nên yếu đuối mẫn cảm, anh ấy không thích cười nữa, từng là vị đại thiếu gia phóng khoáng dường như đã biến mất không thấy nữa rồi.

Tôi nhớ là Thi Lễ từng rất thích ôm lấy tôi lúc ngủ, mùa hè tôi cảm thấy rất nóng, anh ấy vẫn còn không hài lòng cáu kỉnh nói,: [ Không được, anh muốn ôm em.] Mỗi lần tôi đều nhượng bộ với tính khí của anh ấy.

Và người từng ở trước mặt tôi nhiệt tình chủ động đó, anh ấy đã trở nên dèt dặt, trở nên hèn nhát.

Tôi hỏi Thi Lễ định đối xử như thế nào với tôi, đối xử thế nào với Thi Điềm.

Tôi trào phúng nói: [ Thi Lễ, năm năm trước anh chọn Thi Điềm, hiện tại vẫn quyết định vứt bỏ em phải không?]

Tôi vẫn còn chưa nói xong, Thi Lễ lập tức bác bỏ, anh ấy còn sợ giọng của mình quá to làm dọa đến tôi, anh ấy thấp giọng nói.

[ Thuần Thuần, từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ đến muốn vứt bỏ em, em muốn cái gì anh đều có thể cho em.] Anh ấy vừa nói vừa cầu xin tôi tha thứ. Anh ấy giống như bệnh hoạn nhìn tôi, dè dặt kéo tay tôi qua.

“ Ông nội tôi từ nhỏ đã nuôi dưỡng tôi trưởng thành, ông cả đời đều thắt lưng buộc bụng, lúc anh đến nhà tôi, ông còn làm cho anh món xương sườn, đó là món đồ ăn quý giá Tết ông còn không nỡ ăn.”


[ Ông nội tôi tốt như vậy, đã bị con chó của Thi Điềm đụng chết.] Tôi trong nước mắt nắm lấy áo trước ngực của Thi Lễ.

“ Thi Lễ, tôi muốn Thi Điềm bồi thường cho ông nội tôi, cô ấy có thể làm được không?”

Tôi càng nói càng xúc động, tôi nhớ là tôi đã gắt gao lôi kéo áo của Thi Lễ, nước mắt suýt nữa đã ướt đẫm ngực của anh ấy.

“ Mọi người đều nói, một mạng đền một mạng, tôi muốn Thi Điềm chết, tôi muốn cô ấy phải chết được không?”

Tôi cố ý làm khó dễ Thi Lễ, tôi biết Thi Lễ nhất định sẽ không đồng ý.

Thi Lễ vuốt ve tóc tôi hồi lâu.

Tôi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Thi Lễ, nghe thấy nhịp tim trước ngực của anh ấy, nghe thấy tiếng nghẹn ngào của bản thân.

Sau đó biệt thự chìm trong yên tĩnh, Thi Lễ nhỏ giọng nói một câu: [ Được.]

Tôi đột ngột ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ấy, sắc mặt Thi Lễ tái nhợt giống như quỷ, anh ấy giống như là một phạm nhân sắp bị hành quyết, anh ấy không ngừng lặp lại câu đó.

“ Được.”

“ Được.”

“ Được.”

Anh ấy không ngừng nhắc đến, tôi suýt nữa đã không dám nhìn anh ấy, anh ấy giống như một người điên, nhưng tay anh ấy lại gắt gao nắm chặt lấy cổ tay tôi.

Một lúc sau, Thi Lễ bình tĩnh trở lại, đôi mắt anh ấy giống như ma trơi.

“ Là hai sinh mạng.”


13.

Thi Điềm và Thi Lễ trước đây tình cảm rất tốt, từ lúc tôi ngồi tù, hai người bọn họ đã tránh gặp lại nhau.

Thi Lễ hận Thi Điềm, Thi Điềm sợ Thi Lễ, cho nên luôn muốn đá Thi Lễ khỏi hội đồng quản trị.

Sau khi ra tù, tôi liền bắt đầu xem tất cả báo đã phát hành trong năm năm.

Đã có rất nhiều tiêu đề lớn trên các tờ báo giải trí, nói là anh em bọn họ bây giờ trở thành người dưng nước lã, nói Thi Điềm thu mua cổ phần của nhà họ Thi có ý đồ nhắm vào anh trai của mình.

Vì chuyện này, cổ phiếu của nhà họ Thi đã giảm không ít, cộng thêm bệnh tâm lý của Thi Lễ rất nghiêm trọng. Anh ấy không được truyền thông che đậy bưng bít, nhà họ Thi sớm đã không còn huy hoàng giống như trước đây.

Cho nên Lương Cung mới đối với tôi bảo đảm, anh ấy nhất định sẽ xuống tay đối với nhà họ Thi.

Chính vì vậy tôi đã tìm hiểu trước về mối quan hệ giữa Thi Lễ và Thi Điềm, tôi mới suy nghĩ lập kế hoạch tìm Thi Lễ lần này.

Sau khi Thi Lễ bị bệnh tâm lý, anh ấy căn bản chưa từng uống thuốc điều trị, anh ấy đang uống một loại thuốc gây ảo giác.

Loại thuốc đó sẽ khiến anh ấy tinh thần rối loạn, nhưng loại thuốc đó sẽ khiến anh ấy dễ chịu hơn một chút.

Thi Lễ nói, anh ấy uống thuốc xong thì có thể nhìn thấy tôi.

Nhìn thấy tôi từng thân mật dán lên lồng ngực của anh ấy, nhìn thấy tôi dỗ dành anh ấy trông rất giống dỗ dành bảo bối đi ngủ, anh ấy thậm chí còn có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng của tôi, tôi nói: [ Lão công~ em yêu anh.]

Cho nên lúc Thi Lễ nhìn thấy tôi, anh ấy liền lập tức nắm lấy tay tôi.

Anh ấy muốn biết, đây là không phải ảo giác.

Anh ấy từng nhiều lần đắm chìm trong ảo giác, anh ấy đuổi theo báng dáng của tôi, nhưng cuối cùng là ôm chầm lấy không khí.

Giờ đây anh ấy chạm được vào người tôi, anh ấy gần như lòng tham không đáy mỗi ngày đều muốn lôi kéo tay tôi.

Nhưng tôi đối với Thi Lễ chưa từng có sắc mặt tốt, Thi Lễ chạm vào tôi, tôi liền nhục mạ anh ấy, bảo anh ấy cút.

Sắc mặt tôi lạnh nhạt trào phúng nói: [ Thi Lễ, anh không phải đồng ý với tôi giúp tôi trả thù sao? Anh sợ rồi?]

Thi Lễ đứng trước mặt tôi, anh ấy khom lưng giống một học sinh tiểu học bị phạt, môi run lẩy bẩy nói: [ Anh muốn nhìn em thêm vài lần.]

Câu nói này không thể rõ ràng hơn, nếu Thi Lễ động thủ, anh ấy sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa.

Tôi lộ ra một nụ cười ngọt ngào, kéo lấy tay của Thi Lễ nói: [ Thi Lễ, chỉ cần anh giúp em trả thù, chúng ta vẫn có thể giống như trước đây.]

Câu nói này nghe xong có vẻ giống một lời nói dối, nhưng Thi Lễ lại giống như có được một sự bảo đảm, anh ấy lộ ra vẻ hạnh phúc.

Tôi phát hiện Thi Lễ ngủ càng ngày càng ít, anh ấy cả đêm rất khó vào giấc ngủ, trong đêm khuya, anh ấy nhìn tôi với đôi mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Anh ấy nói: [ Thuần Thuần, anh chụp cho em một tấm ảnh nhé.]

14.

Thi Lễ chĩa camera về phía tôi, tôi không cười, trái lại đầy oán hận nhìn Thi Lễ.

Thi Lễ cũng không tức giận, anh ấy giống như là có được bảo bối để nó ở trước ngực của mình.

Sau đó, Thi Lễ liền đi ra ngoài.

Tôi mở ngăn kéo đầu tiên của tủ đầu giường ra, con dao Thụy Sỹ sắc bén đó, anh ấy đã mang nó đi rồi.

Tôi tính toán thời gian, liền gọi điện thoại cho Lương Cung, tôi nói Lương Cung đến biệt thự phía Tây ngoại ô tìm tôi, tôi vẫn chưa chết, nói anh ấy đến cứu tôi.

Lương Cung sau khi nghe điện thoại, anh ấy liền vội vàng chạy tới.

Đôi mắt Lương Cung đỏ hoe khi nhìn thấy tôi, anh ấy vừa muốn nói điều gì đó, liền bị tôi bịt kín miệng lại.

Tôi nói: [ Lương Cung, em muốn anh.]

Lương Cung và tôi không phải là lần đầu tiên, sau khi ra tù tôi trở về nhà anh ấy sống, chúng tôi đã có rất nhiều lần, Lương Cung từ chối không nổi tôi.

Tôi ở bên tai Lương Cung thì thầm nói: [ Lương Cung, làm ở chỗ này, được không?]

Lương Cung nắm lấy vai tôi hỏi: [ Thi Lễ đã chạm vào em, Thi Lễ đã chạm vào em đúng không?] Anh ấy giống như là một con chó điên điên cuồng chất vấn tôi.

Nước mắt tôi lã chã rơi nói: [ Vâng, em không bằng lòng, anh ấy nói muốn lại cho em một đứa bé và một gia đình.]

Tôi đã nói dối, sau khi gặp Thi Lễ, từ đầu cho đến cuối, Thi Lễ đều chưa từng chạm vào tôi, anh ấy không dám, anh ấy sợ làm tôi tổn thương.

Lương Cung trong nháy mắt liền mất đi lý trí, anh ấy oán hận cắn lên bả vai tôi.

Lương Cung muốn ở chỗ này nhục nhã Thi Lễ.

10 phút sau, Thi Lễ quay trở lại.

Cửa lớn của biệt thự đột nhiên bị mở ra, Thi Lễ từ trong bóng tối bước tới.

Khắp người anh ấy đều là máu, máu đỏ đen giống như là hoa bỉ ngạn yêu diễm nở rộ ở trên người anh ấy.

Trên áo sơ mi, trên ống quần, thậm chí trên cả mặt của anh ấy, đều là máu.

Anh ấy cầm con dao Thụy Sỹ, ánh sáng phản chiếu trên lưỡi dao nhỏ giọt xuống một giọt máu đặc sệt.

Anh ấy thật sự đã đi, anh ấy thật sự đã vì tôi đi trả thù.

Lúc Thi Lễ rời đi, tôi đã gửi cho anh ấy một tin nhắn, tôi nói: [ Thi Lễ, anh phải nhanh chóng quay về nha. ]

Sau khi Thi Lễ gây án, anh ấy lo lắng vội vàng trở về, anh ấy rõ ràng biết bản thân đã không còn có tương lai nữa rồi, anh ấy muốn nhìn mặt tôi lần cuối cùng.

Anh ấy nhìn thấy mặt tôi lần cuối cùng, chính là tôi chủ động ôm lấy Lương Cung, hướng về phía anh ấy lộ ra một nụ cười đầy quyến rũ.

Bạn đã từng nhìn thấy dã thú phát điên chưa? Từng nhìn thấy người đang suy sụp là có biểu hiện gì không?

Thi Lễ giống như bị bệnh, tay của anh ấy run rẩy suýt nữa không thể cầm chắc con dao, răng của anh ấy không ngừng va vào nhau, miệng khẽ mở, anh ấy không thể phát ra được bất cứ lời nào, nói lắp bắp, chỉ là đôi mắt sáng ngời không ngừng rướm ra nước mắt.

Nước mắt không ngừng tuôn rơi gần như rửa sạch vết máu dính trên quai hàm của anh ấy.

Sau đó anh ấy giống như điên xông về phía tôi và Lương Cung.

Một khắc đó, ba người chúng tôi làm ra 3 lựa chọn không giống nhau.

Tôi đột ngột đẩy Lương Cung, để Lương Cung chắn trước người mình.

Lương Cung nhưng lại theo bản năng đứng chắn trước mặt tôi.

Thi Lễ nâng dao né tránh tôi.

Lương Cung và Thi Lễ giống như là 2 con dã thú cắn xé nhau qua lại, Thi Lễ bởi vì cơ thể gầy đi, sức lực của anh ấy đã không bằng Lương Cung. Nhưng Thi Lễ đã bị điên, anh ấy muốn dồn Lương Cung vào chỗ chết, nhưng Lương Cung đã thận trọng hơn rất nhiều, anh ấy không muốn chết, cũng không muốn bởi vì phòng vệ mà phải vào tù.

Trong lúc Lương Cung và Thi Lễ xảy ra xô sát, Lương Cung từ đầu đến cuối chưa từng cầu xin tôi giúp đỡ.

Anh ấy chỉ đối với tôi nói một câu: [ Thuần Thuần, nếu anh thắng, em sẽ gả cho anh phải không?]

Tôi ngồi trên ghế sô pha, giống như một khán giả thưởng thức những con quái thú đang chiến đấu.

Tôi chống cằm nói: [ vậy anh thắng trước đi rồi lại nói.]

Trong mắt Lương Cung lóe lên tia tàn nhẫn, anh ấy đoạt lấy con dao của Thi Lễ, cầm dao lên không một chút do dự muốn đâm vào ngực Thi Lễ.

Tôi lập tức xông lên đá bay con dao đó.

Tôi nói: [ Lương Cung, đủ rồi, anh thắng rồi.]

Lương Cung không phục, con ngươi của anh ấy tối đen như mực nhìn tôi, anh ấy cong khóe miệng nhìn tôi nói: [ Thuần Thuần, em không nỡ để anh ta chết.]

“ Thuần Thuần, anh không thắng, anh thua rồi.”

Sau khi nói xong câu này, anh ấy không chút do dự nhặt con dao lên hướng Thi Lễ tàn nhẫn đâm xuống.

15.

Lúc cảnh sát đến, Thi Lễ đã bất tỉnh.

Qua điều tra, Thi Lễ đã giết chết em gái ruột tại ngôi nhà cũ của nhà họ Thi, tuy nhiên do bản thân anh ấy có bệnh tâm thần cho nên tạm thời chỉ bị tạm giam.

Trong thời gian bị giam giữ, Thi Lễ luôn nắm chặt một tấm ảnh.

Sau khi Thi Lễ đang mất đi ý thức, Lương Cung đã dùng dao đâm anh ấy, cấu thành tội gây thương tích nghiêm trọng cho người khác, bị kết án năm năm tù.

Trên tòa án uy nghiêm, thẩm phán gõ búa xuống.

Lương Cung hai tay bị còng, đôi mắt xinh đẹp của anh ấy tìm kiếm tôi trong đám đông. Sau khi nhìn thấy tôi trong đám đông, anh ấy đã nở một nụ cười yếu ớt.

Anh ấy hướng về chỗ tôi làm khẩu hình miệng nói: “ Không cần đợi anh.”

Trong lúc xuất thần, tôi giống như quay trở lại thời còn đi học, chúng tôi cùng nhau lấy thức ăn ở căng tin, giữa vô số người trong căn tin nhưng anh ấy luôn tìm thấy tôi trong nháy mắt trong đám đông.

Trong biển người qua lại tôi đi đến bên cạnh anh ấy, anh ấy ở phía xa làm khẩu hình miệng với tôi.

Lúc đó anh ấy nói: “ Đợi anh. ”

Tôi liền hiểu ý tìm một chỗ ngồi trước, đợi anh ấy bưng khay cơm qua đây, chúng tôi ngồi cùng nhau ăn cơm. Tôi sẽ nói một số chuyện cười đùa giỡn anh ấy, anh ấy sẽ kể cho tôi chuyện của anh ấy.

Tôi gác lại những kỉ niệm của trước đây, quay trở lại hiện thực và rời khỏi tòa án.

Ngày hôm đó ánh sáng mặt trời chói chang, tôi lại đi thăm Thi Lễ một chút.

Thi Lễ vẫn cầm bức ảnh quý giá đó, anh ấy dán tấm ảnh ở trong lòng, nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát.

Bài hát đó tôi vẫn còn nhớ, là lúc tôi cùng anh ấy ở bên nhau tròn ba năm, tôi đã hát cho anh ấy nghe.

Trong căn biệt thự ở vùng ngoại ô phía Tây, dưới những vì sao, tôi đã lén lút học đàn guitar, tôi vừa đánh đàn vừa hát, coi như là quà sinh nhật của anh ấy.

Thi Lễ ngày đó cực kì vui vẻ, anh ấy vui mừng đến mức kích động ôm chầm lấy tôi trực tiếp nhảy vào trong bể bơi.

Ở trong hồ bơi, anh ấy nói: [ Thuần Thuần, anh yêu em chết mất.]

Tôi ở trong nước đánh anh ấy, mắng anh ấy là đồ vô lại, anh ấy ôm lấy tôi trong nước cười vui sướng.

Lúc đó, Thi Lễ là phóng khoáng như vậy, tràn đầy sức sống như vậy.

Thi Lễ của hiện tại, anh ấy thu mình vào trong góc, gầy gò giống một cây bút chì sắp gãy.

Người bên cạnh nói với tôi: [ Người bệnh này, thỉnh thoảng phát điên nói muốn đi tìm Thuần Thuần, y tá liền hát cho anh ấy nghe bài hát này, anh ấy sẽ bình tĩnh hơn rất nhiều.]

Tôi gật đầu.

Sau khi rời khỏi bệnh viện tâm thần, ánh sáng mặt trời chiếu vào tôi có chút gay gắt, tôi che mắt lại và nhìn thấy một chiếc Lamborghini màu hồng đậu ở đối diện đường.

Hai mắt tôi sáng lên, băng qua đường và gọi một tiếng: [ Chị Du.]

Cô ấy dùng ngón tay mảnh khảnh tháo kính râm xuống, môi đỏ mọng nhếch lên: [ Tiểu Thuần, chị đến rồi.]

- Hoàn-
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom